Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trấn Quốc Chi Bảo

Tiểu thuyết gốc · 4613 chữ

Tại chánh điện Hòa Gia Trang

Hòa Yên Ninh : ”Có Việc gì mà mọi người gọi ta tới gấp vậy?”

Kim Chi nói : “tỷ tỷ vừa này khi muội đưa thảo mộc về nhà thì thấy mấy tên lính này cướp bóc của người. Người dân nghèo đói quỳ xuống khóc lóc van xin, nhưng bọn chúng không mảy may động lòng. quá đáng hơn, là chúng đánh đập cả cụ già và trẻ nhỏ, cón cưỡng bức dân nữ, còn phụ nữ có thai thì chúng đánh đập nếu là thai đầu lòng thì chúng mổ bụng hòng lấy tử hà sa, muội không chiu đựng được nên phải xuất thủ”

Hòa Yên Ninh phẫn nộ đập tay lên bàn khiến chiếc bàn vỡ tung : ”Khốn kiếp, bọn súc sanh này dám vào địa bàn của ta làm những chuyên thương thiên hại lý, táng tận lương tâm như vậy, để xem ta trừng trị chúng thế nào!! Kim Chi muội làm tốt lắm

Kim chi : ”Không có gì, muội thích nhất là đánh bọn Súc sinh này.

Bên ngoài một tráng sĩ của hòa gia trang nói : ”bẩm bảo chủ thuộc hạ bắt được một kẻ khả nghi trà trộn vào đội ngũ của Hòa Gia trang, xin bảo chủ Định đoạt”

Hòa Yên Ninh : ”Đưa hắn vào đây”

hai tên thuộc hạ giải tên gian tế vào đá vào chân :”Quỳ Xuống”

Hòa Yên Ninh : ”Ta Cho ngươi cơ hội thành thật khai báo, ai sai ngươi tới đây?, nếu không ngươi biết hậu quả rồi đó”

tên gian tế đáp : ”Bớt nói nhảm, ta đã bị ngươi phát hiện muốn chém muốn giết thì tùy”

Hòa Yên Ninh nhìn với anh mắt sắt lạnh : ”đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta, nói mau”

Tên gian tế định tự sát thì Hòa yên Ninh cản lại : ”Trước mặt ta còn muốn tự sát. Đâu có dễ như vậy"

Từ bên ngoài Chu Nguyên Chương đã nghe lén được cuộc họp mặt tại Hòa Gia Trang, ông nghĩ: ”Không ngờ Yên Ninh vẫn giữ dược phong độ của một vị Tướng cầm quân”

Hòa Yên Ninh : “ta đếm đến ba nếu ngươi không khai, ta sẽ phải dùng hình với ngươi …..1….2….”

Tên gian tế thản nhiên trả lời : ”muốn đánh thì hãy đánh cho chết nếu không ta cho ngươi sẽ thê thảm đó”

Hòa Yên Ninh : ”tưởng ta không có cách đối phó ngươi sao? ”

Hòa yên ninh bắt đầu dùng phép “huntala huntala, maniumta la salamadada uchihamadara … trả lời ta ai sai ngươi tới?”

Chu Nguyên Chương nghe được thần chú có chút bất ngờ nhưng ông lại vui mừng, thầm nghĩ: ”Không ngờ Yên Ninh còn có chiêu này, có nàng ấy thì trẫm không cần phải ngày đêm cầu khẩn Lưu Bá Ôn trở về ”

tên gian tế anh mắt vô hồn bắt đầu khai ra mọi thứ “Tiểu nhân do Hồ khải phái tới, kẻ trực tiếp ra lệnh là Chương thống lĩnh”

Hòa Yên Ninh : ”Chương Thống lĩnh…. lại là hắn à?… ” - “nói tiếp đi”

tên gian tế ”một năm trước,tiểu nhân cùng Chương Thống Lĩnh cùng với 10 tên cẩm y vệ phụng mệnh hoàng thượng canh gác lãnh cung của người, sau khi người ra khỏi lãnh cung thì Chương Thống lĩnh và tiểu nhân đi gặp Hồ Khải, hắn ra lệnh ta giả làm ngự lâm quân để canh giữu bên ngoài tịnh an cung của người, một tháng sau, Chương Thống lĩnh Theo lệnh của Hồ Khải nói với tôi ở lại canh giữ một phi tần bị thất sũng cũng không có lợi ích gì cho Hồ đại nhân, bảo tôi trở về cẩm y vệ và chịu sự huấn luyện của Hồ Đại nhân tới khi thời cơ tới sẽ cùng Chương Thống lĩnh góp sức cho Hồ Đại nhân tạo nên cơ đồ, và tiểu nhân đã đồng ý với hắn”

Hòa Yên Ninh: ”Cho nên bây giờ ngươi tới mai phục ở Hòa Gia Trang với mục đích gì, Nói”

Tên Gian Tế ”Hồ Khải và Chương Thống lĩnh xem người là vật cản cần phải bị loại trừ”

Hòa Yên Ninh : ”nói cho ta biết để loại trừ ta? Và động cơ của hắn là gì?”

Tên Gian Tế : ”thứ nhất hắn gán tội danh cho người để hoàng thượng tiêu diệt Hòa Gia Trang, Thứ hai Vì người là mẹ của tứ Hoàng Tử,nên hắn diệt người trước sau mới tới tứ hoàng tử”

Hòa Yên Ninh nghe mà run sợ, thầm nghĩ : ”khốn kiếp, chúng nhắm vào Đệ nhi sao, cũng may ta kịp thời phát hiện nếu không hậu quả e là khó tiếp nhận..... tánh mạng của ta không quan trọng, nhưng sẽ liên lụy đến Hòa Gia Trang và cả Đệ nhi, lúc đó ta đúng là tội đồ, không thể nhìn mặt tổ tiên, chết mười lần cũng không đủ đền tội”- “Ngươi còn biết gì khai ra hết cho ta”

Tên Gian Tế: ”Tôi chỉ biết nhiêu đó”

Hòa Yên hỏa khí sung thiên : “đụng tới ta thì ta còn nhịn chứ đụng tới Đệ nhi của ta thì đừng hòng ta bỏ qua cho các ngươi”

Hòa Yên Ninh một Chưởng đánh một trưởng vào ngực hắn, khiến hắn văng ra xa phun một ngụm máu

Hòa Yên Ninh : Các ngươi dam hắn vào đại lao cho ta, đợi hoàng thượng định đoạt

các thuộc hạ : "Dạ"

...............

Hòa Yên Ninh trở về phòng của mình, bà lướt qua phòng Chu Nguyên Chương lúc nào không hay, trở về phòng, bà đóng cửa lại, bà thấy mệt mỏi thầm nghĩ :”nếu như chúng thành công giá họa cho ta, hoàng thượng có chu di cửu tộc ta không, Đệ Nhi có vì vậy mà liên lụy không?”

nước mắt của bà vô thức rơi xuống. Chu Nguyên Chương nhìn thấy kẻ mở của phòng bà định bước vào nhưng lại bước ra, định bỏ đi nhưng lại không đành lòng tự chửi mình : ”Chu Nguyên Chương ơi là Chu Nguyên Chương, một kẻ từng thống nhất thiên hạ, hoàng đế một cõi mà không dám đối mặt với một người phụ nữ sao? Bà ấy cũng là phu nhân của ta mà, tại sao ta lại phải sợ đối mặt bà ấy chứ?”

thế ông quay lại phòng nói đùa để bà vui :

”Thiên Đình có một Hằng Nga

Trần gian cũng có một Hòa Quý phi”

Hòa Yên Ninh giật mình, vội lau nước mắt quay lại thấy Nguyên Chương : ”Thần Thiếp Tham kiến Hoàng Thượng”

Chu Nguyên Chương đưa tay đỡ lấy và ôm bà vào lòng: ”Yên Ninh à, trẫm thấy nàng lúc nào cũng ở Hòa Gia Trang, chắc là buồn chán lắm,ta dẫn nàng đi dạo nha”

Hòa Yên Ninh : ”bẩm hoàng thượng, hôm nay thiếp không được khỏe, không muốn đi đâu cả,Thiếp lo thân phận của người bị bại lộ, không biết chúng sẽ dùng thủ đoạn gì nữa”

Chu Nguyên Chương : ”Vì trẫm thấy nàng buồn nên muốn cùng nàng ra ngoài cho tâm Trạng Tốt hơn, Yên Ninh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Hòa Yên Ninh không muốn nói Chu Nguyên Chương đành im lặng lắc đầu nói : ”không gì, chỉ là chút chuyện nhỏ, hoàng thượng đừng bận tâm”

Chu Nguyên chương : ”Yên Ninh nàng có biết tội Khi Quân phải xử ra sao không?

Hòa Yên Ninh giật ,mình định quỳ xuống thanh minh nhưng không dược :”thần thiếp......”

Chu Nguyên Chương : ”nàng không cần giấu ta, thật ra ta nghe hết rồi”

Hòa yên ninh nghĩ : ”như vậy thật khó sử, không phải chứ nếu hoàng thượng mà thấy được thì ngài ấy nhất định sẽ nổi giận tra khảo mình chứ, không phải là giữ bình tĩnh như bây giờ, chuyện này rốt cuộc là sao?

Chu Nguyên Chương : ”ở đây là Hòa gia trang không, trong cung, có chuyện gì nàng mau nói đi”

Hòa yên Ninh : ”ngài đã nghe hết thật sao?

Chu Nguyên Chương Cười : ”Đương Nhiên rồi, tại trẫm nghe nói nàng xử lý tốt mọi việc ở Hòa Gia Trang và đem lại cuộc sống bình yên cho bá tánh tại đây nên trẫm hiếu kỳ, tới xem cho vui

Hòa Yên Ninh mỉm cười : ”Hoàng thượng quá khen rồi, thiếp chỉ làm việc mình nên làm thôi, Còn ngài tự dưng lại lén ra đó khống sợ bị người ta phát hiện à?”

Chu Nguyên Chường cười : ”không đâu, trẫm rất cẩn thận mà phát hiện thì chúng làm gì được trẫm”

Hòa Yên Ninh : ”nếu .... nếu ,,,, nếu... thiếp thật sự bị họ hàm oan ngài có vì phút phẫn nộ mà chu vi cửa tộc thiếp không”

Chu Nguyên Chương hài hước trả lời : ”ta phải giam nàng  và mọi người nhưng theo luật pháp của Đại Minh, và bảo Đệ Nhi Đi cướp ngục” ông muốn đùa với Hòa Yên Ninh nhưng Quân vô hí ngôn nên phải cẩn thận ngôn từ mới được ông nói thêm “nàng thấy cách này có ổn không?"

Chu Nguyên Chương nghĩ thầm : ”may mà trẫm thông minh"

Hòa Yên Ninh khẩn trương: ”hoàng thượng không được làm vậy, sẽ liên lụy Đệ Nhi”

Chu Nguyên Chương  cười cười : ”không ổn à? vậy trẫm sẽ vào thiên lao ngồi chung với nàng, nàng thấy cách này được không?”

Hòa Yên Ninh lúc này đã nhận ra Chu Nguyên Chương đang trêu bà : ”hoàng thượng lại trêu đùa thần thiếp”

Chu Nguyên Chương : “haha đươc rồi,Ta sẽ Giam nàng cùng mọi người vào thiên lao theo luật, và giao cho Lưu bá ôn điều tra, để trả sự trong sạch cho nàng, trẫm tin rằng nàng sẽ không làm mấy chuyện cướp bóc và ức hiếp bá tánh xem thường triều đình như vậy được”

Hòa Yên Ninh lúc này mới thoải mái : ”tạ ơn hoàng thương đã tin tưởng,  nhưng theo thần thiếp biết Lưu quốc Sư đã từ quan rồi làm sao mà giúp chứ?”

Chu Nguyên Chương : ”vậy trẫm sẽ giao cho Từ Đạt điều tra rõ chuyện này .... nhưng thật may nàng đã vạch trần được kẻ nội gián nên đã giúp trẫm không bị khó sử”

Hòa Yên Ninh: ”Ngài... ngài khó sử vì thiếp sao, hay là vì?”

Chu Nguyên Chương : ”Dĩ nhiên là vì nàng, nàng là phu nhân của trẫm mà, Yên Ninh trẫm biết bản thân có lỗi với nàng, nàng yên tâm trẫm sẽ không để nàng chịu khổ nữa đâu”

Hòa Yên Ninh : ”Thần Thiếp cảm tạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương cầm tay Hòa Yên Ninh : ”nàng yên tâm, có trẫm ở đậy, sẽ không có chuyện đâu, hãy tin ở Trẫm”

Hòa Yên Ninh gật đầu, cúi mặt: ”dạ”

-----

Một người hầu gõ cửa,  Chu  Nguyên Chương và Hòa Yên Ninh giật mình, Hòa Yên Ninh bình tĩnh lại và nói : ”Vào đi ”

Người hầu đi vào : ”Tham kiến hoàng Thượng, bảo chủ”

Chu Nguyên Chương : ”Miễn Lễ, có việc gì?”

nữ hầu : ”bẩm hoàng Thượng, bảo chủ, có thư từ Nữ Nhi Quốc gửi cho bảo chủ

Hòa Yên Ninh nhận thư : ”Được rồi, Ngươi lui ra”

nữ hầu: ”nô tỳ cáo lui”

Chu Nguyên Chương: ”đợi đã”

Nữ Hầu :”Hoàng Thượng có gì căn dặn?”

Chu Nguyên Chương lấy tờ giấy viết dòng chữ KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO rồi đưa cho người hầu : ”ngươi dán tờ giấy này trước cửa rồi đi ngay cho ta”

Hòa Yên Ninh cố gắng nín cười trước tình huống này

Nữ Hầu : :"dạ, Hoàng Thượng”

Sau khi người hầu rời khỏi thì  Hòa Yên Ninh không thể nhịn được nữa. bà cười vui vẻ " I hi”

Chu Nguyên Chương : ”nàng cười cái gì? Mau mở ra xem có phải thư của Đệ Nhi truyền tin về không?”

Hòa Yên Ninh mở ra cùng hoàng thượng xem, bà vui mừng vì Tứ Hoàng tử sẽ cùng với Đàn Phong trở về đây. Chu Nguyên Chương nói: ”Đàn Phong nó là Trữ quân của Nữ Nhi Quốc, nó vì Đệ nhi mà về đây làm dâu từ bỏ vị trí trữ quân thật sao?”

Hòa Yên Ninh im lặng  nghĩ: ”Hoàng thượng nói đúng, sao Đàn Phong lại vì Đệ nhi về đây làm dâu mà từ bỏ quyền lực được, chắc là nó về chơi một thời gian mà thôi rồi nó sẽ trở về Nữ nhi quốc đó mà... nhưng nếu như ..... ”

Chu Nguyên Chương vỗ vai Hòa Yên Ninh kiến bà giật mình : ”nàng đang nghĩ về hai đứa nó sao?”

Hòa Yên Ninh : ”dạ,đúng vậy, thiếp đang nghĩ về hai đứa nó,,, nhưng mà ,,, lời nói của người không sai”

Chu Nguyên Chương : ”thôi, nàng đừng nghĩ nhiều, đợi Đệ nhi về trẫm hỏi rõ nó là được rồi”

Hòa Yên Ninh : ”Dạ, Được.... hoàng thượng, thiếp nghĩ thấy chuyện hai đứa nó về đây phải giữ bí mật,  chỉ thiếp và ngài biết. Nếu để cho Bọn Hồ Khải biết được chúng nhất định gây bất lợi cho nó”

Chu Nguyên Chương : ”Nàng nói có lý, nên giữ bí mật,,,, ngoài ra trong thư Đệ Nhi có nói cháu ta chưa đầy 100 ngày bị Thất Công Chúa của Nam Vu Lý hút hết máu trong người để luyện công, đúng là khốn kiếp, may mà ả ta đã chết nếu không trẫm nhất định tìm bà ta tính sổ”

Hòa Yên Ninh: ”Thất công chúa, thiếp cũng chưa từng gặp cô ta, nhưng nay cô ta đã chết nếu không món nợ này thiếp sẽ tính sổ với cô ta”

Chu Nguyên Chương nhìn Hòa Yên Ninh nghĩ  “nàng ấy đúng là thấu tình đạt lý, một người mẹ hiền lành, nhiều lần hy sinh vì Đệ Nhi  vậy mà trước đây trẩm hiểu lầm. nàng ấy muốn nhận lại Đệ Nhi vì nó giữ binh quyền được trẫm yêu thương,,, đúng là Trẫm quá hồ đồ rồi”

Hòa Yên Ninh trong lòng bất an, bà toát chút mồ hôi " Thiên hậu nương nương đã ứng mộng cho ta. người nói ta phải gặp kiếp nạn. Kiếp nạn của ta có phải là.... ta phải làm sao đây

............

Tại Nữ nhi quốc - Phủ công chúa

cung nữ : "Công chúa. Tay nải của người, chúng nô tỳ đã chuẩn bị xong hết rồi"

Đàn Phong mắt hơi đỏ, giọng buồn rầu nói " Ừ. Đa tạ ngươi"

Cung nữ : Công chúa, người đi nhớ bảo trọng nha, nhớ thường xuyên về Nữ Nhi Quốc để thâm chúng nô tỳ và các bá tánh

Đàn Phong : "Ừ. Ta sẽ về mà"

Một nô tỳ đưa tay nải cho Đàn Phong ”công chúa, tay nải của người, chúng nô tỳ đã chuẩn bị xong hết rồi

Đàn Phong mắt hơi đỏ, giọng buồn rầu :”đa tạ, ngươi”

Nô tỳ “Công chúa người nhớ bảo trọng nha, chúng nộ tỳ sẽ nhớ công chúa lắm”

Đàn Phong : ”ừ, ta sẽ về mà”

Đàn Phong một mình đi dạo xung quanh, lòng đầy ắp suy nghĩ “mình không nỡ rời xa Mẫu Hoàng và hoàng muội. Nhưng đã lỡ hứa với  huynh ấy, bằng lòng từ bỏ tất cả mọi thứ ở đây để theo chàng về Trung Nguyên. Mình Lựa chọn như vậy thật ra là đúng hay sai?…. từ nhỏ mình lớn lên tại đây. Chẵng lẽ,,,,, nhưng mình..thôi vậy, mình cùng huynh ấy về Đại Minh để gặp lại mẫu thân huynh ấy ở Hòa Gia Trang, có lẽ người đang rất nhớ tới chàng. Ta không thể ích kỷ như vậy”

Chu Đệ Bước tới, cô đưa tay lau đi nước mắt của mình và nói “Dục Dán, thiếp thấy theo thời gian thì bồ câu cũng đưa thư tới Hòa Gia trang cho mẹ biết rồi, Dục Dán à, liệu mẹ chàng có thích thiếp không?”

Chu Đệ : ”Nàng yên tâm đi, vì ta thấy nàng và mẹ ta rất giống nhau”

Đàn Phong : ”ý Chàng là mẹ Trẻ như thiếp hay thiếp già như mẹ?”

Chu Đệ đổ mồ hôi trả lời : ”ta...... ta .. muốn nói là tác phong làm việc của nàng, tình cảm của nàng rất giống mẹ ta, đều thương ta”

Đàn Phong cười: ”vậy sau này chàng phải nghe lời thiếp như nghe lời mẹ đó”

Chu Đệ đổ mồ hôi cảm thán : ”thôi chết ta rồi, sau này ta phải nghe lệnh phụ hoàng còn phải nghe lời mẹ và nàng, vậy Chu Đệ, ta khó sống rồi”

Đàn Phong nhíu mày búng mũi Chu Đệ nói :“chàng hãy chấp nhận số phận đi”

Chu Đệ : ”không được, không thể nào, ta đi kiếm cây ớt treo cổ chết cho rồi”

Đàn Phong : ”Để ta kiếm giúp chàng, Ngươi đâu mang dây thừng tới cho ta"

Chu Đệ : ”nàng kêu người mang dây thừng tới làm gì?”

Đàn Phong cười : ”thì để cho chàng treo cổ”

Chu Đệ cười khổ : ”Nàng nhẫn tâm vậy sao?”

Đàn Phong cười: ”ta còn thấy tội nghiệp cho cây ớt”

Chu Đệ đành phải chào thua : ”Đàn Phong, ta hiểu tâm trạng của nàng, có phải nàng không nỡ rời xa nữ nhi quốc không”

Đàn Phong : ”Thiếp..”

Chu Đệ : “làm khó cho nàng quá.hay là chờ tới khi Đại Minh ổn định, ta sẽ xin mẹ ta tới”

Đàn Phong : ”Dục Dán, chàng và mẫu thân khó khăn lắm mới nhận lại nhau. Sao thiếp có thể ích kỷ giữ chàng ở lại đây. Thiếp sẽ theo chàng về Hòa Gia Trang, sống Cùng với Mẫu thân”

Chu Đệ : ”đa tạ nàng, nhưng nếu có thể, ta cũng muốn đưa mẫu thân tới đây ở với chúng ta”

Đàn Phong khẽ cười

Tô Na, Tần Lý cùng Đàn Tuyết bước vào

Đàn Tuyết : ”đại tỷ, tỷ phải tới Đại Minh thật sao.. từ nhỏ tỷ muội mình không xa nhau giờ đột ngột như vậy muội thấy không quen, sau này không còn ai nói chuyện với muội nữa muội phải làm sao đây

Đàn Phong ôm Đàn Tuyết nói : ”Đàn Tuyết muội đừng nghĩ vậy,thời gian qua muội được tỷ, sư phụ của tỷ huấn luyện học rất tốt, muội xứng đáng với vị trí Trữ Quân hơn tỷ, muội thông minh đưa ra quyết sách xử lý mọi việc rất nhanh và thành thục nhưng tỷ mong muội hãy cố gắng tu luyện nhiều hơn nữa để xây dựng Nữ Nhi Quốc lớn mạnh hơn. Tỷ tới đại Minh nhưng khi Nữ Nhi Quốc có chuyện gì quan trọng muội hãy dùng bồ câu đưa thử báo tin cho tỷ, tỷ sẽ trở về giúp muội”

Đàn Tuyết lau nước mắt : ”dạ được, đại tỷ, Đại tẩu nhờ tẩu chăm sóc cho đại tỷ giùm muội”

Chu Đệ : ”Muội yên Tâm nếu Nữ Nhi Quốc có chuyện quan trọng cần tới chúng ta, ta và Đàn Phong  sẽ trở về giúp muội”

Tô Na : “Đại Công Chúa, thần cũng muốn theo người tới Đại Minh”

Tần Lý cười : ”haha,Đai Minh lấy nam làm chủ tới đó Tần Lý này sẽ lãnh đạo muội, muội phải nghe lời ta, nếu không….hahaha”

Tô Na Trơn mắt nhéo tai Tần Lý : ”Bộ xương khô, chàng muốn ăn đòn rồi đúng không?

Tần Lý : ”người ta chỉ nói đùa chứ bộ”

Tô Na : ”đùa cũng không được…. Đại công chúa thần đã cho Thiên Bình làm tham tướng thay vị trí của thần rồi, nữ vương cũng đã đồng ý

Đàn Phong : ”vậy à, Dục Dán Chàng thấy thế nào?”

Chu Đệ : ”Ta thấy Tô Na tay chân nhanh nhẹn lại làm việc mau lẹ tới Đại Minh sẽ làm được nhiều việc cho nàng, còn nàng nàng thấy sao?”

Đàn Phong : ”Thiếp Thấy cũng được. Tô Na cùng Tần Lý nhanh chóng thu xếp đồ đạt đi ”

Tần Lý cười nói : ”Hoàng Biểu Tỷ, yên tâm đã chuẩn bị xong hết ồi”

Đàn Phong : ”Nhanh vậy sao?”

Tô Na, Tần Lý : ”Cái Này gọi là phu thê đồng lòng”

một tiếng hô to “NỮ VƯƠNG GIÁ ĐÁO”

Đàn Phong, Chu Đệ, Đàn Tuyết : ”Tham Kiến Mẫu Hoàng”

Tần Lý : ”Tham Kiến Hoàng Dì” Tô Na : ”Tham Kiến nữ vương bệ hạ”

Sala : ”mọi người không cần đa lễ, đứng dậy hết đi …

Đàn Phong, con tới Đại Minh nhớ gửi lời hỏi thăm tới Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Bà Thông Gia”

Chu Đệ : ”Bà Thông gia… ý của mẫu Hoàng là … mẹ … mẹ ,,, của con”

Sala cười : ”Không lẽ là mẹ ta, ta cũng có nghe về thân thế của con nhưng vấn đề này là điều nhạy cảm của Hoàng Thất Đại Minh, mẫu hoàng không tiện nói nhiều, Bản thân ta cũng nghe danh Hòa Quý Phi và Mã hoàng hậu từ lâu đều là nữ Trung hòa kiệt , nếu có cơ hội ta muốn gặp họ”

Chu Đệ : ”Đa tạ Mẫu hoàng, mẹ con hẳn sẽ rất vui khi biết điều này”

Sala đưa cho Đàn Phong thanh kiếm : “ta có món quà muốn tặng cho bà thông gia”

Chu Đệ : ”xin hỏi mẫu hoàng là món quà gì? ”

Sala : ”đây là Hỏa Phụng Kiếm, một trong hai thanh kiếm vốn là Thần binh trấn quốc của nữ Nhi Quốc”

Đàn Phong, Đàn Tuyết : ”Mẫu hoàng người không đùa chứ?”

Tô Na : ”phải đó nữ vương, người tặng thanh kiếm này thì Trấn quốc Chi Bảo của Nữ Nhi Quốc chỉ còn có Hỏa Hoàng Kiếm”

Tần Lý cũng khiếp sợ không thôi : ”Hoàng dì xin suy nghĩ lại,nếu tặng thanh kiếm này Sức Mạnh của Nữ Nhi Quốc sẽ suy giảm rất nhiều”

Chu Đệ lúc này cũng hiểu rõ tầm quan trọng của thanh kiếm này:”mẫu hoàng, thanh kiếm này quan trọng với nữ nhi quốc như vậy, con quả thật không dám nhận”

Sala lắc đầu Cười : ”ai nói hai thanh kiếm này là Trấn quốc chi bảo của Nữ Nhi Quốc, khi thiên ma làm loạn nó có giúp chúng ta bảo vệ quốc gia được đâu, Trấn Quốc chi bảo của Nữ Nhi quốc chính là nó” Sala chỉ tay vào bụng của Đàn Phong

Tô Na : ”ý người là đại công chúa”

Sala lại lắc đầu, Đàn Tuyết tinh ý hơn : ”ý mẫu hoàng là đứa bé trong bụng đại tỷ”

Sala Gật đầu, Chu Đệ lên tiếng : ”Mẫu Hoàng nói con của tụi con là trấn quốc Chi bảo của Nữ Nhi quốc”

Sala lại lắc đầu, Tần Lý đành lên tiếng : ”được rồi, hoàng dì người đừng lắc đầu rồi gật đầu nữa được không?, xin người nói rõ cho tụi con hiểu”

Sala lúc này mới nói : ”ý của ta chính là chỉ thế hệ tương lai của Nữ nhi Quốc”

Đàn Phong, Tô Na, Đàn Tuyết, Chu Đệ, Tần Lý :”Thế hệ tương lai của Nữ Nhi Quốc?”

Sala : ”không sai, một quốc gia mà không có kẻ kế thừa, hay kẻ kế thừa hủy hoại quốc gia thì dù có hai thanh kiếm này cũng vô dụng, Chu Đệ, con ở Trung Nguyên đã từng nghe nói về Vương Triều Đại Lý chưa?”

Chu Đệ : ”bẩm mẫu hoàng, Chu Đệ có nghe”

Sala : ”vậy trấn quốc chi bảo của họ là gì?”

Chu Đệ : ”trấn quốc chi bảo của Đại Lý chính là Kiếm phổ Lục Mạch Thần Kiếm”

Sala : ”khi Mông Cổ Tấn công Kiếm Phổ này có giúp họ chống giặc không?”

Chu Đệ : ”theo con được biết Chỉ Có Đoàn Tư Bình người tạo ra kiếm phổ và Đoàn Dự vị vua thứ 16 của Đại Lý luyện thành đời sau không ai luyện được, nên kiếm phổ này không thể giúp họ chống giặc”

Sala : ”con nói không sai, thứ gọi trấn quốc chi bảo lại không thể bảo vệ quốc gia còn giữ làm gì?”

Chu Đệ : ”vì vậy nói, trấn quốc chi bảo thật sự chính là thế hệ tương lai”

Sala : ”chinh là ý này vậy vị vua mà các ngươi cần bảo vệ lại là ai?”

Tô Na : ”vị vua mà chúng thần cần bảo vệ không phải là người và các công chúa sao?”

Sala : ”sai rồi vị vua mà các ngươi cần bảo vệ chính là những đứa bé còn trong bụng mẹ, thế hệ tương lai của chúng ta, các ngươi đã hiểu chưa?”

Đàn Phong, Đàn Tuyết, Tần Lý, Chu Đệ : ”tụi con đã hiểu

Tô Na : ”Thần Đã hiểu,  Nữ Vương anh minh”

Sala : ”đã hiểu rồi thì tốt”

Đàn Phong : ”Vậy Chúng Con lên đường nhé”

Sala nắm tay Đàn Phong :”Đàn Phong khi con về Đại Minh Thì con là Hoàng Tử Phi, nếu Hoàng Thượng cần con giúp đỡ hãy cố gắng"

Đàn Phong : "con biết rồi mẫu Hoàng"

Sala Đặt tay Đàn Phong vào Chu Đệ : "Đệ Nhi hãy giúp ta chăm sóc nó"

Chu Đệ : ”xin mẫu hoàng cứ yên tâm con sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt, không để nàng ấy chịu thiệt đâu”

Tô Na vừa nhai bánh bao vừa nói : ”tôi nói này bệ hạ, công chúa cùng công chúa Phi, mấy người chia tay chia chân xong chưa vậy tôi đói lắm rồi đó, mau lên đường đi”

Tần Lý tiếp lời : ”con mập này, miệng thì ăn còn ở đó hối lên đường đúng là mất mặt mà”

Tô Na bị sặc uummmm nuốt một hơi hết cái bánh đánh tần lý túi bụi : ”Bộ Xương khô, huynh chán sống rồi”

Tần Lý : ”Hoàng Dì Cứu Con”

mọi người nhìn thấy chỉ biết cười trừ và lắc đầu Đàn Tuyết đành lên tiếng : ”Được rồi, hai người đừng làm loạn nữa chuẩn bị lên đường”’

Tô Na và Tần Lý trợn mắt với nhau cảnh cáo đối phương : ”Liệu hồn đó”

Đàn Phong “Mẫu hoàng chúng con đi đây, Đàn Tuyết nhớ luyện tập cho tốt, và giúp đỡ mẫu hoàng đó”

Đàn Tuyết : ”Muội biết rồi đại tỷ”

Đàn Phong, Tô Na và Tần Lý theo Chu Đệ lên đường rời khỏi phủ công chúa lên đường đi tới Đại Minh

..............

Phủ Sa Thần

Đàn Hoa : "Mẹ. Đàn Phong và Chu Đệ cùng Tô Na và Tần Lý vừa rời khỏi thành rồi"

Sa Thần : "Hic.... Tốt lắm. Con cho người theo dõi chúng, chờ thời cơ thích hợp để ra tay giết chết chúng"

Đàn Hoa : "Dạ."

Sa Thần : "Đàn Phong vừa rời khỏi. Tâm Trạng Sala đang vô cùng tiếc nối. Đây cũng là thời cơ tốt để ra tay. Con kêu Hổ Phách điều động năm nử cao thủ. Chờ lệnh của ta. Giờ tý tối nay hành động"

Đàn Hoa : "Dạ"

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.