Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Tử - Đông Phương Mộ Tuyết

Tiểu thuyết gốc · 5239 chữ

Lúc này Tại Pháp Đàn Ma Động

sau Khi Âm Ma Vương thì tới Lược Bạch Cốt Vương, Bạch Cốt Vương : ”cái tên Âm Ma Vương chết tiệt này một mỹ nhân như vậy mà người trói tay trói chân nàng, thật là để ta cởi trói cho nàng”

Thiếc Liên Tâm Lúc này đã mất đi ý thức nên không thể chống cự

Bạch Cốt Vương : ”ê Âm Ma Vương ngươi làm ăn kiểu gì mà người ta ngất rồi kia làm nàng ấy tỉnh lại koi”

Âm Ma Vương :” ấy chết xin lỗi các huynh đệ ta hơi quá tay”

Âm Ma Vương thi pháp Âm Ma Chi khí đánh thức ý thức của Thiếc Liên Tâm : ”nàng tỉnh rồi đó tới lược ngươi đó”

Bạch Cốt Vương : ”mỹ nhân nàng đừng ngất nữa nha nếu không làm sao tân hưởng khoái cảm hiếm có này”

Thiếc Liên Tâm có thể nói thương tâm cực độ thà là mất ý thức không biết cũng đỡ đau khổ hơn, ý thức có và chứng kiến rõ bốn tên ma đầu này hành hạ cô, thật là một cảm giác đáng ghét

Bạch Cốt Vương : ”xem cái tên vô lương tâm đó kìa để nàng bị trói đến bầm cả tay chân hẳn là đau lắm, để ta cho nàng một chút thoái mái hơn nhé”

dòng lệ của Thiếc Liên Tâm không ngừng rơi

Bạch Cốt Vương Thi pháp ra một chiếc bảo tọa của vị vua, Hắn Ngồi Lên Bảo Tọa đặt Thiếc Liên Tâm dang hán ngồi lên hắn, hai cốt trảo của Bạch Cốt Vương chụp lấy Cặp nhũ hoa của Thiếc Liên Tâm, rồi không biết từ đâu ra một khúc cốt đút vào âm động của Thiếc Liên Tâm, cứ thế hắn dùng cốt trảo chụp lên toàn bộ cơ thể Thiếc Liên Tâm

Cương Thi Vương : ”Ê Huyết Vương, tên này làm ăn ta thấy chán quá”

Huyết Vương : ”hắn chỉ có bộ xương thì làm nên trò gì, nên ta mới nhường đi trước, ngươi chờ tới lược đi ngươi cái bộ thây khô đó, cũng chả làm nên trò gì đâu, chỉ có ta mới khiến cô ta chết mê mà thôi”

Cương Thi Vương : ”ngươi đừng có mà xem thường ta”

Huyết Vương : ”ờ ta chờ xem ngươi trổ tài hahaha”

Cương Thi Vương : ”tên chết tiệt ỷ có thể hóa cơ thể thành xúc tu đùa giỡn cơ thể phụ nữ thì xem thường bọn ta”

Huyết Vương : ”hahaha, vây Cương Thi huynh cứ làm theo ta là được”

Cương Thi Vương : ”ngươi”

Huyết Vương : ”cứ đứng đây mà đợi tên Bạch Cốt đó sẽ xong nhanh thôi hahaha”

------------------

lúc này Tại Nam Cung Thế gia

Ngọc Cô Nương : ”Ngọc Thiên chàng cảm thấy thế nào?”

Nam Cung Ngọc Thiên nghĩ thầm : ”cô ta đúng là quái vật” hắn đáp : ”nàng rất đẹp, từ lúc có nàng quyền lực của ta ngày một tăng lên, nàng đúng là thần tài của ta”

Ngọc Cô Nương :” nói cái gì hả? Thiếp là gì?”

Nam Cung Ngọc Thiên : ”à à,,, nàng là ái thê của ta”

Ngọc Cô Nương : ”chàng liệu hồn đó”

Ngọc Cô Nương đưa ngón tay vuốt mặt Nam Cung Ngọc Thiên, lè lưỡi ra liếm lên hắn : ”chàng thấy thiếp có đẹp không?”

Nam Cung Ngọc Thiên : ”đẹp... đẹp ,,, nàng rất,... rất đẹp”

Ngọc Cô Nương : ”vậy thiếp đối với chàng có tốt không?”

Nam Cung Ngọc Thiên vô cùng chán ghét cô gái này nhưng vì quyền lực hắn đành phải cắn răn mà cười : ”nàng rất tốt với ta, chỉ là nếu ta không thể duy trì hương quả là có lỗi với tổ tiên của ta việc này nàng có thể”

Ngọc Cô Nương : ”thiếp hiểu ý của chàng, thiếp biết bản thân mình là ai, thiếp không ngại việc chàng có cô gái khác, nhưng chàng chỉ được yêu một mình thiếp, còn những cô gái kia chỉ được có danh phận không được có trái tim của chàng”

Nam Cung Ngọc Thiên đổ mồ hôi : ”vậy cảm phiền nàng rồi hiền thê của ta”|

Ngọc Cô Nương : ”nhưng thiếp không để chàng mất mặt đâu, thiếp sẽ khiến cho chàng có cảm giác như làm hoàng đế”

Nam Cung Ngọc Thiên : ”nè nè, ta dù có tham vọng nhưng không dám tạo phản đâu”

Ngọc Cô Nương : ”chàng đó, không có một chút tiền đồ, tên Lý Thiện Đường đó là bán yêu, chàng nếu tỏ ra vô dụng thiếp không bảo vệ được chàng đâu”

Nam Cung Ngọc Thiên : ”nàng nói cái gì? Hắn là Bán yêu”

Ngọc Cô Nương : ”cái tên Mộ Dung Phát bạn tốt của chàng hắn chỉ lợi dụng chàng thôi, chàng mà không có một chút thế lực sớm muộn cũng bị chúng giết”

Nam Cung Ngọc Thiên đổ mồ hôi : ”tại sao nàng lại nói điều này với ta”

Ngọc Cô Nương rơi nước mắt : ”vì thiếp rất muốn ở bên chàng,,, trước kia kẻ đem thiếp biến thành người cổ trùng, và từ đó thiếp không có một người bạn nào cả”

Nam Cung Ngọc Thiên : ”nàng có thể giết ta mà, thậm chí là biến ta thành người cổ trùng”

Ngọc Cô Nương : ”thiếp cũng từng nghĩ tới nhưng thiếp không nỡ khiến chàng bị tổn thương, trở thành người cổ trùng nỗi đau phải chịu chàng không tưởng tượng được đâu, thiếp biết chàng sợ ba chữ người cỗ trùng, hay nói đúng hơn bản thể hiện tại của thiếp, thiếp không nói chàng là người đàn ông duy nhất của thiếp nhưng chàng là người đàn ông đầu tiên thiếp không có ý định làm hại thiếp”

Nam Cung Ngọc Thiên cười khổ : ”là ta sợ bị nàng giết nên mới vậy thôi”

Ngọc Cô Nương : ”thiếp biết nhưng chàng đến âm thầm mời pháp sư đến diệt thiếp cũng chưa từng làm, Ngọc Thiên chàng tuy có dã tâm nhưng thiếp hiểu chàng vì mẹ mình, mẹ chàng là tiểu thiếp của Nam Cung gia, thân là con trưởng nhưng một chút quyền lực cũng không có, mọi giã tâm của chàng xuất phát từ chữ hiếu mà ra, nên thiếp cảm động bởi tình mẫu tử này, nên chưa từng làm hại chàng và bá mẫu”

Nam Cung Ngọc Thiên động tâm : ”nàng... cám ơn nàng,,, ta chưa từng nghĩ có một cô gái nào lại hiểu được tâm sự ta giấu sâu trong lòng”

Ngọc Cô Nương : ”luôn cố gắng tỏ ra mình là người có dã tâm cố gắng có được quyền lực để người khác không xem thường mẹ mình, kẻ khác nhìn chàng là tên công tử ăn hại, nhưng thiếp biết chàng không hề vô dụng mà còn là một thiên tài, tên Mộ Dung Phát biết điều này nên hắn lợi dụng chàng, Ngọc Thiên nếu chàng tin thiếp thì hãy tự mình xây dựng thế lực cho mạnh ít nhất đối với chúng chàng có giá trị chúng sẽ cân nhắc việc xảy ra xung đột với chàng”

Nam Cung Ngọc Thiên : ”ta ,,,, ta có thể gọi nàng là Ngọc Hà Không?”

Ngọc Cô Nương cười tươi: ”được chứ thiếp rất vui, Ngọc Hà tên rất đẹp”

Nam Cung Ngọc Thiên ôm lấy Ngọc Hà : ”Ngọc Hà, hãy ở bên ta đửng rời xa ta, ta biết trở thành người cổ trùng nàng đã trải qua sự thống khổ tột cùng, nhưng ta sẽ cố gắng bù đắp nó cho nàng được không”

Ngọc Hà : ”được chứ đa tạ chàng”

Nam Cung Ngọc Thiên ôm lấy Ngọc Hà hôn lên môi cô

Thiên Ma từ xa quan sát : ”hahahaha,, Ngọc Cô Nương, Ngọc Hà. Ngươi làm tốt hơn ta nghĩ,,, Nam Cung Ngọc Thiên Một chữ Quyền Thế, hahaha, ta để tên Nam Cung Ngọc Thiên này cho ngươi, từ từ mà chơi đùa đi hahaha”

-------

lúc này tại Mộ Dung Thế Gia

Thiên Ma : ”Mộ Dung Phát ngươi tu luyện tới đâu rồi”

Mộ Dung Phát : ”theo yêu cầu của đại nhân đã hoàng thành tốt”

Thiên Ma : ”bẩy giờ bổn tọa ban cho ngươi một bãn lãnh mới nhắm mắt lại đi”

Mộ Dung Phát Nhắm mắt, Thiên Ma : ”Bổn Tọa ban cho ngươi Hắc Long Kiếm cùng tâm pháp, Ám Dạ Ma Ảnh Kiếm, bây giờ hãy tập trung tu luyện nó ngoài ra bổn tọa ban cho ngươi thêm bốn tên thuộc hạ”

Mộ Dung Phát : ”họ là ai?”

Thiên Ma : ”Xích Diện Quỷ, Dạ Ma, Ma Da,Khuyển Ma nghe lện ta lập tức hiện thân"

Mộ Dung Phát : ”chúng có bãn lãnh gì?”

Thiên Ma : ”Xích Diện Quỷ còn cách gọi khác là Sa Yêu bãn lãnh huyễn thuật tạo ảo cảnh, giỏi trận pháp, Dạ Ma giỏi biến hóa, Ma Dạ giỏi thủy chiến, biết ẩn tàng, Khuyển Ma lực chiến đâu mạnh vô song có thể nói ta ban cho ngươi bốn vị chiến binh không chiến, bộ chiến, thủy chiến cùng với trong lòng Đất, thế nào đội hình toàn diện thế này ngươi thích chứ”

Mộ Dung Phát : ”tạ ơn Thiên Ma Đại nhân”

Thiên Ma : “bốn kẻ các ngươi từ này trở thành thuộc hạ của hắn rõ chưa”

Xích Diện Quỷ, Dạ Ma, Ma Da, Khuyển Ma :” rõ thưa thiên ma đại nhân”

Mộ Dung Phát : ”nhưng hình dạng của chúng”

Thiên Ma : ”suýt chút ta quên biến”

Xích Diện Quỷ biến thành hình dạng một nảm tử áo choàng đen, đằng sau là thanh đao lớn, cùng chiếc mặt na quỷ, Khuyển Ma trong hình dạng một đại hán, đầu đội mũ sói, trang phục đầy lồng cũng hai bên là binh khí hình móng vuốt, Dạ Ma, trong hình ảnh một nam tử đẹp trai, y phục đen cùng áo choàng đèn nhìn như ma cà rồng, Ma Da thì trong hình ảnh một vị thư sinh, tay cầm quạt

Xích Diên Quỷ, Dạ Ma, Ma Da, Khuyển Ma : ”Tham kiến công tử gia”

Mộ Dung Phát : ”các vị mau đứng dậy, tiểu đệ còn non kém sau này cần các vị nhọc lòng trợ giúp, tiểu đệ xin đa tạ trước”

Xích Diện Quỷ : ”công tử quá lời bọn ta cũng là phụng lệnh hành sự thôi”

Mộ Dụng Phát : ”đại ơn của Thiên Ma Đại nhân, sau khi phục Hưng Đại Yên Quốc Mộ Dung Phát sẽ bảo con dân thờ phụng Thiên Ma Đại nhân”

Thiên Ma : ”được ta chờ tới ngày đó, bây giờ bốn người các ngươi hãy ở lại trợ giúp Mộ Dung Công tử, ta còn có việc, Mộ Dung Công tử bổn tọa đi trước”

Xích Diện Quỷ, Ma Da, Dạ Ma, Khuyển Ma, Mộ Dung Phát : ”Cung Tiễn Thiên Ma Đại Nhân”

------------

Tiêu Dương sau khi ân ái với Lý Ngân hắn dùng phép đưa công lực vào Cơ Thể Cô

Tiêu Dương : ”bây giờ con hãy đi giết bọn Từ Báo Đi”

Lý Ngân : ”Dạ Sự Phụ”

Tiêu Dương Cùng Lý Ngân lên đường tìm Từ Báo, Tiêu Dương nghĩ : “lúc trước giết người ta có hơi phí tài nguyên thì phải, bây giờ không giết nữa nếu mà thu phục mây con nha đầu như Lý Ngân thì bổn đạo gia lời to rồi, vừa có nữ nhân để vui đùa, vừa có bọn nữ sát thủ để giúp bổn đạo gia kiếm lời, sao không nghĩ ra cách này sớm chứ mấy nữ nhân bị ta giết có mấy người là tuyệt thế thiên tài, lại bị bổn đạo gia giết uổng, nghĩ lại tiếc quá đi”

Lý Ngân : ”sư Phụ Nghĩ gì vậy?”

Tiêu Dương : ”ta đang nghĩ từ giờ con chỉ có ta là người thân ta sợ con buồn nên định tìm cho con vài sư muội đồng môn cho con đỡ cô đơn, vi sư đôi lúc cần bế quan con sẽ buồn có các vị sư muội đồng môn bầu bạn con sẽ không buồn”

Lý Ngân : ”sư phụ tốt với con quá, Đa tạ sư phụ” Lý Ngân Hôn lên Má Tiêu Dương xong cô giật mình :”con như vậy có phải quá lẳng lơ không?”

Tiêu Dương : ”hảo đồ nhi, không có đâu, con là sống thật với chính mình đừng để những lễ giáo tầm thường đó ngăn cản tiền đồ của con, ở cùng sư phụ chỉ trừ việc phản bội sư môn ra thì con thích làm gì thì cứ làm”

Lý Ngân : ”dạ đa tạ sư phụ, nhưng con nghĩ không hợp với lễ giáo”

Tiêu Dương : ”nên ta nói con chúng là phàm nhân, không như con tiêu giao như thần tiên”

Lý Ngân : ”con hiểu rồi đa tạ sư phụ vậy con có cần tuân thủ không?”

Tiêu Dương : ”ồ khi ở cùng sư phụ và sơn môn con không cần nhưng khi con gặp họ để trách chuốc rắc rối vào người, con nên cố gắng tuân thủ lễ giáo một chút”

Lý Ngân : ”dạ đồ nhi hiểu rồi”

Tiêu Dương bấm quẻ :” tên Từ Báo đang ở hướng này chúng ta đi”

Lý Ngân : ”dạ sư phụ”

---------

lúc này Châu Vũ đã gặp Cao Bân

Châu Vũ thấy bộ dạng của Cao Bân không khỏi phì cười : ”ta nói này Cao Bân Sư Phụ sao ông ra nông nỗi này thế?”

Cao Bân : ”ôi trời ơi Châu Vũ, vị cứu tinh của ta tới rồi, ả hại ta sắp chết rồi”

Châu Vũ : ”ai đánh ngài thế? Ta nghĩ võ công của ngài thì khó mà ra nông nỗi này”

Cao Bân : ”đừng nói nữa, mỗi lần hòa thượng ta sắp bắt được ả thì ả lại thoát y nói ta dâm tăng hại ta bị bá tánh đánh ra nông nỗi này đây, đau chết hòa thượng ta rồi”

Châu Vũ nhìn bộ dang bầm mình bầm mẩy, quần áo rách rưới như ăn mày, và những cục u trên đầu như búi tóc của Phật Thích Ca Mô Ni của Cao Bân thì không khỏi buồn cười, Châu Vũ : ”hahaha, ta nói này Cao Bân Sư phụ ông là nhất đại cao tăng mà vẫn để chuyện nam nữ quấy rầy tâm trí à?”

Cao Bân :” ta là cao tăng chứ không phải Phật tổ, cô gái đứng trước mặt ta không cảm thấy gì nhưng cô ta khỏa thân thì ta không thể xem như không thấy được, đau chết hòa thượng ta rồi”

Châu Vũ : ”hahahaha, thôi được rồi tìm nơi nào nghỉ ngơi rồi trị thương cho ngài”

Cao Bân :” làm phiền cô rồi”

Châu Vũ đỡ Cao Bân : ”ta nói này Cao Bân Sư phụ”

Cao Bân :” chuyện gì?”

Châu Vũ :” ông nên giảm cân đi nặng quá”

Cao Bân trợn mắt: ”Cái Gì? ta mập vậy sao?”

Châu Vũ : ”Ông hỏi bất kỳ ai họ cũng sẽ đồng ý là ông mập đó”

Cao Bân : ”thôi ta tự đi được, cô cứ thuê xe ngựa đi”

Châu Vũ : ”nhìn bộ dạng của ông nếu có chuyện gì Nữ Vương không tha cho tôi đâu, thôi để Châu Vũ này chịu thiệt một chút dìu Cao Bân Vương Hậu đi”

Cao Bân méo mỏ :” Làm ơn đừng gọi ta là Cao Bân Vương Hậu có được không?”

Châu Vũ : ”ta là con dẫn nữ quốc dĩ nhiên ngài là Vương Hậu Của Nữ Quốc rồi, Vương Hậu Nương Nương xin mời lên xe ngựa”

Cao Bân thở dài : ”cô…thà cô gọi ta là Đại Mập nghe còn lọt tai hơn đó”

Châu Vũ : ”không được là lễ giáo thì phải tuân theo thưa Cao Bân vương Hậu”

Cao Bân cười : ”ta là người xuất gia tứ đại giai không nên không quan tâm danh xưng đâu không cần gọi ta như thế”

Châu Vũ cười: ”Nếu Đại Sư Đã Tứ Đại Giai Không thì ta gọi thế nào không được, ngài đâu có để tâm đúng không Cao Bân Vương Hậu?”

Cao Bân bất lực : ”Cô, ta nói cô giữ mặt mũi cho ta chút được không?”

Châu Vũ : “Vương Hậu Nương nương có lệnh thì thảo dân phải nghe theo thôi”

Cao Bân : ”làm ơn đi danh dự của ta là chuyện nhỏ nhưng Danh Dự Đại Minh Triều không thể bị hủy do ta được, Hộ Quốc Đại Pháp sư Của Minh Triều lại là Vương Hậu Của Nữ Quốc sẽ là chuyện cười cho thiên hạ đó”

Châu Vũ :" Có sao đâu, thái tử cũng là công chúa phi của Nữ Nhi Quốc đấy thôi"

Cao Bân :" Thì.... thì ở Nữ Nhi Quốc mới gọi hắn như vậy. Còn ở Đại Minh phải gọi hắn là thái tử"

Châu Vũ cười : ” Haha. thảo dân đã hiểu rồi thưa nương nương”

Cao Bân : ”cô …. được rồi bây giờ ta dùng thân phận Vương Hậu ra lệnh cho cô ở Đại Minh thân phận này của ta là bí mật không được gọi ta là Vương Hậu”

Châu Vũ cười : ”bẩm Nương Nương, thần đột nhiên nhớ ra, ở Nữ Quốc Ta Nam Nhân không có quyền ra lệnh, và nương nương đã thừa nhận thân phận vương hậu, nên Vương Hậu Nương Nương mời lên xe”

Cao Bân nộ khí sung thiên thở mạnh : ”Cô… Cái Tên đầu hôi đó lệnh cô tới giúp hòa thượng ta hay chọc tức ta hả?”

Châu Vũ : ”Hoàng Thượng lệnh cho thần tới hỗ trợ Cao Bân Đại Pháp Sư bắt tội phạm nhưng thần tìm hoài không thấy đại pháp sư chỉ thấy có mỗi Vương Hậu thôi”

Cao Bân tức đến phát ho:” cô cô,,, ta đánh chết cô”

Châu Vũ : ”Mô Phật, Phật tổ từ bi đệ tử của ngài định đánh chết người kìa”

Cao Bân đành phải chịu thua : ”bây giờ ta hiểu sao cô tới giờ còn chưa xuất giá rồi”

Châu Vũ : ”liên quan gì?”

Cao Bân : ”cứ chọc tức người khác thảo nào chẳng ai muốn lấy cô”

Châu Vũ nghĩ : ”ông định trả đũa ta sao? Châu Linh còn không có khả năng đó” Châu Vũ : ”Nương nương có điều không biết, thần đường đường là nữ nhân cùa gia tộc Cống Càt, một trong tứ đại quý tộc của Nữ Nhi Quốc, tội gì phải lấy chồng dể rồi đi làm dâu nhà người ta chịu khổ, cơm chan nước mắt chứ. Nếu ta muốn ta có thể về Nữ Nhi Quốc cưới tam

thê tứ thiếp luôn. Ở đó mà không lấy chồng. Cho ngài biết, đàn ông muốn xếp hàng gả cho ta không thiếu đâu. Chẳng qua là thần nhìn bọn chúng không vừa mắt lên đuổi đi thôi. Giả lại nương nương nói vậy oan cho thần, thần là nam nhân không thiếu chuyện trăng gió tình trường Châu Vũ Trải qua nhiều hơn số lần ngài niệm kinh đó, chỉ là có lần Châu Vũ vui đùa với đàn ông dẫn đến nhiều lần phá thai sau này cảm thấy ấy náy lương tâm nên tự phạt bản thân cả đời không lấy chồng, nuôi dưỡng A Lý một đưa trẻ bị bỏ rơi xem như bù đắp lại những sai lầm của quá khứ”

Cao Bân : ”thì ra cô có đoạn quá khứ như vậy ta mới biết luôn đó” Ômg nghĩ :" Hừ... dứa con nít cũng nhận ra cô đang nói dối rồi"

Châu Vũ : ”chuyện là như vậy đó, chữa thương quan trọng hơn mời nương nương lên xe”

Cao Bân : ”cô … được rồi ta là hòa thượng ta không hơn thua với cô”

Châu Vũ cố nín cười : ”dạ đạ tạ nương nương đã không tính toán”

thế là Cao Bân một cục tức chui lên xe ngựa, còn Châu Vũ ngồi trước điểu khiển xe mà cười sảng khoái nhưng có chút trạnh lòng, bà nghĩ :" Hoàng Nimh thân vương cũng là một ví dụ, số lần rửa mặt bằng nước mắt còn nhiều hơn số lần rửa mặt bằng nước hoa nữa đó, Ta đâu có dại mà lấy bọn đàn ông người Hán, trước kia là ta chỉ trêu đùa Lưu Bá Ôn thôi, lấy hắn hả hic.. nằm mơ đi. Ta đây độc thân vui tính mà mạnh mẽ, tự tạo hạnh phúc, tạo niềm vui cho bản thân còn hơn đi tin tường , dựa dẫn một tên đàn ông để rồi đau đớn đến tận cùng, gặp người đàn ông tâm lý, yêu thương thật lòng thì không sao. Gặp kẻ vô tâm hoặc không may làm kẻ thay thế hoặc làm kẻ thứ ba thì chỉ có bi thương mà thôi. Hạnh phúc cái con khỉ gì. Vì đơn giản phụ nữ lấy chồng cũng như cá cược một canh bạc, canh bạc đó gọi là canh bạc cuộc đời. Mấy ai may mắn gặp đúng người chứ". Tính ra phụ nữ còn bao dung gấp nhiều lần đàn ông"

................. .

lúc này tại Thượng Quan Thế gia

Thượng Quan Quyền đang giao đấu với Công Tôn Bạch,

Thượng Quan Quyền : ”Côn Tôn Huynh, Đao Kiếm Song hoàn của huynh quả nhiên lợi hại, ta vẫn chưa tìm ra cách phá giải”

Công Tôn Bạch : ”Thượng Quan Huynh quá lời, tiểu đệ có một lời này không biết huynh có muốn nghe không’

Thượng Quan Quyền : “huynh mau nói đi đừng chơi trò úp mở nữa”

Côn Tôn Bạch : ”tại hạ muốn cùng Thượng Quan Huynh phò tá cho một người”

Thượng Quan Quyền : ”huynh đừng nói một dung phát nhé, nếu không phải ta nhìn trúng biểu muội Mộ Dung Uyển Nhi của hắn thì còn lâu ta mới liên thủ với hắn”

Công Tôn Bạch : “kẻ ta nói không phải là Mộ Dung Phát cái tên đó chỉ là tên điên mà thôi, kẻ ta muốn nói là Trần Thiên Long”

Thượng Quan Quyền : ”Trần Thiên Long hắn là ai?”

Công Tôn Bạch :” con trai của Trần Hữu Lượng”

Thượng Quan Quyền : ”huynh nói cái gì con Trai của Trần Hữu Lượng?”

Công Tôn Bạch : ”Trần Thiên Long văn võ song toàn, có thể nói đáng để chúng ta phò tá hơn mấy tên hoàng tử Của Chu Nguyên Chương, huynh thử nghĩ xem cha ta cha huynh có ai mà không phải khai quốc công thần, rồi hắn đối xử với hai nhà chúng ta thế nào tước hết quyền lực, mất hết danh vọng, gia sản thế lực hiện tại là tự thân phấn đấu mà có, cái tên vong ơn bội nghĩa Chu Nguyên Chương đó, huynh muốn trung thành với hắn sao”

Thượng Quan Quyền : ”còn phải hỏi, ta muốn băm cái tên Chu Nguyên Chương ra làm ngàn mảnh nhưng bên cạnh hắn nhân tài không thiếu một mình ta không làm gì được”

Công Tôn Bạch : ”đúng vậy những người muốn băm Chu Nguyên Chương không phải chỉ có ta và huynh Trần Thiên Long đang âm thầm chiêu một người tài, ta và huynh đều có cùng ý tưởng thế thì cứ tới đầu quân cho Trần Thiên Long”

Thượng Quan Quyền : ”vậy tới đâu để gặp,”

Công Tôn Bạch : ”hai hôm nữa Tại Tuyệt Tình Cốc của ta, ta đã hẹn Trần Thiên Long bàn việc hợp tác tại nơi đó, huynh hãy sắp xếp, để biểu muội huynh phối hôn với hắn, cả muội muội của ta Côn Tôn Ngạn cũng gã cho hắn như vậy mới liên thủ lâu dài được”

Thượng Quan Quyền : ”chuyện này”

Công Tôn Bạch : ”Thượng Quan Huynh chớ mềm lòng Ta tin chỉ cần gặp biểu muội huynh có chết cũng muốn làm thiếp của hắn đó”

Thượng Quan Quyền : ”huynh chắc chứ?”

Công Tôn Bạch :” ta đảm bảo với huynh”

Thượng Quan Quyền : “còn thế lực của Trần Thiên Long như thế nào?”

Công Tôn Bạch : ”huynh có nghe nói tới Hắc Long Thánh giáo không?”

Thượng Quan Quyền : ”cái thế lực đang âm thầm xuất hiện gần đây, và chưa có xung đột gì với bọn tà giáo cũng như chính phái”

Công Tôn Bạch : ”hơn nữa chúng còn được lòng dân, nên triều đình vẫn ko hề đụng tới chúng nhưng bên trong chính là âm thầm chuẩn bị thế lực tạo phản đó, kẻ đứng đầu là Trần Thiên Long”

Thượng Quan Quyền : ”thế lực này tuy mới thành lâm nhưng kẻ ngu cũng nhìn ra lực lượng của ho không hề kém Minh Giáo và Nhật Nguyệt Thần giáo”

Công Tôn Bạch : ”không sai hơn nữa nếu tham gia vào đó, cả ta và huynh đều có cơ hội trả thù”

Thượng Quan Quyền : ”được lắm Công Tôn huynh ta sẽ tham gia”

Công Tôn Bạch : ”nếu vậy tiểu đệ cáo từ”

Thượng Quan Quyền : ”mời”

-----------------------

lúc này Tại Nam Vương Phủ

Chu Tử : ”Mộ Tuyết, nàng ổn chứ?”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”thiếp không sao?”

Chu Tử : ”nàng đó sao khi không lại vào hàng ngũ của chúng ta có nhiều người thay nàng mà”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”Chu Tử, thiếp biết chàng lo cho thiếp nhưng mà thiếp không muốn mang danh kẻ tạo phản, chàng vì thiếp mà tình nguyên bỏ cả ngôi vị hoàng tử, thiếp vì Chàng vào làm nội ứng có sao đâu”

Chu Tử : “Mộ Tuyết, nàng đừng đi nữa có được không? Với ta nàng quan trọng hơn cả danh hiệu hoàng tử”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”có câu này của chàng thiếp rất vui nhưng thiếp không cố gắng e là không được phụ hoàng chấp nhận đâu”

Chu Tử : ”nếu phụ hoàng không chấp nhận nàng cái danh hiệu Thập Hoàng Tử này ta không cần hai chúng ta ngao du thiên hạ trừ gian diệt bạo”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”chàng” cô ôm lấy Chu Tử : ”đa tạ chàng đã thương yêu thiếp”

Hổ Cô Nương nhìn ứa máu lên tiếng : ”này thập hoàng phi ta không phải kẻ vô hình”

Chu Tử : ”to gan ngươi dám ăn nói với ái phi của ta như vậy à”

Hổ Cô Nương : ”ghê thật, hoàng đế ta còn chưa sợ, sợ ngươi sao?”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”ấy chết, thiếp quên chưa giới thiệu”

Chu Tử : ”Mộ Tuyết, cô ấy là ai?”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”chuyện kể ra thì dài cô ấy là Hổ Cô Nương, chuyện là…..”

Chu Tử : ”thì ra là Hổ Cô Nương ta hạ đã mạo phạm, xin bỏ qua cho”

Hổ Cô Nương : ”ta vốn nghĩ đàn ông tốt chết hết rồi chứ, thập hoàng phi kèo cá cược này ta thua, cô cư ở bên cạnh Thập Hoàng Tử đi nằm vùng để cho ta”

Chu Tử : ”nàng cá gì với cô ấy vậy”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”thiếp cá là nam nhân tốt vẫn còn nhiều, nếu thiếp thắng cô ấy phải đi đầu thai không được đi giết người nữa”

Chu Tử : ”nếu nàng thua”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”nếu thiếp thua thiếp phải như cô ấy, trở thành vong nữ nhập vào một người đàn ông rồi vung kiếm tự cung”

Chu Tử Lạnh Sống lưng : ”sao nàng lại cá cược điều nguy hiểm như vậy, lỡ nàng thua thì sao?”

Đông Phương Mộ Tuyết cười tươi :” vì thiếp tin chàng không để thiếp thua đâu”

Chu Tử cười hạnh phúc : ”nàng đó đừng làm trò mạo hiểm nữa có được không?”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”chàng đó xem thường thiếp sau”

Chu Tử : ”nàng trà trộn vào hàng ngũ của Lý Thiện Đường có điều tra được gì không?”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”có là…”

Chu Tử đưa ngón tay lên miệng Đông Phương Mộ Tuyết : ”để ta nói nếu thiếu nàng bổ sung nhé”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”chàng tưởng chàng là Lưu Quốc sư à, nếu chàng nói sai thì sao?”

Chu Tử : ”nàng muốn sao?”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”nếu chàng nói sai một điều chàng phải cõng thiếp đi từ đây đi tới hoàng cung 1000 lần”

Chu Tử : ”được, nếu nàng thua thì sao?”

Đông Phương Mộ Tuyết : “chàng nói đi”

Chu Tử : ”nếu nàng thua từ nay ngoan ngoãn ở cạnh ta, hạ sinh cho ta ít nhất ba đứa con”

Đông Phương Mộ Tuyết đỏ mặt : ”được thiếp hứa với chàng”

Chu Tử bắt đầu nói những gì mà mình biết được từ Chu Đệ, Đông Phương Mộ Tuyết Trợn tròn mắt : ”chàng đi theo thiếp sao?”

Chu Tử : ”không có nàng có nhớ vụ việc có kẻ giả thần thánh dọa Đại Hoàng Tẩu Thường Ngọc Thi Chứ”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”chuyện này thiếp có nghe, ý chàng là người này đang điều tra Lý Thiện Đường”

Chu Tử : ”nàng thông minh lắm, nên đã có người lo việc này rồi, nàng đừng mạo hiểm nữa, ở bên cạnh ta cùng ta sống hạnh phúc được không?”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”chàng nói trúng hết thiếp đã thua rồi, còn làm gì khác được, nhưng thiếp không sinh cùng lúc ba đứa được đâu”

Chu Tử ôm lấy Đông Phương Mộ Tuyết: ”không sao chúng ta có thể sinh từng đứa”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”hảo được”

Hổ Cô Nương : ”ta nói phu thê hai người có muốn ân ái nhớ tiễn khách trước chứ’

Đông Phương Mộ Tuyết cùng Chu Tử Phì cười, Đông Phương Mộ Tuyết : ”Hổ Tỷ Tỷ nếu không ngại cứ ở lại đây”

Hổ Cô Nương : ”không được ta mà ở lại sẽ liên lụy thập hoàng tử, Lý Thiện Đường sẽ sinh nghi, Thập Hoàng Phi được gặp cô là phúc của ta, cáo từ”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”Hổ Tỷ Tỷ đi thật sau”

Hổ Cô Nương : ”đừng quên ta là cơ thể nam nhân, đừng làm thái độ đó với ta, sẽ khiến người khác hiểu lầm đó, nằm vùng cứ để ta, ta ngưỡng mộ tình yêu của hai người, tiếc là cuộc đời ta không có phúc phần đó, thập hoàng phi nhớ hãy sống hạnh phúc nhé, Thập hoàng Tử ta tin cậu sẽ khiến thập hoàng phi hạnh phúc nhất trần gian này,,, sau khi tiêu diệt Lý Thiện Đường ta sẽ thực hiện lời giao kèo đi chuyển thế đầu thai”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”vậy tỷ hãy cẩn thận”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.