Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Thứ Hai Thời Không Thay Đổi

Phiên bản Dịch · 1691 chữ

Chỉ nghĩ đến việc mẹ mình có thể đã nghe thấy hết những lời vừa nãy, Trần Vũ đỏ bừng cả mặt, cậu xấu hổ đến mức không biết dấu mặt vào đâu.

Mất mặt quá rồi!

Nhưng ngay sau đó, Trần Vũ biến sắc khi nghĩ đến việc mình vẫn đang gọi điện video, cậu nhanh chóng cúi đầu nhìn về phía điện thoại.

Thì nhìn thấy cuộc gọi video đã bị cúp từ thuở nào.

Ngoài kinh ngạc, trong lòng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng hai phút sau.

Trong phòng khách.

Cha cậu Trần Quang Chiếu, mẹ cậu Hoàng Tố Anh vừa trở về sau ca trực đêm và bà nội, ba người ba sắc mặt khác nhau cùng ngồi trên băng ghế trước bàn Bát Tiên, ba người ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Vũ.

Trần Vũ mười bảy tuổi cao lớn, nhưng lúc này lại giống như một học sinh tiểu học phạm sai lầm, đỏ mặt, cúi đầu đứng trước mặt bọn họ.

Hoàng Tố Anh: “Thành thật khai báo! Nửa đêm nửa hôm, đang yên đang lành, tại sao con đột nhiên thề như vậy? Nói thật đi! Chẳng lẽ gần đây con…rít, đã cùng người phụ nữ đã có chồng phát sinh mối quan hệ không chính đáng? Phải không?"

Hoàng Tố Anh vừa mới tan làm trở về, tính khí có chút nóng nảy, vừa hỏi vừa đập mạnh vào băng ghế khiến Trần Vũ giật nảy mình.

Mẹ cậu bình thường không nóng nảy như vậy.

Trần Vũ cúi đầu vội vàng phủ nhận: “Không! Không có!”

Giọng của Hoàng Tố Anh cao lên, rõ ràng là không tin: “Không có?”

Trần Quang Chiếu ho nhẹ một tiếng: " 'Không có', Vậy con thề cái gì? Thẳng nhóc của con lớn từng bao? Lông mọc rậm chưa? Vậy mà học theo người ta chơi phụ nữ có chồng? Con được đó? Nói nhanh! Con với ai hả?"

Bà nội thở dài, sốt sắng thuyết phục: “Tiểu Vũ, cháu cũng đừng trách cha mẹ cháu hỏi như vậy, lần này cháu khiến bà thất vọng quá, cháu làm sao có thể như vậy?”

Trần Vũ cứng họng không nói nên lời, trong lòng cảm thấy ấm ức.

Cậu nào chơi với người phụ nữ chồng đâu?

Tuy lớn như vậy, cậu thậm chí còn chưa chạm vào tay của con gái nữa đó.

Làm sao có thể đặt cái suy nghĩ đen tối đó lên đầu cậu?

“Không có! Bố, mẹ, bà nội, con thật sự không có! Mọi người có thể tin con một lần được không? Giữa người với người phải có niềm tin chứ?"

Đầu của Trần Vũ sắp nổ tung rồi.

Trong khi đó.

Năm 2032.

Trong phòng ngủ, Trần Vũ trung niên đang ôm chân nằm co quắp rên rỉ trên mặt đất, thì một cảm giác hoảng hốt quen thuộc ập đến.

Cùng lúc đó, đám người dùng gậy bóng chòng hội đồng vây quanh Trần Vũ, đột nhiên dừng lại, thân hình của mấy người bọn họ khẽ đung đưa, ánh mắt đột nhiên trở nên mê man, theo tiếng vang nhẹ của gậy bóng chày rơi xuống đất là tiếng bình bịch của đám đàn ông to lớn khi ngã xuống đất.

Trần Vũ ba mươi bảy tuổi cảm tưởng như mình lại rơi xuống vực thẳm không đáy một lần nữa. Cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ cùng với sự rối loạn về phương hướng khiến cho anh trong một lúc không phân biệt được đâu là trái đâu là phải.

Thời gian tựa hồ trôi qua rất lâu, cũng tựa như chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, loại cảm giác không trọng lượng cùng với sự rối loạn về phương hướng này đều đột nhiên biến mất.

Anh hét lên kinh hãi, đột nhiên mở hai mắt ra.

“Mẹ kiếp! Cậu làm tôi giật mình, có chuyện gì vậy? Ha ha, vừa rồi gặp ác mộng à?"

Trần Vũ lấy lại tinh thần thì mới thấy người đàn ông trêu ghẹo anh đang ngồi đối diện mình.

Người đó cao lớn thô kệch, đầu cắt đầu đinh, mặc một chiếc áo phông trắng khoác chiếc áo khoác màu vàng bên ngoài.

Trên cổ có đeo một tấm thẻ.

Trần Vũ chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn người này, lại cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, phát hiện trên người mình cũng là chiếc áo khoác màu vàng, trên ngực cũng có đeo tấm thẻ tên.

“Này! Đang hỏi cậu đó? Trần Vũ, vừa rồi cậu gặp ác mộng à?”

Người đàn ông đối diện thấy Trần Vũ không trả lời, cười ha ha hỏi lại.

Trần Vũ nghe thế mỉm cười với gã rồi gật đầu.

Anh theo bản năng nhìn về phía bắp chân phải của mình, mắt thấy không có tổn thương gì, lại tiếp tục nhìn về phía chân trái, không hề có cảm giác đau đớn, chân dẫm lên mặt đất cũng không thấy dấu hiệu gì,

Anh nhớ rõ vừa rồi chồng của người phụ nữ kia mang theo mấy người đàn ông xông vào phòng ngủ của anh, mỗi người cầm một cây gậy bóng chày, thẳng tay đánh lên người anh, trên đầu bị đánh đến chảy máu, chân phải cũng bị gãy.

Lúc đó, anh đau đớn không nhịn được kêu lên thảm thiết, ôm hai chân lăn lộn trên mặt đất.

Và bây giờ?

Chỉ trong nháy mắt, chân phải của anh vẫn còn nguyên vẹn.

Tuy rằng đã trải qua một lần biến đổi về không gian và thời gian, nhưng Trần Vũ không thể giấu được sự ngạc nhiên khi anh lại trải qua điều kỳ diệu như vậy.

Anh vô thức đưa tay lên sờ trán, sau đó nhìn vào lòng bàn tay mình.

Một vết máu cũng không có.

Trên đầu cũng không có máu.

Thật là đáng kinh ngạc!

“Cậu đang làm gì vậy? Ngủ đến mơ màng rồi hả?”

Người đàn ông đối diện nghi hoặc hỏi.

Trần Vũ lắc đầu, nhếch miệng cười, đưa mắt đánh giá xung quanh.

Nơi này hình như là một quán mì, cách đó không xa có quầy thu ngân, phía sau quầy thu ngân có một nữ nhân viên thu ngân trẻ tuổi xinh đẹp, cô gái đang cúi đầu chơi điện thoại.

Bên cạnh là một cửa sổ thông với bên ngoài, bên trong cửa sổ có mấy nam nữ mặc trang phục đầu bếp màu trắng, có người đang nhồi bột, có người đang gói sủi cảo, có người đang nấu mì…

Trong đại sảnh có khoảng ba mươi bốn mươi cái bàn nhỏ, lúc này màn đêm bên ngoài tấm cửa kính mờ mịt, trong đại sảnh chỉ có hai ba bàn khách đang dùng cơm.

“Haiz! Tối nay quán buôn bán không được! Chúng ta ở chỗ này nghỉ hơn nửa tiếng rồi, gấp chết đi được! Đúng rồi, Trần Vũ, cậu tối nay đã giao được bao nhiêu đơn rồi?"

Người đàn ông đối diện Trần Vũ thở dài, vừa chơi điện thoại vừa thuận miệng hỏi Trần Vũ.

Trần Vũ nhìn bảng tên trên ngực người này Vương Hổ.

Ngay khi anh nhìn thấy Vương Hổ khoác chiếc áo khoác màu vàng trên người, cũng đã biết được công việc sau sự thay đổi không gian thời gian lần này, lần này anh vẫn là shipper giao đồ ăn.

Ngoại trừ không bị người đàn ông của người phụ nữ ở biệt thự đánh đến chảy máu đầu và gãy chân, cuộc sống của anh hình như cũng không có gì thay đổi.

Trần Vũ thuận miệng đáp lại: “Không được bao nhiêu!”

Anh nhíu mày, trong đầu bắt đầu cố gắng nhớ lại, sau khi thời không thay đổi, hẳn là đã tồn tại ký ức hoàn toàn mới trong đầu anh.

Ngay sau đó, anh cảm giác trong đầu mình cứ giống như một thước phim, một đoạn ký ức hoàn toàn mới, vừa xa lạ vừa quen thuộc lướt qua trong đầu anh với tốc độ ánh sáng.

Trong đoạn ký ức mới toanh này, anh thực sự không ngủ với người phụ nữ xinh đẹp trong biệt thự kia, những trải nghiệm sống có chút thay đổi, nhưng nhìn chung vẫn như vậy.

Cha mẹ và bà nội của anh cũng đã qua đời từ lâu rồi.

Hiện giờ trên thế gian này, anh vẫn chỉ có một thân một mình, vẫn chăm sóc tốt cho bản thân, không thiếu thốn gì cả.

Anh không mua nhà, không lấy vợ sinh con, thậm chí chiếc mãnh hổ bảy mà anh sở hữu ban đầu cũng không còn nữa, may mắn thay, sau lần thay đổi thời không này, anh vẫn như cũ không bị ung thư phổi.

Đây là điều duy nhất khiến anh thấy hài lòng.

“Muộn như vậy rồi, còn chưa có đơn mới, mẹ kiếp, những ngày này phải sống như thế nào?”

Vương Hổ đối diện lẩm bẩm oán giận.

Trần Vũ đột nhiên đứng dậy, nhấc chân sải bước đi về phía cửa.

Vương Hổ kinh ngạc ngẩng đầu, vô thức hỏi: “Ê, nè! Trần Vũ, tại sao cậu lại đi?”

“Dù sao cũng không có đơn, tôi về nhà nghỉ ngơi trước.”

Trần Vũ trả lời cũng không thèm quay đầu lại.

Trên thực tế, hắn định mau chóng quay trở về nhà cũ, dùng điện thoại Thiên Ngữ cũ kỹ giấu trong phòng ngủ của nhà cũ, một lần nữa liên lạc với chính mình lúc 17 tuổi.

Mục đích lần này của anh rất đơn giản, anh muốn tiết lộ cho mình một chút tin tức làm giàu, thay đổi cuộc sống khổ cực vô vị của mình.

Anh không muốn làm một nhân viên giao đồ ăn.

Càng không muốn sống một mình cô độc trên thế này, anh muốn thay đổi vận mệnh của ba mẹ mình với bà nội, để cho bọn họ cùng anh sống đến bây giờ.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.