Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luận bàn

Tiểu thuyết gốc · 1431 chữ

Điền Bất Dịch và Tô Như đều là những cáo già thành tinh nháy mắt liền biết được chủ ý của Trương Tiểu Phàm mà cười thầm, đối với tính cách của lão thất những năm này bọn họ cũng biết được ít nhiều, nhìn bộ dáng thuần lương chất phát của hắn liền biết được hắn trong lòng liền có một chút tâm tư quỷ kế.

Tô Như nhìn về phía trượng phu, ánh mắt tựa như muốn nói: “ Huynh xem, đồ đệ này của huynh bộ dáng giả vờ ngốc của hắn chính là không kém huynh một chút nào!”

Không hề cảm thấy nhục mà ngược lại còn cảm thấy tự hào, dùng ánh mắt đáp lại: “ Còn không phải huynh dạy tốt sao!!”

Điền Linh Nhi băng tuyết thông minh, rất nhanh cũng lờ mờ đoán được vài phần liền vô cùng phối hợp mà yên lặng.

Nhìn thấy bên đám người sư phụ hiểu ý, trong mắt Trương Tiểu Phàm lóe lên ý cười rồi cùng Lâm Kinh Vũ bước đến nói: “ Ta tư chất ngu dốt nhưng lại được sư phụ tỉ mỉ dạy bảo nhưng tu vi vẫn vô cùng chậm tiến, so tu vi với Kinh Vũ thì ta tự nhận không bằng!”

Tề Hạo nghe thế trong lòng liền đắc ý, nhưng bên ngoài bộ dáng an ủi nói: “ Trương Tiểu Phàm sư đệ không nên nói thế, tu chân chính là đi ngược dòng nước, chỉ cần cố gắng chắc chắn sẽ đạt được thành quả!” Chỉ là Tề Hạo có chút khó hiểu bản thân nói xong câu này thì ánh mắt của đám người Đại Trúc phong nhìn về hắn có chút kỳ lạ.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Điền Linh Nhi một tất không rời khỏi Trương Tiểu Phàm liền ghen tuông, cố ý nhìn về phía Lâm Kinh Vũ nói: “ Kinh Vũ, đệ cùng với Trương Tiểu Phàm sư đệ luận bàn một chút đi, coi như là kiểm chứng một chút bản thân những năm này có được những gì!”

Khẽ chau mày, nói thật thì cái nhìn của Điền Bất Dịch đối với Tề Hạo không kém nhưng biểu hiện hôm này của hắn lại khiến Điền Bất Dịch có chút thất vọng, xum xoe Điền Linh Nhi không thành liề liền không một chút sĩ diện mà giận chó đánh mèo lên Trương Tiểu Phàm, càng chứng tỏ người này khí độ thật sự rất kém.

“ Đúng vậy, tiểu Phàm chúng ta luận bàn một chút, yên tâm ta sẽ không quá mạnh tay!” Lâm Kinh Vũ bộ dáng kiêu ngạo nhìn về phía Trương Tiểu Phàm nói.

Nhưng đúng lúc này, Điền Linh Nhi lên tiếng đáp: “ Lâm Kinh Vũ sư đệ, nghe Tề Hạo sư huynh nói ngươi tư chất trác tuyệt, ta chính là muốn luận bàn với ngươi, không biết Lâm Kinh Vũ sư đệ có dám hay không?”

Lâm Kinh Vũ đã sớm tức giận với Điền Linh Nhi, hắn liền không hề do dự gật đầu nói: “ Tốt, mời sư tỷ chỉ giáo, lên!”

Ngang~! Một tiếng long ngâm vang vọng cả tòa Thủ Tĩnh Đường, chỉ thấy sau lưng Lâm Kinh Vũ lóe lên một trận thanh quang xanh thẳm, sau đó một thanh thần kiếm hình rồng rơi vào tay của Lâm Kinh Vũ, nội lực nháy mắt bạo phát trở nên cuồn cuộn không dứt.

Nhìn thấy thần kiếm, Điền Bất Dịch trong mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc: “ Thương Tùng đúng là không gì không bỏ được, ngay cả Trảm Long thần kiếm vậy mà cũng truyền cho y!”

Tề Hạo một bên kiêu ngạo nói: “Gia sư từng nói, sư đệ thiên tư hơn người, tất thành đại khí, vì vậy hết lòng dạy dỗ cũng là điều hiển nhiên mà thôi.”

Lúc này thì cả hai người Điền Linh Nhi và Lâm Kinh Vũ cũng đã rời khỏi Thủ Tĩnh đường mà đi ra bên ngoài quảng trường.

Điền Linh Nhi mắt đẹp mở to hai tay liên tục ấn lấy pháp quyết, Hỗn Phách Chu Lăng nháy mắt được tế ra, hồng y phiêu phất mà vút lên giữa không trung, miệng hô: “ Trói!”

Tiếng hô vừa dứt, Hỗn Phách Chu Lăng trong chớp mắt không biết là dài thêm biết bao nhiêu lần, ăm ắp quanh không gian, lập tức áp đảo thanh quang của Trảm Long thần kiếm, phút chốc biến thành muôn vạn dải nhỏ lao đến Lâm Kinh Vũ, vây hắn vào giữa kín đến nỗi gió cũng không lọt.

Mọi người tưởng Điền Linh Nhi chắc thắng rồi, bỗng đâu nghe một tiếng "xoàn xoạt" chói tai, giữa tầng tầng lớp lớp lụa đỏ đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, chiếu ra thanh quang lấp lánh.

Ngang! Một trận long ngâm thật lớn vang lên chấn động đến cửu trùng thiên, lổ hổng kia chỉ trong chớp mắt mở rộng ra đến gấp ngàn lần, từ trong lỗ hổng lao ra một trận thanh quang phản phất như một đầu thanh long xông về phía Điền Linh Nhi, uy thế không thể cản phá.

Điền Linh Nhi kinh ngạc như thần sắc vẫn vững như bàn thạch, hai tay ở hư không vạch ra một đồ tôn án thái cực thật nhanh, sau đó tầng tầng lớp lớp lụa đỏ xuất hiện trước mặt của nàng biến thành vô số chướng ngại.

Mà Lâm Kinh Vũ hai tay cầm kiếm đem toàn bộ nội lực tập hợp vào Trảm Long thần kiếm, dùng toàn bộ khí lực một kiếm mà chém ra!

Xoát! Ngang!

Trảm Long thần kiếm tựa như thanh long bào hao, thanh quang đại thịnh hóa thành một đạo kiếm khí to lớn chém về phía Điền Linh Nhi.

Phu phụ Điền Bất Dịch lo lắng cho con gái, trong người vận chuyển nội lực mà tùy thời ra tay, mà ngược lại Trương Tiểu Phàm vẻ mặt vẫn như cũ ôn nhuận như ngọc, những năm trở lại đây hắn cùng Điền Linh Nhi luận bàn với nhau không ít lần.

Trương Tiểu Phàm trong tối âm thầm chỉ điểm Điền Linh Nhi, dưới ánh mắt của hắn đem sơ hở của nàng mà bù đắp tuy không mười phần như bảy tám phần chắc chắn là có, cho nên thực lực của nàng hiện tại chính xác là không nên coi thường.

Hơn nữa luận về tu vi, thì hiện tại Điền Linh Nhi cũng đã là Ngọc Thanh cảnh tầng thứ năm so với Lâm Kinh Vũ cao hơn một cái tiểu cảnh giới, tuy rằng Trảm Long thần kiếm so với Hỗn Phách Chu Lăng cao hơn không chỉ một đoạn, nhưng trước khi có được sự chỉ điểm của Vạn Kiếm Nhất thì thần kiếm trong tay Lâm Kinh Vũ cũng chỉ là một thanh tốt bảo kiếm mà thôi, chính là như thế Trương Tiểu Phàm không hề lo lắng mà an tâm nhìn về trận luận bàn này của hai người.

Đúng như Trương Tiểu Phàm dự đoán, trận luận bàn này rất nhanh liền có kết quả, chỉ Điền Linh Nhi hai tay trái phải bắt chéo trước ngực, làm thành thủ ấn cánh hoa lan, miệng hô to: "Phược Thần!”

Âm thanh vừa dứt, Hỗn Phách Chu Lăng trở nên sáng rực gặp gió liền dài tốc độ vô song, nháy mắt hồng lăng đầy trời không ngừng lượn vòng sau đó tụ lại thành một chỗ ngạnh kháng với kiếm khí của Trảm Long thần kiếm.

Ầm! Một trận nổ tung vang lên, kiếm khí của thần kiếm Trảm Long trực tiếp bị đánh tan, sau đó vô số dải hồng lăng tụ lại nhảy mắt tựa như thiên nữ tán hoa mà nở ra, đem Lâm Kinh Vũ cùng với Trảm Long thần kiếm trói lại chặc chẽ.

Bị tầng tầng lớp lớp hồng lăng trói chặt, Lâm Kinh Vũ không ngừng vung vẩy, thế như tại Điền Linh Nhi thao túng liên tục rất nhanh Lâm Kinh Vũ liền không thể tiếp tục cử động mà chỉ có thể không cam lòng mà bại trận.

Điền Linh Nhi hai tay thu lại ấn quyết, thân hình linh lung của nàng một lần nữa rơi xuống mà Hỗn Phách Chu Lăng cũng thu lại trở về hình dáng hồng lăng dài ba thước, gương mặt nhỏ nhắn cao lạnh nhìn về Lâm Kinh Vũ đang vô cùng khó chịu.

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.