Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa sen - Hoa rong riềng

Tiểu thuyết gốc · 5273 chữ

Sau Khi Thiên Ma, khôi phục ký ức cho Bạch Ma Nữ, hắn tìm nơi ẩn náu, ngày đêm đi hấp thụ linh hồn để khôi phục nguyên thần

Hồ Khải trở về Triều : ”Thần thái phó tam phẩm Hồ Khải tham kiến thái tử"

Chu Doãn Văn : ”Hồ Ái Khanh, thời gian qua đã đi đâu. tại sao không báo cho ta”

Hồ Khải : ”Nhi thần có lỗi, vì có chuyện cấp bách nên không thể kịp thời thông báo”

Chu Doãn Văn : ”ồ, Không biết Hồ ái khánh có việc gì khẩn cấp”

Hồ Khải : ”thật không dám giấu thái tử, nhi thần bị yêu quái tập kích”

Chu Doãn Văn : ”HẢ... yêu quái? Hồ ái Khanh bị yêu quái bắc đi.  nói như vậy là có cao nhân đã cứu khanh”

Hồ Khải : ”Thái tử anh minh, nhi thần quả thật được cao nhân cứu giúp”

Chu Doãn Văn : ”Hồ Ái khanh, bị yêu quái bắt đi lại được cao nhân cứu giúp, đây là nhân họa đắc phúc”

Hồ Khải : ”Khởi bẩm thái tử, nhi thần cảm thấy sau khi Thừa Tướng Hồ Duy Dung, và Lưu Quốc sư, từ quan, hiện này thần đã thay vào vị trí thừa tướng vẫn còn trống vị trí quốc sư, nên thần to gan tự ý mời vị cao nhân đó về đây, đề cử với thái tử”

Chu Doãn Văn : ”ồ, có chuyện như vậy à? vị cao nhân đó là ai? ”

Hồ Khải : “Bẩm Thái tử, vị cao nhân đó là Tiêu Dương Đạo trưởng, đang đợi ngoài điện”

Chu Doãn Văn : ”ồ, mau mời vào”

một thái giám : ”cho truyền Tiêu Dương Đạo trưởng”

Tiệu Dương : ”vô lượng thiên tôn, bần đạo Tiêu Dương tham kiến thái tử điện hạ”

Chu Doãn Văn : ”đạo trưởng miễn lễ, ta nghe Hồ Tướng Gia nói, khanh bãn lãnh thông thiên, có thể hàng yêu, không biết đạo trưởng có thể biểu diễn cho các đại thần xem không?”

Tiêu Dương : ”có thể, xin hỏi thái tử muốn ta làm gì”

Chu Doãn Văn : ”năm xưa Lưu Quốc sư cầu mưa ai cũng phục, vậy Tiệu Đạo trưởng có thể cầu mưa không”

Tiêu Dương : “quá đơn giản, bần đạo sẽ làm ngay, xin thái tử chuẩn bị giúp tôi vài món để dựng pháp đàn”

Chu Doãn Văn : ”được, người đâu mau chuẩn bị pháp đàn cho đạo trưởng, mời đạo trưởng”

Tiêu Dương cầm kiếm gỗ miệng niệm thần chú : “thiên Địa soi sáng, độ thế nhân, Mưa Tới ứng thiên thành” đạo lệnh thứ nhất : ”gió lên” một luồn gió cực mạnh thổi tới, đạo lệnh thứ hai “mây đến” trên trời mây đen che phủ, Đạo lệnh thứ ba : ”sấm chớp nổi lên” ĐÙNG ĐÙNG, từng tiếng sấm và tia  sét không ngừng - đạo lệnh thứ tư : ”mưa đến” ... lúc này trời đổ cơn, mưa rơi không ngừng

Tiêu Dương : ”bẩm thái tử đã có mưa, ngài muốn khi nào tạnh mưa?”

Chu Doãn Văn : ”đạo trưởng quả nhiên lợi hại, có thể ngừng được rồi”

Tiêu Dương : ”ngũ đạo lệnh ngưng mưa” lúc này trên trời ngừng mưa và mây đen dần tản ra

Chu Doãn Văn : ”đạo trưởng quả nhiên lợi hại, chúng đại thần nay ta phong Tiêu Dương Đạo trưởng làm quốc sư, các khanh có ý kiến gì không?”

chúng đại thần : ”chúng thần không có ý kiến?”

Từ Đạt nghĩ : ”khốn kiếp, hắn lại có thêm đồng minh”

Chu Doãn Văn : ”Tiêu Dương nghe phong"

Tiêu Dương : ”có bần đạo”

Chu Doãn Văn : ”ta phong Tiêu Dương Đạo Trưởng làm Quốc sư của đại minh triều"

Tiêu Dương : ”tạ thái tử long ân”

Chu Doãn Văn : ”Hồ Thừa Tướng, đề cử nhân tài cho quốc gia có công với xã tắc, nay ta ban cho khanh kim bài miễn tử”

Hồ Khải cười thầm :“trời cứu ta rồi” hắn nói : ”tạ ân điển của thái tử”

Chu Doãn Văn : ”Hồ Ái Khanh, kim bài miễn tử chỉ sử dụng được một lần, ta hy vọng ái khanh sẽ không phải dùng tới nó”

Hồ Khải : ”nhi thần đã biết”

Chu Doãn Văn : ”ngoài ra ta có một chuyện muốn tuyên bố với chúng đại thần, trẫm nhận thấy thái tử phi có bãn lãnh hơn người, nên đặc cách cho nàng thượng triều bàn chính sự”

Hồ Khải hỏi nhỏ vị quan cấp dưới : ”này Lý Đại nhân, thái tử phi lai lịch thế nào vậy?”

Lý Đại Nhân : ”là người của Nam Vu Lý dâng lên để tạ lỗi về cái chết của tiểu hoàng tử”

Hồ Khải nghĩ : ”Nam Vu Lý, ta có thêm đồng mình rồi, phải tìm cơ hội gặp riêng mới được” ông đáp nhỏ : ”ra là vậy đạ tạ”

Hồ Khải : ”bẩm thái tử, không biết thần có thể khảo nghiệm bãn lãnh của thái Tử phi không?”

Chu Doãn Văn : ”Hồ Ái Khanh nghi ngờ khả năng nhìn người của ta à”

Hồ Khải : ”nhi thần không dám, nhưng muốn các đại thần tâm phục khẩu phục”

Chu Doãn Văn : ”được, cho truyền thái tử phi”

thái giám : ”truyền thái tử phi lên điện”

chúng đại thần : ”tham kiến thái tử phi"

Thiếc Tố Nhi : ”thần thiếp tham kiến thái tử”

Chu Doãn Văn : ”Tố Nhi, lên đây ngồi cạnh ta”

Thiếc Tố Nhi : ”dạ thái tử”

Chu Doãn Văn : ”Hồ Tướng Gia muốn khảo nghiệm nàng để bá quan tâm phục khẩu phục, nàng sẵn sàng khảo thí chứ”

Thiếc Tố Nhi : ”thần thiếp sẵn sàng, Hồ Tướng gia cư việc ra đề”

Hồ Khải : ”thân muốn hỏi thái tử phi đạo cầm quân chiêu nào gọi là cao chiêu?”

Thiếc Tố Nhi : ”không đánh mà thắng gọi là cao chiêu”

Hồ Khải : ”nếu như có gian thần lộng quyền hãm hại trung lương sẽ đối phó như thế nào?

Thiếc Tố Nhi : ”tự cổ triều đại nào cũng có gian thần, nên điều này tùy vào sự anh minh của người là hoàng đế”

Hồ Khải : ” Thái tử Phi quả nhiên kiến thức phi phàm, thần có biết Thái Tử Phi là người của Nam vu Lý thần cũng biết, một chút về ngôn ngữ Nam Vu Lý, không biết Thái Tử Phi Có thể trao đổi với thần vài câu không”

Thiếc Tố Nhi : ”ồ, Hồ Tướng gia biết ngôn ngữ của Nam Vu Lý à, được ta sẽ trao đổi với khanh vài câu, không biết có vị đại thần biết ngôn ngữ của Nam Vu Lý muốn cùng ta trao đổi”

Chúng Đại Thần : ”chúng thần không biết ngôn ngữ Nam Vu Lý”

Thiếc Tố Nhi : ”được, vậy Hồ Khanh gia nói đi”

Hồ Khải Sử dụng ngôn ngữ của Nam Vu Lý , Thiếc Tố Nhi cũng dùng ngôn ngữ Nam Vu Lý đáp lại

Hồ Khải : ”ai phái ngươi tới đây”

Thiếc Tố  Nhi : ”ngươi hỏi vậy là có ý gì?”

Hồ Khải : ”yên tâm, chúng ta có thể hợp tác, nói cho ta biết ai phái ngươi tới?”

Thiếc Tố Nhi : ”hợp tác, dựa vào đâu bảo ta phải tin ngươi?”

Hồ Khải : ”không thành thật! có tin ta vạch mặt ngươi không?”

Thiếc Tố Nhi : ”ta thách ngươi đó, ngươi cứ vạch mặt xem có bao nhiêu người tin ngươi khi mà chúng không hiểu chúng ta đang nói gì?vạch mặt ta, người phải cẩn thận là ngươi đó"

Hồ Khải : ”được được, ngươi quả nhiên thông minh cho ngươi biết cũng không sao đằng nào ngươi có vạch mặc ta, ta vẫn có thể chối bỏ”

Thiếc Tố Nhi : ”ngươi cũng thông minh đó, nói cho ta biết ngươi là ai?”

Hồ Khải : ”ta là Thiếc Mê Khang”

Thiếc Tố Nhi hợi giật mình : ”không phải ngươi đã chết rồi sao?”

Hồ Khải : ”undada, undada, hàn băng khước hỏa--- ngươi không lạ gì câu thần chú này chứ?”

Thiếc Tố Nhi : ”ngươi thật sự là Thiếc Mê Khang?”

Hồ Khải : ”không sai, bây giờ có thể nói cho ta biết ai phái ngươi tới chưa?”

Thiếc Tố Nhi : ”ta hơi bất ngờ khi biết Thiếc Thái tử còn sống đó, ta là phụng lệnh thất công chúa tới đây mê hoặc Chu Doãn Văn”

Hồ Khải : ”tốt ngươi hãy truyền tin cho Thất Công Chúa, Thiếc Mê Khang ta muốn hợp tác”

Thiếc Tố Nhi : ”tốt, dừng tại đây nói nhiều quá chúng sẽ sinh nghi”

Hồ Khải trở về ngôn ngữ Trung nguyên :”đa tạ thái tử phi đã dành thời gian quý báu trao đổi với thần”

Thiếc Tố Nhi : ”không có gì, ta phải đa tạ Hồ ái khanh cho ta cảm giác trò chuyện với đồng hương, chỉ tiếc Hồ khanh gia không phải là người Nam Vu Lý nên phát âm không được chuẩn”

Hồ Khải : ”được nương nương khen tặng, nhi thần lấy làm hãnh diện”

Chu Doãn Văn : ”hai người nói gì có thể cho ta biết không”

Thiếc Tố Nhi : ”bẩm thái tử, thần thiếp và Hồ Tướng Gia trao đổi vài câu cơ bản Của ngôn ngữ Nam vu lý, vì do xa quê có cảm giác nhớ quê hương nên thần thiếp đã nói hơi nhiều, xin lỗi đã làm mất thời gian của Thái tử và các vị đại thần”

Hồ Khải : ”đa tạ thái tử phi, thái tử có vị hiền thê tài giỏi như vậy đây là phúc của Đại Minh Triều”

Chu Doãn Văn : ”vậy từ nay Thái Tử Phi sẽ cùng bàn chính sự các khanh có ý kiến gì không?”

Chúng Đại thần : ”chúng thần không có ý kiến”

Chu Doãn Văn : ”còn chuyện thì tấu không có bãi triều”

----------

lúc này tại Hào Châu

Cao Bân đi tới phủ nha , bắt đầu than thở : “mệt chết hòa thượng ta rồi”ông nói với vị quan sai :”a di đà phật, vị  quan sai thí chủ cho hòa thượng ta chút nước được không?”

Quan Sai : ”tên hòa thượng từ đâu tới, muốn quá duyên thì đi chỗ khác”

Cao Bân : ”tổ bà nó, ngươi là lính mới hay sao mà không biết ta”

Quan Sai : ”phải ta mới tới thì sao?”

Cao Bân ký đầu hắn một cái : ”đi vào báo đại nhân của ngươi ra nói Cao Bân ta tìm hắn hỏi chuyện”

Quan Sai : ”tên hòa thượng này dám đánh ta”

tổng bộ đầu đi ra: ”chuyện gì mà ồn ào quá vậy? -- ủa Cao Bân Sư phụ lại tới Hào Châu nữa à, mời vào mời vào”

Cao Bân lại ký đầu tên lính mới : ”bây giờ ngươi đã biết ta chưa?”

tên Lính mới xoa đầu: ”dạ , đã biết”

Lý Đại Nhân : ”hạ quan tham kiến Pháp sư không biết pháp sư tìm hạ quan có việc gì ?"

Cao Bân : ”không dài dòng lôi thôi, ông biết Mã Hoàng hậu đang ở đâu không?”

Lý Đại Nhân: ”bẩm pháp sư, Hoàng Hậu Nương Nương đã rời khỏi Hào Châu, còn đi đâu thì hạ quan không biết”

Cao Bân : ”CÁI GÌ? Bà ta đi khỏi Hào Châu rồi”

Lý Đại Nhân: ”Đúng vậy”

Cao Bân lại than : ”trời ta tới Hào Châu mệt muốn chết, bà ta lại đi mất --- mệt chết hòa thượng ta rồi,  đại nhân cho ta xin một màn thầu chay được không?”

Lý Đại Nhân : ”dạ được người đâu chuẩn bị màn thầu chay cho pháp sư"

Cao Bân : ”thôi ta lên đường đạ ta màn thầu của đại nhân, a di đa phật bần tăng xin cáo từ”

Lý Đại Nhân : ”a di đà phật, người đâu tiễn pháp sư”

tên quan sai lúc này tiễn: ”pháp sư đi thông thả"

Cao Bân lại ký đầu hắn : ”nhớ mặt ta cho kỹ đó”

Tên Quan Sai uất ức :”dạ, tiểu nhân nhớ rồi”

thế là Cao Bân lên đường, khi đi chợt nhớ và vỗ trán : “sao ta ngốc vậy, dùng ngũ nhãn lục thần thông xem và đi luôn hỏi tên Lý Thông đó làm gì?”

và Cao Bân dang hai tay bắc đầu lắc cái mông lắc mình nhảy tới nhảy lui, miệng đọc thần chú :

”Nhục Nhãn ngại Phi Thông

Thiên Nhãn Thông Phi ngại

Pháp Nhãn Duy Quán tục

Huệ Nhãn Liễu Chân không

Phật nhãn như thiên phật

Chiếu dị thể hoàng đồng

Thiên cũng thông thông thông thông

địa cũng thông thông thông thông

Ngũ nhãn lục thần thông”

Đôi mắt Cao Bân Tỏa sáng ông phìn khắp phương, rồi đưa ngón tay thu hồi phép Ngũ Nhãn : ”ồ,đang ở Hòa Gia Trang, Hòa Thượng ta cũng yên tâm rồi, từ từ tới vậy chờ hòa thượng ta cứ thong thả mà đi”

và Thế là Cao Bân Sư phụ cứ tàn tàn mà đi tiến thẳng Hòa Gia Trang

------------

Lúc này tại Nam Vu Lý

Thất công chúa dùng thiên lý truyền âm : ”Tố Nhi, Tố Nhi có nghe ta nói không?"

Thiếc Tố Nhi liếc qua xung quanh thấy không có ai cô đưa tay lên miêng niệm chú : ”Sư Phụ, đồ nhi nghe rõ, người tìm con có gì căn dặn"

Thất Công Chúa : ”ta muốn hỏi tình hình của con có ổn hay không nếu không ổn lập tức rút lui đừng hy sinh vô ích"

Thiếc Tố Nhi : ”thưa sư Phụ, người yên Tâm, tên thái Tử Chu Doãn Văn đã hoàn toàn mê muội dù đồ nhi chưa sử dụng tới mỵ tâm thuật”

Thất Công chúa : ”làm tốt lắm, mọi sự cẩn thận có gì không ổn lập tức báo với ta"

Thiếc Tố Nhi : ”vâng thưa sư phụ, à đồ nhi có một chuyện muốn báo”

Thất Công Chúa : ”chuyện gì?”

Thiết Tố Nhi : ”trong triều có một tên thừa tướng Hồ Khải, tự xưng Thiếc Mê Khang, yêu cầu chúng ta hợp tác với hắn"

Thất Công Chúa : ”cái gì? Thiếc Mê Khang, con chắc chứ?”

Thiếc Tố Nhi : ”đồ nhi chưa từng gặp người tên Thiếc Mê Khang nên không chắc lắm, nhưng hắn có thể biết những thần chú mà chỉ nội bộ Nam Vu Lý mới biết,nên đồ Nhi chắc người này là người của Nam Vu Lý, "

Thất Công Chúa : ”vậy hắn có biểu hiện như thế nào?

Thiếc Tố Nhi : ”theo đồ nhi quan sát bấy lâu hắn muốn đoạt giang sơn của Đại Minh”

Thất Công Chúa : ”mục tiêu của hắn và của chúng ta  không xung đột lại chung một kẻ địch, có thể hợp tác”

Thiếc Tố Nhi : ”đồ nhi đã rõ, để tử xin phép dừng trò chuyện Chu Doãn Văn Đang tìm đồ nhi”

Thất Công Chúa : ”ta biết, có gì hãy báo cho ta”

Thiếc Tố Nhi : ”vâng sư phụ”

------

Thiếc Tố Nhi : ”thái tử thần thiếp đang ở đây

Chu Doãn Văn từ phía sau ôm lấy vòng eo của Thiếc Tố Nhi: ”nàng đang làm gì ở đây”

Thiếc Tố Nhi : ”người ta đang ngắm cảnh”

Chu Doãn Văn : ”nàng muốn ngắm cảnh sao được để ta sắp xếp cho người nhiếp chính thay ta, ta đưa nàng đi ngắm cảnh”

Thiếc Tố Nhi : ”tạ thái tử”

-------

Thất Công Chúa trầm tư : ”Thiếc Mê Khang, ngươi còn sống à, tạm thời ta sẽ lợi dụng ngươi rồi tiễn ngươi theo Thiếc Mê Ly luôn HAHAHAHA”

-----

Hồ Duy Dung vẫn tiếp tục bế Quang : ”nguyên thần của ta  đã khôi phục được 7 phần rồi hiện tại cần phải cực kỳ cẩn thận”

--------

Rạng sáng sớm, khi mặt trời chưa lên hẳn. Hòa Yên Ninh, tâm trạng trầm buồn, Đôi mắt ửng đỏ, đứng cạnh hồ sen. tay bà cầm lấy bông sen chớm nở

Đàn Phong tay cầm năm bông hoa màu đỏ bước tới cạnh Hòa Yên Ninh : :mẹ à. Đây là hoa rong riềng,  Cái đáng quý nhất của nó là càng ở nơi cằn cỗi và nóng bức, thì hoa của nó nở càng đẹp. Làm người ta cảm nhận được ý trí kiên cường của nó. Mẹ à.  mẹ tuyệt đối đừng nản trí, đừng để người khác đánh bại, mẹ nhất định phải là một mỹ nhân kiên cường

Đàn Phong nắm tay Hòa Yên Ninh "Mẹ"......Hòa Yên Ninh quay qua nhìn Đàn Phong, in lặng ôm cô.  Đàn Phong nói tiếp " Mẹ đã nghe kể về truyền thuyết của hoa rong riềng chưa?. truyền thuyết kể. Hoa rong riềng vốn dĩ là một ác ma, nó cố ý muốn đẩy một tảng đá xuống, mục đích là muốn làm hại phật thích ca, nhưng mà phật thích ca chỉ bị trày ở ngón chân mà thôi. cho lên ngón chân của phật thích ca bị chảy máu, giọt máu đó đã nở ra một đóa hoa rong riềng tuyệt đẹp

Hòa Yên Ninh : Máu tươi chảy từ chân của phât Thích Ca

Đàn Phong : Dạ phải, tuy Mã hoàng hậu đã khiến mẹ chịu nhiều tổn thương và đau khổ, con cũng không ngờ là người lại nặng tay đánh mẹ như vậy. Nhưng chỉ cần mẹ có ý chí kiên cường, can đãm bước đi mỗi một bước về phía trước, cho dù trong lòng đang rỉ máu, nhưng chỉ cần mẹ có ý trí kiên cường, trái tim của mẹ cũng có thể cảm nhận được sức mạnh trong lòng của mẹ. Nó cũng giống như ngón chân của phật Thích Ca, những giọt máu đó sẽ trở thành hoa rong riếng có màu sắc tuyệt đẹp, và mẹ sẽ trở thành một đại nữ nhân gan dạ, diễm lệ và kiên cường. Cũng giống như Hoa sen hồng kia

rực rỡ giữa đầm

Dịu dàng, tinh khiết, duyên ngầm đẹp sao

Hương sen dịu ngọt thanh cao

Quyện trong làn gió đón chào ban mai

Tự hào sen sống thẳng ngay

Tự tin gạn đục đẹp thay cuộc đời

Vươn lên từ dưới bùn nhơ

Kiên cường chịu khổ, mọi người yêu sen.

Hòa Yên Ninh tay lau vài giọt nước mắt, sụt sùi nói : Hoa sen hồng là loại hoa mẹ rất thích, Hồ sen này là chính tay mẹ dồng và chăm xóc. Mỗi khi tâm trạng không vui, mẹ đều tới đây để ngắm sen, để tâm mình được thanh tịnh. Đàm Phong. Đa tạ con tới đây an ủi mẹ,

Đàn Phong : Mẹ. con kính trọng mẹ cũng như kính trọng mẫu hoàng của con, giữa mẹ con ta, không cần nói ra câu Cảm ơn. Con biết trong lòng mẹ rất buồn, Mẹ con chúng ta cùng đi dạo quanh đây nha

Hòa Yên Ninh gật đầu

.................

Lưu Bá Ôn đang đi trên đường, thì thấy một thân ảnh quen thuộc : ”Như Song"

Hà Như Song cười : ”Quốc Sư là huynh sao?” cô chạy lại cầm tay Lưu Bá Ôn

Lưu Bá Ôn : ”Không phải muội đang ở Nam Vu Lý sao?”

Hà Như Song : ”muội đã luyện phép thuật của Nam Vu Lý tới mức gọi là cao thủ rồi hiện muội trên đường tới Nữ Nhi Quốc để bái tế mẹ”

Lưu Bá Ôn : ”thật trùng hợp ta cũng đang tới Nữ Nhi quốc"

Hà Như Song : ”Quốc Sư, huynh tới Nữ Nhi Quốc làm gì?”

Lưu Bá Ôn cười: ”Thiên Cơ không thể tiết lộ”

Hà Như Song cười : ”đừng xấu tính vậy chứ Quốc Sư, bật mí cho muội đi mà”

Lưu Bá Ôn : ”không phải ta đã dạy cho muội bốc quẻ rồi sao? Tự bốc quẻ xem thử ta tới Nữ Nhi Quốc Làm Gì? ”

Hà Như Song : ”muội đã tính nhưng không tính ra”

Lưu Bá Ôn bún mũi Của Hà Như Song : ”hahaha, vậy cũng dám nói là đã luyện giỏi, muội nên luyện thêm đi”

Hà Như Song : ”Vậy huynh huấn luyện cho muội đi"

Lưu Bá Ôn lấy ngón tay chỉ vào trán Hà Như Song : “pháp thuật của Nam Vu Lý luyện còn chưa xong, đòi học thêm đạo pháp Côn Luân, coi chừng tẩu hỏa nhập ma đó”

Như Song : ”như Hồ Duy Dung đã chết còn cao thủ nào của Nam Vu Lý để muôi bái sư nữa đâu”

Lưu Bá Ôn : “muội có thể tới Hòa Gia Trang tìm Hòa Nương Nương để bái sư”

Như Song : ”như vậy mất thời gian lắm, thôi thì muội theo huynh học thêm đạo pháp Côn Luân, chừng nào gặp Hòa Nương Nương nhờ người chỉ dạy thêm cũng không muộn”

Lưu Bá Ôn : ”muội không sợ tẩu hỏa nhập ma sao”

Hà Như Song cười : ”muội là đệ Tử của Thần Cơ Diệu Toán Lưu Bá Ôn mà, muội thông minh lắm sẽ không tẩu hỏa Nhập Ma đâu”

Lưu Bá Ôn : ”thôi được rồi vậy hãy đi cùng ta, ta dạy cho muội"

Hà Như Song : ”đa tạ Tô Dương Ca ca”

Lưu Bá Ôn nhìn nét mặt tinh nghịch của Hà Như Song, chỉ biết lắc đầu : ”lên Đường Thôi Tô Kiều muội muội”

thế là Lưu Bá Ôn cùng với Hà Như Song Tiến tới nữ nhi quốc

-----------------

Tại thủy Cung,

Hà Bá : ”Hà Lâm, ta có chuyện nói với con”

Hà Lâm : ”chuyện gì vậy? Nghĩa Phụ”

Hà Bá : " có phải ta đã kể cho con về hoàng cảnh ta nhặc được con”

Hà Lâm : ”con nhớ là con bị thả trôi sông,  Hoàng hậu Mã Tú Anh đó muốn đích thân giết chết con nhưng chính Nghĩa Phụ đã xuất hiện kịp lúc để cứu con và nuôi dưỡng con. Còn Chu Đệ kia thì tên Chu Nguyên Chương đó đã cứu nên hắn không sao

Hà Bá : ”không sai, và bây giờ ta sẽ kể cho con nghe hãy chuẩn bị sẵn sàng tâm lý”

Hà Lâm : ”con sẵn sàng nghe”

Hà Bá : ”thật ra con là Ngũ hoàng Tử, của vương triều đại Minh”

Hà Lâm kinh ngạc : ”Nghĩa Phụ nói con là hoàng tử của Đại Minh?”

Hà Bá : ”đúng vậy, cha của con là Chu Nguyên Chương, còn mẹ của con Phụng quý phi, tên gọi Hòa Yên Ninh, tứ hoàng tử Chu Đệ chính là ca ca song sinh của con”

Hà Lâm mặt không cảm xúc : ”tại sao nghĩa phụ lại cho con biết điều này?”

Hà Bá : ”nghe ta kể hết đi, năm xưa hoàng thượng, vô cùng lạnh nhạt với Phụng phi, lại bị Hoàng Hậu hãm hại, mẹ con gây ra Bạch hoàng án bị giam vào lãnh cung suốt 23 năm, không nhìn thấy người thân ”

Hà Lâm : ”thế ca ca của con huynh ấy không tới thăm người à?”

Hà Bá : ”Ca ca của con hoàn toàn nghĩ mẹ ruột của mình là Hoàng hậu nương nương, mãi tới 23 năm sau,  câu ấy mới biết được sự thật nhưng ban đầu hắn vì nghĩ cho Mã hoàng hậu mà không chịu nhận lại mẹ ruột của mình. mãi tới khi Hòa Yên Ninh dùng máu của bà ấy để cứu sống hấn thì hắn mới chịu gọi bả là mẹ”

Hà Lâm : ” Vậy là bọn họ đã gạt hắn ta suốt 23 năm

Hà Bá : ”không phải mà là họ đã giấu, và một lần ca ca con vô tình đi vào lãnh cung của mẹ con, ca ca con bị thương, phụ hoàng của con đã nói rằng nếu nắm được bằng chứng sẽ trừng phạt mẹ con”

Hà Lâm : ”điều đó có nghĩa là trong suốt 23 năm mẹ con sống trong tủi nhục à?”

Hà bà gật đầu : ”không sai, mẹ của con quả thật chịu rất nhiều tuổi nhục”

Hà Lâm : ”tại sao bây giờ nghĩa phụ mới cho con biết, nếu con biết sớm thì dù lật đổ cả Hoàng cung con cũng không để mẹ con chịu thiệt”

Hà Bá : ”vì thời cơ chưa đến, nay ta được Thiên Hậu Nương nương báo cho biết, mẹ con gặp tai kiếp, và một trong đó là hoàng hậu nương nương, và người hóa giải lại là chính chân tình của phụ hoàng con dành cho mẹ con, mà ca ca con từ nhỏ được hoàng hậu nuôi dưỡng, nên nó sẽ rất khó xử khi một bên là nghĩa mẫu một bên là mẹ ruột, nên ta thấy lúc này cho con biết là thích hợp, vì chỉ có con mới có thể hoàn toàn đứng ra bảo vệ bà ấy, Con đã biết rõ về thân thế của mình rồi. đã tới lúc con đi găp thân mẫu của con để nhận lại bà ấy"

Hà Lâm : Dạ. Đây là điều con đã hy vọng xuốt hơn 23 năm qua.bây giờ con đi tìm người.

Hà Bá : ”không cần, thời cơ đến con sẽ gặp được bà ấy, bây giờ hãy tới một hồ sen gần Hòa gia Trang dựng căn nhà tranh và ở ngay đó”

Hà Lâm : ”dạ Nghĩa Phụ”

vậy Là Ngũ hoàng Tử Hà Lâm, tới dựng nhà tại hồ sen chờ mẹ của mình

------

Lúc này tại một vực sâu, dân làng gần đó, đều bị bắt mất hồn phách

Thiên Ma đang hấp thụ hồn phách để khôi phục nguyên thần, sau đó hắn thả ma khí vào những xác chết tạo ra quân đoàn ma binh đi bắt hồn phách về cho hắn tu luyện

--------

tại Phủ thái phó

Hồ Khải : ”Tiêu Dương đạo trưởng chúc mừng ông đã được chức quốc sư”

Tiêu Dương : ”ta cũng chúc mừng ngài có được kim bài miễn tử”

cả hai người đều cười to :”HAHAHAHAA”

bỗng có người dùng thiên lý truyền âm nói với Hồ Khải : ”Thiếc Mê Khang, Thiếc Mê Khang, ngươi nghe được ta chứ?”

Hồ Khải đưa tay lên miêng niệm chú : ”ta nghe rõ ngươi là ai?

Thiếc Tố Nhi: ”ta là Thiếc Tố Nhi”

Hồ Khải : ”ồ Thái Tử Phi tìm ta có việc gì?”

Thiếc Tố Nhi : ”ta báo với ngươi Thất công chúa đã đồng ý hợp tác”

Hồ Khải  : ”rất tốt, khi nào cần ta sẽ liên lạc với cô sau”

Thiếc Tố Nhi : ”được ngươi nhớ cẩn thận”

-

Tiêu Dương : ”ồ, đại nhân ông nói gì với Thái Tử phi thế”

Hồ Khải : ”cô ta là do Thất công chúa Nam Vu Lý phái tới, đồng minh của chúng ta, ông vào triều đừng làm khó cô ta”

Tiêu Dương : ”có cả thất công chúa tham gia à? càng lúc càng thú vị”

Hồ Khải : ”hiện ông có kế hoạch gì không?”

Tiêu Dương : ”tôi đã phái người chuẩn bị, Đây Xi Vưu Ma Trượng, hỗn nguyễn bích lích châu”

Hồ khải : ”Xi Vưu Ma Trượng dùng để phong ấn, những kẻ có pháp lực cao tương truyền được chế tạo từ xương sống của ma thần Xi Vưu, còn hỗn nguyên bích lich châu, vốn là của Càn Côn động chủ sau trận đại chiến với phật sống tế công để lại”

Tiêu Dương : ”đúng vậy, ngài hãy giữ hỗn nguyên bích lịch châu mà phòng thân rồi ta sẽ thêm vài món”

Hồ Khải : ”vậy ta xin đa tạ quôc sư rồi”

Tiêu Dương : ”có qua có lại mới toại lòng nhau,  hy vong ngài đừng đâm sau lưng ta”

Hồ Khải : ”ngài yên tâm mục đích của ta và ngài không có xung đột nên sẽ không cần phải tranh đấu với nhau”

Tiêu Dương : ”hợp tác vui vẻ”

Hồ Khải cũng cười : ”hợp tác vui vẻ”

.................

Hòa ra Trang. không khí căng thẳng

Đàn Phong : Phụ hoàng, sáng sớm nay con tìm thấy mẹ một mình đứng ở hồ xen, con đã nói vài câu an ủi mẹ và đi dạo cùng mẹ. Con tưởng là mẹ đã gặp người

Chu Nguyên Chương : Cả ngày hôm nay trẫm và mọi người ở đây đều  không hề gặp nàng ấy,

Chu Đệ : Hả. vậy mẹ đi đâu

Tô Na : Bẩm hoàng thượng, nhi thần vừa thấy một lá thư ngoài đại sảnh

Chu Nguyên Chương : Đưa trẫm xem

Tô Na đưa thư của Hòa Yên Ninh cho Chu Nguyên Chương

Hoàng Thượng,

Yên Ninh xin lỗi vì trong lúc này không thể tiếp tục ở bên cạnh mọi người, hỗ trợ người  đối phó đám người Hồ Khải. vì tâm trạng của Yên Ninh rất rối, không thể tập trung vào chuyện gì, lên Yên Ninh tới một nơi thanh tịnh để tịnh tâm và điều chỉnh tâm trạng của mình.

Hoàng Thượng, cảm ơn người vì mấy ngày qua đã yêu thương, châm xóc thiếp

Kim Chi,

nhất là muội đó, tánh của muội khá nóng tính, lại rất nố năng, muội hãy suy nghĩ cho đại cuộc, đừng gây ra truyện gì, muội hãy vì ta mà tiếp tục giúp đỡ Hoàng thượng khi người còn đang ở Hòa ra Trang

Đệ nhi, Đàn Phong,

hai con không lên lo lắng cho ta, ta tự biết chăm xóc và bảo vệ mình.

Chuyện sáng nay ở hồ sen, là ta kêu Đàn Phong không được nói với ai, là để ta thuận lợi mà rời đi. Hoàng thượng và mọi người đừng lên trách nó, la mắng nó

Yên Ninh mong Hoàng thượng và mọi người không cần lo lắng mà đi tìm Yên Ninh

Yên Ninh tùy bút

Chu nguyên chương cực kỳ lo lắng nhưng không thể cho chu đệ biết chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh giả vờ như ko hiểu tại sao : * Yên Ninh ơi, yên Ninh,  tại sao không ở bên cạnh trẫm,  không phải trẫm là người sẽ hóa giải tai kiếp cho nàng sao?

Chu đệ thì lo lắng ra mặt ... nhưng không hiểu là tại sao, hắn nghĩ " rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, không lẽ có liên quan tới hoàng hậu"

Kim Chi khóc : Tỷ tỷ, sao tỷ nhẫn tâm bỏ muội mà đi vậy hả. muội muốn đi cùng tỷ

Đàm Phong : Mẹ.... phụ hoàng, cũng tại con, tại con không nói với ai về chuyện ở hồ sen

Mã Tú Anh đi vào : Ở đây có chuyện gì mà các người lo lắng vậy

Chu Nguyên Chương  : Yên Ninh để một lá thư từ biệt, nàng ấy đi rồi

Mã Tú Anh : Sao hả.. . sao muội ấy lại. Ông đầu hôi, đưa thư của muội ấy cho tôi xem

Chu Nguyên Chương quát : Khỏi đi. Còn sao nữa, tất cả là tại bà đó

Mã Tú Anh : Ông

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.