Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Nhãn Linh Hầu và tuyệt thế hung vật.

Tiểu thuyết gốc · 1902 chữ

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tu hành không phân ngày tháng chớp mắt liền ba năm trôi qua!

Lúc này Trương Tiểu Phàm cũng đã được mười bốn tuổi, thân hình cũng dài đến hơn một mét tám, một thanh bạch y đạo bào mặt quan như ngọc khí chất xuất trần, ba năm trôi qua hắn cũng đã trở thành một vị thiếu niên tuấn mỹ phi phàm.

Hiện tại, hắn đang khoanh chân ngồi trên giường đem hai bộ phật đạo pháp môn song song vận chuyển, trong ba năm này Trương Tiểu Phàm cũng bởi vì tinh thần lực dồi dào liền có thể thực hiện được nhất tâm nhị dụng, khiến cho tốc độ tu hành tăng lên gấp đôi, hắn bây giờ chính là đang chuẩn bị đem tu vi đột phá Ngọc Thanh cảnh tầng thứ tư đạt tới cảnh giới Ngự Vật chi Cảnh.

Cũng bởi vì song song tu hành hai bộ vô thượng pháp môn phật đạo, Trương Tiểu Phàm cũng đã đánh xuống căn cơ vô cùng vững chắc, đột phát Ngọc Thanh tầng thứ tư tự nhiên cũng thuận buồm xuôi gió.

Phun ra một ngụm trọc khí, Trương Tiểu Phàm liền mở mắt ra, đột nhiên một tay bắt ấn chỉ thấy cách đó không xa trên mặt bàn nghiên mực tựa như được một bàn tay nâng lên, trôi lơ lững giữa không trung.

Dưới sự điều khiển của Trương Tiểu Phàm, nghiên mực liền bay tới bay lui lúc nhanh lúc chậm, đến một lúc lâu thì hắn mới phóng nghiên mực trở về chỗ cũ.

Trương Tiểu Phàm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời cũng dần sáng lên tự nhủ: “ Đem ba năm đánh xuống căn cơ vô cùng vững chắc, đồng thời cũng đột phát đến tầng thứ tư, so với trong nguyên tác mơ mơ hồ hồ đạt đến thì hiện tại vẫn mạnh rất nhiều!”

Xuống giường tẩy rửa qua một phen, Trương Tiểu Phàm liền đi ra bên ngoài cầm lấy đao chặt củi mà hướng về phía sau núi mà đi tới, công khóa ba năm chỉ còn hôm nay nữa là hoàn thành nhưng Trương Tiểu Phàm trong lòng không khỏi sốt ruột! Bởi vì tiểu Hôi vẫn chưa chịu xuất hiện a!

Tam Nhãn Linh Hầu tiểu Hôi, đồng bạn vào sinh ra tử với mình ở trong nguyên tác, linh tính dị thường, Trương Tiểu Phàm vô cùng yêu thích cho nên một đời này hắn đương nhiên cũng muốn thu phục tiểu Hôi.

Nhưng khổ nỗi là chờ đợi suốt thời gian qua vậy mà tiểu Hôi vẫn không hề xuất hiện. Đem công khóa nhanh chóng hoàn thành, Trương Tiểu Phàm liền đi đến một mõm đá bằng phẳng miệng ngậm lá trúc mà nằm xuống, cảm thụ ánh nắng sáng sớm ấm áp rọi đến, thoạt nhìn vô cùng thoái mái.

Chi chít!

Đột nhiên bên tai liền vang lên âm thanh của một loài động vật, Trương Tiểu Phàm mở mắt ra liền nhìn thấy tại trên một nhánh trúc, treo trên đó một con khỉ nhỏ lông xám, đuôi thật dài lúc này đang tò mò mà đánh giá hắn.

Trương Tiểu Phàm nhìn thấy nó trong lòng liền trở nên vui vẻ, tiểu Hôi rốt cuộc cũng đã xuất hiện rồi a!

Vụt!

Một âm thanh xé gió vút đến, nhìn kỹ lại chính là một quả thông đang lao vút đến, Trương Tiểu Phàm cả người vẫn nằm đó hai ngón tay thon dài dễ dàng bắt được quả thông.

Trương Tiểu Phàm không muốn nuông chiều tật xấu này của nó, khẽ run tay quả thông bị bắn ngược về phía đoạn Hắc Tiết trúc mà con khỉ lông xám đang bám ở trên.

Chỉ nghe rắc một tiếng, đoạn trúc mà Tam Nhãn Linh Hầu đang bám liền bị đứt gãy mà rơi xuống kéo theo tiểu Hôi cùng rơi uỵt xuống mặt đất, nó đưa tay xoa xoa mông nhỏ, sau đó liền giương nanh múa vuốt với Trương Tiểu Phàm một trận rồi mới xoay người rời đi.

Nhưng rất nhanh nó liền phát hiện, thú hai chân đáng ghét kia vậy mà lại đang đuổi theo nó, khiến cho tiểu hầu tức giận kêu lên chi chít!

Một người một khỉ đuổi đến một vách núi, Tam Nhãn Linh Hầu nhìn thấy thú hai chân sắp đuổi đến liền cắn răng, mà nhảy xuống vách núi đâm xuyên qua mảng sương mù dày đặc, thỉnh thoảng lại đưa tay nắm lấy dây leo để giảm tốc độ, nhanh chóng liền biến mất trong tầm mắt.

Trương Tiểu Phàm cũng đồng thời thả người nhảy xuống, đưa tay bắt lấy dây leo giảm xốc rất nhanh liền bắt kịp Tam Nhãn Linh Hầu, sau đó lại là một tràn rượt đuổi.

Rất nhanh Trương Tiểu Phàm liền đuổi theo Tam Nhãn Linh Hầu đến một u cốc phía xa xa là một mảng đất trống trải, bãi đá vụn bên trong nước ngưng tụ thành một tòa thủy đàm nho nhỏ xanh biếc, sóng nước lăng tăng dập dìu.

Nhìn thấy tòa thủy đàm này, Trương Tiểu Phàm liền biết được bản thân đã đến được phụ cận của tuyệt thế hung vật “Nhiếp Hồn côn”.

Tam Nhãn Linh Hầu chạy đến đây thì lại đột nhiên lộ ra vẻ do dự, nhưng nghe đến phía sau âm thanh sột soạt truyền đến liền cắn răng hướng về thủy đàm mà chạy tới.

Càng đến gần phụ cận, Tam Nhãn Linh Hầu tốc độ cùng ngày càng chậm nói là chạy thì không bằng nói đi bộ thì đúng hơn.

Sau đó, nó chỉ cảm thấy đầu óc bắt đầu ông ông trướng đau, lục phủ ngũ tạng tựa như bị thứ gì đó thôn phệ tứ chi không khỏi run lên bần bậc, mà ngã xuống mặt đất kêu lên chi chít.

Trương Tiểu Phàm gương mặt cũng trở nên đầm đìa mồ hôi, nếu không phải có phật đạo hai bộ vô thượng pháp môn hộ thân thì có lẽ, tình huống so với Tam Nhãn Linh Hầu cũng không quá khác biệt.

Đi đến bên cạnh Tam Nhãn Linh Hầu, cúi xuống ôm lấy nó rồi xoay người đi ra bên ngoài, mà lúc này Tam Nhãn Linh Hầu cũng vô cùng nghe lời yên yên lặng lặng nằm trong ngực của Trương Tiểu Phàm.

Đi ra bên ngoài phạm vi ảnh hưởng của , đem Tam Nhãn Linh Hầu đặt xuống, nó thở hổn hển, con khỉ xám đó cũng thở phào, nằm lăn ra đất, mắt long lanh đưa đi đưa lại, nhưng không chạy trốn nữa, cứ chằm chằm nhìn Trương Tiểu Phàm.

Từ trong ngực lấy ra Phệ Huyết châu, chỉ thấy nguyên bản màu tím đậm lúc này cũng đã nhạt đi rất nhiều, tà khí bên trong tựa hồ bị kích thích mà điên cuồng đánh về bề mặt của hạt châu.

Chỉ là ngay sắp đập trúng bề mặt Phệ Huyết châu, thì lại bị phật môn chân ngôn xuất hiện đánh bay ngược trở về, Trương Tiểu Phàm liền vận chuyển Đại Phạm Bát Nhã Kinh, đem phật lực đánh vào chân ngôn phía trên tiến hành gia cố, vốn dĩ nhạt đi rất nhiều chân ngôn, bị phật lực tẩm bổ lúc này trở nên sáng rực đồng thời cũng áp chết gắt gao luồng tà khí lẫm nhiên kia thành một đoàn chấm đỏ.

Lúc này Trương Tiểu Phàm mới đem Phệ Huyết châu một lần nữa trở về trong ngực, may mắn phật lực của Phổ Trí đại sư vẫn còn rất mạnh mẽ nếu không dưới sự kích thích Nhiếp Hồn côn thì có lẽ…

Thở hắt ra một hơi, Trương Tiểu Phàm lúc này mới đưa tay vuốt nhẹ lên đầu nhỏ của Tam Nhãn Linh Hầu nói: “ Tiểu chút chít, ngươi mau đi đi thôi, ở đây đối với ngươi quá nguy hiểm!”

Nói xong liền xoay người một lần nữa tiến vào phạm vi của Nhiếp Hồn côn, tựa như biết được gã thú hai chân này làm gì, Tam Nhãn Linh Hầu sắc mặt liền đại biến cấp tốc đứng lên, đưa tay bắt lấy ống quần của Trương Tiểu Phàm dùng sức kéo về, không ngừng lắc đầu kêu lên chi chít.

Nhìn hành động này của Tam Nhãn Linh Hầu, Trương Tiểu Phàm không khỏi bật cười nói: “ Ngoan, nếu không muốn đi thì chờ ta ở đây! Ta sẽ không sao đâu!”

Nghe vậy, Tam Nhãn Linh Hầu tưa như đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, kêu lên chi chít, sau đó thả người nhảy lên bờ vai của Trương Tiểu Phàm mà khoa tay múa chân.

“ Mi muốn đi cùng ta?” Trương Tiểu Phàm có chút ngoài ý muốn nói.

Tam Nhãn Linh Hầu nhân tính hóa mà gật gật đầu nhỏ, bộ dáng sẽ cùng Trương Tiểu Phàm đồng sinh cộng tử, khiến cho Trương Tiểu Phàm bật cười đồng thời trong lòng cũng không khỏi cảm động.

Nhưng dù sao Nhiếp Hồn côn hung vật này cũng quá nguy hiểm, mang theo Tam Nhãn Linh Hầu thì Trương Tiểu Phàm cũng không chắc là có thể sẽ bảo vệ được nó, liền đưa tay vuốt lên bộ lông xám mượt như nhung của nó nói: “ Tốt, tốt, ta biết mi có lòng nhưng bên trong quá nguy hiểm, ngươi vẫn ở ngoài này chờ ta thì hơn!”

Không đợi Tam Nhãn Linh Hầu phản đối, hắn nói tiếp: “ Không bằng như thế này đi, ta và ngươi cá cược một chút, nếu ta có thể ra ngoài thì ngươi nhận ta làm chủ, thế nào?”.

Tam Nhãn Linh Hầu tựa hồ như nghe hiểu, khẽ cắn răng sau đó kêu lên chi chít rồi mới nhảy xuống khỏi vai của Trương Tiểu Phàm rồi nhìn về hắn mà gật gật đầu.

Vuốt nhẹ đầu của Tam Nhãn Linh Hầu, Trương Tiểu Phàm một lần nữa bước vào phạm vi phụ cận của Nhiếp Hồn côn, đầm nước ấy, phạm vi nhỏ nhoi, không nhìn thấy đầu nguồn, ước chừng là do một mạch suối ngầm trào lên.

Nước trong đầm màu bích lục, ở đây nhìn sang chẳng rõ nông sâu, phía tây đầm có một cái khe, nước từ đó phun ra, tạo thành một con lạch nhỏ, quanh co chảy đi.

Chính giữa thủy đàm, nằm trong đám đá lô xô, kích thước khác nhau mỗi hình mỗi vẻ lộ ra trên mặt nước. Trong đống loạn thạch này lại cắm xéo một cây gậy ngắn màu đen nữa phần nổi lên mặt hồ, đen ngòm, không nhìn ra chất liệu chỉ cảm thấy cực kỳ khó coi.

Đối với Nhiếp Hồn côn, dù là có phật đạo hai vô thượng pháp môn hộ thân nhưng Trương Tiểu Phàm cũng không dám lơ là mà đồng thời vận chuyển, chỉ thấy trên thân hắn nổi lên từng trận kim quang, sau lưng thanh quang hóa thành một hình thái cực đồ án không ngừng xoay tròn, gia trì hai bộ pháp môn lòng tin của Trương Tiểu Phàm tăng lên không ít liền đạp bước tiếp cận đầm nước.

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.