Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Báo

Tiểu thuyết gốc · 1555 chữ

- Xẹttt!

Trần Thiên không nhận bất kỳ một vết xước nào trước nanh vuốt của con báo. Thậm chí, hắn chỉ cảm giác được một vật gì đó chạm nhẹ vào cơ thể của mình. Vật này có cảm giác giống như một chiếc lá rơi vào người vậy.

Vừa ăn nhận đòn tấn công xong, Trần Thiên lập tức gõ vào đầu của mình vài cái.

Hắn chửi thầm:

- Sao mày ngu vậy Thiên ? Mày đang ở trong trạng thái Khai Môn mà ? Chỉ số phòng ngự của mày đang được nhân ba mà ? Cơ thể của mày hiện tại đang giảm 90 sát thương mà ?

Ở bên cạnh, Phong Báo nhìn chằm chằm vào tên nhân loại này. Ánh mắt của nó lộ ra vẻ khó hiểu. Sắc mặt của nó thì ngập tràn thắc mắc, dường như đang muốn nói rằng:

- Vì sao móc vuốt của mình không đâm thủng làn da của tên nhân loại này ? Không phải tổ tiên đã nói “làn da của nhân loại rất mỏng” hay sao ? Vì sao mình cảm thấy làn da này còn dày hơn của mình như thế này ? Chẳng lẽ làn da của tất cả nhân loại đều như hắn ta ?

- Ủa ? Tên nhân loại này bị làm sao thế ? Tự nhiên lại dùng tay của hắn để đánh chính bản thân hắn ? Hắn ta bị đòn tấn công mình làm cho điên điên, khùng khùng rồi ư ?

- Lúc nãy, mình thấy được nhân loại này là do ánh sáng màu trắng của con khỉ to lớn phát ra. Bây giờ, con khỉ đó đâu rồi ?

- À đúng rồi! Hư ảnh con khỉ có màu trắng lúc nãy chính là kỹ năng của tên nhân loại này. Hắn đã tắt nó khi gặp mình. Điều này có nghĩa là hắn đã hết năng lượng.

Mọi chuyện diễn tả thì lâu, nhưng thật sự chỉ tầm vài cái chớp mắt.

Sau khi thầm trách bản thân ngu dốt một trận, Trần Thiên từ trong suy nghĩ đi ra. Thấy con báo đang đứng một bên và dùng ánh mắt ngu dốt nhìn mình, hắn nở nụ và nói:

- Tiểu báo báo! Ta sẽ đùa giỡn với ngươi một xíu.

Dứt lời, hắn giải tắt trạng thái Khai Môn đi. Ngay lập tức, hắn liền chạy đến vị trí của con báo và tung ra một cú đá.

Nghe được âm thanh của tên nhân loại này phát ra, nhưng Phong Báo không hiểu được gì. Tuy nhiên dựa theo bản năng hoang dã, nó ngửi thấy một mùi nguy hiểm.

Thấy tên nhân loại đang lao lên, nó dùng hết tốc lực của mình vào bốn chân. Ngay lập tức, thân ảnh của nó biến mất trong màn đêm tối tăm.

- Xọt!

Nhìn thấy cú đá của mình không trúng đích, Trần Thiên thầm nghĩ:

- Sau khi tắt Khai Môn, cơ thể của mình chậm thật. Tốc độ và mức độ phản ứng của mình đã bị giảm rõ rệt.

- Nếu trạng thái bình thường này, thì mình oe rằng không đuổi kịp tốc độ của Phong Báo.

- Thôi! Dù sao thì nó cũng không thể gây nguy hiểm đối với mình. Nhân cơ hội này, mình sẽ xem thử kỹ năng của nó và giải đáp một số nghi hoặc.

Nghĩ lại đoạn chiến đấu với Dạ Lang, Trần Thiên nói thầm:

- Lần đầu tiên khi nó dùng kỹ năng, chỉ số năng lượng của nó tiêu hao 180 giọt. Lượng năng lượng còn lại là 100/300. Theo như dự đoán của mình, kỹ năng này khá giống với trạng thái Khai Môn của mình. Tuy nhiên, nó không có tăng chỉ số sinh mệnh, năng lượng và phòng thủ.

- Ở lần thứ hai, Dạ Lang dùng kỹ năng hỏa cầu. Đây là loại kỹ năng gây sát thương cực lớn và cần phải có thời gian tích tụ. Vậy nên khi vào đường cùng, nó mới đem ra dùng. Hoặc về cơ bản, nó không kỹ năng này vào lần đầu tiên là do năng lượng không đủ.

- Sau khi tỉnh lại do ăn kỹ năng thứ hai, mình gặp lại và thấy được năng lượng của nó còn 0/300. Đồng thời, chỉ số sinh mệnh của nó cũng chỉ còn 5/200 và đây cũng chính là vấn đề.

- Theo những gì mình nhớ, mình đánh trúng nó được hai đòn. Ở đòn đầu tiên, mình gây ra được 100 sát thương. Ở đòn thứ hai, mình gây ra được 70 sát thương. Vậy là Dạ Lang chỉ còn 30/200 giọt sinh mệnh.

- Mình không biết thời gian cụ thể khi hôn mê là bao lâu và cũng không biết lượng sinh mệnh của mình còn lại là bao nhiêu. Nhưng theo dự đoán của mình, thời gian bất tỉnh rơi vào khoảng dưới một giờ.

- Với khoảng thời gian ngắn ngủi này, vì sao sinh mệnh của Dạ Lạng chỉ còn 5/200 giọt. Nếu như có yêu thú tấn công nó, thì nó đã chết và mình cũng vậy. Tức nhiên sau khi ăn hai đòn của mình, nó không có dấu hiệu bị xuất huyết.

- Từ những luận điểm trên, đáp án cho việc này chỉ có một. Sinh mệnh của nó bị hao hụt là do kỹ năng thứ hai gây ra.

Mặc dù Trần Thiên biết đáp án này gần như đã đúng, nhưng vì hắn tiếp xúc với thế giới này còn rất ít. Vậy nên để chắc chắn, hắn mới ra quyết định trêu đùa con báo này.

Phong Báo núp ở một bụi cây bên tay phải của Trần Thiên và nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh mắt của nó lại lần nữa lộ ra nét nghi hoặc. Nó thầm nghĩ:

- Mình theo dõi từ nãy đến giờ, hắn ta đứng im tại chỗ và cứ lảm nhảm một mình. Tên nhân loại này thật sự bị điên rồi.

- Dựa theo lời tổ tiên đã mách bảo “chọc ai thì chọc, đừng chọc thằng khùng thằng điên” và nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa diễn ra. Tên nhân loại này bị hết năng lượng nhưng vẫn không chạy, thậm chí còn lao tới đánh mình.

- Tốt nhất, mình không nên gây chuyện với tên nhân loại này. Hắn ta rất nguy hiểm!

Sau khi chốt lại một câu, Phong Báo dứt khoát quay người lại và chạy đi hướng khác.

- Xoạt ~xoạt ~xoạt!

Vì nghĩ tên nhân loại này không đuổi kịp tốc độ của bản thân, Phong Báo hơi sơ xuất. Nó không thèm né những chiếc lá cây đang chắn đường. Vì vậy, những tiếng động do việc ma sát bắt đầu phát ra.

Nghe được âm thanh này, Trần Thiên nhìn vào hướng bên tay phải của mình. Tuy rằng hắn không nhìn thấy được thân ảnh của con báo đang chạy, nhưng hắn vẫn biết được nó đang bỏ đi

- Con báo đã từ bỏ việc tấn công và chạy đi. Nó sợ mình ư ? Vì sao lại thông minh như thế ? Chẳng lẽ vì đòn tấn công ban đầu của nó không gây được bất kỳ tổn thương nào cho mình ?

Bên trong não thì Trần Thiên nghĩ như thế, còn bên ngoài thì hắn lập tức giải khai Bát Môn. Vì ở trạng thái bình thường, hắn không thể nào bắt kịp được tốc độ của con báo này.

- Khai!

Hư ảnh con khỉ có màu trắng nhanh chóng suất hiện và bao bọc người của hắn lại.

Ở trạng thái Khai Môn, hắn có thể bắt kịp tốc độ của Phong Báo.

Trần Thiên nhắm vào hướng di chuyển của con báo và bắt đầu phóng đi. Vì nó đã di chuyển trước một khoảng thời gian. Nên hắn sẽ không thể đuổi kịp nó nếu như không dùng hết tốc lực của bản thân.

- Vút ~ vút ~ vút!

Thân ảnh của Trần Thiên lao nhanh như tia chớp trong bóng đêm. Vì di chuyển với tốc độ quá nhanh, nên hư ảnh của hắn đã xuất hiện trong không khí.

Không qua bao lâu, thân ảnh của con báo xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.

Phong Báo đang hí hứng ngắm hoa, ngắm cỏ vì tự tin vào tốc độ của mình. Thì đột nhiên, nó cảm nhận được một đôi mắt ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào người của mình.

Vừa quay lại nhìn, nó lập tức giật bắn người lên và cảm thấy cực kỳ kinh khủng. Từ khi nào một tên nhân loại đồng đẳng cấp lại có tốc độ di chuyển ngang với nó ?

Phải biết rằng, nó là một con báo. Nếu như so với những con quái thú bình thường, thì loài báo bình thường được xem là vua của tốc độ.

Huống chi, tên của nó là Phong Báo. Phong là gió. Mà đã là gió thì nó đến nhanh và đi cũng nhanh. Tốc độ của gió thuộc top đầu trong những năng lượng tự nhiên.

Hai cái này kết hợp lại tạo ra Phong Báo, hầu như không một con yêu thú nào ở cùng giai có thể sánh ngang với tốc độ của nó.

Bạn đang đọc Truy Tiên 1 sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.