Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Qua

Tiểu thuyết gốc · 3413 chữ

Chương 1: Xuyên Qua.

Đại Giác cảm thấy đầu đau như cắt, hai tai ong ong như gõ chiêng.

Hắn chỉ thấy một màu đen vô tận, phảng phất vũ trụ thâm thúy, không có điểm cuối, nhưng nhìn kỹ, lại giống như hố đen vô ngần, nuốt chửng mọi thứ.

Ông Ông!

Bỗng nhiên đầu óc Đại Giác nổ tung, hai mắt hắn chợt nhìn thấy một vệt ánh sáng, vệt sáng vô cùng nhỏ bé, giống như một viên ngọc ẩn giấu trong biển sâu thẳm, nếu không chăm chú nhìn kỹ, hoàn toàn không thể thấy.

Nhưng vào lúc này, trong trạng thái kỳ dị này, Đại Giác lại có thể phát hiện điểm sáng một cách rõ ràng.

Hắn nỗ lực muốn lao đến điểm sáng kia, nhưng thân thể Đại Giác sớm đã không còn, hắn chỉ có thể vươn ra xúc tu khát vọng, giống như quỷ đói nhìn thấy mỹ thực.

Thế nhưng, khát vọng mãnh liệt của Đại Giác giống như thật sự truyền đến điểm sáng kia.

Điểm sáng đột ngột dừng lại. Đại Giác thấy vậy, lập tức theo bản năng muốn tiến đến càng gần điểm sáng hơn, khát vọng càng phát ra mãnh liệt.

Điểm sáng giống như có cảm ứng với Đại Giác, nó đột nhiên hóa thành một vệt sáng, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi lao đến Đại Giác.

Chớp mắt đã vượt qua vô vàn khoảng cách, chỉ thoáng cái đã đến trước mặt Đại Giác.

Đại Giác chỉ cảm thấy điểm sáng này vô cùng chói mắt, giống như liệt dương hừng hực. Nếu là mắt thường nhìn thấy, thì sớm đã mù lòa rồi.

Nhưng lúc này Đại Giác ngay cả cơ thể còn không có, nói gì đến mù mắt? Nói đến cũng kỳ, Đại Giác rõ ràng biết chính mình không còn thân thể, nhưng lại không hề hoảng hốt, phảng phất ngay từ đầu vốn là như thế.

Đại Giác nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng trước mặt, hắn có thể cảm nhận được, thứ hấp dẫn hắn ở ngay bên trong quả cầu ánh sáng kia!

Giống như cảm nhận được khát vọng đạt đến cực hạn của Đại Giác, quả cầu ánh sáng dần dần ảm đạm xuống, lộ ra vật bên trong.

Đó chính là một chiếc nhẫn!

Chiếc nhẫn này bình thường không có gì lạ, nếu vứt ngoài chợ, sợ là sẽ chẳng ai thèm nhặt, cùng lắm là bán ra giá tiền một cái bánh bao.

Thế nhưng, một chiếc nhẫn bình thường như thế, lại bị màn sáng nửa trong suốt bao bọc, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi bay nhanh.

Chiếc nhẫn mặc dù vẫn nằm im, nhưng Đại Giác có thể cảm nhận được từng trận rung động vô hình tỏa từ nó.

Linh hồn hắn phảng phất tìm được nhịp điệu, không ngừng nhảy lên, theo loại nhịp điệu này càng lúc càng biến đổi, trở nên huyền ảo, Đại Giác phảng phất đại ngộ đại triệt.

Ầm!

Linh hồn nổ vang, chiếc nhẫn kia bất thình lình phá nát lồng ảnh sáng, bay thẳng vào Đại Giác.

Đại Giác chỉ cảm thấy một trận lâng lâng, ý thức rơi vào bóng đêm vô tận.

Phương gia phủ trạch, hậu sơn, nơi ở của tạp dịch.

Trong một căn phòng tạp dịch, một thiếu niên nằm im như chết trên giường, bỗng nhiên hắn mở bừng hai mắt, trong ánh mắt giống như có thần qua vạn trượng vô hình bắn ra.

Thiếu niên liếc mắt nhìn, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Lọt vào mắt hắn là trần nhà không cao lắm, chỉ là nhà gỗ ọp ẹp, dường như lúc nào cũng có thể sập xuống.

Theo tầm mắt hắn đảo qua, cả căn phòng thu vào mắt thiếu niên.

Nói là căn phòng, nhưng thực ra chính là nhà kho. Bên trong có đủ thứ đồ vật loạn thất bát tao, trừ ra số ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, còn lại đều là tạp vật như: cuốc, xẻng, chậu,...

Thiếu niên hít sâu một hơi, hắn đại khái xác định được tình hình của chính mình rồi.

Bỗng nhiên, một luồng trí nhớ tràn vào đầu thiếu niên, dung hợp trí nhớ khiến đầu hắn đau như búa bổ.

Thiếu niên muốn hét lên, nhưng quá đau, đau đến nỗi không hét nổi!

Không biết qua bao lâu, cơn đau rút đi, thiếu niên mới cắn răng, chống thân thể mệt mỏi gượng dậy.

Lưng tựa vào vách tường gỗ, thiếu niên bắt đầu chỉnh lý trí nhớ vừa dung hợp.

Đầy đủ nửa ngày, thiếu niên mới thở dài một hơi nặng nhọc.

Thiếu niên này kỳ thực chính là một người Trái Đất, hắn tên là Đại Giác, không biết vì lý do gì, mới ngủ một giấc, khi tỉnh lại liền xuyên không rồi!??

Đại Giác giống như còn có một đoạn trí nhớ mơ hồ, nhưng quá mơ hồ, hắn không thể nhớ rõ ràng, có lẽ là mơ đi?

Để chuyện này sang một bên, đối với kiếp trước, Đại Giác không có gì lưu luyến cả. Cha mẹ chết sớm, một mình sinh hoạt với họ hàng, một đời cứ bình bình lớn lên, đi học, đi làm, cả một đời trừ đọc tiểu thuyết mạng ra thì không có sở thích nào khác.

Vì vậy khi chính mình thật sự xuyên không, Đại Giác mặc dù có chút bối rối lỡ cỡ, nhưng cũng không hoảng loạn.

Khiến hắn phải thở dài là, thân thể hắn nhập vào thân phận rất thảm!

Nguyên chủ thân thể tên là Hàn Tiểu Ngưu, sinh ra không tròn 1 tuổi đã bị cha mẹ bán vào Phương gia làm nô bộc.

Làm nô cũng thôi đi, đáng thương là Hàn Tiểu Ngưu mặc dù có linh căn, lại là loại tạp nhất, tu luyện trăm ngày không nhích nổi một ly, 14 tuổi vẫn là Ngưng Khí cảnh tầng 1, vì thế bị mọi người xung quanh vô cùng khinh bỉ.

Điều này cũng là bình thường, những người khác dù là kém nhất, 14 tuổi cũng đã là Ngưng Khí cảnh tầng 5 - tầng 6, Hàn Tiểu Ngưu tu luyện 7 năm vẫn mới khó nhọc đạt đến Ngưng Khí cảnh tầng 1, quả thực là phế vật trong phế vật!

Chính vì thiên phú rác rưởi, Hàn Tiểu Ngưu bị quản sự phân đến trông coi kho tạp vật, dù sao hắn một không thể lực, hai không thông minh, cũng chỉ làm được công việc này.

Nói ra, Phương gia chính là gia tộc tu tiên có tiếng tại Phong Khiếu Thành, nếu không phải lúc trước đang vào thời kỳ khốn khó, loại phế vật như Hàn Tiểu Ngưu căn bản ngay cả thềm cửa Phương gia cũng không chạm vào được!

Nói đến cùng cũng coi là lớn lên trong Phương gia, làm tạp dịch cho Phương gia 14 năm, không có công cũng có sức.

Vì thế Hương quản sự thông cảm hắn hoàn cảnh khó khăn, cộng thêm nàng đã nhìn Hàn Tiểu Ngưu lớn lên từ nhỏ, cũng có chút tình cảm với đứa nhỏ này, cho nên sắp xếp cho hắn một công việc đơn giản không tốn sức.

Đáng tiếc Hàn Tiểu Ngưu thiên tính dâm dục, không những có sở thích nhìn trộm nha hoàn tắm rửa, thậm chí còn cả gan nhìn trộm những tiểu thư phu nhân trong phủ!

Ngày hôm nay cả gan rình trộm Tam Phòng Phu Nhân tắm rửa, bị bắt tại trận, dâm quỷ này chết không thừa nhận, nói là chính mình chỉ đi ngang qua, cộng thêm Hương quản sự mềm lòng, nói đỡ hai câu, nên chỉ bị đánh một trận.

Việc này làm Hương quản sự tức giận không nhẹ, trong lúc nóng nảy liền không thèm để ý đến Hàn Tiểu Ngưu.

Đám tạp dịch kia sớm đã ngứa mắt với Hàn Tiểu Ngưu, mỗi người thuận tay ra mấy phần sức, liền đánh hắn thừa sống thiếu chết, sau khi bị khiêng về phòng tạp vật, Hàn Tiểu Ngưu không bao lâu liền tái phát thương thế, chết!

Sau đó chính là Đại Giác thuận lý thành chương nhập vào Hàn Tiểu Ngưu, tiếp nhận thân thể và trí nhớ của nguyên thân.

Đại Giác thật sự không biết nói gì.

"Ài…"

Đại Giác lại thở dài một hơi, Hàn Tiểu Ngưu này quả thực là mê sắc đến quên mạng.

Mỗi một nô bộc đều có Huyết Chú, không đến Thiên Tỏa cảnh không thể giải. Hàn Tiểu Ngưu liều mạng rình xem trộm, bị phát hiện, không bị Tam Phòng Phu Nhân tại chỗ kích phát Huyết Chú đã là vạn hạnh rồi!

Quả thực là sắc quỷ không cần mạng!

"Nhưng như vậy cũng coi là may mắn, nếu không ta liền không có cách nào giải thích làm sao sống lại. Đáng tiếc linh hồn của ta và Hàn Tiểu Ngưu dung hợp với nhau, mặc dù lấy ý thức của ta cắn nuốt ý thức của hắn làm chủ, nhưng Huyết Chú bám vào linh hồn cũng theo đó bám vào linh hồn của ta.

Thôi bỏ đi, coi là trong phúc có họa."

Đại Giác khẽ lắc đầu, không biết là do xuyên không hay gì, hắn có thể cảm nhận được linh hồn của chính mình một cách dễ dàng, vì thế một đạo Huyết Chú vô cùng chói mắt bám chặt vào hồn phách, Đại Giác không muốn thấy cũng khó.

Đại Giác cố gượng thân thể đau nhức đứng lên, hắn dùng tay vịn vào vách tường đi ra ngoài.

Đứng dựa vào cửa kho, nhìn ra bên ngoài, Đại Giác lắc nhẹ đầu.

"Thiên phú phế vật, hơn nữa lại bị Huyết Chú hạn chế, xem ra mệnh ta tám phần phải treo rồi. Không biết có thể xuyên không lần nữa hay không?"

Đại Giác lầm bầm, ánh mắt hắn nhìn ra phía trước, phía trước là một mảng rừng cây, bên cạnh có một hồ nước, xa thêm vài chục mét nữa là lối vào cửa ngách Phương phủ.

Kho tạp vật nằm ở hậu sơn Phương phủ, vì thế xung quanh rất vắng vẻ.

Đại Giác lắc lắc đầu, có chút chán nản. Nhưng đã chết một lần, để tâm chí của hắn bỏ đi rất nhiều trói buộc, vì thế cũng không phải quá mức coi trọng nguyên thân ra sao.

Bỗng nhiên trong ngực có chút ngứa, Đại Giác theo bản năng thò tay vào gãi, chẳng qua là rất nhanh, hắn nhíu nhíu mày, móc ra một sợi dây chuyền. Trên dây chuyền xỏ xuyên một chiếc nhẫn.

Đại Giác nhìn chiếc nhẫn, nhất thời sững sờ đờ ra.

Chiếc nhẫn này vô cùng quen thuộc, hình như hắn đã thấy ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra nổi.

Đại Giác thử lục lọi một lần trí nhớ của Hàn Tiểu Ngưu, thế nhưng không hề có một xu một hào liên quan đến chiếc nhẫn cùng sợi dây chuyền này. Giống như Đại Giác xuyên qua mới xuất hiện vậy.

Hắn cẩn thận đánh giá chiếc nhẫn, giống như đã từng thấy, lại dù cố gắng nhớ thế nào cũng không ra.

Đang lúc Đại Giác đăm chiêu đánh giá chiếc nhẫn, từ trong nhẫn bỗng nhiên bắn ra một tia sáng, lấy tốc độ cực nhanh bắn vào đầu Đại Giác.

Oành!

Đầu óc thoáng chốc nổ tung, Đại Giác mở mắt, thấy chính mình đã xuất hiện ở một không gian khác.

Trước mặt Đại Giác là vô số phù chú trôi nổi, hợp rồi tán, tán rồi lại hợp. Những phù chú này giống như mang vô tận ảo diệu chí lý của thiên địa, Đại Giác chỉ nhìn chăm chú vài giây, đã cảm thấy đầu óc lâng lâng, không dám nhìn thêm.

Hắn vội vàng nhắm mắt, đợi gần một phút sau mới dám mở mắt ra.

Lần này Đại Giác không còn nhìn những phù lục này nữa, mà là xoay một vòng, xung quanh hắn vẫn là vô số phù lục tổ hợp thành 4 mặt tường và mái vòm, dưới chân là một mặt kính bằng phẳng, bên dưới bị vô số sương mù che đậy.

Xung quanh không thể nhìn, dưới đất không thể thấy… đang lúc Đại Giác lúng túng không biết làm sao, một thanh âm nhàn nhạt vang lên trong đầu hắn.

[Hạ Kỳ Giả dự bị số 1792, đã xác nhận tư cách dự bị… xác nhận thân phận… thừa nhận tư cách…

Chào mừng Hạ Kỳ Giả dự bị số 1792, ta là mảnh vỡ đại đạo hạch tâm số 257, mệnh danh Càn Khôn Di Hoán Luân Hồi Chư Thiên Du Hoán Phù!

Hạ Kỳ Giả dự bị có thể thông qua ta du lãm vạn giới, tìm kiếm mảnh vỡ đại đạo, khi tập hợp đủ mảnh vỡ đại đạo, có thể nâng cao quyền hạn của Hạ Kỳ Giả dự bị và công năng của Chư Thiên Luân Hồi Phù.

Khi quyền hạn đủ cao, Hạ Kỳ Giả dự bị có thể đạt được tư cách tấn thăng thành Hạ Kỳ Giả chính thức.]

Một loạt lời nói vang lên, Đại Giác khó nhịn được nở nụ cười, hắn biết, ngón tay vàng hiện thân rồi! Nghe qua giống như không chỉ có mình hắn có ngón tay vàng, nhưng cũng không thể đòi hỏi nhiều, với tư chất rác rưởi của Hàn Tiểu Ngưu, dù là tu luyện cả đời cũng vô vọng Động Khí cảnh.

Nếu không có ngón tay vàng, Đại Giác chỉ có thể sống như chó nhà người ta, thậm chí chưa chắc đã sống nổi, nhưng có ngón tay vàng rồi, ít ra cũng có hi vọng sống tiếp.

Tâm tình Đại Giác ba động không lớn, bấy nhiêu năm cuộc đời khiến hắn có được bình tĩnh và lý trí hơn người, công thêm với một lần chết đi, cho nên đối với Đại Giác, trừ sinh mệnh ra, những thứ khác đã không còn quá quan trọng.

Đại Giác suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:

"Càn Khôn Di Hoán Chư Thiên Luân Hồi Phù Du Hoán Phù, ngươi nói là du lãm chư thiên, tìm kiếm mảnh vỡ đại đạo, nhưng ta phải làm thế nào mới có thể du lãm chư thiên?"

Lời vừa thốt ra, lập tức có một chuỗi tin tức truyền vào đầu óc Đại Giác.

Thoáng cái đau đớn trôi qua, Đại Giác lập tức biết được cái gọi là du lãm chư thiên vạn giới, tìm kiếm mảnh vỡ đại đạo là gì.

Nói đơn giản chính là mỗi một quãng thời gian, khi Chư Thiên Luân Hồi Phù nạp đầy năng lượng, liền có thể để hồn phách hắn luân hồi một lần vào một thế giới bất kỳ.

Thế giới này chắc chắn có được mảnh vỡ đại đạo, hơn nữa nhân vật Đại Giác nhập vào, chắc chắn là người có liên hệ với mảnh vỡ đại đạo, chỉ cần tìm được mảnh vỡ đại đạo, hắn liền có thể trở về thân thể, hơn nữa còn được chọn 1 loại năng lực, thiên phú của nhân vật luân hồi vào.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Đại Giác có thể nắm giữ tất cả kiến thức học được tại thế giới đó! Dù là công pháp hay kiếm pháp, thương pháp, thần công cái thế,... Đều có thể mang về chủ thế giới tu luyện!

Thời gian chênh lệch với chủ thế giới và thế giới luân hồi là 1:1000, 1 ngày ở chủ thế giới, bằng 1000 ngày tại thế giới luân hồi.

Đại Giác tâm tình như nước, hắn từ lâu đã hiểu được thế gian này không có gì là đột nhiên rơi từ trên trời xuông, có được tất có mất, trao đổi chính là cốt lõi khiến thế tươi vận hành, dù là ở nơi đâu, Đại Giác cũng vẫn tin tưởng chân lý này.

Quả nhiên, một nhóm thông tin tiếp theo hiện lên, nếu tử vong hoặc không tìm được mảnh vỡ đại đạo, hắn sẽ không thể giữ được trí nhớ của thế giới đó, tuyển chọn năng lực càng là quên đi, thậm chí ngay cả thần hồn cũng sẽ tổn thất một phần!

Đại Giác không có quá nhiều ba động tâm tình, đây là điều trong dự đoán của hắn. Thần hồn chính là bộ phận huyền bí nhất của sinh linh, một khi đã tổn thương là vô cùng khó hồi phục.

"Quả nhiên là như thế, lợi ích và rủi ro luôn luôn song hành, ta sớm đã nhận thức rõ ràng rồi."

Đại Giác lúc này mới khẽ nhếch miệng, quả nhiên không có bữa cơm miễn phí.

"Cũng tốt, điều kiện rõ ràng như thế, làm ta cũng an tâm hơn. Mặc dù không biết còn bao nhiêu ẩn giấu, nhưng chí ít ta biết được mất đi cùng tiền lời."

So với lợi ích hiện rõ mà tệ hại ẩn giấu, Đại Giác càng cảm giác an tâm hơn khi biết rõ ràng lợi hại.

"Vậy thì Hạ Kỳ Giả dự bị là gì? Hạ Kỳ Giả chính thức là gì?"

Đại Giác để Chư Thiên Luân Hồi Phù sang một bên, hỏi vào vấn đề hạch tâm nhất.

[Hạ Kỳ Giả dự bị quyền hạn quá thấp, không thể tiết lộ! Mời lên cấp cao hơn.]

Quả nhiên, câu trả lời của Luân Hồi Phù đúng như Đại Giác nghĩ.

Hắn cũng không cưỡng cầu, tạm để việc này sang một bên, sau đó hỏi:

"Khi nào thì ta có thể sử dụng Chư Thiên Luân Hồi Phù?"

[Ngay bây giờ có thể sử dụng, năng lượng Chư Thiên Luân Hồi Phù đã đầy, có thể khởi động bất cứ lúc nào.]

"Vậy thì ngay lập tức khởi động Chư Thiên Luân Hồi Phù đi!"

Đại Giác không chút do dự nói, hắn vừa mới xuyên đến đã cảm giác được cơ thể vô cùng suy yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể chết mất. Vì thế chỉ còn cách lập tức sử dụng Luân Hồi Phù, tìm kiếm mảnh vỡ đại đạo, giúp chính mình lấy được một loại năng lực của nhân vật luân hồi này, mới có cơ may chữa trị thân thể.

Nếu để lâu thêm một hai ngày nữa, Đại Giác không cảm thấy hắn có thể sống nổi!

Đương nhiên, cơ sở nhất chính là thời gian chênh lệch giữa hai bên! Chủ thế giới trôi qua 1 ngày, thế giới luân hồi đã trôi qua 1000 ngày rồi! Đại Giác không biết tìm kiếm mảnh vỡ đại đạo mất bao lâu, nhưng hắn chỉ có thể đánh cược mà thôi!

Chỉ còn cái mạng này! Không lấy ra cược thì còn lại gì!? Có lẽ đây chính là vì sao Càn Khôn Di Hoán Luân Hồi Chư Thiên Du Hoán Phù lại chọn xuất hiện vào lúc này đi!

[Chư Thiên Luân Hồi Phù lập tức kích hoạt, xin Hạ Kỳ Giả dự bị lập tức chuẩn bị sẵn sàng.]

Ý thức Đại Giác lập tức trở lại thân thể, hắn nhanh chóng vịn vách tường trở lại giường gỗ.

Nằm yên lặng xuống giường gỗ, Đại Giác cảm nhận được phần lưng cứng rắn lạnh lẽo.

Hắn lại càng thêm kiên định phải thay đổi vận mệnh, trở nên mạnh hơn!

Phải trở nên càng mạnh mẽ hơn, mới có thể đứng trên cao hơn, thấy được xa hơn! Mới có thể phá bỏ đi ràng buộc, mới có thể tiêu dao tâm ý!

Người! Vĩnh viễn là chủng loài hướng đến tự do!

Đại Giác nhắm mắt lại, từ nơi sâu xa, Chư Thiên Luân Hồi Phù đã báo cho hắn, chư Thiên Luân Hồi sẽ lập tức diễn ra.

Ù… Ù…

Một trận ù tai vang lên, Đại Giác chỉ thấy đầu óc mông lung, sau đó là ầm một tiếng nổ vang, toàn bộ thần hồn rung động!

Đại Giác mở choàng hai mắt, trong mắt hắn… đã không còn là trần nhà kho tạp dịch sập sệ rồi!

Bạn đang đọc Luân Hồi Vô Hạn Chư Thiên sáng tác bởi DạiDâmGia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạiDâmGia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.