Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh thần khố quên ( 5) Vô phùng chất phát - Cải nhau

Tiểu thuyết gốc · 8189 chữ

Châu Linh đang dọn bàn chuẩn bị Sinh Thần cho Yên Ninh,

Thì Hoàng Dung đi ra : ”các ngươi đang làm gì đó”

Châu Linh : ”Hoàng Dung Thân Vương người tới thật đúng lúc chúng thần đang tổ chức sinh thần cho nương nương, người tới tham gia đi”

Hoàng Dung : ”nhưng nó không có hứng thì sao bây giờ” bà nghĩ : ”khốn kiếp nay cũng là sinh thần ta mà”

Châu Linh : ”khỉ thật nương nương thật không hiểu chuyện”

Hoài An : ”bà đừng có mà vô lễ với nghĩa mẫu”

Đàn Phong : ”đúng đó dám vô lễ với mẹ ta phạt bà 50 đại bản”

Châu Linh : ”xin lỗi nhé đại công chúa, Châu Linh này không còn là con dân nữ quốc, cũng không phải con dân đại Minh mà là thành viên Hoàng Tuyền Ma Cung ở Ma giới muốn phạt ta chỉ có Cung Chủ Nguyệt Hoàng Tuyền có tư cách mà thôi, công chúa không còn tư cách này”

Hoài An : ”Hừ bà còn dám nói hai chữ tư cách với hoàng tẩu ta, bà đừng quên bà hại những người vô tội như ta phải nhà tan cửa nát không nể tình Như Song tỷ ta liều mạng với bà. Hứ, hạng người như bà mà cũng được chết đi sống lại, thử hỏi thế gian này có thiên lý không?”

Châu Linh nắm cổ Áo Hoài An : ”con nha đầu ngươi có bãn lãnh cứ tìm ta mà trả thù, ta sẵn sàng đợi ngươi”

Đàn Phong rút kiếm : ”Châu Linh cô lập tức dừng tay cho ta, ta có thể bỏ qua”

Châu Linh : ”đại công chúa cô nhìn đi, A Lý Tanh Ninh, bọn chúng vì sinh thần của nương nương mà bị ong chích nương nương không có mặt thì thật là quá đáng đó”

Hoài An :" Quá đáng, thế nào là quá đáng hả, hạng ác ma như bà thì biết gì mà nói"

Châu Linh :" Con nha đầu chết tiệc, dám vô lễ với trưởng bối"

Hoài An :" Hahaha, trưởng bối, thật tức cười. Ai chứ riêng bà, ta không dập chết bà là may cho bà đó, ở đó mà xủa hại từ vô lễ"

Châu Linh :" Ngươi..... Có bản lĩnh thì tới dây"

Hà Như Song : ”mẹ à đủ rồi”

Châu Linh : ”Song Nhi, lần này con phải đứng về phía mẹ, mẹ vì bất mãn thay bọn trẻ mà thôi”

Hoài An :" Ta cũng vì bất mãn cho những bá tánh vô tội chết thảm"

Hoàng Dung : ”đủ rồi câm hết đi, ta bẻ cổ từng đứa bây giờ”

Châu Linh : ”thân vương tôi thật sự,,”

Hoàng Dung : ”muội muội ta thỉnh thoảng bị điên các ngươi đừng chấp, ta thay muội muội tạ lỗi với các ngươi, A Lý, Tanh Ninh hai đứa đừng buồn nha ta đảm bảo nương nương sẽ có mặt”

A Lý, Tanh Ninh :" Dạ"

Hoài An xụ mặt với chút bất mãn nghĩ:" Hừ. Thân làm tỷ tỷ mà lại nói muội muội bị điên sao?"

Hoàng Dung :” còn giờ ta hỏi tội tất cả các ngươi”

Châu Linh : ”xin hỏi tôi có tội gì?”

Hoàng Dung : ”tại sao tổ chức sinh thần cho nó mà không tổ chức cho ta”

Châu Linh và mọi người đơ người : ”ờ ha, quên”

Châu Linh :” đây là lỗi của Châu Linh, Châu Linh kính chúc Thân Vương, Thanh xuân vĩnh trú, trẻ mãi không già, sớm được bồng cháu”

Đàn Phong : ”con chúc Hoàng Dì, Phước Như Đông Hải, Thọ Ngang Thiên Tề”

Hà Như Song : ”Con Chúc Thân Vương, Hạnh Phúc Vô Biên, Bình An Mãi Mãi”

Hoàng Dung : ”Đủ Rồi, các ngươi chuẩn bị một đống quà cho nó, mà không có món nào cho ta, đi kiếm quà mang tới cho ta nhanh lên nếu không ta bẻ cổ từng đứa bây giờ”

Châu Linh : ”thần đi ngay”

Hà Như Song : ”con sẽ đi tìm mẹ ở lại đi”

Hoài An : ”hai đứa ở lại để ta đi tìm ủa Chu Hưng, Chu Huệ cả Phượng Nhất, và Nguyên Chỉ, sao các ngươi giờ này mới tới”

Chu Hưng, Chu Huệ, Lý Nguyên Chỉ, Phượng Nhất hành lễ với  Hoàng Dung: ”chúng con tham kiên nương nương”

Hoàng Dung :  “tốt quỳ tiếp đi”

Đàn Phong : ”các ngươi nhầm rồi, đó là Hoàng Dung Thân Vương của nữ quốc, tỷ tỷ song sinh của Nương Nương”

Chu Huệ : ”tỷ tỷ song sinh nè nè, Hoàng Dung Thân Vương người và nương nương ai bãn lãnh hơn”

Hoàng Dung : ”dĩ nhiên là ta”

Chu Huệ : ”vậy người nhận con làm đệ tử đi”

Hoàng Dung : ”con là ai?”

Đàn Phong : ”Hoàng Di muội ấy là Chu Huệ, công chúa bị thất lạc mới nhận tổ quy tông thôi, khá thông minh từ nhỏ chịu cực chịu khổ”

Hoàng Dung :” đúng là một đứa trẻ đáng thượng được ta nhận con làm đệ tử”

Chu Huệ : ”ân Sư Tại Thượng xin nhận của Chu Huệ Một Lạy”

Chu Hưng : ”con thay muội muội cảm tạ thân vương”

Hoàng Dung : ”tốt”

Chu Hưng : ”à đúng rồi Thái Tử Phi nương nương đâu, đệ có thể đi lại được là nhờ có nương nương, đệ muốn cảm tạ người”

Đàn Phong : ”đệ tới đúng lúc, nay là sinh thần của tỷ muội họ, đệ cứ ở lại đây trước”

Chu Hưng : ”vậy sao?”

Chu Huệ :” hả nay là sinh thần của sư phụ” Chu Huệ lấy tách trà : ”Chu Huệ không biết hôm nay là sinh thần của ân sư, nên không có chuẩn bị quà, lấy trà kính sư phụ để tỏ lòng thành của đệ tử, kính chúc Sư Phụ Pháp Lực Thông Thiên, trẻ mãi không già, con cháu đầy nhà tha hồ hưởng phước”

Hoàng Dung : ”con nha đầu này thật biết ăn nói, tốt ta thích, đứng dậy đi một lát đi gặp hoàng thượng ta sẽ dẫn con theo”

Chu Huệ  : ”tạ sư phụ”

Lý Nguyên Chỉ hành lễ với Châu Linh : ”đồ nhi thỉnh an sư phụ”

Châu Linh :” nào mau đứng dậy, con tu luyện tới đâu rồi”

Hoàng Dung : ”con gián như cô nhận đệ tử khi nào vậy? Ta nói nha đầu mi nên từ vị ân sư này đi, đệ tử của ả không ai có kết cục tốt đâu”

Châu Linh : ”thân vương không cần quá đáng vậy chứ”

Hoàng Dung : ”ta nói sai sao?”

Châu Linh : ”không người nói đúng nhưng Điều Đó không đúng với Nguyên Chỉ”

Hoàng Dung : “hy vọng vậy”

....................

Hòa Yên Ninh : ”ta nên làm gì đây thôi tham gia với họ.. Ngọc Hằng Thu Cúc, Lâm Nhi, các ngơi đang ở đây à?”

Ngọc Hằng : ”dạ mẹ”

Chu Lâm :" Mẹ đánh đàn hạy thật đấy"

Hóa Yên Ninh :" Con dừng khen ta, ta làm gì cũng bị coi là thừa thãi, ta đánh cho vui thôi chứ hay cái gì"

Chu Lâm :" Sao mẹ nói bản thân mình như vậy"

Hòa Yên Ninh :" Không có gì, mẹ ở dây thêu một lát rồi lấy đàn ra đánh có lẽ trôi qua nửa canh giờ rồi. Thôi, chúng ta tới chỗ sinh thần đi đừng để mọi người đợi lâu

Chu Lâm :" Nhưng trước khi tới đó, mẹ phải vui vẻ lên một chút vì hiện tại gương mặt của người hơi xy xy trông khá khó coi"

Hòa Yên Ninh :" Ta biết rồi. Hả, ý con nói mặt ta xỵ xỵ như yêu quái chứ gì?"

Hà Lâm :" Con nào có ý đó"

Thu Cúc : ”sao tự nhiên lạnh quá vậy trời”

Hòa Yên Ninh : ”đúng là tự nhiên lạnh thật”

Chu Lâm : ”hơi lạnh này,,, thôi chết, mẹ à con đi một chút”

Hòa Yên Ninh : ”nè”

Chu Lâm bay ra không xa Ngao Băng bộ dạng giận dỗi, Chu Lâm : ”Băng Nhi huynh xin lỗi”

Ngao Băng : ”huynh còn nhớ tới muội sao?”

Chu Lâm  : ”xin lỗi, xin lỗi mà huynh gặp chút chuyện nên quên mất nói với phụ hoàng và mẹ chuyện của hai ta”

Ngao Băng : ”hứ” Ngao Băng khoanh tay giận dỗi

Chu Lâm ôm lây Ngao Băng: ”huynh xin lỗi mà, muội theo huynh về nha được không nương tử”

Ngao Băng : ”buông ra ai là nương tử của huynh”

Chu Lâm ôm ngực ho : ”khụ khụ”

Ngao Băng lo lắng : ”huynh sao vậy bị thượng sao?”

Chu Lâm : ”Huynh bị thương, ở con tim”

Ngao Băng khẩn trương: ”tim huynh làm sao? Cô áp mặt vào ngực Chu Lâm để cảm nhận”

Chu Lâm ôm chặt lấy Ngao Băng : ”bây giờ nó lành rồi, lúc này muội từ chối huynh nên nó đau”

Ngao Băng Cười :” Đáng ghét, dám gạt muội”

Chu Lâm : ”huynh xin lỗi, vì Từ Huynh đã chết nên huynh nhất thời quên mất muội, huynh thành thật xin lỗi”

Ngao Băng : ”cái gì? Từ Tướng Quân đã chết?”

Chu Lâm : ”đúng vậy, hiện Cửu Đầu Giao đang thay thế huynh ấy, Băng Nhi hứa với huynh dù có chuyện gì cũng đừng vì huynh mà phạm thiên điều huynh sẽ đau lòng lắm”

Ngao Băng : ”muội hứa với huynh chỉ cần không ai làm hại huynh muội sẽ không phạm thiên điều”

Chu Lâm : ”huynh hứa sẽ không để ai làm hại mình đâu”

Ngao Băng :” muội tin huynh” Ngao Băng mỉm cười hạnh phúc

Chu Lâm : ”muội theo huynh về nha huynh giới thiệu muội với mẹ”

Ngao Băng  : ”từ từ muội chưa chuẩn bị tâm lý, mẹ có chấp nhận muội là một con rồng không? Muội hơi lo”

Chu Lâm : ”đừng lo dù mẹ có phản đối huynh có chết cũng cầu thân muội”

Ngao Băng cười : ”huynh hứa rồi đó”

Chu Lâm : ”huynh hứa mình đi”

Ngao Băng theo Chu Lâm về gặp Hòa Yên Ninh

Chu Lâm : ”mẹ con về rồi”

Hòa Yên Ninh : ”Lâm Nhi, hả Ngao Băng Công chúa chẳng lẽ hai người”

Chu Lâm : ”lần này con về một là nhận tổ quy tông hai là dẫn Ngao Băng về giới thiệu với phụ hoàng và mẹ, con muốn tới Bắc Hải Cầu thân”

Hòa Yên Ninh : ”thật sao? Con tránh ra để ta ngắm kỹ con dâu của ta xem”

Ngao Băng Ngại Ngùng : ”con chào bá mẫu”

Hòa Yên Ninh :” quả là khí chất khác người, LÂm Nhi con thật biết cách chọn người”

Chu Lâm : ”thấy chưa huynh nói mà”

Hòa Yên Ninh : ”con nói gì cơ?”

Ngao Băng tinh nghịch :” dạ huynh ấy nói xấu người đó?”

Chu Lâm : ”hả? Mẹ à con không có”

Hòa Yên Ninh thấy thú vị : ”nào giờ người ta toàn khen ta, hoặc là chửi ta chưa ai nói xấu ta, nó nói gì về ta thế?”

Ngao Băng : “Con chính tai nghe huynh ấy vừa nói măt người xỵ xỵ như quỷ la sát, ai nhìn vào cũng thấy khiếp sợ"

Chu Lâm lôi Ngao Băng : ”muội nói cái gì vậy?”

Hòa Yên Ninh : ”Lâm Nhi thái độ đó là con có nói xấu ta rồi?” bà nhéo tai Chu Lâm : ”giỏi lắm dám nói xấu mẹ sao?”

Ngao Băng cười tủm tỉm,  Chu Lâm đổ mồ hôi: ”mẹ à con không có”

Hòa Yên Ninh :" Thế vừa rồi con nói với mẹ, mẹ về đó thì vẻ mặt phải vui vẻ vì hiện tại gương mặt của mẹ nhìn xỵ xỵ trông rất khó coi". Bà nghiến răng :" Đây là do con nói, không phải ta bịa đặt, Con còn chối hả. Con là muốn bị đánh đây mà"

Chu Lâm :" Con"

Hòa Yên Ninh hơi nghiêng mặt về bên trái :" À, mặt của con nhiều râu quá ha, ta chợt nhớ hồi nhỏ ta thích nhất là bứt râu người ta, cũng khá lâu rồi lên ta nhất thời không nhớ"

Hà Lâm mặt tái :" Ơ nhưng... nhưng đừng nói là"

Hòa Yên Ninh :" Nếu râu của con bị cạo sạch thì con và Đệ nhi y như đúc luôn"Nói rồi Hòa Yên Ninh dùng phép lấy đi vài sợi râu của Chu Lâm. Hoàng Dung, Ngao Băng, Ngọc Hằng, Triệu Sương, thu Cúc không nhịn dược cười" Hahahaha"

Hoàng Dung :" À giờ ta mới nhớ ra nó có sở thích cạo râu trên mặt người ta, hễ thấy kẻ nào mặt đầy râu là nó muốn cạo bằng sạch"

Hòa Yên Ninh :" Tỷ đang nói bây gì vậy, trò này là tỷ bày ra cho muội lên muội mới thấy thú vị"

Ái Quân :" Đây phải gọi là cái miệng làm họa cái thân. Ngũ hoàng tử à, chỉ mất mười sợi râu thôi mà. Ta còn tưởng nương nương cạo sạch râu trên mặt ngài đó"

Chu Lâm vuốt tay lên râu :" Ổ may quá, râu của ta"

Ngọc Hằng nói nhỏ với Chu Lâm :" Hihi, xem ra mẹ vui rồi"

Chu Lăm :" Đúng vậy. Chỉ cần mẹ vui, tỷ muốn vu khống đệ sao cũng được"

Ngọc Hằng :" Ta không có vu khống đệ à, rõ ràng Đệ vừa nói với mẹ, với lại là ái thê của đệ nói chứ ko liên quan đến ta"

Chu Lâm cười trừ

Ngọc Hằng : ”mẹ à con nghĩ là Ngao Băng đang đùa thôi, làm sao mà đệ ấy nói xấu mẹ được”

Ngao Băng : ”dạ huynh ấy nói người rất vĩ đại, vì dân vì nước không ngại mệt mỏi, là người mẹ mà huynh ấy tự hào”

Hòa Yên Ninh :” con đừng vì yêu mà nói giúp nó, tiểu tử này dám nói xấu mẹ sao?”

Chu Lâm cười khổ : ”Huhu con không có thật mà”

Thu Cúc : ”thật ra nương nương biết ngũ hoàng tử không nói xấu mình chỉ là kiếm cớ phạt cậu thôi, vì cậu khiên bà lo lắng phát điên thời gian qua”

Hòa Yên Ninh cười thầm:" hi hi, không hổ danh là đệ tử ngoan của ta, ta chỉ kiếm cớ đùa Lâm nhi thôi hi hi"

Ngọc Hằng : ”Ngao Băng muội châm thêm dầu đi”

Ngao Băng :” dạ bá mẫu nói thế con đành nói thật, huynh ấy nói người cứ ham ăn hốt uống có ngày mập như lợn”

Hòa Yên Ninh trợn mắt nắm tai Chu Lâm : ”con dám”

Chu Lâm cười khổ : “Á đau đau”

Hòa Yên Ninh dấm bốp vào lưng Chu Lâm rồi vặt tóc hắn :" Đây là do con tự chuốc lấy, đừng trách ta"

Chu Lâm khụ khụ :" ui đau đau, mẹ ta đánh ta, bây giờ, bây giờ khắp người ta đau nhức, toàn thân đều trọng thương. ui đau. Ôi cái số. Mẹ à người hết giận rồi hen"

Hòa Yên Ninh cười :" Tạm tha cho con đó"

Chu Lâm :" Huhu, tạm tha thôi hả"

Ngọc Hằng, Ngao Băng cười tủm tỉm

Ngọc Hằng : ”mẹ à hình như mọi người đang tổ chức sinh thần cho người đó”

Hòa Yên Ninh : ”tha cho con đó, chúng ta đi,à mà tỷ tỷ, mọi người đâu"

Hoàng Dung : ”ta đuổi chúng đi hết rồi”

Chu Lâm : “Lâm Nhi tham kiến hoàng dì”

Hoàng Dung :" Ta đến nãy giờ xem nó và Lâm nhi đánh nhau, mấy người cứ mải quan sát nó, không ai nói chuyện với ta"

Ngọc Hằng : ”tỷ tỷ song sinh của mẹ sao?, Ngọc Hằng xin thỉnh an dì”

Hoàng Dung : ”muội muội con nha đầu này là ai?”

Hòa yên Ninh :” ấy chết muội quên Triệu Sương muội ra đây”

Triệu Sương bước ra kinh ngạc không thôi : ”sao họ giống nhau vậy?” Triệu Sương vân tiên nhãn nghĩ : ”ồ ra là Phù Dung”

Hoàng Dung : ”con nha đầu này lại giống hệt Số Trân”

Triệu Sương nghĩ : ”ồ có một Số Trân giống hệt ta sao? thú vị đây”

Hòa Yên Ninh :  “đậy là Triệu Sương muội và hoàng thượng nhận làm nghĩa muội, còn đậy là Triệu Ngọc Hằng muội và hoàng thượng nhận làm nghĩa nữ, Triệu Sương Ngọc Hằng đó là tỷ tỷ song sinh của ta Vân Đăng Hoàng Dung”

Triệu Sương : ”tham kiến tỷ tỷ”

Ngọc Hằng : ”tham kiến dì”

Hoàng Dung : ”miễn lễ”

Hòa Yên Ninh : ”đúng rồi, sao tỷ đuổi hết mọi người”

Hoàng Dung mếu máo: ”tại chúng chỉ tổ chức sinh thần cho muội mà không tổ chức cho ta, ta ức ta đuổi”

Hòa Yên Ninh nhìn thấy bộ dang này của Hoàng Dung không khỏi tức cười, Chu Lâm, Ngao Băng, Triệu Sương, Ngọc Hằng Thu Cúc cũng cố nín cười

Chu Lâm : ”ở đây con vào Ngao Băng có Vảy của Hải Long, có tác dụng phòng thân tiêu trừ ma khí xin tặng cho mẹ và dì, chúc cho hai người thanh xuân vĩnh trú, hạnh phúc dài lâu”

Hòa Yên Ninh : ”cám ơn hai đứa”

Hoàng Dung : ”đợi đã, con mới nói cái gì? Con và Ngao Băng?”

Chu Lâm : ”à con quên, Hoàng Dì đây là Ngao Băng Bắc Hải Tam Công chúa ý trung nhân của con, lần này con về một là nhận tổ quy tông, hai là dẫn Ngao Băng về giới thiệu với mọi người, sau là muốn mời người cùng song thân con tới Bắc Hải Cầu thân, Băng Nhi Đây là Hoàng Dì tỷ tỷ song sinh của mẹ”

Ngao Băng : ”con xin chào dì”

Hoàng Dung lại ăn vạ : ”trời ơi là trời, tại sao bao nhiêu chuyện tốt đến với nó mà không đến với tui có còn thiên lý không?”

Triệu Sương, Hòa Yên Ninh lúc này không thể nhịn nổi, cười to : ”hahahaha”

Chu Huệ, Chu Hưng : ”Chu Huệ, Chu Hưng Tham kiến nương nương”

Phượng Nhất : ”tham kiến nương nương”

Hoàng Dung : ”giới thiệu với muội nó là Chu Huệ, đệ tử ta mới nhận, nó khá thông minh lanh lợi ta vừa nhìn là thích” Hoàng Dung vểnh mũi tự hào

Lúc này Đàn Phong, Hoài An cùng một tỳ nữ bế đứa bé gái vào đi vào thấy bộ dạng này của Hoàng Dung cũng cười không thôi, “mẹ Hoàng Dì, mọi người đã có mặt chỉ còn hai người tới thôi”

Hòa Yên Ninh :" Hoài An, con sao vậy? Ai chọc giận con hả"

Hoài An :" Nghĩ thôi là con thấy tức rồi. Dại tế tư Châu Linh đó......"

Hoài An kể cho Hòa Yên Ninh nghe :" Châu Linh thật quá đáng với con. Được, lát nữa ta la ả dùm con"

Hoài An :" Nghĩa mẫu, người không lên vì con mà xung dột với bà ta"

Hòa Yên Ninh :" Được, con không lên lo. Ủa, Mai nhi, mấy ngày không gặp con"

Đứa nhỏ nhìn thấy Yên Ninh, nó cười. Yên Ninh đụng một ngón tay vào má nó :" Trông lớn lên nhiều ha, con đã ăn gì chưa?"

Tỷ nữ :" Nương nương, nô tỳ vừa cho đứa nhỏ uống sữa rổi"

Hòa Yên Ninh :" Ừm, ngươi chông chừng nó khá tốt".. Hòa Yên Ninh chùm nhẹ đầu gối chân xuống như động tác quat cách một bàn chân gần giống con ếch, hai tay đưa lên má như cánh hoa đang nở :" Mai nhi, nhìn nè". Bà hát và dầu hơi nghiêng xang bên phải trái

Đang ung dung trên trời đạp mây xanh hôm nay xuống chơi

Ta hôm nay tuy buồn nhưng bỗng dưng tự nhiên thánh thơi

Đứa bé vẫy cánh tay cười :" Hi hi hi"

Hoàng Dung :" con điên"

Chu Hưng : ”lần này con tới xin cảm tạ nương nương, đây là tâm pháp thần chiếu kinh con đã chép lại một bản xin dâng trả nương nương”

Hòa Yên Ninh nhận lấy Thần Chiếu Kinh, đưa cho Thu Cúc : ”Thu Cúc Mang đi cất đi”

Thu Cúc :” dạ nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”Chu Hưng con đã lành lặng rồi, à để ta giới thiệu một chút, kế bên ta là Ngọc Hằng nghĩa nữ của ta, Triệu Sương nghĩa muội, Còn kia là Chu Lâm ngũ hoàng huynh của con”

Chu Hưng, Chu Huệ : ”tham kiến hoàng cô, hoàng tỷ và hoàng huynh”

Chu Lâm : ”miễn đi, lần sau gặp ta thì khỏi hành lễ, dám hành lễ với ta là ta đánh hai đứa đó”

Chu Hưng, Chu Huệ cười, Chu Hưng : ”tiểu đệ nghe nói Ngũ Hoàng Huynh bãn lãnh hơn người, nếu được mong ngũ hoàng huynh dạy cho vài chiêu”

Chu Lâm : ”hôm nay ta có việc ko tiện dạy cho đệ, nếu đệ không sợ chết thì sau này còn nhiều cơ hội cứ tới tìm ta đây là Tẩu tẩu của đệ Ngũ Hoàng Phi đại minh”

Chu Hưng, Chu Huệ : ”tham kiến ngũ hoàng tẩu”

Ngao Băng : ”miễn lễ”

Hòa Yên Ninh : ”à đúng rồi, Huệ Nhi sao con lại dại dột như vậy?”

Chu Huệ : ”con không hiểu ý nương nương”

Hòa Yên Ninh :” sao lại nhận tỷ tỷ của ta làm sư phụ, con thật là dại dột”

Hoàng Dung : ”nha đầu chết tiệc kia mi nói cái gì đấy?”

Chu Huệ phì cười : “con không hối hận ạ, con tin sư phụ sẽ không bắt nạt con đâu”

Hòa Yên Ninh : ”rồi con sẽ hối hận thôi”

Hoàng Dung :” đủ rồi nhé có tin ta bẻ cổ mi không?”

Hòa Yên Ninh : ”eo ơi, muội sợ, thách tỷ đó”

Chu Lâm và mọi người thấy hai tỷ muội thế này không khỏi bậc cười

Thu Cúc : ”nương nương và thân vương quả thật là tình thân mến thương”

Hoàng Dung, Hòa Yên Ninh đồng thanh : ”câm ngay, nếu không mi sẽ chết”

Thu Cúc : ”dạ nô tỳ biết lỗi”

Hoàng Dung, Hòa Yên Ninh nhìn chằm chằm : ”đã bảo là câm ngay, muốn chết à”

Ngọc Hằng : “mẹ à, hai người đừng đánh nhau chứ”

Hoàng Dung, Hòa Yên Ninh : ”Câm Ngay”

Đàn Phong : ”mẹ à có gì không ổn sao?”

Hòa Yên Ninh : ”tỷ ấy đạp chân ta”

Hoàng Dung : ”là nó đạp chân ta”

Đàn Phong và mọi người nhìn xuống thấy hai bà đang đạp nhau không khỏi phì cười

Chu Lâm cũng khá bất ngờ khi biết mẹ mình có khía cạnh thú vị này

Chu cao Túc bên ngoài chạy vào : ”Bà Ơi”

Hòa Yên Ninh đạp Hoàng Dung ra bế Chu Cao Túc : ”Túc nhi con tới chơi với bà sao?”

Hoàng Dung bất ngờ nên té dập mông : ”ui da con nha đầu chết tiệt này”

Đàn Phong, Ngao Băng đỡ Hoàng Dung lên : ”dì à không sao chứ?”

Hoàng Dung : ”hai đứa đứng ra cho ta đạp xem có sao không”

Hòa Yên Ninh : ”ấy chết xin lỗi nha tỷ tỷ”

Hoàng Dung : ”xin lỗi cái đầu mi,thù này ta sẽ trả hôm nay tạm tha cho mi”

Hòa Yên Ninh mặc kệ ăm Chu Cao Túc cười đùa với nó : ”đi thôi Túc Nhi kệ Tỷ Ấy”

Chu Cao Túc : ”dạ hì hì”

Hoàng Dung : ”đứng lại nha đầu chết tiệt” Hòa Yên Ninh ẵm Chu Cao Túc đi ra, A Vàng theo sau dưới chân

Phượng Nhất : ”chú chó thật đáng yêu”

Chu Cao Túc :” Tiểu Ca Ca, Ẵm nó thử đi”

Phượng Nhất đưa tay rờ A Vàng, A Vàng gruuu nó thủ thế không cho Phượng Nhất chạm vào

Phượng Nhất sợ hãi, nên hù lại gruuu, A Vàng sủa inh oi Âu Âu Âu Âu Âu

Đàn Phong và mọi người thấy không khỏi buồn cười đi theo sau

Hoàng Dung bất lực đi theo sau

Thu Cúc : ”nương nương thiên vị thật, khi công chúa lên tiếng thì mắng người còn thái tử phi thì không?”

Ngọc Hằng : ”nói nhảm gì vây,Thái Tử Phi cùng mẹ ta chiến đầu cùng nhau, còn ta mới tới ngươi so sánh kiểu gì vậy?”

Thu Cúc : ”nô tỳ biết rồi”

Đàn Phong : ”Chu Lâm, Ta nghe nói đệ đã nhận tổ quy tông”

Chu Lâm : ”quả thật là vậy, Đậy là Ngao Băng ý trung nhân của đệ”

Đàn Phong : ”chào muội, không biết muội là thiên kim nhà nào vậy?”

Ngao Băng : ”chào tỷ, muội là Bắc Hải Tam Công chúa”

Đàn Phong kinh ngạc: ”Bắc Hải Tam Công Chúa?”

Chu Hưng, Chu Huệ : ”Bắc Hải Tam Công chúa nói vậy là con gái của Bắc Hải Long Vương”

Ngao Băng : ”Đúng đó”

Chu Hưng, Chu Huệ, Đàn Phong, Thu Cúc mắt chữ O miệng Chữ A

Ngao Băng : ”ta là rồng một số đạo lý loài ngươi ta có chút không hiểu, có gì sau này nhờ mọi người giúp đỡ cho”

Chu Huệ : ”Ngao Băng tỷ tỷ, cho muội hỏi”

Ngao Băng : ”muội hỏi đi”

Chu Huệ : ”tỷ là rồng huynh ấy là ngươi long nhân khác biệt, có thể hạnh phúc sao?”

Hòa Yên Ninh nghe câu này cũng dừng bước : ”Lâm Nhi, chuyện này quả thật ta chưa từng nghe long nhân có câu chuyện nào hạnh phúc”

Chu Lâm : ”con…”

Ngao Băng : ”về vấn đề này xin mọi người yên tâm, long tộc của con là thoải mái thành thân, không chịu sự bó buộc của Thiên Điều, con những câu chuyện mọi người nghe là do bản thân người phàm không được Long Vương hạp nhãn nên Long Vương lấy thiên Điều làm cớ, để chia cách họ, thật ra thì nếu Long Vương thấy thích bản thân ông cũng thành thân như thường, cái gọi là phạm thiên điều là do thần tiên của thiền đình và một yêu quái nào đó bị tố cáo chứ yêu tộc cùng nhân tộc cũng phối hôn quá trời nhưng có ai phạt đâu, chẳng qua ai xui bị kẻ khác ghét nên thiên điều tìm tới”

Chu Huệ : ”ra là vậy, tỷ tỷ, mấy vị long thái tử có soái không?”

Ngao Băng bậc cười  : ”có soái nhất là nhị ca của ta”

Chu Huệ : ”nhị ca của tỷ là ai?”

Ngao Băng :” huynh ấy là đệ tử của Hiển Thánh Chân Quân Nhị Lang Thần, Hoàng Hà Ty Vũ Đại Long Thần Ngao Thân, khá nổi danh, muội từng nghe nói tới chưa”

Chu Huệ : ”câu chuyện đó muội có nghe nó là thật sao?”

Ngao Băng : ”không sai, những gì trong Thạch Cảm Đang truyền Kỳ nói về nhị ca của tỷ không sai chút nào, nhị ca của tỷ bất mãn thiên đình chém oan dượng, nên luôn đối đầu với thiên Đình bị Khuê Can lợi dụng tàn hại bá tanh may mà lúc đó Võ Thánh Thiên Tôn Thạch Cảm Đang hàng phục huynh ấy và cùng nhau lập công nên huynh ấy được ân xá và ban thưởng”

Chu Huệ : ”nè nè tỷ có gặp Thạch Thánh chưa?”

Ngao Băng : ”Thạch Thánh, Hiển Thánh Thì ta gặp nhiều rồi, chỉ có Đại Thánh là ta chưa có cơ hội gặp”

Chu Huệ : ”hôm nào dẫn muội đi gặp với”

Ngao Băng :” ta thấy họ nhiều đến phát ngán luôn đó, muội đi làm gì?”

Ngọc Hằng : ”Ngao Băng Muội có điều không rõ, trong số chúng ta chưa từng có cơ hội như muội, nên nếu có thể cho ta đi với”

Hòa Yên Ninh : ”nếu co cơ hội dẫn ta theo với”

Ngao Băng : ”dạ được rồi, con hiểu rồi nếu có cơ hội con sẽ dẫn mọi người đi”

Hòa Yên Ninh : ”nè nè con có gặp thiên hậu nương nương chưa?”

Ngao Băng : ”Thiên Hậu Nương nương con gặp nhiều đến phát chán luôn đó, à đúng rồi nếu mẹ muốn gặp thì vào ngày đại hôn của con nhớ có mặt, vì Thiện Hậu Nương nương là một trong những khách mời của phụ vương con”

Hòa Yên Ninh : ”con nói thiên hậu nương nương là khách mời sẽ tới dụ ngày đại hôn của hai đứa”

Ngao Băng :” dạ đúng”

Hòa Yên Ninh : ”vậy ta nhất định phải có mặt”

Ngọc Hằng :" Mẹ, con có thể biết vì sao người rất kính trọng Thiên Hậu nương nương không?"

Hòa Yên Ninh :"Nói ra thì đây cũng là cái duyên của ta Thiên Hặu nương nương từ bi, độ hóa chúng sanh, khuyên người ta hướng thiên theo phật pháp, Ví dụ như yêu phán, bà ấy cũng từng được Thiên Hậu nương nương độ hóa lên nhặn ra lỗi sai của mình"

Triệu Sương :" Còn tên Triệu Hàn Vũ và Trần Phù Dung thì không, hai kẻ này chấp mê bắt ngộ, vì tham vọng bản thân mà không tiếc hãm hại huynh đệ tỷ muội"

Hòa Yên Ninh cười :" Triệu Hàn Vũ chỉ cần có lợi với hắn không chuyện gì là không làm, nhưng Trần Phù Dung đáng trách thì it mà đáng thương thì nhiều, cô ấy chỉ vì một người đàn ông, vì Triệu Hàn Vũ lăng nhục lên mới vậy. Cuối cùng chọn con đường tu luyện ma công rồi kết cục bị chính muội muội mình niệm trú trong thiên y vô phùng mà chết"

Triệu Sương :" Cũng phải, khi lâm vào bước đường cùng, khó tránh con người ta không nảy ý niệm sân hận tà ác"

Hòa Yân Ninh thở dài :" A Di Đà Phật. Đúng là tội lỗi"

Triệu Sương nghĩ thầm :" Đúng là muội muội, dù tỷ tỷ đúng hay sai, vẫn bênh vực tỷ tỷ tới cùng". Cô nói :" tỳ tỷ, y phục tỷ vửa may xong có phải là Thiên y vô phùng trong truyện Hoài Ngọc không?"

Hòa Yên Ninh :" Điều này ta không chắc chắn". Bà cầm một sợi chỉ cho mọi người xem"

Ái Quân :" Hả, sợi chỉ phát sáng kìa. Điều này cò nghĩa sợi chỉ cảm nhận được trong tâm muội rất yêu thích từng công việc muội làm, trong đó có cả may lên sợi chỉ phát ra ánh sáng có thể tự sinh trường và phát triển. Vậy là muội học thành công vô phùng chất phát rồi, chúc mừng muội nha"

Thu Cúc :" Vô phùng chất phát, nghĩa là gì vậy?"

Hòa Yên Ninh :" Cái được gọi là vô phùng chất phát là chỉ đường khâu không vết nối cũng không có đường thêu. Vô phùng chất phát cần aư tỷ mỷ về kỹ thuật cao"

Triệu Sương :" Nhưng xưa nay rất khó có ai học thành công vô phùng chất phát, dù biết kỹ thuật nhưng không có sự kiên trì cũng vô ích"

Hòa Yên Nịnh :" Ta là người phàm, học thành thục vô phùng chất phát là cơ duyên. Lời đồn có được thiên y vô phùng sẽ được làm bá chủ tam giới không hẳn là sai nhưng tiếc là Vô phùng thiên y ngoài ngọc đế sở hữu ra thì những vô phùng thiên y khác đều không thể so sánh được có chăng là số vô phùng thiên y đó ít pháp lực và chiếc áo do ta may bằng vô phùng chất phát cũng vậy, cho dù Nó chỉ là phế phẩm cùng lắm là có chút pháp lực Còn thiên y vô phùng thật sự là ngọc đế sở hữu"

Triệu Sương, Ngọc Hằng, Thu Cúc, Ngao Băng, Hà Lâm mắt chữ o mồm chữ A :" Hả"

Triệu Sương :" Vậy chức văn tiên tử đó"

Hòa Yên Ninh :" Thật ra Thiên Hậu nương nương từng nói với ta Thiên y vô phùng là một chiếc áo, Cái gọi là Thiên y vô phùng không chỉ biết học vô phùng chất phát, nguyên liệu chính của nó chính là Thiên Uy. Nên những người có khả năng này không nhiều, tránh lạm dụng thiên uy, mà những người biết vận dụng thiên uy không ai hơn Ngọc Đế. thường trên thiên đình chỉ có một hoặc hai vị tiên tử chịu trách nhiệm về thiên y vô phùng và ngài cũng không cho phép họ tạo ra nhiều để tránh lạm dụng. Vì vậy mà Thiên y vô phùng mới trở lên quý do số lương không nhiều, và kẻ chịu trách nhiệm về nó cũng có giới hạn- Chứ bản thân Thiên Y nó chưa gọi là pháp bảo tuyệt thế - So với đông hoàng chuông thì vô phùng thiên y chỉ là tấm vải rách - Chất liêu quan trọng nhất của nó là thiên uy Còn nếu ko nó chỉ là chiếc áo thông thường ko đáng giá"

Ngọc Hằng :" À, là vậy"

Triệu Sương :" Hơn mấy trăm năm qua ở yêu giới có lời đồn chỉ cần kẻ nào có được Thiên y vô phùng sẽ được làm bá chủ tam giới ccều là những kẻ vô tri đồn ra"

Hòa Yên Ninh :" Đúng như vậy, nếu như có được Thiên Y Vô Phùng là thống trị tam giới thì người làm ra nó đã lên ngôi bá chủ tam giới từ lâu rồi, và một khi làm ra hành động này thì Tam Thanh và Ngọc Đế sẽ ngồi yên sao? nên ta dám khẳng định có được Thiên Y Vô phùng thống trị tam giới nó là đồn nhảm"

Triệu Sương :" cũng có lý. Với lại vừa rồi muội, Ngọc Hằng, Lâm nhi, Thu cúc, Ái Quân nhìn dáng vẻ muội ngồi may, đánh dàn trông rất đẹp tới nỗi quên mất tỳ đã hơn 40"

Ngọc Hằng:" Mẹ, người cho con xem tranh và áo người vừa thêu đi"

Hòa Yên Ninh :" Ta....Lát nữa ta cho con và mọi nguời xem" Bà tranh lòng rồi nghĩ :"Ta muốn khoe tranh ta thêu cho Hoàng Thương biết trước nhưng.... Liệu rằng ta có lên khoe không?"

Ngọc Hằng :" Dạ "

Hoài An :" Con đọc trong sách nói, Thiên y vô phùng chỉ có tiên nữ chuyển thế mới may được. Không lẽ... không lẽ nghĩa mẫu là tiên nữ hạ phàm"

Hòa Yên Ninh cười nhéo tai Hoài An :" Con đang nói gì vậy?"

Hoài An :" Đúng mà, dung mạo người xinh đẹp rạng rỡ vậy, thân hình khỏe mạnh cân đối, lại có khi chất đáng yêu dù xảy ra bao nhiêu truyện. Nói người là tiên nữ hạ phàm cũng không có gì là quá"

Ngọc Hằng :" Tỷ cũng nghĩ vậy"

Chu Huệ :" Con cũng nghĩ vậy luôn

Hòa Yên Ninh :" Ba con đó, mơ mộng gì vậy hử"

Ngao Băng :" Thì họ nói bá mẫu là Tiên Nữ hạ phàm đó"

Hòa Yên Ninh cười :" Thôi kiểu đó đi, bốn người mà đi nói ra ngoài không chừng người ta sẽ nói mấy người bị điên đó"

Ngọc Hằng, Hoài An, Ngao Băng :" Dạ"

Đàn Phong :" Mẹ, con không thể không thừa nhận dạo này nhìn mẹ trông rất đáng yêu. Thật đó"

Hòa Yên Ninh :" Gì vậy"

Đàn Phong cười :" i hi. Chúc mẹ mãi mãi giữ được nét đáng yêu như hiện tại, cho dù có xảy ra truyện gì"

Hoài An, Ngọc Hằng :" Chúc mẹ mãi mãi dáng yêu như bây giờ , tiên nữ nha"

Hòa Yên Ninh :" Thôi được, cảm ơn các con"

Hoàng Dung :" Nó đáng yêu, vậy còn ta"

Đàn Phong :" Hoàng dì cũng có chút đáng yêu nhưng so với mẹ con thì kém lắm"

Ngọc Hằng :" Với lại con thấy dì mập hơn một chút so với mẹ con"

Chu Lâm " Lâm nghĩ :" Thì mẹ vốn là tiên nữ hạ phàm mà"

Hoàng Dung :" Bây giờ là tình hình gì đây, mấy người đứng về phía nó cùng nhau tẩy chay ta phải không?"

Đàn Phong :" Tụi con không có ý đó"

Chu Lâm cười :" Mẹ à đại hôn của con mẹ là người đầu tiên không được vắng mặt đó”

Hòa Yên Ninh : ”mẹ biết rồi, ôi trời ơi, thông gia là long vương biết lấy cái gì làm sính lễ đây”

Chu Lâm  : ”mẹ đừng lo lắng con sẽ tìm cách không để hoàng gia chúng tra lép vế trước long tộc đâu”

Hòa Yên Ninh : ”không đây phải là thứ mẹ nên nghĩ, ôi trời, không thể để Ngao Băng Thiệt Thòi Theo con được”

Ngao Băng : ”con không đòi hỏi gì đâu, chỉ cần ngươi đừng chê con thân phận rồng là được rồi”

Hòa Yên Ninh : ”chỉ cần con một lòng với Lâm Nhi, và không gấy bất lợi cho Đại Minh ta cầu còn không được”

Ngao Băng :” con cám ơn bá mẫu, à không con cám tiên nữ. Ôi quên, con cảm ơn mẹ”

Hòa Yên Ninh : ”hoang nghênh con bước tới nhà ta” bà một tay cầm tay Ngao Băng một tay cầm tay Đàn Phong : ”có hai đứa con làm con dâu ta quá hạnh phúc rồi, tỷ tỷ à muội vui quá”

Hoàng Dung cáu : ”Biết Rồi”

Hòa Yên Ninh :  “tỷ sao vậy mọi khi tỷ sẽ chúc mừng muội mà”

Hoàng Dung : ”riêng hôm nay thì không, hừ”

Hòa Yên Ninh : ”lạ nhỉ ta làm gì sai để tỷ ấy giận sao, không lẽ vì cú đá lúc nãy”

Đàn Phong :” mẹ à, đây là lỗi của tất cả chúng ta, mẹ và hoàng dì là tỷ muội song sinh trong khi ai cũng muốn làm sinh thần cho mẹ, nhưng chẳng một ai nhớ rằng hôm nay cũng là sinh thần của hoàng dì nên hôm nào chứ riêng ngày này là hoàng dì sẽ không thể nào vui nổi”

Hòa Yên Ninh : ”chết thật, ta lại vô tâm quên mất chuyện cơ bản này, nè mấy đứa nhanh chóng chuẩn bị quà cho tỷ ấy mau”

Đàn Phong : ”dạ tụi con đi làm ngay”

Châu Linh, Như Song, A Lý, Tanh Ninh tới :" Chúng thần tham kiến nương nương"

Hòa Yên Ninh :" Miễn lễ. Châu Linh, ta đang định tìm cô, tại sao vô duyên vô cớ cãi lại Đàn Phong và gây chuyện với Hoài An hả"

Châu Linh :" Cũng chỉ vì người đó, người nhìn đi A Lý Tanh Ninh vì sinh thần của người mà bị ong đốt đày mặt. Cộng thêm mọi người cất công tổ chức sinh thần cho người. Tại sao người không tới chứ?"

Hòa Yên Ninh :" Vừa rồi cô dẫn theo A Lý, Hoài An, Tanh Ninh, Như Song đi phải không?, Vậy tại sao mấy đứa bị ong đốt mà cô lại không bị hả. Thấy chúng bị ong đốt thì ít ra cô phải kêu chúng quay về hoặc là cô dùng phép ngăn cản lũ ong chứ. Pháp lực của cô đâu, vứt vào sọt rác rồi à. cô đứng đó làm bù nhìn à"

Châu Linh :" Ta có kêu chúng không hái quả nữa nhưng chúng cố tinh trèo cây, ta có ngăn cản nhưng chúng không nghe. Ta làm phép nhưng lạ thay lũ ong không đi"

Hòa Yên Ninh :" Vậy ít ra cô cũng phải báo cho Lâm nhi biết mà ngăn cản chứ"

Châu Linh :" Điều này..."

Hòa Yên Ninh :" Lưu lão phu nhân, ba đứa. Đây là thuốc trị thương do ong đốt, phu nhân và mấy đứa nhận đi"

Mai Ngọc Lâm, A Lý, Tanh Ninh, Hà Như Song :" Đa tạ nương nương"

Hòa Yên Ninh :" Châu Linh. Nói sao đi nữa gia đình của An nhi vì đại trận thiên lý thực tai mà chết, đó là sự thật. Cô thử nghĩ xem Hoài An nó chỉ lả một thiếu niên 14 15 tuổi. Một đứa bé có hạnh phúc gia đình, có đủ tình thương yêu của cả cha và mẹ. Vặy mà chỉ trong một đêm thảm họa nửa trời đã thiêu sạch nhà ở lẫn cha mẹ nó, hai tỷ muội nó vừa đi học nhà bạn về chứng kiến thảm họa đó. Cô thử nghĩ xem nếu dịa vị của cô hoán đổi, cô là An nhi An nhi là cô. Liệu rằng cô có tha thứ cho nó không?, cô đừng nói với ta là không. Cống Cát Châu Linh. Cô thử nghĩ lại đi, cô nói An nhi như vậy ta muốn hỏi cô cô còn có lương tâm nữa hay không?"

Ngọc Hằng :" Mẹ ta nói đúng đó, cô đúng là vô lương tâm"

Châu Linh :" Chỉ trách cha mẹ nó quá vô dụng, cả khả năng tự vệ cũng không có"

Hòa Yên Ninh :" Khả năng tự vệ. Được, giả sử bây giờ Ngưu vương bất ngờ bắt cô, cô tự vệ thế nào? Với lại cha mẹ của An nhi chỉ là dân thường, mấy bọn ranh con trên giang hồ cũng đánh không lại, nói gì tới việc thoát ra khỏi nhà thoát khỏi lửa trời chứ. Họ đâu phải là cao thủ gì. Tỷ muội An nhi vì lỏng hiếu thảo mà cố gắng học tập để tương lai được tốt đẹp hơn, để báo hiếu phụ mẫu. Kết quả thế nào?. Lẽ ra cô lên làm gì bù đắp cho An nhi chứ không phải châm chọc vào nỗi đau của nó như vậy"

Đàn Phong :" Châm chọc vào nỗi đau của người khác, lần này cô sai quá sai rồi. Còn cãi nữa hả"

Châu Linh :" Châu Linh ta định dạy nó vài chiêu xem như bù đắp, vậy mà nó chả biết điều gì cả"

Hoài An :" Dạy vài chiêu. Xin lỗi tôi không có phần phước này. Ta học theo nghĩa mẫu ta cho dù thế nào cũng tuyệt đối không luyện ma công. Bà muốn dạy ta chiêu gì? Giết người, uống máu ăn sống trẻ sơ sinh, hay là ăn sống động vặt"

Hà Như Song :" Mẹ à, lần này mẹ sai rồi mẹ mau xin lỗi nghĩa mẵu, thái tử phi và Hoài An cô nương đi"

Châu Linh :" Con...ngay cả con cũng chống đối ta à"

Hà Như Song : "Nương Nương đúng có chút không phải, nhưng mẹ càng sai hơn, mẹ à vì Song Nhi thôi đi mà"

Hòa Yên Ninh :" Vậy ta hỏi cô, Châu Linh đại tế tư. thế nào là biết điều"

Châu Linh :" Là cư sử đàng hoàng, lễ phép với người khác. Đừng ỷ lại vào địa vị mà làm ra hành động khiến người ta ghét"

Hoài An :" Ai ghét chứ bà ghét ta thì ta không quan tâm"

Hòa Yên Ninh :" Biết điều là cư xử đúng mực, lễ nghĩa, quan tâm đến tâm lý của người khác, từ đó đưa ra lời nói, hành động đúng đắn. Biết điều là biết xử sự với những người xung quanh mình, theo nguyên tắc mình vì mọi người để mọi người quý mình. Vặy cô đã bao giờ nghĩ cho Hoài An chưa"

A Lý, Tanh Ninh :" Đúng đó, lần này Châu Linh sai rồi, ngừi mau tạ lỗi với nươngvnương và mọi người đi"

Châu Linh : "nương nương nếu Châu Linh này ân oán rõ ràng,,, nếu Hoài An muốn trả thù Châu Linh này quyết không bỏ trốn, nhưng xin hỏi nương nương người từ bi thật sao? vậy nếu thần giết Thái Tử người có nhập ma như thần không"

Hoài An :" Hứ. Nếu cô giết Thái tử thì nghĩa mẫu ta chỉ tìm cô để tính sổ, không bao giờ luyên lụy tới người dân vô tội. Nghĩa mẫu ta tấm lòng hiền lành, tuyệt đối không giống như cô hợp tác với Tiêu Di và Thiên ma bày ra thiên lý thực tai đại trận và nhiều trận pháp tàn ác khác để hủy diệt chúng sanh, gây thiệt hại cho Nữ quốc ta. Hứ. Nghĩa mẫu ta đồng ý làm bạn với cô là may mắn của cô rồi"

Triệu Sương :" Đúng vậy. Cống Cát Châu Linh. Tại sao trên đừi này lại có người quá đáng như cô Hoài An bị mất người thân, cô không an ủi cô ấy một chút nhi thôi, đàng này lại châm thêm dầu vào lửa cãi lại tỷ tỷ ta và Đàm Phong. Loại người như cô sau khi chết đi sẽ dầu thai làm quái vật"

Châu Linh :" Cô". Bà dơ tay tát Triệu Sương thì Đàn Phong bắt lại :" Cống Cát Châu Linh. Ở đây không phải chỗ để cô làm càn"

Châu Linh :" Người buông ra. Mấy người các ngươi hãy nhớ đó, muốn trở mặt thì Châu Linh ta hầu tới cùng"

Hòa Yên Ninh :" Châu Linh, Lên Biết tự trọng , cô thôi đi"

Châu Linh :" Mấy đứa nó hỗn láo với ta như vặy mà người còn bao che chúng sao?. Hỗn láo với trưởng bối như vậy à"

Hòa Yên Ninh :" Đây là đang nói tới đạo lý không nói tới tuổi tác. Trưởng bối thì có quyền gây sự la mắng vô cớ với hậu bối hả"

Triệu Sương :" Không sai, Trưởng bối thì có quyền vô lý hay sao?Cho dù là ai, cố tình gây sự cũng bị la mắng như thường thôi. Đại tế tư Châu Linh, cô nên nghĩ lại đi"

Châu Linh :" Ta không cần nghĩ gì cả. Cống Cát Châu Linh này làm chuyện không thẹn với lòng, các ngươi sinh sau đẻ muôn chưa từng nghe danh Đại Pháp sư Thiếc Nương Tử nên mới bênh vực bất chấp như vậy thôi, nương nương Châu Linh xem người là bạn bất mãn thay những đứa trẻ này nên lên tiếng còn ân oán với Hoài An, Châu Linh sẵn sàng chờ nó tới báo thù"

Triệu Sương: : "này này cô quá đáng vừa thôi chứa"

Châu Linh :" nếu cô không phục cứ nhào vô"

Triệu Sương : "hay lắm lâu rồi ta chưa đánh nhau đó"

Hoàng Dung :" Im hết đi"

Ngọc Hằng :" Tất cả mọi người ở dây đều chứng kiến. Mẹ ta nói vậy là đúng hay sai"

Mọi người đều nói :" nương nương nói không sai"

Ngọc Hằng:" Cô thấy chưa, người như cô không trở thành tội phạm hơn nữa còn được chết đi sống lại. Đúng là thiên đạo bất công"

Châu Linh :" cô.....được được Châu Linh ta hôm nay đã lãnh giáo rồi, nương nương chúc mừng người, Châu Linh cáo từ"

Hà Như Song giữ Châu Linh lại :" Mẹ....Nương nương, thái tử phi, ngũ hoàng tử, hai vị công chúa và mọi người. Mẹ Như Song làm sai Như Song ở đây xin được tạ tội"

Châu Linh : "Song Nhi đứng dậy, Công Cát Châu Linh của nữ quốc đã chết khi chiến với Thiên Ma, ta vì con nên mới trở về đây, vốn xem ai đó là bạn nhưng kẻ ta xem là bạn lại đứng về phe kẻ khác đối phó ta, Song Nhi mẹ ở nhân gian đã chết mẹ trở về Ma giới đợi con"

Hà Như Song : "mẹ à... con xin mẹ đó xem như vì con đi"

Châu Linh : "Song Nhi kiên cường lên, mẹ chỉ vì con còn kẻ khác mẹ không quan tâm, Hoài An nếu mi muốn trả thù cứ tới tìm ta, Châu Linh Tuyệt Không trốn"

Hòa Yên Ninh : "này đứng lại, bạn thì bạn nhưng chúng là con ta, nếu kẻ khác ức hiếp cô ta sẽ ko đứng về phía họ, nhưng cô là bạn ta còn bắt nạt con ta mà muốn ta ủng hộ cô là cái thá gì"

Quách Quyền : "Hoàng Thượng giá Đáo"

Mọi người :" Tham kiến Hoàng Thượng"

Chu Nguyên Chương :" Bình thân"

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.