Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Gọi Điện Video Lần Thứ Ba

Phiên bản Dịch · 1835 chữ

Rạng sáng ngày 6 tháng 5 năm 2012, thời gian đã gần đến một giờ.

Trần Vũ mười bảy tuổi dựa đầu giường, vẫn chưa buồn ngủ.

Bây giờ cậu đang háo hức muốn xác minh một chuyện.

Anh chàng tự xưng là Trần Vũ trong tương lai, bị người ta đánh gãy chân… như thế nào rồi?

Cậu đã làm theo yêu cầu của tên đó, hơn nửa đêm lớn tiếng thề thốt xấu hổ như thê và cũng vì lý do này mà cậu đã bị bố mẹ và bà nội lôi ra ngoài tra khảo suốt một thời gian dài.

Nên bây giờ anh muốn xem kết quả ra sao.

Nếu chân phải vừa bị đánh gãy của tên đó thực sự đã khỏi rồi, điều đó có nghĩa là những gì anh ta nói là sự thật.

Anh chàng đó thực sự là Trần Vũ trong tương lai.

Nếu không chính là một kẻ nói dối.

Vì vậy, bắt đầu từ nửa giờ trước, từ lúc bước về phòng ngủ cậu đã bắt đầu dùng điện thoại gửi tin nhắn cho anh ta, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.

Thỉnh thoảng, còn gửi yêu cầu gọi điện video qua.

Nhưng… hơn nửa tiếng trôi đi, tin nhắn cậu gửi giống như muối bỏ bể vậy, không có một lời hồi âm nào.

Gửi nhiều yêu cầu gọi video qua như vậy nhưng không ai bắt máy.

Lẽ nào anh ta là một kẻ nói dối?

Mối nghi ngờ như vậy cứ đang tích tụ sâu trong lòng cậu.

Sự tức giận như được châm ngòi, nhưng… kèm theo đó là sự thất vọng nhiều hơn.

Năm 2012 chính là thời kỳ tiểu thuyết mạng phát triển rực rỡ, cậu đã học cách lên mạng từ lâu, đương nhiên cậu cũng đã đọc qua vô số tiểu thuyết trên mạng, các loại tiểu thuyết xuyên không, trọng sinh, kỳ ngộ, đều đã xem qua không ít.

Đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, cậu đương nhiên cũng hy vọng có một ngày, mình cũng có thể có kỳ ngộ, hoặc là xuyên không, trọng sinh cũng được.

Mà tối nay trong video người tự xưng là “Trần Vũ tương lai” kia, khiến cậu cảm nhận thấy kỳ ngộ đang ở ngay trong tay cậu.

Nếu anh chàng đó thực sự là tương lai của cậu.

Dựa theo tình tiết của những tiểu thuyết mạng kia, thì cuộc đời Trần Vũ cậu sắp sang trang mới rồi, từ nay về sau, cuộc đời anh sắp như dao cắt dây điện, một đường tia lửa mang theo tia chớp.

Hoa khôi, cô giáo xinh đẹp, thiếu nữ quyến rũ, người đẹp nơi công sở, công chúa đế quốc… chờ một chút, chỉ cần cậu muốn, cậu đều có thể hạ gục.

Cuộc sống như vậy chỉ nghĩ thôi cũng thấy thú vị!

Vì vậy…

Có thể tưởng tượng được, hơn nửa tiếng đồng hồ này, cậu vẫn không liên lạc được với cái tên “Trần Vũ tương lai” kia, không thể xác nhận được bản thân có cuộc kỳ ngộ đáng kinh ngạc hay không, thì việc thất vọng cùng tức giận lớn đến bao nhiêu.

Rạng sáng ngày 24 tháng 5 năm 2032, cũng sắp đến một giờ sáng .

Trần Vũ ba mươi bảy tuổi lái chiếc xe điện giao thức ăn, băng qua con đường vắng vẻ lúc rạng sáng, đến con đường ven sông, khi đi qua cầu sông An Giang, anh thấy có người câu cá vào ban đêm.

Ba người câu cá vào ban đêm.

Trên mặt sông, ba chiếc phao phát sáng trôi trên sông như những chiếc đèn lồng được thả xuống nước trong lễ hội Trung Nguyên.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trần Vũ thở dài.

Anh nhớ đến ông nội của mình.

Khi còn sống, ông nội rất thích câu cá, từ nhỏ anh đã đi theo ông nội và từ đó hình thành nên sở thích câu cá.

Khi ông nội còn sống, ông cũng đối với anh rất tốt.

Tiếc lúc anh liên lạc với Trần Vũ năm mười bảy tuổi, thì ông nội anh đã qua đời nhiều năm rồi, vì vậy dù hiện tại anh có liên lạc được với chính mình, cũng không có biện pháp thay đổi vận mệnh của ông nội, để cho ông nội sống lâu trăm tuổi.

Con người đến tuổi trung niên, sợ nhất là gì?

Có người sẽ nói là không có tiền.

Có người sẽ nói là độc thân.

Cũng có người sẽ nói là hói đầu.

Nhưng Trần Vũ lại cảm thấy cô đơn mới chính là thứ đáng sợ nhất.

Con người đến tuổi trung niên, khi đêm khuya yên tĩnh buông xuống, bạn đột nhiên nhận ra rằng người thân của mình đã không còn, vợ con cũng không có, loại cô đơn xuất phát từ trái tim này sẽ khiến bạn rất muốn kết thúc đời mình.

Bởi vì cảm giác đó sẽ khiến cho bạn cảm thấy cuộc sống của mình không còn ý nghĩa gì, cho dù cuộc sống sau này của bạn có ra sao đi chăng nữa, những người quan tâm bạn nhất cũng không còn cách nào để chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với bạn.

Cảm giác chán đời, thường đến từ sự cô đơn sâu thẳm trong nội tâm.

Không có người muốn quan tâm, cũng không có người quan tâm đến mình, sẽ khiến cho bạn cảm thấy mình đã trở nên dư thừa trong thế giới này.

Xe điện chạy đến ngoài cửa nhà cũ, Trần Vũ ủ rũ thở ra một hơi, xuống xe, dừng xe, lấy chìa khoá trong người ra, lúc mở khoá cửa sân, anh vô thức ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm.

Trong màn đêm, trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm.

Hoá ra tối nay là đêm rằm.

Trần Vũ sững sờ, trên mặt lập tức nở ra nụ cười nhạt.

Trong lòng thầm nghĩ: Đêm rằm tìm cách để bố mẹ và bà nội trở về với mình, để cho gia đình đoàn tụ là điều vô cùng ý nghĩa.

Cửa sân mở ra, đi vào sân, tiện tay đóng cửa lại, vào nhà đi vào phòng ngủ…

Trần Vũ trung niên mang theo tâm trạng bất an, lấy ra một con dao gọt hoa quả từ trên bàn làm việc, khom lưng mở một viên gạch dưới gầm giường, từ dưới viên gạch lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ được bọc kín bằng giấy nhựa.

Anh mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong là chiếc điện thoại di động đầu tiên trong đời anh, chiếc điện thoại Thiên Ngữ mà anh đã sử dụng ở trường cấp ba. Chiếc điện thoại này rất cũ, nhưng được bảo quản rất cẩn thận.

Gần đây sau lần thời không thay đổi này, trong đầu Trần Vũ xuất hiện đoạn ký ức mới, phát hiện ra một chuyện rất thú vị. Trong đoạn ký ức mới, năm mười bảy tuổi, anh đã hai lần liên lạc với cái tên tự xưng là Trần Vũ tương lai kia, cho nên chiếc điện thoại Thiên Ngữ này đã trở nên rất quan trọng với anh.

Kể từ ngày đó trở đi, anh không còn mang theo điện thoại này ra ngoài, còn cố ý đào một viên gạch dưới gầm giường, tìm một cái hộp đặt điện thoại vào, giấu nó xuống phía dưới viên gạch.

“Lần thứ ba. Làm ơn cho con có thể liên lạc với bản thân mình năm mười bảy tuổi…”

Trần Vũ chắp tay.

Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cầu nguyện cho điện thoại trong hộp gỗ.

Cầu nguyện xong, anh vươn tay lấy điện thoại ra khỏi hộp gỗ, nóng lòng khởi động máy, sau đó bấm vào hình đại diện của mình trong danh bạ.

Ngay sau đó, gửi yêu cầu cuộc gọi video.

…..

“Chết tiệt! Chết chưa? Người đâu rồi? mẹ kiếp!”

Rạng sáng ngày 6 tháng 5 năm 2012.

Trần Vũ mười bảy tuổi sắc mặt khó coi tựa vào đầu giường, lại gửi yêu cầu gọi video một lần nữa cho “Trần Vũ Trụ”, sau khi không ai nghe máy, nhịn không được thấp giọng mắng chửi.

Tậm trạng vô cùng tồi tệ.

Cuộc kỳ ngộ nhân sinh của cậu, hoa khôi, cô giáo xinh đẹp, thiếu nữ quyến rũ, người đẹp nơi công sở, công chúa đế quốc…

Đúng lúc này, điện thoại di động của cậu bỗng nhiên vang lên.

Vừa nghe thấy nhạc chuông, tâm trạng của Trần Vũ vốn đang ở dưới đáy như nốc phải thuốc tăng lực lên đến tận đỉnh, lập tức thẳng lưng, ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại di động, chăm chú nhìn điện thoại.

Trần Vũ Trụ…

Đúng là Trần Vũ Trụ đang gửi yêu cầu gọi video.

Giờ phút này, đôi mắt Trần Vũ mười bảy tuổi sáng như đèn pha, tràn ngập hưng phấn.

Cậu nhanh chóng đưa tay ra bấm nhận cuộc gọi, kết nối cuộc gọi video, trong video, khuôn mặt giống cha cậu là Trần Chiếu Quang nhanh chóng xuất hiện.

Trong video, Trần Vũ ba mươi bảy tuổi nhìn thấy Trần Vũ mười bảy tuổi, trên mặt cũng hiện ra một nụ cười thở phào nhẹ nhõm, giơ tay chào hỏi Trần Vũ mười bảy tuổi: “Này, hai chúng ta lại gặp nhau, thật may mắn!”

Trần Vũ mười bảy tuổi không thể ngồi yên trên giường, hưng phấn bước xuống giường, đi dép lê, cao hứng hỏi: “Chân phải của anh đâu? Để tôi xem chân phải của anh có ổn không! Nhanh lên.”

Thực ra ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, cậu vẫn luôn nhìn chằm vào cái trán của Trần Vũ trung niên, bởi vì trước khi cuộc gọi video lần trước kết thúc, Trần Vũ trung niên đã bị người ta đánh một gậy vào đầu, máu chảy đầy cả mặt.

Nhưng vì trên đỉnh đầu bị mái tóc che đi nên không dễ dàng thấy được.

Cho nên lúc này cậu mới nôn nóng muốn nhìn chân phải của đối phương, trước khi cuộc gọi video lần trước kết thúc, bị người ta đánh gãy cẳng chân phải.

Trong video, Trần Vũ trung niên cười cười, không có ý tứ gì khác, vươn tay đặt điện thoại lên bàn làm việc, sau đó anh lui về phía sau vài bước để cho toàn thân mình xuất hiện trong khung video, dưới con mắt quan sát của Trần Vũ mười bảy tuổi ở phía video, Trần Vũ ba mươi bảy tuổi nhảy nhót tại chỗ, sau đó mỉm cười, nâng hai ống quần lên để lộ ra hai bắp chân, hai bắp chân vẫn còn nguyên vẹn hiện rõ trong tầm nhìn của Trần Vũ mười bảy tuổi.

Trông quá rõ ràng và hoàn chỉnh.*

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.