Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử kim chân long $ Tuổi tác là bí mật của phụ nữ

Tiểu thuyết gốc · 7623 chữ

Lúc này Tại Thất Vương Phủ

Chu Long thất Hoàng Tử của Đại Minh đang ngồi chống càm trầm tư

Lãnh Bối Thiện gia sư của Chu Long : ”thất Hoàng Tử đang suy nghĩ điều gì vậy?”

Chu Long : ”Ân Sư, con đang nghĩ nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào? Đánh trực diện chắc chắn không giành được giang sơn đâu, nên chỉ có dùng kế trong kế mới mong thẳng nổi họ”

Lãnh Bối Thiện : ”con nói không sai? Muốn hạ được chúng, con phải nhổ đi từng tên một”

Chu Long :” theo ân sư con nên bắt đầu từ ai?”

Lãnh Bối Thiện : ”Bạch Ngọc Kiệt”

Chu Long : ”Bạch Ngọc Kiệt?”

Lãnh Bối Thiện : ”hắn là Văn Thần Trụ Cột rất được lòng bá tánh, hắn có thể sánh với Bao Thanh Thiên thời nhà Tống thì muốn giành giang sơn bước đầu tiên phải loại tên này trước”

Chu Long : ”tại sao lại là hắn”

Lãnh Bối Thiện : ”vì hắn là tên dễ đối phó nhất, bắt đầu từ hắn”

Chu Long : ”tên đó nổi danh thanh thiên tùy tiện tạo tội danh cho hắn có thể nói khó hơn cả tạo tội danh cho Hòa Yên Ninh”

Lãnh Bối Thiện : ”con lại nhầm rồi, Hòa Yên Ninh đang được sủng ái, ả và Muội Muội của mình có công hộ giá con giá họa cho ả chỉ chuốt họa vào thân, hơn nữa sự việc kẻ giả ma dọa Thường Ngọc Thi, trong chúng ta không ai biết hắn lợi hại như thế nào cũng chưa có một chút thông tin liên quan tới hắn thì đừng bao giờ đụng tới Hòa Yên Ninh, còn Lưu Bá Ôn thần cơ diệu Toán có thể nói khó đối phó hơn cả Hòa Yên Ninh nên tạm thời chúng ta không đụng tới chúng mà từ từ từng bước nhổ đi mấy cái gai xung quanh, tạo thế cô lập cho chúng”

Chu Long : ”vậy bắt đầu từ Bạch Ngọc Kiệt”

Lãnh Bối Thiện : ”phải, có lời đồn hắn là Văn Khúc Tinh Chuyển thế nên loại được hắn thì trong triều mất đi một trụ cột”

Chu Long : ”phải diệt hắn thật sao? Con thấy hơi tiếc”

Lãnh Bối Thiện : ”chính ta cũng thấy tiếc cho một người tài như hắn, nhưng hắn quá trung thành, hắn sẽ không về phe của chúng ta, mà là trở ngại không nhỏ”

Chu Long : ”con hiểu rồi”

Lãnh Bối Thiện : ”được ta đi tìm trợ thủ cho con”

Chu Long : ”tạ ân sư”

Lãnh Bối Thiên : ”ta đi trước”

Chu Long : ”dạ”

Sau Khi Lãnh Bối Thiện Đi, Chu Long trầm tư: ”Hòa Yên Ninh thù giết mẹ không đội trời chung, bà phóng hỏa lãnh cung Phụ hoàng lại che giấu chuyện này không công khai mẹ ta chết trong vụ hỏa hoạng, cứ chờ đó thù này có cơ hội ta sẽ tính với bà nhưng trước hết ta phải tìm cách nhổ đi hai cái gai là Chu Đệ Và Chu Tử, Bạch Ngọc Kiệt ngươi là một trung thần trụ cốt nước nhà, ta đành phải loại ngươi trước”

một đạo trưởng: ”thất Hoàng tử ta vào được không?”

Chu Long : ”đạo trưởng mời vào”

một đạo trưởng : ”thất hoàng tử có việc tìm ta sao?”

Chu Long : ”phải, ta muốn nhờ Thất Sát Đạo Trưởng tìm giúp ta vài tên cao thủ bổ sung vào đội Huyết Vệ”

Thất Sát Đạo Trưởng : ”được thôi, Lãnh Thiên Thù ta thích nhất là chém giết, ta đi trước”

Chu Long : ”đạo trưởng đi thông thả, Người đâu”

tên quản gia Vệ Đông : ”thất  hoàng tử có gì căn dặn”

Chu Long :” bảo thất hoàng phi ngày mai cùng ta tới thăm tứ hoàng tử và thập hoàng tử”

Vệ Đông : ”dạ”

------------------

Tiêu Dương cùng Lý Ngân tới gặp băng đảng của Từ Báo

Lý Ngân : ”con sẽ giết chúng”

Tiêu Dương : ”chậm đã ta có việc cần tới chúng,, sau khi ta lợi dụng xong tùy xong sử lý”

Lý Ngân : ”dạ sư phụ”

Tiêu Dương : ”còn bây giờ à há biến”

Tiêu Dương Dùng thuật chuyển nhan biến thành một đạo sĩ trẻ tuổi tuấn tú : ”hảo đồ nhi xem sư phụ thế nào?”

Lý Ngân nhìn Tiêu Dương trẻ tuổi đẹp trai mà mắt hình trái tim : ”quá tuấn tú đẹp trai rồi sư phụ”

Tiêu Dương : ”con ở đây chờ ta”

Lý Ngân  : ”dạ sư phụ”

Tiêu Dương một mình đi lại hang hổ của Từ Báo, một tên thuộc hạ cản lại :” đứng lại người là ai?”

Tiêu Dương : “vô lương thiên tôn bần đạo Tiêu Tan có việc muốn làm ăn với trại chủ của các ngươi mau vào thông báo đi”

tên thuộc hạ :" được đứng đó đợi

Từ Báo đang ngồi uống rượu cùng các huynh đệ, mỗi tên đều đang ôm một cô gái mà chúng bắt được, tên thuộc hạ vào báo : ”trại chủ bên ngoài có tên đạo sĩ tên Tiêu Tan muốn gặp ngài bàn chuyện làm ăn”

Từ Báo : ”bàn chuyện làm ăn với ta, hắn ăn mặt thế nào?”

tên thuộc hạ :” bẩm hắn ăn mặt một bộ lục bào, nhưng nhìn mặt tuấn tú, và đi một mình”

Từ Báo : ”lạ thật ta đâu có vị bạn hữu nào như vậy? Các huynh đệ cầm vũ khí ra ngoài xem hắn muốn gì?”

Từ Báo cùng các huynh đệ vác vũ khí đi ra : ”tên đạo sĩ mũi trâu từ đâu tới, tìm bổn đại gia có việc gì?”

Tiêu Tan : ”không có gì chỉ là ta thương cho các cô gái bị các hạ bắt đi nên muốn chuộc về không biết các hạ thế nào?”

Từ Báo : ”muốn chuộc người, ngươi nghĩ ngươi là ai vậy?”

Tiêu Tan: ”ta biết trại chủ chuyên môn cướp bóc không chừa thứ gì nhưng ta có cách khiến cho trại chủ phát tài hơn, nếu traị chủ chấp nhận yêu cầu của ta, ta hứa danh dự khiến cho trại chủ lời gấp trăm lần”

Từ Báo : ”vậy nói nghe thử nếu ngươi nói đúng ta tặng không mấy con hàng cho ngươi”

Tiêu Tan : ”ta biết bốc quẻ mà bốc đâu trúng đó, nếu trại chủ tin ta thì phát tài không khó”

Từ Báo : ”vậy sao? Được ta thử bây giờ ta viết một chữ nếu ngươi đoán đúng ta viết chữ gì ta tin ngươi”

Tiêu Tan : ”đơn giản vậy sao?”

Từ Báo  : ”đơn giản vậy thôi”

Tiêu Tan nghĩ : ”tên này không có học sao mà ngu quá vậy?”

Từ Báo Lấy Tờ giấy quẹt hai đường thành chữ Nhị [=] rồi hỏi Tiêu Tan : ”đoán đi”

Tiêu Tan : ”ngài vừa viết chữ Nhị”

Từ Báo  : ”quá lợi hại, đạo trưởng nói đi hợp tác thế nào?”

Tiêu Tan có chút bất ngờ tự hỏi: ”không phải chứ tên này dễ lừa vậy sao? Ta chuẩn bị cả trăm kế vậy mà đơn giản vậy thôi sao?”

Từ Báo  : ”không biết cao nhân muốn gì?”

Tiêu Tan : ”nếu dễ vậy ta có cách khác đơn giản hơn, ngài có điều không biết Trung Sơn Vương Từ Đạt đang chuẩn bị binh lực sang bằng hang ổ của ngài”

Từ Báo : ”cái gì sao chúng tìm ra hang ổ của ta?”

Tiêu Tan : ”do trong số nữ nhân đó có kẻ mang mệnh cách sao chổi, nếu ngài giữ họ bên cạnh ngài sẽ gặp đại nạn”

Từ Báo : ”được được các huynh đệ giải hết mấy cô nương giao cho Đạo trưởng”

bọn thuộc hạ : ”dạ trại chủ”

Tiêu Tan có chút khó tin tự nhủ : ”dễ vậy sao trời? Koi bộ trước giờ đối phó toàn kẻ thông minh, giờ lại đối phó một thằng ngu có chút không quen”

các huynh đệ giải bọn nữ nhân , Tiêu Tan truyền âm : ”trại chủ nói theo ta”

Từ Báo nói theo : ”các cô nương vị đạo trưởng này trượng nghĩa chuộc thân cho các ngươi từ giờ hắn là chủ nhân của các ngươi, tự do hay không do hắn quyết”

các cô gái thấy Tiêu Tan đẹp trai đều si mê : ”đa tạ đạo trưởng đã cứu giúp”

Tiêu Tan : ”được rồi ta xin phép dẫn người đi”

Từ Báo : “các huynh đệ nhường đường”

Tiêu Tan : ”đa tạ” hắn cười thầm :” ta vì số nữ nhân này mới phí chút công phu, khi ta rời khỏi đây mới là đại họa của ngươi đợi đó hahaha”

hắn nói : ”các cô nương mời”

Tiêu Dương dẫn đám nữ nhân tới chỗ của Lý Ngân, Tiêu Dương ra hiệu : ”con có thể ra tay rồi”

Lý Ngân gật đầu rồi tay cầm kiếm một thân một mình xông vào san bằng hang ổ của Từ Báo

Từ Báo lúc này vừa mới lấy lại tinh thần : ”ta bị sao vậy tên đạo sĩ thôi miên ta sao? Đáng chết bị lừa rồi”

đúng lúc này hắn nghe tiếng chém giết và tiếng la của thuộc hạ

Từ Báo xông ra : “chuyện gì? hả con nha đầu lúc đó?”

Từ Báo còn chưa kịp hoàng Hồng Lý Ngân đã một kiếm bổ đôi hắn, sau đó cùng với sự thù hận cô tàn sát tất cả những kẻ trong băng cướp, băng cướp từ báo từ đó biến mất khỏi giang hồ

Tiêu Dương sau khi dẫn các cô gái : ”ái chà chà, ta xem tướng các cô đều mất đi người thân, thôi thì vậy đi có ai muốn theo ta tu hành không?”

các cô gái : ”xin đạo trưởng thu nhận”

Tiêu Dương vận pháp nhãn quan sát Các cô gái : “ta nhìn trong số các con chỉ có hai người phù hợp đạo mộn của ta nhưng thôi ta mở lòng từ bi sẽ dạy sơ bản lĩnh phòng thân cho tất cả, còn hai con sẽ cùng Lý Ngân thành đệ tử chân truyền của ta, hai con tên gì?”

hai cô gái : ”con là Tiêu Vân, Con là Hà Nhu”

Tiêu Dương : ”tốt hai con hãy ở đây còn lại theo ta ta dạy cho pháp phòng thân”

mười cô gái còn lại đi theo Tiêu Dương, Tiêu Dương dẫn cả mười cô vào hắn tiến hành thôi miên : ”nào tới đây hầu hạ bổn đạo gia”

mười cô gái : ”dạ”

thế là họ thoát y từng người một hầu hạ Tiêu Dương

Tiêu Dương : ”tận hưởng thưởng thức, sao lúc trước ta không nghĩ ra chiêu này nhỉ hahaha”

--------------

tại Hắc Long Thánh Giáo

Trần Thiên Long đang ngồi trên bảo tọa, bên dưới bọn thuộc hạ

gồm có Ngũ Diệt Sứ, theo thư tự Minh Triều Chu Nguyên Chương thêm chữ Diệt

Diệt Minh Sứ Hoàng Sa, sở trường đao pháp, giỏi tính kế

Diệt Triều Sứ Kim Cương sức mạnh trời ban giỏi về công phá

Diệt Chu Sứ Hỏa Liệt giỏi về địa lôi thuốc nổ, giỏi nhất là cho địch thành tro

Diệt Nguyên Sứ Hồng Tứ Nương giỏi về y dược, chuyển chữa trị trong giáo 

Diệt Chương Sứ Hồng Nguyệt Nga giỏi về độc dược, chuyển về hạ độc đối phương

Bên dưới là thập nguyên kỳ chủ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Quang Ám Phong Lôi Băng

Kim Kỳ chủ Kim Nguyên Bá sở trường luyện chế binh khí trong giáo

Mộc Kỳ Chủ Mộc Nguyên Phong sở trường về cạm bẫy, cũng như liên quan tới thảo mộc

Thủy Kỳ Chủ Thủy Nguyên sở trường thủy chiến

Hỏa Kỳ Chủ Hỏa Nguyên sở trường dùng lửa

Thổ Kỳ Chủ Thổ Nguyên sở trường đào đất, xây địa đạo

Quang Kỳ Chủ Quang Nguyên sở trường tận dụng ánh sáng

Ám Kỳ Chủ Ám Nguyên sở trường ám sát, hắc ám thiên mạc

Phong Kỳ Chủ Phong Nguyên giỏi về lợi dụng gió, hô phong hoán vũ

Lôi Kỳ Chủ Lôi Nguyên sở trường thiên lôi chỉ, chưởng tâm lôi

Băng Kỳ Chủ Băng Nguyên giỏi hàn băng chỉ, hàn băng chân khí giỏi dùng băng

---

Trần Thiên Long : ”Diệt Minh Sứ hiện có bao nhiêu thế lực giang hồ gia nhập chúng ta”

Diệt Minh Sứ Hoàng Sa : “Bẩm Giáo chủ hiện tại Hận Bá Thiên của Hải Sa Bang, Dư Thương Hải, Phái Thanh Thành, Thù Hận Thiên của Cự Kình Bang là đã quy thuận, còn lại vẫn chưa có thêm”

Trần Thiên Long : ”các môn phái khác có hành động gì không?”

Quang Kỳ Chủ Quang Nguyên : ”bẩm giáo chủ hiện nay họ khó có xung đột với chúng ta”

Trần Thiên Long : ”chuẩn bị lực lượng thu thập Minh Giáo Sau tới Nhật Nguyệt Thần Giáo”

Diệt Triều Sứ Kim Cương : ”giáo chủ, Dương Tiêu của Minh Giáo còn dễ đối phó chứ Đông Phương Bất Bại của Nhật Nguyệt Thần giáo không phải kẻ tay mơ đâu”

Trần Thiên Long : ”Đồng Phương Bất Bại đúng là tên khó xơi, không sao? Chỉ cần lợi dụng Dương Liên Đình là loại được Đông Phương Bất Bại thôi, nhiệm vụ này Thủy Kỳ Chủ, Diệt Nguyên Sứ, Băng Kỳ Chủ ta giao ba người các ngươi”

Thủy Kỳ Chủ, Băng Kỳ Chủ, Diệt Nguyên Sứ : ”dạ giáo chủ”

-------------

giờ tý tại hoàng cung

Hòa Yên Ninh đang chuẩn bị pháp đàn : ”Hoàng Thượng xin cho thần thiếp mượn Long Khí, Châu Linh Hộ Pháp cho Ta, Quốc Sư cảm phiền ngài bảo hộ cho Hoàng Thượng”

Châu Linh, Lưu Bá Ôn, Chu Nguyên Chương : ”Được”

Hòa Yên Ninh : ”Ân Đạt đa Ân Đạt Đa ma ni ma mo ni ma ma mo mi ma, khẩn thỉnh âm sai hiện chân thẩn giải đi vấn đề của ta sắc, Quốc Sư giúp ta”

Lưu Bá Ôn : ”Thiên Địa Chính Khí, Khẩn Thỉnh Âm Sai, Chân Long Thiên Tử đích thân thỉnh mời, Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh đi”

Long Khí từ Chu Nguyên Chương bay về phía Hòa Yên Ninh

Tần Thiên : ”Ái Quân Tiểu thử cô ta tìm nữa kìa?”

Diêm Ái Quân : ”lỳ thật chứ, ta ra dọa ả tiếp”

Diêm Ái Quân ra gặp Hòa Yên Ninh : ”nè ngươi to gan thật muốn chết hả?’ Diêm Ái Quân Nói xong thì chợt im miệng há hốc miệng vì trước mặt cô là Tử Kim Thần Long đang tỏ ra Long Uy, một tiếng Long Ngâm Ái Quân Cảm thấy đầu óc mình quay cuồng

Diêm Ái Quân đổ mồ hôi kinh sợ không thôi : ”Chân ,,,, Chân Mệnh ,,,,Thiên Thiên Tử lần này ta. … ta  thảm rồi”

Từ Phía Sau Chung Quỳ đi ra : ”Ồ Bất Ngờ thật Chân Mệnh Thiên Tử đích thân mời sao? Thảo nào Diêm Vương Bảo Ta ra cản Ái Quân Tiểu Thư, may mà chưa có gì nghiêm trọng”

Chung Quỳ : ”Hòa Nương Nương khách quý tìm tới Địa Phủ là có việc gì đây?”

Hòa Yên Ninh : ”ngài là Thiên Sư Chung Quỳ?”

Chung Quỳ : ”chính là ta, không biết Hòa Nương Nương tìm tới Địa Phủ là có việc gì?”

Hòa Yên Ninh thầm nghĩ : “bốn chữ Chân Mệnh Thiên Tử trước đây ta còn xem thường không ngờ ta mời hoàng thượng hộ pháp hỗ trợ ta lại có kết quả khắc hẳn, tự mình ta mời thì chỉ là cùng Âm Sai Lén Lút gặp nhau, mời hoàng thượng thì đến cả Quỷ Vương Chung Quỳ cũng hiện thân nghênh đón”

Diêm Ái Quân gãi đầu: ”hì hì, Hòa Nương Nương không biết có gì muốn thỉnh giáo ta sẵn lòng trả lời”

Chung Quỳ : ”Ái Quân Tiểu thư nghịch ngơm có gì mạo phạm xin Hòa Nương Nương bỏ qua cho”

Hòa Yên Ninh mắt chữ O Miệng chữ A không dám tin vào những gì mình đang chứng kiến

Chung Quỳ : ”Hòa Nương Nương”

Hòa Yên Ninh Lúc này mới hoàng hồn : ”ta thật sự là có nhiều câu nuốn hỏi đó?”

Diêm Ái Quân : ”Hòa Nương nương cứ hỏi đi”

Hòa Yên Ninh : ”câu hỏi đầu tiên là về cô, ta muốn hỏi cô có thật sự là Tằng Tổ Mẫu của ta không?”

Diêm Ái Quân : ”có thể đừng hỏi câu này không?”

Chung Quỳ cố nín cười,  Hòa Yên Ninh : ”Không ta nhất định phải hỏi?”

Diêm Ái Quân : ”ta còn có việc Thiên Sư tiếp cô ấy giùm ta” nói xong Ái Quân chạy mất

Chung Quỳ : ”nè nè, họa cô gây ra mà kêu ta gánh là sao? Chơi gì kỳ vậy?”

Hòa Yên Ninh : ”Thiên Sư”

Chung Quỳ : ”haizz thiệt là thôi được rồi, bà muốn hỏi gì hỏi luôn một lần đi ta trả lời cho bà biết”

Hòa Yên Ninh : ”đầu tiên ta muốn hỏi về Thiếc Tố Nhi hồn phách cô ta đã trình diện địa phủ chưa?”

Chung Quỳ : ”để ta kiểm tra xem, đã tới trình diện”

Hòa Yên Ninh : ”câu thứ hai Về Tần Thiên, và Cô là Tằng tổ Mẫu của ta chuyện này là thật hay giả?”

Chung Quỳ : “là giả Ái Quân Tiểu Thư nghịch ngợm ham chơi trêu chọc bà thôi”

Hòa Yên Ninh : ”tại sao cô tại lại phải trêu chọc ta”

Chung Quỳ : ”về câu này có liên quan về tiền kiếp của bà, chỉ là nó thuộc về thiên cơ thứ cho ta không thể tiếc lộ”

Hòa Yên Ninh : ”ông nói tiền kiếp của ta quen biết cô ta?”

Chung Quỳ : ”phải ở tiền kiếp hai người là bạn”

Hòa Yên Ninh : ”và bây giờ ta chuyển thế cô ta trở về âm gian cô ta là trêu bạn cho vui?”

Chung Quỳ : ”có thể nói vậy”

Hòa Yên Ninh : ”nói vậy Âm Sai Tần Thiên không hề bị phạt”

Tần Thiên Đi ra : ”Hòa Nương Nương thật xin lỗi, cô ta là Muội muội của Diêm Vương ép ta làm vậy nên ta không thể làm khác”

Hòa Yên Ninh phì cười : ”Ngài không sao thì ta mừng rồi, ta cứ sợ mình liên lụy ngài”

Tần Thiên : ”Không có đâu nhờ có nương nương nhờ mấy lần mà ta được trọng dụng hơn đó, không ngờ nương nương lại quan tâm sự an nguy của ta, ân tình này ta xin ghi nhận, đa tạ nương nương từ bi”

Chung Quỳ : ”Nương Nương từ bi, sẽ có phước báo”

Hòa Yên Ninh cười Thiên Sư Quá khen : ”so với thiên sư hàng ma phục yêu Yên Ninh vẫn chưa làm được gì cho bá tánh”

Chung Quỳ : ”nương nương đã khiêm tốn rồi, không biết nương nương còn câu hỏi gì khác không”

Hòa Yên Ninh : ”về đứa bé Đặng Gia ta cứu được, ta muốn biết về cái chết của cha mẹ nó như thế nào?’

Chung Quỳ : ”về đứa bé này nó là Con Của Đặng Khôi Đặng Hầu gia là thuộc hạ trung thành của Hoàng đế Chu Nguyên Chương, nằm vùng bị phát hiện nên Thái Thú Lý Thiện Đường sát hại“

Hòa Yên Ninh : ”câu cuối cùng ta muốn hỏi tai sao ta dùng phép tìm âm sai thì cảm giác như phải lén lút còn mời hoàng thượng hộ pháp lại khiến đích Thân Thiên Sư ra đón vậy?’

Tần Thiên và Chung Quỳ cười khổ, Chung Quỳ : ”nương nương có điều không biết, nương nương dùng phép liên hệ âm sai thì đó là tự ý xen vào chuyện của âm gian, nên mỗi lần nương nương dùng phép có cảm giác như phải lén lút,,, còn Chu Nguyên Chương là chân mệnh thiên tử, Hoàng đế Đại Minh đừng nói là ta nếu ông ấy muốn mời Phong Đô Đại đế, hay Là Địa Tạng Vương bồ tát thì họ cũng sẽ hiện thân, không phải vì họ sợ cái uy của thiên tử phàm gian, mà là cái hậu quả nếu không chịu gặp”

Hòa Yên Ninh : ”nếu họ không gặp thì có hậu quả gì?”

Chung Quỳ : ”phàm là thần tiên cần được cung phụng và tin tưởng thì vị thần đó mới vững mạnh, còn nếu họ không chịu hiện thần thì bá tánh cho rằng vị thần này không linh, không còn tin tưởng vị thần đó đập phá miếu thờ là vị thần đó mất đi hương quả, là sức mạnh tự nhiên giảm rất nhiều nên không có một vị thần nào lại muốn đắc tội với hoàng đế phàm gian nhất là chân mệnh thiên tử như Chu Nguyên Chương”

Hòa Yên Ninh : ”ra là vậy tạ thiên sư đã giải đáp”

Chung Quỳ : ”nương nương nếu không còn gì xin mời thu phép”

Hòa Yên Ninh :” Yên Ninh xin cáo từ”

...................

Hòa Yên Ninh thu phép miệng mỉm cười

Chu Nguyên Chương :” Yên Ninh thế nào rồi?”

Hòa Yên Ninh : ”tin tốt thưa hoàng thượng, Thiếc Tố Nhi thật sự đã trình diện Diêm Vương”

Chu Nguyên Chương : ”được, nếu vậy Đệ Nhị truyền lệnh xuống xa miễn tội cho Thiếc Tố Nhi phong danh Doãn Vương Phi, an táng cho tử tế”

Chu Đệ : ”dạ phụ hoàng”

Ngọc Hằng : ”Hoàng Thượng nô tỳ không hiểu”

Chu Nguyên Chương :” Ngọc Hằng ngươi lại hỏi nữa sao?”

Ngọc Hằng : ”nô tỳ tuy là một tỳ nữ nhưng luôn muốn tiến thân, nên không biết thì hỏi, không biết hoàng thượng có thể mở lòng trả lời nô tỳ không?”

Chu Nguyên Chương : ”hahaha ta thấy thích con nha đầu này rồi đó, truyền lệnh xuống ngày mai trẫm thượng triêu đích thận nhận Ngọc Hằng làm nghĩa nữ”

Quách Quyền : ”dạ hoàng thượng”

Lưu Bá Ôn : ”hoàng thượng chuyện này”

Chu Nguyên Chương : ”ngươi ý kiến cái gì? chỉ cần trẫm thấy thích thì chúng đều là con của trẫm”

Hòa Yên Ninh : ”Ngọc Hằng còn không mau cảm tạ hoàng thượng”

Ngọc Hằng quỳ xuống : ”Ngọc Hằng cảm ta nghĩa phụ”

Chu Nguyên Chương : ”bình thân, thôi thì trẫm đang có hứng thôi thì nhận luôn Triệu Sương làm Nghĩa nữ”

Triệu Sương mắt chữ O miệng A : ”HẢ?”

Hòa Yên Ninh thì thích thú, còn Ngọc Hằng đang cố nín cười : ”cô cô à, kỳ này con phải gọi cô cô là muội muội rồi”

Triệu Sương truyền âm cho Yên Ninh: ”hảo tỷ muội cứu ta, ta không muốn gọi ngươi là mẹ đâu”

Hòa Yên Ninh cười cười : ”Hoàng Thượng thiếp nhìn Triệu Sương và Ngọc Hằng cũng thấy thích thôi thì thiếp nhận họ làm nghĩa nữ hết vậy”

Chu Nguyên Chương : ”ồ hiếm khí trẫm với nàng có cùng sở thích, được vậy nhận chúng làm nghĩa nữ”

Ngọc Hằng nhìn gương mặt khó đỡ của Triệu Sương mà cố nín cười, Triệu Sương cười méo mặt : ”Yên Ninh Hảo tỷ tỷ, nể tình chúng ta cứu ta ta lần này đi”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng, Triệu Sương Bằng tuổi Kim Chi thôi thì nhận làm nghĩa muội đi, để cho Kim Chi có bạn”

Chu Nguyên Chương : ”Nghĩa muội, nghe cũng được đó, chuẩn tấu”

Hòa Yên Ninh, Triệu Sương, Ngọc Hằng : ”tạ hoàng thượng”

Triệu Sương thầm rùa : ”con nha đầu chết tiệt, ta vốn không muốn nhận thân, nhờ ơn con nha đầu ngươi xém nữa ta phải gọi họ là cha mẹ rồi”

Ngọc Hằng cố nín cười : ”Nghĩa phụ con muốn đổi vị trí với Triệu Sương cô cô, con sẽ ở bên ngoài bảo vệ nghĩa mẫu, còn Triệu Sương cô cô sẽ ẩn mình trong tối”

Chu Nguyên Chương : ”Yên Ninh nàng thấy sao?”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp không có ý kiến”

Chu Nguyên Chương : ”vậy chuẩn tấu”

Ngọc Hằng : ”tạ nghĩa phụ”. Cô nghĩ :" Hihi... cô cô, sắp tới cô phải chịu thiệt rồi"

Chu Nguyên Chương :" không còn sớm nữa, mọi người đi nghỉ ngơi đi"

Chu Đệ, Đàm Phong, Lưu Bá Ôn :" Chúng thần cáo lui"

Hòa Yên Ninh :" Triệu Sương, Ngọc Hằng. Nơi này làm phiền hai người"

Triệu Sương, Ngọc Hằng :" Dạ"

Chu Nguyên Chương và Hòa Yên Ninh vào trong. Triệu Sương ra véo tai Ngọc Hằng :" Con nha đầu này, là ngươi cố tình phải không?

Ngọc Hăng :" Áy đau đau. Cô cô nói gì vậy, con đâu có cố tình đâu, con chỉ cố ý thôi"

Triệu Sương :" Ngươi dám chả trêu ta hả. Nhờ ơn của ngươi mà xuýt nữa ta phải gọi họ là cha mẹ đấy"

Ngọc Hăng cười thích thú :" Càng tốt chứ sao, không chừng người có thể có được thân phận công.."

Triêu Sương :" Ngươi im cho ta.

Ngọc Hằng :" À suýt quên, cô nương hống hách như cô cô không biết trời cao đất dày trước đây giờ đã hết thời rồi"

Triệu Sương :" Ngươi.... "

Ngọc Hằng :" Hihi, kẻ đang gặp thời là con, cô cô cứ chờ đó mà xem đi, Cố gắng ẩn mình trong bóng tối đi, để con ở bên cạnh mẫu thân của con""

Triệu Sương :" Con nha đầu chết tiệc, ngươi nhớ đó"

..................

Hòa Gia Trang

Hòa Yên Ninh đang ngồi gục đầu xuống bàn, bà ngồi thẳng lên ngơ ngác :" Kỳ lạ, Ta nhớ ta ở trong phòng cùng Hoàng Thượng, Đây là phòng lão thái quân mà. Tại sao mình lại ở đây. Mình đang mơ hay là ảo cảnh. Trong cung hiện còn trận pháp, tà ma không thể vào được"

Bà đứng lên, bước ra mở cửa nhưng dù dùng tay, dùng sức hay dùng pháp thuật đều không thể nào mở được :" Có ai ở ngoài đó không?, mở cửa. Nhị tỷ, nhị tỷ". Sao ta gọi không ai lên tiếng vậy kìa". Bà quay lại, nhìn lên bàn thờ lão thái quân, tay thắp một nén hương rồi lạy ba lạy. Xong bà ngồi xuống ghế. Ăn điểm tâm ở bàn và Đợi một phút sau

Lão thái quân hiện ra trước mặt Yên Ninh :" Yên Ninh, Yên Ninh"

Hòa Yên Ninh :" Người là....."

Lão thái quân :" Không sai, là bà, Hòa lão thái quân của con đây. Đây là phòng của ta ở Hòa ra Trang, con đã ngủ là ta dẫn con tới đây"

Hòa Yên Ninh :" Thì ra là người gặp con trong mơ". Bà khóc vì xúc động, chạy tới ôm lão thái quân :" Thái quân, Yên Ninh rất nhớ người. Hiện giờ người thế nào rồi"

Lão thái quân :" Ta ổn, Ta biết cuộc sống hiện tại của con rất yên ổn, ta mừng lắm"

Hòa Yên Ninh :" Thái quân, Yên Ninh rất nhớ rất nhớ người. Điều hối tiếc nhất của con là không có cơ hội báo hiếu cho người và cha thì người và cha đã.... tất cả đều là lỗi tại con. Tại sao lúc đó hai người lại cứu con sống lại làm gì, sao không để con cứ vặy mà chết đi cho rồi"

Lão thái quân cười trừu mến, xoa đầu Yên Ninh :" Cái con bé này, sao con nói lời ngốc nghếch đó chứ. Lúc đó ta và cha con không đành tâm thấy con không được Đệ nhi nhìn nhặn lên mới cứu con. Bây giờ Đệ nhi có gia thất, con có hai đứa cháu, cộng thêm Hà Lâm cũng sắp có thê thất. Bản thân con được Hoàng thượng xem trọng"

Hòa Yên Ninh :" Con được như hôm nay đều do sự hy sinh của hai người. Yên Ninh bất hiếu. Thái quân à, Yên Ninh muốn gục vào lòng người mà òa khóc như khi con còn nhỏ ý. Thái quân huhuhuhu....."

Lão thái quân ôm Yên Ninh khá lâu sau

Lão thái Quân :" Thôi mà. Con giờ đã là bà nội người ta rồi.  Đừng khóc nữa. Ngoan, bà thương con nhiều lắm"

Hòa Yên Ninh mỉm cười :"dạ con biết rồi lão thái quân, nhưng con nhớ người lắm, xin lão thái quân cứ yên tâm, Yên Ninh sẽ không để Thái quân Thất vọng đâu "

Lão thái quân :" tốt lắm. Đứa cháu ngoan của bà. Hôm nay ta gọi con tới đây là muốn thăm con. Con hứa với ta, nhất định phải kiên cường, phải dũng cảm và độc lập, không được yếu đuối, không được để bản thân dễ dàng xảy ra truyện"

Hòa Yên Ninh :" Con biết xin Thái Quân Yên Tâm. Nhưng sao người lại nhắc nhở con điều này?"

Lão thái quân :" Trong bốn đứa cháu của ta, ta thương con nhất. Nếu con gặp phải chuyện bất chắc, kẻ làm bà này không thể yên lòng được

Hòa Yên Ninh :" Thái quân. Con hứa không để thái quân thất vong đâu con sẽ mạnh mẽ, dũng cảm đối diện với mọi chuyện, hay là thái quân đầu thai làm cháu con đi để con chăm sóc cho thái quân như thái quân từng chăm sóc cho con"

Lão thái quân :"Nha đầu này lại xúi ta đầu thai làm cháu con sao, thôi ta không làm đâu... Yên Ninh, nếu trong lòng con buồn, con hãy nhìn lên bầu trời, nhìn lên các vì sao. Ta và cha mẹ con mãi mãi dõi theo con". Nói xong, thái quân đi mất"

Hòa Yên Ninh :" Thái quân, thái quân. ?"

Hòa Yên Ninh giật mình ngồi lên :" Thái quân...". trán đổ mồ hôi, tay bà đưa lên đầu,  lấy lại chút tinh thần :" May mà ta giật mình không khiến Hoàng thượng tỉnh giấc". Bà lấy hai chiếc vòng, nằm chùm chăn ngắm nó, trong đầu nghĩ về lão thái quân và cha bà, bất cẩn chạm chiếc vòng vào nhau kêu kach, hai chiếc vòng phát ra hình tịnh đế liên hoa. Bà giật mình, tay chạm vào tim đập thình thịch :" Hô... may quá, tưởng đâu làm Hoàng Thượng tỉnh giấc thì ta tiêu. Mà không ngờ ban đêm hai chiếc vòng này lắp lánh đẹp quá ha. Ta lên làm gì để nó không kêu kach kach bây giờ". Bà chạm nhẹ hai chiếc vòng, lần này nó không kêu kach kach nữa. Bà cười thầm, hai vòng chạm mấy chạm rồi đột nhiên bà ngừng, chạnh lòng nghĩ :" Lão thái quân có ý nhắc nhở mình, có khi nào mình sắp gặp phải chuyện gì không chứ?. "

Chu Nguyên Chương bị ánh sáng làm thức rủa thầm : "cái quỷ gì vậy? Yên Ninh lại thử pháp bảo vào lúc này sao? đúng là trẻ con, thôi kệ nàng trẫm ngủ tiếp"

Ở ngoài Hồn phách của lão thái quân :" Đa tạ Ái quân tiểu thư và hai vị tiên ông tiên bà"

Diêm Ái Quân :" không có gì, xem như ta giúp chút chuyện giúp bạn ta"

Lão thái quân thở dài : Haizzz. Thấy nó phải gồng mình mạnh mẽ, đối mặt với chuyện sắp tới, ta khuyên nó mà trong lòng rất đau. Thiên hậu nương nương, xin người phù hộ con bé"

.................

Phủ quốc sư - Sáng hôm sau

Châu Linh gõ cửa phòng Như Song:

Hà Như Song  :" Mẹ

Châu Linh :" Hai hôm nay ta thấy con một mình trầm tư, ít nói cũng chẳng cười. Con đang nghĩ tới Lưu quốc sư hay Nguyệt Hoàng Tuyền đúng không?"

Hà Như Song :" Mẹ, giữa tiên sinh và Lạc Dương ca, giữa người yêu mình và người mình yêu. Con nên chọn ai?"

Châu Linh cười, xoa dầu Như Song :" Chọn ai thì phải nghe theo tình cảm của riêng con, cho dù con chọn ai, ta đều ủng hộ. Nếu con chọn người minh yêu thì con phải chấp nhận rằng trong lòng người đó mãi mãi chỉ yêu một người khác, người đó không yêu con mà đơn giản họ chỉ thương hại con mà thôi, và biết đâu trong tim họ, con chỉ là người thay thế, là kẻ thứ ba không hơn không kém.người đó có khi còn so sánh con không bằng người phụ nữ trong lòng họ yêu. Con có đủ mạnh mẽ để yêu một người như vậy không?. Nếu con chọn người thật lòng yêu con mà con không biết mình có yêu họ hay không thì sự chở che, yêu thương của người đó ngày ngày khiến con cảm động thì chắc chắn con sẽ yêu họ"

Hà Như Song cười :" Cảm ơn mẹ. Song nhi hiểu rồi"

Châu Linh :" Nào, để ta chải tóc cho con"

Hà Như Song :" Dạ mẹ. Mẹ, Song Nhi không hiểu sao Ngọc Hằng cô nương lại hiểu nghĩa mẫu con nhiều đến vậy?"

Châu Linh :" Không chỉ con, cả mẹ đây cũng thấy bất ngờ"

Hà Như Song :" Không biết dì Châu Vũ đi tìm Cao Bân sư phụ, tình hình thế nào rồi?"

Châu Linh : "ta hy vọng nó biết chừng mực không chọc ghẹo Cao Bân Sư phụ"

Hà Như Song : "mẹ ơi nếu mẹ ở vị trí của con, thì giữ Tiên sinh và Lạc Dương mẹ sẽ chọn ai?"

Châu Linh : "nếu mẹ ở vị trí của con mẹ sẽ chọn Nguyệt Hoàng Tuyền"

Hà Như Song : "tại sao?"

Châu Linh : "mẹ không biết con đối với Lưu Bá Ôn là như thế nào? nhưng khi hắn bị mẹ hối lấy vợ hành động của hắn là tránh né chứ không phải tìm cách ngỏ lời với con, điều này chứng minh trong tâm Lưu Bá Ôn con chỉ là một người muội muội mà hắn yêu quý, tình cảm Lưu Bá Ôn dành cho con là tình cảm của người ca ca dành cho muội muội, còn Nguyệt Hoàng Tuyền thì vì con mà mặc kệ thiên đạo giúp mẹ và dì Châu Vũ của con hồi sinh, bỏ đại giá không hề nhỏ, khi con từ chối cậu ấy, cậu ấy không hề hận con mà chỉ là nản lòng và để lại toàn bộ sức mạnh cho con, chỉ tiếc con vẫn chưa vận dụng toàn bộ sức mạnh của cậu ta, nên khi con từ chối Lưu Lão phu nhân mẹ không hề thấy lạ vì ngay khi con khóc thương tâm vì Nguyệt Hoàng Tuyền thì mẹ đã nhìn ra Như Song của mẹ đã yêu cậu ta"

Hà Như Song : "nếu nói vậy không phải là loại phụ nữ thấy cường giả là yêu sao? nếu vậy gặp một người lợi hại hơn huynh ấy con sẽ yêu sao?"

Châu Linh lắc đầu : "con sai rồi, con không phải cô gái thay lòng, con mà chọn Lưu Bá Ôn thì mới là Thay Lòng, con nên nhớ kẻ nói chuyện yêu đương với con là Lạc Dương một phân thân của Nguyệt Hoàng Tuyền, nói cách khác người mà con nói chuyện tình yêu là Nguyệt Hoàng Tuyền, Không phải Lưu Bá Ôn"

Hà Như Song : "vậy mà con đã khiến cho huynh ấy, một lần nữa hy sinh vì con"

Châu Linh : "mẹ không biết cảnh giới của cậu ta như thế nào? nhưng cậu ấy có thể cứu sống cả mẹ và dì của con thì cậu ta chết vì tình có như thế nào ta cũng không tin, ta tin rằng cậu ấy vẫn còn sống và đang âm thầm dõi theo từng bước chân của con, âm thầm bảo vệ cho con"

Hà Như Song mỉn cười : "con biết rồi cám ơn mẹ"

Châu Linh chải tóc xong cho Như Song, hai người cùng ra ngoài đại sảnh

Vương Lai :" Đại tế tư, Như Song cô nương

Hà Như Song :" Vượng Lai, tiên sinh đâ, đâu rồi?"

Vương Lai đưa tay lên gãi đầu :" Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai bây giờ, ngay cả tôi cũng không biết tiên sinh đang đi đâu"

Hà Như Song cười thầm nghĩ :" khó tránh, gần đây lão phu nhân liên tục dục huynh ấy thành thân để có cháu bế,  huynh ấy hiện giờ chuồn là thượng sách rồi hihi. Để xem thần cơ diệu toán có cách vượt qua kiếp nạn này hay không?. ". Cô nói :" Mẹ, con đột nhiên có hứng, mẹ cùng con vào bếp nấu vài món đi"

Châu Lình :" Ừm, đi"

..................

Trong bếp ở phủ Chu Đệ. Thu cúc đang dọn dẹp và chuẩn bị làm món ăn thì Yên Ninh một mình đi vào

Thu Cúc :" Tham kiến nương nương"

Hòa Yên Ninh tay cằm khoai môn, ngồi xuống

Thu Cúc :" Nương nương, những chuyện như vậy để chúng nô tỳ làm, người hồi phủ đi"

Hòa Yên Ninh :" Thu Cúc To gan việc bổn cung muốn làm cô dám ngăn cản à?"

Thu Cúc nhìn trước sau :" Thu Cúc không dám người đừng hại ta nữa, nếu dể người khác thấy ta để ái phi của Hoàng thượng đích thân xuống bếp nấu ăn, dọn dẹp cùng ta thì ta sẽ bị phát nặng đó"

Hòa Yên Ninh cười :" à chuyện đó ngươi khỏi lo nếu hoàng thượng có trách tội thì ta gánh hết được chưa? còn ngươi dám cản bổn cung thì bổn cung trị tôi ngươi trước đó, bổn cung hỏi ngươi món mà bổn cung yêu thích ngươi con nhớ chứ"

Thu Cúc :" Đương nhiên ta biết, người làm món bánh khoai môn và bánh bao khoai môn là ngon nhất trên đời"

Hòa Yên Ninh :" Ta đang rất có hứng, ngươi phụ ta nhóm lửa"

Thu Cúc :" dạ Được thưa nương nương"

Hòa Yên Ninh :" ta vốn đinh cấm ngươi gọi ta nương nương, nhưng ta nghĩ lại thôi không cần, dùng thân phận nương nương dễ làm việc hơn"

Vậy là Thu Cúc nhóm lửa còn Yên Ninh cho chút mỡ vào chảo, đợi mỡ nóng lên thì rán bánh

Sau khi xong, hai người ra hồ sen ngồi ăn. Bánh khoai môn được Yên Ninh làm thành hình bông hoa, hình chiếc lá, hình tròn có nhiều lỗ ngôi sao

Thu Cúc :" Đúng là vừa thơm vừa ngon quá trời"

Ngọc Hằng :" Nghĩa mẫu,cái gì thơm vậy? người cho con ăn với"

Hòa Yên Ninh :" Được chứ, là bánh khoai môn do ta làm nè. Cho con bốn miếng ngon mà đẹp nhất đó"

Ngọc Hằng :" Đa tạ nghĩa mẫu nhiều". Cô ăn một miếng :" Ngon, ngon quá" cô cười thầm :" Cô cô nhịn ăn đi nha haha"

Hòa Yên Ninh :" Thu Cúc ngươi yên tâm rồi chứ, lần này bổn cung không có đốt bếp"

Thu Cúc :" Đúng vậy"

Ngọc Hằng : "hả đốt bếp?"

Thú Cúc : "Mấy lần trước nương nương mà vào bếp không cháy nồi thì cũng cháy bếp, nên nô tỳ phải ở bên cạnh cẩn thận"

Ngọc Hằng cười : "hahaha, có chuyện như vậy sao?"

Hòa Yên Ninh cười: " Ngọc Hằng, Cảm xúc sâu thẳm trong lòng ta bị con hôm qua nhìn thấu hết, ta thấy rất bất ngờ và hiếu kỳ. Con biết đọc tâm thuật không?"

Ngọc Hằng:" Dạ không, đây là con tìm hiểu sâu về người, cộng thêm con thích nhất là lắng nghe tâm sự cảm súc buồn vui của người khác, đặc biệt là với phụ nữ lên con biết"

Hòa Yên Ninh cười :" Thì ra là vậy"

Ngọc Hằng :" Nghĩa mẫu, con nói ra cảm xúc của người, người không trách tội con Đúng không?"

Hòa Yên Ninh:" Ừm, ta không trách con"

Ngọc Hằng :" Dạ Nghĩa mẫu à. Người thích dọc cảm xúc sâu lắng. Lên con có cuốn này tặng cho người. Đây là cuốn Phụ Nữ hãy là một đóa sen"

Hòa yên Ninh :" Tên cuốn sávh khá hay". Bà nhện lấy cuốn sách, mở trang đầu ra xem.

Gửi bạn, người phụ nữ chịu tổn thương

Phía sau sự mạnh mẽ là nỗi cô đơn không thể tỏ bày

Hòa Yên Ninh:" Những lời con nói về ta dều có ở hai trang đầu"

Ngọc Hằng :" Dạ"

Hòa Yên Ninh :" Ta có viết một cuốn về cảm xúc của ta, lấy tên là Tôi ơi, an yên nhé. Nội dung khá giống với cuốn này cia con"

Ngọc Hằng :" Dạ"

Hòa yên Ninh :" Ta sẽ dọc cuốn này của con để xem có nhiều điểm giống ta không,. Mà chữ của con giống y như chữ trong cuốn Hoài Ngọc Kỳ chuyện vậy?"

Ngọc Hằng mỉm cười :" Nét chữ giống nhau không phải hiếm. Đây chỉ là trùng hợp thôi"

Thu Cúc :" Thời gian trôi qua nhanh thật. Hôm nay là sinh thần tròn 41 tuổi của người. Ngày mai là tròn hai năm người dùng củ huyết đàm hương mộc để di chuyển hoán huyết đại pháp cứu thái tử"

Hòa Yên Ninh :" Vậy sao, ngươi nhắc ta mới nhớ. Thời gian trôi qua quả là rất nhanh.... Thu Cúc chết tiệc, ngươi nói ra để làm gì? Được rồi, hai người ăn đi. Không cần câu nể"

Ngọc Hằng :" Sinh thần của người. Không ai biết hả? thôi chết con không biết nên không có chuẩn bị quà"

Hòa Yên Ninh mỉm cuời :" không, ta không muốn kinh động họ, giả lại bá tánh đang trong lúc gặp khó khăn, Đệ nhi phải dốc hết sức cho việc chính sự"

Ngọc Hằng :" Mọi năm vào sinh thần của người, người đều phải cô đơn một mình. Còn năm nay, xung quanh có nhiều người bên cạnh, người không muốn họ chúc mừng sinh thần người sao?"

Hòa Yên Ninh cười hiền hòa :" Thôi, ta cũng muốn chứ nhưng chúng bận quá. ta không muốn ảnh hưởng chính sự"

Ngọc Hằng :" hihi, vậy con nghĩ nên kêu một người ra chung vui, Triệu Sương Cô Cô Ra đi"

Triệu Sương : "biết rồi đợi ta một lát"

Hòa Yên Ninh : "cô ta làm gì vậy?"

Ngọc Hằng : "con bảo cô cô làm quà tặng cho người, chúc người thanh xuân vĩnh trú sống lâu không già"

Hòa Yên Ninh véo má Ngọc Hằng :" Con đúng là khéo nịnh. Cho con hay, ta đâu có phải là yêu quái"

Ngọc Hằng :" Con biết chứ. Nghĩa mẫu, người vui tính lắm đó"

Hòa Yên Ninh :" Vậy sao"

Ba người cùng ăn vui vẻ giữa tiết trời nắng đẹp của buổi sáng ( Ăn mảnh), ba người ngồi với nhau hết hơn một canh giờ

Hòa Yên Ninh : "ta còn làm nhiều lắm, ủa đâu hết rồi?"

Thu Cúc cùng Ngọc Hằng dòm qua dòm lại chẳng thây đĩa bánh đâu : "ủa lạ nhỉ tại sao nó không cánh mà bay"

Hòa Yên Ninh : "Chẵng lẽ lại là.... Túc Nhi ra đây mau"

Chu Cao Túc tay cầm đĩa không và đăng ăn cái cuối cùng : "hì hì ngon quá bà ơi"

Hòa Yên Ninh niệm chú, Chu Cao Túc :" đau đau quá"

Hòa Yên Ninh : "con có muốn ăn thì xin một tiếng ta có tiếc gì với con, không được phép làm hành động như vậy nữa rõ chưa"

Chu Cao Túc : "dạ Túc Nhi biết rồi"

Ngọc Hằng thầm nghĩ : "tên tiểu tử này lợi hại thật, ta là thần tiên mà nó có thể lấy đĩa bánh ngay trước mặt bọn ta mà không ai phát hiện, là nó quá lợi hại hay tại ta bất cẩn"

Hòa Yên Ninh :" Được rồi, Túc Nhi tới thì ngồi chung với ta nay sinh thần của ta, con ở đây chơi với ta"

Chu Cao Túc :" Sinh Thần Của Bà Sao, vậy con phải đi một lát, chút xíu con quay lại" nói xong Chu Cao Túc Hóa Thành Con Ong bay đi

Hòa Yên Ninh :" Thu Cúc, khanh vào phòng ta, lấy cuốn Tôi ơi, an yên nhé và cuốn Tẩy Tủy Kinh - Khí công dịch cân kinh ra đây cho ta. "

Thu Cúc :" Dạ"

Triệu Sương : "đây nè cô nương, ta làm giùm cô rồi đó"

Ngọc Hằng : "hì hì đa tạ cô cô"

Hòa Yên Ninh : "đây là?"

Triệu Sương : "đây một pháp bảo dùng để giải trí, ta mô phỏng theo Bảo Liên Đăng, vào đêm tối nó sẽ phát sáng ra ánh sáng bảy màu vô cùng đẹp, tạm gọi nó Yên Ninh Đăng đi"

Hòa Yên Ninh : "đa tạ cô, pháp à,,, hảo muội muội"

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.