Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3016 chữ

Chương 10:

Ý thức Đại Giác vô cùng mờ mịt.

Hắn không thể cảm nhận được gì, giống như đưa thân vào vực sâu vạn trượng. Toàn bộ giác quan chỉ còn lại tĩnh lặng và hôn ám.

Không gian chung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, không hề có một chút động tĩnh nào. Tầm mắt chỉ có một màu đe thâm trầm, giống như vạn năm không đổi.

Đại Giác chỉ còn lại một tia lý trí nửa tỉnh nửa mê.

Nếu để tả rõ nhất trạng thái của hắn lúc này, thì có thể hình dung là một đốm lửa giữa lòng biển thâm trầm.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, toàn thân Đại Giác bỗng nhiễm cảm thấy nhẹ hẫng. Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, giống như đưa thân vào một bồn nước ấm áp thoải mái.

Tất cả áp lực từ trước đến này tựa hồ chưa từng tồn tại, tâm thần như được một đoàn nước ấm ôm ấp.

Đại Giác không biết tại sao lại nhớ đến khi còn rất nhỏ, rất nhỏ.

Thời điểm đó, hắn vẫn còn chưa nhận thức được gì nhiều, thậm chí thế giới chung quanh cũng là một mảnh màu sắc pha tạp.

Khi đó, hắn cũng từng có được loại cảm giác này. Vô cùng thoải mái, ấm áp…

Đại Giác từ từ mở mắt.

Hai mắt vẫn là một mảnh tĩnh lặng như cổ đàm, tựa hồ năm tháng bất biến.

Trong mắt Đại Giác là một không gian hôn ám.

Vô số dây leo chằng chịt đan xen, bọn chúng sinh trưởng tươi tốt đến thái quá, giống như một đám mộc đằng xà uốn lượn quấn lấy nhau.

Thân thể Đại Giác không biết từ khi nào đã lấy lại cảm giác. Toàn thân hắn được một loại xúc cảm ấm áp bao bọc.

Đại Giác không hiểu bản thân từ lúc nào đã thả lỏng tâm thần. Toàn bộ tinh thần cùng thân thể buông lỏng không hề giữ lại chút nào.

Đại Giác có phần không muốn tỉnh dậy.

Nhưng lý trí sớm đã trở về, mạng nhỏ vẫn treo trên sợi dây kéo căng tâm thần hắn.

Đại Giác khẽ buông mí mắt, thân thể thử dùng sức ngồi dậy.

Toàn thân hắn nhẹ nhõm đến lạ thường. Đại Giác không hề phí sức đã ngồi lên.

Toàn thân hắn trần trụi không một mảnh vải, nửa thân dưới ngâm mình trong nước.

Cảm giác cơ thể bị đè ép đến nát bấy lúc trước đã không còn, thay vào đó là nhẹ nhõm đến kỳ dị, sinh mệnh lực tràn đầy toàn thân, khiến hắn có cảm giác như vừa mới tân sinh.

Đại Giác khẽ nhíu mày, khác tất có dị, hắn thử điều động thần thức nội thị.

Thân thể Đại Giác lúc này đã xảy ra biến đổi to lớn, trước đó Khâm Hi Viễn bị Khâm Mị Nhân bồi dưỡng bao nhiêu năm như thế, toàn thân giống như đeo một bộ gông xiềng vô hình.

Thế nhưng lúc này, Đại Giác có thể cảm nhận được gông xiềng vô hình đã tan vỡ, thân thể này giống như được trọng cấu từ đầu, hoàn toàn không còn một tia ám thị nào.

Đại Giác khẽ nhíu mày. Nhưng tìm kiếm nửa ngày cũng không có gì lạ, hắn đành phải buông tha dò xét thân thể. Dù sao chỉ là vật dùng một lần.

Bỏ qua thân thể một bên, lúc này Đại Giác mới có cơ hội đánh giá hoàn cảnh hiện tại.

Hắn đại khái đang ngâm mình trong một ao nước nhỏ, chỉ rộng 4m - 5m mà thôi, mặt nước trong suốt vô cùng, tỏa ra ánh sáng mông lung, soi sáng toàn bộ không gian trở nên hôn ám mờ mịt.

Đại Giác thử nâng bàn tay lên, dòng nước vô cùng trong suốt, chất như thủy ngân, nhưng lại mang theo sinh mệnh lực dồi dào. Dòng nước chảy qua kẽ ngón tay hắn, không một tiếng động trở về ao nước.

Đại Giác hơi híp mắt, hắn tạm bỏ ao nước ở một bên, ánh mắt xem xét bốn phía.

Đây chính là một không gian khép kín.

Vô số dây leo chằng chịt đan vào nhau, bao bọc không gian, khiến nơi đây như một cái lồng bằng mộc đằng.

Đại Giác chống thân thể mệt mỏi đứng lên.

Nhưng hắn vừa đứng thẳng thân thể, thanh âm lạnh lẽo của Chư Thiên Luân Hồi Phù đã không biết từ đâu vang lên.

[Phát hiện Mảnh Vỡ Đại Đạo… phân tính hoàn thành, Sinh Mệnh Linh Tuyền… 5%... Hoàn thành thống kê… bắt đầu cưỡng ép thu thập Mảnh Vỡ Đại Đạo toái phiến…]

Thanh âm lạnh lẽo như cơ giới, không có một tia tình cảm ba động.

Thanh âm vừa dứt, bỗng nhiên ao nước dưới chân Đại Giác cuồn cuộn gợi sóng.

Đại Giác còn không kịp phản ứng lại, ngón giữa tay trái hắn liền nổi lên một chiếc nhẫn hư ảo. Sinh Mệnh Linh Tuyền giống như nhận phải lực hút vô cùng vô tận, từ bốn phương tám hương sôi sào, cuồn cuộn chảy vào thân thể Đại Giác.

Toàn thân hắn như bể chứa vô tận, hút lấy nước ao trong suốt.

Đại Giác có thể cảm nhận được dòng nước mang theo sinh mệnh lực khổng lồ đang không ngừng chảy xuôi trong cơ thể hắn, theo kinh mạch toàn thân hội tụ đến ngón tay hắn, sau đó bị chiếc nhẫn hư ảo hấp thu vào trong.

Chiếc nhẫn vô cùng nhỏ, lại như ấn chứa càn khôn to lớn.

Ao nước chẳng mấy chốc đã bị hút cạn sạch.

Toàn bộ Sinh Mệnh Linh Tuyền bị chiếc nhẫn hư ảo hấp thu không còn một giọt. Mà thân thể Đại Giác được sinh mệnh tẩy lễ qua, khiến sinh mệnh lực tràn trề vô cùng, tựa như tiên thiên sinh linh vừa mới xuất sinh.

Một loại cảm giác mạnh mẽ chưa từng có xuất hiện trên người Đại Giác.

Hắn nhẹ nắm tay, bàn tay không một tì vết, trắng nõn như ngọc thạch. Đại Giác có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng ẩn chứa trong nắm đấm này.

Nếu ước lượng không sai, một quyền này của hắn có lực phá hoại thậm chí không thua gì pháp thuật của tu sĩ Động Huyền cảnh!

"Sinh Mệnh Linh Tuyền… quả nhiên như tên, có thể cái biến sinh mệnh! Không nghĩ đến ta vô tình suýt chết lại có được một Mảnh Vỡ Đại Đạo!

Hơn nữa tiên cốt sau khi được Sinh Mệnh Linh Tuyền trọng cấu đã bổ khuyết đầy đủ, hóa thành tiên thể!"

Đại Giác không khỏi cảm khái.

Lúc trước hắn tưởng rằng chính mình hẳn phái chết, khi tỉnh lại, Đại Giác còn tưởng rằng hắn đã trở về thân thể cũ chờ chết.

Thế nhưng vận mệnh kỳ diệu như thế, tựa như thời khắc hắn nhận vào Hàn Tiểu Ngưu vậy, không thêt biết trước.

Vận mệnh kỳ diệu, để Đại Giác chẳng những không chết, mà còn có được một phần Mảnh Vỡ Đại Đạo!

Mặc dù chỉ là 5%, thế nhưng quan trọng là, hắn đã có phương hướng tìm kiếm, chứ không còn mờ mịt đông tây như trước!

Còn tiên cốt hóa thành tiên thể, đối với Đại Giác cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, ngay từ đầu hắn đã không coi trọng bộ thân thể này, dù sao chết thì chết, sống thì sống, hắn cũng sẽ không sống trong thân thể của người khác cả đời.

"Những việc này để sau, hiện tại quan trọng là phải rời khỏi nơi này."

Đại Giác lãnh tĩnh nói thầm.

Sột soạt… sột soạt…

Bỗng nhiên một chuỗi tiếng động vang lên, ánh mắt Đại Giác lãnh tĩnh mà lý trí, phản ứng như điện đảo qua.

Chẳng biết từ khi nào, những dây leo kia đã trở nên khô héo.

Thế nhưng chúng không chết đi, mà là lặng lẽ du động, tựa như một đám đằng xà khô quắt vặn vẹo.

Bọn chúng không một tiếng động tiếp cận đến gần Đại Giác.

Đại Giác nhíu mày, trong lòng có phán đoán.

Những dây leo này có lẽ được Sinh Mệnh Linh Tuyền dưỡng dục quá lâu, vì thế khi mất đi linh tuyền, bọn chúng theo bản năng tìm kiếm. Mà hắn vừa mới được Sinh Mệnh Linh Tuyền tẩy lễ, thân thể tràn ngập sinh mệnh lực thuần túy.

Vì thế đây là chuyện gì cũng không khó tưởng tượng.

Đại Giác ký trí lựa chọn lùi bước.

Ngay cả thân thể bị tàn phá đến không chịu nổi của hắn mà Sinh Mệnh Linh Tuyền còn có thể hồi phục như cũ, thánh chí là bổ khuyết tiên cốt thành tiên thể.

Ai biết những dây leo này đã ngâm mình trong Sinh Mệnh Linh Tuyền bao lâu, dù là bọn chúng sinh ra linh trí, Đại Giác đều không cảm thấy giật mình.

Đại Giác nhanh chóng tính toàn đường thoát, ánh mắt hắn không ngừng nhìn quanh, tìm kiếm sơ hở thoát thân. Mặc dù Sinh Mệnh Linh Tuyền bị lấy mất khiến không gian rơi vào tối đen, thế nhưng với tu sĩ mà nói, đêm hay ngày đều giống như nhau mà thôi.

Không gian bốn phía là vô số đằng xà lặng yên vặn vẹo di chuyển.

Những nhánh cây chồng chất lên nhau, tạo thành lồng giam kín mít, giọt nước không lọt.

Vù… vù… vù… ào!

Bỗng nhiên, có âm thanh gió rít vang lên, vô số nhanh cây khô quắt mà bén nhọn lấy tốc độ cực nhanh lao đến sau lưng Đại Giác.

Đại Giác sớm đã kéo căng tâm thần, thần thức thời thời khắc khắc lan tràn quanh thân, lúc này vừa có động tĩnh, hắn lập tức chuyển thân né tránh.

Phập! Phập! phập!

Đại Giác vừa mới tránh ra, mặt đất dưới chân hắn lập tức bị đâm nát!

Tâm thần Đại Giác càng thêm căng thẳng, hắn vừa đáp chân xuống, bên dưới liền có vô số đầu đằng xà phá đất mà lên.

Đằng xà khô quắt bén nhọn, không hề có một tia trì hoãn lao thẳng đến Đại Giác.

Đại Giác linh hoạt né tranh, may mắn những ngày qua hắn đã luyện tập độn pháp đến rất thành thục, vì thế tránh né những công kích đơn điệu này chẳng hề phí sức.

Thế nhưng tựa hồ dây leo cũng cảm nhận được công kích này không thể bắt được Đại Giác, vì thế thế công đột biến, vô số đằng xà từ bốn phương tám hướng xoắn vặn, từ các góc độ khác nhau đâm hướng Đại Giác!

Công kích dày đặc không lối thoát.

Càng là thời điểm nguy cấp, Đại Giác lại càng trở nên bình tĩnh, hắn lộn ngược thân, hai tay bắt pháp quyết, pháp thuật thi triển, phong nhận đột khởi, vô số gió xoáy cuồn cuộn hình thành quanh thân Đại Giác.

Mượn phong pháp thuật yểm trợ, Đại Giác chọn lựa một điểm thế công mềm mỏng nhất mà đột phá.

Gió xoáy như lớp áo ngoài bao bọc Đại Giác, hắn lao đi cực nhanh như một mũi tên, gió xoáy sắc bén va chạm với đằng xà.

Xoét xoét… xoét xoét… két… két..

Thanh âm sắt thép va chạm chói tai thét minh.

Đằng xà nhìn như khô héo, vậy mà cực kỳ rắn chắc đến lạ thường.

Gió xoáy chém vào thân cây, lại không thế xoắn nát được.

Thế tiến của Đại Giác được một nửa đã bị ép ngừng. Đằng xà phía trước tạm thời bị ngăn cản, thế nhưng công kích sau lưng đã tới!

Đại Giác lập tức biến đổi pháp quyết. Giá hai lòng bàn tay hắn nổi lên một đốm lửa đỏ tươi, đốm lừa nhanh chóng xoay tròn thoát ra, hóa thành một con hỏa xà.

Hỏa xà lượn vòng mà ra, kết hợp với gió xoáy cuồn cuộn, nhất thời liền hóa thành một quả cầu lửa bao bọc toàn thân Đại Giác.

Ào… ào… phừng…!

Phong hỏa gào thét, cuồng phong trợ hỏa thế, nhất thời bùng nổ, hóa thành một quả cầu lửa cực nóng mang theo phong nhận sắc bén, cắt chém vô số nhánh đằng xà, khiến thế công nhất thời bị đẩy lui.

Nhưng đây chẳng qua là nhất thời, vô số đằng xà trước ngã sau lên, bất chấp phong hỏa xông pha.

Hai đạo pháp thuật phong hoa sau khi bùng nổ liền bắt đầu mất thế, cuồng phong không ngừng thu nhỏ, hỏa thế lụi tàn. Mà đằng xà lại trước sau không đổi, vẫn điên cuồng tiến công.

Vô số nhánh đằng xà bị phong nhận cắt chém, bị hỏa thế đốt thành tro tàn, mùi vị cháy khét rải đầy không khí, tro tàn mù mịt bị cuồng phong thổi loạn!

Đằng xà tựa như điên cuồng, công kích càng lúc càng mãnh liệt, nhánh cây không ngừng bị đốt rụi, rồi lại tân sinh mọc ra.

Trong nhánh cây khô héo là sinh mệnh lực ương ngạnh đến làm người ta líu lưỡi!

Nhìn cảnh này, Đại Giác cũng biết không thể chần chờ. Thế nhưng càng là lúc cấp bách, hắn lại càng lãnh tĩnh.

Trong lúc không ngừng thả ra pháp thuật, ánh mắt hắn vẫn luôn tìm kiếm sơ hở, mà công phu chờ đợi này rốt cục được đền đáp!

Dưới thế công mạnh mẽ của pháp thuật phong hỏa, đằng xà rốt cuộc xuất hiện sơ hở.

Mặc dù dây leo này đã sinh ra chút linh trí, thế nhưng xét cho cùng cũng chỉ là thực vật, Sinh Mệnh Linh Tuyền chỉ có một chút như vậy, nếu cho thời gian đầy đủ, hẳn là có thể làm cho dây leo sinh ra linh hồn hoàn chỉnh.

Chẳng qua là, nếu như chính là nếu như, lúc này dây leo linh trí hữu hạn, chỉ có thể làm theo bản năng.

Căn nguyên của nó vẫn luôn dựa vào Sinh Mệnh Linh Tuyền, lúc này Linh Tuyền mất đi, sinh mệnh yếu ớt lập tức khô hạn, vì thế sinh mệnh lực tích cóp những năm qua cũng dần dần lụi tàn.

Nó vì cướp lại Sinh Mệnh Linh Tuyền mà không tiếc trả giá tất cả, thế nhưng luôn có cực hạn, mà cực hạn của dây leo… đã đến rồi!

Vô số đằng xà vặn vẹo, điên cuồng xung kích phong hỏa bích.

Ầm!

Phong hỏa bích tựa hồ đạt đến cùng cực, hỏa thế đột nhiên co rút, phong áp cũng cuộn mình. Áp xúc đến cực hạn chính là bùng nổ mãnh liệt!

Một đạo hỏa tiễn xoay tròn đến cực hạn, manh theo phong áp sắc bén mà nóng rực bay ra, hóa thành một đạo tia chớp đỏ bừng!

Đằng xà như bị kích thích, toàn bộ đột nhiên điên cuồng xông tới đạo hỏa tiễn kia.

Ấm!

Phong hỏa áp súc đến cự nhạn, vừa mới va chạm liền nổ tung, sức nổ to lớn đến kinh người, lập tức quét sạch một vùng cây leo!

Thế nhưng ngay sau đó là càng nhiều đằng xà điên cuồng lao đến, giống như một đàn rắn đói ngửi thấy mùi máu tươi!

Mà ở một góc nào đó, có một thân ảnh bí mật tiếp cận nơi dây leo lỏng lẻo nhất. Hắn lợi dụng pháp thuật che đậy khí tức, từng bước một vô thanh tiến lên.

Cuối cùng, thân ảnh này dần dần dung nhập vào bùn đất, độn ra khỏi nơi đây.

Đại Giác thi triển thổ độn, một bên ẩn nấp khí tức, một bên không ngừng thúc dục linh lực duy trì độn pháp. Thổ độn vốn không phải sở trường của hắn, vì thế tốc độ cũng không nhanh, thêm vào nơi này chính là sân nhà của dây leo, vì thế hắn càng phải phân ra một phần tinh thần tránh né những nhánh dây leo đang điên cuồng kia.

Dây leo không biết đã phát triển bao nhiêu lâu, toàn bộ lòng đất sớm đã bị vô số rễ cây bao trùm không một kẽ hở.

Nếu không phải Sinh Mệnh Linh Tuyền biến mất, đoán chừng những đoạn rễ cây này sẽ liên tục vận chuyển, không ngừng rà soát chung quanh.

Đại Giác cứ vậy độn đi, càng đi càng xa…

Không biết đã trôi qua bao lâu, Đại Giác rốt cuộc thoát khỏi lớp đá.

Nhưng chào đón hắn chính là trọng áp như ngàn vạn ngọn núi đè!

Đại Giác sớm có chuẩn bị, thân thể hóa thành dòng nước, thi triển thủy độn, không ngừng hướng phía trên vọt lên.

Thế nhưng thương thế trong người, cộng thêm linh lực tiêu hao đến gần như không còn, khiến hắn khó có thể bảo trì tỉnh táo.

Cho dù lý trí có cứng cỏi thế nào, thế nhưng thân thể không đáp ứng nổi, cũng chẳng qua chỉ là hão huyền mà thôi…

Ý thức Đại Giác dần dần chìm vào bóng tối, nhưng hắn vẫn cực lực giữ vững tỉnh táo đến lâu nhất.

Đến cuối cùng, thần thức Đại Giác không cách nào duy trì, hắn đã lờ mờ có thể thấy được ánh sáng, nhưng tâm thần cũng càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng uể oải…

Ý thức Đại Giác lần nữa chìm vào bóng tối, chỉ còn một tia tỉnh táo như đốm lửa trong đêm lung lay chợt tắt.

Biển xanh vô tận, một thanh niên nổi lềnh bềnh vô định, toàn thân hắn trần trụi không một mảnh vải, máu tươi từ sau lưng hắn không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ mặt biển..

Bạn đang đọc Luân Hồi Vô Hạn Chư Thiên sáng tác bởi DạiDâmGia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạiDâmGia
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.