Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ độc

Phiên bản Dịch · 1181 chữ

Trong lòng Lý An vừa động, “Tối hôm qua hắn không đến à?”

“Đúng vậy, sáng nay mới đến……”

Lý An thoáng suy nghĩ, xem ra, Phàn Kiệt có thể đã nghĩ đến kẻ địch sẽ tập kích ban đêm, cho nên, suốt cả đêm hắn đều thủ trên núi, ban ngày mới dám xuống núi tìm Trương Tố Tố bài độc.

Hắn khó xử nói: “Tố Tố tỷ, ta thật sự không nắm chắc về bệnh của ngươi……”

Trương Tố Tố lại nghe ra lời bóng gió của Lý An, trực tiếp quỳ gối trước mặt hắn, “Lý An, ngươi có cách gì cứ việc nói, ta không trách ngươi, ta không trách ngươi đâu!”

Lý An bất đắc dĩ gật gật đầu: “Được rồi.”

Hắn lấy một cái túi bột phấn nhỏ màu đen từ trong lòng ngực ra —— đây là dùng hai viên tạp linh đan nghiền thành.

“Nhân lúc hắn không có mặt, dùng nước hòa tan mớ bột phấn này, sát trên vị trí đau nhất.”

“Vị trí đau nhất?”

Trương Tố Tố hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, trên mặt càng thêm đỏ, gật gật đầu nói: “Được.”

Nàng nhận thuốc bột màu đen, cảm kích nói: “Lý An, cảm ơn ngươi!”

“Ngươi cứu mạng của ta, sau này ta sẽ đối đãi ngươi như thân đệ đệ, phần thu hoạch thưởng thêm sẽ cho ngươi hết!”

Nói xong, nàng chuẩn bị xoay người rời đi.

“Không, ở đây! Mau lên!”

Lý An lại bình tĩnh mà mở miệng.

Hắn cần xác nhận, Trương Tố Tố có sát dược đủ.

Trên mặt Trương Tố Tố lộ ra một mạt khuất nhục, nhưng nàng vẫn khẽ cắn môi, lập tức vừa cởi y phục vừa nói: “Ngươi làm nhanh lên, Phàn Kiệt sắp xuống núi rồi……”

Lý An ngạc nhiên, vội vàng ngăn nàng lại rồi đi vào trong phòng lấy thùng gỗ lớn hắn thường tắm ra: “Qua bên kia, tự làm đi!”

Trương Tố Tố hơi ngẩn ra, trên mặt thoáng cái càng đỏ, thì ra mình đã hiểu sai ý của Lý An……

Nàng vội vàng dùng chén đổ ra chút nước, sau đó trốn ở phía sau thùng gỗ.

Lý An cũng không quay đầu lại xem, hắn không chút hoang mang ngao thuốc.

“Thuốc không màu không vị, tô không có cảm giác gì cả, Lý An, thật sự hữu dụng sao?”

Trương Tố Tố mặc y phục đi ra, trong mắt lại có chút thấp thỏm.

Lý An nói: “Không biết, Tố Tố tỷ, ngươi phải trở về đi.”

“Nhớ kỹ, chuyện này đừng nói cho hắn, ngươi cũng không muốn Phàn Kiệt biết mình đã tới nơi này chứ nhỉ?”

Trương Tố Tố gật đầu thật mạnh: “Ta biết.”

Nàng đi rồi, Lý An đứng dậy, dùng nước rửa sạch cái chén nàng vừa dùng mấy lần, xác nhận không lưu lại bất luận dấu vết gì thì mới dùng lửa hơ qua, sau đó cất vào một cái thùng gỗ, xách theo ra cửa chuẩn bị rời đi.

“Đúng rồi,”

Lý An bỗng nhiên lại nhắc nhở một câu: “Tố Tố tỷ, thỉnh thoảng nhàn rỗi có đi hái chút Thanh Liên diệp, thứ đó có chỗ lợi cho ngươi, chỉ là cẩn thận một chút, nước nơi đó rất sâu, nếu lớ rơi vào sẽ không ai phát hiện ra đâu.”

Trương Tố Tố có chút không hiểu được, chỉ là tùy ý gật gật đầu liền đi mất.

……

Chạng vạng thoáng cái đã đến.

Lý An mang theo Vương Tử Lâm vẫy thuốc xung quanh.

Mấy chén thuốc này sau khi để nguội thì mùi thối đã không còn nồng nữa, nhưng đối với dã thú, linh thú mà nói, vẫn sẽ rất gay mũi!

Có thể sẽ hạn chế một ít lộ tuyến linh thú ở trình độ nhất định.

……

Nháy mắt đã ba ngày đi qua.

……

“Lý An, ngươi nói nơi này thật sự sẽ có nguy hiểm sao?”

Màn đêm buông xuống, mấy ngày nay hai người ở chung, sự sợ hãi của hắn với Lý An cũng dần tiêu tan:

“Nếu có hổ sói gì đó thì nên làm gì đây……”

Lý An nhắm mắt dưỡng thần không để ý đến hắn, vận dụng Siêu Cảm quyết đến mức tận cùng, lỗ tai nghe ngóng dị động rất nhỏ từ trong không khí truyền đến,.

“Thật ra ta rất hối hận, không nên tới Huyền Dương Tông, lúc trước ở nhà tốt biết bao, ta còn có một muội muội, mới bảy tuổi, rất đáng yêu, nếu ở lại nhà thì vẫn có thể giúp cha mẹ chăm sóc con bé rồi, mùa vụ mỗi năm tuy rằng vất vả nhưng cũng không đến mức như bây giờ……”

Vương Tử Lâm lải nhải, “Giờ chân thì gãy, hai năm vẫn là Luyện Khí tầng một, nếu cha mẹ biết ta sống thảm như vậy, bọn họ sẽ đau lòng đến mức nào đây……”

Nói một hồi, hắn nhịn không được mà bắt đầu nức nở.

“Câm miệng!”

Bỗng nhiên, Lý An trợn mắt.

“Hả? Sao vậy……”

Vương Tử Lâm hoảng sợ, “Ngươi đừng làm ta sợ…… lục lạc không kêu mà.”

Lục lạc mà Lý An bố trí cách xa hơn tám dặm, thanh âm truyền tới nơi này đã là cực kỳ mỏng manh, giống như côn trùng kêu vang, Vương Tử Lâm căn bản nghe không thấy!

“Hình như ta nghe được tiếng dị thú…… Trốn thôi, chạy mau!”

Lý An lại không chút do dự kéo Vương Tử Lâm lao ra khỏi lều, chạy vội đến chỗ đống đá.

Mới lao ra mấy chục bước, Lý An bỗng nhiên trượt chân kéo cả Vương Tử Lâm cùng ngã vào động ngầm.

Hai người va chạm với vách động, rơi thẳng xuống đáy khiến Lý An ngất đi.

“Lý An……”

Vương Tử Lâm cũng bị rơi thất điên bát đảo, muốn đứng lên nhưng sau đầu bỗng nhiên như bị đá đánh trúng, trước mắt tối sầm, ngất lịm.

Hắn vừa ngã xuống.

Lý An lại bỗng nhiên trợn mắt, sau đó phóng người lao ra cửa động.

“Tám dặm, mười lăm phút, đủ rồi!”

—— địch nhân tập kích, đi đầu nhất định là linh thú cấp tương đối thấo, hơn nữa trong núi bụi gai lan tràn, cây rừng dày đặc, lại có khe rãnh dãy núi cách trở, Lý An đã suy đoán, khoảng cách từ nơi bố trí lục lạc đến chỗ ẩn thân của hắn cùng Vương Tử Lâm cũng tầm thời gian này..

Trên thực tế, khi lục lạc vang thì địch nhân cũng sẽ bị kinh động, thả chậm tốc độ để tiến hành tra xét, Lý An sẽ có nhiều thời gian hành động hơn.

Nhưng hắn chỉ cho mình mười lăm phút!

Cần trong mười lăm phút hoàn thành!

Lý An xoay người nhắm phía Linh Thực Sơn, thân ảnh quả thực như báo, phi thoán trong rừng, chớp mắt không thấy!

……

Bạn đang đọc Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Tông Môn (Dịch ) của Tâm Cảnh Vô Cực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.