Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ Duyên

Tiểu thuyết gốc · 1332 chữ

Không trả lời Tần Vô Viêm, Trương Tiểu Phàm hai tay bắt lấy thuật ấn xung quanh hắn liền nổi lên năm sáu đạo hỏa cầu, ngón tay hướng về Tần Vô Viêm khẽ điểm, hỏa cầu lập tức hướng về phía Tần Vô Viêm mà bắn tới.

“ Nhàm chán!” Nhìn thấy hỏa cầu bay tới, Tần Vô Viêm khịt mũi coi thường đem trong tay Trảm Tương Tư vung ra đem toàn bộ hỏa cầu chém tan nát, nhưng đúng lúc này, dị biến lập tức xảy ra.

Một thanh kiếm toàn thân đen như mực, vô cùng xảo trá nấp ở phía sau một khỏa hỏa cầu bất ngờ tập kích, dù cho Tần Vô Viêm kinh nghiệm chiến đấu rất nhiều nhưng cũng không khỏi bất ngờ, bị thanh kiếm cắt ra một vết xước nhỏ trên gương mặt tuấn tú của hắn.

Thì ra, Trương Tiểu Phàm biết được lần nữa bản thân đã rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, người điên Tần Vô Viêm tựa như một con đỉa bám sát dù là bản thân lúc đỉnh phong cũng không thể nào đánh lại hắn, huống chi bản thân hiện tại nội lực ít ỏi còn chưa tới một thành.

Được ăn cả ngã về không, Trương Tiểu Phàm với số lượng nội lực ít đến đáng thương liên tục thi triển thuật pháp gọi ra sáu đạo hỏa cầu đồng thời tế ra Phệ Thiên kiếm phôi để nó ẩn nấp sau một đạo hỏa cầu.

Đáng tiếc là, Tần Vô Viêm phản ứng quá dễ dàng né tránh được một chiêu này của bản thân, Trương Tiểu Phàm không cam lòng: “ Xem ra bản thân hành trình đến Tru Tiên thế giới xem ra có lẽ sẽ kết thúc ở đây rồi a!”

Cảm giác đau rát ở bên má khiến cho Tần Vô Viêm đang sửng người mà hồi thần trở lại, sau đó một cảm giác nhục nhã xộc thẳng lên đầu của hắn đường đường là thân truyền đệ tử của môn chủ Vạn Độc môn, vậy mà hôm nay lại bị một tên tiểu tử làm bị thương, thật đáng giận!

Tần Vô Viêm giận quá hóa cười sát khí ngưng kết: “ Tốt, tốt! Ngươi rất tốt, ngươi đã thành công chọc giận ta rồi đó!”

Trương Tiểu Phàm khó khăn đem Phệ Thiên kiếm phôi thu lại, sau đó cắn răng nói: “ Haha, Tần Vô Viêm a Tần Vô Viêm, tương lai nếu ta còn sống ngươi hãy rửa cổ mà đợi ta đến lấy đi!”

Nói xong, không đợi Tần Vô Viêm phản ứng liền xoay người hướng về phía vực sâu mà nhảy xuống, đến khi Tần Vô Viêm phản ứng thì cũng chỉ có thể một chưởng cách không vỗ ra, lập tức một cỗ hắc quang hướng về phía lưng của Trương Tiểu Phàm đánh tới.

Phốc!

Trên không, Trương Tiểu Phàm lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng chịu đả kích, mở miệng phun ra một ngụm tiên huyết, cả người cấp tốc rơi xuống nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

“ Đáng tiếc a!” Tần Vô Viêm đi tới bên cạnh vực thẩm nhìn xuống, khẽ than một tiếng sau đó liền thi triển thuật pháp đạp lên Trảm Tương Tư mà rời đi.

Không biết trải qua bao lâu, Trương Tiểu Phàm cả người vô cùng đau đớn mà tỉnh giấc, lúc này hắn mới phát hiện bản thân lại đang nằm trơ trội trên một nhánh tay thô ta nhô ra từ trong vách đá.

“ Xem ra khí vận của mình vẫn còn quá tốt đi!” Trương Tiểu Phàm cười khổ lẩm bẩm, lê lấy thân hình đau nhức lẩm bẩm: “ Khốn kiếp Tần Vô Viêm, ngươi chờ lấy, một ngày nào đó ta liền đem món nợ ngày hôm nay hoàn trả lại cho ngươi!”

Cố gắng ngồi dậy, hai chân khoanh lại bắt đầu đem hai bộ pháp môn vận chuyển để chữa thương, ngoài toàn thân hư thoát quá độ ra thì một chưởng cuối cùng của Tần Vô Viêm khiến cho Trương Tiểu Phàm nội thương, nếu không phải hắn đánh xuống một bộ căn cơ vô cùng tốt thì có lẽ hắn không phải chỉ nội thương đơn giản như thế này đâu.

Liên tục đả tọa hai ngày hai đêm, lúc này nội thương của hắn mới được ổn định còn nội lực thì cũng hồi phục lại ba thành, miễn cưỡng cũng đã có thể cử động cơ thể.

Lúc này, Trương Tiểu Phàm mới có thời gian đánh giá xung quanh đột nhiên phát hiện liền có chút không đúng. Tại bên dưới nhánh cây thô to này khoảng chừng năm sáu mét lại có một vết lõm kì quái: “ Tòa vách núi này thẳng từ trên xuống dưới, từng tầng nham thạch rõ ràng tại sao lại có một vết lõm xuất hiện?”

Lại chăm chú nhìn một chút lại phát hiện, nơi này lại có vô số dây leo cỏ cây, vết lõm này lại là hình vòng cung bán nguyệt lờ mờ có thể thấy được dấu vết của con người gây ra, xem đến đây Trương Tiểu Phàm trong đầu liền lóe lên một phân đoạn quen thuộc ở tiền kiếp.

“ Rơi vách núi, khoáng thế cơ duyên!” Trương Tiểu Phàm lập tức kinh hỉ nói: “ Cái này chẳng phải chính là một sơn động bị đất đá che khuất hay sao!?”

Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Phàm liền không hề chần chờ vận chuyển nội lực xuống hai chân, nhảy một cái đưa tay bắt lấy một đoạn dây leo rồi trượt xuống, vô cùng chuẩn sát dừng ngay vết lõm, tế ra Phệ Thiên kiếm phôi, ngự kiếm chém về phía sơn động.

Ầm!

Quả nhiên, sau một lúc cự thạch trước mặt bị Phệ Thiên kiếm phôi chia năm xẻ bảy lộ ra một tòa sơn động trống trải tối ôm không thế được bên trong.

Chờ một lát để không khí lưu thông, Trương Tiểu Phàm để bản thân đung đưa như đồng hồ quả lắc sau đó nhảy vào phía bên trong sơn động, phóng xuất một quả cầu lửa ném vào bên trong nháy mắt liền có thể nhìn thấy được khung cảnh ở bên trong.

Không gian bên trong cũng không quá rộng lớn, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể đem tòa bộ mọi thức đang có bên trong, chỉ là khiến cho Trương Tiểu Phàm thất vọng đó chính là ngoài trên mặt đất một đồ án thần bí ra thì không còn thứ gì khác.

“ Những thứ trên mạng đúng là gạt người, các gì mà rớt núi nhận cơ duyên, ta khinh a!” Trương Tiểu Phàm liền chán nản đi đến bên trong mà ngồi xuống tựa vào một vách tường tự nhủ: “ Xem ra bản thân chỉ có thể tạm thời ở đâu để chữa thương, sau đó lại mới tiếp tục rời đi a!”

Nhưng đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh nước chảy róc rách khiến Trương Tiểu Phàm giật mình, tò mò liền men theo âm thanh nước chảy đi đến, rất nhanh hắn liền dừng lại tại một vách tường, âm thanh nước chảy chính là từ phía sau vách tường này phát ra.

Lùi lại một chút, Trương Tiểu Phàm liền tế ra Phệ Thiên kiếm phôi đem nội lực truyền vào thân kiếm, một trận kiếm ngân reo lên, hai tay ấn thuật pháp, chỉ thấy Phệ Thiên kiếm phôi nháy mắt liền chém ra hơn một trăm kiếm đem vách tường đánh cho toàn bộ đổ sập xuống lộ ra một tòa động thiên khác biệt.

“ Suýt nữa bản thân liền đem cơ duyên bỏ qua rồi a!” Trương Tiểu Phàm gương mặt lộ tiếu dung lẩm bẩm.

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.