Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến công Nữ Quốc

Tiểu thuyết gốc · 5064 chữ

lúc này tai phủ Chu Đệ

Hoài An vào phòng gặp Hoàng Dung

Hoài An Kinh ngạc : ”Nghĩa mẫu?”

Hoàng Dung : ”con là Hoài An à, ta có nghe muội muội ta nói về con”

Hoài An : ”Khoan đã muội muội? Người nói ai cơ?”

Hoàng Dung : ”ta là Hoàng Dung, nghĩa mẫu của con là muội muội song sinh của ta”

Hoài An : ”Hoàng Dung Thân Vương, nói vậy nghĩa mẫu là?”

Hoàng Dung : ”nó là Hoàng Ninh thân vương của Nữ quốc”

Hoài An mắt chữ O Miệng chữ A : ”Hoàng Ninh Thân vương”

Hoàng Dung : ”hẳn là con bất ngờ lắm”

Hoài An : ”đúng là con bất ngờ thật, à quên Nữ Quốc Hoài An Tham Kiến Hoàng Dung Thân Vương"

Hoàng Dung : ”mau đứng dậy, quả nhiên là đáng yêu thôi con đừng nhận nó làm mẹ nữa làm con của ta đi”

Hoài An : ”vậy con nhận cả hai người luôn”

Hoàng Dung : ”không được, con phải từ nó đi làm con của ta”

Hoài An : ”chuyện này…”

Hoàng Dung cười : ”haha, ta đùa con thôi, nghe nói con hoạt bát thông minh, quả nhiên đúng như ta nghe kể”

Hoài An : ”dạ Thân vương quá khen”

Hoàng Dung : ”haizz con nha đầu đó, nghe tin phu quân bệnh cái quên luôn tỷ tỷ”

Hoài An : ”Thân Vương xin đừng giận, nghĩa mẫu con cũng vì quan tâm hoàng thượng thôi”

Hoàng Dung : ”ta có giận nó đâu, chỉ cảm thấy hơi ganh tỵ”

Hoài An : ”Ganh Tỵ?”

Hoàng Dung : ”nó nhận được một đứa con như con, bảo ta làm sao không ganh tỵ”

Hoài An : ”Thân Vương lại trêu con”

Hoàng Dung : ”được rồi ngồi xuống nói cho ta về con chút đi”

Hoài An : ”dạ con thì còn một tỷ tỷ, con may mắn được Nữ Vương xem trọng nên phái tới Đại Minh chăm sóc nương nương”

Hoàng Dung : ”con còn một tỷ tỷ sao nó tên là gì?

Hoài An : ”dạ tỷ ấy tên Hoài Bình”

Hoàng Dung : ”hai tỷ muội Bình An à? quả là tên có ý nghĩa”

Hoài An : ”dạ tạ thân vương khen tặng”

Hoàng Dung : ”tốt khi nào về Nữ Quốc ta sẽ nhận nó làm nghĩa nữ”

Hoài An : ”được thân vương yêu mến đây là phúc của tỷ muội con”

Hoàng Dung : ”tốt, ta có nhiệm vụ giao cho con”

Hoài An : ”xin hỏi là nhiệm vụ gì?”

Hoàng Dung : ”Điều tra thân thế của Lâm Anh Tuấn”

Hoài An : ”Thân thế của huynh ấy?”

Hoàng Dung : ”phải vì nó biểu hiện sự quan tâm dành cho Hoàng Ninh còn hơn cả Đệ Nhi, vì an toàn của muội ấy ta phải đảm bảo hắn không có dị tâm, hãm hại muội ấy”

Hoài An : ”à về việc này thì mọi người từng nghi vấn, và đã có câu trả lời”

Hoàng Dung : ”ồ nói ta nghe xem"

Hoài An : ”theo con được biết từ nhỏ huynh ấy bị cha mẹ bỏ rơi, được Hà Bá Sông Cửu Long cứu giúp, nuôi dưỡng bãn lĩnh vô cùng biết thiên biến vạn hóa,trong một lần huynh ấy đói bụng được nghĩa mẫu cho ăn và huynh ấy, đã nhận người làm nghĩa mẫu vì muốn có một người mẹ để hiếu thảo, huynh ấy từng Bạch Ngọc Đường Bạch Hộ vệ ra tay trừng Trị Thường Phi, vì cô ấy xúc phạm nghĩa mẫu”

Hoàng Dung : " Thường phi này ta đã từng nghe nói tới, con nói nó từng xúc phạm Hoàng Ninh, khiến nó nhớ lại chuyện xưa mà đau buồn. Với tánh kiêu ngạo lại hống hách của ả, ta không lấy làm bất ngờ. Cũng may cho ả bị Bạch Ngọc Đường và Lâm Anh Tuấn dậy dỗ. Lần sau nó còn gây chuyện với Hoàng Ninh, thì ta mặc kệ nó là con của Thường Ngộ Xuân gì đó, hoặc thần thánh phương nào? ta sẽ khiến nó biến mất trên đời, thần không biết, quỷ không hay

Hoài An :" Người thật mạnh tay. Nhưng Nghĩa mẫu không muốn Nữ Quốc ta và người vì vậy mà liên lụy. Theo tánh của Nghĩa mẫu, người sẵn sàng hy sinh bản thân vì người thân, bạn hữu và vì quốc gia"

Hoàng Dung : " Haizzz ta nhất thời bất mãn nên nói vậy cho nhẹ lòng thôi. Ta hiểu nó hơn ai hết, Thật khổ tâm cho nó. Tâm địa hiền lương, lòng dạ hiền lành. Trên đời hiếm ai như vậy. Mong là Chu Nguyên Chương biết hiểu và trân trọng, bằng không ta sẽ cho ông ta và Chu Đệ biết thế nảo là có không giữ, mất đừng tim. Thế nào là sự trân trọng. Ta quyết không để nó vì họ mà chịu đựng thiệt thòi, còn Bạch Ngọc Đường lại là kẻ nào?"

Hoài An :" Dạ. Còn Về Bạch Ngọc Đường thì vốn là Bạch Thử Tinh, trong lúc Lâm Nguyên Soái cùng Từ Tướng Quân, hồi kinh thì đã thu phục, và hai bên thỏa thuận Bạch Ngọc Đường ra sức cho Triều đình còn họ sẽ cung cấp lương thực cho tộc loại của Bạch Ngọc Đường”

Hoàng Dung : ”theo con nói Lâm Anh Tuấn, có thể thiên biến vạn hóa, lại có bãn lãnh ẩn thân, có thể xem là một Hà Bá Thứ 2, nếu thế với bãn lãnh này hắn có thể bị đói sao? Rõ ràng là có vấn đề”

Hoài An : ”điều này thì con không rõ, nhưng sự quan tâm của huynh ấy dành cho nghĩa mẫu là thật tâm”

Hoàng Dung : ”tuy là vậy nhưng ta phải điều tra lai lịch của hắn, tuyệt không thể để Hoàng Ninh gặp nạn, vì lơ là với hắn, nhiệm vụ này ta giao cho con, tiếp xúc và điều tra hắn cho ta”

Hoài An : ”dạ Hoài An đã hiểu”

Hoàng Dung : ”đúng rồi ta có nghe nói con và hắn Cùng cái tên Bạch Ngọc Đường đó, thường xuyên uống rượu con không biết gì về thân thế của hắn sao?”

Hoài An : ”con chỉ biết huynh ấy có bãn lãnh, huynh ấy chỉ bảo con giữ bí mật về bãn lãnh của huynh ấy và Bạch Ngọc Đường, còn về thân thế của huynh ấy thì con không biết gì cả?"

Hoàng Dung : ”vậy hẳn tên Bạch Ngọc Đường đó biết được gì đó, chỉ là chúng vẫn còn bí mật không cho con biết”

Hoài An : ”không phải chứ, con thấy họ thực tâm quan tâm nghĩa mẫu nên cũng không có nghĩ nhiều”

Hoàng Dung : ” Hic... Họa hôt họa bì nan họa cốt, Tri nhân chi diện bất tri tâm. Ta chỉ là cẩn thận, ta không muốn chúng tiếp cận muội muội ta với tà tâm”

Hoài An : ”dạ Hoài An đã hiểu”

Hoàng Dung nghĩ :" Ta sẽ không để kẻ nào dễ dàng hại Hoàng Ninh. Cho dù kẻ đó là Mã Tú Anh

........................

lúc này Mã Tú Anh Giả đang tận hưởng thì cung nữ báo : ”bẩm nương nương Thọ Xuân Công chúa Chu Ngọc Liên cầu kiến”

Mã Tú Anh Giả giật cả mình : ”đáng ghét ta đã tránh mặt rồi chúng cứ tìm ta, cho vào”

Chu Ngọc Liên : ”Ngọc Liên Tham kiến hoàng hậu nương nương”

Mã Tú Anh giả : ”Ngọc Liên, con về thăm ta sao?”

Chu Ngọc Liên : ”gì cơ? Chẵng lẽ nương nương không biết phụ hoàng lao lực mà bệnh sao?”

Mã Tú Anh Giả giật mình, thầm nghĩ : ”thôi chết tin quan trọng vậy mà sao ta chẳng biết gì? Tình cảm của hoàng thượng hoàng hậu rất tốt, chết ta phải đi thăm hoàng thượng” bà đập bàn : ”đáng chết chuyện quan trọng vậy mà không kẻ nào báo với ta, đi ta cùng con đi thăm hoàng thượng”

Chu Ngọc Liên nghĩ thầm : ”lạ thật theo lý hoàng hậu nương nương phải biết đầu tiên, tại sao tin tới ta, mà hoàng hậu lại không biết, chuyện quái gì vậy?”

Mã Tú Anh Giả càng lúc càng đổ mồ hôi thầm cầu nguyện : ”cầu trời khấn phật cho ả không có giao tình với ta, ả mà bàn chuyện xưa thì ta bị lộ mất”

Chu Ngọc Liên : ”nương nương người sao vậy?”

Mã Tú Anh Giả : ”không có gì ta lo cho ông đầu hôi”

Chu Ngọc Liên : ”dạ”

lúc này Chu Nguyên Chương đang dạy Cho Phó Hồng Tuyết Vài Tuyệt Chiêu

Chu Nguyên Chương : ”Tuyết Nhi, con hãy tập trung lại, đây là vài chiêu của ta”

Phó Hồng Tuyết : ”dạ”

Chu Nguyên Chương : ”con làm thử xem”

Phó Hồng Tuyết : ”dạ” Phó Hồng Tuyết nhắm mắt định thần và thi triển tuyệt chiêu

Chu Đệ, Hòa Yên Ninh không ngừng khen, Chu Đệ : ”nó học nhanh hơn con nữa”

Hòa Yên Ninh : ”đứa bé này đúng là kỳ tài luyện võ, à Hoàng Thượng, hay người hãy mở một lớp học dành cho con cháu hoàng thất đích thân thần thiếp sẽ dạy cho chúng”

Chu Nguyên Chương : ”nàng chắc chứ?”

Hòa Yên Ninh : ”để thần thiếp suy nghĩ đã”

Chu Đệ : ”đậy cũng là ý hay, cứ mở lớp đi, chỉ là hiện nên ưu tiên xử lý vụ án, và truy tìm bọn ác nhân đã”

Hòa Yên Ninh : ”con nói phải chuyện mở lớp để sau đi”

lúc này Thái giám báo : ”Bẩm Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương đến”

Chu Nguyên Chương : ”Bà Chân hôi sao mau cho vào”

Mã Tú Anh Giả : ”Ông đầu hôi ông thế nào rồi, ta mới vừa hay tin ông bị bệnh, tức chết được trong triều ai cũng biết tôi lại biết sau cùng, ông phải trị tội bọn chúng cho tôi”

Chu Nguyên Chương nghĩ : ”quái lạ, theo lý trẫm bệnh bà ấy là người biết đầu tiên người hầu phải báo với bả đầu tiên chứ? Chuyện này là sao?”

Chu Đệ, Hòa Yên Ninh :”Tham kiến Hoàng Hậu nương nương"

Mã Tú Anh Giả : ”miễn lễ, ông đầu hôi ông thế nào rồi?”

Chu Nguyên Chương nhìn chằm chằm Mã Tú Anh Giả : ”tôi không sao rồi” ông nghĩ : ”lạ thật, tại sao trẫm lại không có một chút cảm xúc nào với bả, đây không giống bình thường?”

Mã Tú Anh Giả : ”ông không sao thì tôi yên tâm rồi, có phải ông cố tình giấu tôi không cho tôi biết không?”

Chu Nguyên Chương vẫn nhìn Mã Tú Anh Giả mà nhíu mày : ”bà bị điên sao, trong cung này tôi giấu được bà sao?” ông nghĩ : ”càng nghĩ càng lạ, đáng ra kẻ đầu tiên bên trẫm phải là bả không phải Yên Ninh, từ lúc bả về hầu như trẫm không hề gặp bà ấy, cực kỳ có vấn đề, Trẫm phải điều tra mới được”

Mã Tú Anh Giả lúc này cũng phát giác anh mắt ngờ vực của Chu Nguyên Chương bà thầm giật mình : ”chết ta để lộ sơ hở gì sao?” bà nói : ”này, cái ánh mắt đó là sao?”

Chu Nguyên Chương : ”bà Chân Hôi, ta hỏi bà một câu, vị phi tần mà bà gài trẫm đưa vào hậu cung tên gì trẫm quên mất rồi”

Mã Tú Anh giả đổ mồ hôi nghĩ : ”quả nhiên là hắn nghi ngờ ta” bà đáp : ”Đó Là Quách Ngọc Liên, con gái Quách Tử Hưng, ông hỏi làm gì?”

Chu Nguyên Chương : ”thế còn phụ thân bà tên gì ta quên mất rồi?”

Mã Tú Anh Giả nghĩ : ”chết, điều này bà ta ko có nói với ta, à đúng rồi?” Mã Tú Anh Giả săn tay áo chuẩn bị đánh : ”Ông hay thật, đến nhạc phụ của mình mà ông cũng quên, ông hạnh phúc bên Yên Ninh nên quên mất luôn tình cảm với ta sao?” bà đập ông mấy cái

Chu Đệ và Hòa Yên Ninh ngăn cản : ”Hoàng Hậu nương nương xin bớt giận”

Mã Tú Anh giả : ”Yên Ninh lần này tỷ bình an trở về cũng nhớ có muội, tỷ thành thật cám ơn”

Hòa Yên Ninh : ”tỷ quá lời, đây là công lao Của Anh Tuấn”

Mã Tú Anh Giả : ”là nó sao? Hiện nó đâu”

Hòa Yên Ninh : ”nó đang cùng Bạch Hộ vệ uống rượu trên mái nhà”

Mã Tú Anh Giả : ”có muội bên ông ấy thì ta yên tâm rồi, thôi ta trở về lo điều tra vụ mất tích bí ẩn đây”

Hòa Yên Ninh : ”tỷ cần muội giúp gì không?”

Mã Tú Anh Giả : ”không cần đâu, lúc này ta tuổi cũng cao, không còn minh mẫn để hỗ trợ ông đầu hôi trong chính sự, ta giao trọng trách này cho muội, ta đi lo việc khác”

Hòa Yên Ninh : ”đây là bổn phận của muội”

Mã Tú Anh giả : ”ông đầu hôi, tôi đi nha”

Chu Nguyên Chương : ”ừ bà đi đi”

Mã Tú Anh Giả hồi cung, Chu Ngọc Liên : “phụ hoàng con cũng trở về nha”

Chu Nguyên Chương : ”ừ con cũng lui đi, Hồng Tuyết về nhà nhớ ngoan nha”

Phó Hồng Tuyết : ”dạ Ngoại công”

khi họ đi hết Chu Nguyên Chương : ”Đệ Nhi”

Chu Đệ : ”dạ phụ hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”con có thấy gì lạ không?”

Chu Đệ : ”dạ có"

Chu Nguyên Chương : ”nói ta nghe xem”

Chu Đệ : ”theo lý khi phụ hoàng lâm bệnh thì Hoàng hậu Nương nương ở tại hoàng cung phải biết trước tụi con”

Chu Nguyên Chương: ”không sai, ngoài ra mỗi khi trẫm hỏi ánh mắt bà ta có vẻ lãng tránh, và trẫm thấy bà ta cố tình tránh mặt, đây không phải là điều bình thường, con âm thầm điều tra cho trẫm, ta nghi ngờ ả là giả”

Chu Đệ : ”Đệ Nhi đã hiểu”

Hòa Yên Ninh: ”nói cũng đúng, bà ấy từ lúc nào trở nên xa cách như vậy? Nếu bà ấy hơn thua với ta để bên hoàng thượng thì ta không thấy lạ, đằng này ta cảm thấy bà ấy tránh mặt hoàng thượng ta cũng cảm thấy lạ”

Chu Nguyên Chương : ”đến nàng cũng cảm thấy lạ thì đúng là có vấn đề, Đệ Nhi chuyện này không thể bỏ qua con lập tức điều tra cho trẫm”

Chu Đệ : ”dạ phụ hoàng”

Hòa Yên Ninh : ”chưa có bằng chứng gì? Đệ Nhi con không nên làm quá, hãy xử lý nhẹ nhàng thôi”

Chu Đệ: ”dạ con biết rồi"

Chu Nguyên Chương : ”được rồi cả hai về nghỉ đi mai Chu Tử Về Tới, trẫm sẽ bàn tiếp”

Chu Đệ : ”dạ phụ hoàng con xin cáo lui”

Hòa Yên Ninh : “ừ con đi đi, Hoàng Thượng thần thiếp ở lại được chứ?”

Chu Nguyên Chương : ”nàng cũng về nghỉ đi, mai nàng phải tới Hoàng Giác Tự mà, hãy nghỉ ngơi đi”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp xin phép ở lại"

Chu Nguyên Chương : ”thôi được tùy nàng”

Hòa Yên Ninh : ”tạ hoàng thượng”. Bà nghĩ :" Nếu Ngài đuổi thiếp thật thì thiếp sẽ về nghủ cùng tỷ tỷ để trò truyện xuyên đêm. Nhưng thiếp không phải không biết, ngài là cố tình đuổi khéo thiếp, để một mình phê duyệt công văn chứ. Thiếp biết ngài sợ thiếp mệt đó mà"

Chu Nguyên Chương ôm Yên Ninh từ đàng sau :" Yên Ninh, nàng quên rồi à. Nàng gặp trẫm không cần đa lễ, còn gặp bà chân hôi đó lại đa lễ sao?

Hòa Yên Ninh :" À.... thiếp quên mất"

Chu Nguyên Chương cười :" Có chuyện nhỏ mà cũng quân. nè, nghỉ ngơi sớm đi. Trẫm phải ngồi đây phê duyệt chút công văn"

Hòa Yên Ning :" Người đừng lao đực quá mức, phê duyệt công văn cả ngày như vậy rất dễ bị hoa mắt, căng thẳng đầu óc. Ngài cũng nghỉ ngơi sớm, sáng mai dậy sớm rồi ngồi phê duyệt cũng được mà. với lại làm việc buổi sáng rất là tốt"

Chu Nguyên Chương :" Được rồi, nghỉ thì nghỉ. mất công nàng thức theo trẫm"

Hòa Yên Ninh cười

.......................

lúc này tại Nữ Nhi Quốc

Hà Linh : ”Ngọc Liên Ngọc Trâm, hai đứa sẵn sàng chưa”

Ngọc Liên, Ngọc Trâm : ”dạ chúng thần đã sẵn sàng”

Đàn Tuyết : ”Hoàng Biểu Tỷ đợi một lát, sẽ có người giúp cho tỷ”

Hà Linh : ”là ai?”

Đàn Tuyết : ”tỷ tự nhìn xem”

Hà Linh : “Kiều Thu, Kiều Trinh hai tỷ cũng tới sao?”

Kiều Thu : ”Sao đây hoàng biểu muội không hoang nghênh bọn ta à"

Hà Linh : ”muội nào dám, có nhị vị hoàng biểu tỷ hỗ trợ muội còn mừng"

Kiều Mai : ”koi bộ võ công của muội tiến bộ nhiều rồi”

Hà Linh : ”nói ra xấu hổ hôm qua so tài bị công chúa đánh bại”

Kiều Thu, Kiều Mai giật mình : ”cái gì? Ta nhớ Đàn Tuyết luôn được điểm thấp nhất khi hoàng thất so tài đó”

Hà Linh : ”hai tỷ không tin thì cứ tìm nó mà so tài, muội không tiếp nổi một chiêu của nó luôn đó”

Kiều Thu, Kiều Mai : ”không phải chứ, cho dù nó có tiến bộ ta cũng không tin một chiêu muội cũng không tiếp nổi”

Hà Linh : ”hai tỷ không tin cứ so tài là biết”

Kiều Thu : ”thật không Đàn Tuyết, cho tỷ thấy khả năng của muội đi”

Đàn Tuyết : ”không thành vấn đề hai tỷ lên cùng một lược đi”

Kiều Mai : ”tự tin quá nhỉ, một mình ta là được”

Kiều Thu : ”ta sử dụng là Trường Kiếm, Kiều Mai là đao, binh khí của muội là gì”

Đàn Tuyết : ”muội có kiếm”

Kiều Mai : ”được lắm xem chiêu” Kiều Thu xử Xuân Phong kiếm pháp, Kiều Mai xử ra, Diệp Thu Đao pháp, Đàn Tuyết vẫn không động thủ, Kiều Mai và Kiều Thu bỗng cảm thấy một luồn áp lực không rõ nguyên nhân không tự chủ, bản năng mách bảo khiến họ tung ra tuyệt kỹ, Kiều Thu xuất ra Xuân Phong Thập Tự Trảm, Kiều Mai xử ra Ngân Diệp phá thiên sơn, một luồn đao khí và thập tự kiếm khí xông thẳng Đàn Tuyết, Đàn Tuyết hai ngón tay tu khí thành kiếm chém ngang một đường, hai đường đao khí và kiếm khí bị chém nát, kiếm khí của Đàn Tuyết Vẫn không dừng, tiếp tục chém về Kiều Mai và Kiều Thu, Kiều Mai Kiều Thu cả kinh, lập tức hạ thấp cơ thể để tránh né, đường kiếm khí chém thẳng vào cột đình phía sau, cắt ngọt mộ đường, cây cột, bị chém ngang, bắt đầu đổ sập,

Kiều Mai, Kiều Thu đổ đầy mồ hôi tự hỏi : ”Quá lợi hại, từ bao giờ Đàn Tuyết lợi hại như vậy?”

Hà Linh cười : ”lại phải tốn kinh phía sử lại Đàn Tuyết muội phá của quá đó”

Đàn Tuyết phì cười : ”do muội bất cẩn”

Kiều Thu : ”Ta còn định giành vị ví trữ quân mà bây giờ hết dám luôn rồi”

Kiều Mai : ”không ngờ muội lại lợi hại như vậy, Nữ Quốc ta có hy vọng rồi”

Đàn Tuyết : ”tiểu muội còn ít kinh nghiệm mong được các tỷ hỗ trợ”

Kiều Thu : ”ta biết mà ta không muốn bị chém đâu”

Hà Linh : ”ta cũng không muốn bị chém đâu”

Kiều Mai : “ồ đây là Nguyệt Giao thừa tướng sao, ta có nghe nói về cô”

Lâm Nguyệt Giao : ”Nguyệt Giao tham kiến các vị Quận chúa”

Kiều Thu : ”Thừa Tướng miễn lễ”

Hà Linh : ”nghe nói cô được Hồ Tướng gia dạy dỗ, và cũng nhớ cô mà Nữ quốc ta phát triển tốt hơn, nay ta thay mặt các tỷ muội gửi lời cảm tạ tới Cha con cô”

Lâm Nguyệt Giao : ”Nữ quốc có ơn với ta, bản thân ta rất thích nữ quốc, nên cống hiến cho nữ quốc là ta tự nguyện”

Kiều Mai : ”tốt, nữ quốc ta có thêm cô thì như có thêm sức mạnh”

Lâm Nguyệt Giao : ”tạ các vị quận chúa quá khen”

Kiều Thu: ”được rồi nếu tính vai vế cô cũng là Vương Phi của Đại Minh Triều, mà Nữ quốc ta xưng thần với Đại Minh, nói đúng ra thì bọn ta nên hành lễ với cô”

Lâm Nguyệt Giao : ”quận chúa nói đùa, Ta không phải sứ giả không thay mặt hoàng thượng, thì các cô cần gì hành lễ với ta”

Hoàng Mân : ”ồ đông đủ thế”

Kiều Thu, Kiều Mai : ”mẹ về tới rồi sao?”

Hoàng Mân : ”ta làm sao bì được bọn trẻ các ngươi”

Hà Linh, Đàn Tuyết : “Tham Kiến Hoàng dì”

Hoàng Mân : ”miễn lễ, Linh nhi trận này con có lòng tin không?”

Hà Linh : ”Thú thật là con không có lòng tin"

Hoàng Mân : ”như vậy đi Ngọc Hân, Nguyệt Giao hai cô ở lại trợ giúp Đàn Tuyết”

Lâm Nguyệt Giao, Ngọc Hân : ”dạ Hoàng Dung Thân Vương”

Hoàng Mân : ”lần này ta cùng Kiều Thu Kiều Trinh sẽ cùng con ra trận”

Hà Linh : ”Hoàng Dì là Nguyên Soái trận này à?”

Hoàng Mân : ”Không nguyên soái sẽ là con, ta sẽ ở vị trí quân sư, đừng để kẻ địch nghĩ nữ quốc ta không có nhân tài, mấy đứa trẻ các ngươi đừng để bà già như ta gánh trọng trách này”

Hà Linh : ”dạ con biết rồi”

Hoàng Mân : “còn nữ Tuyết Nhi ta biết được Hồ Duy Dung đang trợ giúp ta, tuy là ta vì nữ quốc nhưng thay ta cảm tạ ông ấy, và cho ông ấy tự do hơn một chút dù gì ông ấy cũng là khách, đừng để họ nói Nữ Quốc ta không biết tiếp khách”

Đàn Tuyết : ”dạ con đã biết”

Hoàng Mân : ”được bây giờ hãy chuẩn bị Binh lực ngày mai xuất phát, Ngọc Liên Ngọc Trâm hai đứa đã sẵn sàng chưa”

Ngọc Liên, Ngọc Trâm : “dạ tụi con đã sẵn sàng”

Hoàng Mân : ”Tốt, Nguyệt Giao Ta Muốn gặp Hồ Duy Dung”

Lâm Nguyệt Giao : ”dạ Được”

Hoàng Mân : ”Đàn Tuyết nơi này giao cho con”

Đàn Tuyết : ”dạ Hoàng Dì”

thế là Lâm Nguyệt Giao dẫn Hoàng Mân Đi Gặp Hồ Duy Dung

Lâm Nguyệt Giao : ”cha đây là Hoàng Mân Thân Vương muốn gặp cha”

Hồ Duy Dung : ”ồ, tại hạ xin chào Hoàng Mân Thân Vương, không biết thân vương tìm lão già này có việc gì?”

Hoàng Mân : ”ta muốn thỉnh giáo Tướng gia về một số trận pháp, và những điều liên quan tới Thổ Phồn ”

Hồ Duy Dung : ”về Trận Pháp thì ta đã huấn luyện cho Nữ Quốc một vài trận, thú thật ta không có quyền lực nên không thể hỗ trợ tốt hơn được, còn về Thổ Phồn thì không biết Thân Vương muốn hỏi về điều gì?”

Hoàng Mân : ”Thú Thật là bọn ta nhiều lần giao chiến với Thổ Phồn nhưng chưa lần nào thắng được, chỉ có thể cầm đồng, chúng ta muốn đột phá, nhưng hiểu biết Về Thổ Phồn có hạn nên xin thỉnh giáo tướng gia”

Hồ Duy Dung : ”Thổ Phồn mạnh về phật pháp, Liên Sinh đại sĩ tu luyện hoan hỉ thiền pháp, công pháp song tu, còn hoàng đế thì lại tu luyện hoàng đế ngự nữ quyết, trên cơ bãn đều là dùng nữ tử để tăng cường công lực và tuổi thọ, nên bọn chúng công nữ quốc vì lý do này”

Hoàng Mân : ”Hoan Hỉ thiền pháp, Hoàng Đế Ngự nữ quyết, đúng là những công pháp nữ nhân bọn ta kinh tởm”

Hồ Duy Dung : ”thật ra theo ta đánh giá nữ quốc có thể cầm đồng là đã lợi hại rồi vì tổng thể binh lực Thổ Phồn nhiều gấp mười lần nữ quốc”

Hoàng Mân : ”điều này ta hiểu, nên về lâu dài là bất lợi đối với Nữ Quốc, nên ta mong tướng gia có thể tương trợ”

Hồ Duy Dung : ”Thân Vương đừng quá lo lắng, chúng không thể dốc toàn lực mà công đánh Nữ Quốc đâu, vì Cao Ly, Bắc Nguyên, Thiên Trúc, Hồi Quốc, không phải ăn chay nên nếu Thổ Phồn dồn toàn lực tấn công nữ quốc thì chúng sẽ không kịp kéo quân về nước, đã bị các quân gia phiên ban chiếm đất rồi”

Hoàng Mân : ”xin hỏi tướng gia còn thông tin gì không?”

Hồ Duy Dung : ”thật ra theo đánh giá của ta nếu chỉ là Thổ Phồn thì chẳng có gì đáng sợ, đáng sợ là nếu chúng hợp tác với Phù Tang có được Xuân Dược của Phù Tang, Phù Tang lợi hại trong khoảng này có thể nói nó là khắc tinh của nữ quốc”

Hoàng Mân : ”về Xuân Dược của Phù Tang ta cũng có nghe nhưng vẫn chưa có cách nào phòng nó”

Hồ Duy Dung : ”xuân dược của Phù Tang thì nội công càng cao phát tác càng nhanh, nên có thể nói nó là chính đòn trí mạng với nữ quốc”

Hoàng Mân : ”xin hỏi tướng gia có cao kiến gì?“

Hồ Duy Dung : ”hiện tại chỉ có thể phòng một cách, đó là khởi phong trận, nếu chúng dùng xuân dược dựa vào gió thì, khởi phong trân sẽ thổi bay xuân dược, chỉ là nếu chúng tiếp cận và hạ vào nguồn nước thì vô phương”

Hoàng Mân : ”đáng sợ vậy sao?”

Hồ Duy Dung : ”vì vậy biện pháp hiện tai có thể thử là cho người dân cảnh giác các nguồn nước túc trực canh chừng, nêu chúng hạ xuân dược vào nước, thì nữ quốc sẽ trở thành kỷ viện ngay”

Hoàng Mân đổ mồ hội : ”không ngờ bọn khốn này có loại xuân dược lợi hại vậy, xin hỏi tướng gia có biện pháp gì không?”

Hồ Duy Dung : ”thú thật là ta không có mẫu xuân dược căn bản là không thể nghiêm cứu gì được, hiện tại chỉ có thể phòng chiêu này bằng cách canh giữ nguồn nước, và luyện tập khởi phong trận”

Hoàng Mân : ”về nguồn nước e là khó,vì những con sông không chỉ trong phạm vi nước ta và nếu chúng dựa vào mạch nước ngầm mà hạ thì chúng ta cũng không canh chừng được”

Hồ Duy Dung : ”thứ cho ta là không có biện pháp nào hay hơn"

Hoàng Mân : “ta hiểu rồi, xin tướng gia cho ta biện pháp bày khởi phong trận”

Hồ Duy Dung bắc đầu truyền khẩu quyết : ”Phong Khởi vân Động Thành cũng Phong Vân bại cũng Phong vân, tương truyền tại trung nguyên có hai hiệp khách tên gọi Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân, kết hợp Phong Thần Cước Và Bài vân Chương tạo ra Phong Vân Kết Hợp, tại hạ nghĩ nữ quốc không biết có ai mang năng lương phong vân hay không?”

Hoàng Mân : ”cái này e là mất thời gian, để tìm kiếm thôi thì chỉ ta cách bày khởi phong trận trước đi”

Hồ Duy Dung : ”được, Thần Chú của Nó là Ân Đạt Đa ân Đạt Đa Mượn Phong khởi sắc, chống khí tà linh, Khởi Phong Trận sắc” lúc này một luồn kình phong nổi dậy, Hồ Duy Dung nói tiếp : ”Khởi phong trận sẽ lợi hại nếu tất cả cùng niệm chú”

Hoàng Mân : ”tuy không phòng được nguồn nước nhưng cũng tốt rồi, cảm tạ tướng gia”

Hồ Duy Dung : ”đây là việc nên làm thân vương quá khách sáo”

......................

lúc này tại Thổ Phồn

Thiên Táng Vương tử đích thân cầm quân : ”Pháp Sư phía trước là Nữ Quốc sao?”

Vị Pháp Sư Thổ Phồn, Cưu Ma Tinh : ”bẩm vương tử, đúng vậy”

Thiên Táng : ”Tốt lên tổng lực tiến công, bắt đám nữ nhân đó phải quỳ xuống hầu hà bổn vương tử”

Cưu Ma Tinh : ”dạ Vương Tử, Ni Ma lô, Tây Bá Thiên hai ngươi sẽ là tiền lộ tiên phong lập tức dẫn 3000 quân đi đánh trận đầu”

Ni Ma Lô, Tây Bá Thiên : ”nhân lệnh"

Cưu Ma Tinh : “Kim Luân, Kim Trì hai ngươi dẫn 5000 quân tiếp viện phía sau, các tướng lĩnh còn lại sẵn sàng đợi lệnh thu phục nữ quốc”

Kim Luân, Kìm Trì cùng các tướng lãnh : ”rõ”

....................

Tại Thành Trì Nữ Quốc tướng trân giữ biên cương Nguyệt Phương Ngạo Tuyết lập tức ra lệnh : ”binh lực kẻ thù đông, lập tức bày hoa vũ trận, cầm chân kẻ địch áp dụng cung tiễn tấn công”

các tướng lĩnh : ”dạ”

Ni Ma Tinh, Tây Bá Thiên dẫn quân tấn công, thì họ lạc vào vườn hoa, sau đó, một loạt những mũi tên bắn hạ từng tên một, Ni Ma Tinh : ”hỏng là Hoa Vũ Trận Mau rút quân nói lại với Quân Sư”

Tây Bá Thiên :” được rút mau”

Yến Linh : ”bẩm tướng quân kẻ địch đã rút lui”

Nguyệt Phương Ngạo Tuyết : ”tốt, lập tức báo về kinh chúng ta cần tiếp ứng chúng sẽ nhanh chóng phá trận thôi”

Yến Linh : ”dạ”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.