Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1677 chữ

Chương 42: Tốc độ này có phải là quá nhanh không?

Ngủ muộn dậy muộn.

Ngày hôm sau Trần Vũ tỉnh lại đã là hơn 9 giờ sáng.

Khi từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy bà nội đang ngồi ở cửa phòng khách nhặt rau, Trần Vũ ngáp một cái, hỏi:

- Bà nội, có còn cơm sáng không ạ?

Ngủ một giấc đến tận lúc này mới rời giường. Bụng cậu đã sớm đói meo rồi. Bụng đói kêu vang.

Bà nội nhìn cậu cười ha ha:

- Có! Bà đã để phần lại cho con đây!

Trần Vũ rửa mặt sạch sẽ, bưng bát cháo vào phòng khách, thuận miệng lại hỏi:

- Bà nội, ba mẹ con đâu rồi?

Bà nội:

- Ba con còn ngủ đấy! Hôm qua bị người ta chuốc quá nhiều rượu, nửa đêm còn nôn mửa mấy lần. Hiện tại còn ngủ như heo! Mẹ con đi ra ngoài mua đồ ăn chưa về.

Trần Vũ đáp lại một tiếng, ngồi ở ngưỡng cửa phòng khách, vừa nhìn bà nội nhặt rau, vừa chậm chạp ăn cháo.

Vốn dĩ cậu còn tưởng rằng lúc ăn cơm sáng ngày hôm nay, ba mẹ sẽ hỏi cậu muốn nộp hồ sơ vào trường đại học nào và chọn chuyên ngành nào. Nhưng hiện tại xem ra có thể tạm thời yên tĩnh một chút.

……

Hơn mười một giờ sáng, trước cổng trường trung học số 7 Huy Châu.

Trần Vũ đạp xe đạp đến cuộc hẹn.

Từ xa, cậu có thể nhìn thấy gần cổng trường, Tần Lỵ Lỵ mặc một chiếc quần bò xanh mài và áo sơ mi trắng chiết eo. Xinh xắn đứng đợi ở đó, thỉnh thoảng cúi đầu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, rõ ràng là đang đợi ai đó.

Khóe miệng Trần Vũ khẽ nhếch lên một góc độ, cậu lập tức tăng tốc đạp xe đến chỗ Tần Lỵ Lỵ.

Chống chân xuống đất, cậu cũng không xuống xe, mà nghiêng đầu về phía Tần Lỵ Lỵ đã nhìn thấy mình nói:

- Lên xe!

Tần Lỵ Lỵ có chút ngượng ngùng, một tia ửng hồng nhàn nhạt trên má.

Đưa tay vén tóc mai ngắn bên mặt một chút ra sau tai, ừ một tiếng, cúi đầu bước nhanh đến ghế sau xe đạp của cậu. Nhấc mông ngồi lên.

Hai bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết nắm lấy phần eo áo thun của Trần Vũ.

Trần Vũ cười cười, lập tức đạp lên bàn đạp, mang theo Tần Lỵ Lỵ trẻ trung xinh đẹp đi về phía đường lớn.

Trên đường đi, cậu cũng không để cho bầu không khí chán ngắt mà nhẹ giọng nói chuyện phiếm cùng với Tần Lỵ Lỵ.

- Người đẹp, hôm nay cậu đến rất sớm nha! Có vẻ sớm hơn rất nhiều so với thời gian chúng ta đã hẹn trước. Tớ còn tưởng rằng sẽ phải ở chỗ này đợi cậu ít nhất nửa tiếng! Hehe.

Tần Lỵ Lỵ:

- Không có, tớ mới tới không lâu.

Trần Vũ:

- Không tệ không tệ! Người đẹp không trễ hẹn mới là xinh đẹp nhất!

Tần Lỵ Lỵ:

- Đi! Đừng làm tớ khó xử. Tớ thì tính là người đẹp gì chứ?

Ngoài miệng nói giận dỗi Trần Vũ, nhưng trên mặt Tần Lỵ Lỵ lại nở một nụ cười vui vẻ.

Trần Vũ không quay đầu lại, tiếp tục trò chuyện linh tinh với cô ấy.

- Đừng khiêm tốn! Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo! Nhân tiện, người đẹp muốn ăn cái gì? Nói thử đi! Nói cho tớ biết!

Tần Lỵ Lỵ:

- Que xiên nướng đi! Cậu cảm thấy thế nào?

Trần Vũ:

- Có thể nha! Vậy thì que xiên nướng! Này, tiện thể lát nữa ăn xong, cùng nhau đi xem phim xem sao? Nghe nói gần đây có rất nhiều phim bom tấn!

Tần Lỵ Lỵ đỏ mặt lại đưa tay vuốt những sợi tóc mai quanh tai, nhẹ giọng ừ một tiếng.

Tuy rằng ngày thường cô ấy kiêu ngạo tự tin nhưng ngồi sau xe đạp của năm sinh đi hẹn hò giống như hôm nay vẫn là lần đầu tiên của cô ấy. Trong lòng không thể kiềm chế được sự ngại ngùng của mình.

Sau đó ... hôm nay Trần Vũ đã dạy cho cô ấy một khóa.

Ăn xong que xiên nướng, hai người đến một rạp chiếu phim gần đó, Trần Vũ mua hai vé xem phim.

Cậu chọn một bộ phim bom tấn nước ngoài hiện đang chiếu ở rạp — phim Godzilla.

Trên màn ảnh rộng, Godzilla diện mạo hung dữ và độc đoán đang ở trong một thành phố hiện đại. Giữa một đám người thét chói tai, chạy trốn làm nổi bật bối cảnh, cùng một con quái thú khách đánh nhau làm sụp đổ cả tòa nhà cao tầng. Thỉnh thoảng còn bị quái thú dẫm chân bẹp dí các loại ô tô.

Trên chỗ ngồi ở hàng ghế phía sau của phòng chiếu tối om, Tần Lỵ Lỵ đang nghiêm túc xem phim, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đang sờ lên mu bàn tay của chính mình.

Cô giật mình, cúi đầu nhìn xuống.

Thấy đó là tay của Trần Vũ duỗi lại đây.

Mặt cô tức khắc đỏ lựng. Theo bản năng cắn chặt môi, khẽ giật giật bàn tay, định rút ra khỏi lòng bàn tay cậu. Tay Trần Vũ hơi siết chặt lại làm cô ấy rút không ra.

Vì vậy, cô ấy giả vờ như không biết, tiếp tục xem cuộc đấu quái vật trên màn ảnh rộng.

Chỉ là so với trước kia, má cô nhiều thêm hai mảng ửng hồng.

Có lẽ chính sự đồng ý ngầm của cô ấy đã cổ vũ Trần Vũ.

Một lúc sau, Trần Vũ buông tay cô ra, không đợi cô kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã cảm thấy bờ vai của mình bị cậu ôm lấy.

Quá đáng đi? Hôm nay chúng ta mới lần đầu tiên hẹn hò nha!

Tần Lỵ Lỵ hơi nghiêng đầu, không tiếng động dùng ánh mắt cảnh cáo Trần Vũ.

Lại đổi lấy gương mặt tươi cười xán lạn của Trần Vũ.

Tên không biết xấu hổ này! Da mặt quá dày.

Tần Lỵ Lỵ yên lặng nhìn thẳng cậu trong chốc lát, lại bị đánh bại đành giả làm đà điểu, làm bộ như không biết cậu đang làm gì. Cô lại quay đầu nhìn đám quái vật đang tàn sát bừa bãi trên màn hình lớn.

Một lúc sau, cô đột nhiên cảm giác được thân thể mình bị Trần Vũ ôm vào lòng.

Cậu ta càng ngày càng quá đáng!

Cô chịu đựng sự khó chịu trong lòng, tiếp tục giả vờ như không biết.

Ngay sau đó, mặt của Trần Vũ để sát vào một bên mặt cô,

Tần Lỵ Lỵ cảm thấy được, gương mặt bắt đầu nóng lên. Cô đã nhận ra Trần Vũ muốn làm gì.

Mặc dù hôm nay cô đến để hẹn hò với cậu ta. Vốn muốn thử cùng cậu ta kết giao nhưng tiết tấu này cũng quá nhanh đi, đây là tiết tấu yêu đương sao? Đây là tiết tấu ăn cướp thì có?

- Trần Vũ, đừng làm thế này!

Cô nhẹ giọng kháng nghị.

Ngay sau đó, miệng cô đã bị Trần Vũ hôn lên.

Ngay tức thì đôi mắt của Tần Lỵ Lỵ trợn to – cho nên, những gì tôi nói vừa rồi không có một chút tác dụng gì cả, đúng không? Cậu ta rốt cuộc có nghe thấy mình đang nói cái gì không?

Theo bản năng cô hơi giãy giụa, đổi lấy chính là Trần Vũ dùng hai tay ôm đầu cô, khiến đầu cô như bị kẹt giữa khe cửa, muốn trốn cũng không thể trốn được.

……

Sau khi phim kết thúc, Trần Vũ nắm tay Tần Lỵ Lỵ hồn bay phách lạc từ phòng chiếu phim đi ra. Môi Tần Lỵ Lỵ rõ ràng đã sưng lên.

Thỉnh thoảng cô ấy nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu. Ánh mắt khá phức tạp.

Cô cảm thấy rằng tình yêu của mình bị người ta ấn nút tua nhanh.

Hơn nữa nghi ngờ là phải tua nhanh tới 32 lần.

Mới chỉ là lần đầu tiên hẹn hò mà thôi, cô đã đánh mất nụ hôn đầu tiên.

Bị Trần Vũ dẫn ra khỏi rạp chiếu phim. Bước chân Trần Vũ dừng lại, ngẩng đầu nhìn vầng thái dương rực rỡ trên bầu trời, quay mặt lại nói với cô:

- Trời nóng như vậy, nếu không chúng ta đi nhà nghỉ bên cạnh thuê một phòng, mở điều hòa cho mát? Được chứ?

Vừa nghe thì thấy đây là một kiến nghị rất săn sóc.

Có thể nói là có phong thái cư xử lịch thiệp.

Nhưng……

Lời này nghe vào tai của Tần Lỵ Lỵ lại như một đạo sấm sét đánh ngang tai. Cô kinh hãi ngẩng dầu nhìn về phía cậu giống như tránh loài rắn rết. Bỗng nhiên hất tay cậu ra, vội vàng cất bước bỏ chạy:

- Không, không! Tớ không đi! Tớ phải về nhà! Hẹn gặp lại!!

Trần Vũ còn chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã vội vàng chạy xuống mấy chục bậc thang của rạp chiếu phim trước. Bộ dạng kinh hoảng thất thố của cô khiến cho Trần Vũ sững sờ tại chỗ.

Kỳ thật vừa rồi cậu thật sự chỉ muốn cho cô ấy vào nhà nghỉ ở phòng điều hòa mát mẻ một chút. Nhiều nhất cũng chỉ giống như ở trong rạp chiếu phim vừa rồi, lại thân mật trong chốc lát.

Có phải cô ấy đã hiểu lầm điều gì đó không?

Nhìn bộ dạng cô ấy hoảng sợ bỏ chạy, cùng với ánh mắt kinh ngạc của những người qua đường nhìn về phía gần rạp chiếu phim, Trần Vũ từ bỏ ý định đuổi theo cô ấy.

Hơi hơi mỉm cười.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.