Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Lạc Hiên

Tiểu thuyết gốc · 2886 chữ

Chương 4: Đông Lạc Hiên.

Phi xa được 7 con tiên hạc kéo hạ xuống hậu viện.

Phía dưới đã có người đứng đợi sẵn.

Đại Giác thong thả buông hai nàng Xuân, Cúc ra, sau đó được Hương đỡ bước xuống phi xa.

Bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy như bốn đóa hoa xinh đẹp đứng sau lưng Đại Giác, mỗi nàng mỗi vẻ, xinh đẹp động lòng người.

"Thiếu chủ đại giá, quả là phúc phận của ta, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, xin mời."

Một thiếu phụ cung người lên tiếng. Thanh âm của nàng mỏng manh lung linh như chuông gió, mang theo một loại mị lực phong tình, trên người mặc váy dài, bên dưới xẻ một đường, lộ ra một chiếc đùi đẹp trắng tinh, da thịt mềm mại tinh tế.

Mỹ thiếu phụ nói xong liền ngẩng đầu lên, lúc này Đại Giác mới thấy rõ dung mạo của nàng. Ngũ quan như họa, thoáng đánh một chút son phấn, thế nhưng không để người ta cảm giá chán ghét, ngược lại còn làm cho nàng tỏa ra một loại phong vận thành thục mê người.

Nhất là ánh mắt lung linh kia, như mộng như ảo, rất câu nhân tâm. Kết hợp với thân thể đường cong lả lướt, kiều đồn phong đĩnh của nàng, chính là độc dược chí mạng với nam nhân.

Mỹ thiếu phụ mỉm cười dịu dàng với Đại Giác, sau đó xoay người dẫn đường, vải mỏng dính lên kiều đồn tròn trịa, tỏa ra mị lực khó cưỡng.

Đại Giác mang theo bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy đi sau nữ nhân. Trên đường hắn giả như bị bóng lưng mê người của nàng hấp dẫn, trên thực tế lại âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này là sản nghiệp tư nhân của Khâm gia, nàng đi phía trước dẫn đường không phải ai khác, chính là quản sự của Khâm gia tại Tây Phường Thành, tên là Liễu Phi.

Trong đầu Đại Giác nổi lên thông tin về Liễu Phi.

Liễu Phi chính là đệ tử ký danh của Khâm Mị Nhân, tư chất trung thượng, nhưng giỏi về quản lý, vì thế vẫn luôn ở lại quản lý sản nghiệp tại Tây Phương Thành. Nàng chỉ có tu vi Hóa Nguyên cảnh hậu kỳ, kém hơn Khâm Hi Viễn nửa bước.

Liễu Phi giao du rất rộng, hơn nữa làm người như cỏ đầu tường, rất dễ lung lạc. Trong thời không gốc, nàng đầu tiên là thấy Khâm Hi Viễn thế lớn, liền phản bội Khâm Mị Nhân, giúp Khâm Hi Viễn bắt được hành tung của Khâm Mị Nhân, sau đó lại phản bội Khâm Hi Viễn, giúp Vương Vương Thiên Nhân đánh vào Hoan Hỉ Tông.

Tả đạo tả đạo, không có bao nhiêu đạo nghĩa có thể nói, đủ lợi ích liền có thể xui quỷ khiển thần.

'Liễu Phi này bản tính tham lam, trừ tài vật ra không thèm quan tâm thứ gì, nếu cho nàng đủ lợi lộc cùng uy hiếp, có thể thử nghiệm điều khiển. Chỉ cần lên giường với nàng một lần, ta liền có thể hạ Táng Tâm Chú vào thần hồn nàng!'

Đại Giác âm thầm suy nghĩ, Táng Tâm Chú là một loại chú thuật tả đạo, chỉ có nam mới có thể dùng, hơn nữa đối tượng bắt buộc phải là nữ giới. Người trúng chú thuật này cần định kỳ nuốt tinh dịch của người hạ chú, nếu không sẽ bị chú thuật phát ra âm sát khí cắn nuốt thần hồn, cuối cùng càng ngày càng đớn, đau đến hủy hoại tâm thần, vì thế mới có tên gọi là Táng Tâm Chú!

Liễu Phi là địa đầu xà, đã quản lý sản nghiệp của Khâm Mị Nhân tại Tây Phương thành hơn 40 năm, rất đáng giá hạ thủ. Nếu có được nàng, Đại Giác không chỉ có một ám tử giữa lòng địch, mà còn là một mỏ tình báo.

'Đáng tiếc bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy chính là trực hạ của Khâm Mị Nhân, nếu không cũng có thể thử hạ Táng Tâm Chú.'

Đại Giác thầm đáng tiếc, nhưng bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy chính là trực hạ của Khâm Mị Nhân, trên người luôn có một sợi thần hồn của Khâm Mị Nhân bám theo, Đại Giác không dám mạo hiểm hạ thủ.

Trong lúc suy nghĩ liên miên, Liễu Phi đã dẫn Đại Giác ra khỏi phủ trạch này.

Trước cửa đợi sẵn một cỗ xe ngựa, 2 con Hỏa Long Mã thần tuấn cao lớn, mũi thở ra hỏa tinh khiếp người, toàn thân đỏ như dung nham.

Đại Giác đang định bước lên xe, nhưng động tác nửa chừng thì dừng lại:

"Đi bộ đi, hôm nay ta không muốn đi xe ngựa."

"Vâng thiếu chủ."

Thủy chớp chớp mắt đẹp, nhu thuận gật đầu, nàng vén váy, lộ ra chân dài xinh đẹp, leo xuống xe ngựa.

"Liễu quản sự. Ngài cho người. Đánh xe. Đến Đông Lạc Hiên. Chờ đợi. Trước đi."

Bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy thay nhau nói.

"Được, ta sẽ phân phó hạ nhân. Các vị và thiếu chủ cứ đi trước."

Liễu Phi ân cần đáp, sau đó đi vào trong phủ trạch.

Đại Giác đương nhiên không thèm để tâm những thứ này, sở dĩ hắn không đi xe ngựa, là muốn dùng bước chân thả lỏng nội tâm căng thẳng mà thôi. Hơn nữa cũng mang theo ý nghĩ dò xét, đánh giá địa hình, đề phòng cho sau này dùng đến.

Đông Lạc Hiên ở phía tây Tây Phương Thành, đi bộ ít cũng mất khoảng hơn 3 giờ, nhưng Đại Giác hiện tại chính là tu sĩ Hóa Nguyên cảnh đỉnh phong, chút sức lực ấy không thấm vào đâu.

Tây Phương Thành là một trong 5 đại thành dưới chân Hợp Hoan Tông. Hợp Hoan Tông chiếm cứ 2 châu 17 nước, nhân khẩu vô số, sản vật phong phú, mà 5 đại thành bên dưới chân núi, tất nhiên là trung tâm của 2 châu 17 nước, mức độ phồn hoa không cần phải nói.

Nơi này tùy tiện có thể gặp được tu sĩ Tử Phủ cảnh, Luyện Khí cảnh càng là nhiều như cỏ, túm một cái là được một nắm.

Tu sĩ Hóa Nguyên cảnh như Đại Giác thi thoảng cũng có thể gặp.

Đại Giác dẫn theo bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy trên đường phố, bốn nàng ai nấy tuyệt sắc, đưa đến rất nhiều chú ý. Thế nhưng vừa nhìn thấy ngọc bài nội môn của các nàng, đám người này liền vội vàng thu mắt, không dám nhìn thêm.

Tả đạo chính là như thế, ngay cả người trong nhà còn chớp mắt là phân ra sống chết. Những người này đa phần là tán tu đến tìm vui sướng, cùng với những đệ tử Ngoại Môn. Đệ tử Nội Môn tâm tình không tốt, tiện tay giết một túm, cũng chỉ cần bồi thường chút linh thạch là xong.

Nhìn nhiều vài cái liền bồi cả tính mạng vào, không ai muốn chết như thế cả!

Thành thị bên dưới Hợp Hoan Tông lấy kỹ viện làm sản nghiệp chủ yếu, tiếp theo là sòng bạc, cuối cùng mới là các loại buôn bán khác.

Đại Giác vừa giả như hứng thú quan sát những thứ này, vừa âm thầm tính toán phương pháp phá cục.

'Ta có trí nhớ của Khâm Hi Viễn, biết được không ít cơ mật môn phái cùng cơ duyên. Chỉ cần có thể thoát ly khỏi tầm mắt Khâm Mị Nhân, liền có thể tìm lấy hồ lô Túy Tiên Tủy, sau đó bù đập Cẩm Tú Hoan Ngọc Cốt thành tiên thể.

Dựa vào những cơ duyên biết được, trong vòng 2 năm đột phá Minh Thần cảnh là không thành vấn đề!

Đến lúc đó dựa vào tiên thể cùng với pháp môn tu luyện của ta, cộng thêm thần binh lợi khí phụ trợ, không phải không có cơ hội lấy mạng Khâm Mị Nhân.

Nhưng đây cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là 2 năm nữa, Vương Thiên Nhân cũng chỉ là cảnh giới Hóa Nguyên, một bàn tay của ta là có thể chụp chết!'

Theo mốc thời gian gốc, ít nhất cũng phải hơn 40 năm nữa Vương Thiên Nhân mới đột phá cảnh giới Pháp Tướng, đánh vào sơn môn Hoan Hỉ Tông, lúc này Vương Thiên Nhân vẫn chỉ là một tiểu tu sĩ Tử Phủ cảnh nho nhỏ.

Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng mười mấy năm của Đại Giác, loại vị diện chi tử này chắc chắn phải có ngón tay vàng! Hơn nữa còn là loại có thể nghịch thiên cải mệnh! Mà ngón tay vàng này, có khả năng rất lớn chính là mảnh vỡ đại đạo.

Cho dù không phải, thì 8 - 9 phần cũng liên quan quan đến mảnh vỡ đại đạo.

Đương nhiên, hiện tại cấp bách là phải thoát khỏi Khâm Mị Nhân.

Chẳng mấy chốc nữa nàng sẽ bắt đầu hạ thủ, Mị La Đoạt Cốt phấn một khi đã bắt đầu reo, thì phải không ngừng liên tục reo phấn, một khi ngừng nghỉ giữa chừng, thì mọi công sức trước đó chắc chắn đổ sông đổ bể! Cướp tiên cốt không hề dễ dàng, nếu không đám tu sĩ Pháp Tướng cũng không cần khổ nhọc nhận đệ tử truyền đạo làm gì, trực tiếp cướp thiên tư thành của mình là được rồi!

Quay lại vấn đề cũ, muốn thoát khỏi Khâm Mị Nhân vô cùng khó khăn. Hi vọng Độ Kiếp cảnh ngay tại trước mắt, nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng để xảy ra sơ sót.

'Cho dù là chuyện liên quan đến tính mạng của Khâm Mị Nhân, cũng chưa chắc có thể khiến nàng từ bỏ ta.'

Tu hành chính là nghịch thiên cải mệnh, ngay từ đầu đã là lây mạng ra cầu trường sinh, một khi chết đi, chỉ có hai kết cục. Một là hồn phi phách tán, mãi mãi không được nhập luân hồi, hai là bị kẻ khác luyện hóa hồn phách, phải chịu đau khổ vô tận.

Đối với tu sĩ tả đạo càng là như thế, cho nên uy hiếp tính mạng thực sự không có bao nhiêu hiệu quả.

Đại Giác nhìn như thong thả tản bộ, thực ra tâm trí vẫn luôn phân ra một phần quan sát xung quanh.

"Ai da! Đồ khốn! Kỹ nữ! Sớm muộn lão tử cũng chơi chết ngươi! Hừ hừ! Đợi ta kiếm đủ linh thạch, sớm muộn cũng cho ngươi nếm đủ mặt mũi! Ai da! A u! Đừng, đừng đánh nữa! y ây…"

Phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận chửi bới, sau đó là tiếng quyền cước va chạm với da thịt vang lên.

Đại Giác dùng nửa con mắt nhìn xem.

Thì ra đó là một thanh niên tu sĩ, tu vi chỉ ở khoảng Luyện Khí cảnh hậu kỳ. Người này co thành một đoàn nằm trên mặt đất, miệng không ngừng chửi bới. Xung quanh hắn có mấy hán tử cao lớn vây lại, cũng đều là tu vi Luyện Khí hậu kỳ.

Thanh niên tu sĩ nhìn qua có chút gầy gò suy yếu, hơn nữa tu vi ngang bằng, một mình hắn đương nhiên không đánh lại vào hán tử kia, đương nhiên chỉ có thể co vào như con tôm chịu đòn.

Một hồi quyền đấm cước đá xong xuôi, ngay cả linh khí hộ thể của thanh niên cũng bị đánh nát, trên người toàn là mảng lớn tím đỏ.

Mấy đại hán tựa hồ đánh đã rồi, lúc này mới buông tha thanh niên tu sĩ, một mặt khinh thường đá hắn một cước bay ra 2m hừ lạnh:

"Hừ! Nếu không phải nể mặt Triệu Quảng Long, ta sớm đã đá chết Triệu phế vật ngươi rồi! Như Yên cô nương là người ngươi có thể ăn quỵt sao? Còn một lần nữa, ta liền đá chết ngươi! Dù sao loại phế vật như ngươi, Triệu Quảng Long chắc gì đã quan tâm đến!"

"Hừ hừ! Có gan thì đánh chết lão tưt, các ngươi không đánh chết lão tử, sớm muộn cũng có ngày lão tử đánh chết các ngươi!"

Lời nói là thế, nhưng thanh niên tu sĩ đã một chân hai bước khập khiễng chạy mất.

Người xung quanh thấy vậy, đều cười khinh thường. Loại phế vật ăn quỵt kỹ viện chỉ biết thả ngoan thoại này, vừa nhìn đã biết là không phải thứ có thể làm nên chuyện.

Đại Giác chứng kiến tất cả, hắn khẽ lắc đầu tiếp tục dẫn theo bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy. Loại phế vật dựa thế, thì biết thả dùng miệng cùng thân dưới này, sớm muôn cũng tự tìm chết.

Đột nhiên, trong đầu Đại Giác lóe lên một tia linh quang, nhìn thanh niên tu sĩ khập khiễng chạy chết, trong đầu hắn giống như bắt được điểm mấu chốt, nhưng lại không đủ rõ ràng.

'Là gì đây, muốn phá cục…'

Đại Giác tâm tình khó chịu, trong đầu đã bắt được linh cảm, nhưng lại khó mà thật sự hiện ra, có chút bế tắc.

"Thiếu chủ. Đã đến. Đông Lạc Hiên rồi."

Bỗng nhiên thanh âm của Hương Cúc, Xuân Thủy vang lên.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Đại Giác bất tri đã đi đến Đông Lạc Hiên.

Đại Giác lúc này mới hồi thần, trước mặt hắn chính là Đông Lạc Hiên. Cửa lớn cao ít cũng phải 4m, hai ngồi hai con sư tử ngọc, phía trên cửa có một tấm bảng ngọc đề 3 chữ: Đông Lạc Hiên.

Đông Lạc Hiên chính là phòng đấu giá số một số hai tại 5 thành Ngoại Môn. Tại đây chưa bao giờ ngừng đấu giá, bảo vật, địa đồ, thậm chí là lô đỉnh cũng không ngoại lệ, liên miên không dứt từ khắp nơi truyền đến.

'Không hổ là sản nghiệp của chưởng môn!'

Đại Giác thầm cảm khái.

Một tia linh quang kia vô cùng mờ nhạt, nếu không suy diễn ra được, trước tiên cứ để đó đã.

Lần này đến Đông Lạc Hiên, Đại Giác chỉ thuận miệng lấy cớ mà thôi, một là xem thử có thể nhặt được thứ gì hữu dụng hay không, hai là thuận tiện tìm cơ hội kiểm tra Túy Tiên Tủy có ở nơi cũ không.

Đại Giác vừa dẫn theo bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy bước vào cửa chính, lập tức có một thiếu nữ tiến đến trước mặt năm người.

"Khâm công tử, thật hiếm thấy ngài quang lâm Đông Lạc Hiên, phòng bao của ngài Tiểu Liên vẫn giữ lại."

Thiếu nữ cười tươi như hoa, thanh âm mềm mại nói.

Đại Giác thuận mắt đánh giá thiếu nữ trước mắt.

Nàng mặc một thân sườn xám ngắn, hai bên xẻ đùi, lộ ra non nửa cặp chân ngọc trắng mịn thon dài, trước ngực được bao bọc kín kẽ, ở giữa có khoét hình bầu dục, khiến khe rãnh mê người giữa bầu ngực no đủ hiện ra rõ ràng.

Dung mạo nàng cũng rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, chỉ kém hơn bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy một chút, thậm chí còn nhỉnh hơn Liễu Phi.

Trí nhớ liên quan đến thiếu nữ này hiện ra trong đầu Đại Giác. Chỉ có một đoạn ngắn mà thôi.

Nàng tên là Liêu Trúc Liên, chính là người tiếp đãi riêng của Khâm Hi Viễn tại Đông Lạc Hiên Tây Phương Thành. Khá được Khâm Hi Viễn yêu thích, sau này khi Khâm Hi Viễn bị đuổi ra Nội Môn, Liêu Trúc Liên từng thu nhận hắn làm người hầu.

Thực ra Liêu Trúc Liên chỉ là muốn hưởng thụ quý công tử cao cao tại thượng lúc trước luôm cao ngạo hầu hạ. Thế nhưng Khâm Hi Viễn nào có biết những việc hầu hạ người khác này, vì thế không bao lâu đã bị đuổi đi.

'Chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.'

Có lẽ Khâm Hi Viễn sẽ mang ác cảm với Liêu Trúc Liên, nhưng Đại Giác không phải Khâm Hi Viễn. Đối với hắn, kể cả Khâm Mị Nhân, hay bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy đều chỉ là người xa lạ, không hề có một mống quan hệ nào với hắn.

Nếu không phải là chuyện liên quan đến tính mạng, thời gian không còn nhiều, thậm chí Đại Giác sẽ chọn cách an toàn hơn là để Khâm Mị Nhân cướp đi tiên cốt, lại dùng Túy Tiên Tủy bù đắp tiên thể, sau đó bí mật tìm kiếm mảnh vỡ đại đạo.

Liêu Trúc Liên dẫn theo năm người Đại Giác đi qua bốn các tám lâu, cuối cùng cũng đến phòng bao.

"Khâm công tử, xin mời."

Liêu Trúc Liên khom người mời, thân thể của nàng cong xuống, nhất thời khiến đường còn mềm mại triển lộ rõ ràng.

Bạn đang đọc Luân Hồi Vô Hạn Chư Thiên sáng tác bởi DạiDâmGia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạiDâmGia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.