Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Khả Lệ mở ra hình thức kỹ nữ bạch liên.

Phiên bản Dịch · 2002 chữ

Tan học, Mộ Dung Tuyết cùng Mạc Ái Lê mới vừa mới đi đến dưới lầu, liền thấy Tiêu Khả Lệ cùng mấy nữ sinh đứng ở phía dưới, tựa hồ là đang đợi cô? Mộ Dung Tuyết hơi hơi giật mi mắt, lạnh mặt kéo Mạc Ái Lê đi thẳng về phía trước, không tính toán để ý tới cô ta.

Tiêu Khả Lệ thấy cô đi tới, há mồm gọi:

- Tiểu Tuyết......

Nghĩ nghĩ, tựa hồ là cảm thấy chính mình làm sai chuyện gì, cô ta cắn môi, sắc mặt cũng trắng vài phần.

- Tiểu Tuyết,em có phải giận chị hay không, vẫn là từ chuyện rơi xuống nước lần trước sao? Chị...... Chị thật sự không biết, cho chị xin lỗi được chứ? Em bảo chị làm cái gì đều có thể, chỉ cần em tha thứ cho chị.

Giọng nói của Tiêu Khả Lệ có chút lớn, khiến cho không ít bạn học chú ý, cũng bao gồm Phương Thế Hoa cùng dương phong vừa mới đi qua.

Mộ Dung Tuyết chậm lại bước chân, chậm rãi nhìn về phía cô ta, ánh mắt lập lòe sắc bén quang mang

- Khả Lệ, chị nói lời này thật kỳ quái, em không có giận chị a, chẳng lẽ chị làm cái gì khiến em tức giận sao?

Tiêu Khả Lệ sau khi nghe xong, phảng phất như trong lòng bị thương, cô ta hơi hơi ngửa đầu, khuôn mặt nhu nhược đáng thương dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng bạch liên hoa

- Nếu em không có giận chị, gần nhất vì cái gì đều không có để ý tới chị.

Trong lòng Mộ Dung Tuyết tức khắc vô số thảo nê mã lao nhanh qua......

- Gần đây chỉ là em rất vội mà thôi.

Nhìn người chung quanh vây lại càng ngày càng nhiều, Mộ Dung Tuyết không thể không dùng ngữ khí nhẫn nại nói.

- Tiểu Tuyết, em đừng giận chị không được sao?

Tiêu Khả Lệ đột nhiên duỗi tay giữ chặt cánh tay của Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết cơ hồ là phản xạ có điều kiện vung tay, kết quả ngoài ý muốn khiến thân thể Tiêu Khả Lệ lảo đảo, váy trắng phiêu dật, tiếp theo cả người té ngã.

Mộ Dung Tuyết nhìn người chung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ...... Nguyên lai chờ cô đây là vì cái này......

Mộ Dung Tuyết nhìn Tiêu Khả Lệ, rõ ràng là chật vật té ngã, khóc lại giống như hoa lê dính hạt mưa, làm người nhịn không được muốn ôm vào trong ngực tinh tế an ủi, kỹ thuật diễn này, cô thật là bội phục.

- Tiểu Tuyết, em thật sự giận chị sao?

Tiêu Khả Lệ té ngã trên đất, cũng không màng đau, hướng về Mộ Dung Tuyết nói.

Bên cạnh Tiêu Khả Lệ có một bạn học nữ thấy bất bình, nổi giận đùng đùng tới chỉ trích Mộ Dung Tuyết:

- Uy, Mộ Dung Tuyết, Khả Lệ đều cầu xin cô như vậy, cô không tha thứ liền thôi, còn đẩy cậu ấy, sao cô có thể quá mức như vậy.

Cô nhận ra người bạn học này, vẫn luôn chơi cùng Tiêu Khả Lệ, tên Vương Diễm, đời trước cô ta cũng luôn ở cùng Tiêu Khả Lệ, cũng coi như sơ giao, không coi là rất tốt, bất quá rất nhiều thời điểm Tiêu Khả Lệ đều là do cái người Vương Diễm này giúp cô ta xuất đầu, mà Tiêu Khả Lệ liền ở một bên dùng sức tỏ vẻ đáng thương.

Tiêu Khả Lệ vội vàng lôi kéo Vương Diễm, hoảng loạn lắc đầu

- Cậu đừng hiểu lầm Tiểu Tuyết, là tớ không cẩn thận té ngã, không liên quan đến Tiểu Tuyết, cậu đừng nói em ấy như vậy.

Chung quanh nhìn thấy bộ dáng Tiêu Khả Lệ hàm nhu ngược, trong mắt ngấn lệ mà sinh đồng tràn lan, tiếng chỉ trích còn lớn hơn nữa.

- Khả Lệ, tớ biết cậu thiện lương, nhưng là cũng không cần nói tốt thay cô ta như vậy a, cậu xem chân đều bị quăng ngã thành cái dạng gì, nếu không phải cô ta thì cậu cũng sẽ không té ngã.

......

Trong lòng Mộ Dung Tuyết lại có thêm một đám thảo nê mã lao nhanh mà qua......

- Khả Lệ, em thật sự không biết chị cần em tha thứ cái gì? Nếu không chị nói ra cho em nghe một chút? Hơn nữa, em sớm đã nói, chị không cần mang giày cao , chị xem chị lại té ngã, tính ra tháng này chị đã ngã ở trước mặt em vô số lần.

Mộ Dung Tuyết giống như bất đắc dĩ nói.

“Phụt.” Một trận tiếng cười vang xuất hiện bất chợt, có vẻ thực đột ngột.

- Khụ khụ, thật là ngượng ngùng, nhịn không được mà bật cười, tôi cảm thấy Mộ Dung tiểu thư nói rất đúng, vị bạn học Tiếu này, vẫn là ít mang giày cao gót đi.

Nói chuyện cư nhiên là dương phong.

Tiếng nghị luận nhỏ lần nữa vang lên, chẳng qua lúc này đây không phải đang nói Mộ Dung Tuyết, mà là nói người giả trang nhu nhược đáng thương, bộ dáng mảnh mai Tiêu Khả Lệ. Ý nói cô ta đi giày cao gót khó tránh té ngã, nhưng bị ngã nhiều lần như vậy, không phải giả trang là cái gì, mọi người đều không phải đồ ngốc, đặc biệt là dương phong, cùng Phương Thế Hoa, đã thấy qua quá nhiều loại người như vậy, giả trang té ngã hướng vào người hai người họ có thể nói là đếm không hết.

Tiêu Khả Lệ trong lập tức đỏ hốc mắt , chớp động đôi mắt, bộ dáng ủy khuất thương tâm, thẳng tắp nhìn về phía dương phong

- Em...... Em thực xin lỗi, em chỉ là nghĩ muốn cùng Tiểu Tuyết nói chuyện......

Nhìn bộ dáng của cô ta, Dương phong tỏ vẻ không nghĩ muốn nói chuyện, nháy mắt chuyển tầm mắt.

- Khả Lệ, trước đứng lên rồi nói sau, trên mặt đất dơ như vậy, chị cứ ngồi dưới đất không tốt lắm.

Mộ Dung Tuyết tỏ vẻ không thể lý giải được vì sao cô ta vẫn luôn ngồi dưới đất không đứng dậy.

- Tiểu Tuyết nếu nói không có tức giận với cô, cô làm gì nhất định phải luôn nói xin lỗi, chẳng lẽ cô đã làm chuyện gì không thể tha thứ được?

Không hổ là bạn tốt mà Mộ Dung Tuyết nhận định, lời nói của Mạc Ái Lê giống hệt với lời Mộ Dung Tuyết muốn nói, cảm giác có người đứng ở bên cạnh mình thật tốt. Mộ Dung Tuyết nháy mắt cảm thấy thế giới trở nên tốt đẹp.

- Đứng lên đi.

Phương Thế Hoa có chút thương tiếc đỡ Tiêu Khả Lệ lên.

- Cảm ơn cậu.

Tiêu Khả Lệ cảm kích nhìn về phía Phương Thế Hoa, đáy mắt tựa hồ còn mang theo nhè nhẹ mê luyến. Làm trong lòng Phương Thế Hoa mềm mại không ít.

Tiêu Khả Lệ ngượng ngùng gục đầu xuống, sương mù trong mắt lập tức kết thành nước mắt theo gương mặt chậm rãi trượt xuống.

- Chị chỉ là cho rằng Tiểu Tuyết vì chuyện muốn muốn ôm dương phong lần trước mà giận tớ đâu. Em không giận chị thì tốt quá, về sau không cần đột nhiên không để ý tới chị như vậy.

Khi nói, giọng điệu tựa hồ còn mang theo thật cẩn thận.

Tiêu Khả Lệ thật là lúc nào cũng có thể kéo thù hận cho cô được.

- Tiểu Tuyết, hóa ra là em muốn ôm anh nha, không cần ngượng ngùng a, anh cho em ôm.

Người nào đó bị nghị luận còn e sợ thiên hạ không loạn.

Mộ Dung Tuyết trừng mắt, ý bảo hắn đừng tới quấy rối.

Mỗ phong ngoan ngoãn đến góc tường vẽ vòng tròn.

Lúc này, người vây xem lại lần nữa ồn ào lên.

- Mộ Dung Tuyết cho rằng cô là ai, cũng dám mơ ước Dương học trưởng, hiện tại lại đẩy Tiêu Khả Lệ ngã, quả thật là đại tiểu thư, thích khó xử người khác.

- Tiêu Khả Lệ trước giờ đều là người ôn nhu, nghe nói cô ở nhà Mộ Dung, không chừng ở nhà Mộ Dung Tuyết còn không biết khi dễ Tiêu Khả Lệ như thế nào đâu

- Người có tiền chính là tùy hứng a.

“......”

Mộ Dung Tuyết cười lạnh

- Khả Lệ, tôi biết chị thích diễn kịch, lần này tôi bồi chị diễn lâu như vậy, chị định cảm tạ tôi như thế nào? Tôi đã hoàn toàn biến thành người xấu, liền kém chút là bị người kêu đánh. Nhà Mộ Dung chúng tôi đối với chị vẫn luôn là rất tốt, phàm là tôi có, thì chị cũng có một phần, tôi vẫn luôn coi cô là chị ruột mà đối đã, còn chị thì sao? Lần sau không cần khóc sướt mướt như vậy, chị xem người chung quanh đều cho rằng tôi khi dễ chị đâu, liền tính là thích diễn kịch cũng không cần ba ngày hai ngày khóc như vậy, đôi mắt sắp biến thành cá vàng mắt, xấu như vậy.

Giọng điệu Mộ Dung Tuyết tỏ ra lo lắng, cô ta biết diễn, thì cô biết phá, cô không còn là đứa ngốc của kiếp trước rồi.

- A? Đây là ở diễn kịch sao?

- Trời a, quá lợi hại.

- Có thể xuất đạo được rồi.

Không biết vì sao, hiện trường bỗng nhiên vỗ tay rất lớn.

Mặt Tiêu Khả Lệ nháy mắt trở nên đỏ bừng, không phải thẹn thùng bởi vì được khen có kỹ thuật diễn tốt, mà là tức giận, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Dung Tuyết lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy. Nháy mắt nước mắt liền rơi xuống, Tiêu Khả Lệ chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Tuyết lại giành trước một bước

- Chị xem, tôi còn chưa nói xong, chị lại muốn rơi lệ, như vậy thật sự không tốt......

Nói xong còn cảm thán một câu.

- Đúng rồi, Khả Lệ, nếu chị là cảm thấy ở nhà Mộ Dung bị ủy khuất, chị liền trực tiếp dọn ra ngoài đi, chị thấy đấy, tôi cũng trực tiếp dọn ra ngoài ở, tôi muốn thử xem, nếu không dựa vào người nhà, bản thân có thể đi bao xa?! Chị cảm thấy thế nào?

Nghe đến đây,Tiêu Khả Lệ thật sự có chút luống cuống, cô ta không muốn ra ngoài, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, ở bên ngoài sao có thể ăn ngon, mặc đẹp, nơi ở tốt được. Quan trọng nhất là dựa vào mặt mũi nhà Mộ Dung cho cô ta rất nhiều tiện lợi.

Tiêu Khả Lệ trừng lớn mắt, hai mắt mê mang đẫm lệ, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương, động lòng người.

- Tiểu Tuyết, là cô mẫu nói để chị ở nhà Mộ Dung, chị cũng nói qua muốn tự mình độc lập, chính là cô mẫu muốn chị bồi bên người cô......

Bốn phía là thanh âm khe khẽ nói nhỏ, còn có thanh âm cười nhạo, đều làm cô ta vô cùng nan kham. Tiêu Khả Lệ càng cúi thấp đầu, giống như chịu ủy khuất thật lớn.

Di? Hiện tại còn diễn sao? A? Không biết giỏi hơn ai a, nhìn kỹ hẵng nói.

- Được rồi, đi ăn cơm thôi, đói muốn chết rồi.

Mỗ Lê nào đó rốt cuộc chịu không nổi mà kháng nghị nói.

Mỗ Tuyết cười, đám người vây xem chung quanh cũng cười.

Diễn không tồi a, là học ở trường học sao?

Không biết sao, nhưng thật chờ mong nga.

Đám người dần dần tản ra.

Nhưng là trên đầu Mỗ Tuyết là một đống hắc tuyến!

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Kim Tiểu Thư Có Chút Tàn Nhẫn của Duy Na Đích Nhất Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.