Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiền Não Của Cậu Trai Triệu Vũ

Phiên bản Dịch · 1611 chữ

Nghĩ đến việc phải liên lạc với bản thân lúc 17 tuổi càng sớm càng tốt, gương mặt đẫm mồ hôi của Trần Vũ đột nhiên nhăn lại.

Bởi vì điện thoại, thẻ nhân viên giao hàng cùng với xe điện của anh đều ở tòa biệt thự kia, ngoài ra còn quần áo, giày dép của anh nữa.

Không có điện thoại thì anh làm sao anh có thể nhanh chóng liên lạc với anh khi 17 tuổi đây?

Nếu như đổi điện thoại, thì anh 17 tuổi có nhận được tin nhắn không?

Cái này thì…

Tâm trạng anh trùng xuống.

Trái tim như nguội lạnh.

Anh đã rơi vào ngõ cụt sao?

Nếu giờ mà quay lại biệt thự thì chẳng khác gì chui đầu vào chỗ chết đâu nhỉ?

“Ầy.....”

Trần Vũ mặt như đưa đám ngồi trên tảng đá, tương lai vốn đen tối của anh lại càng tăm tối.

Không bị ung thư phổi vẫn phải chết.

Cuộc sống chết tiệt này, ông trời đang trêu ngươi anh sao? Muốn cho anh trải nghiệm cái chết kích thích hơn nữa sao?

Anh lặng thinh ngẩng đầu nhìn trời.

Rồi bỗng nhiên một số kí ức xẹt lên trong tâm trí anh, khiến anh sửng sốt rồi lại vui mừng đến khôn xiết.

Trong đoạn ký ức mới này, sau bước ngoặt năm 17 tuổi đó, anh đã giấu cẩn thận chiếc điện thoại trong phòng ngủ, mỗi đêm chỉ lấy ra xác nhận xem có tin nhắn hay video thần bí nào tới hay không.

Chẳng qua từng đấy năm, chiếc điện thoại đó không hề nhận thêm tin nhắn mới nào.

Dù trong những năm ấy, kể từ 17 tuổi, Trần Vũ thường chủ động gửi tin nhắn và yêu cầu cuộc gọi video cho chính anh, nhưng anh chưa bao giờ nhận được hồi âm.

May mắn thay, anh đã quen giấu điện thoại trong phòng ngủ của mình suốt những năm qua, cũng không có thói quen mang nó bên mình.

……

Nghĩ đến đây, anh như được lên dây cót, đứng dậy nhanh chóng bước ra khỏi rừng cây, chuẩn bị lao về nhà càng sớm càng tốt, nhanh chóng lấy điện thoại di động và liên lạc với chính mình lúc 17 tuổi.

Nếu bị chủ nhân của biệt thự tìm được anh trước, thì nửa đời còn lại của anh sẽ kết thúc.

……

Cùng lúc đó.

Ngày 5 tháng 5 năm 2012, buổi tối.

Trần Vũ 17 tuổi, trằn trọc trở mình trên giường, như thế nào cũng không ngủ được, người đàn ông bí ẩn trong những tin nhắn và cuộc gọi video mà cậu đã nhận được trên điện thoại hơn một giờ trước cứ hiện lên trong tâm trí cậu.

Kẻ ấy rốt cuộc là ai?

Tại sao ngoại hình lại giống bố cậu đến vậy?

Chẳng lẽ bố cậu vẫn còn một người anh em đã lưu lạc từ lâu?

Không đúng?

Cậu lớn đến như vậy, cũng chưa từng nghe bố nhắc cậu có anh em ruột già gì cả, chẳng phải ông chỉ có mỗi hai người chị gái sao?

Người đó cố tình chỉnh sửa dung mạo chỉ để chọc ghẹo cậu?

Không thể đâu nhỉ!

Ai nhạt nhẽo như vậy, chỉ vì muốn chọc ghẹo cậu mà lại đi phẫu thuật thẩm mỹ sao?

Không thể nào!

Vậy......vậy anh ta hóa trang thành bộ dạng ấy sao?

Hình như trong các bộ phim và chương trình truyền hình có kỹ thuật trang điểm như vậy, nhưng ... một người có kỹ thuật trang điểm xuất sắc như vậy, lại chỉ dùng kỹ thuật ấy để đi trêu chọc cậu làm gì?

Hay là gã… có âm mưu gì với gia đình cậu?

Cũng không đến mức ấy nhỉ?

Bố cậu là tài xế taxi, còn mẹ cậu chỉ là một nữ công nhân bình thường trong nhà máy, ông anh mất sớm, ông nội cũng không để lại di sản gì to lớn cho chúng tôi, bà nội thì, bà nội cũng không có tích góp gì cả, chính là một người lớn tuổi bình thường.

Còn cậu?

Mặc dù cậu cũng đẹp trai, nhưng có nhiều người còn đẹp trai hơn cậu! Đâu chỉ vì lý do này mà gây rối với cậu?

Thật không thể hiểu nổi.

Đầu óc rối bời như tơ vò, Trần Vũ cau mày, đứng dậy ngồi ở mép giường, vươn tay kéo cặp sách lại, từ trong cặp sách lấy ra nửa hộp thuốc lá và bật lửa, rút ra một điếu cho vào miệng, bật lửa đốt lên một ngọn lửa nhỏ, khi chuẩn bị châm thuốc, đôi tay của cậu đột nhiên ngừng lại.

"Tôi sẽ chết vì bị ung thư phổi......"

Câu nói mà người đàn ông bí ẩn đã nói với cậu trong đoạn video đột nhiên vang lên trong tâm trí cậu.

Sau đó, anh nhướng mày nhìn xuống điếu thuốc trong miệng, cậu đột nhiên không dám châm điếu thuốc này nữa.

Đảo mắt, thở dài một tiếng, tùy tay ném bật lửa, cũng lấy xuống cả điếu thuốc trong miệng, nhét lại vào hộp thuốc.

Hút cái con mẹ nó! Sao cậu có thể vui vẻ hút thuốc được nữa?

Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng mở cửa sân, tiếp theo là tiếng bước chân và tiếng ho khan của ba cậu.

Trần Ngọc nghe vậy thì nhướng mày, đột nhiên đi dép lê bên giường, sải bước đi ra cửa.

Khi anh mở cửa và bước vào phòng khách, cha cậu - Trần Quang Chiếu đúng lúc đang cầm một tách trà thủy tinh từ ngoài cửa bước vào.

Trần Vũ thuận tay bật đèn huỳnh quang trong phòng khách.

Bóng đèn đột ngột sáng lên khiến Trầm Quang Chiếu giật bắn người, dừng bước ở nơi đó một lúc.

"Bố, bố về rồi sao? Có đói không? Bố có muốn con nấu chút mỳ cho bố không?"

Trần Vũ, người muốn hỏi bố mình một số vấn đề mang vẻ mặt ngại ngùng hỏi.

Trần Quang Chiếu kỳ quái nhìn cậu: "Hả? Sao hôm nay đột nhiên hiếu thuận như vậy? Mặt trời mọc ở đằng tây à? Có phải ở trường học lại gây rắc rối gì rồi? Hay là thầy cô lại muốn con mời phụ huynh tới? Hoặc là lại muốn đòi tiền ông đây?"

Vừa hỏi Trần Quang Chiếu vừa thở dài một tiếng mệt mỏi, chậm rãi đi tới bàn bát tiên trong phòng khách.

Một tay giữ tách trà, một tay ấn lên eo.

Ông là người lái xe hai chiều, có một chiếc taxi của riêng mình, nhưng không có bằng lái taxi, chủ yếu chạy quanh thành phố và các trấn bên dưới, chạy qua lại.

Có một nhóm khách hàng cố định.

Nếu ai đó muốn ngồi xe, họ sẽ gọi cho ông.

Lượng tiền kiếm được cũng khá ổn, mỗi tháng có thể kiếm được 10.000 tệ, nhưng cực kì vất vả, ngày nào cũng phải làm đến nửa đêm, có khi về đến nhà đã là rạng sáng một hai giờ rồi.

Thấy vậy, Trần Vũ vội vàng đi tới, nhận lấy tách trà từ tay ông, đỡ ông ngồi xuống băng ghế, vừa bóp vai cho ông vừa nhếch mép cười nói: "Không đâu bố! Bố đừng nghĩ xấu con như vậy, con không gặp rắc rối đâu, tiền tiêu vặt vẫn còn, thật đó!”

Trần Quang Chiếu nheo mắt lại hưởng thụ động tác đấm bóp vai của con trai, nghe vậy, ông nhướng mày liếc thằng con trai mình: "Thật sao?"

Trần Vũ vội vàng gật đầu: "Thật mà! Con chỉ là muốn hiếu thuận với bố chút thôi, xem bố nghĩ con thành gì kìa, hehe.”

Trần Quang Chiếu vẫn không tin.

"Hừ, là thật thì tốt! Vậy nói rồi nhé, lát nữa con sẽ nấu mì cho bố, nhưng con không được ra điều kiện gì nhé!"

Trần Vũ chớp chớp mắt: “Vất vả như thế mà không có phí sao?"

Trần Quang Chiếu hừ lạnh một tiếng: "Nhìn xem! Con lại muốn xin tiền của ông đây đúng không?"

Trần Dư bất lực: "Quên đi! Không cho thì thôi! Con cũng không muốn nữa! Chờ chút! Con nấu chút mì cho bố!"

Nói xong cậu đi thẳng vào bếp.

Trần Quang Chiếu ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của con trai mình, khẽ mỉm cười.

Sau một lúc.

Trần Vũ đang nấu mì trong bếp, Trần Quang Chiếu bước đến cửa bếp, dựa vai vào khung cửa: "Này! Thằng nhóc thối, lần này anh muốn bao nhiêu? Cho con số đi! Nếu trên 20 miễn mở miệng nhé!"

Trần Vũ không nghe thấy tiếng bước chân của cha mình, liền kinh ngạc quay lại.

Nghe rõ lời nói của bố, Trần Vũ biểu tình bất lực: "Không phải mà! Bố, nay con thực sự không phải muốn đòi tiền, con-con chỉ muốn hỏi ... con muốn hỏi..."

Nói đến đây, cậu lại do dự.

Vậy mà lại khơi dậy được sự tò mò của Trần Quang Chiếu, ông hơi nhướng mày, "Rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Hỏi đi?"

Trần Vũ: "Bố, con chỉ muốn hỏi ... Bố có anh em trai hay gì không? Anh em ruột? Hoặc là anh em họ nhưng lớn lên trông rất giống bố? Có ai không?"

Trần Quang Chiếu cau mày nhìn con trai mình.

Nhìn vài giây, liền xoay người rời đi: "Không! Nửa đêm nửa hôm còn hỏi lẩn thẩn thế này? Thần kinh! Mau nấu mì đi!"

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.