Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1985 chữ

Chương 9:

Đêm trăng cao chiếu, sương mù bên bờ hồ nước không quá nồng đậm, để lộ ra một chút ánh trăng chạm đến mặt hồ, làm nổi lên từng đốm sáng lăn tăn.

Gió thổi man mác lung lay tóc dài, Đại Giác ngồi yên xếp bằng, tâm thần phẳng lặng mà tĩnh tọa dưới gốc cổ thụ.

Mắt hắn nhắm nghiền, giữa hai lòng bàn tay có một khối linh thạch trôi nổi, chầm chậm xoay tròn. Linh thạch lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy nhỏ lại, linh khí bị rút ra nhanh chóng, giống như từng tia khí trắng bay lượn.

Lách tách…

Linh thạch không ngừng bị rút lấy linh khí, đuôi cùng kêu vang một tiếng vỡ vụn, hóa thành vô số bụi trắng rơi lả tả, bị gió nhẹ thổi bay.

Đại Giác mở hai mắt ra, bên trong phẳng lặng không một gợn sóng, giống như giếng cổ ngàn năm vẫn thế.

"Ta đã đạt đến Hóa Nguyên cảnh cực hạn, linh lực tinh khiết cực độ, chỉ cách một bước nữa là có thể hóa thành chân nguyên, bước vào Động Huyền cảnh!"

Đại Giác khẽ thở ra một hơi thì thầm.

Chỉ cần tinh luyện linh lực đến cực hạn, từ linh lực hóa thành chân nguyên, liền có thể bước vào Động Huyền cảnh.

Động Huyền cảnh, Động Huyền Động Huyền… ngụ ý chính là chạm vào huyền bí.

Đạt đến Động Huyền cảnh, sở hữu Động Huyền Chi Nhãn, có bản lĩnh xem thấu huyền bí, truy giải căn nguyên. Từ đó thế gian không còn bí ẩn, tất cả huyền bí đều hiện ra trần trụi tước mắt tu sĩ.

Động Huyền cảnh chính là cảnh giới đánh dấu chất biến của tu sĩ. Những tu sĩ Hóa Nguyên cảnh sở dĩ không thể chạm đến Động Huyền cảnh, chính là vì pháp thuật của bọn họ trong mắt tu sĩ Động Huyền cảnh, chẳng khác nào cái sàng thủng lỗ chỗ, muôn vàn sơ hở, chưa ra đã phá!

"14 ngày qua ta đã tìm hiểu cùng thích ứng hoàn toàn với tu vi của cơ thể này, ngay cả một ít pháp thuật cũng đã nắm giữ thành thục, nhất là độn pháp! Chỉ có điều không có linh khí bổ sung, vì thế tiêu tốn rất nhiều linh thạch.

Nhưng như thế cũng đáng, ta hoàn toàn nắm giữ độn pháp, thi triển tùy ý như thường, tránh cho đến khi trận pháp hiện ra sơ hở, lại vì tay chân lóng cóng mà lỡ thời cơ!"

Đại Giác nhìn nắm tay, miệng lầm bầm nói nhỏ.

Tròn 2 tuần qua hắn chỉ dùng để thích ứng cơ thể này, có được trí nhớ của Khâm Hi Viễn trợ giúp, rất nhiều chỗ không hiểu được đến giải đáp, pháp thuật yếu quyết cũng nắm giữ phần nhiều.

Đoạn Linh Cốc vốn là nơi vô linh, không có một tia linh khí, ngay cả đại trận cấm chế bên ngoài cũng sử dụng linh khí tại ngoại vi, vì thế trong cốc trừ sương mù ra, hoàn toàn không có tài nguyên gì. Cũng vì lý do này, khiến cho xung quanh Đoạn Linh Cốc vô cùng vắng vẻ, ít khi có dấu chân người, đa số thời điểm hoàn toàn không có dấu vết nhân loại, điều này vô hình chung giúp Đại Giác không cần phải bó tay bó chân, có thể thoải mái thử nghiệm.

Chính vì thế, tốc độ nắm giữ của hắn rất nhanh.

Mà triệt để nắm giữ tu vi có thể, kết hợp với lĩnh ngộ và kinh nghiệm của Khâm Hi Viễn, cũng có nghĩa là, hiện tại chỉ cần thoát ra khỏi Đoạn Linh Cốc, tìm đến nơi linh khí sung túc, là Đại Giác có thể nước chảy xuôi dòng, thuận lợi đột phá Động Huyền cảnh.

"Hà…."

Đại Giác thở dài một hơi, thu công tĩnh thần.

Hai mắt tĩnh lặng như thường, trong lòng đếm thầm, tinh thần từng bước nâng cao.

Theo Đại Giác tính toán, thời gian đại trận cấm chế sơ hở sắp tới, hắn cần phải nắm giữ thật chặt cơ hội này!

Từng phút từng giây lẳng lặng trôi qua, ánh trăng xuyên qua sương mù, giống như một dải lụa bạc trắng thủng lỗ chỗ nối liền mặt nước. Gió đêm khẽ thổi.

Bỗng nhiên biến hóa nổi lên!

Mặt hồ xao động ào ạt, sóng nước hóa thành vòng xoáy, thoáng cái đã ào ào đổ xuống, nước hồ chỉ trong phút chốc liền hạ xuống hơn nửa!

Đại Giác sắc mặt bình tĩnh, hắn đương nhiên không tùy ý lựa chọn một nơi ở lại, trong trí nhớ của Khâm Hi Viễn, hồ nước này chính là nơi đại trận cấm chế xuất hiện sơ hở. Chính vì thế những ngày qua, Đại Giác luôn canh chừng bên hồ, phòng cho có biến cố gì ngoài dự đoán.

Cơ hội trước mắt, cần phải nắm bắt cực nhanh!

Đại Giác ánh mắt như điện, hai con ngươi sâu thẳm vô cùng bình tĩnh, trong lòng hắn thầm nói "thời cơ đã đến!" toàn thân bỗng hóa thành một dòng nước xanh thẫm, dùng tốc độ cực nhanh nhảy vào trong hồ nước!

Đại Giác sử dụng thủy độn pháp, thân hóa dòng nước, gần như hoàn toàn hòa lẫn vào nước hồ.

Hắn lợi dụng thế nước cuồn cuộn, không ngừng trầm xuống, dùng tốc độ khó mà tưởng tượng cực tốc chìm vào đáy hồ.

Một giây, hai giây, ba giây,...

Năm giây trôi qua, nhưng phía trước vẫn là một màu xanh thẳm như cũ, thậm chí còn có chút đem huyền.

Hồ nước nhìn như nhỏ bé, vậy mà bên trong lại vô cùng xâu thẳm.

Càng xuống bên dưới, không gian lại càng rộng lớn.

Đại Giác cảm giác chung quanh giống như đại dương vô cùng vô tận, không có điểm cuối. Điều này làm tâm hắn trầm xuống.

Trong trí nhớ của Khâm Hi Viễn, hồ nước chỉ sâu không đến 30m, thậm chí những ngày qua Đại Giác cũng tự mình kiểm tra vài lần, hồ nước này hoàn toàn bình thường, không hề có huyền cơ gì, với tốc độ thủy độn của hắn, chỉ cần dùng không đến hai giây là có thể chạm đến tầng đất.

Trong trí nhớ của Khâm Hi Viễn, đại trận cấm chế biến hóa, sẽ dẫn đến địa hình thay đổi, như dù là như vậy, muốn xuống đáy hồ cũng không cần dùng quá 5 giây.

Thế nhưng thực tế lúc này lại hoàn toàn khác biệt!

Trong lòng hồ nước tưởng như vô cùng vô tận, sâu không thấy đáy, rộng không thấy bờ!

Hơn nữa chung quanh không hề có một chút linh khí nào, khiến Đại Giác mù tịt phương hướng, hoàn toàn không có đích đến.

Thế nhưng thời gian gấp rút, 10 giây đã trôi qua một nửa, hơn nữa ngược dòng trở lên tất nhiên khó khăn hơn trầm xuống nhiều! Vì thế Đại Giác chỉ còn cách đâm lao phải theo lao! Toàn lực thúc dục thủy độn pháp, mượn thế nước trầm trọng, không ngừng mà lao thẳng trầm xuống!

6 giây, 7 giây,...

Chung quanh vẫn là một màu xanh thẳm thâm trầm, không gian trống rỗng, chỉ có nước cùng nước, hoàn toàn không hề có gì khác!

Đại Giác tĩnh thủ tâm thần, hắn biết càng là thời điểm gấp rút, càng phải bình tĩnh.

Thần thức Đại Giác lan tỏa ra xung quanh, hắn không tiếc hao phí đại lượng tâm thần vừa thúc dục độn pháp, vừa dùng thần thức cảm ứng quanh thân.

8 giây!

Đại Giác cố gắng không phải uổng phí! Thần thức của hắn bắt được một tia linh khí vô cùng mỏng manh!

Cơ hội ngay trước mắt, Đại Giác sao có thể bỏ lỡ!? Cơ hồ là ngay lạp tức, hắn chuyển hưởng cực nhanh, giống như tia sáng lao nhanh, lần theo tia linh khí nhỏ bé này trầm xuống!

Ùng ùng… ùng ùng…

9 giây trôi qua, nước hồ xanh thẳm bỗng nhiên xao động, cường độ từ chận chuyển nhanh, hải lưu cuồn cuộn!

Đại Giác vận dụng toàn bộ tâm thần, tập chung vào một tia linh khí mỏng manh, lúc nào cũng có thể tán loạn này!

9 giây sắp sửa trôi qua, nước hồ ào ào chuyển động, vô số dòng hải lưu hình thành, giống như tửng con thủy long không ngừng cuồn cuộn chuyển mình, chỉ trong không đến một giây, đã sinh diệt liên tục vài lần!

Đứng trước sức mạnh khủng bố này, Đại Giác chỉ như một con thuyền nhỏ giữa bão tố, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp.

Hắn toàn lực vận chuyển thủy độn pháp đến cực hạn, linh lực tiêu hao như thác chảy!

Giây thứ 10!

Ùng! Ào ào…! Ầm!

Giây thứ 10 vừa điểm, đột nhiên tất cả chấn động đình chỉ, hải lưu ngừng chảy, nước hồ ngừng động. Toàn bộ không gian như đình chỉ vận chuyển.

Chỉ có Đại Giác thân hóa lam thủy là không ngừng di chuyển, giống như một con kiến nhỏ bé.

Tia linh khí nhỏ bé càng ngày càng ngưng thực nói cho Đại Giác, đích đến của hắn đã ở rất gần!

Ầm!

Sau cực tĩnh là cực động!

Vô số hải lưu nghịch chuyển, nước hồ mênh mông co rút, hóa thành từng điểm mắt bão, xoay tròn đếm cực hạn, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận.

Đại Giác hóa thân lam thủy, khiến lực ảnh hưởng càng lớn hơn đến hắn.

Đại Giác cố gắng giữ vững phương hướng, vài lần hắn bị lực hút làm chệch hướng đi. Thế nhưng Đại Giác luôn có thể dùng lý trí, chèo chống qua sinh tử, tìm được một tia sinh cơ.

Giây thứ 11!

Giây thứ 10 rốt cục trôi qua!

Đại Giác chỉ cảm thấy một cỗ áp lực vô hình khổng lồ đổ ập xuống, đầu óc hắn ong tiếng nổ vang, tâm thần tán loạn, thân thể thủy hóa trở về nguyên hình.

Đại Giác vừa trở về hình người, nhất thời liền bị nghiền ép đến cực hạn! Toàn thân hắn co rút, bị đè ép biến dạng!

Thân thể máu thịt làm sao có thể gánh trụ được áp lực nước khổng lồ như thế? Nếu không phải thân thể tu sĩ có linh lực hộ thể, Đại Giác sớm đã bị ép thành giấy mỏng!

Thế nhưng dù là vậy, hắn cũng không thể chống đỡ được quá vài giây.

Áp lực nước quá khổng lồ, giống như ở dưới đáy đại dương vậy!

Liên tục gặp phải trùng kích mãnh liệt, khiến tâm thần Đại Giác một mảnh mơ hồ, ý thức của hắn từ lâu đã không thể cảm nhận được thân thể. Hai mắt nổ tung, khiến tầm nhìn chỉ có một màu tối đen.

Đại Giác cố gắng duy trì một tia tỉnh táo cuối cùng, lý trí nói cho hắn, nếu lúc này buông tha, thì sẽ thật sự không còn hi vọng.

Vô số xoáy nước khổng lồ thâm u không ngừng cuồn cuộn vận chuyển.

Thân thể Đại Giác bị cuộn thành một cục, gần như không thể nhìn ra hình người.

Vô số vòng xoáy tuôn ra lực hút, khiến thân thể hắn không ngừng chuyển hướng lăn lộn.

Bỗng nhiên, dòng nước xao động, một đam bóng đen dài dẹp rẽ nước ma đi, giống như không hề bị ảnh hưởng mới lực hút kinh khủng từ những vòng xoáy.

Những bóng đen này vây quanh Đại Giác, dần dần kéo hắn trầm xuống...

Bạn đang đọc Luân Hồi Vô Hạn Chư Thiên sáng tác bởi DạiDâmGia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạiDâmGia
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.