Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ thi tuyển sinh đại học bắt đầu.

Phiên bản Dịch · 1740 chữ

Rạng sáng ngày hôm sau.

Tiếng lục sục rời giường của Hoàng Tố Anh đã đánh thức Trần Quang Chiếu

Trần Quang Chiếu mỗi đêm gần sang canh mới ngủ nên lớn giọng gắt gỏng: “Em dậy sớm như vậy làm gì? Thần kinh hả?”

Hoàng Tố Anh đang ngồi bên mép giường mặc quần nghe vậy liền quay đầu lại lườm ông một, thấp giọng cảnh cáo: “Anh nhỏ giọng một chút! Anh không biết hôm nay Tiểu Vũ thi đại học à? Đừng đánh thức nó dậy, để nó ngủ đủ giấc, tránh lúc đi thi không có tinh thần làm bài.”

Trần Quang Chiếu giật mình, mới nhớ tới việc này.

Ông hạ giọng xuống theo bản năng, nhưng vẫn nhịn không được lẩm bẩm: “Em không biết thành tích của con trai mình như thế nào à, dù để nó ngủ đủ giấc, thì có thể thi được bao nhiêu điểm? Chỉ là học đại học thôi mà!”

Hoàng Tố Anh bĩu môi: “Chẳng phải di truyền từ anh sao?”

Trần Quang Chiếu: “…”

Ông không cãi nổi.

Ông im lặng một lát, tới khi Hoàng Tố Anh xỏ giày đứng dậy, thì mới nhịn không được hỏi: “Em ra ngoài làm gì? Không ngủ thêm một chút nữa à?”

Hoàng Tố Anh giơ tay sửa sang lại mái tóc, không quay đầu lại, thuận miệng nói: “Hôm nay Tiểu Vũ thi đại học, em không được làm điểm tâm cho nó sao?”

Trần Quang Chiếu: “Không phải có mẹ rồi sao? Bà ấy lớn tuổi, sáng thức dậy sớm, bây giờ chắc chắn đã làm xong rồi.”

Hoàng Tố Anh đi về phía cửa phòng: “Tuổi mẹ dù sao cũng lớn rồi, bình thường thì không sao, hôm nay em không yên tâm, mẹ không chừng lại nấu cháo, Tiểu Vũ hôm nay đi thi, không thể ăn cháo, lỡ nửa chừng nhịn không được muốn đi vệ sinh, không phải là làm chậm trễ thời gian thi của nó sao!”

Nói xong, bà đã mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.

Trần Quang Chiếu nằm trên giường, mở to hai mắt xuất thần nhìn trần nhà, ông vốn chưa ngủ đủ giấc, mà hiện tại cũng không ngủ lại được.

Dứt khoát đứng dậy rời giường.

Trần Vũ bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức.

Cậu ngắp dài một tiếng.

Tối qua cậu ngủ sớm, nhưng cậu không thể chợp mắt được vì có quá nhiều lo lắng, nên hiện giờ không có tinh thần lắm nhưng vẫn ổn.

Dậy, tắm rửa, ăn sáng.

Bữa sáng trên bàn hôm nay thật đa dạng.

Có cháo, cơm chiên trứng, bánh bao, sủi cảo chiên, xíu quẩy, còn có sữa đậu nành và một vài món ăn kèm.

Vừa ngồi xuống, cậu theo thói quen vươn tay cầm bát để múc cháo, nhưng mẹ cậu lại trừng mắt nhìn cậu: “Hôm nay đi thi đại học con còn ăn cháo? Không sợ thi được một nửa phải chạy vệ sinh hả?

Trần Vũ chưa kịp phản ứng lại thì bà đã cầm lấy bát trong tay cậu, giúp cậu lấy một ít cơm chiên trứng, tức giận đặt trước mặt cậu: “Ăn cái này đi! Tránh đói! Còn hạn chế đi tiểu!

Trần Vũ bật cười, ngồi trở lại ghế: “Ôi! Cảm ơn mẹ!”

Cậu cầm đũa lên và ăn.

Bà nội giúp cậu gắp hai cái sủi cảo đặt lên bát cơm của cậu, nở ra nụ cười hiền lành: “Ăn hai cái sủi cảo này đi, cháu thích nhất là món sủi cảo nhân cải tể thịt heo, ăn no rồi thì hôm nay mới thi tốt được, hiểu không?”

Trần Vũ có thể cảm nhận được sự quan tâm và mong đợi của mẹ và bà nội dành cho mình.

Nhưng cậu biết thành tích học tập của mình trong ba năm cấp ba và ba năm trước cấp ba đều không tốt lắm, thực sự không thể tạo cho bọn họ sự tin tưởng, cho nên mặc dù cậu tự tin trong kỳ thi tuyển sinh đại học này, nhưng cậu cũng không thể khoa trương được.

Chỉ mỉm cười đáp lại.

Sau bữa ăn, khi cậu và cha ra ngoài chuẩn bị đi thi, mẹ cậucòn nhắc nhở cậu đừng quên mang theo thẻ dự thi, bà nội hỏi cậu có mang thêm vài cây bút không?

Xe của Trần Quang Chiếu là một chiếc Volkswagen màu đen.

Hai cha con một trái một phải lên xe.

Trần Vũ ngồi ở ghế lái phụ, trong tay cầm túi văn phòng phẩm, bên trong chứa giấy tờ thi, mấy cây bút, tẩy và các vật dụng khác.

Khi hai người lên xe thắt dây an toàn xong, Trần Quang Chiếu nhìn cậu và cố gượng cười an ủi: “Thằng nhóc thối cậu! Lúc vào phòng thi đừng căng thẳng, cứ phát huy bình thường là tốt rồi, có thể thi được bao nhiêu điểm thì thi bấy nhiêu điểm, đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, biết chưa?

Trần Vũ liếc bố mình một cái, gật đầu, cười đáp lại: “Con biết rồi! Bố yên tâm đi! Con không căng thẳng!”

Trần Quang Chiếu: “…”

Thực ra ông cũng biết tình tình con trai mình, làm sao nó có thể thăng cẳng được.

Nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày thi đại học của con trai, là một người cha, ông cảm thấy mình nên an ủi nó vài câu.

Nhưng sau khi nghe câu trả lời của con trai, ông cảm thấy những gì mình nói là dư thừa.

Thế là suốt đoạn tiếp theo, Trần Quang Chiếu không mở một lời.

Phòng thi của Trần Vũ nằm ở trường Trung học cơ sở số 9 Huy Châu.

Khi họ đến nơi đã có rất đông học sinh và phụ huynh tập trung ngoài cổng trường.

Trần Quang Chiếu giảm tốc độ và đánh mắt tìm chỗ đậu xe xung quanh, làm sao có thể tìm được chỗ đậu xe trống?

Không còn cách nào khác, ông chỉ có thể đậu xe vào lề đường, ra hiệu cho con trai xuống xe.

Trần Vũ cũng rất vui vẻ.

Cậu từng này tuổi rồi nên không thích đi thi đại học mà có ông bố kèm theo bên cạnh như trẻ con.

Vì vậy, cậu đã cởi dây an toàn và chuẩn bị xuống xe, nói: “Bố, bố cứ về trước đi! Buổi trưa bố cũng không cần đón con đâu, con tự đi về được.”

Trần Quang Chiếu hừ nhẹ một tiếng: “Bố đương nhiên về trước rồi! Ở đây không thể dừng xe, tuy nhiên vào buổi trưa bố sẽ tới đón con sớm, con đừng nói nhảm!”

Trần Vũ bất lực nhưng cũng không phản bác.

Lúc đưa tay chuẩn bị mở cửa xuống xe, Trần Quang Chiếu bỗng nhiên gọi cậu lại: “Nè! Thằng nhóc thối! Chờ đã!”

Trần Vũ nghi hoặc quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

Trần Quang Chiếu phức tạp nhìn cậu, đứa con trai này hầu như luôn khiến ông buồn bực, nhưng thỉnh thoảng cũng khiến ông hãnh diện.

Nhìn chung mà nói, nó vẫn khiến ông buồn bực nhiều hơn.

Ví dụ như thành tích học tập, gây hoạ…

Mà điểm khiến ông tự hào chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tức là cậu đã cao hơn ông rất nhiều, lại đẹp trai hơn ông, thỉnh thoảng ông cũng cảm nhận được sự hiếu thảo bên trong đứa trẻ này.

Xét về diện mạo, con trai ông quả thực là một tài năng xuất chúng, nhưng nói về học lực…

Nghĩ đến kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới, Trần Quang Chiếu lại thở dài trong lòng.

Cha mẹ nào không muốn con mình trở thành tài?

Thế nhưng, lúc trước ông có thể đem đứa con trai mình ngoan cố đưa đến trường trung học phổ thông, ông đã cố gắng hết sức rồi.

"Bố, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Bố nói nhanh đi! Không thể đậu xe ở đây lâu được, cẩn thận cảnh sát giao thông tới ghi giấy phạt đó!"

Thấy bố cứ nhìn cậu không lên tiếng, Trần Vũ nhíu mày nhịn không được hối thúc.

Trần Quang Chiếu thở dài, thấp giọng nói: “Thằng nhóc thối! Chờ lát nữa vào phòng thi thì thông minh lên một chút, nếu có cơ hội…. ghi được thì ghi nhiều lên một chút, nhớ chưa?

Trần Vũ: “…”

Nghe thấy điều cuối cùng mà bố dặn dò mình là chuyện này, Trần Vũ cảm thấy dở khóc dở cười.

Nhưng cậu không nhịn được cười, gật đầu, giơ tay OK với ông, mở cửa xuống xe.

“Bang!”

Cửa xe đóng lại.

Trong xe, Trần Quang Chiếu nhìn con trai đi với đôi chân dài miên man đi về phía cổng trường mà không quay đầu lại, trong lòng không khỏi lại thở dài.

Hơn một tiếng sau.

Trần Vũ theo đám đông bước vào khuôn viên trường trung học cơ sở số 9, tìm phòng thi của mình.

Khoảng nửa tiếng trôi qua.

Bài thi đầu tiên môn Ngữ Văn được phát ra, khi bài thi được phát tới trước mặt Trần Vũ, Trần Vũ thấy bản thân mình vẫn còn căng thẳng.

Nhịp tim đập nhanh, vì quá căng thẳng, cậu bất giác nuốt nước bọt vào trong.

Lúc này, cậu rất sợ đề thi môn ngữ văn sắp đưa cho cậu sẽ không giống với đề thi mà bản thân ở tương lai đã đưa cho mình.

Nhưng…

Đề thi ngữ văn gửi đến tay cậu, cậu liếc mắt nhìn qua mấy câu hỏi trong đề, phát hiện không có gì sai, chúng giống hệt những câu hỏi kiểm tra mà bản thân ở tương lai đưa cho mình.

Lúc này, trong lòng cậu tràn ngập sự vui sướng.

Trên mặt cũng nở một nụ cười rạng rỡ.

Giờ phút này, cậu tràn ngập tự tin, đại học Đế Quốc, đại học Thánh Phủ, đại học Hoàng Hậu đều nằm trong tầm tay anh, bất kể là học bá trên cả nước, hôm nay cũng không thể là đối thủ của anh.

Trong nháy mắt, cậu thật sự bị kích thích muốn chơi một vố lớn, trở thành thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.