Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biện Pháp Phá Cục

Tiểu thuyết gốc · 3519 chữ

Chương 5: Biện Pháp Phá Cục.

Bên trong phòng bao bài trí vô cùng xa hoa, mọi vật đều đủ. Ở giữa phòng có một cái ghế dài, bên trên phủ màn che, có thể nhìn từ trong ra ngoài, nhưng người ngoài lại không nhìn vào được, có chút thần kỳ.

Đại Giác có thể nhìn thấy hội trường to lớn phía dưới đã ngồi kín chỗ, nhìn qua ít nhất cũng có không dưới 300 người.

Phía sau màn che phòng bao là một cái ghế dài, hai bên có đĩa linh quả, gối mềm, cùng với nệm.

Đại Giác mang theo bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy ngồi lên ghế dài, hắn ngả lưng xuống, vừa để bốn nàng hầu hạ, vừa ghé mắt ra ngoài.

Vừa vặn đúng lúc sang một phiên đấu giá mới.

Hai nàng Hương Cúc một quỳ xuống nắn bóp chân Đại Giác, một nàng xoa bóp tay giúp hắn. Các nàng vận dụng kỹ xảo linh lực kích thích huyệt vị kinh mạch, vô cùng thoải mái.

Hai nàng Xuân Thủy thì một nàng ghé vào lòng Đại Giác, một nàng ôn nhu bón linh quả cho hắn. Có thể nói là vô cùng hưởng thụ.

Đại Giác cũng không khách khí, bàn tay không yên thân di chuyển trên người Xuân, ngón tay thò vào váy nàng, đưa xuống kiểu đồn căng mịn, da thịt mịn màng mang theo đàn hồi, để hắn vô cùng hưởng thụ.

Thi thoảng còn há miệng cắn linh quả Thủy đưa đến, tiện thể mút lấy ngón tay nàng.

Tất cả những thứ này một phần là diễn, một phần là Đại Giác thật sự hưởng thụ.

Dù sao, không qua được kiếp này chính là tử vong, tận tình hưởng thụ chẳng phải là lẽ thường hay sao?

"Xin chào các vị, Lục Tốn ta là người điều hành phiên đấu giá này, mong rằng mọi người có thể mua được thứ yêu thích."

Đài đấu giá bên dưới đã chuẩn bị xong, một ông lão bước lên đài, sau một câu giới thiệu liền bắt đầu đấu giá.

Vật đầu tiên chẳng qua là một nhánh Dương Kim thảo, sau khi luyện hóa thành Dương Kim đan có thể tăng cường dương khí, giúp cải thiện lúc song tu.

Đại Giác thân mang Cẩm Tú Hoan Ngọc Cốt, đương nhiên không cần lại vật phụ trợ này.

Hơn nữa mục đích ban đầu chỉ là mượn cớ, đợi cuối phiên đấu giá mua vài thứ tượng trưng là đủ, sau đó hắn còn muốn thuận tiện kiểm tra một chút Túy Tiên Tủy có ở chỗ cũ hay không, đây mới là mục đích chính.

Qua hai lượt đấu giá, cửa phòng bỗng vang lên âm thanh cốc cốc, kèm theo giọng nói của Liêu Trúc Liên:

"Khâm công tử, Tiểu Liên mang danh ngạch phiên đấu giá này cho ngài đây."

"Thủy."

Đại Giác nhắc tên Thủy, nàng liềm hiểu ý đút một miếng linh quả vào miệng hắn, sau đó mở cửa phòng, tiếp nhận một ngọc giản.

"Thiếu chủ. Ngọc giản đây ạ."

Đại Giác tiếp nhận ngọc giản từ tay Thủy, thần thức của hắn hóa thành sợi tơ tiến vào ngọc giản. Thông tin bên trong lập tức hiện lên.

Bên trong là danh sách những vật phẩm của phiên đấu giá này. Càng về cuối càng là những vật phẩm trân quý.

Nhất là hai vật cuối cùng hấp dẫn Đại Giác.

Vật phẩm đầu tiên chính là một mảnh tàn đồ tiên phủ.

Từ trí nhớ của Khâm Hi Viễn, Đại Giác nhận ra tàn đồ tiên phủ này. Đó chính là một trong 2 mảnh tàn đồ của Thải Lâm tiên phủ.

Trong thời không gốc, vài năm nữa hai tấm tàn đồ này rơi vào tay một tên đệ tử của Thanh Minh Kiếm, sau đó người này tìm được Thải Lâm tiên phủ, nhận được truyền thừa của Thải Lâm chân quân.

Cuối cùng người này trở thành một cự phách chính đạo có tiếng.

Đại Giác coi trọng đương nhiên không phải là truyền thừa của Thải Lâm chân quân, thứ hắn chú ý đến chính là tài vật Thải Lâm chân quân để lại. Nếu lấy được những tài vật này, sẽ giúp ích phần nào cho Đại Giác.

Thải Lâm chân quân chính là tu sĩ cảnh giới Độ Kiếp, đồ vật để lại đương nhiên không tầm thường.

Hơn nữa quan trọng nhất là, tu sĩ nhận được truyền thừa kia còn có một thanh tiên kiếm cấp thần khí, uy lực vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần xuất kiếm là quang hoa vạn trượng, vô số thải sắc lóng lánh như rừng. Nếu Đại Giác đoán không sai, tiên kiếm này chính là lấy được trong Thải Lâm tiên phủ.

Mặc dù không biết tại sao một trong hai mảnh tàn đồ lại lưu lạc đến Đông Lạc Hiên, nhưng một khi gặp được, Đại Giác sẽ không để tuột mất khỏi tay.

Vật phẩm áp chót chính là một lô đỉnh có Thủy Tinh Đan Thể!

Đây chính là loại thể chất chuyên sinh ra để làm lô đỉnh. Nguyên âm của nàng không những hàm chứa tu vi toàn thân, mà còn có thể lớn mạnh thần hồn, tăng cường linh trí, tinh luyện linh lực.

Có tác dụng rất lớn với tu sĩ từ cảnh giới Minh Thần trở xuống.

Phải biết nguyên âm hoặc nguyên dương của lô đỉnh bình thường chỉ hàm chứa 3 - 4 phần tu vi, của lô đỉnh trung giai, thượng giai cao hơn, ở khoảng 5 - 6 phần tu vi.

Từ đó có thể thấy được một hai!

Ngoại trừ hai vật phẩm này ra, những thứ còn lại đều không có lọt mắt hắn bao nhiêu.

Không bao lâu, từng vật phẩm được đấu giá xong xuôi, Đại Giác thuận lợi mua được tàn đồ Thải Lâm tiên phủ.

Lão đầu đấu giá sư phía dưới vung tay một cái, trên sàn đấu giá lập tức xuất hiện một cái lồng sắt, bên trong có một cô gái.

Nàng quỳ ở giữa lồng sắt, tay chân vị xích sắt trói lại, toàn thân trần trụi không một mảnh vải. Da thịt trắng mịn như mỡ đông hoàn toàn hiện rõ, tay chân mảnh dẻ thanh thoát, cặp nhũ phong ửng hồng căng mọng, đùi đẹp thon dài, eo nhỏ mảnh dẻ.

Dung mạo cô gái cũng không tồi, mặc dù không bằng Liễu Phi, nhưng cũng thuộc hàng thượng giai.

Lúc này thần sắc của nàng đờ đẫn, hai mắt vô thần, mi tâm có một phù ấn màu vàng. Hiển nhiên là đã bị phong ấn.

"Xin giới thiệu với các vị, đây chính là áp chót của phiên đấu giá này! Lô đỉnh Thủy Tinh Đan Thể!

Đây chính là lô đỉnh do Thượng Quang Tiên Tử nuôi dưỡng, một mẻ chỉ có 10 người mà thôi!"

Lão đầu đấu giá sư nói xong, ngừng vài hơi, đợi bên trong hội trường ồ lên không ngớt, mới dùng tay ra dấu yên lặng, sau đó chỉ vào cô gái nói:

"Nàng có tu vi Động Huyền cảnh sơ kỳ, dung mạo thượng giai có thừa, hơn nữa có Huyết Nô Chú ràng buộc, vô cùng nghe lời, các vị có thể an tâm mua về!

Nhưng những thứ này chỉ là phụ, quan trọng nhất đương nhiên là Thủy Tinh Đan Thể!"

"Các vị ở đây đều là hạng học rộng tài cao, kiến thức hơn người, mong đừng lão đầu tử ta nhiều lời giới thiệu một lần!

Thủy Tinh Đan Thể chính là 1 trong 12 loại lô đỉnh thượng giai!

Nguyên âm của các nàng không những hàm chứa tất cả tu vi, mà còn có thể nâng cao thần hồn, tăng cường linh trí, tinh luyện linh lực!

Phải biết muốn bước vào Động Huyền cảnh, quan trọng nhất chính là linh trí minh mẫn, cùng với linh lực tinh khiết, vì thế Thủy Tinh Đan Thể có trợ giúp rất lớn với đột phá Động Huyền cảnh!"

Đấu giá sư vừa nói xong, bên dưới lập tức một trận ồ lên.

"Thật sự là Thủy Tinh Đan Thể! Đây chính là thể chất trăm năm khó gặp!"

"Tất cả tu vi!? Không phải giả chứ? Lô đỉnh thượng giai nhiều nhất cũng chỉ có thể hàm chứa 7 phần tu vi mà thôi!"

"Đông Lạc Hiên mà ngươi còn nghi ngờ? Ngươi nghi ngờ thành nghiện sao!?"

Lão đầu nhìn phản ứng bên dưới, vô cùng hài lòng gật gù cái đầu, sau đó vung tay gõ mộc bài một tiếng vang dội:

"Giá khởi điểm 3000 linh thạch trung phẩm!

"4000 linh thạch trung phẩm!"

"5000 linh thạch trung phẩm!"

"6000…"

Đấu giá sư vừa dứt lời, bên dưới đã không ngừng vang lên âm thanh trả giá, mỗi lần đều là cả ngàn linh thạch. Một số người trước đó đã tiêu hết linh thạch chỉ có thể thở dài tiếc nuối.

Tăng giá vẫn không ngừng lại. Thủy Tinh Đan Thể là lô đỉnh trăm năm hiếm gặp, đương nhiên không ai muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Giá cả không bao lâu đã tăng lên 2 vạn linh thạch trung phẩm!

"5 vạn linh thạch trung phẩm."

Giữa một đám người đang gấp rút hô lớn, bỗng dưng có một âm thanh lạnh nhạt, trực tiếp tăng giá từ 2 vạn linh thạch trung phẩm thành 5 vạn linh thạch trung phẩm.

Một hơi thêm 3 vạn linh thạch trung phẩm, khiến đám người hít khí lạnh liên tục.

Nhưng thời điểm những người này choáng váng, một âm thanh khác từ đối diện vang lên.

"6 vạn 1 ngàn linh thạch trung phẩm!"

"7 vạn linh thạch trung phẩm."

"7 vạn 1 ngàn linh thạch trung phẩm!"

"8 vạn linh thạch trung phẩm."

"8 vạn 1 ngàn linh thạch trung phẩm!"

Đại Giác khẽ nhíu mày. Lô đỉnh này mang Huyết Nô Chú, là một thủ hạ không tệ. Đại Giác muốn dùng nàng làm chút việc, không ngờ phòng bao đối diện không thèm nể mặt hắn, giống như giòi trong xương, theo sát không buông.

"Thiếu chủ. Chúng ta. Chỉ còn. 10 vạn linh thạch trung phẩm. Mà thôi."

Bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy khẽ nhắc nhở.

Quả thực, mua tấm tàn đồ Thải Lâm tiên phủ đã tốn mất của Đại Giác 7 vạn linh thạch trung phẩm, hiện tại chỉ còn 10 vạn linh thạch trung phẩm. Vốn tưởng những người khác sẽ nể mặt Khâm Mị Nhân, không nghĩ đến phòng bao đối diện lại đối đầu thẳng mặt như thế.

"Thủy, ngươi đi xem đối diện là ai."

Đại Giác khẽ nhíu mày phân phó.

"Vâng."

Thủy ôn nhu gật đầu, sau đó bước ra khỏi phòng bao.

"8 vạn 1 ngàn linh thạch trung phẩm, nếu không còn ai ra giá, lão đầu tử ta sẽ bắt đầu đếm đây!"

Lão đầu đấu giá sư bắt đầu hô lớn.

"8 vạn 1 ngàn linh thạch trung phẩm lần 1!"

"8 vạn 1 ngàn linh thạch trung phẩm lần 2!"

"8 vạn 2 ngàn linh thạch trung phẩm."

Đại Giác bình tĩnh thêm 1 ngàn linh thạch trung phẩm, đối phương muốn chơi, hắn sẽ chơi cùng.

"8 vạn 3 ngàn linh thạch trung phẩm!"

"8 vạn 4 ngàn linh thạch trung phẩm!"

Thủy đi không bao lâu đã trở về, nàng ghé vào tai Đại Giác, thanh âm nhẹ nhàng nói:

"Thiếu chủ, đối diện là Lưu Tư, thất đệ tử của chưởng môn."

Giọng nói của nàng khe khẽ nhỏ nhẹ, như nước chảy róc rách vui tai. Thêm vào hơi thở u lan ấm áp, giống như có một chiếc lưỡi mềm mại liếm nhẹ lên vành tai Đại Giác.

"Lưu Tư?"

Đại Giác lục lọi trí nhớ của Khâm Hi Viễn, chỉ mất không đến 3 giây đã tìm ra thông tin về người này.

Lưu Tư chính là đệ tử thứ 7 của chưởng môn Hợp Hoan Tông. Thiên tư của hắn chỉ thuộc hàng trung thượng, tu vi tiến cảnh bình bình, nhưng lại rất được chưởng môn sủng ái.

Nghe nói Lưu Tư có một loại thể chất đặc thù, có thể trợ giúp chưởng môn tăng tiến tu vi, vì thế mới được nàng sủng ái như thế.

Người này ỷ được chưởng môn ưu ái, làm việc không hề kiêng dè, đi khắp nơi gây họa. Nhưng có chưởng môn làm chỗ dựa, không ai dám động vào hắn, hơn nữa tên này cũng không ngu ngốc, hắn chưa bao giờ trêu chọc nhân vật cấp độ phong chủ, vì thế mới có thể ung dung đến hiện tại.

'Thì ra là kẻ này, chẳng trách không nể mặt Khâm Mị Nhân'

"Thiếu chủ, có cần nô tỳ nói chuyện với Lưu Tư hay không?"

Thủy lại ghé vào tai Đại Giác hỏi.

Đại Giác há miệng, vốn định để nàng đi thông báo cho Lưu Tư một tiếng. Nhưng trong đầu hắn chợt có linh quang lấp lóe, ý nghĩ nhất thời biến đổi.

'Nếu ngươi đã tự mình tìm đến, vậy thì không trách được ta rồi!'

"Không cần."

Đại Giác lạnh nhạt nói, trong lòng âm thầm cười lạnh. Hắn rốt cục tìm ra cách phá cục!

"10 vạn linh thạch trung phẩm."

Đại Giác cách màn che báo giá.

Quả nhiên, phòng bao đối diện lập tức đáp trả:

"10 vạn 1 ngàn linh thạch trung phẩm!"

Đại Giác khẽ cười trong lòng, im lặng không báo giá nữa, trên mặt lại thể hiện ra một chút biểu cảm không hài lòng.

"10 vạn 1 ngàn linh thạch trung phẩm lần 3!

Chúc mừng lô đỉnh Thủy Tinh Đan Thể thuộc về vị đại nhân phòng bao số 13!"

Đấu giá sư hô lớn, sau đó đập mộc bài một tiếng.

Đại Giác giả như mất hứng rời khỏi phòng bao. Bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy lập tức theo sau.

Rời đi Đông Lạc Hiên, Đại Giác mặt mày hơi âm trầm, giống như tâm tình rất kém ngồi xe ngựa trở về phủ trạch lúc trước.

Vốn hắn còn muốn thuận tiện kiểm tra Túy Tiên Tủy, nhưng không ngờ xuất hiện biến hóa, giúp Đại Giác nhìn thấy cơ hội thoát thân.

Vì thế hắn liền thay đổi hành trình, trở về phủ trạch. Trước cửa phủ trạch đã có một thiếu nữ xinh đẹp đứng chờ sẵn, vừa thấy năm người, liền ân cần tiến lên tiếp đón, dẫn Đại Giác cùng bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy vào hậu viện.

Đang bước đi, bỗng nhiên Đại Giác quay sang hỏi thiếu nữ:

"Liễu quản sự đâu?"

"Thưa thiếu chủ, Liễu quản sự đang tính toán sổ sách ở thư phòng."

Thiếu nữ dùng âm thanh mềm mại trả lời.

"Thiếu chủ. Có muốn nô tì. Nói một tiếng. Với Liễu quản sự hay không?"

"Ta đến phòng ngủ trước."

Đại Giác lạnh nhạt nói, dứt lời liền đổi hướng. Phủ trạch này là sản nghiệp của Khâm Mị Nhân, đương nhiên có phòng của hắn.

"Thiếu chủ, nô tì đi tìm Liễu quản sự."

Thủy nhẹ nhàng lên tiếng, thấy Đại Giác gật đầu, nàng liền tách sang hướng đi thư phòng.

Lúc vừa mới đến Tây Phương Thành, Đại Giác luôn ngắm nhìn Liễu Phi, vì thế lúc này tâm tình hắn có vẻ không tốt, tìm đến Liễu Phi giải khuây cũng là chuyện thường. Bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy không hề nghi ngờ gì.

Mặc dù các nàng xinh đẹp hơn Liễu Phi, nhưng cũng không hẳn là vượt trội, thiếu chủ muốn đổi khẩu vị cũng là điều dễ hiểu.

"Thiếu chủ. Có cần. Chúng nô tì. Giúp ngài. Trước không?"

Đại Giác vốn định để ba nàng Hương Cúc, Xuân ở ngoài, nhưng cảm giác như vậy không tự nhiên, vì thế gật đầu một cái.

Hắn ngồi xuống trên ghế gỗ.

Hương Cúc giúp Đại Giác cởi y phục, Xuân thì quỳ xuống giữa hai chân Đại Giác. Hai tay nàng kéo quần hắn xuống, lộ ra dương căn to lớn bên trong.

Xuân lập tức cầm lấy dương căn, bàn tay nhỏ nhắn của nàng vô cùng mềm mại, sờ lên dương vật cho Đại Giác cảm giác như được tơ lụa thượng đẳng bao bọc.

Miệng nhỏ của Xuân ghé vào, hôn nhẹ lên quy đầu, lưỡi hồng liếm quanh, sau đó một tay giữ cự long to lớn, dùng lưỡi liếm dọc phần thân nóng hổi. Đầu lưỡi Xuân vô cùng linh hoạt, nàng liếm quanh cự long, sau đó há miệng ngậm lấy, bắt đầu nuốt vào.

Khoang miệng nhỏ nhắn của Xuân ẩm ướt trơn trượt, độ đàn hồi vô cùng tốt. Thêm vào nàng tu luyện hợp hoan chi thuật đến mức tinh thông, cổ họng co dãn, lúc này liền nuốt hết dương vật Đại Giác vào trong.

Xúc cảm trơn trượt khít khao truyền đến từ hạ thân, công thêm cái lưỡi như linh xà vờn quanh trụ thịt, kích thích Đại Giác, khiến hắn suýt chút nữa không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.

Xuân càng lúc càng thêm chăm chú chăm sóc dương căn của Đại Giác. Khái cảm tràn trề không ngừng dâng lên, nếu không phải Khâm Hi Viễn có Cẩm Tú Hoan Ngọc Cốt, lại thêm nhiều năm tu luyện hợp hoan chi thuật, Đại Giác đã không nhịn được bắn ra rồi.

Hai nàng Hương Cúc giúp Đại Giác cởi quần áo, sau đó cũng tự cởi váy, lộ ra thân thể mị nhân. Da thịt trắng tuyết mịn màng, bầu ngực no đủ căng mọng, cộng thêm cặp đùi ngọc thon dài, hoàn toàn hiển lộ ra sức hấp dẫn nguyên thủy nhất, khiến người ta không thể cưỡng lại.

Hương ở phía sau ôn nhu dùng nhũ phong áp lên lưng Đại Giác, miệng nàng ghé vào tai hắn, đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ vành tai.

Cúc thì ngồi lên đùi Đại Giác, kiều đồn tròn trịa tiếp xúc với da thịt, mang lại xúc cảm tuyệt diệu. Đại Giác ôm Cúc vào ngực, bàn tay hắn xoa nắn nhũ phong của nàng, ngón tay thi thoảng xe xe nhũ hoa e thẹn.

Nhất thời, căn phòng trở nên tràn đầy hương diễm.

Không bao lâu, cửa phòng có tiếng gõ cửa vang lên. Sau đó là thanh âm ôn nhu của Thủy:

"Thiếu chủ, Liễu quản sự đến rồi."

"Vào đi."

"Vâng."

Cửa phòng mở ra, Thủy và Liễu Phi từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy tình cảnh bên trong, hai người các nàng cũng không có biểu hiện gì, cảnh tượng này có thể thấy được khắp nơi tại Hợp Hoan Tông, vì thế không lạ lẫm.

Đại Giác thấy Liễu Phi đã đến, liền đè đầu Xuân xuống, dương căn to lớn của hắn nóng bừng như nham thạch, thọc sâu vào cổ họng mềm mại của nàng. Sau đó co giật, bắn tinh dịch nóng hổi vào bên trong nàng.

Tinh dịch trắng đục quá nhiều, thậm chí còn rỉ ra khóe miệng, nhưng đều bị Xuân dùng lưỡi liếm sạch nuốt vào.

Đại Giác xoa nắn bầu vú mềm mại của Cúc, đợi một hồi cho Xuân liếm sạch, sau đó mới rút côn thịt to lớn ra khỏi miệng nàng.

Hắn buông Cúc ra, phất tay với bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy nói:

"Các ngươi ra ngoài trước đi."

"Vâng thiếu chủ."

Đợi bốn nàng đều ra ngoài, Liễu Phi mới nhẹ nhàng khép cửa phòng. Nàng tự động cởi váy ra, vừa cởi vừa khẽ cười:

"Rất lâu rồi thiếu chủ mới nhớ tới ta, ngài để ta chờ đợi mòn mỏi quá."

"Ngài có bốn nàng Hương Cúc, Xuân Thủy làm bạn, ai nấy xinh đẹp như hoa, sư phụ đại nhân càng là thiên tiên hạ phàm, vậy mà vẫn nhớ đến Liễu Phi, làm ta rất cảm động đấy."

Liễu Phi đang "than thở" đột nhiên bị Đại Giác ôm lấy từ phía sau, hắn ghé vào vành tai nàng, thở một hơi nóng hổi nói:

"Liễu quản sự thành thục mê người, mặc dù không bằng các nàng, nhưng dùng để đổi khẩu vị không tệ."

Đại Giác bắt chước giọng điệu Khâm Hi Viễn.

"Ai… Liễu Phi không còn trẻ trung, đúng là không bằng những tiểu tiên nữ trẻ tuổi kia, may là có thiếu chủ ưu ái, nếu không cũng chẳng ai cần ta."

Liễu Phi vừa nói vừa co chân cởi nốt mảnh quần lót cuối cùng ra, hai tay nàng kéo tay Đại Giác lên bầu ngực căng tràn.

Đại Giác khẽ bóp nhẹ nhũ phong mịn màng, dương vật bên dưới sớm đã phản ứng, đưa vào giữa hai đùi ngọc của Liễu Phi.

Bạn đang đọc Luân Hồi Vô Hạn Chư Thiên sáng tác bởi DạiDâmGia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạiDâmGia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.