Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắp xếp

Phiên bản Dịch · 986 chữ

Đêm đầu tiên bình an trôi qua.

Sáng sớm ánh nắng, xuyên thấu qua ngọn cây rơi vào trong rừng.

“Cuối cùng cũng sáng rồi……”

Vương Tử Lâm cả đêm không ngủ ngon, buổi tối vẫn luôn hoảng sợ, giờ cũng đã có thể yên tâm rồi, hắn nói với Lý An:

“Ngươi đi trước ăn cơm đi? Ta ở đây thủ.”

Buổi tối không thể hoạt động, cho nên hai người chỉ có thể chờ trời sáng mới có thể ăn cơm.

Từ tối qua đến giờ, Vương Tử Lâm đã vô cùng đói khát nhưng hắn vẫn định ở lại canh chốc nữa, chờ Lý An cơm nước xong rồi hắn sẽ đi.

Tuy trong lòng vô cùng thống hận Lý lột da, nhưng hắn lại hiểu rõ sự khác biệt địa vị caurcar hai cho nên cũng có chút sợ hãi Lý An, theo bản năng mà muốn lấy lòng.

Lý An lại nói: “Ngươi đi trước đi.”

Nếu Phàn Kiệt ngủ lại ở chỗ Trương Tố Tố thì phải đến giữa trưa mới rời giường về núi.

Vương Tử Lâm nghe vậy, tức khắc vô cùng vui vẻ, nói: “Được, ta cơm nước xong sẽ quay lại ngay, sẽ không mất thời gian đâu!”

Hắn khập khiễng mà rời đi.

Lý An nhìn bóng dáng hắn, nhưng không khỏi nhíu nhíu mi.

Muốn cho gia hỏa này sống sót thật không dễ dàng.

Hắn đứng dậy dạo một vòng xung quanh lần nữa.

Trong một đống đã cách bên trái túp lều không xa có một cái hầm ngầm bí ẩn, sâu chừng bảy tám mét.

Từ túp lều chạy theo con đường an toàn sẽ có thể nhanh chóng nhảy vào trong hầm ngầm này để trốn.

Phía bên phải thì có một tiểu sơn khê, bên trong có một hồ nước, đủ để cho người ngồi xổm trong đó, dùng thêm một cọng rơm để thở nữa thì sẽ rất khó bị phát hiện.

Mà phía sau cũng có một gốc cổ thụ lớn, cành lá tốt tươi, bò lên trên cũng tương đối an toàn.

Nhưng đây là dưới tình huống một mình hắn, giờ không thể không xây lại đường khác, suy tính xem có đường nào có thể mang thêm một người què không……

Hắn cố ý để Vương Tử Lâm đi chung là vì Vương Tử Lâm có tác dụng!

Sau khi nghĩ kỹ, Lý An bỗng nhiên đi đến chỗ Phàn Kiệt đặt mấy lục lạc, cẩn thận tháo dây thừng, thu hồi lại, sau đó nhanh chóng chạy vào sâu trong rừng.

Nhờ vào đoạn thời gian trước thăm dò, nên chỉ một chốc sau hắn đã chạy xa gần tám dặm, sau đó tìm mấy nơi quan trọng đặt lục lạc.

Âm thanh của lục lạc sẽ truyền mười dặm, nhưng có cây cối ngăn cản thì tám dặm đã là cực hạn.

Nếu đến lúc đó thật sự xảy ra gì đó thì hắn cũng có thể biết kịp.

Khoảng cách này…… cũng đủ cho hắn làm rất nhiều chuyện rồi.

Hơn nữa, căn cứ vào suy đoán của Lý An, bố trí lục lạc ở đây, còn có tác dụng kinh sợ với kẻ địch.

Nếu đối phương phát hiện có lục lạc bố trí trong cánh rừng thì, hơn phân nửa sẽ cảnh giác cẩn thận, do đó thả chậm tốc độ……

Thời gian của Lý An sẽ càng dư dả.

……

Tới gần giữa, Vương Tử Lâm vội vã trở về, ngượng ngùng nói:

“Phàn tiên trưởng làm bảo ta dọn bồn cầu, giặt khăn trải giường cho hắn nên hơi trễ, xin lỗi.”

Mấy năm nay, Vương Tử Lâm ngoài trừ Hành Vân Bố Vũ thì còn chịu trách nhiệm các việc vặt cho Phàn Kiệt cùng Trương Tố Tố như dọn bồn cầu, giặt y phục này nọ.

“Ừm.”

Lý An chưa nói cái gì, đứng dậy rời đi.

……

Trở lại Linh Thực Sơn, khiến Lý An ngoài ý muốn chính là Phàn Kiệt lại vẫn chưa đi.

Âm thanh của Trương Tố Tố trong phòng cũng đã khàn rồi!

Tên Phàn Kiệt này chẳng lẽ cảm thấy Trương Tố Tố lần này cũng sẽ chết, cho nên mới muốn dùng sạch một lần à?

Ý niệm vớ vẩn này chợt lóe qua, Lý An thực mau cũng đã nghiệm ra chân tướng: Phàn Kiệt có lẽ đang điên cuồng bài độc.

Dù tạm thời tìm được cách áp chế hỏa độc, nhưng vẫn có nguy hiểm, chuyện duy nhất Phàn Kiệt có thể làm, chính là tận lực bài tiết vào trong cơ thể Trương Tố Tố.

Lý An rửa nồi nấu cơm, cơm nước xong, hắn lại bắt đầu ngao nấu “Canh sát trùng”.

Mùi thối nồng nặc mau chóng bay ra.

“Con mẹ nó, sao lại nấu cái thứ chết tiệt này nữa rồi?!”

Phàn Kiệt đá văng cửa phòng Lý An, lưng quần cũng chưa cột xong thì đã phẫn nộ hỏi.

“Tiên trưởng, muỗi trong rừng nhiều quá, tối không thể nào ngủ được…… Ta nấu chút thuốc để diệt muỗi thôi.”

Lý An nói: “Xin lỗi xin lỗi.”

Phàn Kiệt tức giận đến muốn thổ huyết, nhưng lại không có biện pháp, đành phải nói: “Nấu nhanh lên đi!”

Sau đó hắn xoay người vội vàng lên núi.

Chỗ này không thể ở được nữa, hoàn toàn không thể ở được nữa!

Phàn Kiệt rời đi không lâu.

Trương Tố Tố lén lút chạy vào phòng Lý An, trong mắt nàng đều là nước mắt, mặt đỏ ửng như là muốn biến thành than hồng.

“Lý An, ta sắp chết rồi, ta sắp bị hắn chơi chết rồi……”

Nàng bi thảm nói: “Sáng hôm nay hắn xuống núi xong lại như phát điên!”

“Ta cảm giác nhiều nơi trên người như bị lửa thiêu, đau quá…… Ngươi cứu ta đi!”

Bạn đang đọc Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Tông Môn (Dịch ) của Tâm Cảnh Vô Cực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.