Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm tư trên bàn ăn.

Phiên bản Dịch · 1534 chữ

- Học trưởng Dương, nhà hàng đồ ăn Trung Quốc này thật sự là anh mở sao?! Trang hoành thật sự có hương vị.

Mộ Dung Tuyết cảm thấy bản thân có thể suy nghĩ thành lập thương nghiệp của chính mình, hơn nữa cô còn muốn nhanh chút, trước khi chết cô nhớ rõ nghe được Tiêu Khả Lệ nói nhà họ Mộ Dung rất nhanh không còn tồn tại, kia hẳn là gặp phải phiền toái lớn, cho nên cô muốn phải nhanh chóng trưởng thành lên. Nhìn thấy nhà hàng đồ ăn Trung Quốc này là sản nghiệp của Dương Phong, cô liền nổi lên tâm tư hỏi một chút.

Bị đoạt đề tài Tiêu Khả Lệ buồn bực không thôi, sau khi Dương Phong ngồi xuống cô ta cũng nhanh chóng ngồi bên cạnh chỗ ngồi hắn.

Bạch Tử Hạo thấy có người nhanh chân ngồi chỗ bên cạnh bạn thân, hắn cũng tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, vừa lúc ngồi ở bên cạnh Mạc Ái Lê. Mà Mạc Ái Lê nhìn thấy đầy bàn đồ ăn ngon liền không nhìn thấy thứ khác, quả thực là hai mắt sáng lên, phảng phất như trước mắt chính là vàng bạc châu báu. Thật sự nhìn không ra nguyên lai là đồ tham ăn a!!! Mà cô gái này một chút cũng không phải là làm ra vẻ, bộ dáng này hấp dẫn ánh mắt Bạch Tử Hạo, thật là đáng yêu, hắn nghĩ thầm.

- Ha hả, chỉ là chơi đùa, chê cười.

Dương Phong là biết thân phận Mộ Dung Tuyết, đại tiểu thư nhà Mộ Dung khẳng định không thiếu tiền, còn không đến mức hâm mộ hắn.

- Học trưởng Dương, như thế này sao có thể coi là chơi đùa đâu, một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc lớn như vậy, không có thực lực nhất định là không quản lý được.

Tiêu Khả Lệ có điểm không chịu nổi, cố ý lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của bản thân.

Nghe được Tiêu Khả Lệ nói, Mộ Dung Tuyết thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, Tiêu Khả Lệ này rốt cuộc nhịn không được phải “Ra tay” với Dương Phong rồi, bất quá xem bộ dáng Dương Phong cũng không phải người dễ dàng mắc mưu như vậy, đặc biệt hắn sớm đã bắt đầu trải qua thương trường chém giết mài rũa, chút tâm tư nhỏ này của Tiêu Khả Lệ không lừa được Dương Phong.

Bạch Tử Hạo còn đang muốn bắt chuyện với Mạc Ái Lê, nhưng trong mắt cô gái nhỏ nào đó hoàn toàn nhìn không tới một đại soái ca là hắn, chỉ lo ăn ăn ăn, làm hắn cảm thấy có chút uể oải, có khi nào mị lực của hắn không so nổi một bàn thức ăn này.

- Cảm ơn, Mộ Dung tiểu thư chẳng lẽ cũng có hứng thú?

Dương Phong nhìn Tiêu Khả Lệ gật đầu mỉm cười, sau đó liền quay đầu dò hỏi Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết vừa lúc ngồi ở giữa Dương Phong cùng Mạc Ái Lê. Bậc cha chú hai nhà họ Dương và nhà Mộ Dung bọn họ vẫn luôn giao hảo, cho dù không xem mặt mũi trưởng bối, Dương Phong cũng không có khả năng vắng vẻ Mộ Dung Tuyết, huống chi hôm nay hắn phát giác lời đồn đãi quả nhiên là đồn đãi, hơn nữa sau khi gặp mặt, ấn tượng của hắn đối với Mộ Dung Tuyết cũng tốt, hào phóng không làm ra vẻ, ăn mặc thời thượng khéo léo, không hổ là đại tiểu thư nhà Mộ Dung. Cũng không biết những lời đồn trước kia từ đâu ra.

Lại là như vậy, mỗi lần có mặt Mộ Dung Tuyết, mọi người đều chỉ nhận thức Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết ngoại trừ thân phận thì còn có cái gì ghê gớm, nhìn Dương Phong chỉ là khẽ gật đầu với cô ta, sau đó lại nói chuyện với Mộ Dung Tuyết, trong lòng Tiêu Khả Lệ ghen ghét, giống như ngọn lửa hừng hực bốc cháy, một ngày nào đó cô ta muốn đem Mộ Dung Tuyết đạp dưới lòng bàn chân.

- Học trưởng Dương, tiểu tuyết là Mộ Dung gia đại tiểu thư, nào biết những cái này đó, em thật ra có hứng thú muốn thử tự mình gây dựng sự nghiệp, đến lúc đó có thể thỉnh giáo anh sao?!

Tiêu Khả Lệ thật đúng là âm hồn bất tán.

- Tuy rằng em là đại tiểu thư nhà Mộ Dung, nhưng nhà Mộ Dung là nhà Mộ Dung, em là em, em cũng không thể cả đời dựa vào trong nhà, nhìn thấy học trưởng Dương có năng lực như vậy, em cũng muốn thử xem, đến lúc đó cũng muốn lãnh giáo học trưởng Dương, chỉ sợ đến lúc đó em sẽ làm phiền anh.

Mộ Dung Tuyết bất động thanh sắc, liếc mắt nhìn Tiêu Khả Lệ một cái, giống như lơ đãng mở miệng nói.

- Mọi người đúng là xem trọng tôi, được, chỉ giáo không dám nhận, mọi người cùng nhau thảo luận đều có thể.

Dương Phong cười nói.

- Anh nói này Mộ Dung tiểu thư, em sẽ không thật sự thích Dương Phong rồi ở đó lôi kéo làm quen đi.

Bạch Tử Hạo ở một bên từ nghiên cứu mỗ tham ăn này, đầu óc lớn như thế nào, ruốt cuộc cũng rứt ra, gia nhập đề tài chung.

Thích em gái anh, không biết hắn thấy cô thích Dương Phong điểm, hắn không thấy được người nào đó thiếu chút muốn dán lên trên người Dương Phong kia sao, cô hoài nghi nghiêm trọng đôi mắt của Bạch Tử Hạo này có phải có vấn đề hay không. Vì thế Mộ Dung Tuyết dùng vẻ mặt nhìn Bạch Tử Hạo như nhìn kẻ ngu ngốc.

Bạch Tử Hạo nhìn đến biểu tình kỳ quái kia của Mộ Dung Tuyết liền cứng đờ, xốc bàn, hắn nơi nào ngu ngốc, rõ ràng trong trường học mọi người đều nói cô thích Dương Phong, hắn có nói sai sao, lời đồn đãi không có khả năng là tin đồn vô căn cứ, hoặc nhiều hoặc ít có manh mối mới mới ra a, không thể trách hắn như vậy......

Dương Phong nhìn hai người quỷ dị đối diện nhau, dường như đã hiểu ra, vui vẻ cười, hàm răng trắng tinh làm lóa mắt người đang ngồi trước mặt.

Ở lúc mọi người không chú ý, Tiêu Khả Lệ sắc mặt ám ám.

- Ái Lê, cho dù là ăn ngon cũng không cần liều mạng ăn, căng hỏng bụng không tốt, yên tâm đi, về sau nếu cậu muốn ăn tớ lại mời cậu ăn.

Mỗ tham ăn nào đó nghe được Tiêu Khả Lệ điểm danh tên cô, rốt cuộc từ một đống thức ăn ngoi đầu lên, tựa hồ còn có chút ngây thơ mờ mịt đáng yêu, làm trong lòng Bạch Tử Hạo mềm rối tinh rối mù: Làm sao đây, Ái Lê quá đáng yêu, giống như Tiểu Bạch trong nhà.

Cũng không trách Tiêu Khả Lệ sẽ cảm thấy Mạc Ái Lê ăn không nổi, bởi vì ngày thường Mạc Ái Lê đều mặc quần jean thêm áo thun, mặt trên cũng không trang điểm, ngày thường đi học cũng là đi bộ, gia cảnh hẳn không tốt, nhiều nhất cũng chính là làm công ăn lương, cho nên cô ta mới không nghĩ lôi kéo làm quen cùng Mạc Ái Lê.

- Không cần, muốn ăn tớ có thể tìm tiểu tuyết, tiểu tuyết phía trước nói muốn nuôi tớ?!

Ái Lê cũng không phải ngốc, đương nhiên biết Tiêu Khả Lệ có ý tứ gì, bất quá đối với người không thân, người ta nói gì, cô cũng không thèm để ý, càng đừng nói loại mặt hàng này chỉ xem như là quan hệ xã giao. So sánh mà nói, cô vẫn là tương đối có hảo cảm với Mộ Dung Tuyết, bất quá cô cũng không tiện nói trắng ra, liền thuận theo lời cô ta nói.

- Ha hả, được a, về sau tớ nuôi cậu, nuôi cho béo!!!

Mộ Dung Tuyết nhìn ra Mạc Ái Lê không thèm để ý, khẩu khí muốn bật ra nói thay cho cô (Mạc Ái Lê) tức khắc thu trở về, đương sự đều không thèm để ý, cô cũng không cần thiết lắm miệng, huống hồ còn có hai vị học trưởng ở chỗ này, mọi người đều không phải ngốc, nên có điểm dừng.

Kế tiếp mọi người cũng coi như trò chuyện với nhau thật vui, cơm nước xong, mọi người đều trở về lớp học.

Bất quá bữa cơm này đối với Mộ Dung Tuyết mà nói, chưa tận hứng, bởi vì có Tiêu Khả Lệ,có những điều còn khúc mắc, nhưng là vẫn là có thu hoạch, Dương Phong cùng Bạch Tử Hạo đều là người không tồi, đáng giá kết giao, mọi người đều trao đổi phương thức liên hệ, về sau có rất nhiều cơ hội.

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Kim Tiểu Thư Có Chút Tàn Nhẫn của Duy Na Đích Nhất Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.