Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuật bóc quẻ

Tiểu thuyết gốc · 6306 chữ

Hôm Sau A Lý và Tanh Ninh đi tìm Hòa Yên Ninh

Tô Na : ”hai đứa tìm nương nương có việc gì?”

A Lý : ”Thất Công chúa dùng dĩ mộng tùy tâm liên lạc nói địa điểm trao đổi là Hàng Châu, nhưng nếu dùng dĩ mông tùy tâm để liên lạc với Cha Thiên Vong thì sẽ mất thời gian, con muốn tìm nương nương để học Thiên Lý Truyền Âm”

Tô Na : ”vậy à hai ngươi đợi ở đây”

Tanh Ninh : “dạ”

Chu Đệ : ”hai đứa lại tới học pháp thuật à, vào đi”

A Lý : ”dạ, chúng đệ đi đây”

Lúc này Hòa Yên Ninh cùng Sala tiến hành so tài

Hòa Yên Ninh tay cầm Hỏa Phụng Kiếm xử ra tu la liên hoàng kiếm, Sala Tay cầm Hỏa Hoàng Kiếm thất tinh liên hoa kiếm, chiêu thức giao tranh, từng chiêu từng thức kèm theo hỏa khí, nhìn vô cùng đẹp mắt, A Lý Tanh Ninh nhìn không chớp mắt

Hòa Yên Ninh : ”hảo kiếm pháp, so phép thuật xem”

Sala : ”ta sợ muội sao?”

Hòa Yên Ninh : ”hun tala, ma ma na na, dẫn hỏa thiêu đốt đi”

Sala : ”dùng lửa với ta, mama ma mi ma mo … hỏa hoàng cấp tốc diệt thiên quân đi”

hại luồn hỏa khí một màu tím từ Hòa Yên Ninh, và luồn hỏa điểu từ Sala , hỏa khí tương tranh ĐÙNG Cả Hòa Yên Ninh, và Sala đều lui ra phía sau

Sala : ”sảng khoái, muội muội quả nhiên lợi hại”

Hòa Yên Ninh : ”tỷ tỷ cũng không kém chút nào, ủa A Lý, Tanh Ninh hai đứa mới tới à?”

A Lý : ”nương nương xin người dạy cho con Thiên Lý Truyền âm”

Hòa Yên Ninh : ”nhìn con gấp ráp có chuyện gì sao?”

A Lý : ”Thất công Chúa truyền tin tới, nói là địa điểm trao đổi là Hàng Châu”

Hòa Yên Ninh : ”ta hiểu rồi, nhưng ta có cách nhanh hơn, Hoài An nói tin này cho Bạch Ngọc Đường bảo hắn liên lạc với Lâm nhi nhanh lên”

Hoài An : ”dạ con đi ngay”

Hòa Yên Ninh : ”bây giờ ta dạy Thiên Lý truyền âm cho hai con”

Chu Cao Túc : “con nữa”

Hòa Yên Ninh : ”được rồi Túc Nhi con cũng vào học đi”

Chu Cao Túc : ”hì hì, dạ”

Hòa Yên Ninh : ”Thiên Lý Truyền âm của phép thuật khác với Thiên Lý Truyền Âm Trong võ công, nếu như trong võ công thì khoảng cách luôn có giới hạn, và nội lưc kẻ thi triển càng cao thì khoảng cách càng xa, nhưng trong phép thuật thì không cần biết là bao xa, chỉ cần xác định đối tượng là ai mà thôi, và Nam Vu Lý ta mỗi người đều có một thần chú riêng, nên thần chú thi triển cũng như nhận tin mỗi người mỗi khác, chỉ về cơ bản thi phép là như nhau, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, nào bây giờ hai con thủ ấn theo ta. Anmama mimana, thiên lý truyền âm đi”

A Lý, Tanh Ninh, làm theo,họ thử liên hệ với một người bạn, họ cảm nhận được người bạn này đã nghe thấy nhưng không hồi âm, vui mừng ra mặt

Chỉ có Chu Cao Túc cáu ra mặt, tức quá không linh gì hết

Hòa Yên Ninh : ”Túc Nhi con làm lại xem”

Chu Cao Túc làm lại vẫn là không được,

Hòa Yên Ninh : ”phải rồi, trong đầu con nghĩ liên lạc với ai vậy?”

Chu Cao Túc : ”dạ Na Tra Tam Thái tử”

Hòa Yên Ninh, A Lý, Tanh Ninh, Sala cùng mọi người ngã cắm đầu

Số Trân : ”Túc Nhi, con làm sao có thể liên lạc Với Tam Thái Tử Được"

Chu Cao Túc : ”không phải nội tổ mẫu nói chỉ cần tâm nghĩ tới người đó sao?”

Hòa Yên Ninh : ”nhưng ít nhất con đã gặp người đó, và hai bên trao đổi nhau phương thức liên lạc, hoặc con nắm được khí tức của họ, còn Na Tra Tam Thái tử là thần tiên thượng đẳng ở thiên giới phép này làm sao liên lạc được, ta muốn liên lạc với âm sai cũng không thể dùng cách này”

Chu Cao Túc : “nội tổ mẫu liên lạc được âm sai sao? Người biểu diễn cho chúng con xem đi”

Sala : ”Phải đó muội mau biểu diễn đi”

Hòa Yên Ninh : ”được thôi, đúng lúc ta muốn hỏi về tung tích của Như Song, mọi người lập tức giúp ta chuẩn bị pháp đàn, Giờ tý tối nay ta làm phép

-----------

Lúc này tại Ma Giới

Hà Như Song : ”bây giờ làm sao trở về đây?”

Châu Vũ : ”ta không biết”

Châu Linh : ”Tìm Trong sách xem có không?”

Hà Như Song : ”chia nhau ra tìm”

Nguyệt Hoàng Tuyền Từ xa mỉm cười : ”để ta giúp cho”

từ trong tâm thức của Hà Như Song, phát ra : ”muốn mở môn chỉ cần pháp lực đủ mạnh, miệng niệm thần chú Đạo cao một thước, ma cao một trượng sẽ mở ma môn, cái khó chính là lựa chọn đỉa điểm khai mở ma môn, vì nếu không cẩn thận sẽ kinh động thiên đình, vì vậy cần chọn một nơi cực âm cực hàn, cực tà ở phàm gian để khai mở ma môn”

Hà Như Song nghĩ : ”lạ thật tại sao ta có cảm giác huynh ấy ở bên cạnh dõi theo con đường của ta vậy, huynh có còn sống không, ta muốn thử đáp lại huynh”

Nguyệt Hoàng Tuyền từ xa ngẫm: ”Vì chuyện tình đôi ta nhiều trái ngang.

Như hoa kia phút chốc hóa thành khói mây.

Nhìn thanh xuân kia vội chợt tan

Tựa như mây trôi dạt chốn nao.

Sao giờ đây lòng ta đắn đo.

Thà một lần yêu ngươi trọn trái tim

Dẫu thân xác héo úa hay là nát tan

Mặc cho thiên thu phải rời xa

Thì ta trung kiên mà vượt qua

Sao giờ đây lòng ta đắn đo.

Là chính hay tà.

Vì tận cùng là sầu oán, đau thương nay đã chất chồng.

Sao đôi ta mãi mãi chia xa từ đây.

Cao xanh ơi người thấu chăng.

Sao chia đôi tình chúng ta.

Để hận tình này thêm ai oán.

Thà trọn đời bị vùi lấp, trăm năm nơi luyện hình này.

Cho uyên ương kia mãi bên nhau từ đây

Thanh xuân kia giờ lãng quên, đôi ta nay giờ cách xa.

Ta yêu ngươi suốt kiếp mà thôi.

Ta và nàng rồi sẽ cùng nhau thôi, ta không cần gấp, khi nàng tới cảnh giới có thể cùng ta vĩnh hằng ta sẽ một lần nữa xuất hiện, còn hiện giờ ta không thể xuất hiện trước mặt nàng”

Châu Linh : ”Song nhi con sao vậy?”

Hà Như Song : ”không có gì? Con tìm ra cách rồi, bây giờ cần tìm địa điểm khải mở ma môn”

Châu Vũ : ”nơi nào mới thích hợp?”

Hà Như Song : ”một nơi cực âm cực hàn cực tà, nếu không sẽ kinh động thiên đình”

Châu Linh : ”Ma cung của ta ở Nữ Nhi Quốc vẫn còn chứ?”

Hà Như Song : ”con nhớ nó bị hủy”

Châu Linh : ”vậy thì tiếc thật”

Hà Như Song : ”con nhớ rồi, càn khôn động”

Châu Vũ : “là nơi nào”

Hà Như Song : ”là nơi mà Thất Công Chúa giam phụng Phi nương nương, nó sẽ là nơi thích hợp”

Châu Linh : ”nếu chọn nơi đó, ta sợ Thiên Ma Sẽ phát hiện”

Châu Vũ : ”ta nhớ rồi phía bắc Nữ nhi quốc có một bộ tôn thờ ma nữ, chúng luôn không phục tùng triều đình”

Hà Như Song : ”Triều Đình không làm gì chúng à?”

Châu Linh : ”không hành tung của chúng quá bí ẩn, ngay cả ta nhiều lần truy tìm cũng không có manh mối, có thể nói chung là bọn quỷ ẩn thân tại nữ nhi quốc, bọn chúng không hại người dân, nên Nữ Vương cũng mặt chúng”

Châu Vũ : ”nếu chọn nơi đó mở ma môn, thì chúng sẽ tôn thờ chúng ta luôn đấy”

Hà Như Song: ”nghe có vẻ thú vị sẵn ta giúp nữ vương thu phục chúng để giúp cho Nữ quốc”

Châu Linh : ”nói ra mẹ đã làm hại nhiều gia đình tại Nữ Quốc, ta e là…”

Hà Như Song : ”mẹ đừng lo, họ không còn hận mẹ nữa, nếu lần này mẹ lấy cộng chuột tội họ không làm khó mẹ đâu”

Châu Vũ : ”phải đó tỷ tỷ, nữ vương không trách tỷ đâu”

Hà Như Song : ”mẹ à để con tấu một khúc cho mẹ nghe nhé”

Châu Linh : ”để ta hát trước cho con nghe”

Châu Vũ : ”hiếm khi có nhã hứng tỷ tỷ làm một khúc đi”

Châu Linh đánh đàn tấu khúc : ”Trong ngôi nhà tại non cao, đứa bé sinh ra đời

Đêm ngày cha ấp ôm, đôi mắt kia xinh như thiên thần

Gian nan lầm lủi, nhưng vẫn vui khi nhìn thấy con

Nụ cười mang ngây thơ hồn nhiên, làm cha quên hết bao phiền lo

Thấm thoát, thời gian thoi đưa, con lớn khôn nên người

Linh đình tiếng pháo vui, mẹ tiễn con gái đi lấy chồng

"Khi con làm dâu, con phải lo chu toàn trước sau

Mai này rồi khi con làm mẹ, con mới hiểu nỗi lòng."

Bao ngày rồi cô quạnh nơi đây, thương nhớ con vô cùng

Đêm ngày cứ nghĩ suy, không biết con bây giờ thế nào

Tay chân thì run và mắt không nhìn rõ trước sau

Ôm quạnh hiu khuya sớm ngóng trông, mong con gái mau thăm nhà

Khi về lại ngôi nhà thân yêu, tay bế thêm thiên thần

Gia đình ta rất vui, cười rất tươi bên nhau sớm chiều

Mong cho trời cao thương xót hai thân già ở đây

Thêm thời gian, thêm chút an khang, thêm phút giây sum vầy”

Châu Vũ : ”tỷ tỷ tấu khúc này muốn đem Song Nhi gả đi sao”

Châu Linh : ”phải đó, ta cũng muốn bồng cháu, tiếc là muội muội ta đã quá cỡ nếu không ta cũng gã đi luôn”

Châu Vũ : “tỷ tỷ, tỷ muốn đánh nhau à?”

Châu Linh: ”ta lại sợ muội sao?”

Hà Như Song : ”mẹ và dì đừng mất hòa khí”

Châu Vũ Vậy ta cũng làm một khúc : “Sinh kiếp trong trần gian.

Là nghiệp duyên nhiều năm tháng.

Vương thế nhân 1 cánh hoa vô thường.

Khoe sắc theo chữ Tùy duyên.

Mang lấy tâm dục tham.

Cầu chuyện danh lợi trước mắt.

Nhưng trắng tay lại hóa ra sân hận.

Gieo đắng cay chuốc sầu thương.

Vượt qua bao trùng dương.

Nhìn thế thái vô thường.

Hoạ phúc chốn nhân sinh chẳng tỏ tường.

Đời vô minh lầm than.

Tựa như mây ngàn khơi.

Trải qua trăm ái duyên vương nợ ai.

Lời chân kinh còn đây.

Niệm đi qua tháng ngày.

Để ái ố sân hận mau giải bày

Bước qua cơn phù du.

Vượt thương đau trần ai.

Tuỳ theo duyên đã gieo nơi phàm nhân.

Vọng tâm kia vụt tan.

Dục tham kia cũng tàn.

Giờ sám hối, chấp niệm nay dứt đoạn.

Thoát qua bao sầu vương.

Tịnh tâm nơi thiền môn.

Đạt yên vui cõi nhân sinh trần gian.”

Hà Như Song : ”Dì muốn xuất gia sao?"

Châu Linh : ”nó không ai lấy, không xuất gia thì phải làm sao?”

Châu Vũ : “ta thấy tỷ là muốn đánh nhau”

Châu Linh : ”ta sợ muội sao?”

Hà Như Song nhìn cảnh này :”ước gì, cha và Lạc Dương ca còn sống thì tốt biết mấy ”

Châu Linh : ”Song Nhi con Sao vậy?”

Châu Vũ : ”nó thấy thất vọng vì người mẹ không ra gì như tỷ đó”

Châu Linh : ”con nha đầu không ai lấy này, xem chiêu”

Châu Linh Tát Châu Vũ, Châu Vũ đánh trả,

Châu Linh : ”dám tỷ tỷ của cô à?”

Châu Vũ : ”tỷ tỷ cái con khỉ, đừng quên chúng ta là song sinh bây giờ ta không thích làm muội nữa ta lên làm tỷ tỷ”

Châu Linh : ”muốn làm tỷ tỷ, đánh thắng ta rồi làm”

Châu Vũ : ”ta ngại tỷ sao, ân đạt đa ân đạt đa, ma ni ma ma ma, khống tà phá thể đi”

Châu Linh : ”ma thần tốc hiện, âm ma quỷ hình, tận diệt sinh linh đi”

hai luồng phép màu đen và màu xanh va chạm, bất phân thắng bại

Hà Như Song : ”mẹ, dì à hai người đừng đánh nhau nữa”

Châu Linh, Châu Vũ đồng thanh quát : ”không phải việc của con”

Hà Như Song bậc cười đành ngồi đánh đàn : Họa nét bút gọi cố nhân, vương tình say ngân khúc nhạc

Đặt ký ức vọng lãng quên, ân tình xưa hóa ra thành mây.

Người năm đó cùng với ta, chung rượu cay bên tiếng đàn

Giờ nước mắt, nay hóa cạn cho đàn kia vỡ theo thời gian.

Trường lưu ấy biết bao nồng say.

Nhớ một người còn mãi đứng đây

Màu hoa kia nay úa tàn.

Mộng uyên ương giờ đây xa cách.

Lòng thương nhớ mãi nơi Hồng Hoang.

Luyến thương này vùi chôn tháng ngày.

Vì sao ta mãi ngóng chờ....một người thôi.

Giọt nước mắt hòa ra thành sông.

Bóng chim nhạn mờ che cuối trời.

Đoạn niệm kia nay đứt đoạn.

Mộng uyên ương giờ đây cách xa.

Vì thương nhớ dấu nơi thời gian.

Chính với tà làm duyên cách biệt.

Vì sao ta mãi ngóng chờ....một người thôi. .............

Hận duyên ta sao lỡ làng....vì người thôi.”

Châu Linh : ”con lại nhớ cậu ấy à?”

Hà Như Song : ”ở nơi này gặp huynh ấy nói không nhớ thì là nói láo”

Châu Vũ : ”được rồi đừng buồn quá, tin là cậu ấy không chết dễ vậy đâu”

Hà Như Song : ”ý dì là sao?”

Châu Vũ : ”con nghĩ xem cậu ấy là một kẻ tu luyện trên ngàn năm thì ái hận tình trường trải qua còn ít hay sao? Câu ấy là loại người tự sát vì tình sao?”

Hà Như Song : ”nhưng chính mắt huynh ấy biết mất trước mặt con”

Châu Vũ : ”Lạc Dương là phân thân của Nguyệt Hoàng Tuyền vậy con có nghĩ Nguyệt Hoàng Tuyền lẫn Lạc Đường cũng đều là Phân thận của một cường giả hay không?”

Hà Như Song : ”ý dì là chàng vẫn đang ở nơi nào đó chờ đợi con vạn năm sao?”

Châu Linh : ”rất có khả năng này, từ lúc ta gặp được Cung chủ thì hiểu biết của ta cũng lớn hơn, thì có một câu trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, chỉ là ta có cơ hội thấy chúng hay không?”

Hà Như Song : ”nói vậy tại sao huynh để làm vậy?”

Châu Linh : ”nếu ta đoán không nhầm cậu ấy luôn âm thầm giúp cho con, chỉ là vẫn chưa đến lúc gặp con, hoặc với cảnh giới của cậu ấy đang chờ con tới cảnh giới có thể cùng cậu ấy tận hưởng vĩnh hằng”

Hà Như Song : ”vậy sẽ mất bao lâu”

Châu Linh : ”ta nghĩ bao lâu cậu ta cũng sẽ đợi, và một ngày nào đó con đạt cảnh giới đó cùng với cậu ta vĩnh hằng bên nhau”

Hà Như Song : ”như vậy sẽ lâu lắm, vì con còn lâu mới đạt tới cảnh giới đó”

Châu Linh : ”với phàm nhân nó lâu thật, nhưng với cảnh giới của cậu ấy thì chẳng đáng là bao, đời người thường chỉ 100 năm, cũng sinh ly tử biệt, còn câu ấy là muỗn mãi mãi vĩnh hằng cùng con”

Hà Như Song : “nói vậy con nên bế quan sao?”

Châu Vũ : ”ta nghĩ cậu ấy đã nhìn ra số mệnh của con, và biết con cần phải làm gì? Và cũng nhìn ra con đường tu luyện của con, đôi khi cả kiếp sau của con cậu ấy cũng đã nhìn ra”

Hà Như Song : ”lợi hại vậy sao?”

Châu Vũ : ”ta không chắc, chỉ là suy đoán của ta”

Châu Linh : ”tóm lại con cứ làm việc con nên làm ta tin là câu ấy đã sớm biết con phải làm gì rồi”

Hà Như Song : ”con hiểu rồi”

cô thầm nghỉ : ”huynh đang dõi theo ta đúng không? Nếu quả thật ta và huynh có cơ hội gặp lại ta sẽ làm tân nương tử của huynh”

Nguyệt Hoàng Tuyền ở nơi xa xôi mỉm cười : ”cứ làm những gì nàng muốn, ta sẽ luôn đợi nàng”

...................

Lúc này tại Hoàng Cung,

Bạch Ngọc Đường truyền tin cho Hà Lâm : ”huynh đệ, có tin báo, Thất Công chúa nói điểm trao đổi là Hàng Châu”

Hà Lâm : ”ta biết rồi”

Kim Chi : ”ta nhìn con… à tỷ có tâm sự gì sao?”

Hòa Yên Ninh giả : ”à không có gì? Quốc Sư, thất Công chúa báo điểm trao đổi là Hàng Châu”

Lưu Bá Ôn : ”vi thần đã biết”

..................

Giờ tý

Hòa Yên Ninh :" Số Trân nhờ cô hộ pháp cho ta”

Số Trân : ”dạ được”

Hòa Yên Ninh Đứng trước pháp đàn, tay chuẩn bị tiền, miệng niệm thần chú : ”an đạt đa an đạt đa. Ma ni am ba la, chư thần Nam Vu Lý xin trợ ta, cấp lệnh âm sai hiển chân linh, vấn đáp nan đề kẻ khởi pháp, đi’

Nguyên Thần Hòa Yên Ninh bay lên, trước mặt là vị âm sai ham tiền bà quen

Vị âm sai : ”Hòa Nương Nương có việc gì tìm ta đây?”

Hòa Yên Ninh : ”ta có vài điều muốn thỉnh giáo”

Vị Âm Sai : ”y như cũ, nó đâu?”

Hòa Yên Ninh đưa tiền cho vị âm sai : ”làm sao thiếu được”

Vị Âm Sai : ”rồi bây giờ bà muốn hỏi điều gì?”

Hòa Yên Ninh : ”ta muốn hỏi, về tung tích của Hà Như Song”

Vị Âm Sai : ”để ta tra”

Hòa Yên Ninh : ”được, phiền ngài”

Vị âm sai trầm mặt : ”lạ thật,… kỳ lạ”

Hòa Yên Ninh : ”âm sai đại nhân có việc gì?”

Vị Âm Sai : ”Hà Như Song không có ở phàm gian, cũng không có ở âm phủ, cứ như là bốc hơi khỏi tam giới, nhưng sổ sinh có tên nhưng, sổ tử lại không có tên chứng tỏ cô chưa chết, đúng là lạ thật, koi bộ ta phải báo lại với Diêm Vương trường hợp này”

Hòa Yên Ninh : ”ta nghe nói cô ấy rơi vào Ma Môn trận”

Vị Âm Trận : ”cái gì Ma Môn trận? thảo nào ta tra không ra hành tung của cô ta”

Hòa Yên Ninh : ”ngài biết về Ma Môn trận

Vị Âm Sai : ”ma môn trận này là cánh cửa dẫn tới ma giới, nằm ngoài quyền cai quản của Diêm Vương, bọn ác ma thoát khỏi sự truy bắt của bọn ta mà tu luyện tới cảnh giới nhất định thì sẽ tới Ma Giới”

Hòa Yên Ninh : ”nói như Vậy Hà Như Song Đang ở Ma Giới”

Vị Âm Sai : ”cái này khó nói, Hà Như Song là người phàm theo lý mà nói vừa bước vào Ma Giới là cả hồn và xác đều thành mồi cho ác ma, cô ta chỉ còn sống trừ khi cô ta được cường giả của Ma Giới bảo hộ”

Hòa Yên Ninh : ”cường giả của Ma Giới, sẽ không huy hại nhân gian chứ?”

Vị Âm Sai : ”câu hỏi này ta không trả lời bà được, nó thuộc về bí mật”

Hòa Yên Ninh : ”vậy cho ta dừng phép tại đây, có gì ta sẽ tìm ngài hỏi tiếp”

Vị Âm Sai : ”vậy ta cáo từ”

Hòa Yên Ninh : ”đa tạ âm sai đại nhân”

vị Âm Sai biến mất, Hòa Yên Ninh cũng thu phép, bà lẩm bẩm : ”Ma giới”

Chu Cao Túc : ”nội tổ mẫu âm sai nói gì về Ma Giới à?”

Hòa Yên Ninh : ”ngài ấy nói Như Song có thể đang ở ma giới còn sống chết không rõ, vì nơi đó nằm ngoài sự cai quản của Diêm Vương”

Số Trân : “cả kinh cái gì Ma Giới”

Sala : ”muội muội Như Song thật sự ở Ma Giới sao?”

Hòa Yên Ninh : ”muội không rõ, Âm Sai nói cô ấy không có ở phàm gian, cũng như âm phủ, Tên trong sổ sinh vẫn còn, và sổ tử vẫn chưa có tên cô ấy, nghĩa là Như Song chưa chết, và theo như Âm Sai nói thì Ma Môn Trận chính là cánh cổng dẫn vào Ma Giới”

A Lý : ”theo như con biết những ai rơi vào Ma Môn Trận thì sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra, thì ra là tới Ma Giới”

Hoài An : ”vậy chúng ta cũng tới Ma Giới tìm Như Song Tỷ”

Hòa Yên Ninh : ”không được, theo như Âm Sai nói người phàm đặt chân vào Ma giới sẽ trở thành mồi cho ác ma, đến ấm sai cũng không dám tùy tiện bước vào ma giới, phàm nhân mà toàn mạng ở ma giới thì chắc chắn là được cường giả ở ma giới bảo hộ”

Tô Na : ”cô ấy nói Lạc Dương đợi cô ấy, rồi cô ấy sẽ quay về, không phải là thật chứ”

Kim Ngân : ”không thể nào?”

Chu Đệ : ”có Khi nào?”

Số Trân : ”ngài muốn ám chỉ tới Tầm Trân tán tiên”

Chu Đệ : ”phải, tiền kiếp của Chu Yên Hoàng huynh, là Tầm Trân Tán tiên, ta tự hỏi có khi nào một cường giả ở ma giới bảo hộ cho như song lại chính là Lạc Dương không?”

Số Trân : ”có khả năng này lắm”

Hòa Yên Ninh : ”vậy đành trông vào tạo hóa của Như Song thôi”

Tô Na :”chúng ta còn cơ hội gặp cô ấy không?”

Đàn Phong : ”có duyên ắt sẽ gặp”

Hòa Yên Ninh : ”Đàn Phong con hãy nghỉ ngơi đi, ta nghĩ cháu ta nó cũng biểu tình rồi đó”

Đàn Phong : ”dạ mẹ”

Sala : ”Tô Na, Tần Lý hai khanh phụ trách an toàn của nó”

Tô Na : ”da nữ vương”

Tần Lý : ”Hoàng dì xin yên tâm“

.....................

Hòa Yên Ninh trở về phòng mình và đóng cửa lại, bà không nghủ mà lại ngồi ở ghế, hai tay trống xuống bàn, bàn tay trống lên cằm nghĩ :" Haizzz. Số Trân nói ta lại gặp kiếp nạn, không biết kiếp nạn lần này là gì? Ta có vì vậy mà chết không?. Những người bên cạnh ta có bị luyên lụy gì không?

Bà nghĩ tới Bạch hoàng án năm xưa. Đoạn lưu lại của bát hoàng tử và thất công chúa mà Chu Nguyên Chương cho bà nghe. Cộng thêm lúc bị giam ở càn khôn động. Mã hoàng hậu hiện hình một ma nữ cùng thất công chúa đánh bà. Bà sợ tới toát mồ hôi lạnh :" Kiếp nạn lần này của ta có khi nào lại liên quan tới bà ấy không? Ta phải làm sao đây, chẳng lẽ cứ để họ lo lắng cho ta mãi sao?. Hoàng thượng chắc là khó sử lắm. Tại sao, tại sao lại vậy chứ?.... Hay là ta lên đồng ý theo Lâm nhi rời khỏi đây. Biết dâu ở trên đời này người thương ta nhắt lại là nó. Nhưng còn Sala, Đàm Phong, Tô Na, Kim Ngân, Hoài An. Họ cũng là bạn của ta, là tỷ muội của ta mà. Ta làm sao lỡ rời xa họ được. Nhưng mà..... nhưng mà tới lúc xảy ra truyện, có thể vì chuyện đó mà ta phải chết, ..... Ta ..... Nghe ả thất công chúa n'ói, bọn chúng sẽ bày kế hại mình như năm xưa, mà Hoàng Thượng lại rất thương bà ấy. Tới lúc đó ta không biết phải làm sao?. Thiên Hậu nương nương. Cho dù xảy ra truyện gì, con dều mạnh mẽ đối mặt. Nhưng còn hoàng thượng và Mã hoàng hậu, con không sao đối mặt được. Tại sao kiếp nạn của con lại có liên quan tới bà ấy chứ, có phải con đã lỡ làm gì đắc tội với bà ấy không?. Hay là con lên chết đi cho rồi, con không muốn đối mặt chuyện này đâu

Hai bàn tay bà áp lên mặt :" Thôi vậy, âu cũng là số kiếp. Nhưng còn những người xung quanh ta, ta lên làm gì đó tặng họ, Mặc kệ đêm khuya, Bà lấy hộp trang sức cùng ngọc ra mần mò. rồi lấy vải ra thêu. Mắt không chớp

Chẳng mấy chốc đã tới cuối giờ mão nhưng không ai vào trong. Bà dụi mắt rồi tranh thủ nghủ thiếp đi

.....................

Tại Nữ Nhi Quốc

Lâm Nguyệt Giao trầm tư Suy nghĩ

Hồ Duy Dung : ”Nguyệt Giao, con có tâm sự à?”

Lâm Nguyệt Giao : ”cha, con chỉ là đang không biết sắp tới Sa Thần sẽ làm gì? Đang lo cho Tam Công Chúa”

Hồ Duy Dung : ”ra là vậy, ta dạy cho con bốc quẻ”

Lâm Nguyệt Giao : ”Bốc Quẻ?”

Hồ Duy Dung : ”đừng xem thường nó, Lưu Bá Ôn có thể trăm trận trăm thắng là nhờ khả năng này là chính”

Lâm Nguyệt Giao : ”vậy cha dạy nó cho con đi”

Hồ Duy Dung : “Nguyên thủy của hình thức chiêm bốc là sự phát hiện ra bát quái của Phục Hy hoàng đế từ việc quan sát trời đất và tạo ra Tiên Thiên Bát Quái Đồ và Kinh Dịch. Sau đó đến thời nhà Chu thì lại được Chu Vũ Vương tạo ra Hậu Thiên Bát Quái Đồ, thuật chiêm bốc Á Đông cũng hầu hết dựa vào hai bộ Bát Quái này mà phát triển.”

Lâm Nguyệt Giao : ”con thấy Quốc Sư Dùng Mai rùa và đồng tiền còn cha dùng quẻ tượng hung cát”

Hồ Duy Dung : ”Các thuật chiêm bốc thường thấy:

Quy Bốc: là việc đốt mai rùa rồi quan sát các đường nứt nẻ, vết tích lưu lại từ đó dự đoán tốt xấu, cát hung. Có 3 phương pháp quan sát chính gồm: quan sát vị trí vết nứt, quan sát dạng vết nứt và quan sát hướng vết nứt.

Ngoài ra cũng có thể thay thế quy bốc bằng Dương cốt bốc (bói xương dê), Ngõa bốc (bói ngói) cũng tương tự.

Sủ bồ bốc (bói bằng con xúc xắc) theo truyền thuyết bắt đầu từ Lão Tử. Gieo quân xúc xắc là một trò chơi thời cổ xưa, triều Tấn rất thịnh hành. Phương pháp này cũng gần như gieo xúc xắc đời sau, nhưng việc xem thắng thua không phải là tính số điểm nhiều hay ít mà là xem màu sắc của nó, các màu được chọn gồm có màu đất thổ, màu lông trĩ, màu da bê và màu trắng

Trịch ngao (Ném vỏ ngao) là một phương pháp xem bói tương đối được lưu hành ở Trung Quốc thời xưa. Loại xem bói này được xuất hiện khi nào, đến nay vẫn không rõ. Vỏ ngao chính là ngày nay thường gọi là vỏ con trai. Nên ném vỏ ngao chính là ném vỏ trai, dựa vào việc vỏ trai nằm sấp hay nằm ngửa đế đoán tai hoạ.

Lãi bốc (bói vỏ sò) bắt đầu từ Tô Tần thời Chiến quốc. Tô Tần là người Lạc Dương, thời Chiến quốc nổi tiếng vì dùng chủ trương liên kết để chống Tần. Truyền thuyết kể rằng thời trẻ ông đã từng học nghệ với Quỷ Cốc tử, học thành nghiệp mới hạ sơn, trên đường đi bị thiếu ăn thiếu mặc, đói rét dày vò, vô cùng nhếch nhác. Khi đến đất Yên, ông đành phải dựa vào việc xem bói cát hung để kiếm tiền. Dụng cụ ông dùng để xem bói toán không còn là mai rùa và cỏ thi, mà là dùng vỏ sò hến. Phương pháp này so với bói xương rùa khác nhau không nhiều. Người đời sau gọi phương pháp chiêm bốc của Tô Tần là Lãi bốc.

Mộng chiêm: Một loại bói toán giải thích theo các điềm thấy khi nằm mộng. Cổ nhân và kể cả hiện nay cũng vẫn rất coi trọng việc Mộng chiêm này. Như “Xuân Quan” trong sách “Chu Lễ” viết: ”Bói mộng, cai quản năm tháng ngày giờ, quan sát sự hội hợp của trời đất, phân biệt khi của âm dương dùng mặt trời mặt trăng và các ngôi sao bói tốt, xấu của các loại mộng: một là mộng chính, hai là mộng dữ, ba là mộng nhớ, bốn là mộng thức, năm l mộng vui, sáu là mộng sợ”.

Tinh chiêm: Dựa trên sự vận động của các sao mà dự đoán, sự vận hành của các sao (như sự vận hành của sao chổi, sao Hỏa, chòm Nhị thập bát tú) và sự phân rã của các sao (như phân rã của các sao Chẩn, sao Dực, sao Ngưu, sao Nữ…). Trong sách vở cổ trước đời Tần có khá nhiều ghi chép về bói sao.

Hiện nay tinh chiêm đã được phát triển lý luận rất sâu dày và cấu thành nên bộ môn gồm cả sự quan sát của các nhà khoa học là Chiêm Tinh học.

Tiền bốc (bói bằng đồng tiền) được bắt đầu từ nhà “Dịch” thuật nổi tiếng thời Tây Hán là Kinh Phòng. Cao sĩ Nghiêm Quân Bình Thời Tây Hán đã sống ẩn ở Thành Đô, Tây Thục bằng nghề xem bói.”

Lâm Nguyệt Giao : ”thật là thần ký không ngờ cố nhân lại tài như vậy”

Hồ Duy Dung : ”inh Dịch và các thuật chiêm bốc liên quan

Truyền thuyết nói rằng Kinh Dịch bắt đầu ra đời từ vua Phục Hy, lúc ấy Hoàng Hà có con long mã hiện hình lưng nó có khoáy thành đám, từ một đến chín, vua Phục Hy nhìn những khoáy đó, mà hiểu được sự biến hóa của vũ trụ, rồi từ đó vạch ra các nét.

Đầu tiên vạch một nét liền (tức là vạch lẻ), để làm phù hiệu (tượng trưng) cho khí Dương, và một nét đứt (tức là vạch chẵn), để tượng trưng cho khí Âm. Hai vạch đó gọi là Lưỡng Nghi. Trên mỗi vạch Nghi thêm một nét nữa thành bốn phần hai vạch, gọi là Tứ Tượng. Trên mỗi Tượng lại vạch thêm một vạch nữa, thành ra tám phần ba vạch, gọi là tám Quẻ (tức là quẻ đơn). Sau cùng Phục Hy lại đem quẻ nọ chồng lên quẻ kia, thành ra sáu mươi tư phần sáu vạch, gọi là sáu mươi tư Quẻ (tức là quẻ kép). Từ thời Phục Hy đến cuối nhà Thương Kinh Dịch vẫn chỉ là những vạch liền, vạch đứt, chưa có tên hiệu chữ nghĩa gì cả.

Sang tới đầu nhà Chu, Chu Vũ Vương mới đem những Quẻ của Phục Hy mà đặt từng tên và diễn thêm lời ở dưới mỗi quẻ để nói về sự lành dữ của cả quẻ, như chữ nguyên hanh lợi tẫn mã chi trinh ở quẻ Khôn v.v… Lời đó gọi là Lời Quẻ (quái từ), hay lời thoán (thoán từ).

Rồi sau đó Chu Công tức Cơ Đán (con trai thứ Văn Vương), lại theo số vạch của các quẻ mà chia mỗi quẻ ra làm sáu phần, mỗi phần gọi là một Hào, và dưới mỗi hào đều có thêm một hoặc vài câu, để nói về sự lành dữ của từng hào, như câu Sơ Cửu: tiềm long vật dụng hay câu Cửu Nhị: hiện long tại điền trong quẻ Kiền và câu Sơ Lục lý sương kiên băng chí hay câu Lục Tam: Hàm chương khả trinh trong quẻ Khôn… Lời đó gọi là lời hào (Hào từ) vì phần nhiều nó căn cứ vào hình tượng của các hào, cho nên nó còn gọi là (Lời tượng).

Tiếp đến Khổng Tử lại soạn ra sáu phần giải nghĩa cho Kinh Dịch gồm: Thoán truyện, Tượng truyện, Văn ngôn, Hệ từ truyện, Thuyết quái, Tự quái, Tạp quái. Thoán truyện có hai thiên: Thượng Thoán và Hạ Thoán; Tượng truyện có hai thiên: Thượng và Hạ Tượng; Hệ từ cũng có hai thiên: Thượng Hệ và Hạ Hệ; tất cả mười thiên, thường gọi là Thập dực.

Từ chính những diễn giải của Phục Hy và đời sau ứng với 64 quẻ mà ta có thể dựa vào đó mà đưa ra những chiêm bốc về các hiện tượng quan sát được hoặc do gieo quẻ. Cũng từ việc diễn giải Kinh Dịch và ứng dụng mà một số trường phái đã được ra đời trong đó gồm:

Tử vi hay tử vi đẩu số: là một hình thức bói toán vận mệnh con người được xây dựng trên cơ sở triết lý Kinh Dịch bằng cách lập lá số tử vi với Thiên bàn, địa bàn và các cung sao; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính để lý giải những diễn biến xảy ra trong đời người.

Tử vi là tên một loài hoa màu tím. Từ ngàn xưa Khoa Chiêm tinh Tướng mệnh Đông phương thường dùng loại hoa màu tím này để chiêm bốc. Ngoài ra Tử là Tím, còn Vi là Huyền Diệu. Cũng có người cho rằng tên gọi được lấy từ sao Tử Vi, một ngôi sao quan trọng nhất trong môn bói toán này.

Khổng Minh thần toán: Phương pháp bói này có xứng với tên của vị quân sư lỗi lạc của nhà Thục Hán thời Tam Quốc. Việc xin quẻ ứng với việc gieo 8 đồng tiền, 8 đồng đó chỉ có một đồng được đánh dấu, rồi gieo lần lượt từng đồng một trong bàn tay. Thứ tự của đồng được đánh dấu là tên quẻ. Tiếp tục như vậy để tìm được quẻ hợp. Lần cuối cùng là gieo 6 đồng tiền ứng với việc tìm số thứ tự quẻ

Bát tự Hà Lạc (Tám chữ Hà Lạc) là một hình thức bói toán bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính. Việc xem bói Bát tự có thể dùng trong xem hậu vận, đặt tên, cưới xin. Bát tự ngày nay được sử dụng nhiều trong việc lấy lá số tử vi.

Mai hoa dịch số: Là việc xem các hiện tượng, sự vật mà từ đó quy ra thành các quẻ Tiên Thiên. Tương truyền bộ kỳ thư “Mai Hoa Dịch” tác giả là ngài Thiệu Khang Tiết. Ngài đặt tên “Mai Hoa” cho bộ sách dự đoán theo phương pháp dịch Tượng Số. Tương truyền vào một buổi chiều ngài Thiệu đang thưởng thức Hoa Mai, tình cờ thấy hai con chim sẻ tranh nhau một cành cây, rồi cùng nhào xuống đất. Họ Thiệu thấy lạ, liền độn một quẻ được quẻ Trạch Hỏa Cách có hào sơ biến thành quẻ Trạch Sơn Hàm. Và đoán chiều mai sẽ có một cô gái đến đây hái hoa rồi bị thương nơi bắp vế, quả thật hôm sau có sự như vậy.

Tam thức gồm Thái Ất, Lục Nhâm và Độn Giáp:

Thái Ất dựa vào việc chiêm tinh ứng với ngày, tháng, năm, giờ âm lịch mà tạo quẻ. Thái Ất tức là Thái Nhất, tên gọi khác của Thần Bắc cực.

Trong tam thức, Thái Ất thiên về Thiên, nó nghiên cứu sự chuyển động của các tinh tú ảnh hưởng đến Trái Đất, đến con người. Theo một số sách bói kinh điển, Thái Ất là tôn thần của thiên đế, ở trước sao Bắc thần, chủ sai khiến 16 thần. Sao Thái Ất chủ về dự đoán gió mưa, hạn hán lụt lội, chiến tranh đói rét bệnh tật, xem tình hình trong nước, sao Thái Ất chủ sự hưng vong, lịch số dài ngắn.

Ðộn Giáp là môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của âm dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật .

Trong tam thức, nếu như Thái Ất thiên về Thiên, nó nghiên cứu sự chuyển động của các tinh tú ảnh hưởng đến Trái Đất thì Ðộn Giáp lại thiên về Ðịa, nó chủ yếu nghiên cứu ảnh hưởng của địa lý, phong thủy đối với con người. Đến nay độn giáp được biết đến nhiều hơn với dưới cái tên phong thủy địa trạch.

Lục nhâm là cách bấm độn để xem ngày giờ mình chọn là tốt hay xấu, hợp hoặc không hợp”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.