Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Ma ba tuần

Tiểu thuyết gốc · 6096 chữ

Chu Đê :  “Đàn Phong nàng cảm thấy thế nào?”

Đàn Phong : ”Phụ Hoàng không cho thiếp xen vào chính sự, thiếp cứ quanh đi quẩn lại nơi này, cùng lắm thì phát tiền cứu trợ cho Lão bá Tánh, thật ra rãnh đến phát chán luôn”

Chu Đệ : ”ta hiểu  một trữ quân như nàn sẽ rất khó chịu nhưng vì thai nhi thôi thì ráng lên”

Đàn Phong : ”hừ xong đứa này đừng hòng thiếp sanh thêm đứa nào cho chàng”

Chu Đệ cười : “hảo nương tử, đừng giận mà ta sẽ cố gắng ở bên nàng nhiều hơn”

Đàn Phong : ”nói gì hả? Chàng thành thân ở đâu, là thiếp rước dâu không phải chàng? Sửa lại gọi thiếp là tướng công đi haha”

Chu Đệ : ”đậy là Minh Triều nàng không thể tha cho ta sao?”

Đàn Phong : ”thôi được, ở đây là Minh Triều tha cho chàng đó”

Chu Đệ ôm lấy Đàn Phong : ”cám ơn nàng thê tử tốt của ta”

Đàn Phong : ”thôi thiếp và chàng đi thỉnh an phụ hoàng đi”

Chu Đệ : ”tốt, ta với nàng đi thăm”

Hoài An : ơ Thái Tử  về rồi à, xin lỗi muội vào không đúng lúc, muội cáo từ đây”

Đàn Phong : ”không cần đâu, muội hãy đi thỉnh an mẫu hoàng đi, hoài ra còn Hoàng Dung Thân Vương, muội sẽ bất ngờ đó”

Hoài An : ”vậy sao? Muội đi ngay"

thế là Chu Đệ, Đàn Phong đi thăm Chu Nguyên Chương

Lúc Này Lưu Bá Ôn Vừa tới : ”Thái tử”

Chu Đệ : ”Quốc sư miễn lễ, có việc gì sao?”

Lưu Bá Ôn : ”Nương nương cho gọi”

Chu Đệ : “cũng tốt, ta cũng đang đinh tới đó cùng đi thôi”

Lưu Bá Ôn : ”dạ thái tử”

....................

Chu Nguyên Chương đang công càm ngủ thì trược tay đập đầu vào bàn : ”ui da, chóng mặt quá”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng thượng Người tỉnh rồi à?”

Chu Nguyên Chương : ”hửm, cô là ai?”

Hòa Yên Ninh : “Hoàng Thượng không nhận ra thiếp sao?”

Chu Nguyên Chương lắc đầu vuốt mắt cho tỉnh táo : ”ồ Yên Ninh, nàng về lúc nào vậy? Sao không tên nào báo với trẫm vậy? Phải trị tội chúng mới được”

Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng đừng giận, là thiếp thấy hoàng thượng ngủ gật nên không cho chúng làm phiền người”

Chu Nguyên Chương : ”ngủ gật sao? Chết tiệc già rồi, mới có mấy ngày đã ngủ gật nhớ hồi khởi binh trẫm có khi cả tháng không ngủ vẫn khỏe như trâu”

Hòa Yên Ninh  cười : ”Hoàng thượng lại nói quá, người đâu phải yêu quái”

Chu Nguyên Chương cười : ”nàng không tin trẫm sao?“

Hòa Yên Ninh cười : ”thiếp tin chứ? Hoàng thượng người không còn trẻ nữa, xin bảo trọng long thể”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm biết rồi, dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra thật”

Hòa Yên Ninh : “Hoàng Thượng xin người đừng gánh hết mọi thứ vào bản thân, xin người hãy chia sẽ cùng thần thiếp, cùng Đệ Nhi và Các Hoàng Tử khác”

Chu Nguyên Chương : ”Đệ Nhi trẫm muốn nó tịnh tâm để xác định câu trả lời cho bản thân, âu cũng là lỗi của Trẫm, đã khiến mẹ con nàng bị chia cách, khiến cho Đệ Nhi đối mặt vấn đề khó xử”

Hòa Yên Ninh : “về chuyện này Đệ Nhi nó đã có câu trả lời, nó sẽ đứng về quốc gia, đứng về lê dân bá tánh, chỉ cần thần thiếp không phạm pháp thì nó sẽ hiếu thuận với thần thiếp mà thôi, xin hoàng thượng đừng lo về chuyện này”

Chu Nguyên Chương : ”nó nghĩ thông thì tốt rồi, haizz trong số mấy đứa hoàng tử còn lại hết hai đứa thì Theo Từ Đạt chinh chiến, một đứa thì xuất gia, hai đứa thì phân biệt làm rễ của Mộc Anh và Từ Đạt,còn lại đứa thì bệnh chết, đứa thì chiến tử sa trường, đứa thì tự sát, chỉ còn lão Thập là có thể hỗ trợ, trẫm đang định triệu nó về”

Hòa Yên Ninh : ”Thập Hoàng Tử, thứ cho thần thiếp không biết câu ấy?”

Chu Nguyên Chương : ”không trách nàng được, khi nó ra đời nàng đã bị trẫm giam rồi”

Hòa Yên Ninh : ”nếu có Thập Hoàng Tử hỗ trợ thì tốt quá”

Chu Nguyên Chương : ”sau khi Đệ nhi trở thành công chúa phi của nữ quốc, Tiêu Nhi lại qua đời,trẫm vốn định đề cử vị trí thái tử cho Chu Tử, nhưng nó bảo thiện hạ này của bá tánh, kẻ làm thái tử phải đủ tài đức, nó thừa nhận nó cũng rất muốn là hoàng đế nhưng nó hiểu một tên hoàng đế mà không được ủng hộ cũng chỉ là cái hư danh, nên nó nói để Đệ Nhi làm vì Trong số các huynh đệ chỉ có Đệ Nhi là xứng đáng với vị trí này ngoài ra chính là Chu Doanh và Chu Đàn một người là con rễ của Từ Đạt, một người là con rễ của Thang Hòa, nó sẵn sàng hỗ trợ cho Đệ Nhi, ca hai đều ra sức với quân nên người thích hợp chính là Chu Đệ, với lại nếu nó ngồi vào cái vị trí thái tử nó sẽ chết rất nhanh, nên xin ta tha cho nó, thật lòng mà nói ngoài lão tứ Chu Đệ Thì lão Thập Chu Tử là trẫm rất hài lòng,”

Hòa Yên Ninh : ”vậy đứa nào là Hoàng Thượng cảm thấy thương nhất”

Chu Nguyên Chương : ”đứa ta thương nhất chính là Chu Sảng, từ nhỏ nó đã tỏ ra thông minh tuyệt đỉnh,chính vì ta quá kỳ vọng vào nó nên nghiêm khắc với nó nhất, tiếc nó lại hiểu lầm trẫm cho rằng trẫm không thương nó, và ai ngờ nó lại là con của Thẩm Vạn Tam, Đứa Khiến trẫm đau lòng nhất lại chính là Chu Yên, nó là đứa mà hy sinh vì huynh đệ hy sinh vì trẫm, đứa khiến trẫm yên tâm nhất là Chu Đệ và Chu Tử, còn đứa trẫm thấy có lỗi nhất là Khai Tâm, ngày Trẫm đưa Huệ Phi đi dạo, trẫm đã vô tình để lạc mất nó, khiến mẹ nó đau lòng đổ bệnh mà qua đời và một đứa khiến trẫm bất ngờ nhất là Chu Thiên Bá, nó là đứa mà trẫm ít quan tâm tới nhất, nhưng nó lại khiến trẫm bất ngờ nhất”

Hòa Yên Ninh : ”về chuyện Huệ Phi, xin hoàng đừng quá đau lòng”

Chu Nguyên Chương : ”có chuyện trẫm nên nói với nàng, khi nàng bị trẫm giam nhiều lần trẫm có ý muốn giết nàng, chí Huệ Phi đã cầu xin cho nàng, trẫm có hỏi nguyên nhân thì cô ấy nói, nàng bị oan, xin trẫm hãy điều tra”

Hòa Yên Ninh : ”Huệ Phi cầu xin cho thiếp sao?”

Chu Nguyên Chương : ”không sai, nhưng trẫm nào để tâm, cô ấy còn tuyên bố nếu trẫm không điều tra thì cô ấy sẽ tự mình điều tra, nhưng lúc đó cô ấy hạ sanh Chu Tử, sức khỏe không tốt, vài năm sau khi cô ấy tiến hàn điều Tra thì lại lạc mất Khai Tâm, nên đỗ bệnh qua đời”

Hòa Yên Ninh : ”không ngờ chốn hậu cung thiếp vẫn còn một vị tỷ muội tốt như vậy”

Chu Nguyên Chương : ”phải, nên ta luôn cảm thấy có lỗi với Khai Tâm”

Hòa Yên Ninh : ”Khai Tâm? Sao nó không phải họ Chu, Thiếp Thấy nó giống pháp danh nhà phật hơn”

Chu Nguyên Chương : ”nó được một nhà Sư Thiếu Lâm nhặt được, nuôi dưỡng dạy võ công, đặt cho nó pháp hiệu Khai Tâm, lúc đó một cao Tăng Thiên Trúc tới đại Minh định đoạt vô tự Thiên Thư, hòng để Thiên trúc làm loạn nước ta thừa cơ xâm lấn, nhưng cũng nhớ đó Khai Tâm lại có cơ duyên có được Vô Tự Thiên Thư, luyện được thần công, sau đó nó trở thành trụ trì của Ô Long tự vị trụ trì nhỏ tuổi nhất trong lịch sử”

Hòa Yên Ninh : ”nó và Chu Tử là do Huệ Phi hạ sinh , vậy thiếp sẽ gặp hai đứa nó để nói lời cảm tạ cũng như bái tế Huệ Phi”

Chu Nguyên Chương : ”cũng tốt, biết đâu chúng nó lại quý mến nàng”

Hòa Yên Ninh : ”còn về Chu Tử, hoàng thượng không kêu nó vào hỗ trợ người sao?”

Chu Nguyên Chương : ”nó nói có một tên gian thần nhắm những người bênh cạnh trẫm nó đang âm thầm điều tra nên tạm thời nó không muốn gây sự chú ý của kẻ đó”

Hòa Yên Ninh : ”có kẻ nhắm vào người bên cạnh của Hoàng Thượng”

Chu Nguyên Chương : ”Phải gần đây Từ Đạt và Mộc Anh liên tục gặp rắc rối, cũng may bãn lãnh của họ cũng ko khó giải quyết”

Hòa Yên Ninh : ”đúng rồi Hoàng thượng có thứ này, thiếp đã giao cho đệ Nhi, đó là một Long bào và một mật thư”

Chu Đệ đi tới :”ế, Tuấn Kiệt, Anh Tuấn, dì Kim Chi mọi người không vào trong sao?”

Từ Tuấn Kiệt : ”Bẩm Thái Tử, hoàng thượng đang nghỉ ngơi, nên nương nương đuổi chúng thần ra ngoài”

Kim Chi : “ta tới sau nên đứng bên ngoài luôn”

Chu Đệ : ”vậy sao, Mẹ cho gọi ta mọi người cùng vào đi”

Từ Tuấn Kiệt, Lâm Anh Tuấn : ”dạ thái tử”

Lúc này thái giám vào : ”thưa hoàng thượng thái tử, Thái tử vi, Lưu Quốc Sư, Lâm Nguyên Soái Từ Tướng Quân, Đại tế Tư cầu kiến”

Chu Nguyên Chương : ”cho vào”

Chu Đệ, Đàn Phong : ”tham kiến phụ hoàng, Mẹ”

Lưu Bá Ôn, Từ Tuấn Kiệt, Kim Chi, Lâm Anh Tuấn : ”Tham kiến hoàng thượng, nương nương”

Chu Nguyên Chương : ”miễn lễ”

Chu Đệ, Đàn Phong : ”tạ phụ hoàng”

Lưu Bá Ôn, Từ Tuấn Kiệt, Kim Chi, Lâm Anh Tuấn : ”tạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”Đệ nhi con tới đúng lúc, nghe mẹ con nói tìm được, Long Bào và Mật thư, chuyện là như thế nào”

Chu Đệ : ”chuyện này do nghĩa đệ chứng kiến để đệ ấy nói đi”

Chu Nguyên Chương : ”Anh Tuấn nói đi”

Lâm Anh Tuấn : ”Bẩm hoàng thượng, trên đường về thần phụng lệnh nương nương theo dõi một bọn bí ẩn, thì phát hiện tên cầm đầu là người của Mộ Dung thế gia chúng muốn khôi phục Đại Yên Quốc”

Chu Nguyên Chương : ”cái gì? Khôi phục Đại Yên Quốc đã bị diệt cách đây cả ngàn nắm chúng bị điên sao?”

Lâm Anh Tuấn : ”chuyện này có có liên quan tới Lý Thiện Đường”

Chu Nguyên Chương : ”Lễ Bộ Thượng Thự Lý Thiện Đường?”

Lâm Anh Tuấn : ”Không sai, kẻ cầm đầu đó lẻn vào phủ Kiềm Quốc Công, bỏ lại Long Bào, và Mật thư, đây là lá thư đó mời hoàng thượng Ngự Lãm”

Chu Nguyên Chương nhận lá thứ xem xong ông đập bàn thật mạnh : ”hay cho tên Lý Thiện Đường chiêu mượn đạo giết người, vu oan giá họa này quả là cao minh, Lưu Bá Ôn khanh có cao kiến gì không?”

Lưu Bá Ôn : ”thất có một nghi điểm muốn Lâm Nguyên Soái giải cho”

Lâm Anh Tuấn : ”Quốc Sư cứ nói”

Lưu Bá Ôn : ”dựa vào là thư này Lý Thiện Đường có thể chối vì hắn cũng có thể là nạn nhân, nên dựa vào đâu để xác định”

Lâm Anh Tuấn : ”thì chính tai ta nghe mà, tên Mộ Dung đó nói là hành sự giúp cho Lý Thiện Đường, ta là tàng hình nên chúng ko thể phát hiện ta mà cố tình diễn cho ta xem được”

Lưu Bá Ôn : ”chính vì cậu tàng hình nên hắn có thể chối là câu một phía vu cáo”

Lâm Anh Tuấn : ”ý quốc sư là hắn có thể chối bỏ hết tất cả nhiêu đây bằng chúng ko đủ bắc tội”

Lưu  Bá Ôn : ”Lá Thư này tuy có ấn của hắn nhưng chưa chắc là do hắn làm”

Chu Đệ : ”Vậy Quốc Sư muốn chúng ta điều tra thêm”

Chu Nguyên Chương : ”có lý, Lưu Bá Ôn vụ này trẫm giao cho khanh”

Lưu Bá  Ôn : ”vị thần tuân chỉ”

Chu Nguyên Chương : ”Lâm Anh Tuấn, khanh hỗ trợ cho quốc sư”

Lâm Anh Tuấn : ”dạ hoàng thượng”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng, còn một việc thiếp quên mất”

Chu Nguyên Chương : ”việc gì?”

Hòa Yên Ninh : ”Hồn Phách Doãn văn đã lấy về cũng nên tiên hành đổi lại”

Chu Nguyên Chương : ”đúng ha, Cao Bân Đâu rồi”

Trần Ninh : ”bẩm hoàng thượng Cao Bân Sư phụ đã nhập tâm niệm kinh, hiện chúng nô tài không dám làm phiền ông ấy”

Chu Nguyên Chương : ”tên Cao Bân này cũng chăm chỉ thật, lại tập trung thiền định vào lúc này”

Lưu Bá Ôn : ”Cao Bân Sư phụ đúng là cao tăng”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi, các khanh đường xa cũng nên nghỉ ngơi”

Chu Đệ : ”Phụ Hoàng con có điều muốn báo”

Chu Nguyên Chương : ”có chuyện gì?”

Chu Đệ : ”trong lúc điều Tra bọn bắc cóc phát hiện một bọn quan lại có liên quan và một tên to gan mạo danh thập hoàng đệ để cưỡng bức dân nữ”

Chu Nguyên Chương : “cái gì? Kẻ nào to gan mạo danh Chu Tử”

Chu Đệ : ”con đã cho mời Thập đệ tới, con muốn giao kẻ này cho đệ ấy xử lý”

Chu Nguyên Chương : ”vậy cũng tốt, trẫm cũng đang định bảo nó vào cung, con những kẻ nào liên quan điều tra tội chứng diệt luôn cả lũ”

Chu Đệ : ”Đệ Nhi hiểu rồi”

Lúc này thị vào báo : ”bẩm hoàng thượng Kiềm Quốc Công, Trung Sơn Vương và Phò Mã Trương Vô Cực Cầu Kiến”

Chu Nguyên Chương : ”cho vào”

Từ Đạt, Mộc Anh, Trương Vô Cực : ”Tham Kiến Hoàng Thượng”

Chu Nguyên Chương : ”có việc gì sao”

Mộc Anh : ”Bẩm Hoàng Thượng thần nhận được thông tin xuất hiện tứ đại ác nhận hiện đã chuẩn bị binh mã để tróc nã chúng chỉ chờ lệnh hoàng thượng“

Trương Vô Cực : ”bẩm hoàng Thượng, thần cũng đụng độ một trong số chúng là Bát Hoàng Tử của Nam vu Lý Thiếc Mê A Lam, hắn có một thanh Hắc thủy Ma Thương, Hắc thủy này vô cùng đáng sợ, dính phải nó cơ thể sẽ bị bào mòn cho đến chết”

Chu Nguyên Chương : ”không ngờ bọn chúng dám lộng hành vậy? Có nắm rõ hành động cụ thể của chúng không?”

Từ Đạt : ”bẩm hoàng thượng, theo thần điều tra được, thì bọn chúng một là giết đạo sĩ cướp đan dược, và các yêu ma bị họ thu phục, kẻ thứ hai là săn giết linh thú và yêu thú, kẻ thứ 3 là nữ nhân chuyên bắt trẻ con, nghe nói ăn thịt luyện công, kẻ thứ 4 thì là cưỡng bức nữ nhân xong còn hút hết máu”

Chu Nguyên Chương : ”Lưu Bá Ôn khanh có ý kiến gì không?”

Lưu Bá Ôn : ”Thần cho rằng tứ đại ác nhận này, một là Hồ Khải, Một là Tiêu Dương, hai kẻ còn lại chính Thất Công Chúa và Bát Hoàng Tử của Nam Vu Lý”

Lâm Anh Tuấn : ”nếu là thất Công chúa thì ả chết rồi, chính ta cùng Nhạc Tướng Quân và A Lý ra tay”

Lưu Bá Ôn : ”khó nói trước, vì theo như thấn tính thì chúng liên quan tới Thiên Ma”

Lâm Anh Tuấn : “Thiên Ma”

Lưu Bá Ôn : ”Từ việc Thiên Ma sử dụng xác của A Tú, cho thấy hắn có khả năng đưa kẻ đã chết trở về làm việc cho hắn, nên rất có thể bọn Thất Công Chúa hiện tại đều bị Thiên Ma Khống chế”

Kim Chi : ”nói vậy cái Tên Thiên Ma Đánh hoài không chết này mục đích của hắn là gì chứ?”

Lưu Bá Ôn : ”Thiên Ma nghĩ gì thì không ai biết được, chỉ có thể chắc chắn một điều Thiên Ma mà nhân từ lương thiện thì hắn không phải Thiên Ma”

Hòa Yên Ninh : ”Quốc sư nắm được bao nhiêu về Thiên Ma”

Cao Bân : ”về điều để hòa thượng ta nói cho”

Chu Nguyên Chương : ”Cao Bân, tới đúng lúc nói mau”

Cao Bân : ”Thiên Ma Ba Tuần - Tha Hóa Định Tại Thiên hay Đệ Lục Thiên Ma Vương là vị ma thần tồn tại trong các câu chuyện Phật Pháp. Theo đó, Ba Tuần là kẻ chuyên phá rối Phật và những người tu hành. Hắn sẽ làm mọi cách để cám dỗ người tu thực hiện các hành vi sai trái, từ đó rời khỏi con đường Phật Pháp.

Tương truyền, Cõi Trời là một trong 5 cõi của Lục Đạo Luân Hồi. Người biết tu tập phước báo, biết tu hành và làm điều thiện thì sẽ được đưa về Cõi Trời. Tuy nhiên, nếu một người Cõi Trời xuất hiện ác niệm, người đó sẽ bị mất hết nghiệp tốt và bị đọa khỏi cõi.Với Thiên Ma Ba Tuần  đã không tin vào Phật Pháp và "đá đổ" gần như mọi thứ về Phật. Trong sách vở nhà Phật, Thiên Ma Ba Tuần là kẻ có sức mạnh vô song cùng nhiều phép thần thông đáng sợ. Hắn là vị ma thần đã suýt khiến Phật thất bại trong con đường tu hành.”

Hòa Yên Ninh : ”vậy Thiên Ma có địa vị như thế nào?”

Cao Bân : ”Trong 6 tầng trời dục giới thì cõi Tha hoá tự tại thiên (cõi dục giới cao nhất, chỗ ở của thiên ma).

Cõi Dục giới >> 1. Tứ Thiên Vương. 2. Đao Lợi Thiên. 3. Dạ Ma Thiên. 4. Đô Sử Đa Thiên. 5. Lạc Biến Hóa Thiên. 6. Tha Hóa Tự Tại Thiên (Cõi Thiên Ma Ba Tuần)

Chúng sanh ở Dục giới là 12 loại:

Địa ngục,

Súc sinh,

Ngạ quỷ,

Nhân,

A Tu La,

Tứ Thiên Vương,

Đao Lợi Thiên,

Dạ Ma Thiên,

Đâu Suất Thiên,

Hóa Tự Tại Thiên,

Tha Hóa Tự Tại Thiên,

Ma Thiên.

Thiên ma là vị vua cai quản cõi dục giới bao gồm : 6 cõi trời dục giới và các cõi dục bên dưới. Bất cứ chúng sinh nào muốt thoát khỏi sự cai quản của y đều bị thiên ma quấy nhiễu .Thiên ma là vị vua cai quản cõi dục giới bao gồm : 6 cõi trời dục giới và các cõi dục bên dưới. Bất cứ chúng sinh nào muốt thoát khỏi sự cai quản của y đều bị thiên ma quấy nhiễu. Đối tượng của thiên ma là các vị tu hành thoát khỏi các cõi dục giới. ”

Hòa Yên Ninh khiếp sợ : ”nói như vậy thứ mà mọi người Vất vả tiêu diệt lại là cái gì?”

Cao Bân : ”Bần Tăng không biết, cũng có thể hắn chỉ là một ma vương mạo danh Thiên Ma mà thôi”

Lưu Bá Ôn : ”theo các nói này thì chĩ những cao nhân muốn thoát khỏi tam giới mới là đối tượng để Thiên Ma Quấy nhiễu, còn lại hắn không thèm quan tâm, theo lý hắn không quan tâm tới chúng ta mới đúng”

Cao Bân : ”Quốc sư ngài quên, Thiên Ma Từ đâu xuất hiện rồi à?”

Lưu Bá Ôn : ”ý ngài là Thẩm Vạn Tam”

Cao Bân : ”không Thiên Ma Công của hắn vẫn chưa hoàng thành, Thiên Ma Xuất hiện do Tiêu Di ăn cắp Ma Khí của Thiên Ma, nói đúng hơn chính hắn chọc giận Thiên Ma còn chúng ta là bị vạ lây”

Kim Chi : ”Tên Tiêu Di đáng chết đó, chọc giận ai không chọc lại chọc phải Thiên Ma, ta mà bắt được hắn chết  với ta”

Cao Bân : ”còn đợi cô giết sao hắn đã chết Tại Nữ Nhi Quốc rồi”

Kim Chi : ”tên đó chết tốt  cho hăn rồi còn chúng ta cũng từ hành vi ngu ngốc của hắn mà đắc tội với Thiên Ma”

Lưu Bá Ôn : “dù lý do là gì nếu Thiên Ma xuất thế chúng ta đều không yên quan trọng hơn làm sao đối phó chúng”

Chu Đệ : ”về ngũ đại thần khí chỉ là cách chơi chữ, liệu có cách nào không?”

Lưu Bá Ôn : ”chuyện này vi thần cần phải nghiệm cứu”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi, có thể hiện tại Thiên Ma đang âm thầm kế hoạch nào đó, nên chưa làm khó chúng ta, cứ ưu tiên giải quyết Lý Thiện Đường trước, xem hắn trung hay gian”

Lưu Bá Ôn : ”dạ Hoàng Thượng”

Từ Đạt, Mộc Anh :”chúng thần cũng xin phép xuất quân, hỗ trợ bá tánh cũng như tìm ra tung tích của bọn ác nhân”

Chu Nguyên Chương : ”được, có hai kẻ các ngươi có thể xác định vị trí, một là cô nhi viện hãy tăng cường bảo vệ cô nhi viện, hai là các đạo quan vì đó là nơi chúng sẽ đên”

Từ Đạt, Mộc Anh : ”chúng thần đã rõ”

Chu Nguyên Chương : “Vô cực, Sư phụ ngươi vẫn khỏe chứ”

Trương Vô Cực : ”bẩm hoàng thượng ân sư vẫn khỏe”

Chu Nguyên Chương : ”Khỏe thì tốt, ngươi cầm thánh chỉ này tới đưa cho Trương Tam Phong nói trẫm muốn hắn ra sức hỗ trợ bá tánh”

Trương Vô Cực : ”Thần Tuân chỉ”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi các khanh cũng vất vả hãy nghỉ ngơi đi, Đệ Nhi con cũng cùng Đàn Phong nghỉ đi”

Lưu Bá Ôn : ”thần xin cáo lui”

Chu Nguyên Chương : ”ừ lui hết đi”

Hòa Yên Ninh : ”Đệ Nhị Đợi đã, Kim Chi Muội đưa Đàn Phong về nghỉ đi, Từ Tướng quân phiền cậu hộ tống họ về”

Từ Tuấn Kiệt : ”mạc tướng tuân lệnh”

Cao Bân : ”vậy hòa thượng ta cũng đi ra ngoài hóng gió đây”

Lưu Bá Ôn : ”Cao Bân Sư phụ có nhã vậy ta đi cùng ông”

Cao Bân : ”vậy thì đa tạ quốc sư”

Hòa Yên Ninh : ”Lâm Nhi con đi tìm Ngọc Đường uống đi”

Lâm Anh Tuấn : ”dạ nếu người không ngại con và hắn ở trên mái nhà vừa uống vừa canh chừng có động hãy phát tín hiệu”

Hòa Yên Ninh : ”ừ con đi đi”

Chu Đệ : ”mẹ muốn con ở lại có việc gì?”

Hòa Yên Ninh : ”mẹ muốn con ở lại hỗ trợ Phụ Hoàng xem tấu sớ”

Chu Nguyên Chương : ”không cần đâu con cứ ở bên Đàn Phong, ta triệu Chu Tử Vào Rồi”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng hiện Chu Tử chư về tới, mong hoàng thượng đừng gánh vác một mình”

Chu Đệ : ”Phải đó phụ hoàng, xin hãy để con xem cùng”

Chu Nguyên Chương : ”Được rồi con xem đống này giúp ta,”

Hòa Yên Ninh : ”xin hoàng thượng cho phép thần thiếp cùng xem”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi nàng cũng xem đi”

Hòa Yên Ninh : ”Tạ hoàng thượng”

Thái giám đi vào : ”bẩm Hoàng thượng Thọ Xuân Công chúa cầu kiến”

Chu Nguyên Chương : ”Ngọc Liên, nó về thăm trẫm sao? Cho vào”

Chu Ngọc Liên Thọ Xuân Công Chúa : ”Ngọc Liên Tham kiến Phụ hoàng, thỉnh an Tứ Hoàng Huynh à không muội nên nói lại là Tham Kiến Thái Tử”

Chu Đệ : ”Hoàng muội không cần đa lễ”

Chu Ngọc Liên : ”vị này hẳn Là Phụng phi nương nương, Ngọc Liên Xin thỉnh an người”

Hòa Yên Ninh : ”tốt mau đứng dậy, để ta ngắm con một lát, Hoàng Thượng, Ngọc Liên Là do ai hạ sinh mà đẹp quá vậy?”

Chu Nguyên Chương : ”Ngọc Liên do Hồng Thanh hạ sinh”

Hòa Yên Ninh : ” là Chu Phi sao? Thảo nào lại đẹp vậy”

Chu Ngọc Liên : ”nương nương quá khen, con nghe đồn người trên bốn mươi mà vẫn nhìn trẻ trung xinh đẹp, thật sự nãy giờ con vẫn tưởng là vị Hoàng Tỷ nào nữa chứ”

Hòa Yên Ninh cười : ”con nịnh ta sao? Ta đâu có trẻ đến vậy”

Chu Nguyên Chương : ”ồ đứa bé nào kia? Ngoại Tôn của Trẫm Sao?”

Chu Ngọc Liên : ”dạ Phụ Hoàng, con nghe Cha Chồng nói phụ hoàng vì quốc sự mà đỗ bệnh, các tỷ muội hiện hỗ trợ cho lão bá tánh không tiện đi xa, con ở gần nhất nên dẫn theo Hồng Tuyết tới thăm phụ hoàng”

Chu Đệ : ”ta nhớ là muội được gã cho Phó Trung, con của Phó Hữu Đức”

Chu Ngọc Liên : ”dạ đúng, muội tưởng hoàng huynh quên rồi chứ’

Chu Đệ : ”đúng là ta xém quên thật”

Chu Ngọc Liên : “Hoàng Huynh đúng là chẳng thượng tiểu muội chút nào”

Chu Đệ : ”nào có, chỉ là nhiều tỷ muội với lại quốc sự trí nhớ của hoàng huynh đôi lúc phản chủ”

Chu Ngọc Liên : ”muội hiểu mà được Hoàng Huynh nhớ tới, muội vui rồi”

Chu Đệ : ”ồ đứa trẻ này là Phó Hồng Tuyết Sao?”

Chu Ngọc Liên : ”dạ đúng, Hồng Tuyết mau thỉnh an Ngoại Công, Phụng Phi ngoại bà, và Tứ Cửu Phụ đi con”

Phó Hồng Tuyết : ”Hồng Tuyết xin thỉnh An, Ngoại Công, Phụng Phi Ngoại Bà, và Tứ Cửu Phụ”

Chu Nguyên Chương : ”ngoan lắm lại đây với trẫm”

Phó Hồng Tuyết : ”dạ Ngoại Công”

Chu Nguyên Chương : ”hảo, ta nhìn nó có cốt khí sau này sẽ là tướng Tài, Đệ Nhi con nên đặt biệt chu cấp huấn luyện cho nó rõ chưa”

Chu Đệ : ”Đệ Nhi Tuân Mệnh”

Chu Ngọc Liên : ”con nghe nói phụ hoàng lao lực, cố tình mang tới nhân sâm vạn năm cho phụ hoàng tẩm bổ”

Chu Nguyên Chương : ”tốt, lắm lúc này cuộc sống của con thế nào?”

Chu Ngọc Liên : “bẩm phụ hoàng, rất tốt, chỉ là bá tánh khổ nạn, con lại chẳng giúp được gì thật là áy náy”

Chu Nguyên Chương : ”chuyện này để các hoàng huynh của con lo, phần con thì chăm sóc cháu của Trẫm cho tốt là được”

Chu Ngọc Liên : ”con biết rồi, sẵn con xin phép gặp thái tử phi, từ lúc cô ấy về đây con chưa có dịp gặp cô ấy”

Chu Nguyên Chương : ”cũng tốt, Đệ Nhi con dẫn nó đi gặp Đàn Phong đi, còn Hồng Tuyết ở đây với Trẫm”

Chu Đệ : ”dạ phụ hoàng”

Chu Đệ Dẫn Chu Ngọc Liên tới gặp Đàn Phong

Chu Đệ : “Đàn Phong vị này là Cửu Hoàng muội Thọ Xuân Công chúa Chu Ngọc Liên, Ngọc Liên vị này là thê tử của Ta Vân Đăng Đàn Phong”

Chu Ngọc Liên : “Ngọc Liên xin thỉnh an Tứ tẩu, nay mới có dịp thăm tẩu thật là có lỗi”

Đàn Phong : ”muội tới thăm thì ta vui rồi, nghe noi muội đã được gả đi là nhà nào vậy cuộc sống có ổn không?”

Chu Ngọc Liên : “muội được gã vảo phủ Phó gia,  nay nghe tin phụ hoàng bệnh nên dẫn con Trai là Phó Hồng Tuyết tới thăm người”

Đàn Phong : “thế thằng bé đâu?”

Chu Ngọc Liên : “nó bị phụ hoàng giữ lại rồi”

Đàn Phong : ”cũng thật là phụ hoàng ít có thời gian thư giãn, nếu có thời gian muội hãy đưa nó về nhiều hơn”

Chu Ngọc Liên : “muội biết rồi, nghe nói tẩu đang mang thai muội cố tình mang tới những thảo dược dưỡng thai tốt nhất xin biếu tứ tẩu”

Đàn Phong : ”muội thật có lòng, ta nhất thời không biết tặng gì cho muội, à đây là thanh Minh Nguyệt Đao, ta tặng cho Hồng Tuyết, khi nào nó lớn hãy đưa cho nó”

Chu Ngọc Liên : ”muội thay Hồng Tuyết Tạ tứ Tẩu”

Đàn Phong : ”phải chi nó gặp được Túc Nhi”

Chu Đệ : ”phải hẳn thằng bé sẽ vui lắm”

Chu Ngọc Liên : ”Chu Cao Túc? Muội nghe nói nó đang ở Cùng Khai Tâm”

Chu Đệ : ”cùng Khai Tâm  sao? thảo nào nó không chịu về”

Đàn Phong : ”Khai Tâm? Chàng nói rõ xem”

Chu Đệ : ”Khai Tâm là thập nhất hoàng đệ từ nhỏ xuất gia ở Thiếu Lâm sau trở thành trụ trì của Ô Long Tự, là vị trụ trì trẻ tuổi nhất, nó chỉ hơn A Lý có Một hai tuổi mà thôi, tính ra vẫn là một thằng nhóc, nên Túc nhi nó bám theo Khai Tâm Tiểu hoàng thúc để chơi đó mà”

Đàn Phong : ”vậy xem ra thiếp phải đi Ô Long Tự một chuyến”

Chu Đệ : ”nói cũng phải, Ngọc Liên muội đi không?”

Chu Ngọc Liên : ”Hoàng Huynh xin thứ lỗi muội còn phải hỗ trợ lão bá tánh”

Chu Đệ : ”ta hiểu rồi, muội cũng là thành viên hoàng thất chút nữa hãy đi thỉnh an Hoàng Hậu đi”

Chu Ngọc Liên : ”dạ muội biết rồi, muội xin đi ngay”

Chu Đệ :”ừ muội đi đi”

.....................

Cao Bân nhìn ra ngoài cửa chông thấy một người rất quen nhưng ông ấy không nhận ra đó là ai: "Ngươi là ai vậy tới dây có việc gì, thấy ngươi có vẻ bí ẩn quá muốn làm gì đây?"

Ngưới đó vẻ mặt tươi cười bước vào giọng khàn khàn nói: tôi là bà con xa của tiên sinh, hôm nay tới kinh thành là muốn thăm hỏi tiên sinh rồi về luôn"

Cao Bân: "n"ghe giọng nói của ngươi sao quen dữ vậy ta, ngươi rất giống mỗt ngưới ngang hàng với bánh ú trước dây chẳng lẽ ngươi là .......?"

Người đàn ông: "sư phụ người nghĩ tôi là ai chứ có lẽ sư phụ hiểu lầm rồi, tôi đâu có quen với Bánh Ú gì đó đâu, tôi tới dây vì lòng ngưởng mộ tiên sinh muốn thỉnh giáo tiên sinh đó mà"

Cao Bân: "nè ngươi bỏ khăn che mặt ra coi ngươi bịp mẵt như vậy người khác tưởng đâu ta cấu kết với kẻ sấu, oan uổng cho ta lắm à"

Người đàn ông nói: "Sư phụ là người xuất gia mà đi lo sợ chuyện cỏn con vậy sao?. thật không giống sư phụ chút nào"

Cao Bân: "ngươi nói vậy là sao, ta có gì không giống chứ, chỉ là gần đây chúng tôi bị bọn Thất công chúa quặy làm cho dau cả dầu, bần tăng đương nhiên là phải lo sợ rồi. .. hử cách nói của ngươi,Ta thấy ngươi càng ngày càng quen dữ lắm, ngươi là ai vậy?"

Người đàn ông bỏ khăn che mặt ra

Cao Bân: "Hahaha Vượng Lai là ngươi sao?" Cao Bân tươi cười săn tay áo : "lâu rồi không gặp" ông ký đầu Vượng Lai một cái : "vừa nãy là ngươi dám hù ta phải không?"

Vương Lai: "ui da, Sư phụ lâu rồi không gặp, tôi chỉ muốn đùa sư phụ chút xíu thôi vậy mà"

Cao Bân lại ký đầu hắn một cái: "Được, ngươi giỏi lắm dám chơi ta như vậy sao?"

Vượng Lai: "sư phụ tha mạng"

Lưu Bá Ôn đi ra, vẻ mặt bất ngờ:" ồ,,Vượng Lai là ngươi sao? lâu rồi không gặp"

Vương Lai: "tiên sinh, tôi nghe nói Bánh Ú bị Thiên Ma sát hại, đã qua đời lên tôi về để thắp hương cho đệ ấy, đồng thời cũng ở lại phủ quốc sư"

Lưu Bá Ôn "Được. Vậy ta sẽ đưa ngươi vào bái tế Bánh ú, nhưng còn thê tử ngươi đâu?"

Vương Lai : "nói ra thì dài tôi phải lên kinh kiếm tiền gửi về nên xin tiên sinh thu nhận"

Lưu Bá Ôn : "vậy được theo ta"

Lưu Bá Ôn đưa Vượng Lai vào phỏng thờ của Bánh Ú

Vượng Lai thắp một lén nhang lòng cảm thầy vô cùng đau xót tiếc thương cho sự ra đi của Bánh Ú, hai tay chấp lạy và khấn : "Bánh ú huynh đệ tốt của ta, nhớ cái ngày chúng ta cùng kết bái làm huynh đệ thề sống chết có nhau sau đó thì chúng ta cùng vào phủ làm gia đinh cho tiên sinh, tiên sinh xem chúng ta là người thân của mình mà hết lòng dạy dỗ nhưng chúng ta lại không hiểu được nhiều điều quốc sư dã nói, chúng ta cùng nhau làm công việc trong phủ. Nhưng mà không ngờ tôi và huynh xa nhau được mấy tháng thì huynh lại bị thiên ma hại chết chứ. Xin lỗi huynh tới bây giờ ta mới tới thăm huynh"

Cao Bân: "A di đà phật. Vượng Lai, Bánh Ú huy sinh, mọi người dều rất đau lòng, tôi đã đọc kinh siêu dộ cho cậu ấy không chừng cậu ấy đã về thế giới tây phương cực lạc gặp phật tổ rồi. Chúng ta phải tự hào về Bánh Ú"

Vượng Lai: "Tôi biết. Bánh ú huynh ấy thật là dũng cảm hy sinh vì chính nghĩa làm tôi rất khâm phục....... Được rồi chúng ta ra đại sảnh đi"

Ra ngoài đại sảnh

Cao Bân: "Vượng Lai mấy tháng nay ngươi biệt tăm biệt tích, rốt cuộc đã xảy ra truyện gì? còn thê tử ngươi thế nào rồi?"

Vượng Lai: "Tôi đưa nương tử về quê thăm cha mẹ tôi một thời gian sau đó thì trở lại phủ quốc sư tôi không ngờ là gặp được một người học vấn uyên bác văn thao võ lươc, vậy là tôi với huynh ấy kết bái làm huynh dệ cùng nhau đọc sách luyện võ

Cao Bân: "Trời ơi sao ngươi phải vậy, ngươi đi tìm người ngoài chi bằng ngươi học Lưu quốc sư kìa"

Vượng Lai: Tiên sinh ngày bận trăm việc làm sao tôi có thể làm phiền tiên sinh được chứ với lại tuổi của huynh ấy ngang bằng tôi, tôi và huynh ấy rất hợp nhau lên chúng tôi dã là bạn bè

Lưu Bá Ôn : "Vậy người đó là ai mà giúp cậu trở lên thông minh tới vậy?"

Vượng Lai: "nói ra thì không biết hai người biết cậu ấy không? cậu ấy tên gọi là Hạ Tuyết Nghi"

Lưu Bá Ôn : "Kim Xà Lang Quan Hạ Tuyết Nghi đây là phước của cậu khi quen cậu ấy đấy"

Vượng Lai: "Đa tạ tiên sinh nhưng mà thứ tôi học được ít ỏi lắm có lẽ sẽ không giúp gì cho ngài đâu"

Cao Bân: "không sao ngươi vốn là kẻ ngốc nghếch giờ nhìn ngươi thay dổi nhiều như vậy ta cảm thấy rất vui rồi"

Vượng Lai: "Việc ở trong cung gần dây tôi đã biết hết rồi, không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Quốc sư mọi việc trong phủ ngài cứ giao cho tôi ngài yên tâm đi sử lý mọi chuyện đi, có gì thì để Vượng Lai tôi tham gia góp chút sức lực nha"

Lưu Bá Ôn: "Được. Vậy việc trong phủ giao cho ngươi, khi nào cần ta sẽ dể ngươi tham gia góp sức"

Cao Bân :" Haha, Được chứ" ông lại ký đầu hắn : "có gì sư phụ ta sẽ chăm sóc ngươi hahaha'

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.