Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bát hoàng tử Nam Vu Lý

Tiểu thuyết gốc · 6059 chữ

Tại một khu rừng rậm rạp, gần nghĩa địa lên xung quanh đây chứa nhiều âm khí, khiến người ta lạnh người khi tới đây. Tiêu Dương, Thất công chúa và Mã hoàng hậu đẩy Hòa Yên Ninh vào trong động

Hòa Yên Ninh nhìn họ : " Các ngươi là cùng môt bọn sao? Nơi này là đâu, các ngươi muốn làm gì?"

Thất công chúa tát mạnh Hòa Yên Ninh cái Bốp : " Kẻ phản đồ như ngươi không có tư cách hỏi ta. Giết ngươi thì dễ cho ngươi quá, ta sẽ giam cầm ngươi cả đời cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong. ngươi cứ ở dưới ngục này mà từ từ hưởng thụ đi.”

Hòa Yên Ninh " ngươi nói vậy là sao?"

Thất công chúa đánh Hòa Yên Ninh một cước rồi nói " Định dùng phép đối phó ta. Cho cô biết một tin vui, toàn bộ võ công và pháp thuật của ngươi đã bị phế hết rồi. Ngươi thử nhìn lại bộ dạng của mình đi, ngay cả con mèo cũng không cầm lên nổi. Nơi này có nhiều cô hồn dạ quỷ lắm, lát nữa chúng sẽ hầu hạ ngươi, ngươi từ từ mà hưởng thụ khoảnh khằc cuối cùng này đi hahahaha.”

Hòa Yên Ninh : “Ngươi.…”

Hòa Yên Ninh : “Mã hoàng hậu. Tại sao người đi chung với tên yêu đạo và ả ma nữ này”

Mã Tú Anh hiện ma thể Bạch Ma Nữ ra cho Hòa Yên Ninh Xem rồi hiện về bàn thể cũ::

Ngươi không hiểu sao?, dù sao ngươi cũng không thể thoát khỏi đây để chạy về cung nói với Chu Nguyên Chương, mà có nói đi nữa thì ông ấy không bao giờ tin đâu. Yên Ninh à,đừng có trách ta, có trách thì trách muội khi không ra ngoài lãnh cung làm gì?Nhìn mi bị trói như vậy thật đáng thương làm sao. Hic... Y phục mi mặc trông khá đẹp đấy nhưng nó không xứng với bộ dạng của ngươi băy giờ đâu

Mã Tú Anh tới gần Hòa Yên Ninh, bà ta vừa giữ vừa tháo y phục của Hòa Yên Ninh rồi thay cho bà bộ đồ trắng

Hòa Yên Ninh khóc : Người có phải là Mã hoàng hậu không? Sao người đối sử với ta như vây

Mã Tú Anh tát mạnh Hòa Yên Ninh cái Bốp rồi cùng Thất công chúa đánh Yên Ninh liên tiếp vài roi. Mã Tú Anh tự tay phế đi đôi chân và cánh tay của Yên Ninh

Hòa Yên Ninh cố chịu trong đau đớn : " Chân của ta. Hai người"

Mã Tú Anh : Hòa Yên Ninh, hai chân của ngươi bị ta phế rồi, để xem ngươi làm cách nào ra khỏi đây, có điều ngươi là kẻ tàn phế rồi. Cho dù Lưu Bà Ôn cũng không có cách nào trị thương cho ngươi, cả đời này ngươi không thể tự đi lại được. Có lẽ ngươi phải bỏ đó. mà bò cũng rất khó khăn Cho lên ngươi đừng cồ gắng ra ngoài tìn ông đầu hôi và Đệ nhi. Ta không đành lòng để họ phải chịu mất mặt vì ngươi đâu hahahaha. Kẻ tàn phế như ngươi lên chết đi thì hơn

Hòa Yên Ninh : Người...

À mà nè, kẻ tàn phế kia, ngươi đừng mộng tưởng Chu Nguyên Chương sẽ dẫn người tới đây cứu ngươi. Nơi này lạnh lẽo hơn ở lãnh cung nhiều, xung quanh toàn âm khí, đáng sợ quá đi. Muốn biết lắm hả, đi hỏi diêm vương đi, Chúng ta rời khỏi đây thôi” hahahaha

Tiêu Dương : Để bần đạo làm phép phong ấn nơi này

Mã Tú Anh :” Giao cho ngươi”

Hòa Yên Ninh : " Ngươi...... Các ngươi mau đứng lại cho ta"

.........................

Bạch Ma Nữ : “Thiên Ma ngài định giải quyết ả thế nào?”

Thiên Ma: “Ả ta đối với ta còn giá trị lợi dụng, tạm thời cứ giam ả ở đây. Bạch Ma Nữ, xem ra ngươi rất nóng lòng muốn giải quyết bọn chúng”

Thất công chúa : “Hứ.....Giải quyết ả không phải là mục tiêu đầu tiên của Bạch Ma Nữ sao? vậy mà ngươi cũng được gọi là Thiên Ma hả?”

Thiên Ma: “ngươi tuy có dã tâm nhưng lại rất nôn nóng cho lên lúc trước mới bị chúng đánh bị thương thê thảm tới vậy HAHAHAHA”

Thất công chúa : “Được rồi, ngươi đừng ở đó mà cười ta”

Thiên Ma : “Bổn Tọa cũng không muốn đôi co với ngươi “

Hắn rời khỏi Thất Công Chúa nghĩ :” Thiên Ma, Tiêu Dương các ngươi tưởng bổn công chúa muốn hợp tác với các ngươi sao. Ta là chân mệnh thánh thiên tử HAHAHAHA hai ngươi cứ chờ mà xem đi lúc ta dành bá chủ thiên hạ xem ta sử trí các ngươi ra sao.”

....................

Tại phủ Chu Đệ

Đàn Phong ngồi khóc một mình. Tô Na cầm một tách sữa nóng để lên bàn, cô ngồi cạnh an ủi Đàm Phong

Tô Na: “Đại công chúa, Sao người khóc, có chuyện gì khiến người không vui sao?

hay là người nhớ Nữ Nhi Quốc và Nữ Vương”

Đàn Phong : “Ta rất nhớ họ. nhưng thật ra ta rất nhớ, rất nhớ hoàng nhi của ta. Nhớ Lúc đó ta sanh nó ra. vì xây dựng lại Nữ Nhi Quốc mà ta không thể chính tay chăm xóc nó, đành phải lệnh ngươi ẫm nó qua Nam Vu Lý giao cho Chu Đệ. Vì vậy mà.... Ngay cả tên ta chưa kịp đặt cho nó thì nó đã.... huhuhuhu. Người làm mẹ như ta thật vô dụng”

Tô Na : “Đại công chúa, Tô Na thần có lỗi với người. có lỗi với tiểu hoàng tử, Hại người không thể ở bên cạnh chăm xóc tiểu hoàng tử. Cũng tại ả Thất công chúa chế tạo tuyệt linh tiển gì đó để phá hủy Đại Minh, cho lên tứ hoàng tử mới”

Đàn Phong : “Chu Đệ làm vậy, trong lòng huynh ấy cũng đau khổ lắm. ta không thể trách huynh ấy, hoàng nhi của ta đang ở tiên cảnh cùng với Số Trân, chắc là sống rất tối, chỉ là ta rất muốn một ngày nào đó sẽ gặp nó, xem vóc dáng nó thế nào? lớn tới đâu rồi, không có ta ở bên cạnh nó, nó sống có tốt không?”

Tô Na : “Đại công chúa, thần hy vọng sẽ có ngày đó. Tiểu hoàng tử được người mang nặng đẽ đau, chín tháng mười ngày sanh ra. Trân thế gian này, có gì quý hơn tình mẹ chứ

Đàn Phong : “Ta ngày đêm đều rất mong nhớ hoàng nhi, mẹ Yên Ninh cũng vậy. Cho lên tâm trạng nhớ con của mẹ, ta rất hiểu. Ta đang nghĩ, có khi nào lúc đó vì mẹ quá xúc động lên bỏ đi không? Có thể mẹ rất nhớ Chu Đệ lên không thể quay về đối mặt. Vì Nếu là chuyện chính sự, chuyện thiên hạ, hoặc là binh đao đối phó kẻ thù thì chúng ta có thể cương quết. có thể cứng rắn. Còn về chuyện tình cảm thì”

Tô Na cảm thông trước lời của Đàm Phong: Đại công chúa

Chu Nguyện Chương và Chu Đệ bước vào.

Chu Đệ : “Nàng nói rất đúng, xưa nay tình cảm là điểm yếu nhất của con người. Mẹ ta cũng không ngoại lệ”

Chu Nguyên Chương : “Hai người không cần hành lễ, ngồi xuống trước đi”

Đàn Phong : “Phụ hoàng và chàng tới đây lúc nào vậy?”

Chu Đệ : “Ta và phụ hoàng tới đúng lúc nghe nàng tâm sự với Tô Na về tiểu hoàng tử, con của chúng ta. Đàn Phong à, nàng yên tâm, ta tin một ngày nào đó Số Trân sẽ đưa nó về thăm nàng mà. Sồ Trân nói, Nó có tiên duyên lên ở tiên cảnh tu luyện”

Nói xong Chu Đệ ho một cái, tay chạm vào ngực trái

Đàn Phong : “Chu Đệ, Chàng sao vậy?”

Chu Nguyên Chương : ”Tô Na mau truyền thái y”

Chu Đệ : “Tự nhiên ngưc ta đau nhói. ta linh cảm hình như có chuyện không hay nào đó đang xảy ra”

Đàn Phong : “Vậy chàng có đoán được là chuyện gì không?”

Chu Đệ : “Ta không biết là chuyện gì”

Đàn Phong : “Sao lại vậy......À Có khi nào liên quan tới mẹ khôn'g? Có câu mẫu tử liền tâm, có thể mẹ đang xảy ra truyện”

Chu Đệ : “Điều này”

Chu Nguyên Chương : “Theo lời con nói. Yên Ninh khó sử lên không thể trở về”

Tô Na : “Hoàng Thượng, thần xin bạo gan hỏi người”

Chu Nguyên Chương : “Khanh cứ hỏi đi”

Tô Na :” Dạ. Hoàng Thượng. Hoàng hậu nương nương hiện có ở trong cung không?”

Chu Nguyên Chương do dự một lát rồi nói : " Hôm qua bà ấy xin trẫm đòi ra ngoài giúp đỡ bá tánh bị nạn. trẫm đã đồng ỳ để bả xuất cung”

Đàn Phong : “Sao lại”

Chu Đệ : “Chuyện này liên quan gì tới Hoàng hậu nương nương?”

Chu Nguyên Chương : ”chuyện đến nước này koi bộ cũng nên cho con biết Đàn Phong con nói đi”

Đàn Phong bắt đầu kể với lời của Thiên hậu nương nương cho Chu Đệ nghe: ”đó là lý do mà mọi người luôn quan sát hoàng hậu nương nương”

Chu Đệ : ”không thể nào, chắc chỉ là trùng hợp thôi”

..................

Nam Vu Lý - Thiếc phủ

Hồ Duy Dung một mình ngồi ngoài đại sảnh, hắn uống một ly trà và cảm thán "Hồ Duy Dung ta dúng là lão tướng té ngửa mà, bây giờ ta không có người thân lại mất đi thế lực, ta phải nhờ ai giúp sức xây dựng lại dại nghiệp phục quốc đây. Nghĩ lại Lưu Bá Ôn cũng vừa là dối thủ lại vừa là bạn hay là...."

Hồ Khải : “Đệ đệ huynh về rồi đây”

Hồ Duy Dung: “Hồ Khải, sao huynh có cách nén trốn về đây. Ta nghe nói huynh bị Đại Minh truy nã. Tại sao huynh lại hãm hại Thiếc Nương tử vậy?“

Hồ Khải: “Ta muốn dòi lại mối hận năm xưa nhưng mà không ngờ tên Chu nguyên Chương dó lại bảo vệ bà ta đến vậy”

Hồ Duy Dung: “Tại vì hắn chưa biết bà ta là Thiếc Nương Tử.”

Hồ Khải : "ta đã vạch trần thân phận của bà ta trước mặt hắn rồi. Nhưng kỳ lạ là hắn không có phản ứng gì. Tại sao lại vậy chứ? đây không giống như tính cách của hắn”

Hồ Duy Dung: “Đệ cũng nghĩ vậy, tên Chu nguyên Chương dó nổi tiếng đa nghi lại rất công chánh và thận trọng, không thể không có phản ứng gì trừ khi Thiếc nương tử đã khai cho hắn tất cả”

Hồ Khải: “Nhưng tại sao hắn lại không xét sử bà ta”

Hồ Duy Dung: “Ta nghĩ chuyện này có hai khả năng

Thứ nhất là hắn có ý muốn lợi dụng Thiếc Nương Tử, mượn tay ả để tiêu diệt Nam Vu Lý

Thứ hai là Có thể vì Chu Đệ hoặc là vì bà ta đã cứu hắn khi hắn bị huynh kêu người đi truy sát, nhưng mà trước giờ hắn chỉ yêu thương và bảo vệ Mã hoàng hậu thôi mà......À mà ai đã cứu huynh khỏi pháp trường vậy?”

Hồ Khải: “Đó là đạo sĩ tên Tiêu Dương hắn là đệ đệ của Tiêu Di, nội công và pháp lực của hắn hơn Tiêu Di rất nhiều”

Hồ Duy Dung : “khi nào đệ sẽ gặp hắn xem thực ra con người này như thế nào?. Có người tới, huynh nánh mặt trước đi”

Hồ Khải trốn đi. Bên ngoài có một tên thuộc hạ bước vào. Hồ Duy Dung hòi : “Ngươi thám thính ra chuyện gì chưa?”

Tên thuộc hạ : “Bẩm thế tử hôm nay ở tế đàn, tự nhiên hiện lên dòng chữ muốn bắt Thiếc nương tử về trị tội”

Hồ Duy Dung hơi bất ngờ " Chữ xuất hiện trên tế đàn, sao có thể". hắn nói " Ừ ngươi lui ra đi"

Hắn nghĩ "Nghe Mê Khang nói. Chu Nguyên Chương nhiều lần bảo vệ Thiếc Nương Tử, lẽ nào bà ấy được hắn.....Ta không thể lợi dụng bà ta như trước, nếu bà ta được sủng ái thì đối với ta là lợi hay hại đây?”

..............................

A Lý ở phủ của mình vì cậu ấy không thể chấp nhận người mẹ như Thất công chúa. cậu trầm tư, chống tay xuống bàm "Mẹ Châu Vũ, mẹ đã ra đi hơn ba tháng rồi hiện giờ mẹ ở đâu, mẹ sống có tốt không? có gặp được dì Châu Linh không? A Lý thật sự rất nhớ mẹ, tuy mẹ không phải là mẹ ruột của con nhưng từ lâu con đã xem mẹ là mẹ ruột. Bây giờ quán trọ Minh Nhật đã bị Thất công chúa chiếm rồi, con thật là vô dụng không thể giúp mẹ quản lý quán trọ, mẹ, con sẽ không bao giờ chấp nhận ả sấu xa đó là mẹ của mình. Bây giờ a Lý cô đơn một mình, cha Thiên Vong và Như Song tỷ tỷ lại không ở bên cạnh mình phải làm sao đây?. Cha Thiên Vong con rất nhớ cha”

Tinh Linh: “A Lý à đệ lại nhớ dì Châu Vũ và Lưu quốc sư à”

A Lý: “Tanh Ninh. Từ khi mẹ Châu Vũ mất, Cha Thiên Vong và Như Song tỷ tỷ không ở bên cạnh đệ, đệ buồn lắm”

Tinh Ninh: “thôi được rồi. Đệ còn có ta mà. chúng ta ra ngoài chơi cầu nha”

A Lý: “nhưng đệ không có tâm trạng”

Tinh Ninh: “thôi đi đi mà”

A Lý: “Được rồi chơi thì chơi”

A Lý và Tinh Ninh ra ngoài chơi banh chơi được 5 vòng thì nghe chuyện ở tế đàn

A Lý: “Thiếc Nương Tử . Tinh Linh tỷ biết về người này không?”

Tinh Linh: “Tỷ chỉ nghe ông ngoại kể là bà ấy từng là đại pháp sư nhưng mà sau khi Nam Vu Lý diệt vong, bà ấy phụng mệnh quốc vương đi tới Đại Minh làm phi..... tỷ chỉ biết vậy thôi. Có lẽ hiện giờ bà ấy chắc đang ở ứng thiên, thôi mình chơi tiếp đi”

A Lý : “Chuyện về Thiếc Nương tử đó đang đồn đại ở Nam Vu Lý. Dân chúmg ở đây có thể mượn lý do này mà tần công Đại Minh. Như vậy thì chiến tranh e là khó tránh khỏi”

.........................

Bát hoàng tử trở về sau 20 năm mai danh ẩn tích

Hắn triệu tập tất cả các trưởng lão, người dân và học sinh ở vô ảnh cốc tới tế đàn

Bát Hoàng Tử :: Các vị, ta là Bát hoàng tử, tên Thiếc Mê ALam. là con trai thứ tám của tiên vương. Hôm nay ta trở về là để dẫn dắt chúng thần dân, tìm ra kế sách khởi nghĩa trả thù”

Bát hoàng tử : “Mọi người chắc cũng đã hiểu hoàng tỷ của ta rồi, sở dĩ tỷ ấy làm như vậy

Thứ nhất là vì muốn dạy cho đám người Chu Nguyên Chương kia một bài học để hắn hối hận khi đã tiêu diệt nam Vu Lý ta

Thứ hai là vì thể hiện nước ta sẽ nổi lên đòi lại công bằng cho mình dể chúng biết chúng ta không dễ bị ăn hiếp như xưa

Thứ ba là vì Muốn đòi lại Thiếc Nương Tử để sử tội phản quốc của bà ta.

Mọi người đã bị bọn người Lưu Bá Ôn thuyết phục rồi, vì đại cuộc chuyện này ta sẽ bỏ qua cho mọi người”

Một giáo tạp nói : “Đúng vậy, từ giờ mọi người hãy nghe theo hiệu lệnh của bát hoàng tử và thất công chúa, tuyệt đối không được để ai kích động lôi kéo”

Tất cả đều đồng thanh: “Dạ rõ”

Bát Hoàng Tử: Hiệu trưởng, giáo tập trưởng và trưởng lão ở lại ta có chuyện muốn bàn bạc “

Trưởng lão: “Bát hoàng tử hai mươi năm không gặp hôm nay người gặp riêng ba chúng thần có gì căn dặn”

Bát Hoàng Tử: “Ta cực khổ tu luyện đủ loại võ công pháp thuật, chau dồi kinh nghiệm nhiều năm và giờ chính là lúc quay về dẫn dắt Nam Vu Lý ta phục quốc trả thù. Hiện giờ Thái tử Chu Tiêu qua đời, Chu Doãn Văn tạm thời bị phế, Chu Đệ vừa nắm quyền nhiếp chính vương trong triều. Trong hoàng cung Đại Minh, loạn thần tặc tử hoành hành. Thiếc Nương Tử không rõ tung tích. Chu Nguyên Chương và Chu Đệ đang rất lo lắng. Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất của chúng ta”

Trưởng lão : “vậy người định làm như thế nào ? “

BHT: “Ông tạm thời thay ta cai quản vô ảnh cốc và Châu Nam Vu Lý, ta sẽ đích thân tới Đại Minh một chuyến”

Trưởng lão : “Ngươi tới đó để thâm dò tình hình nữa sao?”

Bát Hoàng Tử : “Ừ. Mục đích của ta là dùng phép phong tỏa chỗ ở của bọn chúng, sau đó bắt Chu Nguyên Chương và Thiếc Nương Tử lại và dùng kế khiến quân đội của chúng tan rã”

Giáo tập trưởng: “Còn có tên Chu Đệ và đại quân của Nữ Nhi Quốc”

Bát Hoàng Tử: “Hai thứ đó ta không lo ngại bởi vì nữ nhi quốc chúng mới bị thiên ma tàn phá đang trong qua trình xây dựng ổn định chính trị, còn tên Chu Đệ. Hắn không chịu nghe lời, ta sẽ khiến hắn biến mất trên đời này. Còn nữa các trò trường học pháp thuật ma ha lý, từ giờ ta sẽ đào tạo bồi dưỡng các học trò tập luyện thêm nhiều pháp thuật, trận pháp nâng cao có tính tàn sát hủy diệt cao hơn

Cho nên ta sẽ tổ chức kỳ thi pháp thuật và võ công quy mô lớn vào bảy ngày sau, giáo tập trưởng phải căn dặn chúng nhớ tập luyện cho đàng hoàng nếu như lúc đó trò nào mà bị điểm kém ta sẽ sử phạt 20 trượng”

Giáo tạp trưởng: “Dạ rõ thưa bát hoàng tử”

Bát Hoàng Tử : “Được vây ba người đi làm việc của mình đi. “

...................

Tại trường học pháp thuật tất cả học trò đang tập luyện pháp thuật

Sa Vu: “thầy hiệu trưởng và giáo tạp trưởng hạ lệnh phải cấp tốc ôn luyện pháp thuật võ công hơn nữa phải học văn chương, mình mệt chịu hết nổi rồi”

Tây Mông: “Mình cũng vậy nhưng đành chịu thôi ta sợ bị phạt lắm đó”

Giáo tập: “Sa Vu, Tây Mông. tập chung tặp luyện đi”

Giáo tập trưởng nghĩ: “Bát Hoàng Tử này khi không hắn lại trở về, hắn sẽ nguy hại rất lớn tới địa vị của ta,;xem ra ta phải tiếp cận với hắn một thời gian sau đó tìm điểm yếu của hắn rồi đối phó hắn sau”

......................

Bát Hoàng Tử :”Hoàng tỷ 20 năm không gặp”

Thất công Chúa : “Bát hoàng đệ 20 năm qua đệ tu luyện tới đâu rồi”

Bát Hoàng Tử: “ta lên núi theo sư phụ học được rất nhiều pháp thuật võ công. Bây giờ pháp lực của ta chỉ có hơn không có kém, đã đến lúc chúng ta tìm Chu Nguyên Chương và Lưu Bá Ôn tính sổ rồi. Cả tên phản đồ Thiếc Nương Tử kia”

Thất Công Chúa: “ta vốn định để ả quay về làm việc với chúng ta”

BHT: “Thôi đi, bà ta được Chu Nguyên Chương sủng ái, lại còn dược nhiều người yêu quý tin tưởng, ả không thể nào quay về làm việc cho chúng ta được đâu”

Thất Công Chúa : “Ta cũng biết, hiện ta giam ả ở ma động"

Bát Hoàng Tử : ”Ma động?”

Thất Công Chúa : ”đệ có điều chưa biết, hiện nay ta đang hợp tác với thiên ma, Mã hoàng hậu hiện tại chính là Bạch Ma Nữ thuộc hạ của thiên ma, ngoài ra Thiếc Mê Khang vẫn còn sống"

Bát Hoàng Tử : ”Cái gì Thiếc Mê Khang còn sống, tỷ hợp tác với Thiên Ma”

Thất Công Chúa : ”đúng vậy”

Bát Hoàng Tử : Tỷ vừa nói Mã Hoàng hậu hiện tại là Bạch Ma Nữ, ý tỷ là tỷ cùng thiên ma tráo đổi hồn phách của ả

Thất Công Chúa : Không phải, Kiếp trước của bà ấy chính là Bạch Ma Nữ, bị bọn ngươi Hòa Yên Ninh giết chết, may nhờ người trong ma tôc cứu lên bà ta không hồn phiêu phách tán. Thiên Ma giữ hồn phách của bà ta, đợi khi Nguyên triều sắp diệt vong thì cho linh hồn của bà ta nhập phôi thai của bà Trịnh Ẩu

Nửa tháng trước, Thiên Ma đã tìm tới bà ta để khôi phục lại ký ức kiếp trước cho bà ta

Bát Hoàng Tử: ” Thì ra là vậy. Nghe thật thú vị, Chu Nguyên Chương có nằm mơ cũng không thể ngờ người đàn bà mà hắn yêu thương xuốt mấy chục năm qua là Bạch ma nữ, đây là đả kích rất lớn với hắn. thất tỷ đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Thất Công Chúa : ”đệ cứ yên tâm đi, chúng ta có thể đối phó Thiên Ma mà”

Bát Hoàng Tử : ”Thất Tỷ, phải cận thận Thiên Ma không phải kẻ vô danh Tiểu Tốt, chúng ta phải hết sức đề phòng hắn"

Thất Công Chúa : ”ta đã biết, hiện đệ có kế hoạch gì chưa?”

Bát Hoàng Tử: “Chúng ta sẽ triệu tập tất cả các vị trưởng lão ở Nam Vu Lý để giải thích làm sao cho họ tin tưởng, đồng lòng với chúng ta, sau đó bắt tên Chu Nguyên Chương uy hiếp đám người Đại Minh"

Thất Công Chúa: “Được, ta sẽ phối hợp với Đệ - kế hoạch của đệ đúng là hợp ý tỷ”

Bát Hoàng Tử : “Tỷ cũng phải sửa lại tính nóng nẩy của tỷ đi, hở chút là muốn đánh chết người”

Thất Công Chúa :” Võ công của bọn chúng cộng lại cũng không phải là đối thủ của hai chúng ta, hơn nữa mối thù ở thiên cung mật thất hôm đó, ta sẽ khiến chúng đau khổ gấp vạn lần”

Bát Hoàng Tử: “Đương nhiên ta biết nhưng Lưu Bá Ôn hắn không phải là một nhân vật đơn giản, đối phó với bọn người đó chỉ được dùng trí không được dùng sức, đợi khi ta tiêu diệt được Đại Minh và Đông nữ quốc thì thiên hạ sẽ như là đồ vật nằm trong túi của chúng ta”

Thất Công Chúa: “Được. Mong là lần này đệ trở về kế hoạch của chúng ta sẽ thành công”

Bát Hoàng Tử nghĩ: “Sao trên người tỷ ấy lại có ma khí chẳng lẽ do tỷ ấy mượn sức mạnh của thiên ma sao. Như vậy cũng tốt ta sẽ tạm thời lợi dụng sức mạnh của hắn sau đó tìm cách loại trừ hắn sau”

....................

Hồ Duy Dung lúc này vận công liệu thương cho Hồ Khải : ”ta nói huynh hãy cẩn thận, Thiên Ma không phải kẻ chúng ta có thể đùa được đâu”

Hồ Khải : ”ta biết công lực của Đệ hiện tại như thế nào”

Hồ Duy Dung : ”đã khôi phục hoàn toàn, nhưng đệ muốn luyện thêm, nếu không chỉ thêm bỏ mạng lần nữa’

Hồ Khải : ”đệ ở lại Nam Vu lý không phải ý tưởng hay, xớm muộn gì cũng sẽ bị Thất Công chúa phát hiện”

Hồ Duy Dung : ”đệ đang dự định tới Đại Minh ẩn thân, trung nguyên rộng lớn không thiếu nơi cho ta ẩn thân”

Hồ Khải : ”tốt, ta sẽ ở lại dưỡng thương, dù gì thất công chúa cũng đang hợp tác với ta”

Hồ Duy Dung : ”Thất công chúa vô cùng nham hiểm, huynh phải cẩn thận”

Hồ Khải : ”đệ yên tâm”

Hồ Duy Dung : ”vậy hôm nay đệ sẽ lên đường, huynh cứ vào mật thất pháp trận đệ đã bày sẵn”

Hồ Khải : ”đệ quả là thông minh, tiếc là ta hành động quá vội”

Hồ Duy Dung : ”đừng nói nhảm nữa, bây giờ đệ lên đường đây”

Hồ Khải : ”được đệ nhớ cẩn thận”

Hồ Duy Dung bắt đầu âm thầm đi về Đại Minh, cũng may Nam Vu Lý, lúc này tập trung tu luyện không ai phát hiện ra ông

......................

Lúc Này Sala Đi gần tới biên giới bà phát tín hiệu cho Đàn Phong

Sala : ”được rồi, bây giờ chúng ta nghỉ lại dịch quán chờ Đệ Nhi cho người tới”

Kim Ngân : ”dạ thưa nữ vương”

.....................

Lúc Này Chu Đệ Đang cùng Đàn Phong ở ngự thư phòng

một tến Lính : ”báo cáo, tin từ Biên giới, Nữ Vương Sala đã tới Đại minh”

Đàn Phong : ”là mẫu hoàng”

Tô Na : ”công chúa người đừng kích động tránh ảnh hưởng thai nhi”

Tần Lý : ”hay! Hoàng Dì đã tới”

Chu Đệ : ”được rồi, Đàn Phong nàng cứ bình tĩnh ở lại hoàng cung chờ mẫu hoàng, nếu nàng có chuyện gì Mẫu hoàng không tha cho ta đâu, Tô Na ngươi cũng ở lại bầu bạn với Đàn Phong, Ta thì phải ở lại lo triều chính, Tần Lý, đệ hãy đi đón Mẫu Hoàng”

Tần Lý : ”đệ sao, được rồi để cho đệ”

Chu Đệ : ”người đâu lập tức Truyền Mộc Cao Phong và TIết Ứng Long vào cho ta”

Tên Lính : ”dạ”

..........................

Mộc Cao Phong, Tiết Ứng Long : ”tham kiến thái tử, Thái tử phi”

Chu Đệ : ”miễn lễ”

Mộc Cao Phong : ”không biết thái tử cho gọi chúng thần vào có việc gì?”

Chu Đệ : ”Sala nữ vương, của nữ nhi quốc trên đường tới thăm thái tử phi, hiện đã tới biên giới, ta lệnh cho hai ngươi lập tức tới biên giới hộ tống nữ vương an toàn tới kinh thành rõ chưa”

Tiết Ứng Long : ”xin hỏi thái tử Sala Nữ Vương trông như thế nào?”

Chu Đệ : ”các ngươi không cần lo Tần Lý Sẽ đi cùng hai ngươi”

Mộc Cao Phong, Tiết Ứng Long : ”chúng thần đã biết bây giờ chúng thần sẽ triệu tập một đối nhân mã đi nghênh đón”

Chu Đệ : ”được. mau chóng lên đường”

Mộc Cao Phong, Tiết Ứng Long : ”rõ”

Chu Đệ : ”Tần Lý Đệ cũng Thu Xếp lên đường ngay đi”

Tần Lý : “Đệ đi chuẩn bị ngay rồi”

thế là Tần Lý cùng Mộc Cao Phong, Tiết Ứng Long lên đường nghênh đón Sala Nữ Vương

Đàn Phong : ”vậy chàng định phái ai đi điều tra chuyện cương thi”

Chu Đệ : ”ta vừa phái Nhạc Phong và Hàn Thiên Diệp đi lo chuyện này rồi”

Đàn Phong : ”đợi mẫu hoàng tới đây, ta sẽ cho người tìm mẹ”

Chu Đệ : ”ta biết rồi” Chu Đệ Ôm lấy Đàn Phong : ”xin lỗi nàng, vốn nghĩ về Đại Minh nàng sẽ vui vẻ nào ngờ xảy ra đủ chuyện”

Đàn Phong : ”chàng đừng nói vậy, khi ở Nữ nhi quốc, chàng nhiều lần cứu mạng thiếp, bây giờ thiếp lại chẳng giúp gì được cho chàng”

Chu Đệ : ”ta không bảo vệ được đứa con của chúng ta, nàng không trách ta, ta đã biết ơn lắm rồi”

Đàn Phong : ”quốc sư cũng bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, chàng đừng trách ngài ấy và bản thân nữa”

Chu Đệ : ”quốc sư vì nước, ta nào trách ông ấy, chỉ trách bản thân ta vô năng”

Đàn Phong : ”chàng đừng tự trách nữa, nên bảo trọng sức khỏe, còn nhiều việt phải lo”

Chu Đệ : ”cám ơn nàng”

Đàn Phong ôm lấy Chu Đệ mỉm cười hạnh phúc

...................

tại Nữ Nhi Quốc

Ngọc Hân Lo lắng, thì người hầu lại báo : ”bẩm tả tướng quân công chúa…”

Ngọc Hân : ”công chúa thế nào nói mau”

Người hầu : ”công chúa không chịu ăn uống, cả ngày như người mất hồn”

Lâm Nguyệt Giao sau khi giải quyết chính sự đi lại : ”Ngọc Hân Cô sao vậy?”

Ngọc Hân : ”tam công chúa như người mất hồn không chịu ăn uống gì cả?”

Lâm Nguyên Giao : ”có biết nguyên nhân tại sao không? Công chúa như vậy từ khi nào?”

Ngọc Hân : ”từ khi công chúa bị giam trong âm tà khốn sát trận nó ảnh hưởng thần trí”

Lâm Nguyệt Giao : ”vậy do trận pháp ảnh hưởng à?”

Ngọc Hân : ”ta thấy không giống, vì ít nhất kẻ bị dính chiêu sẽ nghe sự điều khiển còn lúc này công chúa vẫn làm chủ chính mình”

Lâm Nguyệt Giao : ”như người mất hồn, không ăn không uống, cô ấy đau lòng vì tình sao?”

Ngọc Hân : ”gì chứ không thể nào?, bọn đàn ông nữ nhi quốc không tên nào lọt vào mắt xanh của Tam Công Chúa”

Lâm Nguyệt Giao : ”vậy mẫu người của cô ấy như thế nào?”

Ngọc Hân : ”tam công chúa vốn là người hiền lành lượng thiên, nên cô ấy sống thiên về tình cảm, người có thể khiến tam công chúa trồng cây si ít nhất cũng phải được như Tứ Hoàng Tử Chu Đệ”

Lâm Nguyệt Giao : ”thế thì lạ thật, gần ấy cô ấy có tiếp xúc người nào như vậy không?”

Ngọc Hân : ”làm gì có ở nữ nhi quốc căn bản không có một tên… chẵng lẽ là hắn, không thể nào?”

Lâm Nguyệt Giao : ”cô vừa nghĩ tới ai?”

Ngọc Hân : ”Chu Thiên Bá Chứ Ai? Cái tên khốn đó khiến hai tiểu nha đầu nhà tôi si mê không thôi cứ theo tôi mà hỏi hắn là ai, còn cơ hội gặp lại hắn không? Khiến cho tôi tức chết đây”

Lâm Nguyệt Giao : ”Chu Thiên Bá, hắn và công chúa tiếp xúc, ta thấy không nhiều”

Ngọc Hân: ”chính vì vậy ta mới không hiểu nỗi”

Lâm Nguyệt Giao nhíu mày : ”à đúng rồi! khi cô cùng Chu Thiên Bá tới cứu cô ấy, thì đã xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Hân : ”ta định liều mạng vào cứu, nhưng Chu Thiên Bá ngăn cản, hắn lao vào trận pháp, khi trận bị phá ta chỉ thấy Tâm Kiếm có lam quang, và Tam công chúa quỳ xuống mà khóc rất thương tâm”

Lâm Nguyệt Giao : ”ta hiểu rồi, Chính là hắn Chu Thiên Bá, Ta đi tìm công chúa”

Ngọc Hân : ”cô hiểu điều gì?”

Lâm Nguyệt Giao : ”nếu ta không nhầm tam công chúa đã yêu Chu Thiên Bá, và Chu Thiên Bá đã hy sinh vì cô ấy, cảm giác khi phát hiện mình đã yêu nhưng cũng đồng thời nhìn người đó biến mất trước mặt, ta hiểu rõ nên ta đi tìm cô ấy”

Ngọc Hân : ”vậy đành làm phiền cô”

..................

Đàn Tuyết Lúc này như mất hồn, lệ đổ hàng mi cô thì thào: ”ta thật là vô dụng, có được tâm kiếm, nhưng không thể bảo vệ một ai, còn khiến chàng vì ta mà chết, chàng chắc đang cô đơn lắm, đợi ta sẽ đến với chàng ngay”

Đàn Tuyết Lấy Dây treo cổ nhưng tâm kiếm xuất hiện chém đứt dây, và mỗi lần cô tự sát tâm kiếm đều ngăn cô lại, cô muốn chết theo Chu Thiên Bá nhưng lại không thể thành công, nên dùng cách tuyệt thực chờ cái chết, tâm kiếm cũng không thể ép cô ăn

Lâm Nguyệt Giao : ”Công Chúa, mất đi người mình yêu mà đau lòng sao?”

Đàn Tuyết : ”Nguyệt Giao tỷ tỷ, là tỷ à?”

Lâm Nguyệt Giao : ”người tên Chu Thiên Bá đó rất tuyệt đúng không?”

Đàn Tuyết : ”phải huynh ấy như vị thần hộ mạng của ta”

Lâm Nguyệt Giao : ”phải cậu ấy hy sinh tất cả để bảo vệ cho cô”

Đàn Tuyết : ”ta thật ngốc, khi huynh ấy cầu thân ta, ta nên đồng ý”

Lâm Nguyệt Giao Lắc đầu :”không phải, tình cảm là thứ không miễn cưỡng được, đôi khi mình yêu một người lúc nào không hay, ta hiểu tâm trạng của công chúa lúc này, ta từng dùng đủ mọi cách khiến Cho Chu Yên Sống Lại và rồi ta gặp được Tầm Trân tiền kiếp của huynh ấy, khi huynh ấy phạm thiên điều, phải đi chuyển thế đầu thai ta miễn cưỡng tiễn huynh ấy đi, ta rất muốn chết nhưng đứa bé trong bụng ta không cho phép”

Đàn Tuyết : ”Nguyệt Giao Tỷ, tỷ còn có đứa con cần tỷ chăm sóc, còn ta thì đến ôm chàng ta cũng chưa từng”

Lâm Nguyệt Giao : ”trước khi chết câu ấy đã nói gì?”

Đàn Tuyết : ”huynh ấy nói huynh ấy yêu ta, muốn bảo vệ ta trọn kiếp, huynh ấy còn nói tâm kiếm của ta không có linh hồn, huynh chuyển hóa thành kiếm linh hợp nhất cùng tâm kiếm, huynh ấy không chết, chỉ là chuyển sang một trạng thái khác bảo vệ ta trọn kiếp”

Lâm Nguyệt Giao : ”có phải là sau đó tâm kiếm luôn ngăn cản công chúa tự sát, nên mới phải tuyệt thực không?”

Đàn Tuyết : ”sao tỷ biết?”

Lâm Nguyệt Giao : ”cũng dễ thôi, vì chỉ có cách này tâm kiếm mới không cản được cái chết của công chúa”

Đàn Tuyết : ”đúng vậy, huynh ấy nói ta vẫn chưa làm chủ được tâm kiếm, nhưng dù đã luyện qua tâm pháp hiện tai ta vẫn không thể dùng tâm kiếm tự sát”

Lâm Nguyệt Giao : ”vì Chu Thiên Bá đã ngăn cô lại”

Đàn Tuyết : ”tỷ nói Thiên Bá ngăn cản ta?”

Lâm Nguyệt Giao : ”phải, không phải cậu ấy nói sao cậu ấy không chết chỉ là chuyển sang thành linh kiếm bảo vệ cô trọn kiếp"

Đàn Tuyết : ”nhưng ta không thể ôm chàng, không thể trò chuyện cùng chàng”

Lâm Nguyệt Giao : ”vậy cô càng không thể chết, cố phải cố gắng tu luyện trở nên lợi hại hơn, thứ nhất để không một ai bên cạnh cô phải ngã xuống nữa, thứ hai là không từ bỏ hy vọng”

Đàn Tuyết : ”không từ bỏ hy vọng?”

Lâm Nguyệt Giao : ”phải, Chu Thiên Bá có thể hóa thành linh kiếm thì chắc chắn có cách từ linh kiếm hóa lại thành người”

Đàn Tuyết kích động : ”từ linh kiếm hóa lại thành người, tỷ có cách nào à?”

Lâm Nguyệt Giao : ”ta không có, nhưng ít nhất trước khi tìm ra cách cô cũng không nên từ bỏ, cô có muốn chết cũng phải ôm ngươi ta một cái đã chứ”

Đàn Tuyết lau nước mắt : ”tỷ nói đúng, ta không thể như vậy, ta phải cố gắng, và tìm cách đưa huynh ấy trở lại”

Lâm Nguyệt Giao cười: ”như thế mới phải chứ thế bây giờ đói chưa?”

bụng Đàn Tuyết kêu một tiếng, Đàn Tuyết cười: ”ta đói rồi”

Lâm Nguyệt Giao cười : ”được rồi ta sai người mang cơm cho công chúa, ta ra ngoài đây, cô mà có chuyện ta và Ngọc Hân Không xong với nữ vương đó, cô đừng hại bọn ta”

Đàn Tuyết cười : ”Nguyệt Giao Tỷ, cảm ơn tỷ”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.