Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
2101 chữ

“A! Là Tạ a sao!!”

Hứa Thanh rốt cuộc cũng bị âm thanh của Tạ a sao gọi về hiện thực, tay chân luống cuống mặc lại quần áo, để đầu tóc lộn xộn đón hơi gió lạnh đi ra ngoài.

Hứa Thanh mở cửa ra, liền thấy Tạ a sao mặc một thân thanh y, vác rổ tối hôm qua hắn đưa qua đứng ở trước cửa, hắn để ý thấy vạt áo Tạ a sao có nhiều chỗ ướt át, có lẽ do trên đường bị cỏ dại làm ướt.

“Tạ a sao nhanh đi vào, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Hứa Thanh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu tóc rối, lôi kéo Tạ a sao vào phòng, lại xem xét sắc trời bên ngoài, lúc này cũng chỉ mới có 6 giờ sáng, sao lại tới tìm hắn hay là trong nhà có chuyện gì!

“Ai nha, không cần nhiều lời, tới, ngồi bên cạnh ta này”. Tạ a sao nhìn Hứa Thanh còn chưa kịp chuẩn bị gì đã đem hắn đào từ ổ chăn ra, bằng không hắn cũng sẽ không rời giường sớm như vậy.

“Này, Thanh Ca Nhi, ta hỏi con, thịt thỏ hoang này là từ đâu ra?! Con đừng có gạt ta, phải nói thật!”

Vốn dĩ tưởng Tạ a sao đến trả rổ nhưng khi Hứa Thanh nhìn vào rổ liền thấy thịt thỏ hôm qua hắn đưa vẫn còn nguyên vẹn, đôi mắt lập tức mở lớn “Trời, Tạ a sao người đưa lại cho con làm gì?”

“Làm gì?! Con còn nói, ta chính là không biết thứ này từ đâu ra mới tới, đây chính là sơn trân hải vị! Ta cũng ăn không vào!” vừa nói đến chuyện chính, Tạ a sao liền nói nhiều lên “Con không biết lúc Tạ thúc ncon mở rổ ra nói là thịt thỏ chúng ta rất bất ngờ, từ khi a phụ con qua đời đến bây giờ, đã nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn không có ăn thịt thỏ hoang, càng đừng nói là con thỏ này không nhỏ! con mau nói!”

Tuy rằng hiện tại người dân đã an cư lạc nghiệp, nhưng hàng ngày trôi qua vẫn rất khó khăn, túng quẫn, không giống như trấn trên có thể bán được 30 văn một món ăn hoang dã, nhưng gia đình nông thôn không phải ai cũng ăn được, ngẫu nhiên chỉ có vận khí tốt mới săn được một con, không giống như Hứa Thanh có thể tùy tùy tiện tiện ăn, mà là phải đem lên trấn trên bán, tích lũy chút tiền bạc chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào phát sinh.

“À, đây là hôm quan ta đi lên núi vận khí tốt săn được, một người ăn không hết nên đem cho ngài cùng Tạ thúc nếm thử”.

Hứa Thanh rốt cuộc cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, qua loa nói lai lịch của con thỏ, hắn không có nói dối chỉ là nói ít đi mấy bước mà thôi.

“Con vào núi? Là ngươi tự săn được?!” Tạ a sao bày ra vẻ mặt ‘Con đây là đùa ta sao?!’ Lại lần nữa dò hỏi Hứa Thanh.

Cái này làm cho Hứa Thanh có chút không hiểu rõ, “Là, là ta a, làm sao vậy?”

Tạ a sao nhìn đầu tóc rối cùng quần áo không chỉnh tề của Hứa Thanh lại cẩn thận xem xét gương mặt nhỏ của hắn, ừ, vẫn là bộ dạng cũ.

“Di, Thanh Ca Nhi dấu đỏ trên mặt ngươi giống như không còn đỏ nữa?!” phát hiện chuyện này làm Tạ a sao kinh hỉ kêu lên.

Hứa Thanh nghe Tạ a sao nói liền lấy tay sờ sờ trên mặt còn có chút cộm cộm của mình, “Vâng, so trước kia thì tốt hơn một chút.”

Linh tuyền đã đem độc tố tích lũy nhiều năm đều loại trừ không sai biệt lắm, sau này không cần dùng linh tuyền rửa mặt, chỉ cần không ăn cay, qua không bao lâu nữa sẽ tốt, cho nên đối với phát hiện này so sánh với thái độ kích động Tạ a sao, thái độ của hắn bình tĩnh hơn nhiều.

Tạ a sao còn đang cao hứng cũng không có phát hiện điều này, ở trong mắt hắn chỉ cần Thanh ca nhi không có mụn đỏ dọa người trên mặt thì có thể đẹp hơn so với nhiều ca nhi trong thôn, phải biết rằng a ma của Thanh ca nhi thời trẻ lớn lên chính là ca nhi xuất chúng nhất thôn, Thanh ca nhi như thế nào lại kém hơn người khác được.

“Đúng rồi, thiếu chút nữa bị con đánh trống lãng, Thanh Ca Nhi, ta hỏi con, con phải nói thực cho ta biết.” Bình phục xong tâm tình, Tạ a sao cũng không quên chuyện hắn muốn hỏi.

“Được được.”

“Con thỏ này của con, có phải được người khác đưa cho hay không?” Tạ a sao có ngữ khí chút thần bí hỏi Hứa Thanh.

Hứa Thanh vẻ mặt mơ màng, hắn hoàn toàn không hiểu tư duy của Tạ a sao “Không phải, là ta chiều qua lên núi săn được! Không có ai cho ta cả, hơn nữa trong thôn này ngoài ngài và Tạ thúc còn có ai đưa đồ cho ta nữa sao?!”

Nhìn Hứa Thanh không hiểu ý tứ của mình, Tạ a sao có chút biệt nữu, chính mình đã là người một đống tuổi còn ngồi nói chuyện này với một ca nhi còn chưa xuất giá, không khỏi cảm thấy có chút khó nói, thôi thì dứt khoát nõi rõ ra luôn!

“Khụ, ý tứ của ta chính là có phải hay không con có người yêu thích rồi?”

Nghe xong lời của Tạ a sao, Hứa Thanh suýt bị chính nước miếng sặc chết!

“Khụ khụ khụ! Người nói cái gì vậy! Con không có!” Bị nghi ngờ là có đối tượng, mặt Hứa Thanh nháy mắt biến thanh tôm luộc, hồng hồng “Con thỏ kia chính là con tự mình đi sau núi săn được! Là dùng cung tiễn của a phụ, này ngài xem, nó còn treo trên tường đó! Nếu không tin ngài nhìn thử xem đi, ngày hôm qua ta dùng cung còn đem nó lau chùi sạch sẽ!”

Vì để chứng minh mình vẫn còn là một hài tử độc thân đáng thương, hắn vội vàng nhảy lên, lấy cung tiễn treo ở trên tường xuống đưa đến trước mặt Tạ a sao, để cho hắn nhìn xem.

Tạ a sao mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn về phía cung tiễn.

“Thật sự là chiều hôm qua người vào núi?”

“Đúng vậy đúng vậy, chỉ có một mình ta!”

“Được lắm, con chính là rất có bản lĩnh, một ca nhi lại dám một mình vào núi có phải hay không!!!” Tạ a sao vươn tay nhéo lỗ tai Hứa Thanh đang không ngừng chứng minh mình trong sạch, lớn tiếng quát!

Thật sự là trốn được cái này lại không thoát được cái khác! Hứa Thanh ăn đau cả khuôn mặt đều nhăn lại như một đóa hoa cúc “A, con sai rồi, con sai rồi! Tạ a sao!”

“Có còn đi nữa hay không?! Hả?!”

“Không đi! Không đi!” Mới là lạ!

“Hừ!”

Trong nháy mắt Tạ a sao buông tay, Hứa Thanh liền vươn tay dùng sức xoa xoa lỗ tai vừa bị nhéo, cũng đừng nói, sức mạnh thật sự là không nhỏ chút nào!

“Không phải Tạ a sao ta lắm miệng, con một cái ca nhi! Như thế nào một người liền chạy vào núi, cũng không biết là…….” Tạ a sao dừng một chút, “Con phải biết rằng, con chính là người giữ hương khói cuối cùng của Hứa gia!”

Hứa Thanh dừng lại động tác xoa lỗ tai, đi đến bên người Tạ a sao, lôi kéo hắn ngồi xuống, “Con biết, Tạ a sao, cảm ơn ngài.”

Có thể ở dị thế cảm nhận được tình cảm như vậy, hắn thấy thực thỏa mãn, cũng rất biết ơn.

“Được, không nói chuyện này nữa, nói đến hiện tại, ta cũng nhắc nhở con một chút, chỉ còn hai tháng nữa là con 21 tuổi rồi, con rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”

Tạ a sao nhìn Hứa Thanh lại đột nhiên nhớ tới chuyện quan xứng, liền nhắc tới, nhưng Hứa Thanh lại hoàn toàn không biết chuyện quan xứng này!

“21 tuổi thì như thế nào, con không nghĩ sẽ gả chồng!” Phải gã cũng cũng là người hắn vừa mắt! Hứa Thanh có chút ngạo kiều nghĩ.

“Nga, vậy con muốn kén rể sao? Như vậy cũng không tồi, hương khói Hứa gia liền không bị ngừng! Vẫn là con nghĩ chu đáo!” Tạ a sao đúng là không nghĩ tới chuyện kén rễ này, lúc trước hắn còn lo lắng Thanh ca nhi gả ra ngoài, đồng ruộng Hứa gia phải làm sao, bây giờ thì tốt rồi, không cần lo lắng nữa.

Hứa Thanh miệng mở lớn đến mức có thể nhét được một quả trứng gà “Kén, kén rể ?!”

Tạ a sao nhìn biểu tình của Hứa Thanh liền biết mình hiểu sai ý hắn, có chút đen mặt “Ý của con là không gả cũng không kén rể?!” không đợi Hứa Thanh đáp lời, liền tiếp tục nói làm Hứa Thanh càng khiếp sợ “Con có biết hay không, tới sinh nhật 21 tuổi mà còn chưa có hôn phối thì quan phủ sẽ chỉ hôn cho con! Quan xứng không phải lão lưu manh thì chính là ngốc tử! Con nếu gả qua thì cả đời này của con sẽ bị hủy hoại!!”

“Quan! Quan xứng!!”

Đậu má! Mẹ nó, ai đặt ra cái quy củ biến thái này a! Hứa Thanh cảm thấy trong lòng có vạn có ngựa chạy ngang qua!!

Nhìn vẻ mặt bi thương của Hứa Thanh, Tạ a sao lập tức đau lòng đi tới, rốt cuộc vẫn còn là hài tử, cho dù là đã 21, nhưng bộ dáng cơ thể nhìn giống như mười lăm, mười sáu tuổi.

“Đừng sợ, đừng sợ, ta ngày hôm qua đã nhờ người lặng lẽ đi hỏi thăm, hán tử mỗi năm đi tòng quân về đều là khiến người ta tranh đoạt, con nói cho ta con thích dạng gì? Để ta biết mà đánh giá.”

Hứa Thanh cúi đầu trầm mặc, hắn ngàn tính vạn tính lại không tính được thế giới này còn có chuyện quan xứng này.

“Con muốn kén rể!”

Hứa Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn Tạ a sao kiên định nói!

“Hắn phải lớn tuổi hơn ta!” Hắn chính là thúc khống!

“Chưa có thành thân với ai khác!” Hắn chính là có bệnh sạch sẽ!

“Tính tình phải tốt!” Bằng không hắn không sai sử được!

“Phải có nghề nghiệp đàng hoàng!” Không thể ăn cơm trắng!

“Muốn hắn thích bộ dáng của ta!!”

“Muốn……”

“Ngưng! Ngưng lại!”

Tạ a sao có chút choáng váng, “Phía trước con nói ta đã hiểu, nhưng còn con thì sao, thích người có bộ dáng như thế nào? Con thích người như thế nào?”

Hứa Thanh ngây ngẩn cả người, thích dạng gì sao, ở kiếp trước hắn vẫn còn là xử nam, còn chưa có thích ai bao giờ!

“Ta nhìn thấy thuận mắt là được!” Cổ Hứa Thạnh đỏ ngạnh lắp bắp nói điều kiện kén rể.

Tạ a sao vẻ mặt đều là vui mừng, lúc trước hắn là sợ Thanh ca nhi luẩn quẩn trong lòng mà chọn quan xứng, hắn phải nhanh chóng thu xếp tốt mới được.

“Được rồi, ta đi đây, trong rổ còn có bánh bao sáng nay ta mới làm, vẫn còn nóng đó, con từ từ ăn! Ta bảo đảm sẽ tìm cho con một người thật tốt!”

Vừa nghe Tạ a sao phải đi Hứa Thanh cũng không thẹn thùng, cầm rổ đưa cho Tạ a sao, “Ngài nếu không lấy thịt thỏ này, con liền không kén rể!”

“Nói cái gì vậy chứ! Phi phi phi! Đừng nói là ta nhiều năm chưa ăn qua thịt thỏ, nếu không phải do hôm qua còn chưa biết lai lịch, con thỏ này đã sớm bị Tạ thúc con đem đi nhắm rượu rồi! Đi đi, đừng lo lắng, đi rửa mặt đi, chờ làm tân nương tử là được!”

Bạn đang đọc Trọng sinh thành ca nhi xấu xí đi làm ruộng của Tả Mộc Trà Trà Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.