Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh thần khó quên (3) Tình huynh đệ

Tiểu thuyết gốc · 5202 chữ

Chu Long : ”Bẩm Phụ Hoàng quả thật ngũ hoàng huynh và nương nương đã phạm đại tội khi quân, nhưng xét đến công lao con nghĩ chỉ nên phạt nhẹ”

Bạch Ngọc Kiệt : ”bẩm hoàng thượng, hoàng thượng ban cho thần thượng phương bảo kiếm, vì muốn thần bảo vệ quốc pháp, nay thần xin hoàng thượng xử theo luật”

Chu Nguyên Chương lén khều Chu Đệ và đưa Kim Bài miễn tử vào túi của Hòa Yên Ninh, Chu Nguyên Chương nói : ”không sai, theo lý tội này là tội chết, nương nương có công hộ giá đã luận công ban thưởng nay phạm lỗi thì quả thật không thể lấy công đắp tội”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp cam lòng nhận tội, xin hoàng thượng xử trí”

Ngọc Hằng khẩn trương : ”Phụ hoàng xin hãy khai ân”

Chu Nguyên Chương : ”quốc pháp thì dù là trẫm cũng phải tuân theo, nếu không trẫm chính là hôn quân”

Từ Đạt : ”Hoàng thượng xin khai ân”

Chu Tử : ”xin phụ hoàng khai ân’

Đàn Phong, Đông Phương Mộ Tuyết, Lãnh Ngân, Thường Ngọc Thi : ”Xin Phụ Hoàng Khai Ân”

Chu Doãn Văn : ”Xin Hoàng tổ phụ khai ân”

một số đại thần : ”xin hoàng thượng bảo vệ quốc pháp”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm hiểu tâm ý của các khanh, Yên Ninh nàng nhìn xem có bao nhiêu đại thần xin tha cho nàng”

Hòa Yên Ninh : ”Bổn cung xin cảm tạ hảo ý của các vị đại nhân, Đàn Phong con và mấy đứa hãy đứng dậy đi, ý ta đã quyết, ta làm sai ta chấp nhận hình phạt,thân là nương nương đương triều ta phải là bản thân làm gương cho thiên hạ, nếu không làm sao phục chúng”

Hà Lâm : ”Bẩm Hoàng thượng mọi chuyện do thần mà ra, nương nương chỉ có lòng từ bi nếu muốn xử nương nương xin hãy chém đầu thần”

Ngao Băng : ”kẻ nào dám đụng tới huynh ấy thì là kẻ thù của Bắc Hải” Ngao Băng hóa thành bản thể một tiếng long ngâm, lúc này Long khí của Chu Nguyên Chương hiện thân Tử Kim Thần Long một tiếng Long Ngâm chống lại long uy của Ngao Băng

Hà Lâm : ”Tam công chúa cảm ơn muội, đừng vị huynh mà phạm thiền điều, huynh tin hoàng thượng anh minh huynh sẽ không sao hãy tin tưởng ở huynh, vì muội mà long vương đã trả cái giá không nhỏ đừng phạm thiên điều để có nhà mà không thể về nếu Hà Lâm còn sống qua ải này nhất đính sẽ đến Bắc Hải cầu thân”

Ngao Băng : ”muội không quan tâm cho dù có bị ngũ lôi oanh đỉnh muội cũng cùng tiến cùng lùi với huynh”

Hòa Yên Ninh : ”Lâm Nhi chúc mừng con có một hồng nhan tri kỷ, con nên có trách nhiệm với cô ấy, đừng vì mẹ mà mất mạng được chứ”

Hà Lâm : ”mẹ à. con không để mẹ bỏ mạng đâu dù Lâm nhi có mất cả mạng, Thái Tử huynh có phải người không? Mẹ sắp mất mạng rồi huynh còn khoanh tay đứng nhìn sao?”

Chu Đệ : ”ta đang tự hỏi tiểu tử đệ vì sao bây giờ mới chịu nhận tổ quy tông?”

Hà Lâm : ”hả? Thái độ của huynh hình như biết lâu rồi ta để lộ chỗ nào sao?”

Chu Đệ : ”đệ là một người thông minh đệ đoán xem”

Hòa Yên Ninh : ”là Túc Nhi nó nói”

Hà Lâm :” cái gì? Thằng nhóc con đó?” Hà Lâm vỗ trán : “Ta thật ngu khi đi tin nó”

Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng thân phận Lâm Nhi, Hà Bá Tiền bối đã nói rõ nó là Ngũ Hoàng Tử của  Minh Triều là cốt nhục của hoàng thượng, thần thiếp cam lòng chịu phạt, xin hoàng thượng tha cho nó”

Hà Lâm : ”không phải, không chịu nhân tổ quy tông là chủ ý của con không liên quan tới mẹ nếu người muốn phạt, phạt mình con là được rồi”

Ngao Băng định xuất thủ thì Bạch Ngọc Đường Cản lại : ”Tam công chúa bình tĩnh quan sát cho kỹ”

Từ Đạt và Mộc Anh, Tử Vũ đang kiếm một góc khuất ngồi uống trà

Từ Đạt : “ta nói này lão thất ngươi nghĩ hoàng thượng xử lý ra sao?”

Mộc Anh :” ta thấy hai người họ là không bị phạt đâu, Hình Như Tử Vũ huynh đệ cũng cho rằng như vậy”

Tử Vũ : ”chúng ta thì còn lạ gì cái tên Chu Trùng Bát đó, phạt cái khỉ gì chứ làm cho có”

Từ Đạt : ”hahaha, không biết cái đầu hắn còn ghẻ không?”

Mộc Anh : ”suỵt, nếu bị phát hiện chúng ta lén ra nói xấu thì tội khi quân này chúng ta không thoát được đâu”

Tử Vũ : ”riêng ta thì không sợ đâu nhưng vì giữ mặt mũi cho hắn chúng ta vẫn là nên chú ý một chút”

Chu Nguyên Chương thầm rủa : ”ba tên khốn còn ở đó xem kịch, trẫm không xử các ngươi trẫm không phải Chu Nguyên Chương”

Từ Đạt : ”ê hình như tên đầu ghẻ đó phát hiện chúng ta rồi”

Mộc Anh : ”hình như là vậy?”

Tử Vũ : ”mặt kệ hắn ta đi trước”

Từ Đạt : ”ê cái tên kia”

Mộc Anh :” Chuồn nhanh thật”

Từ Đạt : ”kê hắn chúng ta ra ngoài uống”

Mộc Anh : ”thôi đang trên triều cho đại ca chút mặt mũi đi”

Từ Đạt : ”nói cũng phải”

Từ Đạt và Mộc Anh : ”hoàng thượng chúng thần còn có việc xin phép cáo lui trước”

Chu Nguyên Chương : ”miễn lễ cho khanh lui"

Từ Đạt, Mộc Anh : ”tạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương rủa : ”xem ra hai người còn biết khôn”

Hòa Yên Ninh : ”Lâm Nhi đừng nói nhiều nữa, rời khỏi đây ngay lập tức”

Hà Lâm : ”con không đi”

Ngọc Hằng, Đàn Phong rơi lệ  : “Phụ Hoàng Xin khai ân”

Chu Nguyên Chương :” Bạch Khanh gia, khanh thấy rồi đó, hết nửa triều xin cho họ rồi ý khanh sao?”

Bạch Ngọc Kiệt : ”thần vẫn mong hoàng thượng lấy quốc pháp làm trọng, xét về công lao giảm nhẹ lại”

Chu Nguyên Chương : ”được theo ý khanh nên xử trí như thế nào?”

Bạch Ngọc Kiệt : ”Ngũ hoàng tử chưa chính thức nhận tổ quy tông nên có thể xét công lao mà bỏ qua nhưng nương nương là ngưới biết pháp phạm pháp tội gấp đôi”

Hà Lâm thầm rủa : ”cái tên Bạch Ngọc Kiệt trời đánh này, ông không phải thanh thiên trong lòng bá tánh thì ta đập chết ông rồi”

Chu Đệ : ”Bẩm Phụ hoàng mẹ con đúng là tội đáng chết, nhưng người đã ban cho mẹ con kim bài miễn tử, nay xin phép mang ra"

Hòa Yên Ninh : ”cái gì? Kim Bài Miễn tử ta làm gì,,,,”

Chu Đệ nhanh chóng điểm huyệt bà, thở nhẹ : ”suýt chết”

Hà Lâm lúc này cũng nhận ra, lầm bầm rủa : ”Chu Đệ chết tiệc huynh cố tình cho ta thót tim đây mà”

Chu Nguyên Chương : ”Không sai trẫm quả thực từng ban cho mẹ con kim bài miễn tử này thu hồi lệnh bài nếu còn tái phạm chém không tha”

Chu Đệ : ”Tạ Phụ Hoàng”

Chu Đệ giải huyệt cho Hòa Yên Ninh, Hòa Yên Ninh : ”Đệ nhi con làm gì vậy? Ta có Kim Bài miễn tử hồi nào”

Hà Lâm đổ mồ hôi thầm nhủ: ”pha này tự sát rồi mẹ ơi”

Ngọc Hằng : ”thôi chết rồi mẹ không biết kế của phụ hoàng và thái tử không phối hợp phải làm sao đây?”

Chu Nguyên Chương nói nhỏ: ”Đàn Phong, Căn Bệnh của bà ấy”

Đàn Phong nhanh trí : ”mẹ à, mẹ quên rồi sao? Ngày trước tại hòa gia phụ hoàng đã đưa nó cho mẹ, mẹ đó lúc này hay quên quá đi thôi, Lý Thái ý khanh đã chuẩn bị thuốc thế nào rồi”

Lý Thanh : ”bẩm thái tử phi, theo lệnh của hoàng thượng thần đã đốc thúc thái y viện chuẩn bị thuốc bổ cho nương nương”

Đàn Phong :” mẹ vì thần trí không tốt hay quên, nên quên mất mình có Kim Bài miễn tử, mẹ à mẹ để nó trong túi đó mau lấy ra đi"

Hòa Yên Ninh đưa tay vào túi lấy lệnh bài miễn tử ra nghĩ : ”ta có nó từ khi nào, chẵng lẻ căn bệnh hay quên của ta nghiêm trọng vậy sao? Không đúng ta nhớ rõ ta chưa hề nhìn thấy nó trước đây, chẵng lẽ” bà bậc cười thầm: ”hoàng thượng thật là lại dùng cả chiêu này” Hòa Yên Ninh nói : ”thần thiếp tâm trí hay quên, nên đã quên mất, nay xin trao lại Kim Bài Miễn Tử cho hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”được trẫm phạt nàng sau khi hồi cung cấm cửa ba tháng không được mở cửa ra ngoài”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp tuân chỉ”

Chu Nguyên Chương : ”còn về con quả thật phạm tội khi quân, lại có công giúp trẫm lấy lại Nam Vu Lý, công lao to lớn”

Bạch Ngọc Kiệt :” Hoàng Thượng luận công ban thưởng là điều nên nhưng khi quân thì phải phạt”

Chu Nguyên Chượng : ”theo Bạch ái khanh nên xử thế nào?”

Bạch Ngọc Kiệt : ”thần cho rằng ngũ hoàng tử khi quân phạm thượng thì nên phạt nặng, còn việc có công ban thưởng sau”

Lý Chính Tâm : ”khởi bẩm hoàng thượng thần cho rằng phải theo pháp mà xử, rất nhiều khai quốc công thần vì khi quân mà bỏ mạng nếu hoàng thượng thiên vị không xử thì chúng thần không phục”

Hà Lâm : ”thôi được các vị đại Thần không cần làm khó Phụ hoàng của ta, nay Hà Lâm học theo Lý Na Tra rúc xương trả cha, Lóc Thịt chả mẹ, Từ Tướng quân cho mượn bảo kiếm của huynh”

Hà Lâm dùng cầm long công hút tam xích thanh phong song kiếm của Từ Tuấn Kiệt lại

Từ Tuấn Kiệt : ”ê tên khốn, còn xem ta là huynh đệ không chúng ta thề sống chết có nhau, ta chưa muốn chết đâu nên ai cho ngươi chết hả?”

Hà Lâm : ”mang rượu cho ta”

Chu Nguyên Chương ra hiệu, Thái Giám mạng rượu ra

Hà Lâm : ”hôm nay Hà Lâm kính Hoàn Thượng Đại Tướng Quân Từ Tuấn Kiệt một vò, huynh đệ sau khi uống chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, là Hà Lâm phản bội lời thề huynh đệ không cần chết theo ta”

Từ Tuấn Kiệt Đập vỡ vò rượu :” tên khốn ngươi xem lão tử là tên tham sống sợ chết à”

Từ Tuấn Kiệt Vung Thương chỉ về Phía Chu Nguyên Chương

Chu Đệ : ”Từ tướng Quân ngươi muốn làm gì?”

Từ Tuấn Kiệt :” giết Vua”

Chu Đệ : ”Hộ Giá”

Bạch Ngọc Đường nói nhỏ với Hà Lâm : ”ê cái tên này đứng ra có trong kế hoạch không?”

Hà Lâm : ”Không có”

Bạch Ngọc Đường : ”rồi giờ định làm sao, tiếp tục kế hoạch mặt kệ hắn hay là cứu hắn”

Hà Lâm : ”hỏi thừa hảo huynh đệ như vậy dĩ nhiên phải cứu”

Bạch Ngọc Đường : ”mẹ nó chứ ở đâu ra một tên đần anh hùng không đúng chỗ này vậy làm hỏng kế hoạch  của chúng ta”

Hà Lâm : ”không hiểu tại sao tự nhiên bây giờ ta lại thấy ghét mấy tên nói chuyện nhân nghĩa ”

Bạch Ngọc Đường : ”đồng quan điểm”

Chu Nguyên Chương : ”Từ Tuấn Kiệt ta hiểu khanh đang nghĩ gì? Rất giống Từ Đạt năm xưa vì huynh đệ mạng cũng không cần, nhưng khanh đang dùng sai cách”

Từ Tuấn Kiệt : ”hôn quân chớ nói nhảm, huynh đệ đường xuống hoàng tuyền ta mở đường cho ngươi”

Hà Lâm cảm động muốn khóc : ”huynh đệ ngươi thật sự không cần vì ta mà làm vậy” hắn rủa thầm : ”tên đần kia mi ra mặt làm gì hả? Hại ta phải tìm cách cứu ngươi”

Chu Nguyên Chương: ”dám chửi cả trẫm người đâu Bắt Lấy Từ Tuấn Kiệt Cho Trẫm”

Từ Tuấn Kiệt Tay cầm Tam Xích Thanh Phong : “có bãn lãnh cứ cản ta”

Ngự Lâm Quân, Thiếc Y Vệ, Cùng huyết y Vệ xông lên vậy bắt nhưng Từ Tuấn Kiệt, Song Kiêm Liên Hoàng Đánh vô địch Thủ

Ngọc Hằng nhìn thân ảnh vô địch này mà mắt mở hồng tâm : ”thật là oai phong"

Triệu Sương trợn mắt nhìn Ngọc Hằng : ”không phải chứ trúng tiếng sét ái tình sao?” Triệu Sương Nhéo Ngọc Hằng, Ngọc Hằng: ”ui da đau quá, cô cô làm gì vậy?”

Triệu Sương : ”ta thấy Ngọc Hằng Công chúa nhìn vị tương quân kia đắm đuối sợ mi chết đuối nên ta cứu mi, đồ mê trai”

Ngọc Hằng : ”cô nói con mê trai, à mà cũng đúng ít ra con không có như cô cô, mê trai mà cũng không dám thể hiện”

Triệu Sương : ”mi nói cái gì hả? thứ nhãi ranh như hắn không lọt vào pháp nhãn của ta”

Ngọc Hằng : ”vậy như thế nào mới lọt pháp nhãn của cô cô”

Triệu Sương : ”ít nhất cũng phải được như Nhị Lang Thần”

Ngọc Hằng : ”Thật không may Nhị Lang Thần không mê cô cô”

Triệu Sương : ”ta biết không cần ngươi nói’

Ngọc Hằng :" À phải ha, Để con nghĩ thử xem còn thúc thúc luyện đao sỹ, thuộc hạ dưới chướng cùa cô cô là ai vặy kìa. À, là Sở Thiên, tiền kiếp là một trong tứ đại sát thủ của Lưu Gia Bảo. Thúc ấy tuy nhiều lần làm người nổi giận nhưng người và thúc ấy yêu nhau đắm đuối không phải sao?

Triệu Sương trợn mắt, chân dẫm vào bàn chân Ngọc Hằng :" Hết buổi thượng triều hôm nay và tới khi nào mẹ ngươi thoát khỏi kiếp nạn này,  ta thề sẽ cho ngươi biết tay.

Ngọc Hằng : ” Ha, người không có cơ hội đấy đâu, cứ ở đó mà mơ đi nha hihi. Người hãy tránh ra để con ngắm phong thái uy phong này của huynh ấy”

Triệu Sương :” ngươi”

Đông Phương Mộ Tuyết Lúc này xuất thủ, Thân Pháp Quỷ Dị tay cầm Kim Thêu : ”tất cả tránh ra”

kim Thêu của Đông Phương Mộ Tuyết tần công quỷ dị tới Từ Tuấn Kiệt, Từ Tuấn Kiệt Dùng Liên hoàng Song Liên Trảm phá chiêu về Đông Phương Mộ Tuyết

Đông Phương Mộ Tuyết Với Khinh Công Quỷ Dị  chợt đông chợt tây như một bóng ma,  chỉ thêu liên tục đâm tới Từ Tuấn Kiệt

Triệu Sương :” hảo công phu”

Ngọc Hằng :” cô ấy không thắng được đâu”

Triệu Sương : ”sao mi biết”

Ngọc Hằng :” tại huynh ấy quá uy phong”

Triệu Sương ngã cắm đầu cảm thán : ”con gái lớn không giữ được”

Từ Tuấn Kiệt tay xử Toàn Chân kiếm pháp, tay xử ngọc nữ kiếm pháp, cùng với hàn băng chân khí, từng luôn băng kiếm đánh về Đông Phương Mộ Tuyết

Đông Phương Mộ Tuyết : ”không ổn Từ Tướng Quân võ công quá cao”

Chu Tử : ”Mộ Tuyết Cẩn thận”

Từ Tuấn Kiệt một hàn Băng chưởng đánh vào Đông  Phương Mộ Tuyết

Chu Tử ôm lấy Đông Phương Mộ Tuyết : ”Mộ Tuyết”

Triệu Sương : ”Thập Hoàng Phi mau ăn vào tôi liệu thương cho”

Chu Tử :” đa tạ hoàng cô”

Đông Phương Mộ Tuyết ăn đan dược vào, Triệu Sương vận khí liệu thương cho cô

Hòa Yên Ninh lúc này đứng ra :” đủ rồi Từ Tướng Quân khanh mau dừng tay cho ta”

Bạch Ngọc Đường truyền âm : ”huynh đệ đánh tới bến luôn, mi dám dừng thì ta không cứu được mi đâu”

Từ Tuấn Kiệt lúc này đánh rất hăng say, Hòa Yên Ninh xuất ra Hỏa Phụng Kiếm, Từ Tuấn Kiệt Lập tức dùng Hàn Băng Thương đối Chiêu, Hỏa Kiếm Băng Thương liên tục va chạm

Hòa Yên Ninh Tay dùng thủ ấn vận ra hỏa công, truyền vào Hỏa Phụng Kiếm một đường Hỏa Kiếm tấn công, Từ Tuấn Kiệt vận Hàn băng chân khi vào Hàn Băng Thương, Hàn Khí Đụng Hỏa Khí, nóng lạnh phân tranh

Hòa Yên Ninh vừa đánh vừa nói : ”Từ Ái Khanh, ta biết khanh vì Lâm Nhi mà nguyên chết cùng, nhưng ta mong khanh suy nghĩ lại, vì bá tánh chúng sanh, ta mong khanh phóng hạ đồ đao ta sẽ xin hoàng thượng bỏ qua”

Từ Tuấn Kiệt : ”nương nương cứ giết thần đi”

Chu Đệ lúc này cũng xuất Long Hồn Kiếm Vào Trận, Từ Tuấn Kiệt lại tiếp tục đánh

Chu Đệ xửa côn luân kiếm pháp, Từ Tuấn Kiệt dùng Bạo Vũ Lê Hoa Thương đối chiêu

Chu Đệ : ”Từ Tuấn Kiệt Mau dừng tay”

Từ Tuấn Kiệt :” có bãn lãnh cứ giết ta”

Chu Đệ :” nếu vậy đừng trách ta” Chu Đệ xuất ra Long Hồn Phá thiên Trảm

Từ Tuấn Kiệt :” ngài ấy dùng tuyệt kỹ sao?” Từ Tuấn Kiệt xuất ra Hải Khiếu hàn Băng Thương

Bạch Ngọc Đường, Hà Lâm :” con mẹ nó, chuyện này không có trong kế hoạch”

Hà Lâm : ”Bạch Huynh đổi kế hoạch gấp”

Bạch Ngọc Đường : ”đành phải dùng chiêu đó thôi, Huynh đệ ngươi cũng vào trận đi”

Hà Lâm : ”huynh đệ không được làm mẹ ta bị thương”

Từ Tuấn Kiệt lúc này giật mình : ”thôi chết ta quên mất nương nương là mẹ hắn”

Chu Đệ Liên Tục Tấn Công Từ Tuấn Kiệt, Hà Lâm Lúc này vào trận :  “huynh đệ hãy đỡ, Thủy nhẫn thủy long đạn”

đúng lúc này một làn sương bốc lên, Bạch Ngọc Đường lôi Từ Tuấn Kiệt ra ngoài : ”Cửu Đầu Giao nhờ huynh, dùng chiệu Thật Giả Mỹ Hầu Vương”

Cửu Đầu Giao  :” hiểu rồi”

Cửu Đầu Giao biến thành hình dạng của Từ Tuấn Kiệt vào trận

Từ Tuấn Kiệt : ”Bạch Huynh sao lại cứu ta”

Bạch Ngọc Đường : ”đừng có nói nhảm mau vào diệt yêu hộ giá nếu không huynh chết chắc, đừng có hành động thừa mà phá mất kế hoạch của bọn ta vất vả chuẩn bị”

Từ Tuấn Kiệt nhìn thấy bản thân mình đang đánh bên trong thì hiểu ý Bạch Ngọc Đường : ”là tiểu đệ lỗ mãn, đa tạ Bạch Huynh”

Bạch Ngọc Đường : ”mau đi đi, ta để tộc nhân báo trên huynh sẽ nói với huynh những gì cần nói, huynh mà nói sai ý là không ai cứu nổi huynh đâu”

Từ Tuấn Kiệt : ”tiểu đệ hiểu rồi”

Bạch Ngọc Đường :” cũng may cho ngươi Cửu Đầu Giao có phong cách đánh nhau giống ngươi cũng dùng băng”

Hòa Yên Ninh : ”Từ Tướng Quân hãy buôn tay chịu trói sẽ được nhân khoang hồng”

Chu Đệ : ”Từ Tuấn Kiệt khanh mau bỏ vũ khí xuống”

Hà Lâm : ”Huynh đệ đi mau đi đừng vì ta mà gặp nạn”

Ngọc Hằng : ”huynh ấy thật oai phong, nghĩa khí”

Triệu Sương : ”thôi xong hắn chết chắc”

Ngọc Hằng : ”sao huynh ấy lại chết”

Triệu Sương : ”khi quân phạm thượng dù hắn vì lý do gì thì cũng chết chắc”

Ngọc Hằng : ”cô cô cứu huynh ấy đi mà”

Triệu Sương : ”không cứu được, ta không có bãn lãnh này”

Từ Tuấn Kiệt cầm Hàn Băng Thương vào Tấn Công Cửu Đầu Giao : ”Yêu Nghiệt phương nào dám giả mạo bổn tướng mạo phạm hoàng thượng”

Cửu Đầu Giao : ”còn ngươi là yêu nghiệt phương nào dám giả mạo bổn tướng quân”

Hà Lâm cười thầm :” may mà lần này ta dẫn theo các huynh đệ nếu không khó cứu Từ Tuấn Kiệt rồi”

Chu Nguyên Chương cùng đám người ngơ ngác: ”sao lại có tới hai Từ Tuấn Kiệt” Chu Nguyên Chương : ”người đâu mau truyền Trung Sơn Vương”

Quách Quyền  : ”tuân chỉ”

Từ Tuấn Kiệt và Cửu Đầu Giao đánh nhau Từ Tuấn Kiệt : ”hoàng Thượng hắn là giả”

Cửu Đầu Giao :” Hắn Là Giả thần mới là thật”

Từ Tuấn Kiệt  : ”ngươi là giả ta có Tam xích Thanh Phong song Kiếm”

Cửu Đầu Giao : ”ta cũng có đây’

Từ Tuấn Kiệt : ”đáng giận, tiếp chiêu” Từ Tuấn Kiệt xử ra liên hoàng song trảm,

Cửu Đầu Giao cũng dùng song kiếm tiếp chiêu

Từ Tuấn Kiệt : ”tên yêu nghiệt kia hãy đỡ” Từ Tuấn Kiệt xuất ra Hàn Băng Thượng : ”hải khiếu hàn băng thương”

Cửu Đầu Giao : “yêu nghiệt để ta cho ngươi thấy cái gì là hải Khiếu Hàn Băng Thương” Cửu Đầu Giao cũng xuất ra hàn băng thương và Hải Khiếu hàn Băng Thương

thế hai người bọn họ cứ : ”NGƯƠI LÀ GIẢ TA LÀ THẬT” đánh nhau không thôi

Chu Nguyên Chương :” hai ngươi dừng tay hết cho trẫm nếu không trẩm bảo nương nương dùng Bích Ngọc Minh Hỏa Với các ngươi đó”

Từ Tuấn Kiệt, Cửu Đầu Giao :” tuân chỉ”

Chu Nguyên Chương : ”đúng rồi hoàng bào anh hùng chiến của khanh đâu”

Từ Tuấn Kiệt : “đây thưa hoàng thượng”

Cửu Đầu Giao biến ra một cái : ”đó là giả đồ thật ở đây thưa hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”Yên Ninh nàng dùng thiên lý nhãn nhìn xem tên nào là giả’

Hòa Yên Ninh :” dạ hoàng thượng”

Hòa Yên Ninh vận Thiên Lý Nhãn, Hà Lâm : ”chết, Hắc Hồ Ca”

Hắc Hồ :” biết rồi đừng làm ồn”

Hắc Hồ Dùng Yêu Nhãn cản phá tầm nhìn Thiên Lý Nhãn của Hòa Yên Ninh

Hòa Yên Ninh : ”bẩm hoàng thượng thần thiếp không phân biệt được”

Từ Đạt lúc này cũng tới : ”cái ….Cái gì thế này?”

Từ Tuấn Kiệt : ”Cha tên yêu Nghiệt này mạo danh con mạo phạm hoàng thượng”

Cửu Đầu Giao : ”không có thưa cha hắn mới là kẻ giả mạo, xử dụng thân phận của con tới giết hoàng thượng”

Từ Đạt : ”mẹ con tên gì?”

Chu Long :  “Trung Sơn Vương, ta nghĩ nên cho họ viết ra giấy là biết ngay”

Chu Nguyên Chương : ”ý hay”

Chu Long : ”Chu Tử Đệ canh một người”

Chu Tử :” được”

Từ Đạt hỏi và cả hai đều đáp đúng như nhau, Từ Đạt : ”không phải chứ?”

Hòa Yên Ninh :” đúng rồi Bắc Hải Tam Công chúa cô là long tộc hẳn nhìn ra ai thật ai giả”

Ngao Băng :” quả thật ta nhìn ra, kẻ mạo phạm hoàng thượng sử dụng hình dáng của Từ Tướng Quân, bản thể hắn là Cửu Đầu Trùng”

Chu Nguyên Chương và quần thần :” cái gì Cửu Đầu Trùng”

Cửu Đầu Giao hóa hình khác : ”hahaha, Từ Tuấn Kiệt lần này chỉ là cảnh cáo nhà ngươi, cẩu hoàng đế hôm nay ngươi mang lớn bổn tọa tam tha cho ngươi, hôm khác ta sẽ tới”

Bạch Ngọc Đường : ”đứng lại tên khốn”

Từ Tuấn Kiệt :” đứng lại”

Hà Lâm :” đứng lại”

Hòa Yên Ninh ra hiệu, Ngọc Hằng cũng đuổi theo

Hòa Yên Ninh : ”sao cô chưa đi”

Triệu Sương :” nhiệm vụ của bọn ta là bảo vệ nương nương, một mình Ngọc Hằng đi là đủ, với lại ta đang trị thượng cho Thập hoàng phi”

Hòa Yên Ninh :” đã làm hoàng thượng kinh sợ thần thiếp xin tạ tội”

Chu Nguyên Chương đỡ lấy Hòa Yên Ninh : ”đứng dậy, không phải lỗi của nàng, người đâu gọi Lưu Bá Ôn vào đây cho trẫm”

Quách Thiên : ”tuân chỉ”

Chu Nguyên Chương : ”các khanh cũng đã thấy Ngũ Hoàng Tử, một lòng hộ giá, trẫm xá tội cho nó, cho nó nhận tổ quy tông tên gọi Chu Lâm, ngày mai chính thức nhận tổ, Đệ Nhi cho bãi triều”

Chu Đệ : ”dạ, Bãi Triều”

Chúng đại thần : ”vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”

.......................

Trong một khu vườn cây ăn quả, A Lý, Như Song, Tanh Ninh cùng dùng khinh công bay lên cây cao để vặt quả, Mai Ngọc Lâm và Châu Linh ngồi ở bậc vừa ăn quả vừa nhìn

A Lý vặt cam. Như Song vặt Lê, Tanh Ninh vặt táo. Gần nửa canh giờ sau rổ của ba người đã dầy

Châu Linh :" Như vậy đủ rồi , ba đứa xuống đi"

Như Song :" A Lý, Tanh Ninh. Hai người xuống trước đi. Nghĩa mẫu thích ăn quả trứng gà, ta muốn hái cho người ăn.

Tanh Ninh :" Ừm. A Lý, chúng ta xuống đi"

A Lý và Tanh Ninh bay xuống

Châu Linh :" Hai đứa uống chút nước cho đỡ khát"

Tanh Ninh :" Đa tạ đại tế tư, Con không thấy khát"

Như Song vặt xong vài quả trứng gà thì bay xuống

Châu Linh :" Chúng ta tới yên vương phủ để chúc mừng sinh thần cho nương nương đi

Như Song :" A Lý, đệ bất cẩn bị lũ ong trích có đau lắm không?"

Mắt A Lý bị ong đốt sưng trán, cằm, hai má xưng như quả mận, cậu vẫn cười tươi nói :" Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu

Mặt Mai Ngọc Lâm, Như Song và Tanh Ninh cùng chung số phận. trừ Châu Linh là không bị con ong nào trích

Châu Linh :" Mặt mấy người khi không nở nụ hoa mà còn cố gắng hái quả cho nương nương, không biết là khi về đó bà ấy thất được sẽ chết cười cho xem"

Như Song :" Hihi, hãy tránh xa nơi đông người, ba người hiểu chứ"

VO VE VO VE VO VE VÊ........ ( một bày hơn hai trăm con ong to như con rán)

Như Song vừa cười vừa hét:" Ở đâu ra nhiều ong quá, chạy mau. Mẹ, không được sát sinh"

Tanh Ninh :" Bớ người ta, ong ở dâu ra lắm thế này"

Châu Linh :" Lão phu nhân, cẩn thận đó"

Ba người chạy như bay đi 60m mới ra khỏi khu rừng, họ vừa chạy lũ ong vừa đuổi"

Ở cách xa họ, một nam thanh niên tầm tuổi Như Song, dáng cao như Chu Đệ nhưng thân hình cân đối, y phục màu xanh lá, trông giống một thư sinh da sáng trắng vàng, không bắt nắng. Khi cười để lộ má núm dồng tiền bên phải. Người này ẩn ở gốc cây phía sau nhìn ra :" ây cha thiệt là trước khi hái quả phải xem có tổ ong không chứ,..... ",

Năm người ra khỏi khu rừng

Tanh Ninh :" May quá, lũ ong không đuổi nữa rồi"

Châu Linh :" Lũ ong này dậy hoài không chết, lại rất nhanh nhậy. ta thấy rất kỳ lạ"

hắn có chút cảm thán : "haizz không biết khi nào sư phụ mới cho ta đi khỏi đây nữa, than ôi thân phận người đàn ông, không thành cao thủ miễn lên đường, ta có chút nhớ tiểu nha đầu và cô cô rồi, hy vọng họ không chọc giận kiếp này của mẹ, để hai người họ âm thầm mình có chút không yên tâm, nhưng sư phụ lại bắt mình ở đây tu luyện"

bỗng một cậy cậy đánh vào đấu hắn : "tên tiểu tư con hay thật, không lo tu luyện lại ở đây nói xấu ta muốn ăn đòn hả"

vị thanh niên : "đau quá sư phụ"

vị đạo sĩ tay cầm quạt và vịt quay : "đau là con vẫn còn kém, tu luyện thêm đi"

Vị Thanh Niên : "sư phụ à đồ nhi có điều muốn hỏi"

Vị đạo Sĩ : "cứ hỏi"

Vị Thanh Niên : "à con không hiểu sao sư phụ không lên trời làm quan mà quy ẩn nơi này"

Vị đạo Sĩ cốc đầu cậu thanh niên : "tại sao ta phải lên đó làm quan, ngọc đế muốn tìm ta cũng còn xem ta có tâm trạng gặp ông ta không đấy"

vị thanh niên : "sư phụ à con không biết danh hiệu sư phụ có gì đặt biệt"

Vị đạo Sĩ : "đó là do con không đủ bãn lãnh , con biết Nhị Lang Thần Dương Tiễn không?"

Vị Thanh Niên : "Hiển Thánh Nhi Lang Thần Dương Tiễn ai mà không biết"

Vị Đạo sĩ : "đệ Tử Ta Đó"

Vị Thanh Niên : "hả"

Vị Đạo Sĩ : "Biết Tôn Ngộ Không không?"

Vị Thanh Niên : "biết"

Vị Đạo Sĩ : "đệ tử ta luôn đó"

Vị Thanh Niên : "không đúng sư phụ lừa con, sư phụ của Dương Tiễn là Ngọc Đỉnh Chân Nhân, và sư phụ của Tôn Ngộ Không là Tu Bồ Đề"

Vị Đạo Sĩ : "cả hai đều là ta"

Vị Thanh Niên : "thôi cho con xin đi, con ít học sư phụ đừng gạt con"

vị đạo sĩ : "cao nhân cớ gì hỏi danh xưng tùy cơ biến hoa vạn thân phận, AAAA"

vị thanh niên : "sư phụ có việc gì vậy?"

Vị đạo sĩ : "câu này sâu sắc quá ta phải viết lại mới được"

vị Thanh Niên sư phụ có người à không là một con chó, vị đạo sĩ : "hả? ồ Hao Thiên Khuyển"

Hao Thiên Khuyển : "ông đây rồi tìm ông mệt quá"

Vị đạo sĩ : "tìm ta làm gì?"

Hao Thiên Khuyển : "cháu nội của tam thánh mẫu vừa chào đời, chủ nhân mời người tới dự tiệc"

Vị Đạo Sĩ : "ồ Dương Thiền có cháu nội, ta phải đi à"

Hao Thiên Khuyển : "vậy ta đi trước"

Vị Thanh Niên trợn mắt : "ngài là Ngọc Đỉnh Chân Nhân thật sao?"

Ngọc Đỉnh Chân Nhân : "ta gạt con lúc nào? nhìn ta không giống sao?"

Vị Thanh Niên : "dạ nhìn người giống ăn mày hơn"

Ngọc Đỉnh Chân nhân : "tính dẫn con đi cùng mà nghe cầu này con ở đây tu luyện cho ta"

Vị Thanh Niên : "đừng mà sư phụ, cho con đi với"

Ngọc Đỉnh Chân Nhân : "con có bãn lãnh cứ việc đuổi theo, vi sư đi trước"

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.