Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám sát Chu Nguyên Chương

Tiểu thuyết gốc · 3634 chữ

Sau Trận chiến tại Nam Vu Lý Quốc Lưu Bá Ôn cùng Hồ Duy Dung liên Thủ tiêu Diệt Thất công Chúa. sau đó, Lưu Bá Ôn và Hồ Duy Dung đã quyết đấu một trận, Hồ Duy Dung bại trận tự sát, Lưu Bá Ôn cảm thán mất đi một kẻ tri âm và cũng là đối thủ . Kẻ hiểu Lưu Bá Ôn ko ai qua được Hồ Duy Dung. Lưu Bá Ôn quyết định từ quan trở về quê sống ẩn ...

Lưu Bá Ôn tới Phủ Nha Thanh Điền bị quan sai cản lại: "kẻ tới là ai? Tới Phủ Nha có việc gì?"

Lưu Bá Ôn : Tại hạ Lưu Bá Ôn có việc cần thỉnh giáo Võ đại nhân

vị Quan Sai đáp lời :"Thì ra Là Lưu Quốc Sư, tiểu nhân đã thất lễ, mời quốc sư vào trong tiểu nhân sẽ đi thông báo"

Võ đại nhân: "hạ quan tham kiến Quốc Sư, không biết quốc từ xa tới, có điểm nào thất lễ xin Quốc Sư lượng thứ"

Lưu Bá Ôn : " Võ đại nhân không cần đa lễ, Bá Ôn đã không còn là Quốc Sư của Đại Minh Triều, Đại Nhân không cần hành lễ với Bá Ôn"

Võ Đại Nhân : "trong lòng chúng tôi, Lưu Bá Ôn ngài mãi là Quốc Sư của Đại Minh Triều, xin hỏi Quốc Sư cần hạ quan giúp chuyện gì?"

Lưu Bá Ôn : tại hạ muốn thỉnh giáo đại nhân về tung tích của mẫu thân tại hạ, theo tại hạ được biết sau khi vụ án Tráo thái tử kết thúc, mẫu thân đã cùng Lại Tuyết trở về Thanh Điền, không biết đại nhân có biết bà ấy không?"

Võ Đại Nhân : "Thứ cho hạ quan trí nhớ kém, không biết Lão phu nhân họ tên là gì?"

Lưu Bá Ôn : "Là bà Mai Ngọc Lâm"

Võ Đại Nhân :"bẩm Quốc sư, lão phu nhân quả thật có trở về đây, cách Phủ nha không xa, để hạ Quan cho người dẫn đường cho quốc sư .... người đâu?"

Lưu Bá Ôn : "Đa tạ hảo ý của đại nhân, Bá Ôn muốn tự mình đi để tạo sự bất ngờ cho mẫu thân"

Võ Đại Nhân : "quốc sư đúng là hiếu tử, lão phu nhân quả thật có phúc, chỉ là ...."

Lưu Bá Ôn : "có vấn đề gì xin đại nhân nói thẳng"

Võ Đại Nhân : "hạ quan nhất thời nhớ ra, lão phu nhân hay ra ngoài hành thiện nên ít khi ở nhà có thể Quốc sư sẽ không gặp được bà ấy"

Lưu Bá Ôn :" có việc như vậy sao? Không biết mẫu thân ta sống có tốt không? Xin đại nhân cho tường"

Võ Đại nhân: "quốc Sư xin yên tâm, Lão Phu Nhân sống rất tốt, hay hành y giúp người, miễn phí tiền thuốc cho người nghèo; lão phu nhân rất được người dân yêu mến,quả thật là một bồ tát sống, còn được nhiều người ví với Phật Sống Tế Công , Ở huyện Thanh Điền Này, chỉ cần biết tới bà ấy thì không thể không tôn kính."

Lưu Bá ôn nghe xong lòng vui mừng vô cung, nhưng ông lại thương mẫu thân, ông nghĩ: "Mẫu Thân sao lại vất vả vậy, mẫu thân tuổi đã cao mà lại đi khắp nơi hành y cứu người để bù đắp cho sai lầm của quá khứ, Hà nhi đúng là bất hiếu không giúp gì được cho người!"

Lưu Bá Ôn từ biệt Võ Đại nhân "đa Tạ đại Nhân, tại hạ xin cáo từ"

Võ Đại Nhân : "hạ quan xin tiễn quốc sư"

Lưu Bá ôn : "đại nhân không cần đa lễ hãy để Bá Ôn Tự nhiên"

Võ Đại nhân : "vậy hạ quan cung kính không bằng tuân lệnh, xin chúc quốc sư thượng lộ bình an"

Lưu Bá Ôn : "đa tạ đại nhân,xin cáo từ có rãnh ta sẽ tới thăm đại nhân"

Võ Đại Nhân : "Đa tạ quốc sư"

Lưu Bá Ôn rời khỏi huyện nha, ngài vừa đi qua được bờ sông thì trời cũng tối, ông định vào nhà dân ven đường xin tá túc thì bỗng nhiên trời mưa lớn, sau cơn mưa,ông nhìn thấy một ngôi sao như bị cắt làm đôi, nhiều sao băng bay thẳng về Ứng Thiên Và Hoàng Giác Tự.

Lưu Bá Ôn có linh cảm xấu liền bấm tay tính toán: sắt mặt ông ông tái nhợt "thôi chết, Đại Minh Triều sắp có nạn, Kiếp nạn này lớn hơn ta nghĩ. Không được ta phải trở về hộ quốc nếu không ......"

Sáng hôm sau Lưu Bá Ôn vào trong một ngõ hẻm gặp được mẫu thân của mình :"bất hiếu tử Lưu Bá ôn tham kiến mẫu thân".

Mai Ngọc Lâm :"đứa con khờ mau đứng dậy, con bất hiếu chỗ nào chứ"

Lại Tuyết kế bên tiếp lời :"đúng đó quốc sư lần này ngài từ quan thì tha hồ có thời gian báo hiếu"

Lưu Bá Ôn nhíu mày một chút không biết nên nói như thế nào ông nghĩ "phải tận dụng chút thời gian cho mẫu thân rồi còn nhanh chóng trở về"ông nhanh chóng đáp lời : "mẫu thân người vẫn khỏe hà nhi đã rất vui mừng...."

Mai Ngọc Lâm Ngắt lời "Ôn Nhi có chuyện gì?"

Lưu Bá Ôn : "hà nhi không hiểu mẫu thân nói gì?"

Mai Ngọc Lâm :"đừng qua mặt ta, có phải lại có chuyện rồi không?"

Lưu Bá Ôn cười trừ "con cứ nghĩ kẻ hiểu con nhất là lão hồ ly Hồ Duy Dung chứ không ngờ không qua mặt được mẫu thân"

Mai Ngọc Lâm : "ta là mẫu thân của con còn không hiểu con hơn cái lão Hồ Duy Dung kia à"

Lưu Bá Ôn trầm mặt phân vân có nên nói không thì Mai Ngọc Lầm đã nói :"Thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn cũng có lúc ấp a ấp úng không biết nói gì à? Đại Minh Triều cần con, hoàng thượng đang cần con, Ôn Nhi mau đi đi, Khi nào Quốc gia thật sự thái bình thì về thăm ta"

Lưu Bá Ôn quỳ xuống : "con trai bất hiếu không thể phụng dưỡng cho người, Lại Tuyết Lại phải làm phiền ngươi rồi"

Lại Tuyết đáp : "Quốc sư không cần khách sáo,việc này là tui nên làm"

Mai Ngọc Lâm: "được rồi, Ôn Nhi mau đứng lên cùng ăn với ta một bữa rồi lên đường"

Sau khi ăn xong Lưu Bá Ôn từ biệt mẫu thân "mẫu thân bảo trọng, Lại Tuyết giúp ta chăm sócngười.'

Lại Tuyết:"Quốc sư xin yên tâm"

Lưu Bá Ôn : "Mẫu thân, hà nhi đi đây"

Mai Ngọc Lâm :"được rồi,thượng lộ bình an"

Lưu Bá Ôn lên đường hồi kinh để giúp cho Đại Minh Triều hóa giải nguy cơ

...............

Tại Nam Vu Lý

Hồ Duy Dung đang tịnh dưỡng, ông nghĩ : “Lưu Bá Ôn ơi, Lưu Bá Ôn, ngươi tưởng ta đã chết rồi ư? HAHAHA, kẻ nổ tung trước mặt ngươi chỉ là Hình nhân thế mạng mà thôi, đó là bí kỹ của ta giấu kỹ lắm,không ngờ phải đem ra dùng với ngươi không hổ danh là Lưu Bá Ôn có thể ép ta dùng tới chiêu này; nhưng chiêu này suýt chút nữa lấy mạng của ta, hại ta tổn hao khá nhiều nguyên khí, phải nằm liệt một tháng không thể nhúc nhích. ” “Lưu Bá Ôn,ngươi nay đã từ quan về ở ẩn, dù bây giờ ta về Đại Minh tới giết Chu Nguyên Chương, ngươi cũng ko cản được ta nhưng ta chưa để hắn chết dễ dàng vậy đâu, món nợ giữa chúng ta trong hai mươi mấy năm qua ta sẽ tính toán từng món với các ngươi.., HAHAHA”

Nghĩ xong, Hồ Duy Dung vào trong một căn phòng, đó là  căn phòng thờ đệ đệ và nương tử của hắn cùng với những người đã hy sinh trong trận chiến với Minh Triều, hắn vái ba lạy và khấn :”Đệ Đệ, Hàm Yên, Diễm Nương cùng với các vị hãy yên tâm, thời cơ trả thù của chúng ta đã tới, Thiết Mê Ly ta nhất định sẽ lấy máu Chu Nguyên Chương để tế các ngươi, trả lại cho các ngươi sự công bằng ”

…......

tại Ứng Thiên

Quan Tam Phẩm Hồ Khải chừng phạt tên thị vệ :”nhà ngươi thật to gan, bổn quan kêu ngươi mời  mấy cao thủ của ta tới Hoàng Giác Tự  áp sát Chu Nguyên Chương. tại sao ngươi vẫn chưa đi bộ muốn kháng lệnh à?”

Chương Thống Lĩnh “dạ bẩm đại nhân, không phải tiểu nhân không đi mà là tiểu nhân lo cho ngài, nếu chúng ta thất thủ ngài sẽ gặp rắc rối đó”

Hồ Khải : “thế các ngươi có ý gì hay hơn không?”

Chương Thống Lĩnh: ”đại nhân cần gì phí sức vậy? Tiểu nhân có kế này”

Hồ Khải :”ồ!kế gì? Nói ta nghe xem”

Chương Thống Lĩnh cười nham hiểm và nói :”bẩm đại nhân, cao thủ bên cạnh Chu Nguyên Chương không phải chỉ có mỗi Cao Bân nên ám sát không phải là thượng sách nhưng chúng ta có thể dùng Hạt Đỉnh Hồng hạ độc vào thức ăn của Chu Nguyên Chương cho hắn chết một cách thần không biết quỷ không hay?”

Hồ Khải hai mắt sáng rực: “được,, HAhaha … kế hay, kế hay, kế này rất hay vậy hãy theo cách của ngươi mà hành động nhớ kỹ chỉ được thành không được bại”

Chương Thống Lĩnh: ”dạ, Ty chức tuận lệnh”

Chương Thống Lĩnh cải trang thành một hòa thượng lập đàn làm phép. Nguyên thần của hắn xuất ra ngoài, tới Hoàng Giác Tự,hắn đi vào của sau tránh bị thần cửa tấn công, hắn bỏ hạt đỉnh hồng vào chén trà của Chu Nguyên Chương rồi dặn mấy tên cao thủ ẩn thân giám sát,sau đó hắn trở về phủ

Hồ Khải niệm chú : "thiên địa tuệ nhãn nhìn tứ phương, Chu Nguyên Chương ngự nơi nào đi"

Hồ Khải Dùng phép thiên lý kính để theo dõi Chu Nguyên Chương

….….

sáng hôm sau, sau khi thái giám đưa ngực thiện vào phòng cùng bình trà cho Chu Nguyên Chương dùng, ông dùng bữa xong khi rót trà định uống thì bỗng có cảm giác bất an. Ông nghĩ ”hình như trà có vấn đề”

Mã Tú Anh bước vào phòng nói: chồng đầu hôi ông bị làm sao vậy nhìn ông như người mất hồn ấy

Chu Nguyên Chương: ”à bà chân hôi, Trẫm nghi lắm”

Mã Tú Anh “Hả? Ông Nghi cái gì?”

Chu Nguyên Chương : ”Trẫm nghi Bình Trà này hình như có vấn đề”

Mã Tú Anh lấy tay đẩy đầu Chu  Nguyên Chương : “Không ổn cái đầu của ông đó, cứ đa nghi linh tinh,tôi đúng là hết cách với ông, thôi hôm nay tôi có việc phải rời khỏi Hoàng Giác Tự rồi”

Chu Nguyên Chương : “bà đi đâu? Có Việc gì nói cho Trẫm biết đi”

Mã Tú Anh Nghĩ : ””hôm nay là ngày dỗ đệ đệ ta Mã Thiên Thành nhưng ông ấy lại quên mất, Đúng là ông chồng vô lương tâm” bà quay sang nói với Chu Nguyên Chương : ”à….à… tôi đi…Hào Châu, nơi đó gặp nạn tôi tới nơi đó cứu giúp bá tánh”

Chu Nguyên Chương ngạc nhiên hỏi : ”Hào Châu có Nạn,  sao Không tên nào báo cho Trẫm biết?”

Mã Tú Anh : ”Ông còn hỏi được câu đó? Là tên nào muốn tới Hoàng Giác Tự tịnh tu ko màn thế sự? Tên nào mà dám tới đây làm phiền ông với lại Chuyện này chúng báo cho Doãn Văn chứ báo với ông cho ông chém đầu chúng à?”

Chu Nguyên Chương cười méo mặt cho đỡ quê : ”thì chuyện này có Doãn Văn sai người lo, bà đi làm gì?”

Mã Tú Anh trợn mắt nhìn với vẻ muốn đánh Chu Nguyên Chương : ”Ông muốn ăn đòn đúng không? Bây h thiên hạ chiến loạn ai cũng có việc của mình Doãn Văn còn chưa có hoàn toàn khống chế Triều Đình Được vẫn còn bị uy hiếp bởi bọn gian thần, chúng ta nên hỗ trợ nó một phần lực, ông xem tôi nói đúng không? ”

Chu Nguyên Chương còn chưa biết phải nói gì thì Mã Tú Anh đã nói: ”thôi tôi phải đi rồi, đợi khi nào về tôi sẽ nói với ông sau, tôi đi đây?”

Chu nguyên Chương còn chưa kịp cản thì Mã Tú Anh Đã đi ra tới cửa, ông thật bó tay với bà vợ này : ”Vậy bà nhớ cẩn thận”

Mã Tú Anh quay đầu mỉm cười : ”tôi biết rồi”

Chu Nguyên Chương nhìn theo Mã Tú Anh lắc đầu lầm bầm : ”Bà ấy lúc này bị sao thế nhỉ, tính tình cứ thay đổi thất thường à, thôi kệ bả”

sau khi Mã Tú Anh đi khỏi, ông cứ thấy nghi nghi về bình trà của mình, bèn lấy cây kim bạc thử độc mà Lưu Bá Ôn đã đưa cho ông đề phòng có kẻ hạ độc

Chu Nguyên Chương rút kim bạc ra quả nhiên nó đổi màu : “hả? Có độc! Được lắm, tên trời đánh nào to gan dám hạ độc hại chết trẫm, đúng là chán sống rồi.” ông bình tĩnh cho truyền tất cả Hòa thượng cùng với Thái Giám có mặt ở Hoàng Giác Tự tới hỏi chuyện

Hòa Thượng, Thái giám đồng thanh : ”Tham Kiến Hoàng Thượng, Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

Chu Nguyên Chương : ”Bình Thân, Tất cả đã tới đủ hết Chưa? Còn Cao Bân đâu sao ta không thấy hắn?”

Một Vị hòa Thượng đáp :”Bẩm Hoàng Thượng, Cao Bân Sư Huynh đã đi làm pháp sự vẫn chưa về ạ”

Chu Nguyên Chương chửi thầm : ”con lừa Trọc chết tiết, trong lúc ta đang cần tới hắn thì hăn lại không có ở đây” rồi ông nói : ”tốt, trẫm hỏi các ngươi có thấy kẻ nào khả nghi lảng vảng Hoàng Giác Tự vào tối qua không?”

Hòa Thượng và Thái giám nhìn nhau và hỏi : ”ngươi có thấy không?”, rồi cho mỗi bên cho một người đại diện trả lời

tất cả Hòa Thượng :”a di đà phật, chúng tôi không thấy bất kỳ ai cả”

tất cả thái giám : ”Bẩm hoàng thượng, Chúng Nô tài cũng không thấy bất kỳ ai”

Chu Nguyên Chương nhìn bọn họ cũng đoán là họ không biết,ông nghĩ :”không trách được chúng, nếu như đột nhập thông Thường thì Tử Vũ đã tiêu diệt chúng, có thể qua mặt được hắn hạ độc trẫm thì không phải thủ đoạn thông thường? Koi bộ kẻ địch lần này không dễ đối phó “ ông đành cho giải tán :”được rồi, không còn chuyện của các ngươi nữa, tất cả lui ra hết”

sau khi, Tất cả Hòa Thượng cùng thái giám cùng nhau giải tán; Chu Nguyên Chương trầm mặt suy tư: ”Trong lúc này mà Lưu Bá Ôn không ở bên cạnh trẫm, Cao Bân cũng không có, koi bộ Trẫm phải tự mình giải quyết ” trong lúc Chu Nguyên Chương còn đang suy nghĩ thì bỗng một phi tiêu phóng ngay trước mặt ngài cắm vào chiếc bàn trước mặt, kèm một tờ giấy. Chu Nguyên Chương mở ra xem :”kẻ Địch núp gần đây ta đã điểm huyệt chúng hoàng thượng hãy sai thị vệ đi tới xung quanh để bắt chúng”

Chu Nguyên Chương mỉm cười thầm nghĩ :”cũng may còn Tử Vũ bên cạnh ta, phải chi hắn lợi hại như Lưu Bá Ôn thì tốt” ông hô to: ”người đâu?” hai thị vệ gần đó chạy vào :”có thuộc hạ”

Chu Nguyên Chương : ”các ngươi tăng cường tuần tra xung quanh Hoàng Giác Tự cho ta”

hai thị vệ đồng thanh đáp : ”Thuộc hạ tuân lệnh”

Sau một hồi tuần tra, mộ tên thị vệ phát hiện hai tên hắc ý nhân đang lén lút sau chùa, họ kéo lực lượng tới thì phát hiện chúng chỉ đứng yên. Một tên thị vệ thắc mắc :”sao chúng lại không nhúc nhích”

Một Tên  thị vị khác đáp :”có lẽ chúng bị điểm nguyệt, tất cả chúng ta đều hiểu bên cạnh hoàng thượng có cao thủ ẩn mình bảo vệ mà chỉ là chúng ta không biết hắn là ai, cứ giải hai tên này về cho Hoàng Thượng định đoạt”

những thị vệ áp giải hai tên hắc y nhân tới gặp Chu Nguyên Chương : ”bẩm hoàng thượng, chúng thuộc hạ bắt được hai tên khả nghi lén lúc sau chùa” họ đá chân hai tên lạ mặt :”Quỳ Xuống”

Chu Nguyên Chương nhìn vào hai tên hắc y nhân với anh mắt sắt lạnh đầy sát khí, với hỏa khí cung thiên :”nói! là ai sai các ngươi tới? ”

hai tên vẫn im lặng không trả lời

Chu Nguyên Chương phẫn nộ : ”Trẫm hỏi các ngươi không nghe thấy gì sao? Nếu như các ngươi chịu khai ra kẻ chu mưu, trẫm sẽ tha mạng cho các ngươi và không liên lụy tới gia đình các ngươi, và có thể cân nhắc tới việc thả các ngươi đi còn nếu không thì các ngươi cũng biết hậu quả ra sao rồi đó, nói”

Một Tên hắc y nhân  lạnh lùng trả lời : “Cẩu Hoàng Đế tưởng bọn ta là trẻ lên ba sao, nay rơi vào tay người muốn chém muốn giết tùy ngươi”

Tên thị vệ lập tức nói :”Bẩm Hoàng Thượng, những kẻ này thường là từ cố vô thân làm sát thủ kiếm tiền nên căn bản khá cứng đầu để chúng thuộc hạ dùng hình ép cung, ép chúng khai ra kẻ chủ mưu”

Chu Nguyên Chương : ”được, mau dùng hình mà khoang đã… trẫm có cách hiệu quả hơn”

Tên thị vệ đáp : ”xin hỏi hoàng thượng là cách gì?”

Chu Nguyên Chương hít sâu để hạ hỏa và nói nhỏ vào tai tên thị vệ, hai tên thị vệ lấy đôi đũa và đưa thẳng vào mũi của hai tên hắc y nhân, và giải thích công dụng của chúng là để thông lỗ mũi.

Hai tên hắc y nhân sợ xanh cả mặt lập tức hốt hoảng đồng thành : ”đừng nha, đừng nha, ta khai, ta khai”

Chu Nguyên Chương : ”Biết điều thế là tốt, các ngươi biết những gì khai ra hết cho ta”

một tên đáp : “bẩm hoàng thượng, là do Chương Thống Lĩnh dùng nguyên thần xuất khiếu lẻn vào Hoàng Giác Tự hạ độc Hạt Đỉnh hồng vào bình trà của ngài và sai khiến chúng tôi canh chừng, tới khi ngài băng hà thì quay về báo cáo”

Chu Nguyên Chương : “To gan, dám lừa cả trẫm, Chương Thống lĩnh vốn là võ quan là hắn vốn không có bãn lĩnh này, lừa gạt trẫm là tội khi quân đó hai ngươi biết hậu quả chứ ”

tên hắc y nhân hốt hoảng trả lời : ”bẩm hoàng thượng chúng tôi không dám nói dối, còn Chương Thống Lĩnh vốn có bãn lĩnh này chỉ là do hoàng thượng không biết mà thôi ”

Chu Nguyên Chương có vẻ vẫn còn không tin, tên thị vệ bên cạnh đưa ra phân tích : ”bẩm hoàng thượng, rất có thể Chương Thông Lĩnh đã ẩn giấu bãn lãnh để thực hiện dã tâm”

Chu Nguyên Chương  gật gù :”người nói có lý, được rồi giam chúng lại cho ta, ta sẽ xử chúng sau”

hai tên đồng thanh :”hoàng thượng tha mạng”

Sau khi áp giả hai tên hắc y nhân

Chu Nguyên Chương nghĩ :”Chương Thống lĩnh ư, hắn là tên thống lĩnh cẩm y vệ mà trước kia trẫm đã lệnh hắn canh giữ Yên Ninh trong lãnh cung mà…. rốt cuộc chuyện này là sao?chẵng lẽ……Không, không thể nào………”

……...........

Hồ Khải thông qua thiên lý kính đã nhìn thấy mọi việc, hắn vô cũng tức giận, đập vỡ bình sứ và đập vỡ chiếc bàn, rồi truyền Chương Thống Lĩnh vào, Chương Thống lĩnh vừa bước vào chưa kịp chào đã bị Hồ Khải cho một bạt tai, rút kiếm định giết Chương Thống Lĩnh

Chương Thống lĩnh hốt hoảng : ”đại nhân xin tha mạng…. rốt cuộc đã…. đã .. xảy ra chuyện gì mà ngài tức giận như vây?”

Hồ Khải tức giận nắm lỗ tai Chương Thống Lĩnh kéo tới xem  Thiên lý kính rồi chỉ vào : ”còn dám hỏi là chuyện gì? NGƯƠI TỰ MÀ XEM ĐI…. đây là thành quả làm việc của ngươi đó sao?”

Chương Thống Lĩnh xem xong xanh cả mặt hốt hoảng nói : ”dạ … dạ… xin đại nhân tha tội… thuộc hạ sẽ cãi trang thành thái giám đi giết Chu Nguyên Chương cùng hai tên vô dụng đó”

Hồ Khải cho Chương Thông lĩnh một cước hại Chương Thống Lĩnh ngã ra phía sau : ”đồ ngu, người dùng đầu suy nghĩ cho kỹ đi, võ công bãn lĩnh mấy tên đó ta và ngươi đều rõ, thị vệ bình thường căn bản không bắt được chúng, hẳn là bên cạnh Chu Nguyên Chương còn có cao thủ ẩn mình bảo vệ cho hắn, ngươi đi lúc này chỉ có nộp mạng

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt thích 1
Lượt đọc 256

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.