Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tề Hạo bị coi thường

Tiểu thuyết gốc · 1409 chữ

Nhìn thấy Điền Linh Nhi dung mạo tuyệt thế Tề Hạo thần sắc lập tức lộ ra vẻ si mê, hai mắt cũng dừng lại mà khó có thể dời đi, ngay cả Lâm Kinh Vũ gương mặt tuấn lãng tràn ngập phẫn nộ nhìn thấy Điền Linh Nhi cũng ngay lập tức tựa như trúng Định Thân thuật.

Đại Hoàng không biết tại sao lại bị mắng, ánh mắt của nó liền rơi vào mê mang mà nhìn bốn phía tìm kiếm dã cẩu mà thiếu chủ nhân nhắc đến nhưng căn bản chính là không có a.

Vô tội bị mắng, Đại Hoàng cảm thấy nhân…cẩu sinh thật đáng thương, lộ ra thần sắc tội nghiệp nhìn về phía phu phụ Điền Bất Dịch cùng với Trương Tiểu Phàm.

Mà ngồi trên lưng Đại Hoàng, tiểu Hôi vô cùng thông minh nháy mắt liền phát hiện ra được hai con “dã cẩu” đứng bằng hai chân, nó liền chi chít kêu loạn.

Lúc này Đại Hoàng mới kịp phản ứng, nhìn về hai kẻ cầm đầu để bản thân nửa tháng không được gặm xương liền nhe nanh phát ra từng trận uy hiếp giận dữ.

Vốn dĩ tính cách nóng nảy, Lâm Kinh Vũ bị Điền Linh Nhi mắng liền muốn chế giễu trở lại nhưng nhìn đến ánh mắt trong trẻo của nàng liền không biết phải mở lời từ đâu.

Mà ngược lại Tề Hạo phản ứng cực kỳ mau lẹ, hắn tựa như không nghe Điền Linh Nhi châm chọc, trên mặt lộ ra một nụ cười tựa cho là phong độ tiến lên chắp tay nói: “ Sư muội phong thái trác tuyệt, nhẹ nhàng này ắt hẳn làĐiền Linh Nhi sư muội đi! Sư huynh Tề Hạo có lễ a!”

Phản phất như chưa từng nhìn thấy Tề Hạo, Điền Linh Nhi thân hình cao gầy liền đi tới bên cạnh Trương Tiểu Phàm, cười duyên nói: “ Tiểu Phàm, tỷ nói cho đệ nghe, ngay sau phiêu bạt giang hồ với những người lộ ra vẻ tươi cười lén lút trước ngạo mạn sau cung kính như thế thì phải hết sức cẩn thận, người này hết tám phần chính là có ý đồ xấu a!”

Nghe thế, Trương Tiểu Phàm cũng chỉ khẽ lắc đầu mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ mũi ngọc của Điền Linh Nhi, sau đó bên tai nàng nói nhỏ: “ Sư tỷ, tỷ rất xấu a!”

Bị tiểu sư đệ bất ngờ tập kích trong lòng Điền Linh Nhi nổi lên một trận ngọt ngào, nàng khẽ dậm chân dẩu môi khẩu thị tâm phi nói: “ Chán ghét!”

Tô Như ngồi bên cạnh nghe thấy nữ nhi của mình một câu liền đem hai vị cao đồ của Long Thủ phong nghẹn đỏ bừng cả gương mặt, thì nhịn không được mà cười lên khanh khách tựa như chuông bạc.

Mặc dù bị Điền Linh Nhi châm chọc khiến gương mặt trở nên cứng đờ, nhưng Tề Hạo dù sao cũng đã sống hơn mấy chục năm cũng là người tinh thông lõi đời, nhất là nhìn thấy gương mặt không kém gì thiên nhân của Điền Linh Nhi mà hãm sâu, khó mà bị kiềm chế.

Cho nên tuy rằng có chút phật lòng nhưng Tề Hạo một lẫn nữa vô cùng cởi mở nói: “ Linh Nhi sư muội thông minh lanh lợi, quả nhiên lời đồn không ngoa a!”

“ Linh Nhi sư muội?” Trương Tiểu Phàm mày kiếm khẽ chau, chắp tay nói: “ Tề Hạo sư huynh, ngươi cùng với sư tỷ của ta rất thân thuộc sao?”

Tuy rằng trước mắt Tề Hạo đạo hạnh đạt tới Ngọc Thanh tầng thứ chín, nhưng trong mắt Trương Tiểu Phàm nếu quyết đấu thì chưa biết mèo nào cắn miễu nào đâu, hơn nữa bản thân trong nguyên tác chính là bị tên này cướp đi Điền Linh Nhi khiến bản thân bước đầu rơi vào ma đạo, cho nên hiện tại Trương Tiểu Phàm của chả cần phải cho hắn mặt mũi.

Nụ cười của Tề Hạo một lần nữa trở nên cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Trương Tiểu Phàm lóe lên một tia bất mãn nhưng rất nhanh liền biến mất, một lần nữa phong độ cười nói: “ Vị sư đệ này hẳn là trong miệng Kinh Vũ luôn nhắc tới, Trương Tiểu Phàm sư đệ đi!”

Trương Tiểu Phàm cũng đồng dạng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng nói: “ Không sai, sư đệ Trương Tiểu Phàm bái kiến Tề Hạo sư huynh a!”

Tề Hạo gật đầu nhìn sang Lâm Kinh Vũ nói: “ Kinh Vũ, đệ không phải rất nhiều năm không gặp Trương Tiểu Phàm sư đệ sao? Mau cùng hắn ôn chuyện đi thôi!”

Lâm Kinh Vũ hừ nhẹ một tiếng rồi đi về phía Trương Tiểu Phàm, nhìn thấy Lâm Kinh Vũ đi tới, Điền Linh Nhi đồng dạng cũng hừ lạnh rồi quay đầu trở về bên người của mẫu thân Tô Như.

Nhìn thấy thế, ánh mắt của Tề Hạo liền phát sáng trầm tư một chút rồi từ trong ngực lấy ra một cái hộp gấm nhỏ cười nhẹ nói: “ Tô sư thúc, Linh Nhi sư muội…”

Chỉ là chưa nói hết câu liền bị Điền Linh Nhi lạnh lùng cắt đứt: “ Tề Hạo sư huynh, chẳng lẽ ngươi không nghe vừa rồi sư đệ của ta nói ư? Linh Nhi sư muội mà ngươi cũng có thể tùy tiện gọi?”

Ở một bên cùng Lâm Kinh Vũ trò chuyện, Trương Tiểu Phàm ánh mắt cũng nhìn về phía bên này mà gật đầu, nhìn thái độ của Điền Linh Nhi xem ra bản thân không cần phải để ý đến tên tình địch này nữa.

“ Điền Linh Nhi sư muội thứ tội, là sư huynh đường đột!” Tề Hạo bị Điền Linh Nhi lạnh lùng như thế, sắc mặt hơi đổi nhưng rất nhanh liền trở về bình thường mỉm cười nói: “ Điền Linh Nhi sư muội, đây là Thanh Lương châu tại một lần cùng gia sư hạ sơn tiêu diệt một giáo phái Ma đạo mà đoạt được, tuy không phải là kỳ trân dị bảo nhưng đối với nữ tử sẽ có tác dụng dưỡng nhan, nay ta tặng cho Điền Linh Nhi sư muội xem như là bồi tội vậy!”

Ngay cả Tề Hạo thì Điền Linh Nhi cũng không nhìn chớ nói chi viên Thanh Lương châu này, nàng tựa như không phát hiện Tề Hạo lấy ra Thanh Lương châu mà một bên trò truyện với Tô Như.

Thấy thế Tề Hạo cũng chỉ có thể không cam lòng mà đem viên Thanh Lương Châu này cất xuống, sau đó chợt nhớ về lời căn dặn của sư phụ liền dứt khoát trực tiếp nói: “ Điền Linh Nhi sư muội thiên tư hơn người tại Thanh Vân đã nổi tiếng gần xa, nhưng so về tư chất thì Lâm Kinh Vũ sư đệ của ta liền có thể cùng sư muội so sánh!”

Nhìn thấy thần sắc của phu phụ Điền Bất Dịch cùng với Điền Linh Nhi thay đổi, Tề Hạo mỉm cười nói tiếp: “ Ba năm ngắn ngủi nhưng tiến cảnh có thể nói là thần tốc đạt tới Ngọc Thanh cảnh tầng thứ tư, có thể nói là kỳ tài trên con đường tu chân! Gia sư từng khen ngợi y chính là kỳ tài ngàn năm có một, hầu như liền có thể so sánh với Thanh Diệp tổ sư năm xưa!”

Nói xong, liền chú ý đến thần sắc của đám người Điền Bất Dịch biến hóa phức tạp, đối với tư chất của Trương Tiểu Phàm vô cùng kém cỏi đồng nhờ nhớ tới hành động thân mật vừa rồi của Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi, trong lòng khó chịu liền cố ý hỏi: “ Trương Tiểu Phàm sư đệ cùng với Lâm Kinh Vũ từ nhỏ đã thân, không biết hiện tại tu vi như thế nào?”

Điền Linh Nhi hừ một tiếng, chuẩn bị vì Trương Tiểu Phàm mà phản kích thì bị giọng nói của Trương Tiểu Phàm ngăn lại, chỉ thấy hắn một bộ hiền lành chất phác nói: “ Kinh Vũ từ nhỏ đã thông minh hơn người, tu vi đương nhiên hiện tại ta không thể so sánh!”

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.