Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi phục hoàn toàn

Tiểu thuyết gốc · 1567 chữ

Trong tình huống nước sôi lửa bỏng như thế này, hắn mở “hành trang” ra và lục lạo hết những thứ mà bản thân đã đem theo.

Khi nhìn vào thi thể của mấy con heo rừng dính máu đỏ au, một ý nghĩ trong hắn lập tức lóe lên.

- Ăn gì bổ nấy! Thiếu máu thì mình bổ máu.

Không ngần ngại, hắn lập tức lấy thi thể của một con heo rừng ra.

Nhìn thi thể ở trên tay, Trần Thiên bắt đầu từng há miệng thật to và cắn từng miếng vào cái đùi heo.

- Tanh! Hôi!

Đó là hai vị đầu tiên mà hắn cảm nhận được khi ăn thịt heo sống.

Sau khi cắn phát đầu tiên, người bình thường hoặc những kẻ chưa bao giờ ăn thịt sống chắc chắn sẽ không nuốt được.

Nhưng đối với hắn thì khác, Trần Thiên ăn rất ngon lành và dường như đang ăn sơn hào hải vị.

Ở kiếp trước, hắn đã từng ăn và hấp thụ rất nhiều sinh vật sống. Vị của chúng còn hôi hám và khó ăn gấp ngàn lần so với thịt heo còn sống này.

Thậm chí ngay ở trong kiếp này, chủ nhân của cỗ thân thể này đã từng trải qua việc ăn đồ dơ dáy và đồ sống.

- Ực! Nhóp nhép ~ nhóp nhép ~ ực!

Trần Thiên vừa ăn vừa thôi động Dẫn Linh Quyết để hấp thụ chất dinh dưỡng của thịt heo đã nuốt vào bụng.

Rất nhanh chóng, cái đùi heo này chỉ còn xương trắng. Trần Thiên bẻ tiếp một cái đùi còn lại và bắt đầu ăn.

Tuy rằng đang hăng say gặm cái đùi heo, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lồng ngực của mình.

Bỗng nhiên, Trần Thiên phát hiện sinh mệnh của hắn tăng thêm một giọt. Nó từ 15/300 biến thành 16/300 giọt.

- Nó có hiệu nghiệm! Sinh mệnh của mình đã dần hồi phục.

Đột nhiên, một dãy số đỏ từ 1 cho đến 3 hiện lên. Sinh mệnh của hắn lập tức tuột xuống còn 10/300 giọt.

Niềm vui chưa được bao lâu thì hiện thực lại một lần nữa vã vào mặt của hắn.

- Có lẽ là do cơ hàm của mình đang hoạt động mạnh để nhai nuốt thịt heo? Cũng có thể là do vết thương vẫn chưa được cầm máu ?

- Hiện tại, mình chỉ còn có một cách cứu chữa duy nhất. Nếu như không thành công,…Không! Mình nhất định sẽ không chết. Tiên còn đang đợi mình!

Nghĩ vậy, hắn dồn hết sức lực bình sinh để cắn và nuốt thịt heo.

Theo lượng thịt heo sống được hắn nuốt vào bụng, sinh mệnh của liên tục tăng lên 20/300, 22/300, 23/300, 25/300, 30/300…

Đồng thời, vết thương của hắn cũng liên tục bị chảy máu. Điều này làm cho sinh mệnh của hắn hết tăng rồi lại giảm dần đều.

Chớp mắt một cái, hơn 12 giờ đã trôi qua.

Mặt Trăng đã nhô cao trên đỉnh đầu và bắt đầu chiếu rọi ánh sáng le lói xuống vùng đất này.

Lúc này, Trần Thiên vẫn hì hục gặp nuốt và luyện hóa thịt theo. Sinh mệnh của hắn ở hiện tại là 30/300.

Sau gần một ngày bật Khai Môn, thể lực của hắn cũng chỉ còn có 23/300 giọt.

Sau khi vứt cái xương heo cuối cùng, Trần Thiên thở dài một hơi và kết thúc việc dùng Dẫn Linh Quyết để luyện hóa thức ăn.

Hắn liếc nhìn miệng vết thương và nói thầm:

- Đã 10 phút trôi qua mà sinh mệnh của mình vẫn chưa bị giảm. Xem ra, vết thương đã ngừng rỉ máu.

Nhận thấy cơ thể không còn bị xuất huyết, sắc mặt của hắn cũng buông lỏng. Hắn nhìn xung quanh một lượt và nói thầm:

- Lần này đúng là thập tử nhất sinh. Thật không ngờ rằng yêu thú đầu tiên mà mình gặp ở thế giới này lại là Dạ Lang và nó hơn mình tận hai cấp.

- Cũng may là nơi đây ở bìa rừng và khí tức của Dạ Lang vẫn còn lưu lại nên mới không dẫn đến những con yêu thú khác, nếu không mình oe rằng đã bị quấy nhiễu trong lúc trị thương.

Trần Thiên thầm hô may mắn. Nghĩ tới thành quả nhận được sau trận chiến này, Trần Thiên cảm thấy tò mò và mở hệ thống lên để kiểm nghiệm.

“Thông tin người chọn”

“Cấp 1: 80/100 exp”

Nhìn thấy mình còn 20 điểm kinh nghiệm nữa là lên cấp 2, hắn trở nên hào hứng. Mặc dù vết thương của hắn chưa lành và sinh mệnh chưa phục hồi hoàn toàn, nhưng đừng quên hắn vẫn chưa ăn thi thể của Dạ Lang.

Đây là thi thể của yêu thú cấp độ 3, hiệu quả hồi phục của nó chắc chắn sẽ mạnh hơn so với thịt heo rừng cấp 0.

Để có thể hồi phục sinh mệnh nhanh chóng, Trần Thiên lấy thi thể của Dạ Lang ra.

Lần này, hắn quyết định đem một cái đùi của con chó sói đi nướng.

- Cạch!

Lửa lập tức bốc lên làm cho không gian này trở nên sinh động hơn.

Hơn mười phút sau, một cái đùi sói cháy sạm và nghi ngút được Trần Thiên cầm trên tay.

Tuy rằng hắn không có tẩm ướp da vị cho cái đùi này, nhưng hương thơm từ cái đùi nướng vẫn tỏa ra bát ngát.

- Ực!

Trần Thiên nuốt nuốt bọt khi ngửi được hương thơm này. Mùi hương này không chỉ là hương thơm từ thịt nướng, mà còn là hương thơm từ thiên địa linh khí.

Không kiềm lòng được trước hương thơm làm cái bụng sôi sùng sục này, Trần Thiên há miệng to và cắn từng miếng thịt lớn.

- Nhóp nhép! Ực!

Khi miếng thịt này trôi vào xuống bụng, hắn cảm nhận được cơ thể của mình nhận thêm được một nguồn sinh khí. Luồng sinh khí này cực kỳ dễ chịu và làm xoa dịu mọi vết thương trên cơ thể của hắn.

Càng ăn, hắn càng cảm nhận rõ điều này. Cơ thể của hắn càng ngày càng khỏe hơn.

Rất nhanh chóng, một cái đùi nướng đã bị hắn xử lý sạch sẽ.

Nhìn vào trái tim của mình, sinh mệnh của hắn lập tức từ 30/300 biến thành 100/300 giọt.

Đồng thời, thể lực cũng tăng từ 23/300 lên 50/300 giọt.

Thấy vậy, Trần Thiên thực sự hài lòng trước quyết định đem cái đùi đi nướng.

Không chần chừ, hắn vứt phần thi thể còn lại của Dạ Lang lên bếp lửa.

Được tiếp thêm nhiên liệu, đống lửa bùng cháy dữ dội hơn.

Nhìn thấy lớp lông bên ngoài bị cháy đen, Trần Thiên nhanh chóng lấy thi thể con chó sói này ra và bắt đầu cạo đi phần cháy đen đó.

Sau khi cạo hết phần cháy đen, phần da vàng nâu lập tức xuất hiện.

Hắn bẻ vài cây nhọn và thọc vào thi thể con chó sói và bắt đầu quay trên đống lửa than.

Không bao lâu sau, nước mỡ bắt đầu từ bên trong chảy ra và phát ra mùi hương thơm phức.

- Nhóp nhép~ ừng ực!

Không đầy bốn mươi phút, thi thể của Dạ Lang đã bị hắn nuốt trộng vào bụng. Tức nhiên, hắn đã lấy xương ra hết.

Sinh mệnh và thể lực của hắn lập tức trở về trạng thái sung mãn với 300/300 giọt. Đồng thời, những vết thương trên người của hắn cũng hồi phục hoàn toàn.

Cảm thấy bản thân đã khỏe mạnh như lúc ban đầu, Trần Thiên nhanh chóng lướt đi để tìm kiếm heo rừng.

Không biết vì ban đêm nên chúng đã đi ngủ hết hay là sao ? Nhưng mà từ nãy đến giờ, Trần Thiên không thấy bóng dáng bất kỳ một con heo rừng nào.

Đột nhiên, một bóng đen lướt qua người của hắn và chạy vào những bụi cây rậm rạp bên cạnh.

Từ không gian đen thui ấy, hai đôi mắt phát sáng màu vàng nhìn chằm chằm vào người của Trần Thiên.

Tuy rằng trời tối, nhưng hắn vẫn đủ nhận ra đó là vật gì.

“Phong Báo”

“Cấp độ: 1”

“Sinh mệnh: 80/80”

“Năng lượng: 100/100”

Nhìn thấy những dòng này, Trần Thiên cực kỳ mừng rỡ. Hắn biết rằng đối thủ để cho mình tôi luyện đã xuất hiện. Vì vậy, hắn quyết định giả ngu để xem phản ứng của con báo này.

Thấy Trần Thiên đang thẫn thờ, Phong Báo lập tức động. Cả người nó nhanh như tia chớp và hòa lẫn vào bóng đêm.

Trong chớp mắt, nó đã xuất hiện ngay bên cạnh của Trần Thiên và tung ra một cú vồ.

Trần Thiên biết chứ, nhưng hắn vẫn đứng im bất động. Hắn muốn nếm thử lực sát thương của nó.

Khi cú vồ của con báo vừa ra, số 25 lập tức xuất hiện ở bên cạnh.

Nhìn thấy con số này, Trần Thiên nghĩ:

- Đòn này gây được 25 sát thương ư ?

Không để hắn đợi lâu, Trần Thiên liền biết ngay kết quả khi cú vồ này của con báo chạm vào người.

Bạn đang đọc Truy Tiên 1 sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.