Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1815 chữ

Chương 41. Người đàn ông cặn bã được tạo thành như thế nào

Trả lời xong tin nhắn này, Trần Vũ không đợi Tần Lỵ Lỵ nhắn lại mà tiếp tục xử lý các tin nhắn khác.

Một lúc sau, anh thấy Tưởng Văn Văn ngồi cùng bàn chiều nay gửi đến một tin nhắn.

"Chúc mừng nha lần này thi tốt đến như vậy. Cậu tính toán sẽ đăng ký vào trường đại học nào?"

Nhìn thấy tin nhắn này, Trần Vũ sửng sốt một hồi.

Bởi vì suốt nửa năm qua, cậu vẫn yêu thầm Tưởng Văn Văn.

Thích khuôn mặt xinh đẹp trái xoan của cô ấy. Cũng thích mái tóc đen mượt nhu thuận của cô ấy, thích đôi chân dài và vòng eo thon thả của cô ấy ...

Cũng thích tính khí lạnh lùng, khí chất nhã nhặn lịch sự.

Còn thích cả nụ cười nhẹ nhàng của cô ấy.

Cậu thừa nhận ban đầu là cậu thèm muốn thân thể của cô ấy. Sau đó càng nhìn càng thích. Nếu được ở bên cô ấy thì cậu sẽ cảm thấy rằng mình được hời to. Cuộc đời này không uổng phí.

Nhưng mà khi đột nhiên nhìn thấy tin nhắn cô ấy gửi tới, trong lòng cậu lại không có mấy vui vẻ. Cảm giác trong lòng rất phức tạp.

Cậu nhớ rõ chính mình 37 tuổi đã nói với cậu – không có tiền, không nhà, không xe, không có vợ, con.

Điều đó nghĩa là gì?

Có nghĩa là theo sự phát triển của thời gian và không gian nguyên thủy, Tưởng Văn Văn chung quy không thuộc về Trần Vũ cậu.

- Ta đem lòng mình hướng về vầng trăng sáng. Ai ngờ rằng trăng sáng chiếu mương máng...

Nhìn tin nhắn mà Tưởng Văn Văn gửi đến, Trần Vũ xuất thần một lúc lâu, rồi tự lẩm bẩm một mình.

Than nhẹ một tiếng, Trần Vũ nhắn lại: "Còn chưa suy nghĩ tốt. Cậu thì sao? Tính toán đi nơi nào?”

Cậu nhớ rằng Tưởng Văn Văn thi lần này ở mức trung bình. Điểm của cô ấy kém hơn rất nhiều so với đại học chính quy. Nhiều nhất cô ấy có thể vào đại học dân lập mà thôi.

Tất nhiên nếu cô ấy chưa từ bỏ ý định cũng có thể học lại một năm. Sang năm sao lại tiếp tục thi đại học.

Nhưng Trần Vũ phỏng đoán với năng lực học tập của cô ấy. Dù có đi học lại một năm thì khả năng thi đậu vào đại học chính quy cũng rất nhỏ.

"Ding Dong..."

"Ding Dong..."

Một lúc sau, điện thoại của cậu đột nhiên đổ chuông hai lần liên tiếp.

Có hai tin nhắn mới cùng đến?

Trần Vũ hơi nhướng mày, có chút ngạc nhiên khi nhận ra Tần Lỵ Lỵ và Tưởng Văn Văn gần như gửi tin nhắn mới cùng lúc.

Thật là trùng hợp!

Trần Vũ mở tin nhắn từ Tần Lỵ Lỵ trước -- "Được rồi! Vậy trưa mai thì thế nào?"

Cô ấy một hơi đã đồng ý lời mời dùng bữa của cậu.

Hẹn tốt như vậy? Không phù hợp với tính cách kiêu ngạo của cô ấy nha.

Trần Vũ cười khẽ, nhắn lại một biểu tượng ok. Rất nhanh Tần Lỵ Lỵ lại gửi một tin nhắn mới khác -- "Vậy chúng ta hãy gặp nhau ở cổng trường lúc 11:30 trưa ngày mai nhé?"

Trần Vũ: "Được, không gặp không về!"

Tần Lỵ Lỵ: "Không gặp không về!"

Có thể dễ dàng hẹn với Tần Lỵ Lỵ như vậy làm cho Trần Vũ lại một lần nữa cảm thấy danh hiệu Trạng Nguyên khoa xã hội nhân văn của Dương Châu thật sự dùng rất tốt. Đối với nữ sinh như Tần Lỵ Lỵ thì lực hấp dẫn quá lớn.

Cậu cười cười, lại mở tin nhắn Tưởng Văn Văn vừa gửi.

"Tớ muốn đi học ở Kim Lăng. Nếu cậu cũng đăng ký ở đại học Kim Lăng vậy thì sau này chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hơn nha.”

Đây là lời nói khách khí sao? Hay là cậu thực sự muốn đi chơi với tôi?

Nhìn vào nội dung tin nhắn, Trần Vũ nghĩ đến trước khi chính thức nhận được bảng điểm vào ngày hôm nay. Thời điểm còn ở phòng học, cậu đã hẹn Tưởng Văn Văn cùng nhau ăn một bữa cơm, lại bị cô ấy khéo léo từ chối.

Hiện tại cậu có danh hiệu Trạng Nguyên khoa xã hội nhân văn Dương Châu, đối với cô ấy cũng có tác dụng sao?

Trầm ngâm giây lát, Trần Vũ quyết định thử một chút.

"Tốt rồi! Mà này, ngày mai cậu có rảnh không? Sao ngày mai chúng ta không cùng nhau đi chơi một chút?"

Sau hơn mười giây, Tưởng Văn Văn mới trả lời: "Ngày mai sao? Hôm nay chúng ta không phải đã gặp nhau sao? Ngày mai cậu định hẹn tớ làm gì nha?"

Không có từ chối?

Trần Vũ khóe miệng hơi nhếch lên, suy nghĩ một chút, quyết định thăm dò thêm: "Ăn cơm, xem phim, đi nhé?"

Một lúc sau, Tưởng Văn Văn trả lời: "Không muốn đi. Tớ nghe nói phong cảnh của hồ Banyue gần đây rất tốt. Ở đó có thuyền nhỏ cho thuê. Sao ngày mai chúng ta không đến đó chèo thuyền đi?"

Hồ Banyue là một hồ nhỏ gần nhà bọn họ. Mặt hồ không lớn lắm nhưng được bao bọc bởi những dãy núi xung quanh, cảnh sắc tú lệ. Bởi vậy nên chính phủ đã mở ra một công viên rộng lớn bên hồ, mỗi ngày đều thu hút rất nhiều người đến tham quan du ngoạn.

Trần Vũ vừa nhìn thấy ba chữ "Không muốn đi" ở đầu tin nhắn của cô ấy, trái tim đã chùng xuống. Nghĩ rằng lần này cô ấy vẫn sẽ từ chối.

Nhưng nội dung của phần sau tin nhắn lại khiến cho tâm tình cậu rất thoải mái.

Có vẻ như vầng hào quang của Trạng nguyên khoa xã hội nhân văn Dương Châu hiện tại của cậu cũng có tác dụng đối với Tưởng Văn Văn.

Trong lúc nhất thời, cậu không biết chính mình nên vui mừng hay là nên buồn khổ.

Dưới cảm xúc phức tạp, cậu cũng không thể phân rõ chính mình muốn quý trọng cơ hội hẹn hò cùng với cô ấy hay là muốn trả thù việc cô ấy đã từ chối trước đó. Tóm lại, không do dự gì nữa, Trần Vũ liền nhắn lại: “Tốt, có thể! Vậy 3 giờ chiều ngày mai chúng ta gặp nhau ở chỗ thuê thuyền hồ Banyue nhé? Nếu đến đó lúc ba giờ, ở lại chơi lâu một chút nhất định sẽ được ngắm cảnh hoàng hôn buông xuống núi sông tươi đẹp. Nhất định sẽ rất mỹ lệ.”

Kỳ thật, nguyên nhân thực sự đương nhiên là do cậu vừa hẹn Tần Lỵ Lỵ đi ăn trưa ngày mai. Để đề phòng Tần Lỵ Lỵ sau bữa trưa ngày mai vẫn muốn cùng cậu đi dạo phố hoặc là đi xem phim gì đó, cho nên cậu cố ý dời thời gian hẹn hò cùng Tường Văn Văn chậm lại đến 3 giờ chiều.

Cậu biết chính mình làm như vậy có chút cặn bã.

Nhưng cậu không quan tâm.

Có gì để quan tâm?

Tần Lỵ Lỵ vốn dĩ cũng chưa bao giờ để mắt đến cậu.

Luôn luôn coi thường Trần Vũ cậu. Hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội cùng cô ấy hẹn hò. Cậu còn để ý đến việc chínhmình có cặn bã hay không sao?

Mà Tưởng Văn Văn ...

Ở thời không ban đầu, cô ấy cũng không thuộc về cậu.

Dù tính ở thời không hiện tại này, trước khi phát bảng điểm thi chính thức ngày hôm nay, cô ây cũng không có hứng thú cùng cậu hẹn hò một lần. Hiển nhiên cũng không thích cậu.

Một khi đã như vậy, Trần Vũ cậu cần gì phải nghiêm túc?

Trong lòng Trần Vũ rất rõ ràng, danh hiệu Trạng Nguyên khoa xã hội nhân văn Dương Châu của mình hiện tại, tùy lúc đều có thể bị người khác tố cáo. Bị phía chính phủ điều tra, tùy lúc đều có khả năng bay mất cái danh hiệu này.

Như vậy sẽ tùy thời tỉnh giấc mộng đẹp.

Nếu giấc mộng này nhất định phải tỉnh lại vậy thì cậu khẳng định sẽ lựa chọn thời điểm chưa tỉnh lại từ trong giấc mộng cố gắng hưởng thụ cho tốt.

……

Sau khi xử lý tất cả các tin nhắn, Trần Vũ vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Mặc dù thân thể đã rất mệt.

Nằm dựa vào đầu giường, nhìn điện thoại di động trong tay. Cậu không nhịn được lại một lần nữa gửi đi tin nhắn cho chính mình trong tương lai. Gửi yêu cầu trò chuyện bằng video, hy vọng có thể lại liên hệ được với chính mình ở tương lai.

Hỏi tên kia một chút -- lần này chính mình nên đăng ký trường đại học nào. Trường chính quy nào tương đối tốt?

Cậu tin tưởng chính mình ở tuổi 37 đối với loại vấn đề này nhất định sẽ suy xét càng chín chắn hơn so với cậu.

Ngoại trừ vấn đề này, cậu cũng muốn hỏi chính mình ở tương lai một chút -- lần này điểm thi đại học của chính mình có bị phía chính phủ điều tra hay không? Có bắt cậu làm lại một phần đề thi đại học khác hay không. Để cậu thi lại?

Nếu có thì ... Cậu cảm thấy có lẽ chính mình ở tương lai vẫn có thể trợ giúp mình như cũ. Nói không chừng trong tay chính mình ở tương lai còn có đề thi lại cùng với đáp án mà mình muốn cũng nên!

Nếu có, vậy quá tuyệt vời.

Chỉ cần cậu có thể một lần nữa thi được điểm cao như vậy thì danh hiệu Trạng Nguyên khoa xã hội nhân văn Dương Châu của cậu hiện tại chính là danh xứng với thực.

Vinh dự này càng tăng thêm cảm giác hào quang trên thân. Thật sự là tuyệt vời.

Chỉ cần có một tia khả năng, Trần Vũ đều muốn giữ được nó. Đâu ai muốn mình thân bại danh liệt chứ?

Đáng tiếc...

Mặc cho cậu gửi đi tin nhắn dạng nào, gửi đi bao nhiêu yêu cầu trò chuyện video thì cậu cũng không nhận được bất cứ sự đáp lại nào.

Việc này làm cho tâm tình của Trần Vũ thật không tốt đẹp.

- Thời điểm mấu chốt lại tuột xích nha... Cậu im lặng thở dài.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.