Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh thần khó quên ( 2) Trên triều

Tiểu thuyết gốc · 6472 chữ

tại hoàng cung

Hòa Yên Ninh,cùng Triệu Sương, Ngọc Hằng tới đại điện

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp tham kiến hoàng thượng”

Triệu Sương, Ngọc Hằng,Thu Cúc : ”Thu Cúc,Triệu Sương, Ngọc Hằng Tham kiến Hoàng Thượng, Tham Kiến Thải Tử”

Chu Nguyên Chương : ”bình thân”

Hòa Yên Ninh, Thu Cúc, Ngọc Hằng, Triệu Sương : ”tạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : “người đâu mang ghế cho nương nương”

Quách Quyền : ”dạ, Nương Nương mời an toạ”

Chu Nguyên Chương : ”Yên Ninh ngồi đi”

Hòa Yên Ninh : ”tạ hoàng thượng”

Hòa Yên Ninh ngồi cạnh Chu Nguyên Chương: ”không biết hoàng thượng cho gọi thần thiếp và họ là có việc gì?”

Chu Nguyên Chương : ”đầu tiên trẫm tuyên bố trước bá quan văn quan võ, nhận Triệu Sương làm Nghĩa Muội phong hiệu Nhân Hiếu, nhận Triệu Ngọc Hằng làm Nghĩa nữ phong hiệu Nhân Nghĩa Công Chúa, chúng khanh từ nay gặp họ phải dùng lễ nghi hoàng thất rõ chưa”

Võ Chính Tâm : ”bẩm hoàng thượng, thần không phục”

Chu Nguyên Chương : ”ngươi là cái tên nào vậy?”

Võ Chính Tâm : ”bẩm hoàng thượng thần là Lễ Bộ Chi Lan, Võ Chính Tâm, thần cho rằng Hoàng Thượng nếu cứ tùy tiện nhận bừa người khác làm con thì sẽ loạn triều cương, còn gì tôn nghiêm của hoàng thất”

Chu Nguyên Chương : ”nói cũng có lý đó, còn các khanh thì sao?”

lúc này Chu Long và Chu Tử đi vào : ”tham kiến phụ hoàng, Phụng Phi nương nương ,thái tử”

Chu Nguyên Chương : ”Long Nhi còn vào đây có việc gì?”

Chu Long : ”bẩm phụ hoàng, con vào đầu tiên là dẫn theo Lãnh Ngân tới thăm phụ hoàng, thứ hai hiện nay bá tánh lầm than, bản thân con không thể ngồi yên nên chủ động vào triều xin được cống hiến một phần sức cho quốc gia”

Chu Nguyên Chương : ”con có tinh thần này là tốt, Đệ Nhi, Tử Nhi hai con có ý kiến gì không?”

Chu Đệ : ”bẩm phụ hoàng con không ý kiến”

Chu Tử : ”con cũng không có ý kiến”

Chu Nguyên Chương : ”Lãnh Ngân Cũng tới à cho nó vào đi”

Chu Long : ”tạ phụ hoàng”

Chu Tử : ”bẩm phụ hoàng Mộ Tuyết Cũng tới cùng con”

Chu Nguyên Chương :” thế à, truyền”

Quách Quyền : ”Truyền Thất Hoàng Phi Lãnh Ngân, Thập Hoàng Phi Đông Phương Mộ Tuyết Vào Điện”

Lãnh Ngân, Đông Phương Mộ Tuyết : ”Lãnh Ngân, Đông Phương Mộ Tuyết tham kiến phụ Hoàng, Thái Tử”

Chu Nguyên Chương : ”bên cạnh trẫm là Phụng Phi nương nương”

Lãnh Ngân, Đông Phương Mộ Tuyết : ”tham kiến Phụng phi nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”tốt, mau đứng dậy”

Chu Nguyên Chương : ”bình thân đi”

Lãnh Ngân, Đông Phương Mộ Tuyết : ”tạ Phụ Hoàng Tạ nương nương”

Chu Tử : ”Phụ Hoàng không biết xảy ra việc gì mà con vừa vào là nghe ồn ào vậy?”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm định nhận Triệu Sương làm nghĩa muội, còn Ngọc Hằng làm nghĩa nữ hai con có ý kiến gì không?”

Chu Tử : ”Phụ Hoàng xem trọng họ, đây là phúc của họ, chỉ cần phụ hoàng vui thì con không có ý kiến”

Chu Long : ”Phụ Hoàng Thương dân như con, nên có nhận hay không cũng như nhau cả mà thôi, Chu Long Tham Kiến Hoàng Cô, Vị này hẳn là lớn tuổi hơn ta, Chu Long Tham Kiến hoàng Tỷ”

Chu Tử : ”thất ca nhanh thật, Chu Tử Tham Kiến Hoàng Cô, Tham Kiến Hoàng Tỷ”

Chu Nguyên Chương : ”Võ ái Khanh còn ý kiến gì không?”

Võ Chính Tâm : ”thần,,, ”

Từ Đạt : ”hahahaha Hoàng Thượng lấy đức phục nhân, chúng thần khâm phục, chỉ xin hoàng thượng đừng tùy tiện nhận nữa, chúng thần không muốn gặp ai cũng phải gọi là hoàng tử với Công chúa đâu”

Chu Nguyên Chương cười : ”hahahaha, à đúng rồi sao không thấy Lưu Bá Ôn”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng đã cho Lưu quốc sư nghỉ phép bảy ngày, hiện vẫn chưa hết, hoàng thượng quên rồi sao?”

Chu Nguyên Chương :” ừ nhỉ trẫm quên mất, Từ Đạt, Mộc Anh”

Từ Đạt, Mộc Anh : ”có thần”

Chu Nguyên Chương : ”hai khanh đứng giữa đại điện”

Từ Đạt, Mộc Anh vẻ mặt khó hiểu nghe theo:” dạ”

Chu Nguyên Chương : ”hôm nay là một ngày khá đặt biệt, hôm nay là ngày mà trẫm giành được giang sơn nên đầu tiên trẫm muốn chúng khanh gia thể hiện sự biết ơn đối với các vị khai quốc công thần này”

Chu Long : ”nếu vây Hoàng Tử chúng con phải là đi đầu làm gương cho toàn triều’

Chu Long, Chu Tử, Chu Đệ, Đông Phương Mộ Tuyết cũng đứng cạnh Chu Tử, Lãnh Ngân cũng đứng cạnh Chu Long, Chu Đệ Đứng giữa

Hòa Yên Ninh : ”Ngọc Hằng”

Ngọc Hằng hiểu ý bước ra đứng phía sau

Chu Đệ đi đầu quỳ xuống, Chu Tử, Chu Long, Đông Phương Mộ Tuyết, Lãnh Ngân, Ngọc Hằng cùng chúng đại thần : ”Tham Kiến Trung Sơn Vương, Tham Kiến Kiềm Quốc Công”

Từ Đạt  : ”Hoàng Thượng chuyện này”

Mộc Anh : ”đại ân của hoàng thượng, quả là khiến cho thần có chút khó tiếp nhận”

Chu Nguyên Chương : ”Tiếc Lưu Bá Ôn không có mặt, trẫm lại quên mất cấm hắn vào bắt ở nhà báo hiếu với mẹ, còn Đặng Dũ thì ở biên cương, Phó Hữu Đức thì lại có việc”

Từ Đạt : ”nếu vậy cứ để chúng thần tới thỉnh an mẹ của Quốc Sư, thay hoàng thượng tỏ thành ý, còn về Đặng Dũ Và Phó Hữu Đức để năm sau cũng được”

Chu Nguyên Chương : ”cũng được”

Hòa Yên Ninh cười khổ : ”ta còn tưởng hoàng thượng nhớ nay là sinh thần của ta chứ”

Chu Nguyên Chương : ”Tiếp theo hôm nay là sinh thần của Phụng Phi trẫm muốn các khanh trình diễn tài năng làm quà cho nương nương”

Võ Chính Tâm : ”bẩm hoàng thượng chuyện này có chút không thỏa đáng”

Chu Nguyên Chương : ”không thỏa đáng chỗ nào?”

Võ Chính Tâm : ”Bá Tánh lầm than mà hoàng thượng lại tổ chức lớn cho nương nương không tránh khỏi sự giận giữ của bá tánh, xin hoàng thượng thu hồi thánh mệnh”

Chu Long : ”Võ Đại nhân lời ngài sai rồi, Phụ hoàng là chỉ bảo chúng ta dùng lời văn hay nhất gửi tới nương nương, chứ không có bảo các vị bỏ tiền ra tốn kém làm quà, chỉ là một lời nói lão bá tánh mất mát cái gì chứ, Chu Long đi đầu

Sinh nhật vui vẻ, mãi trẻ dai

Sức khoẻ vô biên, mãi phát tài

Hoa nhiều vô kể, tha hồ hái

Sáng tác thơ hài, sướng lỗ tai!

Chu Long kính chúc Nương nương phúc như Đông Hải thọ Ngang thiên tề”

Lãnh Ngân : ”Ngỡ rằng quên cuối cùng rồi lại nhớ

Chính ngày này mẹ trở dạ sinh con

Mười bảy tháng mười lòng thấy héo hon

Mừng sinh nhật mình mẹ không còn nưã

Vắng tình mẹ như thiếu đi điểm tưạ

Người trên trời còn ta giưã thế gian

Nhớ khi xưa bàn tay mẹ dịu dàng

Rất khéo léo trang hoàng đêm yến tiệc

Càng thêm tuổi càng thấy lòng luyến tiếc

Bởi thơ ngây đã biền biệt ra đi

Nét thanh xuân thời đôi tám dậy thì

Theo dòng thời gian không còn ở lại

Mẹ cũng thế đã ra đi mãi mãi

Trong ta giờ còn lại nỗi nhớ mong

Áo dài mẹ tặng xinh xắn màu hồng

Là kỷ niệm hãy còn treo trong tủ

Bó hồng nhung xinh tươi đang hé nụ

Khẽ nghiêng mình búp nở chúc mừng ta

Dẫu sao hôm nay ngày sinh nhật mà

Vui lên chứ! ta ơi… này Song Phượng!

con cũng xin chúc nương nương, trẻ mãi không già, thanh xuân vĩnh hằng”

Chu Tử : ”Sáu mươi năm trong cuộc đời

Tay chưa lần chạm hoa tươi bánh mừng

Đến nay tuổi đã lục tuần

Cháu con cùng Chúc quây quần bên nhau

Sức tràn qua bể sông thao

Tâm vui nhẹ nhõm mai sau vững bền

Dòng đời luôn gặp điều hên

An nhiên tự tại khắc tên mẹ hiền.

con xin chúc Nương Nương Niềm Vui Vô Biên nỗi buồn tan biến”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”con không biết làm thơ chỉ có một bãn lãnh thêu thùa, xin được phép biểu diễn”

Hòa Yên Ninh : ”đa tạ các con, con biết thêu sao mau biễu diễn ta xem”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”dạ”

Các Cung Nữ chuẩn bị Kim Chỉ và Tấm vải màu đỏ Đông Phương Mộ Tuyết đứng từ xa phóng kim chỉ Thêu tranh từ xa thêu ra hình Phượng Hoàng

Hòa Yên Ninh và nhóm người không khỏi tốt lên :” Hảo Công Phu”

Chu Nguyên Chương : ”phong cách này sao giống Đông Phương Bất Bại vậy, Mộ Tuyết con và Đông Phương Bất Bại có quan hệ gì?”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”Bẩm Phụ Hoàng Đông Phương Bất Bại là Đường Thúc của con”

Chu Nguyên Chương : ”cách con thêu trẫm nhìn ra nó là phong cách của hắn, và hắn là luyện Quỳ Hoa Bảo Điển chẵng lẽ con”

Đông Phương Mộ Tuyết : “thứ con luyện là Tiểu Vô Tướng Công. Nên có thể bắt chước theo động tác các môn võ công khác, con không có quy kiếm tự cung, con có thể sanh cháu cho phụ hoàng, xin phụ hoàng hãy yên tâm”

Chu Nguyên Chương : ”hahaha, con nha đầu này ngược lại thẳng thắng được ,,, chả trách Tử Nhi của ta thà bỏ ngôi vị hoàng tử cũng không bỏ con”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”Tạ phụ hoàng đã khen” cô hai tay dâng lên tấm vải thêu phượng hoàng cho Hòa Yên Ninh : ”một món quà nhỏ mong nương nương không chê”

Hòa Yên Ninh : ”nó rất đẹp con mau đứng dậy, ta cũng rất thích thêu, cách dùng kim như con thì lần đầu ta chứng kiến đó, nếu có thời gian tới chỗ của ta, ta muốn học thêm cách thêu này”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”được nương nương xem trọng là phúc của con, nếu nương nương thích con còn nhiếu lắm”

Hòa Yên Ninh : ”con cùng Lãnh Ngân đứng cạnh ta đi”

Đông Phương Mộ Tuyết, Lãnh Ngân : ”dạ nương nương”

Chu Nguyên Chương : ”đây là mục đích của con sao Tử Nhi”

Chu Tử : ”đã để phụ hoàng chê cười”

Chu Nguyên Chương : ”làm tốt lắm, ở điểm này ta đánh giá con cao hơn Đệ Nhi”

Chu Tử : ”Phụ Hoàng Quá khen”

Bạch Ngọc Kiệt, Từ Đạt,Mộc Anh : ”Thần xin chúc nương nương, an nhiên tự tại,ưu phiền không còn, tân hưởng niềm vui cùng người thân”

Hòa Yên Ninh : ”đa tạ các khanh, và mấy đứa và Đa Tạ Hoàng Thượng đã cho thiếp một ngày sinh thần khó quên”

Từ Đạt : ”nương nương quá lời, nương nương tạo phúc bá tánh chúng thần chỉ thay mặt lão bá tánh gửi những lời chúc chân thành tới cho nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”Trung Sơn Vương đang chọc ta sao? So với khanh và các vị đại thần đang vất vả vì bá tánh thiên hạ, ta có không ra gì rồi”

Mộc Anh : ”nương nương quá lời, nương nương và hoàng hậu là hậu phương vững chắc của hoàng thượng, nay Hoàng hậu không rõ tung tích thì nương nương chính là hậu phương của hoàng thượng, chúng thần mong nương nương bình an nếu không hoàng thượng tâm trạng bất an vậy thì bá tánh phải khổ rồi”

Hòa Yên Ninh : ”nói như vậy được hoàng thượng sủng ái lại không phải là phúc của ta”

Chu Nguyên Chương : ”nàng nói cái gì vậy? Mộc Anh khanh nói như vậy nương nương nghỉ quẩn là trẫm lấy đầu khanh đó”

Mộc Anh : ”vi thần đã lỡ lời xin hoàng thượng thứ tội”

Chu Nguyên Chương : ”chúng ái khanh hẳn bản thân mỗi người đều rất thắc mắc tại sao trẫm không đi tìm hoàng hậu mà lại bảo các khanh chúc thọ cho nương nương có đúng không?”

chúng đại thần : ”chúng thần không dám”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm không muốn nghe một lời đồn không hay nào, nên hôm nay dù là lời khó nghe như thế nào trẫm cũng miễn tội cho các khanh cứ nói thẳng ý kiến của các khanh”

Lâm Phong : ”Bẩm hoàng thượng, quả thật thần và một vài vị thắc mắc điều này, không phải hoàng thượng luôn yêu thương hoàng hậu sao, hậu cung tranh sung triều nào cũng có, nếu có người nói Phụng phi nương nương hãm hại Hoàng Hậu nương nương để tranh sủng thì cũng không phải không có lý”

Chu Đệ : ”Lâm Phong ngươi dám”

Chu Nguyên Chương : ”Đệ Nhi, hôm nay dù là lời lẻ khó nghe nào cũng không được nổi giận dù là thái tử nếu dám trái lời cũng sẽ chịu hình phạt”

Chu Đệ : ”Dạ, Đệ Nhi đã rõ”

Chu Long :” Tứ ca bình tĩnh, đệ tin phụ hoàng có tuyệt chiêu”

Hòa Yên Ninh khó hiểu : ”hoàng thượng đang có ý định gì vậy?” cô nói nhỏ : ”Ngọc Hằng con đoán được không?”

Ngọc Hằng : ”con không đoán được”

Triệu Sương : ”muội cũng không biết hoàng thượng định làm gì?”

Phó Trung : ”bẩm Hoàng Thượng thần cho rằng Lâm Đại nhân nói không sai? Quả thật nếu nói Phụng Phi hãm hại Hoàng Hậu cũng là có căn cứ"

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng thần thiếp ..”

Chu Nguyên Chương : ”Yên Ninh im lặng, để chúng khanh gia nói cho xong đã”

Hòa Yên Ninh mắt rưng rưng : ”dạ hoàng thượng"

Ngọc Hằng : ”Mẹ à đừng buồn, con tin phụ hoàng không hại mẹ đâu, cứ bình tĩnh mà xem chuyện xảy ra tiếp theo”

Quách Ngọc : ”Bẩm Hoàng Thượng, Đại Hoàng Phi, Thái Tử Phi cùng Doãn Văn Vương tử cầu kiến”

Chu Nguyên Chương : ”Truyền”

Quách Ngọc : ”Truyền Đại Hoàng Phi Thường Ngọc Thi, Thái Tử Phi Vân Đăng Đàn Phong và Vương Tử Chu Doãn Văn Vào Điện”

Thường Ngọc Thi, Đàn Phong : ”Tham Kiến Phụ Hoàng, Thái Tử, Nương Nương”

Chu Nguyên Chương : ”bình thân”

Thường Ngọc Thi : “bẩm nương nương, con có chuẩn bị món quà là một tấm vải Cao Ly Thượng hạng, xin kính tặng nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”tấm vải rất tốt, cám ơn con”

Chu Doãn Văn : ”con có một loại trầm hương tốt cho giấc ngủ, xin tặng nương nương”

Thu Cúc nhận thay, Hòa yên Ninh : ”đa tạ con”

Đàn Phong : ”con cũng có chuẩn bị một món quà là những tiểu thuyết nói về Hoa Sơn Tam Thánh Mẫu và Thiên Hậu Nương Nương”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi các con muốn nói gì đợi sau khi bãi triều đi còn bây giờ trẫm muốn nghe quần thần nói”

Đàn Phong, Thường Ngọc Thi : ”dạ Phụ Hoàng”

Hòa Yên Ninh : “hai đưa lại đây đứng cùng ta”

Đông Phương Mộ Tuyết và Lãnh Ngân gật đầu chào cho phải phép Đàn Phong Thường Ngọc Thi cũng chào lại

Chu Nguyên Chương : ”các khanh hãy nói tiếp đi”

Bạch Ngọc Kiệt :” Bẩm Hoàng Thượng thần cho rằng các vị đại nhân nói không phải không có lý, còn thần tin tưởng nhận phẩm của Phụng Phi nương nương, người sẽ không làm ra hành động này”

Hồ Lộc : ”Thần cho rằng không nên phán xét, tuy các vị đại nhân có thể nghĩ như vậy nhưng căn bản chỉ là suy đoán, không thể kết luận, dám hỏi hoàng thượng tại sao lại hỏi vậy?”

Chu Nguyên Chương : ”Hỏi Hay lắm, các khanh còn câu hỏi gì nữa không?”

Lý Chính Lam : ”bẩm hoàng thượng, thần cho rằng tung tích của hoàng hậu chưa tìm ra mà lại chúc thọ cho nương nương thần cho rằng chuyện này không hay”

Chu Nguyên Chương : ”con tên nào thắc mắc nữa không?”

Hà Chính : ”bẩm hoàng thượng thần thắc mắc mọi năm không hề có lễ tạ ơn các công thần tại sao năm nay lại tiến hành”

Lý Tiến : ”thần cũng cho rằng không thỏa đáng, hiện nay bá tánh lầm than, tại sao hoàng thượng lại thực hiện điều này ngay lúc này?”

Triệu Sương : ”bẩm hoàng thượng thần cũng không hiểu, tại sao hoàng thượng lại bắt quần thần dùng nghi lễ hoàng gia với thần và Ngọc Hằng, vì theo lý hoàng thượng thích thì nhận chỉ là nếu không có thật sự là hoàng gia thì quần thần không cần hành lễ ví dụ như Chu Linh của phái Nga Mi, Chu Phá Quân Trấn Đông đại tướng quân đều là nghĩa tử của Hoàng Thượng nhân quần thần không cần phải hành lễ, và theo như ta biết thì không phải cứ là con của hoàng thượng thì sẽ được quần thần hành lễ”

Chu Nguyên Chương : ”hahaha hỏi hay đó, trẫm đang nghĩ muội có phải sinh ra trong hoàng tộc hay không mà hiểu rõ đến vậy”

Chu Đệ : ”Phụ Hoàng Đệ Nhi cũng không hiểu, quần thần tuy nghĩ có lý nhưng không có gì xác nhận mẹ con hãm hại hoàng hậu nương nương cả”

Chu Nguyên Chương : ”con gấp cái gì? Có ai xác minh là Hoàng Hậu bị mẹ con hại đâu”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng thần thiếp thật sự không hiểu?”

Chu Nguyên Chương : ”Long nhi trong số những đứa con của ta con là đứa thông minh nhất con nói xem”

Chu Long : ”bẩm phụ hoàng con cho rằng việc chúc thọ nương nương một là để bày tỏ tấm lòng của Phụ Hoàng dành cho nương nương, hai là muốn chọc tức hoàng hậu ép hoàng hậu hiện thân”

Chu Nguyên Chương : ”ồ, nói tiếp đi”

Chu Long : ”Nương nương có công hộ giá điều này trong triều ai cũng biết về tình về lý chúc thọ cho nương nương là điều nên làm, hai là đó là muốn xác định Hoàng Hậu hiện như thế nào? Nếu Hoàng Hậu phẫn nộ tìm tới hỏi tội phụ hoàng thì chứng tỏ người vẫn bình an, và việc kẻ mạo danh hoàng hậu cũng có cách điều tra, còn nêu hoàng hậu vẫn bặt vô âm tính chứng tỏ hoàng hậu đã lành ít dữ nhiều”

Chu Nguyên Chương : ”giỏi lắm không ngờ con có thể nhìn ra, không sai việc chúc thọ Cho Phụng phi là trẫm đã có mục đích”

Hòa Yên Ninh cười : ”ra là vậy, lợi dụng việc này đạt được rất nhiều mục đích quả là cao chiêu”

Chu Tử : ”thất ca vậy việc phụ hoàng tổ chức tạ ơn khai quốc công thân là có ý gì?”

Chu Long: ”việc này mọi người nghĩa Khai Quốc là công lao như thế nào nếu so với hộ giá”

Chu Tử : ”Khai quốc công cao hơn cả hộ giá, vì Khai quốc mới có hoàng đế, còn hộ giá chỉ là bảo vệ”

Chu Long : ”không sai, vì hiện nay bá tánh lầm than, phụ hoàng dùng cách này chính là cho chúng khanh gia thấy rằng, kể từ lúc này chỉ cần vì nước vì dân thì sẽ được tôn kinh, những gì bỏ ra vì nước vì dân là không uổng phí, điều này tạo động lực cho quần thần, không biết con nói có đúng không Phụ Hoàng?”

Chu Nguyên Chương : ”cái đầu được đó, nói đúng lắm”

Từ Đạt : ”ra là vậy hoàng thượng anh minh”

Chúng Đại Thần : ”Hoàng Thượng Anh Minh”

.....................

Đúng lúc này một con Đại Bàng tha Khai Tâm bay vào điện

Hòa Yên Ninh : ”Khai Tâm?”

Chu Nguyên Chương : ”yêu nghiệt từ đâu tới mau bắn hạ nó”

Chu Cao Túc : ”Đừng bắn đừng bắn là con”

Chu Cao Túc : ”Túc nhi tham kiến hoàng tổ phụ, nội tổ mẫu, cha mẹ và nhị vị thúc thúc”

Khai Tâm : ”a di đà phật Ô Long Tự Khai Tâm tham kiến hoàng thượng, nương nương, thái tử"

Chu Tử : ”Khai Tâm tại sao đệ ở đây?”

Khai Tâm chỉ Chu Cao Túc : ”a di đà phật, hỏi vị tiểu thí chủ này đi”

Chu Nguyên Chương : ”Túc nhi thế này là sao? Con lại bày trò gì đây?”

Chu Cao Túc : ”con biết nội tỗ mẫu rất thích đọc kinh nên con bắt Khai Tâm tiểu hoàng thúc tới đọc kinh cho bà, bà khỏi đọc không bị mỏi mắt”

Chu Nguyên Chương và tất cả mọi người : ”Cái Gì?”

Từ Đạt : ”hahahaha, Tiểu Vương tử có hiếu thật chúc mừng Phụng Phi nương nương”

Chúng đại Thân cười :”chúc mừng nương nương”

Chu Đệ Vỗ trán, Chu Tử bó tay, Chu Long cũng cạn luôn lời, Thường Ngọc Thi : ”Túc Nhi này cũng nghịch thân, Thất Hoàng Phi thập hoàng phi hai muội đừng như thái tử phi sinh ra con thế này khó dạy lắm đó”

Lãnh Ngân : ”muội đã biết đa tạ đại tẩu nhắc nhở”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”muội lại thấy ganh ty với thái tử phi vì có đứa con tài ba như vậy”

Đàn Phong cười : ”muội hùa theo Đại Hoàng Phi chọc ta đó hả, thích thì muội cũng sanh mấy đứa cho Chu Gia đi”

Thường Ngọc Thi : ”Phải Chi Văn Nhi của ta cũng có bãn lãnh này thì hay quá”

Đàn Phong :” muội thì không hãnh diện đâu, tuy nó có dễ thương nhưng muội sợ nó sẽ như Na Tra”

Lãnh Ngân : ”thái tử phi tỷ yên tâm đi, nó sẽ không như Na Tra đâu”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”sao tỷ biết”

Lãnh Ngân :” vì cha nó không phải Lý Tịnh”

Thường Ngọc Thi : ”hahaha đúng đúng lắm"

Đông Phương Mộ Tuyết : ”điều này muội công nhận”

Đàn Phong :” đủ rồi hai cô đừng có mà chọc ta, hai cô cũng lo mà hạ sanh long tử cho Chu Gia đi nếu không nhị vị hoàng tử lập thêm phi thì đừng tìm ta mà than”

Lãnh Ngân : ”đa tạ Thái Tử Phi nhắc nhở, muội sẽ ghi nhớ”

Đông Phương Mộ Tuyết : ”haha muội thì còn định sanh cả mười đứa”

Thường Ngọc Thi : ”cô là heo nái à?”

Lãnh Ngân, Đàn Phong : ”hahaha”

Hòa Yên Ninh : ”Túc Nhi ta cảm ơn con đã nghĩ cho ta, nhưng ta không muốn con làm như vậy? ” Hòa Yên Ninh đứng dậy cúi đầu với Khai Tâm : ”Ta Phụng Phi Nương Nương Đại Minh Triều Hòa Yên Ninh không biết dạy cháu đã mang lại phiền phức không đáng có cho con rồi, ta thành thật xin lỗi con”

Chu Nguyên Chương : ”Yên Ninh nàng làm cái gì vậy? Đâu phải lỗi của nàng”

Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng cứ mặc thiếp, Túc Nhi ta muốn con tạ lỗi với Khai Tâm tiểu hoàng thúc của con”

Chu Cao Túc : ”dạ Túc Nhi xin lỗi Khai Tâm Tiểu Hoàng Thúc”

Khai Tâm : ”a di Đà Phật, Tiểu Vương Tử vì báo hiếu cho bà chỉ là hành vi không đúng có thể từ từ dạy, Khai Tâm chúc mừng nương nương đã ngộ đạo”

Hòa Yên Ninh : ”ta phải đa tạ con, thời gian ta ở Ô Long Tự vô tình nghe con giản kinh mà ta đã có một bài học sâu sắc”

Ngọc Hằng : ”mẹ là bài học gì vậy?”

Hòa Yên Ninh : ”ta sẽ trả lời con sau, Khai Tâm nếu con đã tới mong con ở lại cùng vui sinh thần của ta”

Khai Tâm : ”a di đà phật, xin lỗi nương nương, Khai Tâm thân ở cửa phật một lòng vì chúng sanh, nay chúng sanh gặp nạn, Khai Tâm muốn giúp cho họ nên không muốn ở đây”

Hòa Yên Ninh : ”được vậy ta không làm khó con, con cứ tự nhiên”

Chu Tử : ”Khai Tâm To gan, nương nương mời đệ dám từ chối sao?”

Khai Tâm tay chấp lại :”a di đà phật, nếu Thập Hoàng Tử cảm thấy Khai Tâm vô lễ thì cứ việc lấy mạng Khai Tâm”

Chu Tử : ”đệ tưởng ta không dám sao? Thiếc Y vệ”

Chu Long, Chu Đệ : ”thập đệ bình tĩnh phụ hoàng còn ở đây”

Chu Tử : ”Chu Tử lỗ mãng xin phụ hoàng thứ tội”

Chu Nguyên Chương : ”Khai Tâm, con một lòng hướng phật, trẫm không trách con, nhưng muốn hay không con cũng ở đây rồi có thể nể mặt trẫm ở lại không?”

Khai Tâm : ”a di đà phật, nếu hoàng thượng có thể tạo phúc cho bá tánh, ở lại cũng không sao, nhưng dám hỏi hoàng thượng ngay lúc này có bao nhiêu bá tánh đang gặp nạn”

Chu Nguyên Chương : ”chuyện này…”

Bạch Ngọc Kiệt : ”Khai tâm trụ trì câu lời này không phải rồi, hoàng thượng lo cho quốc gia không chỉ mỗi bá tánh làm sao biết rõ cụ thể chứ”

Khai Tâm : ”a di đà phật Bạch thí chủ nói không sai? Nhưng khi mà những người đều ở đây ngoài kia tội phạm bá tánh lầm than ai đang lo”

Bạch Ngọc Kiệt : ”chuyện này… có những quan viên khác đang lo”

Khai Tâm : ”thế bá tánh đã bình an hay chưa? Còn nạn nhân nào nữa không? Các vị đã tiêu diệt được tứ đại ác nhân chưa? Muốn tổ chức sinh thân là tùy tâm các vị, chúng sanh còn gặp nạn, tiểu tăng xin cáo từ. A di đà phật” nói xong Khai Tâm chấp tay niệm phật từng bước đi ra

Chu Cao Túc : ”Đứng lại ai cho thúc đi”

Hòa Yên Ninh :” Túc Nhi” Hòa Yên Ninh nghĩ : ”ta đang làm cái quái gì thế này? Bá tánh vẫn còn đang gặp nạn mà ta lại ở đây lo chuyện không đâu”

Hòa Yên Ninh : ”Khai Tâm đợi đã ta muốn thỉnh giáo con”

Khai Tâm : ”a di đà phật, nương nương xin cứ hỏi”

Hòa Yên Ninh : ”con cho rằng ta không hề quan tâm bá tánh chúng sanh sao?”

Khai Tâm mỉn cười : ”a di đà phật, nương nương không phải không yêu thương bá tánh mà tình yêu của nương nương không đủ lớn”

Hòa Yên Ninh : ”con nói rõ hơn xem”

Khai Tâm : ”a di đà phật, vậy xin hỏi nương nương và các thí chủ nghĩ nếu trong tình cảnh hiện tại Hoàng Hậu nương nương sẽ làm gì trong lúc này”

Từ Đạt : ”hoàng Thượng”

Chu Nguyên Chương : ”các khanh cứ tự nhiên nói”

Từ Đạt : ”theo thần biết thì, nếu là hoàng hậu nương nương ở trong tình cảnh này sẽ nắm đầu hoàng thượng mà chửi, bá tánh lầm than không lo sinh thần cái gì ông ngứa mình à”

Chu Nguyên Chương : ”không sai nếu là hoàng hậu thì sẽ làm như vậy”

Chu Đệ : ”điều này con cũng công nhận”

Hòa Yên Ninh : ”nói vậy, ta quả thật là không bằng” bà nghĩ : ”những quyển sách của ta nói chung là vì bản thân là chính, cái gì mà hạnh phúc của bản thân, biết thừa bá tánh lầm than lại suốt ngày viết sách đọc tiểu thuyết, còn than bản thân không hạnh phúc hay cô đơn, ta đúng là thứ không ra gì?”

Ngọc Hằng : ”nè tiểu hòa thượng kia ngươi biết gì mà nói, nương nương có những quyển sách rất hay, nói về cách sống hanh phúc”

Khai Tâm :” a di đà phật, thế xin hỏi bất kỳ những thí chủ ở đây, có biết những quyển sách đó là gì không?”

Chu Đệ : ”cái này ta không biết”

Đàn Phong : ”mẹ hay viết cho vui, chẳng qua mẹ không tự tin về những quyển sách đó”

Khai Tâm : ”a di đà phật, xin hỏi thái tử phi phật tổ vì sao lưu truyền kinh sách”

Đàn Phong :” cái này là vì độ hóa chúng sanh”

Khai Tâm : ”a di đà phật nương nương viết sách chỉ để cho bản thân thõa mãn,chứ có phải vì thiên hạ chúng sanh đâu, ngay cả một hành động đã nói lên rằng nương nương có phần ích kỷ, xin hỏi nương nương có thể vì một người dân đang gặp nạn mà bất chấp đi cứu không?”

Hòa Yên Ninh : ”cái này là tội khi quân, hoàng thượng không cho ta ra ngoài, ta đành ở đây viết sách thôi”

Khai Tâm : ”a di đà phật nếu là Hoàng hậu theo Trung Sơn vương nói đã chửi hoàng thượng rồi”

Ngọc Hằng : ”Khai Tâm cậu không thể so sánh như vậy, nương nương là bị giam nên không muốn bị giam nữa, với lại người cũng không có quyền hạn như hoàng hậu”

Khai Tâm : ”a di đà phật, xin hỏi nương nương có sợ chết không?”

Hòa Yên Ninh : ”chết thì ta không sợ, nhưng ta không muốn chết một cách vô nghĩa”

Khai Tâm : ”a di đà phật nếu nương nương không sợ chết thì việc gì phải sợ bị giam”

Hòa Yên Ninh chợt tỉnh : ”phải ha, chết ta còn không sợ lại sợ bị giam sao?”

Chu Nguyên Chương : ”này này, Khai Tâm con đang khuyên mọi người hãy kháng chỉ không xem mệnh lệnh của trẫm ra gì sao?”

Khai Tâm : ”a di đà phật, vì thiên hạ chúng sanh có kháng chỉ cũng có gì đáng sợ, phật dạy ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục vì thiên hạ chúng sánh tiểu tăng chết không đáng tiếc”

Hòa Yên Ninh : ”đây là cảnh giới của phật tổ sao? Quả thật con nói đúng là ta có chút nhát gan, cám ơn con ta đã ngộ ra nhiều điều hơn”

Khai tâm : ”a di đà phật, có một cô mà Giao Cơ tiên tử nói xin tặng cho nương nương, tình yêu có nhỏ bé và to lớn, yêu là cho đi, còn dục vọng là đòi hỏi ham muốn”

Hòa Yên Ninh : ”Yêu Là Cho đi, còn dục vọng là đòi hỏi ham muốn”

Khai tâm : ”a di đà phật, nương nương viết sách chỉ để thỏa mãn cảm giác của bản thân thì không thể nào có được tình yêu to lớn, phật tổ sẵn sàng lấy thịt bản thân nuôi chim, còn nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”ta quả thật không bằng, hôm nay con đã khiến ta mở mang tầm mắt, con cứ đi độ hóa chúng sánh ta còn vướng bận trần tục”

Khai Tâm : ”a di đà phật tiểu tăng xin cáo từ”

Chu Nguyên Chương : ”chúng khanh cảm thấy thế nào?”

Bạch Ngọc Kiệt : ”chúng thần tâm phục khẩu phục, nhưng thần chỉ là phàm nhận, với thần là đạo làm quan không đạo làm phật”

Chu Nguyên Chương : ”hahaha, hay cho câu đạo làm quan không phải đạo làm phật, nhưng trẫm muốn các khanh lấy tinh thần này vì dân vì nước”

Chúng đại thần : ”chúng thần tuân chỉ”

.......................

Hà Lâm Lúc này thông qua Thiên Lý Kính thấy hết : ”tên nhóc Khai Tâm này khiến mẹ ta cảm thấy bản thân không ra gì? Nếu được phải đánh nó”

Ngao Băng : ”thiếp thấy nó nói có sai đâu”

Hà Lâm : ”mẹ ta cũng vì dân vì nước mà”

Ngao Băng : ”nhưng so với hoàng hậu quả thật không bằng”

Hà Lâm: ”chẳng qua mẹ ta tôn trọng phụ hoàng thôi, chứ mẹ ta lo cho bá tánh nhiều không kém đâu”

Ngao Băng :” nhưng thiếp cảm thấy bà có xu hướng tự nhận lỗi”

Hà Lâm : ”đó chính là tật xấu của mẹ, lúc nào cũng nhận bản thân mình tệ hại, nhiều lúc ta cũng tức chết”

Ngao Băng : ”nhưng bá mẫu vẫn là người từ bi không phải sao?”

Hà Lâm : ”nhưng ta không hiểu tại sao mẹ phải cứ để bản thân chịu thiệt như vậy?”

Ngao Băng : ”do chế độ thời đại thôi, chàng có biết Đại Lý không, chỉ cần là có tài thì là nữ nhân đều được trọng dụng như nhau, chẳng qua Triều Minh không được như vậy, hơn nữa Hoàng hậu nương nương vì dân vì nước cùng phụ hoàng giành lấy giang sơn, sự hy sinh của bà nhiều hơn bá mẫu, bà đáng hưởng sự ưu ái này, còn bá mẫu thì có thể nói là do không may, làm gì cũng vô tình gây họa”

Hà Lâm : ”nàng nói ta mới để ý tại sao mẹ ta lại xui đến như vậy? Cả hai huynh đệ ta đều do người khác nuôi dưỡng, nói theo nhà phật là do quả báo từ tiền kiếp sao?’

Ngao Băng : ”cái này muội không biết, có thể thì bây giờ chúng ta khiến bà vui vẻ nhiều hơn”

Hà Lâm : ”cũng tới lúc rồi nhỉ"

Ngao Băng : ”đã chuẩn bị xong”

Hà Lâm : ”về triều Bạch Huynh mời huynh đi trước theo kế mà làm”

Bạch Ngọc Đường : ”hiểu”

-------------

lúc này tại kinh thành :

Chu Nguyên Chương : ”vấn đề của trẫm đã xong, các khanh còn ý kiến gì không?”

Quách Ngọc : ”Bẩm hoàng thượng Bạch Hộ Vệ Bạch Ngọc Đường đã trở về”

Hòa Yên Ninh khẩn trường : ”Bạch Ngọc Đường…” bà nghĩ : “Lâm Nhi”

Ngọc Hằng : ”mẹ sao vậy?”

Hòa Yên Ninh : ”không có gì”

Chu Nguyên Chương : ”truyền”

Quách Ngọc : ”Truyền Ngự Tiền Nhất phẩm Bạch Ngọc Đường Vào Điện”

Bạch Ngọc Đường vừa vào đã rủa thầm : “mẹ nó đang thượng triều sao?”Bạch Ngọc Đường : ”Thần ngự tiền nhất phẩm đới đao hộ vệ Bạch Ngọc Đường tham kiến hoàng thượng, nương nương, thái tử”

Chu Nguyên Chương : ”miễn lễ”

Bạch Ngọc Đường : ”tạ hoàng Thượng”

Chu Nguyên Chương : ”chuyện điều tra thế nào rồi?”

Bạch Ngọc Đường : ”chuyện không đơn giản thần xin báo cáo sau, hiện Lâm Nguyên Soái tay cầm roi đang đợi truyền”

Chu Nguyên Chương : “trò gì đây? truyền”

Quách Ngọc : ”Truyền Thủy Sư Nguyên Soái Lâm Anh Tuấn vào điện”

Hà Lâm với gương mặt Chu Đệ Bước vào, Quần Thần kinh ngạc : ”không phải truyền Lâm Nguyên soái sao?” “sao lại có một thái tử nữa” “chuyện gì vậy?”

Hòa Yên Ninh lòng vui mừng : ”Lâm Nhi thật sự nhận tổ quy tông”

Chu Đệ : ”chịu nhận tổ tiên rồi sao? ”

Chu Cao Túc : ”Ngũ.. Thúc”

Hà Bá lúc này cũng tới : ”Hoàng Thượng nương nương còn nhận ra lão già ta chứ?”

Chu Nguyên Chương : ”ông là Hà Bá”

Hà Bá : ”đã tới lúc ta nói rõ một điều”

Chu Nguyên Chương : ”nói đi”

Hà Bá : ”năm xưa Phụng Phi nương nương hạ song sinh, cậu thanh niên này chính là Đệ đệ song sinh của thái tử”

Chu Tử : ”Cái Gì?”

Chu Long : ”Ngũ ca mà mấy huynh đệ chúng ta khi hỏi tới phụ hoàng đều không trả lời sao?”

chúng đại thần cũng giật cả mình :” cái gì cậu ấy là Ngũ Hoàng Tử?”

Hà Bá : ”Năm xưa hoàng hậu muốn giết cả hai huynh đệ họ và hoàng thượng đã cứu thái tử, còn ngũ hoàng tử do lão già này cứu”

Hà Lâm : ”chậm đã”

Hà Bá : ”Lâm Nhi con có chuyện gì?”

Hà Lâm : ”Nghĩa phụ có điều không biết, mẹ có thể bước ra không?”

Hòa Yên Ninh : ”Lâm Nhi con chịu nhận tổ quy tông rồi sao?”

Hà Lâm : ”chuyện đó là mục đích hôm nay của con, có phải năm xưa mẹ đụng độ hỏa quái không”

Hòa Yên Ninh :” sao con biết”

Hà Lâm :”ở bên ngoài có Bắc Hải Tam Công chúa Ngao Băng về cùng con xin hoàng thượng cho mời”

Chu Nguyên Chương : ”mau mời vào”

Quách Ngọc : ”Mời Bắc Hải Tam Công chúa vào điện"

Ngao Băng Bước vào : ”Bắc Hải tam Công chúa Ngao Băng tham kiến Minh Triều Hoàng Đế”

Chu Nguyên Chương : ”mau đứng dậy”

Hà Lâm : ”tam công chúa xin mời dùng Thiên Long Kính”

Ngao Băng : ”các vị đây là Thiên Long Kính, bây giờ ta cho các vị xem chân tướng của vụ Án bạch Hoàng năm xưa”

và những gì bên trong Thiên Long Kính diễn ra chúng đại thần đều thấy : ”cái gì có yêu quái sao?” “nương nương quả thật bị oan”

Chúng Đại Thần : ”chúc mừng nương nương được minh oan”

Hòa Yên Ninh xúc động đến khóc : ”nỗi oan ức của ta được giải rồi”

Ngọc Hằng : ”mẹ à nên vui”

Hòa Yên Ninh : ”ta vui quá nên mới khóc”

Chu Long nghĩ : ”ta trách nhầm bà ấy sao? Vậy thù này không cần trả nữa, củng chẳng ảnh hưởng gì tới kế hoạch của ta”

Hà Lâm : ”Thứ hai, vì một số lý do con và mẹ đã phạm tội khi quân xin phụ hoàng trách phạt”

Từ Đạt : ”Hoàng Thượng Ngũ hoàng tử có công diệt quân Phù Tang nên xá tội”

Bạch Ngọc Kiệt : ”Hoàng Thượng xin lấy quốc pháp làm trọng”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.