Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bích Ngọc Minh Hỏa

Tiểu thuyết gốc · 6900 chữ

Triệu Khôi : ”nếu không ngại mời Tương gia hỗ trợ ta”

Hồ Duy Dung : ”rất hận hạnh”

Triệu Khôi : ”tướng gia mời”

Hồ Duy Dung : ”Thân Vương mời”

Triệu Khôi : ”Tuyết Nhi, bọn ta đi đây”

Đàn Tuyết : ”Cửu Phụ Xin cẩn thận”

Triệu Khôi : ”con đừng lo cho ta”

thế là Hồ Duy Dung cùng Triệu Khôi lên đường tìm Tiêu Dương

..................

Lúc Này tại Minh Triều

Lệnh Hồ Xung, Tống Thanh Thư, Tiêu Hòa : ”chúng thảo dân tham kiến hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm phong các ngươi là Khâm Sai vô phẩm, thay trẫm trừng trị bọn gian ác, nay lệnh các ngươi hộ tống Vương Tử Tần Lý tới Nữ Nhi Quốc, ngăn cản một trong Tứ ác Nhân”

Lệnh Hồ Xung, Tống Thanh Thư, Tiêu Hòa : ”xin tuân thánh chỉ”

Chu Nguyên Chương : ”được còn một người nữa Đông Phương Giáo Chủ vào đi”

Đông Phương Bất Bại : ”các vị bạn hữu đã lâu không gặp”

Lệnh Hồ Xung : ”ngươi”

Tống Thanh Thư : ”tên gian tặc nhà ngươi sao lại ở đây?”

Tiêu Hòa : ”bẩm hoàng thượng tuy là hiện chúng tôi tạm gác ân oán giang hồ liên minh chống ma tộc, nhưng chính phái tà phái bất lưỡng lập, xin hoàng thượng sắp xếp lại”

Tống Thanh Thư : ”phải, xin hoàng thượng sắp xếp lại”

Chu Nguyên Chương : ”còn ngươi thì sao Lệnh Hồ Xung”

Lệnh Hồ Xung : ”bẩm hoàng thượng, thảo dân cho rằng tà cũng được chính cũng được không thẹn với lương tâm là được, thảo dân liên thủ cùng ai không quan trọng, quan trọng là liên thủ với mục đích là gì mà thôi? Nên thảo dân không có ý kiến”

Chu Nguyên Chương : ”nói hay lắm, Tống Thanh Thư, Tiêu Hòa, trẫm hỏi hai ngươi thế nào là chính thế nào là tà”

Tống Thanh Thư : ”dương cao chính nghĩa, thì là chính”

Tiêu Hòa : ”bất chấp thủ đoạn, thì là tà”

Chu Nguyên Chương : ”nói nghe cũng đúng đó nhưng trẫm hỏi các ngươi, danh môn chính phái muốn diệt Nhật Nguyệt thần Giáo có môn phái nào đơn thân độc mã không?”

Tống Thanh Thư : ”bẩm không có, nhưng đối phó tà mà không cần bàn đạo nghĩa giang hồ”

Chu Nguyên Chương : ”đó chỉ thể hiện sự kém cỏi của các ngươi, mượn chính nghĩa nói thật hay thực tế là cũng kéo số đông đánh số ít”

Tiêu Hòa : ”Hoàng Thương nói vậy là có ý gì?”

Chu Nguyên Chương : ”danh môn chính phái các ngươi có môn phái nào đơn thân độc mã thách đấu Nhật Nguyệt Thần Giáo chưa?”

Tiêu Hòa  : ”thực lực Nhật Nguyệt Thần Giáo vô cùng mạnh, một môn phái căn bản ko có cái gan này, nhưng mà..”

Chu Nguyên Chương : ”nói các ngươi yếu kém còn không chịu nhận, hắn tuy là tà phái nhưng bãn lãnh hơn người, điển hình Lệnh Hồ Xung rõ hơn ai hết, Ngũ Nhạc Kiếm Phái vây công Nhật Nguyệt Thần Giáo kết quả đại bại trở về, trên giang hồ ngoài nghĩa Đệ Trương Tam Phong Thì Đông Phương Bất Bại là kẻ mà trẫm rất tôn trọng”

Tống Thanh Thư : ”bọn thảo dân thừa nhận mình tài nghê không bằng người nhưng cũng không muốn đứng cùng chiến tuyến với hắn”

Chu Nguyên Chương : ”vậy trẫm hỏi ngươi, cái các ngươi gọi là dương cao chính nghĩa đó là vì cái tôi của bản thân mà mặt cho lê dân bá tánh vô tội gặp nạn sao?”

Tống Thanh Thư : ”chuyện này”

Chu Nguyên Chương : ”như Lệnh Hồ Xung nói, tà cũng được chính cũng được ăn thua là vì mục đích gì, tên này bắt nữ nhân luyện công hành vị vô cùng kinh tởm, trẫm tin cả hắc bạch lưỡng đạo đều muốn diệt, hai ngươi lại vì danh dự của bản thân bỏ mặt lê dân bá tánh sao?”

Tống Thanh Thư : ”sỉ khả xác bất khả nhục thảo dân thà chết cũng ko cấu kết gian tà”

Chu Nguyên Chương : ”hay cho câu sỉ khả xác bất khả nhục, kẻ như ngươi có thể thành đại sự phát huy phái Võ Đang sao, trẫm với Trương Tam Phong từng một thời đi ăn mày đó, ngươi xem bây giờ kẻ nào dám xem thường trẫm và Trương Tam Phong”

Tiêu Hòa : ”ý của hoàng thượng là?”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm tặng các ngươi một câu, không từ mọi thủ đoạn bẩn thỉu để đẩy lùi cái ác đó mới là anh hùng chân chính, bây giờ các ngươi lại vì chút mặt mũi mà bỏ mặt lê dân bá tánh trẫm không ép các ngươi nhưng trẫm tự hỏi, Trương Tam Phong và Sử bang chủ sẽ đánh giá các ngươi ra sao?”

Tiêu Hòa, Tống Thanh Thư : ”hoàng thượng anh minh, chúng thảo dân biết lỗi rồi”

Đông Phương Bất Bại : ”thật không hổ danh là người dẫn dắt nghĩa quân Phản Nguyên phục Hán, Đông Phương Bất Bại cam bái hạ phong, Hoàng Thượng Anh Minh, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế”

Chu Nguyên Chương : ”không cần đa lễ, các ngươi đều là người giang hồ, trẫm cho các ngươi miễn lễ nghi phiền phức”

Đông Phương Bất Bại, Tống Thanh Thư, Lệnh Hồ Xung, Tiêu Hòa : ”Hoàng Thượng anh Minh”

Chu Nguyên Chương : ”được để trẫm giới thiệu vị này Là Vương Tử Tần Lý của Nữ Nhi Quốc”

Tần Lý : ”tại hạ Vân Đăng Tần Lý, xin chào các vị hảo hán, thay mặt nữ quốc, cảm tạ các vị ra tay trượng nghĩa”

Đông Phương Bất Bại : ”Vương Tử Không cần khách sáo, ta là  được lợi Từ Hoàng Thượng, nên không hẳn là vì Nữ quốc, không cần cảm tạ ta”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi, tất cả xuất phát”

Tần Lý, Đông Phương Bất Bại, Lệnh Hồ Xung, Tống Thanh Thư, Tiêu Hòa : ”dạ hoàng thượng”

thế là Tần Lý cùng bốn người phi ngựa tốc hành đi Nữ Quốc

Tống Thanh Thư : ”tốc độ này quá chậm, ta đề nghị sử dụng Khinh công, các vị thấy thế nào?”

Tần Lý :” được ta đang có ý này”

Đông Phương Bất Bại : ”không nên, dùng khinh công tổn hao nguyên khí, đợi gặp kẻ địch các ngươi không còn sức mà đấu đó, theo ta dùng cả đàn ngựa, thay phiên nhau cưỡi chạy liên tục, sẽ tới nhanh thôi”

Lệnh Hồ Xung : ”ý hay đó”

--------------

Lưu Bá Ôn tới gặp Lý Thiện Đường

Lý Thiện Đường : ”hạ quan tham kiến Quốc Sư, không biết Quốc sư tới đây có việc gì?”

Lưu Bá Ôn : ”ta có một tin muốn báo cho Lý Thượng thư, Lý Tam của Lý gia ngài mạo danh Thập Hoàng Tử, cưỡng bức dân nữ, xin hỏi Lý Thương Thư nghĩ sao về Việc này?”

Lý Thiện Đường giật bắn mình : ”NGÀI NÓI SAO? Lý Tam mạo danh Thập Hoàng Tử cưỡng bức dân nữ?”

Lưu Bá Ôn : ”phải sự việc này hiện do Thập Hoàng Tử xử trí, ta tới đây để báo cho ngài chuẩn bị, ta biết Lý Thượng Thư mải lo chính sự sơ xuất trong gia thất, nên trong tộc của ông có tên không biết sống chết là không trách Lý Đại Nhân Được, nhưng theo luật pháp ngài khó thoát khỏi liên quan”

Lý Thiện Đường : ”Quốc Sư nói phải sự việc này tuy không phải ý muốn của hạ quan, nhưng hạ quan khó tránh khỏi liên quan, hạ quan sẽ tới gặp hoàng thượng”

Lưu Bá Ôn : ”được ta xin cáo từ?”

Lý Thiện Đường : ”người đâu thay ta tiễn Quốc Sư”

Lưu Bá Ôn đi khỏi, Lý Thiên Đường đập nát cái bàn: “đáng ghét, Quạ Yêu Nghe lệnh

Quạ Yêu : ”chủ nhân có gì sai bảo?”

Lý Thiện Đường : ”thần không biết quỷ không hay giết ngay lũ vô dụng đó cho ta”

Quạ Yêu : tuân lệnh”

Hà Lâm cười thầm : ”hừ muốn giết người diệt khẩu cấu kết yêu tà, quạ tinh có thể uy hiếp được Bạch Huynh” hắn dùng thần giao cách cảm liên lạc : ”Bạch Huynh kẻ địch có liên hệ với Yêu Giới”

Bạch Ngọc Đường : ”biết rồi ta không ngại chúng đâu”

Hà Lâm : ”huynh dựa vào đâu tự tin thế?”

Bạch Ngọc Đường : ”bạn hữu của ta ở Yêu Giới không ích đâu, yêu tộc đa số không quản hành vi của nhau, ta sẽ tìm hắn có thể thương lượng thì tốt, ko thì phải chiến rồi”

Hà Lâm : ”cần ta trợ giúp không?”

Bạch Ngọc Đường : ”đừng, cứ để ta ra mặt”

Hà Lâm : ”vậy ngươi cẩn thận đó”

Bạch Ngọc Đường : “ta biết rồi”

......................

Hòa Yên Ninh lúc này về tới

Chu Nguyên Chương lúc này đang duyệt tấu sớ, Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp tham kiến hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”nàng về rồi à? đi đường thuận lợi chứ?”

Hòa Yên Ninh : ”dạ mọi thứ ổn, thần thiếp muốn xin phép hoàng thượng cho phép thần thiếp ra ngoài hỗ trợ lão bá tánh, với khả năng của thần thiếp thì có thể hỗ trợ nhiều hơn là cứ ở đây”

Chu Nguyên Chương : ”cũng được chỉ cần nàng có thể khiến trẫm yên tâm về sự an toàn của nàng”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp hiểu, lần này thần thiếp muốn dẫn theo Lâm Nhi, Kim Chi và tỷ tỷ”

Chu Nguyên Chương : ”về Anh Tuấn trẫm đã phái nó đi hỗ trợ Lưu Bá Ôn rồi”

Hòa Yên Ninh : ”vậy sao, vậy thần thiếp muốn Châu Linh, Châu Vũ cùng  Như Song đi cùng mình không biết ý hoàng thượng thế nào?”

Chu Nguyên Chương : ”Phải có một Thái giám hoặc nam nhân là cao thủ đi cùng nếu gặp kẻ như  Tiêu Dương nàng đối phó ra sao?”

Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng, không tin tưởng thần thiếp sao?”

Chu Nguyên Chương : ”cẩn thận không áy náy, trẫm không để an nguy của nàng ra mạo hiểm, không đáp ứng được yêu cầu của trẫm thì ngoan ngoãn ở lại kinh thành cho trẫm”

Hòa Yên Ninh : ”dạ thần thiếp đã biết, thần thiếp xin cáo lui”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi lui đi” ông lại tiếp tục duyệt Tấu sớ

Hòa Yên Ninh đành về phủ của Chu Đệ

Sala : ”Yên Ninh muội về rồi à?”

Hòa Yên Ninh : ”tỷ hình như có tâm sự?”

Sala : ”ta định về nữ quốc để đối phó tên dâm tặc, nhưng hoàng thượng ngăn cản”

Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng cũng là nghĩ cho đại cuộc, mong tỷ đừng để tâm”

Sala : ”không ta rất tôn trọng ông ấy, cùng là quân vương một nước, nhưng nói đúng hơn ta là Quốc Vương ông ấy là Hoàng Đế”

Kim Chi : ”Quân Vương hay quốc vương, Hoàng Đế có gì khác nhau”

Sala : ” Đế và Vương tuyệt đối không bao giờ lẫn lộn. Quốc Vương là ông vua của một vương quốc, còn Hoàng Đế là ông vua của một Đế Quốc, cũng được gọi là “Vua của các vua”. Xét về phạm vi quyền hạn, một Đế Quốc thường bao gồm một số Vương Quốc, Hoàng Đế cũng kiêm chức vụ Quốc Vương của một Vương Quốc trong số đó. Có thể nói Dưới trướng Hoàng đế Đại Minh Triều, có thể có các vị Vương khác, như Trung Sơn Vương, Đông Ngõa Vương, Yên Vương, còn Nữ Quốc ta chỉ một vị Nữ Vương, có thể nói quyền hạn của Hoàng Đế bao gồm cả Nữ Quốc ta, Nhưng Hoàng thượng Niệm Tình Yên Ninh xem chúng ta là khách, nếu Hoàng Thượng dùng quyền lực ra lệnh cho chúng ta thì chúng ta cũng phải nghe theo”

Hoàng Dung : ”Quốc Vương và Hoàng đế Khác biệt như vậy sao?”

Sala : ”Phải, và hiện tại cả Vương tử Nam vu Lý cũng phải xưng thần trước vương tử Minh Triều”

Đàn Phong : ”nói vậy theo đúng lễ con phải hành lễ với Chu Đệ”

Sala : ”Không sai, nhưng nó vì yêu con nên chưa bao giờ ép con hành lễ, với lại tuy là khi xảy ra chiến sự nó chấp nhận không dùng thân phận tứ hoàng tử mà làm công chúa phi khi ở nữ quốc, nhưng khi Nữ Quốc quy thuận Minh triều nó hoàn toàn có tư cách khôi phục thân phận tứ hoàng tử ở Minh Triều, nhưng nó vẫn không làm thế, Đàn Phong con phải trân trọng nó đó”

Đàn Phong cười : “dạ con biết rồi mẫu hoàng”

Kim Chi : ”nghĩa là Hoàng Thượng có quyền ra lệnh cho tất cả chúng ta, nhưng vì niệm tình của Đại Công Chúa và tỷ tỷ, vậy là Hoàng thượng hiền hơn những gì muội nghe đồn”

Hòa Yên Ninh : ”Được Hoàng Thượng sủng ái như hiện tại là điều mà trước giờ ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, ta hiện tại chỉ có biết trận trọng nó mà thôi”

Hoàng Dung : ”may mà ông ta không ép ta vào hậu cung”

Kim Chi : ”tỷ yên tâm, Nếu hoàng thượng thích ép thì muội là nạn nhân đầu tiên rồi”

Hòa Yên Ninh : ”à đúng rồi trên đường về ta có đươc thứ này, nhưng ta không biết phải sử dụng như thế nào?”

SaLa : ”đó là thứ gì?”

Hoài An : ”nghĩa mẫu người về rồi à?”

Tô Na, Kim Ngân : “tham kiến nữ vương, nhị vị thân vương và đại công chúa”

Sala : Miễn lễ”

Hòa Yên Ninh : ”được rồi tránh ra một bên cho ta”

Tô Na : ”Nương nương nó là cái gì vậy?”

Hòa Yên Ninh : ”ta không biết, có người nói với ta nó là một đế khí nhân ta làm chủ”

Kim Ngân : ”đế khí?”

Hòa Yên Ninh : “ta đang muốn nghiêm cứu xem phải dùng như thế nào?”

Hòa Yên Ninh đọc bừa thần chú : ”um ba la, um bala, ma na ni na no”

Viên ngọc vẫn không có tác động

Hòa Yên Ninh đọc tiếp các thần chú khác : ”thiên địa vô cực khống khí trưởng tà, sắc --- ma na ni moa ma ma mi ma mo, ha la ni na na …uchiha sasuke, ảo ma lazada”

Tô Na : ”sao không tác dụng gì hết vậy?”

Hòa Yên Ninh bực bội : ”đúng là đồ phế vật” bà ném nó xuống ao nước, khiến một chỗ nước sôi lên

Kim Ngân : ”tác dụng của nó là đun nước sao? Vậy mà cũng gọi là Đế Khí à?”

cô vừa nói xong, viên ngọc lại bay về Với Hòa Yên Ninh , Hòa Yên Ninh cầm lấy chửi: ”ta có thù với mi sao, tại sao ám ta hoài vậy?”

Bà nén tiếp nhưng hễ ném xuống thì nó lại bay về phía tay bà, bà cứ ném khoảng hơn chục lần. Nước ao sôi ngày một nhiều,

Hòa Yên Ninh nén cơn bực bội, dùng hỏa phụng kiếm chém nó 

Hoàng Dung : ”Muội đừng tức giận.  thử thần chú khống hỏa xem”

Hòa Yên Ninh : ”để muội thử …. ân đạt đa ân đạt đa, khống hỏa trừ tà, thiêu rụi quần ma đi”

viên ngọc có chút phản ứng một luồng lửa màu xanh phóng ra,Hòa Yên Ninh nghĩ : ”nếu ta đặt nó lên Hỏa Phụng kiếm thì sẽ ra sao?”

bà đặt viên ngọc lên Hỏa Phụng Kiếm, vân công lực truyền vào Thanh Kiếm, viên ngọc tỏa ra ánh sáng xanh lục, chém ra một còn lục hỏa phượng

Hòa Yên Ninh : “vậy nó dùng để nâng cấp pháp bảo hệ hỏa sao?”

Hoàng Dung : ”ta nghĩ không hẳn, nó phải có khả năng của riêng nó mới đúng”

Hòa Yên Ninh : ”thôi để ta, tạm cất đi khoe với Hoàng thượng”

....................

tại biên giới nữ quốc

Tiêu Dương đang xác định con mồi thì bị người cản lại, kẻ tới chính là Hồ Duy Dung : ”Tiêu Đạo trưởng đã lâu không gặp”

Tiêu Dương : ”thủ hạ bại tướng ngươi chưa chết sao?”

Hồ Duy Dung : ”không có Thiên Ma hỗ trợ ngươi nghĩ mình là đối thủ của ta sao?”

Tiêu Dương : ”phải hay không so tài thì biết” Tiêu Dương xửa hấp huyết kiếm,

Hồ Duy Dung triệu ra Hỗn Thiếc Côn, : ”cứ tới đây”

Tiêu Dương chém một kiếm, Hồ Duy Dung đỡ một côn, kẻ xử kiếm người đi kiếm, binh khí tương tranh bất phân thắng bại, lúc này Triệu Khôi xuất thủ, vũ khí của Triệu Khôi là một cây Kiếm Trong sáo, có thêm Triệu Khôi gia nhập, công thêm Cửu Chuyển huyền công của Hồ Duy Dung , Tiêu Dương bị ép thế

Tiêu Dương dùng tới bí kỹ : ”âm tà tốc hiện, hấp huyết quỷ hình huyết ma hiện”

Tiêu Dương dùng huyết của mình Triệu ra Huyết Ma, và Huyết Ma hấp thụ toàn bộ lý trí của Tiêu Dương : ”gru gru, bọn phàm nhân ta sẽ hấp thụ các ngươi”

Hồ Duy Dung, Triệu Khôi cả kinh : ”Huyết Ma”

Hồ Duy Dung nhìn Triệu Khôi cả hai nhìn nhau gật đầu một cái, Triệu Khôi xông lên xử ra Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, từng chiêu từng thức, không hề khiến Huyết Ma Bị Thương, Triệu Khôi cả kinh không thôi, Triệu Khôi xử ra pháp thuật  : “un ta la un tala, ma ni hi ma ma sắc”

một luồn phép màu vàng tấn công Huyết Ma, nhưng chẳng ăn nhằm gì cả

Triệu Khôi cả kinh không thôi : ”Tướng gia nhanh lên ta không xong rồi”

Hồ Duy Dung bày ra Ngũ Hành khống ma trận : ”Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ,  Ngũ hành tương sinh tương khắc, tương giao kết hợp, khống chế tà ma, thân vương mau dụ hắn vào Trận”

Triệu Khôi : ”được”

Triệu Khôi Dụ Huyết Ma vào Trận, Hô Duy Dùng lập tức lôi Triệu Khôi ra, bản thân ông dùng ngũ lôi chú : ”Nam mô A Di Đà Phật

Nam Mô A Di Đà Phật

Nam Mô A Di Đà Phật

Chuẩn Đề Vương Bồ Tát

Tỳ Lô Giá Na Phật

Chư vị Thần Phù Tỳ Lô giáng nội ứng , cảm ứng chứng minh

Nam mô thông Thiên ngũ Lôi Công ất trấn Tây Đông

Nhược hửu tà thần chư ác quỷ

Mạng ngủ Lôi hạ trược cảnh vô tông

Đã vật , vật ly hình

Đã tà , tà tán

Đã quỷ , quỷ tan

Phật Tổ Lổ Ban Tiên Sư lai tốc giáng.

Ngô phụng Thái Thượng Lảo Quân cấp cấp như luật lịnh

Nam mô Tổ Sư Lổ Ban Cửu Thiên Huyền Nữ cấp cấp như luật lịnh.”

ngũ lôi tấn công Huyết Ma, hắn đau đớn thét lên : ”gra graaaaaaa”

toàn Thân Huyết Ma bị đánh khét, hắn dùng toàn lực để bỏ chạy, đồng tới ý chí của Tiêu Dương cũng đã trở lại hắn phun một ngụm máu : ”không ngờ ta luyện huyết ma công mà vẫn ra nông nỗi này”

hắn cứ thể bỏ chạy, thật trùng hợp Bọn Tần Lý vừa tới nơi

Tần Lý : ”là Tiêu Dương”

Đông Phương Bất Bại, Thân Pháp quỷ dị, phóng ra kim chỉ, sơi chỉ mỏng manh nhưng nội lực hùng hậu, đâm xuyên bờ vai của Tiêu Dương, liên tục đâm và đường khiến Tiêu Dương đầy lỗ máu, Tiêu Dương không ngờ lại đụng độ tên đại mà đầu Đông Phương Bất Bại tại hoàng cảnh này

Tiêu Dương : ”Đông Phương giáo chủ, ta với ngươi không thù không oán sao lại ám toán ta?”

Đông Phương Bất Bại : ”ta nhận lộc của vua thì giúp vua làm việc thôi”

Lúc này Lệnh Hồ Xung, Tống Thanh Thư, Tiêu Hòa, Tần Lý chia ra bốn phía bao vậy Tiêu Dương

Tiêu Dương : ”Nhật Nguyệt Thần Giáo, Võ Đang, Hoa Sơn, Cái Bang đều là bang phái giang hồ từ khi nào làm chó săn cho Triều Đình vậy?”

Đông Phương Bất Bại : ”không cần dùng chiêu đó với ta, đáng ra bọn ta không có cơ hội nào để hợp tác nếu không có sự tồn tai những tên như ngươi đâu, Tần Lý Vương Tử hắn không còn khả năng chống lại nữa, đây là Nữ quốc Ta Nhường hắn lại cho cậu”

Tần Lý : ”đa Tạ, Đông Phương Giáo Chủ”

Hồ Duy Dung, Triệu Khôi cũng vừa tới Hồ Duy Dung : ”cẩn thận đừng lại gần hắn”

Tần Lý giật cả mình : ”Hử Hoàng Cửu Phụ, Hồ Tướng gia sao hai người ở đây”

Triệu Khôi : ”bọn ta đi đối phó hắn, mọi người cẩn thận, hắn luyện huyết ma công, lấy máu sinh tồn, không nên lại gần hắn”

Đông Phương Bất Bại : ”vậy cứ giải quyết hắn từ xa là được, ta đang khống chế hắn bằng chỉ các người nhanh lên đi”

Hồ Duy Dung : “ồ, Đông Phương giáo chủ lại dính vào vụ này, ta thấy bất ngờ đó”

Đông Phương Bất Bại : ”giải quyết tên này trước đi, nếu Tướng gia muốn đàm đạo, bổn tọa sẽ hầu”

Hồ Duy Dung : ”nói có lý, mọi người ra tay”

Hồ Duy Dung dùng Ngũ Lôi Chú đánh ra : ”Thiên minh linh địa quang linh , thiên tôn diệu các tướng quân , nam tây đông bắc , thuỷ hoả vạn linh , lôi công điện mẫu tích lịch thần , quy tụ thần tướng tại án tiền , tam thập lục thiên vạn thiên binh , úm oanh , tả thiên oanh , các các , thiên lôi phong ngũ sắc , kim quang thần khí tác vi tương . úm thiên lôi oanh hoằng thiên lôi sắc ngũ.”

Tống Thanh Thư, Tiêu Hòa, Lệnh Hồ Xung, Triệu Khôi dồn nội lực vào,chém ra bốn đường kiếm khí

Tần Lý thì vận Vô Tướng thần công, truyền hỏa hoàng chân khí vào Hỏa Huyết Kiếm chém một đường, Hòa Hoàng Âm Hỏa tấn công Huyết Ma, hắn bị lôi đánh, hỏa thiêu, lôi hỏa kết hợp, tan thành tro bụi, Tiêu Dương vì thế Tử Trận

Tần Lý : ”thành công rồi”

Triệu Khôi : ”làm ta bất ngờ đó Tần Lý, con đã lợi hại như vậy sao?”

Tần Lý : ”cửu phụ quá khen”

Đông Phương Bất Bại : ”nhiệm vụ đã xong, bọn ta xin cáo từ”

Tần Lý : ”đa tạ các vị ra tay tương trợ”

Triệu Khôi : ”Tần Lý đã về rồi thì ở lại vài ngày đi”

Tần Lý : ”con e là không được Đại Minh hiện rất loạn, mọi người đang rất mệt mỏi”

Triệu Khôi : ”ta hiểu rồi vậy con thượng lộ bình an”

Tần Lý : ”tạ cửu phụ, con xin cáo từ”

Triệu Khôi : ”tướng gia chúng ta cũng về thôi”

Hồ Duy Dung : “cũng nên về thôi”

thế là nhóm người giải tán, nhưng khi họ vừa đi, một người phụ nữ xuất hiện đó chính là Thất Công Chúa

Thiếc Liên Tâm,: ”Tiêu Dương ơi Tiêu Dương, nếu không phải chịu ơn Thiên Ma còn lâu ta mới tốt với ngươi”

ả dùng phép thu toàn bộ xác của Tiêu Dương lại sau đó phi thân đi mất

về tới Hoàng cung Nữ Quốc,

Đàn Tuyết : ”cửu phụ về sơm vậy đã hạ được hắn sao?”

Triệu Khôi : “đúng vậy”

Hà Linh : ”Hoàng Cửu phụ người lợi hại vậy sao?”

Triệu Khôi : ”kẻ hạ hắn là Tần Lý”

Kiều Mai : ”hả tên Tần Lý vô dụng đó sao? Người không gạt con chứ?”

Kiều Thu : ”Không thể nào? Hắn chỉ là một tên nam nhân vô dụng”

Triệu Khôi : ”Nam Nhân vô dụng ngươi mắng ta sao?”

Kiều Thu : ”con không dám nhưng Tần Lý hắn”

Triệu Khôi : ”ta có thể lợi hại lý do gì Tần Lý không thể”

Kiều Thu : ”đậy là sự thật sao?”

Hoàng Mân : ”vậy quá tốt nữ quốc ta lại thêm một cao thủ, đáng để ăn mừng”

Đàn Tuyết  : ”tốt, bày tiệc ăn mừng”

Hà Trang : ”koi bộ thần may mắn đang độ nước ta”

Hà Linh : ”nói có lý”

Đàn Tuyết : ”à Quên, trước khi hắn bị diệt có tổn thất ai không?”

Triệu Khôi : ”ta e là có, vì ta có thấy đến ba ngồi làng đều chỉ còn đống tro tàn”

Đàn Tuyết : ”Ngọc Hân, cho người hỗ trợ an táng, chiếu cố thân nhận của họ”

Ngọc Hân : ”dạ công chúa”

.......................

tại Minh Triều, sáng hôm sau

Hòa Yên Ninh : ”bẩm hoàng thượng thần thiếp vô tình có được món pháp bảo, mời hoàng thượng ngự lãm”

Chu Nguyên Chương : ”ồ đưa trẫm xem thử”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng, xin thứ lỗi thứ này nếu hoàng thượng chạm vào nó sẽ đốt hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”thật sao?”

Đàn Phong  :”là thật đó Phụ Hoàng, mời người nhìn xem, còn Dì Kim Chi, Cao Bân Sư Phụ, Hoàng Dì đều bị phỏng, khi chỉ mới chạm nhẹ”

Chu Nguyên Chương : ”ồ, để trẫm thử xem nó dám đốt trẫm không? Đệ nhi lấy qua đây”

Chu Đệ : ”dạ phụ hoàng”. Cậu quay ra cưởi nhìn Hòa Yên Ninh :" Mẹ à, do người suy nghĩ nhiều quá thôi. Để phụ hoàng mượn xem một lát, sẽ không sao đâu"

Hòa Yên Ninh : ”nó làm con và hoàng thượng phỏng thật đó”

Chu Đệ :” con không tin đâư”

cậu chụp vào Viên Ngọc : ”NÓNG QUÁ” Chu Đệ phẩy tay liên tục, đưa tay lên thổi,

Đàn Phong nắm tay Chu Đệ : ”chàng đó dám nghi ngờ lời nói của mẹ và thiếp sao cho đáng đời chàng“

Chu Đệ : ”Phụ Hoàng nó nóng thật đó”

Chu Nguyên Chương : ”để trẫm thử. Yên Ninh à, không sao đâu, đưa nó cho trẫm cần thử” ông cũng nửa tin nửa ngờ, nắm cổ tay phải của Yên Ninh( Tay cầm viên ngọc) cũng chỉ vào cái viên ngọc : ”nè trẫm ra lệnh cho ngươi không được đốt trẫm”

Hòa Yên Ninh phì cười : ”hoàng thượng nếu người bị phỏng thì đừng trách thiếp không cảnh báo”

Chu Nguyên Chương : ”được trẫm phán nàng vô tội” ông cầm viên ngọc bất ngờ thay ông không bị phỏng : ”dù hơi nóng nhưng đâu đến mức bị phỏng, không tin trẫm bỏ vào người luôn cho các ngươi xem” ông vừa bỏ vào người thì một ngọn lửa bùng lên dữ dội,

Chu Nguyên Chương  lập tức ném viên ngọc ra giãy vì bị cháy. đám ngự lâm quân lập tức lấy nước nhưng lửa không tắt, Tô Na Lập tức lấy Liệt Hỏa Kỳ thu hết lửa

Chu Nguyên Chương : ”món pháp bảo này đúng là có linh tính, nó dám chơi cả trẫm”

Hòa Yên Ninh ôm lầy Chu Nguyên Chương : ”Hoàng Thượng người không sao chứ”

Chu Nguyên Chương giả bộ nổi giận :" Hừ... đáng ghét, trẫm phải phạt nó mới được"

Ông rút kiếm chém vào viên ngọc, ngọn lửa xanh lục bùng lên xuýt thiêu cây kiếm.  Hà Lâm phản ứng nhanh lôi Chu Nguyên Chương ra chỗ khác : ”nghĩa phụ, nghĩa mẫu à, cẩn thận chứ, Thái tử ta thấy huynh tốt hơn lo hiếu thảo với bà đi, đừng khiến bà nổi giận, Nếu không huynh chết chắc”

Chu Đệ :” Mẹ ơi tha cho con. Cái thứ này mẹ cứ cầm ở tay suốt ả, cũng phải cất nó đi chứ, không thì ”

Hòa Yên Ninh cười : dùng mọi cách mà không điều khiển được, ta đang muốn ném nó đi đây"

Chu Đệ :" Ô mẹ ơi, đừng. lỡ xảy ra hỏa hoạn thì chết tụi con"

Hòa Yên Ninh lại ném nó xuống ao, lần này nước ao sôi tới mức bốc hơi

Hoàng Dung nghĩ :" Không ngờ Hoàng thượng và Đệ nhi dùng cách này để Hoàng Ninh đưa mượn viên ngọc, chứ không phải dùng quyền lực hay bắt ép. Đối với muội ấy cũng là một sự an ủi và động viên"

Mọi người kinh ngạc :" Hả..." viên ngọc lai bay về hướng Hòa Yên Ninh.

Chu Nguyên Chương :" Giữ không được, vứt không xong. Làm sao bây giờ?. Cao Bân, từ đâu Yên Ninh có thứ này?

Cao Bân :" Trên đường rời khỏi Ô Long Tự, Yên Ninh nghe thấy tiếng la cứu mạng, liền dùng khinh công phóng nhanh ra nơi đó, hại chúng tôi xuýt mất dấu phải tìm bà ấy, tìm đến nơi thì bắt gặp bà giao đấu với bọ cạp tinh, vậy là chúng tôi liên thủ đối phó. Lẽ ra chúng tôi bị nó phun độc hại chết nhưng may Yên Ninh dùng hỏa phụng kiếm bất ngờ tấn công, thiêu chày bọ cạp tinh

Chu Nguyên Chương :" Thì ra yêu quái đó là do Yên Ninh hạ sàt, Hôm qua quan phủ ở đó có trình tấu sớ lên, người dân đem lòng biết ơn vị nữ hiệp giúp họ trừ yêu. Trẫm nghe nói nó tu luyện hơn ngàn năm, ngay cả Lưu Bá Ôn và Hổ Duy Dung liên thủ cũng chưa thể giết được nó. Nàng dùng cách nào hay vặy?

Hòa Yên Ninh :" Là do thiếp may mắn, tới mức nguy hiển tấn công bất ngờ"

Hoàng Dung :" Với nhân tộc thì không nói nhưng với yêu tộc và ma tộc, hễ bắt gặp kẻ nào làm ác, nó giết không nương tay"

Hòa Yên Ninh :" Nè, tỳ tỷ..."

Kim Ngân :" Nhưng nương nương làm vậy không sợ đắc tội với nhiều kẻ trong yêu tộc và ma tộc hoặc thậm chí là yêu đế hay sao?

Hòa Yên Ninh :" Chỉ cần việc ta làm không thẹn với lòng, ta không cần thiết phải sợ chúng. Cùng lắm thì chết thôi. Với lại kẻ lộng hành, làm đủ chuyện ác trên đời thì đáng phải chết lắm"

Chu Nguyên Chương :" Thật không ngờ muội cũng có lòng can đảm này. quả là một nữ hiệp đấy nha

Hòa Yên Ninh :" Hoàng thượng, người quá khen thiếp rồi"

Chu Nguyên Chương :" Nhưng dù sao muội vẫn phải cẩn thận bảo vệ mình, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Rõ chưa

Hòa Yên Ninh :" Dạ. muội biết mà, muội hiểu huynh vô cùng lo lắng cho muội lên muội sẽ cẩn thận hơn khi giao đấu với chúng

Kim Chi :" Ủa, sao hoàng thượng xưng tỷ tỷ là muội vậy, ánh mắt của người khi nhìn tỷ ấy..."

Chu Nguyên Chương :" À, trẫm quên. con sau đó, sao nàng có được thứ này?

Hòa Yên Ninh :" Sau đó thì......."

Chu Nguyên Chương :" Ông lão đó cũng thật quá đáng. Nếu trẫm cùng nàng ở đó, trẫm tuyệt đối không thể để nàng hạ mình như vậy, Nhưng cũng may ông ta có thể không phải là người, với lại bảo vật này không hại gì tới nàng. Bằng không trẫm sẽ dùng đủ mọi cách tiêu hủy nó"

Hòa Yên Ninh cười :" Thiếp dùng nội lực khống chế nó. Ban đầu thiếp tưởng đâu mình bị nó thiêu chết,

Đúng lúc này Bạch Ngọc Đường thốt Lên : “Bích Ngọc Minh Hỏa”

Hòa Yên Ninh : ”cậu nói nó là Bích Ngọc Minh Hỏa, cậu biết gì về nó?”

Bạch Ngọc Đường : ”nó vốn là pháp bảo Của Trần Hoài Ngọc Thời Tống, thật bất ngờ khi nó lại chọn nương nương làm chủ, chẵng lẽ nương nương là Trần Hoài Ngọc chuyển thế”

Hòa Yên Ninh : ”ồ cậu có thể cho ta biết về người tên Trần Hoài Ngọc này là như thế nào không, còn về Bịch Ngọc Minh Hỏa lại là như thế nào”

Bạch Ngọc Đường : ”về Trần Hoài Ngọc, ta chỉ biết cô ấy từng hoa sen hóa thân, có mối tình sâu đậm với Hàn Văn hoàng tử và bích ngọc minh hỏa trong tay hàng ma phục yêu. Ta từng gặp cô ta một lần khi còn là tên tiểu yêu. tánh cách cô ta vừa hung dữ nhưng tâm địa hiền lành rộng lượng, Bất chấp gian khó, hy sinh vì mọi người. Ta vô cùng nể phục cô ta, dù cô ta từng dùng bích ngọc minh hỏa này giết thỏ tinh, bạn thân của ta nhưng ta không thể trách cô ấy vì dù sao thỏ tinh cũng sát hại nhiều lão bá tánh.  Nếu nói hình dạng của cô thì giống hệt Như Song cô nương. Nhưng về tính cách thì có nhiều điểm rất giống Phụng phi nương nương"

Kim Chi : ”nói vậy tỷ tỷ có nó trong tay có thể trừ ma diệt quái”

Bạch Ngọc Đường : ”không hẳn, nếu dùng nó đối phó thủy yêu thủy tính mạnh, hay thổ yêu hỏa yêu thì nó không có bao nhiêu tác dụng, nó không giúp người trở thành thiên hạ vô địch đâu”

Lưu Bá Ôn : ”Bạch Hộ Vệ nói đúng, để nó đấu với Liệt Hỏa Kỳ thì nó thiêu hỏa kỳ hay hỏa kỳ thu nó còn chưa biết đâu, và nương nương hẳn còn nhớ lục cầu khống thạch của Hàn Thiên Diệp, thuộc tính thổ có thể chống lại Bích ngọc minh hỏa, thổ cát dập lửa hay lửa biến chúng thành hỏa thạch cát nóng thì chưa biết đâu tùy vào người sử dung mà thôi”

Hà Lâm  : ”phải đó nếu nghĩa mẫu dùng đối phó con thì chưa kịp thiêu chết con nghĩa mẫu đã mất mạng rồi”

Hòa Yên Ninh :" Vậy xem ra ta phải dành thời gian nghiên cứu cách sử dụng Bích ngọc minh hỏa rồi

Chu Đệ :" Nếu mẹ biết cách sử dụng, không chừng nó giúp chúng ta không ít"

Bạch Ngọc Đường :" Còn Kim Ngân cô nương vừa thắc mắc, Phụng phi nương nương dùng Bích Ngọc Minh hỏa thiêu chết những kẻ ác trong yêu tộc thì có chọc giận họ không?. Thì ta có thể trả lời là không?

Kim Ngân :" Tại sao vậy?. Chẳng lẽ yêu tộc các ngươi không đoàn kết, mạnh ai làm gì thì làm, thân ai người đấy lo

Bạch Ngọc Đường :"thông thường Yêu Tộc chỉ hơn thua với ma tộc, còn với nhân tộc chém giết lẫn nhau quen rồi. Nếu không bọn pháp sự bị Yêu Tộc tìm tới trước, cuộc chiến nhân yêu đa số nhỏ lẻ mà nhân tộc lại được sự yểm hộ của thiên giới nên có thể nói yêu tộc không thể tổng tấn công nhân tộc. nên yêu tộc chúng tôi chỉ có hai con được 1 theo tà đạo hai là theo chánh đạo, từ đó yêu tộc không còn đoàn kết như ma tộc vì chúng không ngại nhân tộc nhưng rất ngại thiên đình. cao lắm huynh đệ của chúng tìm họ tính sổ thôi vì trong yêu tộc cũng tàn sát nhau từ việc tôn ngộ không hàng yêu, tôn ngộ không vốn là yêu hầu nên chúng sẽ không có chuyện tổng tấn công nhân tộc nếu yêu đế thức tỉnh muốn đánh nhân tộc thì phải hạ thiên đình trước vì ma tộc ở ma giới không xen vào nhân gian nên chưa đụng chạm nhiều tới thiên đình, còn yêu tộc là đụng chạm thường xuyên. Nêu tính là hiện mạnh nhất yêu tộc là liên minh thất đại thánh"

Hoàng Dung :" Vậy thì Hoàng Ninh thu phục tên yêu quái xấu cũng không sợ chọc giận chúng"

Bạch Ngọc Đường :" Có thể nói là vậy. Vì trong yêu tộc, cường giả vi tôn, chỉ trọng cường giả, kẻ nào làm ác bị thu phục thì xem như kẻ đó xui

Hòa Yên Ninh :" Cũng mong là ta biết cách sử dụng Bích ngọc minh hỏa.. Hoàng thượng, thần thiếp sẽ về phòng nghiên cứu cách sử dụng nó"

Chu Nguyên Chương :" Ừ, nàng vào đi, trẫm về thư phòng phê duyệt tấu chương"

Hòa Yên Ninh :" Dạ. hoàng thượng"

...............

Hòa Yên Ninh về phòng, bà đóng cửa lại rồi ngồi xuống ghế, lấy cuồn Hoài Ngọc kỳ truyện ra xem từ đầu tới cuối :" Bích ngọc minh hỏa nhận ta là chủ nhân. Vậy lẽ nào Bạch Ngọc Đường nói mình là chuyển thế của Trần Hoài Ngọc.... Nhưng.... Hay là ta mang Bích Ngọc Minh hỏa này cho Như Song cầm thử. Nếu cô ấy có thể biết cách sử dụng thì hẳn cô ấy là Hoài Ngọc Chuyển thế. Không phải ta..... Vì dù sao mối tình Hàn Văn, Hoài Ngọc là một mối tình đẹp thời đó, họ hẹn ước đời đời kiếp kiếp, mãi không chia lìa. Sao ta có thể là chuyển thế của Hoài Ngọc được chứ.....

Bà ôm đầu vuốt xuống :" Ta không thể suy nghĩ lung tung được" Rồi bà âm thầm tới quốc sư phủ

Hà Như Song, Châu Linh, Châu Vũ :" Chúng thần tham kiến Phụng phi nương nương"

Hòa Yên Ninh :" Các vị miễn lễ. Như Song, ta cần con giúp ta một việc này"

Hà Như Song :" Nghĩa mẫu, là chuyện gì vậy?

Hòa Yên Ninh :" Con thử cẩn thận chạm tay vào viên ngọc này xem"

Há Như Song :" Dạ". Cô vừa chạm tay vào viên ngọc thì :" Nóng, nóng quá. Nương nương, đó là"

Hòa Yên Ninh thở dài một hơi rồi xụ mặt :" Nó là Bích ngọc minh hỏa. tất cả mọi người đều không thể chạm vào nó, không ngờ ngay cả con, Lưu quốc sư và Cao Bân sư phụ cũng vậy?

Châu Linh :" Nương nương, sao người có thứ này vậy?. Lúc trước thần từng nghe nói tới Bích ngọc minh hỏa khi còn ở ma đạo, nó là pháp bảo của Trần Hoài Ngọc thời tống"

Hòa Yên Ninh :" Chuyện là vậy.......... Có lẽ nó có duyên với ta thôi. Thật xin lỗi đã vô tình để tay con bị phỏng, con có sao không?"

Hà Như Song :" Dạ vết phỏng nhẹ thôi, con không sao đâu Nghĩa mẫu, người đã tới đây rồi thì ở lại trò chuyện cùng chúng thần"

Hòa Yên Ninh :" Hay là để lúc khác đi. Ta phải về phủ nghiên cứu Bích ngọc minh hỏa.. À, ba người không được tiết lộ cho bất kỳ ai là hôm nay ta tới đây để tránh bị kẻ gian chú ý"

"

Hà Như Song :" Dạ nương nương. Vậy, chúng thần không làm khó người"

Hòa Yên Ninh :" Ừ. ta vầ đây"

Như Song, Châu Linh, Châu Vũ :" Cung tống nương nương"

Hòa Yên Ninh đi khỏi. Như Song thắc mắc :" Mẹ, Lần đầu tiên con nghe tới Bích Ngọc Minh Hỏa, hình như nó có linh tính. Mẹ và dì có biết gì về nó không?

Châu Linh :" Mẹ chỉ biết nó là pháp bảo năm xưa Trần Hoài Ngọc dùng để đấu với yêu quái chuyên gây chuyện ác. Ngọn lửa phát ra màu xanh lục chứ không phải là màu đỏ. Bích ngọc minh hỏa chỉ có Trần Hoài Ngọc là khống chế được nó, còn đâu bất kỳ ai chỉ cần chạm vào là lập tức bị phỏng tay ngay.

Hà Như Song :" Thì ra là vậy. Nhưng con không hiểu. Tại sao nghĩa mẫu con muốn con cầm thử"

Châu Linh :" Điều này thì mẹ nhất thời nghĩ không thông"

Châu Vũ :" Ta nghĩ cũng thấy lạ. Phụng phi nương nương không có ý muốn hại Như Song. Nhưng sao người lại để nó cầm thử Bích Ngọc Minh Hỏa chứ. Dốt cuộc bà ấy đang nghĩ gì vậy?

Châu Linh :" Phụng phi nương nương nghĩ gì thì ta không thể đoán được, nhưng và ấy không bao giờ lấy bích ngọc minh hỏa hại Như Song đâu. Muội đừng nghĩ oan cho bà ấy, không thì tội lỗi lắm"

Châu Vũ :" Muội không có ý nghĩ oan cho bà ấy. Muội chỉ hiếu kỳ vì sao bà ấy làm vậy thôi. Còn không cho chúng ta nói với ai là bà ấy từng đến đây"

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.