Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh thần đáng nhớ (6) Hòa giải

Tiểu thuyết gốc · 7429 chữ

Nhóm người : ”tạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”Từ xa đã nghe cãi nhau, hôm nay là ngày vui của Yên Ninh, các ngươi ăn no rảnh quá đi kiếm chuyện cãi nhau hay sao?”

Triệu Sương : ”Bẩm Hoàng Thượng, Cống Cát Châu Linh này thật không biết điều, ỷ là trưởng bối bắt nạt Hoài An, mọi người chỉ lên tiếng bất bình thôi”

Đàn Phong : ”đúng vậy đó phụ hoàng Châu Linh buôn lời bất kính với mẹ nên Hoài An Lên Tiếng, nhưng Châu Linh không biết hối cải còn to tiếng với Hoài An”

Chu Nguyên Chương : ”Châu Linh có chuyện này sao?”

Châu Linh : ”bẩm Hoàng Thượng, là họ chủ động chọc giận thần trước”

Triệu Sương: ”cô ta gây hấn đó thưa Hoàng thượng còn đòi Giết Thái Tử xem Nương Nương có nhập ma như cô ta không”

Chu Đệ rút kiếm: ”Châu Linh Cô mau nói cho rõ ràng cho ta nếu không Chu Đệ Ta Không khách khí”

Châu Linh : ”Thái Tử, thôi bỏ đi, các người là người thân nên hùa nhau nói ta có tội, ta có biện minh mình vô tội cũng vô nghĩa,  Như Song người ta là người thân đối phó ta còn con thì sao? Không phải vì con ta không ở đây để chúng chửi ta đâu”

Hoài An : ”cô sai rõ ràng còn không nói lý, đúng là không biết sống chết”

Châu Linh : ”nha đầu chết tiệt kẻ không biết sống chết chính là mi đó”

Đàn Phong : ”cô nói đủ rồi đó”

Chu Nguyên Chương : ”đủ rồi, tất cả câm hết cho trẫm,  Lan Ngọc ngươi có chứng kiến toàn bộ sư việc dẫn đến cãi nhau không?”

Lan Ngọc : ”bẩm hoàng thượng, nô tỳ có chứng kiến”

Chu Nguyên Chương : ”được ngươi thuật lại toàn bộ không được sót một chữ, cũng không được thêm một chữ”

Lan Ngọc : ”Nô Tỳ tuân chỉ... sự việc là .......”

Chu Nguyên Chương :” còn gì nữa không?”

Lan Ngọc : ”tiếp theo hoàng thượng đã tới nên nô tỳ nghĩ không cần nói”

Chu Nguyên Chương : ”Lan Ngọc Có nói sai chữ nào không?”

Thu Cúc :” Hoàng Thượng rõ ràng Châu Linh Không đúng”

Hoài An : ”dạ Đúng đó là Châu Linh Sai”

Bốp, Bốp Chu Nguyên Chương tát vô mặt Hoài An và Thu Cúc : ”trẫm đang hỏi Lan Ngọc Nói đúng không? Ai cho phép các ngươi lên tiếng tranh cãi hả?”

Hòa Yên Ninh : ”bọn chúng không hiểu chuyện xin hoàng thượng nể tình thần thiếp bỏ qua cho chúng”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm cảnh cáo thêm một lần trẫm đang nói chuyện, chưa cho phép thì cấm lên tiếng, Lưu Lão Phu Nhân ở đây bà là trưởng bối, và không thân với một bên nào, bà nói đi Lan Ngọc nói có đúng không?”

Mai Ngọc Lâm : ”Bẩm Hoàng thượng, Lan Ngọc Cô nương nói không sai, không thêm không bớt một chữ?”

Chu Nguyên Chương : ”đầu tiên trẫm nói nàng Yên Ninh, Châu Linh có phải bạn của nàng không? Thứ nàng nên làm là hòa giải chứ không phải hùa Theo Hoài An, Công Kích Châu Linh như vậy”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp đã biết rồi thưa Hoàng Thượng”

Triệu Sương : ”Hoàng Thượng thần muội không phục, nếu không phải Châu Linh nói tỷ tỷ không biết điều thì Đàn Phong và Hoài An cũng không lên tiếng, dù sao đi nữa Châu Linh cũng hại chết người nhà Của Hoài An nên nó tức giận nó nói vài câu, nhưng bà ta không bỏ qua còn cô tình ra tay với Hoài An còn đòi đánh cả thần muội, tẩu tẩu lên tiếng bênh vực tỷ ấy có lỗi gì chứ?”

Chu Nguyên Chương rủa thầm : ”đúng là không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò”

Đàn Phong : ”Đúng đó phụ hoàng, Châu Linh lấy cái quyền gì? Ra tay đánh người chứ, bộ không cãi được là ra tay đánh người sao?”

Ngọc Hằng : ”Phụ hoàng con cho rằng nếu bà ấy không nói về mẹ như vậy và ra tay với Hoài An thì không bị nói như vậy rồi, lại còn nói muốn giết thái tử để mẹ nhập ma”

Chu Nguyên Chương : ”đủ rồi, câm hết đi cho trẫm, Châu Linh cô vì bất mãn thay A Lý Tanh Ninh, lên tiếng bất bình cô không sai, hơn nữa Yên Ninh nàng nhớ kỹ một chi tiết, là Hoàng Dung đã nói nếu nàng không tới thì sao? Châu Linh mới đáp lời, Châu Linh là nói với Hoàng Dung không hề đụng chạm gì tới Hoài An, Thế mà các ngươi đứng đây công kích là thế quái nào?, nhưng nói đi phải nói lại, Châu Linh tuy có ý tốt, nhưng Yên Ninh là ái phi của trẫm, là nương nương của Minh Triều, về thân phận thì đó là bất kính, hơn nữa nương nương tới trể không phải là không tới nên cô nói nương nương không biết điều là sai, trẫm nói có sai không Châu Linh”

Châu Linh :” Hoàng Thượng nói không sai, Châu Linh Quả Thật có lời mạo phạm nương nương, ở đây xin tạ tội với nương nương

Hòa Yên Ninh : ”ta không trách cô nhưng cô nên xin lỗi Hoài An”

Chu Nguyên Chương : ”Châu Linh cô là trưởng bối hơn thua với một đứa trẻ cô không thấy nhục à” ông truyền âm cho Châu Linh : ”nó chỉ là con tiểu nhà Đầu cô nể mặt Trẫm hạ thủ lưu tình” ông nói tiếp : ”Châu Linh ta biết cô bây giờ là thành viên của Hoàng Tuyền Ma Cung tại ma giới không liên quan tới Minh Triều Hay nữ quốc, cô ở đây là vì Như Song, nhưng Hồ Duy Dung có thể vì Nguyệt Giao mà nhẫn nhụt, một bước quỳ ba bước lạy, còn Châu Linh Cô đã vì Như Song làm những gì? Cô thừa biết Hoài An là nghĩa nữ của Nương Nương, là tỷ muội tốt của Như Song, cô hơn thua với Hoài An, không phải khiến Như Song đau lòng sau, trẫm hy vọng cô suy nghĩ lại, hơn nữa cô là trưởng bối, làm sao cho hậu bối chúng nể, đừng để chúng chửi, cô nên xem lại đi”

Châu Linh : ”Châu Linh đã hiểu thưa hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”còn Về Phong nhi, con thân là Trữ quân nữ quốc, trẫm vốn nghĩ con là người trước sau rõ ràng không ngờ con lại hùa theo Hoài An, trẫm hiểu dù gì nữ quốc cũng bị Châu Linh phá hủy con khó mà có thiện cảm, nhưng con cũng không nên không biết trước sau, mà đã nói người ta như vậy”

Đàn Phong : ”con đã biết thưa phụ Hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”Hoài An hôm nay kẻ sai nhất chính là con, lỗi thứ nhất hôm nay là sinh thần của Nương Nương, con lại vì thù hận của cá nhân mà gây ảnh hưởng tới không khí buổi tiệc, lỗi thứ hai Như Song là hảo tỷ muội của con có đúng không?’

Hoài An : ”thựa hoàng thượng, lỗi thứ nhất thì con nhận nhưng Như Song là tỷ muội của con thì liên quan gì tới Châu Linh”

Chu Nguyên Chương : ”nếu trẫm chửi cha mắng mẹ con thì con cảm thấy như thế nào? Con xúc phạm mẹ của Như Song mà bảo xem Như Song là tỷ muội sao? Về điểm này con thua xa cả Bạch Ngọc Đường, Lâm Nhi con còn nhớ cái lần Bạch Ngọc Đường bị phạt không?”

Chu Lâm :” dạ con vẫn còn nhớ Bạch Huynh vì xem con như Huynh đệ nên cũng vì con mà cung kính với mẹ, không hề có một chút bất kính với người”

Triệu Sương : ”Hoàng thượng, so sánh có khập khiễn, nương nương không có làm ra hành vi như Châu Linh”

Chu Nguyên Chương : ”đủ rồi, kẻ các khanh nói là Châu Linh đại ác ma, liên thủ với thiên ma, đại ma đầu đó đã đền mạng cho nữ quốc rồi, trước mặt chúng ta là người mẹ đáng kính của Hà Như Song đồng minh của chúng ta là bạn của nương nương trưởng bối của các ngươi, trẫm cấm ngươi không được nhắc tới chuyên này, trẫm không cho phép bất kỳ ai gây ra xung đột nội bộ khi mà chưa đuổi được Thiên Ma,  Hoài An trẫm muốn con lập tức ta tội với nhị vị trưởng bối ngay lập tức”

Hoài An quỳ xuống : ”Hoài An đã lỗ mãn xin nghĩa mẫu và Châu à không Hà Bá mẫu người lớn đại lượng không chấp trẻ nhỏ”

Chu Nguyên Chương : ”đứng dậy đi”

Ngọc Hằng : ”phụ hoàng cho dù chúng con có xung đột nội bộ, thì cũng không tới nỗi trở mặt, châu Linh là do quá lời với mẹ và An muội, chung con thấy bất công với họ mà lên tiếng, sao người không cho phép tụi con xung đột nội bộ ạ, con thấy ở đây tuy đông người nhưng vô cùng vui vẻ, nhưng không phải lúc nào cũng duy trì được, sẽ có lúc xung đột tranh cải, nhưng nhiều khi vì xung đột nhỏ mà mọi người hiểu nhau hơn, con thấy ở hoàng cung nơi vui nhất là đây, vì mẹ là nguồn gắn kết mọi người”

Chu Nguyên Chương : ”con nói vậy là không phải, nếu ai cũng cho mình đúng như hôm nay, nếu trẫm không lên tiếng, e là Châu Linh sẽ bất mãn trở về ma giới còn Như Song tự vẫn tạ tội, lúc đó còn vui nổi không, các ngươi tranh cải không ai nhường ai, tới khi mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm chỉ có trở mặt”

Ngọc Hằng : ”Nếu Như Song tự vẫn thì mẹ và mọi người sẽ ngăn cản, những người ở đây đều là cao thủ mà, với lại Châu Linh mà muốn nói Như Song cũng không ngăn cản được, không ai trách Như Song cả vì Như Song là Con của Châu Linh chứ không phải Châu Linh là con của Như Song”

Chu Nguyên Chương : ”nhưng con có nghĩ tới cảm nhận của Như Song không, khó khăn lắm Như Song mới có thể đoàn tụ cùng người thân, bây giờ phải đứng giữa các ngươi và mẹ mình, các ngươi biết vì hiếu, thế có nghĩ tới Như Song vì Hiếu mà gánh hết mọi tội thay mẹ không?”

Ngọc Hằng : ”đúng là cô ấy khó xử, nhưng Châu Linh nói mẹ con không biết điều, hơn nữa còn cố cãi với Hoài An và mẹ khiên những người quan tâm mẹ như tụi con thấy rất khó chịu”

Đàn Phong : ”phải đó Phụ Hoàng, Châu Linh nói mẹ không có mặt dự sinh thần là không biết điều khác nào nói mẹ không biết điều với bà ấy, nếu Châu Linh không nói vậy thì chúng con cũng không tranh cãi với bà ấy”

Chu Nguyên Chương :” nếu Việc Của con là phải chứng minh câu nói của Châu Linh là sai trước, Châu Linh nói mẹ con không biết điều thì con phải làm rõ, không biết điều chỗ nào, Châu Linh nói không được thì các ngươi chửi là hợp lý, chưa rõ đúng sai các ngươi ai cũng tự cho mình đúng không ai nhường ai, Câu nói của Châu Linh không sai, nếu mẹ con thật sự vắng mặt thì Châu Linh nói đúng, Châu Linh cùng mọi người vất vả chuẩn bị quà chúc mừng sinh thần có lòng bỏ ra để nghe các ngươi chửi sao, Châu Linh đòi đánh là đúng, nhưng sự có mặt của mẹ con sẽ khiến câu đó sai, nên việc của con khi Châu Linh nói mẹ con không biết điều thì hỏi rõ lý do, ... do không có mặt thì con mời mẹ con tới thì câu nói đó tự nhiên sẽ sai, như trẫm vừa rồi con không thấy sao?.... trẫm chỉ việc chứng minh câu nói của cô ấy sai thì cô ấy còn gì để nói, hai bên các ngươi cãi cho cố rồi chẳng giải quyết được gì, lại thêm mẫu thuẫn”

Ngọc Hằng, Đàn Phong :” dạ tụi con hiểu rồi, như vậy là hai bên đều sai”

Châu Linh : ”chúc mừng nương nương rất được lòng người, thần thấy tủi thân mọi người bệnh vực nương nương, vậy mà con gái thần không bênh thần được một câu”

Chu Nguyên Chương :” Châu Linh nói câu này không sai, nhưng Như Song vì đại cuộc mà không xen vào cũng thông minh Châu Linh cô đừng trách nó nữa”

Hà Như Song cười: ”mẹ à con gái xin lỗi mẹ, lần sau Như Song sẽ đứng về phía mẹ mà”

Châu Linh : ”xem như con còn có lương tâm”

Hòa Yên Ninh : ”Châu Linh ta thành thật xin lỗi cô, ta chưa rõ ai đúng ai sai đã chỉ trích cô, mong cô đừng giận ta mà về ma giới, ở lại đánh nhau với ta cho vui”

Châu Linh : ”Nương nương có lòng Châu Linh không thể không biết điều mà về ma giới được, nhưng đánh nhau thì sợ hoàng thượng không cho”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi sự việc tới đây chấm dứt, trẫm không muốn thấy việc tương tự xảy ra, còn về Hoài An, Châu Linh khi vừa tới đây đã tạ tội với con rồi, mọi người đã gác bỏ ân oán, nến như con vẫn không buông được thù hận thì trở về Nữ Quốc mà tu luyện”

Hoài An : ”dạ con biết rồi”

Chu Nguyên Chương :” Tiếp theo ta nói toàn bộ sự việc từ cô mà ra đó Hoàng Dung, cô là kẻ đáng ghét nhất, Kim Chi có sai thì từ từ nói sao lại bắt trói còn nhốt nó nữa, người đâu đưa đại tế tư vào đây”

ngự lâm quân dìu Kim Chi vào, Kim Chi nhào vào ôm Yên Ninh : ”tỷ tỷ à, huhu, Hoàng Dung tỷ quá đáng lắm bắt tròi còn đòi nhốt muội không cho muội dự sinh thần của tỷ, tỷ xem muội dùng sức bứt dây tới trầy hết rồi nè”

Hòa Yên Ninh : ”được rồi ngoan ngoan, muội cũng thật là sao nhớ sinh thần ta mà không chúc tỷ ấy một câu”

Kim Chi : ”muội không thích tỷ ấy, tỷ tỷ cho muội bên cạnh tỷ tỷ nha”

Hòa Yên Ninh : ”cái này, ta nói tỷ tỷ à, tỷ làm gì mà ai cũng ghét thế hả?”

Hoàng Dung :” ông trời bất công”

Triệu Sương cười thầm : ”ông trời rất công bằng do quả báo tiền kiếp của cô thôi”

Kim Chi : ”tỷ tỷ à muội đau”

Hòa Yên Ninh : ”được rồi ngoan, Thu Cúc đưa Đại Tế Tư vào trong băng bó đi rồi ra dự tiệc, đừng để ai kia nói bổn cung không biết điều”

Thu Cúc : ”dạ nương nương”

Hòa Yên Ninh thấy Hoàng Dung không vui đi ra góc khuất, bà lại gần :" Tỷ tỷ, muội cũng có lỗi, do muội không quan tâm nhiều tới tỷ, tỷ cho muội xin lỗi nha. Được không?...." Bà lay lưng Hoàng Dung :" chẳng phải muội vừa tặng quà cho tỷ rồi sao? Chiếc vòng đó là do muội dùng tình thân của mình để tự làm ra nó. Nghụ ý chúc tỷ muội chúng ta mãi mãi gắn kết, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau

Hoàng Dung mặt mếu máo ăn vạ :" Huhu ta tủi thân quá, không ai quan tâm ta, ta cố tình ta nhắc mà chúng bỏ mặc. Ta buồn quá. Sinh thần là ngày mà ta buồn nhất huhu"

Hòa Yên Ninh :" Không sao, nếu có chuyện gì thì muội xin được gánh cùng tỷ, chúng ta là tỷ muội không phải sao?. Tỷ không vui đương nhiên muội cũng không vui nổi"

Hoàng Dung :" Ngươi là muội muội của ta, vậy mà nãy giờ ngươi không bảo họ chúc. Thấy phát ghét à"

Hòa Yên Ninh :" Vừa nãy tỷ cũng thấy rồi đó. Muội mãi mê trò truyện cùng họ, rồi cãi nhau với Châu Linh. Rồi tới Kim Chi. Cho muội xin lỗi mà"

Hoàng Dung :" Lời xin lỗi không được chấp nhận. Ta khóc đây huhu"

Hòa zyên Ninh ngồi bên cạnh nói nhỏ với Hoàng Dung :" Với lại không chỉ riêng tỷ buồn, muội cũng rất buồn Không có tâm trạng dự sinh thần Nhưng mọi người đã tổ chức rồi thì dù muội ko có hứng cũng phải tới dự Không thì bị cho là không biết điều. Nếu có thể chọn Muội muốn bên cạnh ng tỷ tỷ như tỷ hơn Muội cũng rất muốn khóc"

Hoàng Dung :" Lâm nhi và Túc nhi chúng không chịu đâu, không tin nhìn đi, Túc nhi nó chạy tới rồi kìa, ta né trước đây"

Hòa Yên Ninh quay sang :" Túc nhi"

Chu Cao Túc ôm Yên Ninh :" Nội tổ mẫu, người sao vậy?"

Hòa Yên Ninh :" Ta đang nói chuyện riêng với Hoàng Dung bà bà"

Chu Cao Túc :" Người đang nói chuyện gì vậy?"

Hoàng Dung :" Biết ngay mà, thấy Túc nhi là nó đá mình ngay"

Hòa Yên Ninh :" Hoàng Dung bà bà không được vui lên muốn trò truyện với ta thôi. Con ra chơi với mẹ của con một lát, lát nữa ta chơi với con"

Chu Cao Túc :" Dạ thưa bà, Sao Bà Bà lại không vui à biết rồi bà bà không được ăn bánh nên buồn chứ gì đợi Túc Nhi một lát"

Hòa Yên Ninh xoa đều nó :" Ngoan lắm" Chu Cao Túc ra chỗ Đàn Phong

Hòa Yên Ninh :" Huhu muội cũng muốn khóc, muội cũng rất buồn. Ước gì muội được ở bên cạnh tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của muội"

Hoàng Dung :" Thôi đi cô nương, muốn ở bên cạnh tỷ mà chạy tới Nam Vu Lý làm đại pháp sư, sau đó thì..... thế mà nói muốn ở bên cạnh ta, bẻ cô mi bây giờ"

Hòa Yên Ninh :" Tuổi trẻ ngu dại, để mất đi.... muội biết bản thân mình sai, không dám xin tỷ thứ lỗi"

Hoàng Dung :" Thôi, lo đứa cháu ngoan của cô đi"

Hòa Yên Ninh nghĩ : trời ơi mệt quá, tính ăn vạ đến bao giờ đây. Mình không biết cách dỗ dành tỷ ấy nhưng nói sao đi nữa tỷ ấy là nhị tỷ mà ta thương nhất, dù tỷ ấy thế nào ta vẫn xem trọng vẫn quan tâm tỷ ấy. Với lại lần này ta cũng sai. Ta lên làm sao để tỷ ấy hết buồn đây?....... À, ta nghĩ ra rồi". Bà xoa vai Hoàng Dung:" Hoàng Dung muội muội ngoan nha, đừng khóc nữa tỷ thương"

Hoàng Dung chửi:" Nha đầu chết tiệt mi xưng tỷ tỷ với ai?

Hòa Yên Ninh :" Nha đàu chết tiệt ăn nói với tỷ tỷ thế đấy à?"

Hoàng Dung :" Ngươi.....

Hòa Yên Ninh :" Thôi đừng khóc nữa, mọi người nhìn kia. Tỷ không muốn có ai đó nói tỷ ức hiếp muội muội đâu nha"

Hoàng Dung tới ăn vạ Nguyên Chương :" Hoàng Thượng, tỷ tỷ ăn hiếp thiếp".

Chu Nguyên Chương tới tát Hòa Yên Ninh :" Hoàng Dung, tại sao cô ăn hiếp nàng ấy. Cô làm tỷ tỷ vậy à?"

Hòa Yên Ninh khóc, bà quỳ xuống nghĩ:" Sao lại như vậy, ta mới là Hoàng Ninh. Tỷ tỷ à tỷ biết làm vậy là tội khi quân không?. Mình phải làm sao mới cứu được tỷ ấy?"

Triệu Sương nghĩ :" Lần này lên làm sao đây. Dù sao đi nữa ta cũng không nỡ đối sử với cô ta như Trần Phù Dung. Nhưng cô ta làm vậy thật quá đáng"

Chu Cao Túc :" Hoàng tổ phụ à, Người đánh nhầm nội tổ mẫu rồi.... thôi thì đừng phân biệt, người nhận luôn Hoàng Dung bà bà vào hậu cung đi"

Hòa Yên Ninh khẩn chương :" Túc nhi à"

Chu Lâm  :" Vậy đã đủ phân biệt rồi, phụ hoàng đánh nhầm mẹ con. Kia là Hoàng Dung hoàng dì.  tội khi quân mẹ con cũng bị phạt Mà hoàng dì cố ý phạm lỗi Tội ko nhẹ Nhưng nể tình hoàng dì tâm trạng ko tốt. Khẩn xin phụ hoàng phạt nhẹ Mẹ con phạm lỗi bị giam cả 23 năm. Thôi thì phụ hoàng phạt nhẹ giam dì ấy 32 năm đi

Hòa Yên Ninh :" Lâm nhi, Đó là hoàmg dì của con mà, sao con yêu cầu Hoàng thượng...."

Chu Nguyên Chương đỡ Hòa Yên Ninh đứng lên :" Yên Ninh. Xin lỗi nàng, trẫm dã đánh nhầm nàng rồi, trẫm không cố ý, nàng có đau không?"

Hòa Yên Ninh :" Hoàng thượng, là do lỗi của thiếp, thiếp nghĩ ra để trêu trọc tỷ tỷ, người hãy vì thiếp mà không phạt nặng tỷ ấy..... Hoàng thượng, nếu người phạt tỷ ấy, xin người hãy phạt luôn Yên Ninh"

Chu Nguyên Chương :" Nàng đừng nói vậy, không phải lỗi của nàng. rõ ràng cô ta hại trẫm đánh nhầm nàng. Trẫm phải phạt chứ"

Hòa Yên Ninh :" Xin hoàng thượng vì thiếp mà khai ân. Tỷ ấy cũng không ngờ mà"

Chu Nguyên Chương :" Thôi được được, vì nàng, trẫm không phạt nặng cô ấy. Nhưng nàng phải ra tay đánh lại Hoàng Dung"

Hòa Yên Ninh :" Dạ, thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng không phạt nặng tỷ ấy....... nhưng mà thiếp........."

Triệu Xương :" Tỷ tỷ không lỡ nhẫn tâm đánh cô. Hoàng thượng, xin cho thần muội nói một lời"

Chu Nguyên Chương :" Muội có ý kiến gì, nói đi"

Triệu Sương :" Bẩm hoàng thượng, Nếu người vì tỷ tỷ mà không phạt Hoàng Dung, không chừng về sau cô ta không phân biệt nặng nhẹ. Nói dối lần một sẽ có lần hai. Nên nương nương không nhẫn tâm, vậy thì muội và Kim Chi cho cô ta một trận. Sau đó giam vào nhà củi rồi bắt trẻ đủ số lượng củi đề ra"

Hòa Yên Ninh :" Triệu Sương, ta hiểu tính cùa tỷ ấy, tỷ ấy xem trọng lời nói, chưa bao giờ nói dối ai" bà nghĩ' Thật ra tỷ ấy cũng nói dối vài lần mà lần nào cũng gặp họa thôi. Mình cứu tỷ ấy trước rồi tính". Bà nói"  Triệu Sương muội muội, tỷ biết muội tốt cho tỷ nhưng mà thân tình tỷ muội ruột, hy vọng muội cho tỷ ấy cơ hội. Truyện này không truy cứu nữa. Được không?, với lại tỷ ấy chỉ đùa ta lên quên nghĩ tới hậu quả"

Chu Nguyên Chương :" Trẫm đồng ý Cách của Triệu Sương"

Triệu Sương :" Thần muội đa tạ Hoàng Thượng"

Vậy là kim Chi và Triệu Sương cùng đánh Hoàng Dung. Hoàng Dung chỉ biết chịu đựng, bà nói :" Sao bất công quá vậy?"

Hòa Yên Ninh nhìn thấy tỷ tỷ mình bị đánh, bà rơi lệ theo :" Hoàng Thượng, như vậy là đủ, tỷ ấy biết lỗi rồi. Người cho tỷ ấy cơ hội, đừng nhốt tỷ ấy vào nhà củi"

Chu Nguyên Chương :" Yên Ninh năm xưa bị trẫm giam cầm tới 23 năm, giờ vì hiểu lầm mà đánh nàng vài bạt tai. Hoàng Dung cô muốn được như nàng ấy hả? bây giờ trẫm dùng câu của Châu Linh để sai với cô, côđúng là không biết điều

Triệu Sương :" Cô hiểu ý Hoàng thượng chứ?"

Hòa Yên Ninh :" Hoàng thượng, người không phạt tỷ ấy như vậy. Đúng không?"

Chu Nguyên Chương :" Bị nhốt trong nhà củi bảy ngày hay là bị giam cầm. Do cô ta tự chọn"

Hòa Yên Ninh quỳ xuống, Chu Nguyên Chương đỡ Yên Ninh đứng lên :" Thôi được rồi, vì nàng, trẫm không phạt cô ấy, trẫm cho cô ấy cơ hội". Ông chạm bốn dầu ngón tay lên mắt Yên Ninh, nghụ ý nàng không khóc nữa"

Hòa Yên Ninh :" Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng khai ân cho tỷ tỷ, tỷ tỷ tỷ đa tạ Hoàng thượng đi"

Hoàng Dung :" Vi thần đa tạ Hoàng Thượng tha tội"

Hòa Yên Ninh :" Triệu Sương muội muội, xưa nay nhị tỷ ta là người yêu thương ta nhất, bao dung chăm sóc ta khi ta gây ra chuyện sai trái, chăm sóc ta khi ta ốm đau. Nhớ lần hồi ta còn nhỏ, ta lấy mực đổ vào tường nhà Cống Cát, bà bà của Châu Linh bắt được ta, bà ấy cầm gậy cầm nguyên xô nước đuổi dánh còn hất nguyên vào người ta. Nhị tỷ nhìn thấy nhào tới đỡ đòn còn nhận lỗi cùng ta chịu phạt. Không chỉ chuyện này, ta còn vì cứu một cô nương bị đánh đập mà bị người ta hiểu lầm là ta có mục đích. Ta vô tình gây họa, đều là tỷ ấy đứng ra giải vây. Tỷ ấy lúc nào cũng đứng ra bênh vực ta, nhận mọi tội lỗi về mình. Khi ta ở dộ tuổi mới lớn, ta đi lạc tới Nam Vu Lý, từ đó học võ công pháp thuật, làm tới chức đại pháp sư. Tỷ muội chúng ta xa cách gần ba mươi năm nay. Gần một tháng trước tỷ tỷ vì ta mà tạm gác lại trách nhiệm của một thân vương, trách nhiệm của một người mẹ với hai đứa con gái, một mình tử Nữ Nhi Quốc tới Đại Minh chỉ vì một vị muội muội không ra gì như ta, Tất cả đều do tỷ ấy cam tâm tình nguyện. Từ nhỏ chỉ có tỷ ấy bảo vệ ta ta tự hỏi bản thân đã bảo vệ tỷ ấy lần nào đã vì tỷ ấy mà làm những gì chưa?,  muội có hiểu cảm giác ray rứt đó của ta hay không?"

Triêu Sương :" Tỷ nói những câu như vậy là muốn bênh vực tỷ tỷ, đẳy hết tội lỗi vào bản thân sao?"

Hòa Yên Ninh :" Ta nói thật, cho tới giờ ta mới chợt nhớ ra. Hồi năm ta chín tuổi, ta gài bẫy tỷ ấy bị trượt chân xuýt ngã xuống ao, nhưng ta quên mất mà tự dính bẫy. Sau đó tưởng là tỷ ấy gài bẫy ta, ta méc mẹ mẹ vì áp lực chính sự mà quên không hỏi rõ nguyên nhân, cầm gậy đánh tỷ ắy. Tỷ tỷ, muội thấy rất có lỗi. Muội ngàn lần muốn thú nhận, muội xin lỗi tỷ"

Đàn Phong :" Hoàng di hy sinh cho mẹ rất nhiều. Xin Cô cô bỏ qua cho hoàng di"

Hòa Yên Ninh :" Nếu như cô còn muốn nhốt tỷ ấy vào nhà củi thì cô hãy nhốt ta, ta thay tỷ ấy ghánh trách nhiệm"

Chu Nguyên Chương :" Thôi vậy đủ rồi. Chuyện lần này lên bỏ qua đi. Hôm nay là sinh thần của Yên Ninh, không thể để mọi người mất vui"

Triệu Sương :" Hoàng thượng và tỷ tỷ đã lên tiếng, muội cũng không muốn truy cứu thêm. Nhưng chỉ một lần này thôi"

Hòa Yên Ninh đi tới đỡ Hoàng Dung đứng lên :" Tỷ tỷ, cũng chỉ vì muội mà ra, một năm bao nhiêu ngày, tỷ tỷ chỉ là chính mình chỉ có một ngày nên Yên Ninh nghe tỷ chửi mà không bao giờ phản bát"

Triệu Sương :"  nương nương đây là hoàng thượng phạt"

Chu Cao Túc:"  thôi đừng đánh tội bà bà, bà bà gần đất xa trời rồi, đánh là chết luôn đó. thôi hoàng tổ phụ phạt bà bà làm ngựa cho con cưỡi đi, làm ngựa cho con cưỡi sẽ dễ chịu hơn"

Kim Chi :" Đừng nha, khó khăn lắm mới có cơ hội"

Hòa Yên Ninh mắng :" Hai người có thôi đi không? Túc nhi không hiểu chuyện đã đành, ngay cả muội nữa, Hoàng Dung là tỷ tỷ của chúng ta, tại sao muội nhẫn tâm đánh tỷ ấy như kẻ thù vậy hã Hòa Kim Chi"

Kim Chi :" Muội không làm sai, tại tỷ ấy xuốt ngày hở chút thì phạt muội, muội không thích tỷ ấy"

Hòa Yên Ninh :" Vậy tại sao tỷ  ấy phạt muội. Phải có lý do gì chứ"

Kim Chi :" Điều này....."

Hòa Yên Ninh :" Cứ không thích là đánh hay sao? Muội đánh tỷ ấy tỷ ấy đau, muội không đau sao?. Ta nghe ở đâu đó có câu

Anh em như thể tay chân

Rách lành đùm bọc dở hay dỡ đần

Huynh đệ tỷ muội một nhà, chúng ta phải biết bao dung đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau. Tỷ ngã muội năng, muội ngã tỷ nâng. Nếu muội bị chặt đứt một cánh tay hay một cái chân, muội sẽ làm gì?"

Kim Chi :" Muội......"

Hòa Yên Ninh :" Lấy ví dụ cho muội hiểu về dôi chân, chân phải của muội vì lý do nào đấy mà bị bệnh, đôi chân ấy không còn linh hoạt như chân phải, thậm chí muội phải tốn rất nhiều ngân lượng để mời ngự y nhưng cũng không chữa được. Chẳng nhẽ muội cầm dao đo chặt chân phải của muội đi sao? Không thể nào, lúc đó muội chỉ có kiên trì rèn luyện kiên trí cố gắng, muội phải bghi tới những điều tốt đẹp thay vì nggi tới điều tồi tệ. Muội hiểu chứ?"

Kim Chi :" Muội hiểu rồi. Đa tạ Yên Ninh tỷ tỷ. Hoàng Dung tỷ tỷ, tỷ phạt muội vì muội làm sai, muội không trách tỷ nữa. Hòa Kim Chi muội zin lỗi Hoàng Dung tỷ tỷ"

Hoàng Dung :" Hoàng Ninh, đa tạ muội cầu xin cho tỷ. Kim Chi, muội hiểu được như vậy là tốt rồi. Hoàng Ninh à, chuyện năm chúng ta còn bé, tỷ không trách muội. Muội có nhớ bản thân bị bệnh gì không?"

Hòa Yên Ninh :" Muội nhớ.....muội cũng đem nói với Hoàng thượng rồi"

Chu Đệ :" Mẹ, mẹ bị bệnh gì vậy?" Sao chúng con không biết"

Hòa Yên Ninh nghĩ lại tầm một phút rồi nói :"  Mẹ...... hình như là mẹ bị bệnh đãng trí bẩm sinh, bệnh này làm suy giảm trí nhớ. Chỉ cần mẹ bị nội thương nặng thì toàn bộ ký ức của mẹ sẽ mất hêt và phải có chuyện gì đó xảy đến thì may ra mẹ mới nhớ lại. Ví dụ cho con biết, lúc mẹ bị Thẩm Vạm Tam đánh trọng thương rồi mất trí nhớ, mãi tới khi con bị mất một hồn một phách thì trí nhớ của mẹ khôi phục"

Chu Đệ :" à vậy Đệ nhi hiểu rồi. Mẹ, Đệ nhi sẽ cố gắng tìm danh y chữa khỏi bệnh cho mẹ"

Đàn Phong :" Thảo nào mẹ hay quên tới vậy"

Hòa Yên Ninh :" Bệnh của mẹ không có hy vọng chữa khỏi đâu. Bệnh này là do bẩm sinh mà. nhưng may pháp lực của mẹ cao lên ngăn bệnh trở nặng"

Chu Lâm :" Nhưng con tin phụ hoang sẽ không từ bỏ hy vọng, và ngay cả con cũng vậy"

Hòa Yên Ninh tay chạm lên thái dương, giọng nhỏ " Đau đầu quá" bà vẫn cười :" Tỷ tỷ, tỷ tỷ ở lại chơi với muội vài ngày rồi về Hỏa gia Trang"

Hoàng Dung :" Ừm được chứ. Nhìn biểu hiện của muội thì biết muội vừa đau đầu hả"

Hòa Yên Ninh :" Xuỵt, đứng vậy, muội không có đau lắm, tỷ đừng nói ra kẻo họ lo lắng"

Hoàng Dung :" Ừm..."

Hoài An :" Không ngờ nghĩa mẫu bị bệnh này. Nghĩa mẫu, người từng nói sẽ hỏi tội đại tế tư vì đại tế tư dùng đả vương tiên đánh người ta"

Kim Chi : "Con nha đầu chết tiệt mi dám nhiều chuyện hả, bà phải đánh chết mi"

Hoài An :"  con nói Không sai chứ đúng là hở tý cầm đã vương tiên đi đánh người"

Hòa Yên Ninh :" Cũng may con nhắc nhở. Kim Chi, Hoài An nói có thật vậy không?"

Kim Chi :" Dạ đúng ..... nhưng hoàng thượng ban cho muội đã vương tiên trên đánh hôn quân dưới đanh loạn thần, tiền trảm hậu tấu muội thấy tham quan hãm hại bá tánh muội đánh thì sai chỗ nào mà lại bị phạt"

Chu Lâm : "dì à dì về lý thì đúng nhưng cách thì sai"

kim chi :" sai chỗ nào?"

Chu Lâm :" sai chỗ là cầm theo đã vương tiên đó, đó là món đồ tượng trưng cho hoàng đế, thấy Đã Vương Tiên như hoàng đế thân lâm. Dì giữ nó là để bảo vệ hòa gia chứ không phải để lập uy. nếu dì cải trang bịt mặt lại đi đánh tên tham quan đó thì ko ai nói gì đâu"

Hòa Yên Ninh :" Muội hiểu rồi chứ"

Kim Chi :" Dạ tỷ tỷ, muội hiểu rồi"

Hòa Yên Ninh :" Muội hiểu là ta vui rồi"

Chu Lâm : ”phụ hoàng thần nhi còn có việc muốn bẩm”

Chu Nguyên Chương : ”nói đi’

Chu Lâm quỳ xuống:” thần nhi mong phu hoàng và mẹ sắp xếp thời gian tới Bắc Hải Câu Thần, con muốn cầu hôn Ngao Băng”

Chu Nguyên Chương đỡ Chu Lâm : ”mau đứng dậy, các con nha đầu các ngươi xem nó mà làm gương, nó luôn báo tin tốt cho trẫm còn các ngươi toàn báo mấy cái tin khiến trẫm bực mình”

Chu Cao Túc : ”Ngũ Thúc người thành thân sao?”

Chu Lâm nắm tai Chu Cao Túc : ”tên tiểu tử này ta còn chưa hỏi tội con đó, không phải con hứa là không nói chuyện của ta sao?”

Chu Cao Túc : ”đau đau, là Hoàng Tổ Phụ hỏi con không dám không nói”

Chu Lâm : ”con có thể nói không biết mà”

Chu Cao Túc : ”đó là nói dối trẻ nhỏ không nên nói dối”

Chu Lâm nhéo tai Chu Cao Túc: ”con làm ta tức chết mà”

Hòa Yên Ninh nắm lỗ Tai Chu Lâm : ”con giỏi lắm hóa ra Túc Nhi quậy phá như vậy là học theo con à”

Chu Lâm : ”đau đau, mẹ à con không có dạy nó là nó học hư từ kẻ khác thôi”

Bạch Ngọc Đường : ”nương nương à, Tiểu Hoàng Tử thật sự học theo hắn đó”

Chu Lâm : ”tên khốn huynh không nói không ai nói huynh câm đâu”

Bạch Ngọc Đường : ”ngại quá ta không nói có khi người ta tưởng ta câm thật đó”

Hòa Yên Ninh nhéo Tai Chu Lâm : ”giỏi lắm dạy hư Túc Nhi ta phải phạt con mới được, Túc Nhi từ nay học theo cha con và Hoàng Tổ phụ không được học theo ngũ thúc”

Chu Cao Túc : ”sao vậy bà, ngũ thúc không ngoan hả”

Hòa Yên Ninh : ”đúng vậy, Con Ngoan hơn ngũ thúc nhiều, nên không Được học theo ngũ thúc mà sinh hư nghe chưa”

Chu Cao Túc : ”nói vậy ngũ thúc là không phải là bé ngoan”

Hòa Yên Ninh :" Ngũ thúc con là bé hư"

Chu Đệ, Đàn Phong, Chu Nguyên Chương và nhóm người không thể nhịn nổi cười : ”hahaha”

Hòa Yên Ninh : ”Bạch Hộ vệ khanh thân với nó nhất, nó tâm sư nhiều nhất với khanh đúng không?”

Bạch Ngọc Đường : ”xin nương nương đừng làm khó tiểu thần, tiểu thần không muốn bán đứng huynh đệ”

Hòa Yên Ninh : ”khanh cứ nói đi, có gì ta sẽ chịu trách nhiệm"

Bạch Ngọc Đường :” haiz da, huynh đệ à, ta nên vì ngươi mà nghe theo mẹ ngươi hay vì ngươi trái ý mẹ ngươi”

Chu Lâm thầm đổ mồ hôi: ”tên khốn này cố tình bẫy ta đây mà, trả lời kiểu nào cũng chết”

Hòa Yên Ninh Trừng mắt: ”con dám uy hiếp Bạch Hộ vê không?”

Chu Lâm : ”Bạch Huynh đệ nói thoải mái đi”

Bạch Ngọc Đường : ”nghĩ lại là ta vẫn không dám nói”

Hòa Yên Ninh nhéo tai Trừng mắt: ”Lâm Nhi”

Chu Lâm : ”Chu Lâm Ta Xin thề hôm nay dù Hảo Huynh đệ Bạch Thử Tinh Bạch Ngọc Đường nói gì ta cũng không trở mặt, trái lời sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh”

Hòa Yên Ninh : ”khanh nói được rồi đó”

Bạch Ngọc Đường : ”vâng, cậu ấy nói nương nương ngốc như con bò, cứ thích đánh lẻ, hại người khác phải khốn khổ vì mình”

Hòa Yên Ninh : ”con dám nói vậy thật sao?”

Cửu Đầu Giao : ”thần có thể làm chứng cho Bạch Hộ vệ, Ngũ Hoàng Tử tuy rất hiếu thảo những cũng khá bất mãn vì mẹ mình quá ngốc không chịu theo mình tới Thủy Cung”

Chu Lâm trợn tròn mắt : ”mẹ à chúng cố tình nói thế để mẹ phạt con đó đừng nghe chúng”

Bạch Ngọc Đường : ”ây cha, nương nương là thần nói dối đó, đừng phạt cậu ấy”

Hòa Yên Ninh :” đủ rồi, Lâm Nhi giỏi lắm hôm nay ta phải phạt con thật nặng”

Hoài An : ”Bạch Đại Ca muội cũng chơi với hai huynh có bao giờ nghe huynh ấy nói đâu”

Bạch Ngọc Đường : ”đơn giản hắn không tin tưởng muội, đến thân phận ngũ hoàng tử hắn cũng giấu muội, thì sao để muội nghe mấy câu đó được, tiểu muội muội ta thấy tâm trạng muội không tốt sau khi tàn tiệc ca ca dẫn muội đi chơi”

Hoài An : ”vậy đa tạ đại ca ca”

Hòa Yên Ninh : ”Lâm Nhi, con ngứa mình đúng không’

Chu Lâm : ”huhu không có, Phụ hoàng Cứu con”

Chu Nguyên Chương : ”e hèm, Yên Ninh à hôm nay ngày vui thôi thì hôm nay tha đi”

Hòa Yên Ninh : ”dạ hoàng thượng”

Chu Lâm : “tạ phụ hoàng”

Chu Nguyên Chương :” để mai rồi phạt”

Chu Lâm : ”HẢ?”

Chu Đệ : ”đệ đệ à”

Chu Lâm : ”ca ca cứu đệ”

Chu Đệ : ”mẹ à con cũng có lỗi xin phạt con cùng đệ đệ”

Chu Lâm :” xem như huynh còn có lương tâm”

Chu Đệ : ”thần nhi không có bãn lãnh lấy mình làm gương để đệ ấy buông lời bất kính thần nhi xin nhận đứng ra phạt đệ ấy”

Chu Lâm : ”rồi phạt huynh kiểu gì kỳ vậy”

Chu Đệ : ”đệ đệ à phải ra tay với người thân đau khổ lắm đệ không biết sao?”

Chu Lâm : ”huynh”

Chu Đệ : ”Ngự Lâm Quân lôi ngũ hoàng tử ra ngoài đích thân bổn thái tử sẽ đánh nó”

Ngự Lâm Quân Lôi Chu Lâm ra, Chu Lâm  :”ê ê làm thật sao?”

Chu Đệ nói nhỏ : “ta đánh giả đệ la cho lớn vào”

Chu Đệ đánh từng roi lên Chu Lâm, Chu Lâm La như heo bị thọc tiết : ”Á A A Đau Chết Ta,” đánh xuống roi nữa, Chu Lâm  :”AAA ĐẠU THẤY TỔ TIÊN TA”

”AAA ĐAU THẤY CHẾT ĐI SỐNG LẠI, ĐAU MUỐN ĐI ĐẦU THAI”

Bạch Ngọc Đường : ”tên khốn này có cần diễn lố vậy không? Ma ni ma ni hum,"

Bạch Ngọc Đường dùng phép, xuất nguyên thần hóa thành chuột vào đánh Chu Lâm, Chu Lâm : ”a ui da, con chuột nhắt chết tiệt, Ca Ca Đừng diễn nữa đánh thật mạnh vào cho đệ”

Chu Đệ : ”là đệ nói đó”

Chu Lâm : ”toàn lực mà đánh, đệ không giận huynh đâu” Chu Lâm Cười Thầm : ”con chuột nhắt dám chơi tiểu gia à?”

Chu Đệ Đánh toàn lực Chu Lâm la thất thanh : ”AAAA, Ca ca xem có con chuột nào chết không?”

Chu Đệ : ”không có”

Chu Lâm : ”lần này ta tự làm khổ mình rồi"

Bạch Ngọc Đường cười thầm : ”dám chơi tiểu gia ta ngươi còn kém lắm, bộ tưởng tiểu gia ta ngu đứng đó cho bị đánh à”

Hòa Yên Ninh : ”đủ rồi, Lâm Nhi con mau đứng dậy”

Chu Đệ : ”đệ đệ có sao không?”

Chu Lâm : ”có đó rất nhiều sao luôn”

Chu Đệ, Ngao Băng Đỡ lấy Chu Lâm, Ngao Băng : ”lâm ca huynh uống vào đi”

Chu Lâm : ”đừng Băng nhi máu cuổi muội đừng tùy tiện đem ra như vậy, muội là rồng ta, nhưng máu là một phần cơ thể của muội, ta không muốn muội tùy tiện làm mình tổn thương”

Ngao Băng :” một chút máu không sao đâu, miễn huynh đừng phụ muội là được”

Chu Đệ : ”ta nói đôi tình nhân ở đây còn nhiều người nha, có ý tứ chút đi”

Ngao Băng :” muội mặc kệ, muội chỉ muốn huynh ấy bình an”

Hòa Yên Ninh : ”thôi Lâm Nhi con hãy nhận đi, Chỉ là Ngao Băng sau này đừng làm vậy nữa nha”

Ngao Băng : ”dạ con biết rồi”

Chu Lâm Dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Cửu Đầu Giao và Bạch Ngọc Đường đang cười mình

Ngao Băng Chỉ cười tủm tỉm, Chu Lâm chợt lóe lên một ý tưởng : ”Băng Nhi à con chuột đó bắt nạt huynh muội phải đòi lại công đạo cho huynh”

Hòa Yên Ninh lại nắm lỗ tại câu : ”con có phải đàn ông không, bảo Ngao Băng ra mặt cho con, con có xứng làm phu quân người ta không vậy”

Bạch Ngọc Đường, Cửu Đầu Giao cười thầm : ”HAHA đồ ngu”

Chu Lâm giả bộ, nhăn mặt mếu :" Huhu, ta khổ lắm, khổ lắm cơ. Có ai thấu hiểu cho nỗi đau sâu tận cõi lòng. Huhu, một bên là mẹ một bên là vợ, hết đấm ta, véo tai ta rồi tới la ta. Huhu, tai ta sắp biến thành tai heo rồi"

Hoằ Yên Ninh cười, xoa đầu Chu Lâm, giọng mềm mại :" Con trai cưng, không ngờ con chịu khổ nhiều tới vậy. Mẹ thương, cho mẹ xin lỗi nha..". Bà nghiến răng nắm tóc Chu Lâm lên :" Khổ thì ráng mà chịu, kêu ai"

Chu Lâm :" Dạ, hoàng nhi biết rồi, hoàng nhi lỡ lời, hoàng nhi thấy rất rất vui mẹ ạ"

Hòa Yên Ninh :" Đúng rồi, phải vậy chứ. Thôi hôm nay tâm trạng ta vui, ta tha cho con đó. Nhưng lần sau thì không có ngoại lệ. Rõ chưa"

Chu Lâm :" Dạ rõ rồi ạ"

Bạch Ngọc Đường :" Huynh đệ à, đừng đùa với nhà chùa. Kiểu này xem như nương nương là khắc tinh của Chu Lâm huynh rồi. Huynh đệ, chúc mừng huynh"

Chu Lâm :" Chúc mừng cái khỉ gì?, huynh muốn chết hả?"

Bạch Ngọc Đường :" Ôi không, ta muốn sống thêm vạn năm nữa"

Chu Lâm nghĩ :" Được lắm, con chuột nhắt kia, ngươi cứ đợi đó" hắn nói :" Thế thì phải coi bản lĩnh của ngươi rồi"

Chu Nguyên Chương bước tới chỗ Yên Ninh, dắt tay bà bước ra :" Nàng lên ngồi cùng trẫm"

Hòa Yên Ninh :" Hoàng thượng, thiếp đưa tỷ tỷ vào phòng để xoa thuốc, xoa thuốc xong thiếp và tỷ ấy ra ngoài ngay"

Chu Nguyên chương :" Được, nàng dẫn cô ấy vào trong xoa thuốc"

Hòa Yên Ninh gật đầu :" Dạ..." rồi bà đưa Hoàng Dung vào trong

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.