Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh thần đáng nhớ (7) Bản lĩnh

Tiểu thuyết gốc · 7637 chữ

Hòa Yên Ninh đưa Hoàng Dung vào trong bôi Thuốc

Hòa Yên Ninh : ”tỷ tỷ cho muội xin lỗi, muội toàn gây họa cho tỷ, chưa lần nào muội bảo vệ được cho tỷ, muội …muội”

Hoàng Dung : ”mi xin lỗi đủ chưa, câu này ta nghe đến chán luôn rồi đó”

Hòa Yên Ninh : ”tỷ tỷ, tiểu muội không được thông minh đầu óc lại có vấn đề tỷ tỷ thương muội đừng giận muội nha tỷ tỷ”

Hoàng Dung : ”thôi bỏ đi ai bảo mi là muội muội của ta”

Hòa Yên Ninh :” muội biết tỷ tỷ thương muội nhất mà”

Hoàng Dung :” muội sai rồi đứa thương muội nhất chính là Túc Nhi, Đệ Nhi, Lâm Nhi và cả hoàng thượng họ thương muội hơn ta”

Hòa Yên Ninh : ”cái này thì muội không đồng ý với tỷ, với hoàng thượng đó là tình cảm nam nữ, hơn nữa dù hoàng thượng có tốt với muội như thế nào thì muội hiểu trong lòng hoàng thượng không ai có thể thay thế Mã hoàng hậu”

Hoàng Dung : ”cái gì? Muội muội ta có gì không xứng với bà ta, nếu ông ta dám đối xử với muội tệ hơn bà ta ta lấy mạng bà ta ngay”

Hòa Yên Ninh : ”tỷ tỷ à, lúc đầu muội cũng cảm thấy bất mãn như tỷ nhưng khi nghĩ lại hoàng thượng không sai, và còn đối xử một cách rất công bằng và hợp tình hợp lý”

Hoàng Dung : ”muội nói cái gì? Hoàng thượng đối xử tốt với hoàng hậu hơn muội, muội chấp nhận được à? muội bị điên hả?”

Hòa Yên Ninh cười : ”vậy muội hỏi tỷ, tỷ từ nhỏ ở nữ quốc, nữ quyền đã quen vậy nếu có một người đàn ông không có gì trong tay, tỷ chấp nhận ở bên người đó tới khi người đó thành tựu cơ nghiệp, thì lại có một cô gái khác tới bên người đàn ông đó nói chuyện tình yêu, theo tỷ nếu tỷ không chấp nhận cô ấy cô ấy có cơ hội được đối xử tốt không?”

Hoàng Dung : ”ả ta mà dám dành đàn ông với ta ta lấy mạng ả luôn”

Hòa Yên Ninh : ”vậy nếu cô ta tới để gây bất lợi cho gia đình tỷ, theo tỷ thì tẩu tẩu sẽ đối xử như thế nào?”

Hoàng Dung : ”làm sao có thể đối xử tốt với ả được, không lấy mạng ả là nhân từ lắm rồi”

Hòa Yên Ninh :” vậy muội hỏi tỷ, nếu tỷ chấp nhận cả cô ta, kiếp chung chồng, nhưng lại cô ta lại muốn được tẩu tẩu đối xử tốt hơn tỷ, theo tỷ cô ta làm thế là đúng hay sai”

Hoàng Dung : ”nếu thế cô ta đúng là không biết điều muốn chết rồi đó”

Hòa Yên Ninh : ”vậy nếu tỷ tỷ cô ta đòi giết tỷ thì tỷ nghĩ sao về người tỷ tỷ đó”

Hoàng Dung : ”nếu có, thì người tỷ tỷ đó cũng rất đáng ghét không biết điều… ế khoang đã, ý muội là sao?”

Hòa Yên Ninh : ”tất cả mọi người, thấy tội cho muội, thấy muội hy sinh nên mong hoàng thượng đối xử với muội như hoàng hậu, bao gồm cả tỷ”

Hoàng Dung : ”dĩ nhiên muội là muội muội ta, ta mong muội hạnh phúc có gì sai?”

Hòa Yên Ninh : ”không sai, chỉ là không đủ, mọi người chỉ quan tâm muội hy sinh ra sao, muội đáng thương thế nào? Nhưng có một ai biết Mã Hoàng Hậu đã hy sinh bao nhiêu mới có được sự yêu thương của hoàng thượng, không ai biết cả”

Hoàng Dung : ”bà ta thì hy sinh cái gì chứ?”

Hòa Yên Ninh : ”vậy muội hỏi tỷ, tỷ có biết hoàng thượng hoàng hậu gặp nhau như thế nào không?”

Hoàng Dung : ”cái này ta không biết”

Hòa Yên Ninh : ”thật ra muội cũng không biết sau quá trình tìm hiểu muội mới biết, hoàng hậu là thanh mai trúc mã của hoàng thượng, khi hoàng thượng còn là tên ăn mày hoàng hậu đã ở bên cạnh hoàng thượng, cùng hoàng thượng trải qua sinh tử, có thể nói khi hoàng thượng bị người ta truy sát, bị người ta xem thường là ai ở bên cạnh hoàng thượng, không phải muội mà là Mã hoàng hậu, tỷ ấy hy sinh thanh xuân cùng hoàng thương xây dựng cơ đồ, tỷ ấy hy sinh cái tôi, sự ích kỷ của một người phụ nữ chấp nhận các phi tần khác như muội, nêu hoàng hậu có tâm ích kỷ, thì tỷ nghĩ muội còn sống tới bây giờ hay sao, hậu cung tranh đấu, Thạc Phi, Lý Phi, Huệ Phi, Ninh Phi, TRúc Phi, Quách Phi những phì tần khác đều vong mạng chỉ còn muội và hoàng hậu mà thôi, có thể nói muội còn sống và được hoàng thượng yêu thương như giờ đã là hạnh phúc và may mắn lắm rồi”

Hoàng Dung : ”chuyện này, nhưng hoàng thượng không nên giam muội như vậy mới phải”

Hòa Yên Ninh : ”cái này muội cũng nghĩ không thông vì sao hoàng thượng trước tệ còn giờ lại tốt với muội, muội chỉ biết dù muội có làm gì thì với Đại Minh triều muội không thể thay thế Hoàng Hậu, cái muội có thể làm đó là cố gắng vì người thân của mình mà thôi”

Hoàng Dung : ”ta hiểu rồi, muội nói đúng muội còn sống và được yêu thương là đã may mắn rồi”

Hòa Yên Ninh :" Tỷ tỷ cuộc đời của muọi có dược người nhị tỷ hết lòng yêu quý, bao dung muội ngay cả khi muội làm nhiếu chuyện sai trái. Muội mãn nguyện lắm rồi. Ngoài tỷ ra, còn những người khác không ai đối sử tốt với muội hơn tỷ"

Hoàng Dung :" Vậy sao? Thế thì muội phải đối sử tốt với tỷ nhiều hơn đó. Rõ chưa hả"

Hòa Yên Ninh :" Muội biết rồi mà, muội xin lỗi vì xưa nay không làm gì để bảo vệ tỷ hết, toàn gây họa khiến tỷ lo lắng"

Hoàng Dung :" Thôi thôi. Muội biết vậy là tốt rồi. Lần sau làm bánh nhớ phải chia phần cho tỷ đó. Nếu không tỷ sẽ ghanh tỵ và tổn thương lắm nghe chưa

Hòa Yên Ninh :" À, muội biết rồi"

Hoàng Dung :" Hứa được thì phải làm được đó"

Hòa Yên Ninh : ”Rồi rồi mà. còn về Đệ Nhi, Lâm Nhi hai đứa nó tuy hiếu thảo với muội, nhưng muội không hiểu chúng, Đệ Nhi thì còn đỡ, muội có thể hãnh diện, và yên tâm về nó, vì người dạy nó là Cửu Dương Gia Chu Chính Cương, còn Lâm Nhi nó khiến muội vừa tự hào vừa lo lắng”

Hoàng Dung : ”ta ngược lại thấy Lâm Nhi quan tâm muội hơn đó’

Hòa Yên Ninh : ”tỷ nói vậy sai rồi, không phải Lâm Nhi quan tâm muội hơn mà do Đệ Nhi nó còn phải lo cho giang sơn bá tánh nên ít có thời gian dành cho muội, chứ nó vẫn rất thương muội, còn Lâm Nhi nó rãnh hơn Đệ Nhi nên tỷ thấy nó dành thời gian cho muội nhiều hơn Đệ Nhi, hơn nữa Lâm Nhi tử nhỏ giao du với yêu tộc nên có phần hào sảng thích nói đùa, nên tỷ đừng chấp Lâm Nhi nha”

Hoàng Dung : ”ta không trách nó, chỉ là muội tin nó nói xấu muội thật sao?”

Hòa Yên Ninh : ”dĩ nhiên là không rồi, Lâm Nhi sẽ không làm thế, chỉ là Túc Nhi học theo nó thiên biến vạn hóa để đi nghịch ngợm thì thật, nên muội mới phạt nó”

Hòa Yên Ninh : ”Còn về Túc Nhi nó tuy thông minh nhưng vẫn là đứa trẻ ham chơi, nó có mấy câu không hiểu chuyện mong tỷ đừng trách nó”

Hòang Dung : ”ta không trách nó đâu, Túc Nhi tuy nghịch ngợm nhưng nó rất thương muội đó’

Hòa Yên Ninh : ”trẻ con thì đơn giản thương chúng dạy chúng thì chúng sẽ ngoan và thượng ta thôi”

Hoàng Dung : ”còn có Hoài An, nó bênh muội bất chấp luôn, lúc ta nói muội bị điên nó lầm bầm nhưng với cảnh giới của ta nghe rõ mồn một”

Hòa Yên Ninh : ”nó nói gì?”

Hoàng Dung : ”nó nói tỷ tỷ mà nói muội muội bị điên có bà điên thì có”

Hòa Yên Ninh : ”mong tỷ đừng trách nó dù gì nó cũng giống muội có một tỷ tỷ hay mắng nó”

Hoàng Dung : ”ta cũng không trách nó, còn có Phong Nhi, Ngọc Hằng Triệu Sương, và Cả Kim Chi, Phong Nhi nó là Trữ quân ta cũng không có gì phàn nàn về nó, Ngọc Hằng Triêu Sương lần đầu gặp ta, có hiểu nhầm ta không trách họ, nhưng Kim Chi Ta đúng bị nó làm cho tức điên”

Hòa Yên Ninh : ”nó làm sai gì sao tỷ?”

Hoàng Dung : ”nó nói chỉ cần muội bình an Hòa Gia có chết hết nó cũng không quan tâm ta phạt nó là sai sao?”

Hòa Yên Ninh : ”tỷ phạt nó là đúng cũng do muội mà ra làm khổ tỷ rồi, muội sẽ nói chuyện với nó”

Hoàng Dung :” đau nhẹ lại chút”

Hòa Yên Ninh : ”muội xin lỗi muội lỡ tay. Triệu Sương và Kim Chi này cũng ra tay ác quá, mong là những lời vừa nãy muội nói với nó, nó sẽ nghe lọt tai"

Hoàng Dung :" Ta thấy hơi khó đó"

Hòa Yên Ninh :" Tỷ tỷ, thật ra muội mong được như tỷ hơn, không như muội, một lần gây họa, cả đời ghánh hậu quả. Nếu thời gian quay trở lại, Điều muội mong ước là cống hiến cho nữ Quốc, khao khát có được tình yêu đúng nghĩa của riêng mình, chi ít cũng giống Hàn Văn và Hoài Ngọc. muội không đời nào trở thành đại pháp sư Nam Vu Lý, không tới Đại Minh làm phi. Muội dù học pháp lực võ công ở Nam Vu Lý trở về Nữ Quốc để cống hiến cho quốc gia của mình, Nhưng những điều này muội thừa biết là cả đời này không thể thực hiện nổi. Điều muội có thể làm bây giớ là hết lòng bảo vệ người thân, Vì Nữ Quốc mà cố gắng"

Hoàng Dung :" Tỷ thừa hiểu điều muội mong muốn, mong muốn kiếp sau có được người thật lòng yêu mình như Hàn Văn, được cơ hội cống hiến hết mình vì nước nhà. Tỷ nói vậy đúng chứ"

Hòa Yên Ninh :" Muội....... muội không có mong cầu"

Hoàng Dung :" Muội dừng dối lòng mình, muội là người chứ không phải thần phật, là phụ nữ ai mà chả mong cầu hạnh phúc. Đó là chuyện bình thường mà"

Hòa Yên Ninh :" Tỷ đó. Thế này mà không ai khen tỷ tỳ của muội đáng yêu cả"

Hoàng Dung cười :" nhưng đời này xem như muội tạo nghiệp, muội phải có trách nhiệm về những điều muội làm mà cố gắng làm việc tốt để bù đắp nỗi lầm. Có câu sống có phúc, ông trời sẽ để đức cho. Chỉ cần muội sống tốt thì kiếp sau có khi muội còn tốt hơn những gì muội mong ước ở kiếp này. Hoàng Ninh, muội yên tâm, tỷ tỷ dương nhiên bên cạnh đồng hành cùng muội, bao nhiêu trở ngại của muội, tỷ đây nhất định cùng ghánh cũng như muội nói muội tình nguyện vì tỷ mà ghánh mọi hậu quả"

Hòa Yên Ninh cười :" Đa tạ nhị tỷ"

Hoàng Dung :" Còn ta, Thiên Hậu nương nương nhiều lần cảnh báo ta cho dù ở hoàn cảnh nào, tuyệt dối không được nói dối. Nếu không nhất định phải trả một cái giá thống khổ"

Hòa Yên Ninh :" Tâm trạng tỷ không tốt lên chót mắc lỗi. Muội không trách tỷ đâu. Thiên Hậu nương nương biết thiên cơ, người không thể tiết lộ. Tỷ cứ việc nghe theo người đi, muội tin người làm vậy là tốt cho tỷ"

Hoàng Dung :" Đành vậy chứ biết làm sao được"

-------------

lúc này bên ngoài Chu Nguyên Chương : ”các khanh cứ tự nhiên đi mặc trẫm”

Chu Nguyên Chương nhâm Nhi Tách Trà

Chu Cao Túc : ”Hoàng tổ Phụ người chơi với con đi”

Chu Nguyên Chương : ”hửm được đó lại đây”

Chu Nguyên Chương ăm Chu Cao Túc Lên chơi cùng nó : ”Túc nhi ngoan, sau này giang sơn này sẽ do con kế thừa nên con phải học tập nghiêm túc đi”

Chu Cao Túc:  “hả? Con đi một lát lại chơi với hoàng tổ phụ sau hè hè”

Chu Nguyên Chương : ”ừ con đi đi”

Chu Cao Túc chạy lại Đàn Phong và Chu Đệ : ”cha mẹ, con có chuyện muốn xin”

Đàn Phong :” Túc nhi có chuyện gì con muốn ăn bánh sao?”

Chu Cao Túc : ”mẹ sanh thêm đệ đệ có được không? Nếu mẹ không thể sanh đệ đệ thì cho cha lấy thêm vợ đi để có đệ đệ”

Chu Đệ :” Túc Nhi nếu muốn chơi cùng con thì muội muội vẫn có thể chơi cùng con sao nhất định phải là đệ đệ”

Chu Cao Túc ấp úng hai ngón tay chỉ vào nhau, : ”hoàng tổ phụ nói cha sẽ là người kế thừa giang sơn, nên con phải học tập cho tốt để khi cha già thì con sẽ là người nối ngôi làm hoàng đế Đại Minh Triều, con không làm đâu, cha sanh thêm đệ đệ đi cha”

Đàn Phong và Chu Đệ bậc cười : ”tiểu tử con vì lý do này nên đòi đệ đề à?”

Chu Cao Túc làm nũng :” đi mà mẹ, sanh đệ đệ nha nha”

Đàn Phong : ”đâu nhất định cha con sẽ được làm vì thái tử sẽ là người kế nhiệm cha con mà ko cẩn thận thì sẽ ko được làm thái tử, nếu mẹ đoán không sai nếu cha con làm không tốt thì thất hoàng thúc của con hoặc thập hoàng thúc của con, nên con đó dù cha con ko được kế ngôi thì con cũng phải học tập cho đàn hoàn”

Chu Cao Túc : ”à há, có rồi con đi tìm hoàng tổ phụ” Chu Cao Túc chạy đi mất

Chu Đệ : ”nè nè Túc Nhi”

Đàn Phong lắc đầu cười : ”đứa trẻ này thật là nghịch quá”

Chu Đệ : ”ta dám chắc nó đi xin phụ hoàng phế ngôi thái tử của ta đó”

Đàn Phong : ”chắc là vậy rồi, koi bộ thiếp phải tăng cường dạy dỗ Túc Nhi chứ lúc này nuông chiều quá nó sinh hư mất”

Chu Đệ : ”nàng nói có lý, ta sẽ tìm gia sư cho nó”

Chu Cao Túc : ”hoàng tổ phụ chắc không vì lý do này mà đồng ý phế cha đâu, à đi tìm nội tổ mẫu người thương ta nhất, người sẽ giúp ta”

Chu Cao Túc chạy đi tìm Hòa Yên Ninh

....................

Hòa Yên Ninh đang trò chuyện với Hoàng Dung rất vui thì Chu Cao Túc : ”nội tổ mẫu, nội tổ mẫu cứu con cứu con có chuyện lớn rồi”

Hòa Yên Ninh :” Túc nhi ngoan nào có chuyện gì nói bà nghe?”

Hoàng Dung nhâm nhi tách trà : “Túc Nhi bình tĩnh có gì mà kêu cứu là kẻ nào bắt nạt con”

Chu Cao Túc : ”Hoàng Tổ Phụ nói con sẽ là người tiếp theo sau cha kế thừa giang sơn Đại Minh, Nội Tổ Mẫu xin hoàng tổ phụ phế ngôi thái tử của cha, để con khỏi kế thừa nha nội tổ mẫu, nha nha”

Hoàng Dung bị sặc phun trà : ”cái gì? Con vì không muốn kế thừa giang sơn nên xin hoàng thượng phế ngội thái tử của cha con à?”

Hòa Yên Ninh cũng bậc cười bó tay, bà nựng má Chu Cao Túc : ”Túc Nhi ngoan, con phải học tập cho tốt, đừng mãi chơi như vậy không được đâu"

Chu Cao Túc :” Túc Nhi không chịu đâu, Túc Nhi muốn mãi chơi với người à”

Hòa Yên Ninh xoa Đầu Chu Cao Túc :” không được, con phải học thật tốt cho ta, nghe rõ chưa?”

Chu Cao Túc : ”thôi để con tự đi tìm Hoàng Tổ Phụ”

Hòa Yên Ninh :” nè con không được làm vậy”

Chu Cao Túc chạy mất.

Hòa Yên Ninh định đuổi theo, Thì Hoàng Dung cản :” cứ mặt nó, Hoàng Thượng sẽ xử lý tốt thôi”

.....................

Chu Nguyên Chương đang uống trà thì Chu Cao Túc : ”hoàng tổ phụ, Người phế ngôi thái tử của cha con đi”

Chu Nguyên Chương : “cái gì? Phế ngội thái tử của Cha Con, Túc Nhi chắc không phải con nghe nói phải kế thừa nên kêu trẫm phế cha con chứ?”

Chu Cao Túc xị mặt : ”dạ, con không muốn đâu”

Chu Nguyên Chương cười cười : ”con thật sự không sao?”

Chu Cao Túc : ”dạ”

Chu Nguyên Chương : ”không làm thì thôi, tiếc cho con vui vậy mà không chịu làm”

Chu Cao Túc : ”làm hoàng đế có gì vui đâu”

Chu Nguyên Chương : ”rất vui là đằng khác, nếu không trẫm đâu có từ  tên ăn mày phấn đấu làm vua”

Chu Cao Túc: ”làm hoàng đế thật sự rất vui sao?”

Chu Nguyên Chương :” đúng rất vui, con thấy hôm nay đó bọn họ cãi nhau, trẫm chửi hết cả hai bên, khi con là hoàng đế ai cũng phải nể con không vui sao?”

Chu Cao Túc nghĩ và tưởng tưởng mình làm vua như thế nào thì mỉm cười : ”Hoàng tổ Phụ đừng phế cha con nha”

Chu Nguyên Chương : ”ừ không phế”

Chu Cao Túc :” làm sao mới được làm người kế thừa”

Chu Nguyên Chương : ”con phải học cho tốt, đừng để người ta mắng con là tên hoàng đế vô học chứ”

Chu Cao Túc : ”dạ Túc Nhi biết rồi”

Chu Nguyên Chương : ”biết thì tốt”

Chu Cao Túc: “Hoàng Tổ Phụ kể chuyện cho con nghe đi”

Chu Nguyên Chương :” được trẫm kể con nghe” ông lấy miếng dưa cho nó ăn

Chu Cao Túc vừa ăn vừa nghe Chu Nguyên Chương kể chuyện

-----------

lúc này Chu Lâm đang định tính sổ với Bạch Ngọc Đường thì nghe được bọn Thu Cúc đang nói chuyện

Thu Cúc : ”ta nói này các ngươi, nương nương bị bệnh vậy có khi nào bị hoàng thượng bỏ rơi không”

Ngọc Hằng : ”phải ha, nhưng ta không mong nó xảy ra”

Châu Linh : ”cái này khó nói, phi tần bị bỏ rơi không phải hiếm”

Chu Lâm : ”nên phụ hoàng mà muốn bỏ thì đã phế từ lâu rồi, các người thôi mấy câu chia rẽ tình cảm của người khác đi nha, ta không muốn mẹ và phụ hoàng trở mặt vì các ngươi đâu”

Châu Linh : ”giờ hoàng thượng mới biết, mẹ cậu còn cho rằng mình đã nói lâu rồi, nhìn biểu hiện là biết ngay chưa nói”

Ngọc Hằng :" Mẹ dương nhiên chưa nói, nhưng ta tin một điều phụ hoàng sẽ không vì vậy mà bỏ rơi người"

Châu Linh :" Công chúa ngây thơ quá, người bị tật bẩm sinh thì làm được gì? Chả trách nhiều lần thất bại tới nỗi phải bị giam. Cũng là kẻ vô dụng cho mình thông minh"

Đàn Phong :" Cô đang nói gì hả"

Chu Đệ cản Đàn Phong :" Nè Đàn Phong"

Hòa Yên Ninh ra ngoài nghe được lời Châu Linh nói, lần này bà không ra mắng lại mà xụ mặt đi vào trong. Đàn Phong nhìn thấy đuổi theo :" Mẹ, mẹ........".

..................

Ở ngoài

Chu Lâm : ” ta bảo các người không được nói nữa, kẻ nào dám nói là ta đánh đó, Chu Lâm ta nói là làm, kẻ nào dám lải nhải chuyện này đừng trách ta”

Chu Đệ phì cười : ”ta còn nghe Bạch Hộ vệ nói đệ còn có ý định chia rẽ phụ hoàng và mẹ, sao bây giờ đổi ý rồi à?”

Chu Lâm : ”huynh đừng nghe con chuốt đó nói nhảm, chuyện mà huynh không biết còn nhiều lắm, thay vì hỏi đệ mấy câu này huynh nên lo cho giang sơn và bá tánh đi”

Chu Đệ Tò mò : ”hử, nói vậy là sao? Cái gì mà biết với không biết”

Chu Lâm : ”hahaha, đó là bí mật, đệ không cho huynh biết hahaha”

Chu Đệ : ”Đệ.. thôi ngay cái bộ dạng đó đi, sợ mẹ thì nói luôn đi còn giả bộ”

Chu Lâm : ’cứ xem như huynh nói đúng đi, cái bí mật đó đệ không cho huynh biết, hahaha, cái chiêu khích tướng này không có tác dụng với đệ đâu hahaha”

Chu Đệ :” BÍ MẬT-- Đệ làm ta tò mò rồi đấy, một là thành thật khai báo nếu không ta dùng bạo lực hỏi cung đệ đó, đệ chọn cái nào?”

Chu Lâm : ”eo, huynh dọa ai vậy, sợ quá, lúc này đệ pha trò cho mẹ cười mới để bị đánh chứ huynh nghĩ huynh bắt được đệ à? hahaha đệ không nói”

Chu Đệ : ”đệ không nói thì ta hỏi mẹ”

Chu Lâm : ”hahaha mẹ cũng không biết cái bí mật mà đệ che giấu là gì đâu, huynh muốn hỏi mời”

Chu Đệ :” ý đệ, có phải là đệ biết về bệnh của mẹ không, sợ mẹ buồn nên không cho mẹ biết hả?”

Chu Lâm : ”huynh, dẹp ngay cái trò thăm giò đó đi, không có tác dụng đâu, hahaha”

Chu Đệ : ”xin lỗi nhé đệ đệ, hôm nay ta nhất định phải làm cho rõ”

Chu Lâm : ”kệ huynh đệ không nói hahaha Bạch huynh chúng ta đi uống rượu’

Chu Đệ : ”ngự lâm quân lôi ngũ hoàng tử ra ngoài đánh tiếp cho bổn hoàng tử”

Chu Lâm : ”eo đông thế à? tên nào có bãn lãnh bắt được bổn hoàng tử, ta thưởng cho mười ngàn lượng vàng”

Chu Đệ :” ngay cả đệ đệ mình ta cũng không dạy nổi, còn dạy được ai chứ”

Chu Lâm : ”chết thật, thôi bây giờ để Chu Lâm làm Ca Ca Chu Đệ Làm Đệ Đệ đi để Chu Lâm Dạy Chu Đệ cho Yoo hohoho yoo hohohoo”

Chu Đệ hỏa khí xung thiên : ”đệ”

Chu Lâm : ”thái tử còn gì muốn nói không, nếu không đệ đi uống rượu đây, yo hố hố hố”

Chu Đệ : ”Đứng lại! Sinh thần mẹ mà đệ trốn đi uống rượu, ta sẽ méc mẹ cho đệ bị đòn”

Chu Lâm : ”eo, đệ đã chúc và tặng quà luôn, giờ đệ đi uống rượu hố “ -- Chu Lâm Đang cười thì dừng lại “hử, hai ngươi”

Cửu Đầu Giao và Bạch Ngọc Đường tấn công, Chu Lâm Phản Đòn, nhưng do bất ngờ nên bị khống chế

Cửu Đầu Giao : ”Ngũ Hoàng Tử đã bắt được câu mười ngàn lượng vàng đâu đưa đây’

Chu Lâm : ”hai tên khốn bán đứng huynh đệ thế đó hả?”

Bạch Ngọc Đường :” thái tử ngài đừng làm khó ngũ hoàng tử nữa, bí mật này ngài có đánh chết hắn cũng không nói đâu, ai lại đi nói mình lớn rồi còn tè dầm bao giờ, bí mật không thể tiếc lộ đó”

Chu Đệ : ”CÁI GÌ? Ngươi đùa ta hả?”

Bạch Ngọc Đường : ”thái tử nhìn thấn có giống đang đùa không? Rất chân thật luôn đó”

Chu Đệ : ”rất là đáng ngờ luôn đó”

Chu Lâm :” ê con chuột kia ngươi nói nhảm gì đó?”

Cửu Đầu Giao : ”này chuột nhắt, ngươi không có nghĩa khí, bí mật của huynh đệ mà ngươi đi nói vậy à?”

Bạch Ngọc Đường : ”ấy chết, ta mãi chọc hắn nên lỡ lời nói ra mất rồi, xin lỗi nha huynh đệ ta không cố ý, đáng ra cái bí mật này ta không nên nói, ta thật là không ra gì, ta đúng là có lỗi với ngươi”

Triệu Sương : ”ta thấy có thứ gì đó sai sai ở đây, Chu Lâm nó…. npois vậy lão Hà Bá Không dạy nó à. Chu Lâm Có bãn lãnh vậy mà, ngươi nói vậy ai tin”

Ngọc Hằng : ”đệ ấy biết đệ ấy phải khắc phục chứ, ngươi lừa ai vậy?”

Bạch Ngọc Đường : ”ta nói này Pháp Khí Tiên Tử, Ngọc Hằng Công chúa, chính vì vậy, ta mới nói đó là cái bí mật có đánh chết hắn cũng không nói, nếu lão Hà Bá đó thừa nhận khác nào để mọi người mắng ông ta già rồi không biết dạy trẻ, mất mặt lắm đó, sao ông ta lại nhận được, còn Tiểu gia ta là tai mắt khắp hoàng cung, trên người hắn có một chú chuột tai mắt của ta để tiện liên lạc, bí mật này không phải ai cũng biết đâu”

Cửu Đầu Giao : ”ta nói con chuột nhà ngươi, phải lòng pháp khí tiên tử hay sao mà đi nói hoài đừng hỏi sao huynh đệ trở mặt”

Bạch Ngọc Đường : ”lúc nãy hắn có thề, dù ta có nói gì nếu hắn trở mặt là ngũ lôi oanh đỉnh”

Chu Lâm :” nè, hai tên khốn nói đủ chưa, kẻ tung người hứng ta tè dầm khi nào hả?”

Bạch Ngọc Đường : ”ấy chết xin lỗi nha, đừng giận mà ta không cố ý”

Cửu Đầu Giao : ”ta đang mắng hắn, sao ngươi lại mắng ta, đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt”

Chu Lâm bức dây muốn liều mạng, Bạch Ngọc Đường : ”ngươi muốn làm gì giết người diệt khẩu hả?”

Chu Lâm Tức xì khói mà không làm gì được

Cửu Đầu Giao : ”ây hắn lỡ lời thôi mà huynh đệ đừng xấu hổ tới đỏ mặt chứ”

Bạch Ngọc Đường : ”thôi không nói nữa được chưa đừng xấu hổ nữa, haha ta đi tìm tiểu Hoài An” Bạch Ngọc Đường nói nhỏ với Hoài An : ”muốn đối phó ai phải dùng cái đầu nhé tiểu muội, xem hắn tức mà không làm gì được ta kìa”

Hoài An : ”huynh làm vậy huynh ấy ổn chứ?”

Bạch Ngọc Đường : ”tên đó thì không cần lo cho hắn, Tiểu Muội muội có biết vì sao ta thoải mái chọc hắn mà hắn không làm gì được ta không?’

Hoài An : ”muội không biết”

Bạch Ngọc Đường : ”thứ nhất ta thông minh và kinh nghiệm hơn hắn, hai là ta có bãn lãnh khồng hề thua hắn, nên hắn đấu trí lẫn đấu sức đều không làm gì được ta”

Hoài An : ”ra là vậy”

Bạch Ngọc Đường : ”tiểu muội muốn bảo vệ người thân hay trả thù thì ca ca khuyên muội tăng cường tu luyện và thực chiến lấy kinh nghiệm. Hôm nay muội khá là dại dột đó, với những kẻ bãn lãnh hơn mình tốt hơn nên kính trước, giữ được cái mạng mới làm nên chuyện”

Hoài An : ”cảm ơn Ngọc Đường Huynh”

Bạch Ngọc Đường : ”tuy ca ca không có cách cứu sống cho cha mẹ muội, nhưng có cách giúp cho họ trở thành thành hoàng của một vùng được bá tánh cung phụng"

Hoài An : ”thật sao, vậy muội đa tạ huynh, còn về Châu Linh đó, hễ nhìn thấy bà ấy là muội lại nhớ tới thảm họa hôm đó”

Bạch Ngọc Đường : ”chẵng lẽ muội nhìn thấy Châu vũ cũng cảm nhận vậy sao? Vậy là muội phải giết cả hại rồi, lúc đó hảo tỷ tỷ Hà Như Song của muội và Hảo Đệ Đệ A Lý, đều sẽ thành kẻ thù với muội, muội chắc là tính toán chứ?”

Hoài An :” vậy muội phải làm sao mới trọn đạo hiếu”

Bạch Ngọc Đường : ”kẻ thù của muội là Thiên Ma, không phải Châu Linh, chính Thiên Ma mới là hung thủ hại chết cha mẹ muội, vì dù cho Châu Linh có liên thủ hay không với khả năng của Thiên Ma muốn diệt nữ quốc và cả Minh triều chỉ là dễ như ăn bánh, cha mẹ muội cũng sẽ vong mạng, nên kẻ muội nên diệt là Thiên Ma, hắn mới là kẻ thù của muội"

Hoài An : ”Muội nghe nói lúc đó là Tiêu Di liên thủ Châu Linh bày tra trận thiên Lý Thực Tai, để đuổi quốc sư, Cao Bân Sư Phụ, Như Song Tỷ và Thái Tử ra khỏi nữ quốc, không có liên quan tới Thiên Ma”

Bạch Ngọc Đường : ”nhưng cha mẹ muội chết bởi thiên hỏa chứ không phải bởi trận thiên lý thực tai đúng chứ”

Hoài An :” Đúng”

Bạch Ngọc Đường : ”trận thiên lý thực tai chỉ khiến cuộc sống khó khăn hơn mà thôi, thứ giết họ là thiên hỏa của Thiên Ma. Với kẻ khác Châu Linh có thể là kẻ thù,nhưng muội thì không kẻ thù của muội là Thiên Ma. Châu Linh thời điểm đó còn đứng về chúng ta chống lại Thiên Ma, tính ra bà ấy không có hại chết cha mẹ muội, cha mẹ muội chết bởi Thiên Hỏa, kẻ muội nên tính sổ là Thiên Ma, với lại Châu Linh đã đền mạng bà ta còn ở đây là do một cường giả vì Như Song đùng việc hồi sinh bà ta làm quà cho cô ấy, nên bà ta sống lại vì bản thân là mẹ của Như Song, nên muội hãy tôn kinh Hà Phu Nhân, chứ không nên xem bà ấy như kẻ thù”

Hoài An : ”muội có thể gác lại thù hận, nhưng kêu muội phải tôn kính thì không thể”

Bạch Ngọc Đường : ”đơn gian, muội đừng xem đó là Châu Linh, mã hãy xem đó là mẹ của Như Song Hà Phụ Nhân, vì hảo tỷ tỷ tôn kính mẹ của tỷ tỷ khó lắm sao?”

Hoài An :” này muội phải suy nghĩ, công cha nghĩa mẹ to hơn trời”

Bạch Ngọc Đường :” ta biết, ta không bảo muội làm kẻ bất hiếu, ta chỉ bảo muội bằng mọi giá giữ được mạng sống, tăng cường tu luyện, ít nhất muội còn một tỷ tỷ, muội không muốn mất luôn chứ”

Hoài An : ”đương nhiên là không?”

Bạch Ngọc Đường : ”vậy thứ muội nên làm là không ngừng tu luyện, để bảo vệ thân nhân còn lại của mình”

Hoài An :” muội hiểu rồi, muội sẽ cố gắng tu luyện’

Bạch Ngọc Đường : ”tốt, muốn thực chiến cứ tìm ta, nhưng nói trước ta không nương tay đâu đấy”

Hoài An : ”vậy về nghĩa mẫu của muội huynh có nhận xét gì?”

Bạch Ngọc Đường : ”muội chỉ cần đừng làm ảnh hưởng tới Đại Minh, hay Thái tử những người thân của người, tôn kính người là đủ, ta không phải sợ nương nương đâu, nhưng ta kính bà ấy để tên khốn kia không đường phản công ta, muội xem cái mặt hắn giận đến đỏ như cái mông khỉ rồi kìa hahaha”

Hoài An :” huynh lợi hại thật”

Bạch Ngọc Đường : ”chi trích không phải cách duy nhất khiến ai đó tức giận, muội thấy Từ Tuấn Kiệt hông, ngoài miệng là mắng ta nhưng thật ra là kẻ tung người hứng chọc tức hắn, nên hắn chửi cả hai, Từ Tuấn Kiệt chửi hắn cũng không ai phản bác, kẻ thông minh đều nhìn ra, nhưng không thể nào bắt bẻ ta được”

Hoài An : ”xem ra muội nên học từ huynh rồi”

Bạch Ngọc Đường : ”tiểu muội tuổi đời còn trẻ, trải nghiệm chưa nhiều kinh nghiệm còn ít, từ từ mà học hỏi, Thiên Ma Còn hơn cả như vậy, hán có thể sẽ lừa muội, và muội lại tin tưởng vô cùng, Thiên Ma là kẻ mà cả Như Lai Phật Tổ Cũng phải nghiêm túc khi đối mặt, muội muốn đối phó Thiên Ma được như ta vẫn chưa là gì? Nên dù bọn ta muốn đi tìm hắn nhưng bọn ta hiểu đi chỉ bỏ mạng nên bọn ta dành thời gian tu luyện và tìm cách đối phó với Thiên Ma, nhưng có một điểm ta có thể hiểu được và ta tin Thiên Ma Là Tên kiêu ngạo, hắn đủ mạnh, đủ lợi hại chơ muội mạnh lên tới tìm hắn, vì hắn đủ tự tin cho rằng muội có cô đến mấy cũng không làm gì được hắn, nên hiện tại chỉ cần muội không chọc giận hắn, thì hắn sẽ không làm gì muội”

Hoài An :” muội hiểu rồi, việc muội có thể làm là cố gắng tu luyện rồi hợp sức với mọi người đánh đuổi Thiên Ma”

Bạch Ngọc Đường : ”đúng vậy, với bọn tôm tép ma binh Thiên Ma không quan tâm đâu, nếu có gặp cứ đánh thoải mái, vì lũ đó đông lắm, cho dù ta và các huynh đệ có đi giết cả mấy trăm năm cũng không hết, nên muốn tồn tại trong cái thế gian đầy nguy hiểm này chỉ có bãn lãnh, muội thấy hoàng thượng vì dân vì nước thật ra cũng vì hoàng gia, nếu không có những người dân vất vả, thì hoàng gia không có gạo ăn, không có áo mặt, nên hoàng gia phải bảo vệ người dân, đó là quan hệ công sinh, hoàng gia nữ quốc bất lực nên cha mẹ muội chết cũng ko lạ”

Hoài An :” nữ quốc là quê hương của muội, muội muốn bảo vệ quốc gia xinh đẹp của mình”

Bạch Ngọc Đường : ”vậy muội càng phải có bãn lãnh, nếu không chỉ có thêm có một cái xác”

Hoài An : ”muội hiểu rồi”

Bạch Ngọc Đường : ”muội nên đa tạ hoàng thượng, hôm nay ông ấy cứu muội một mạng đó, một khi bãn lãnh không bằng người đừng dại gây hấn với người ta”

Hoài An : ”ý huynh là Châu Linh không phải người nhân từ”

Bạch Ngọc Đường : ”một kẻ tu ma muội nghĩ là kẻ nhân từ sao? Đừng ngây thơ vậy, may mà bà ta không ôm hận, nếu bà ta âm thầm giết muội rồi đổ cho Thiên Ma, bà ta có trả giá hay không ta không biết, nhưng muội chết chắc”

Hoài An :” nói vậy nghĩa mẫu cũng có tu ma, người có phải kẻ độc ác như Châu Linh không?”

Bạch Ngọc Đường : ”à, trong quá khứ nương nương có như Châu Linh không thì điều này muội đừng quan tâm, muội chỉ cần biết hiện tại và sau này, nương nương sẽ rất yêu thương muội… còn Châu Linh là người của Ma Giới vì Như Song mới ở đây, muội đắt tội với bà ta, tệ là mất đi ba cao thủ xấu hơn là có thêm bà kẻ thù oan gia nên giải không nên kết, muội không nên chọc giận Châu Linh mà nên kính bà ta một chút, một phần vì Như Song, một phần vì đại cuộc, một phần vì muội không phải đối thủ của người ta----- khi nào muội đủ bãn lãnh chứng minh mười Châu Linh cũng không bằng một Hoài An thì muội có tính sổ cũng không ai nói gì đâu, luật pháp đạo lý đều do kẻ mạnh đưa ra, vẫn là Thực Lực Vi tôn nắm đấm lớn mới là đạo lý--- muội nghĩ Châu Linh hủy nữ quốc là ác rồi sao, Hoàng thượng diệt không phải một quốc gaid đâu”

Hoài An : ”Dù ác hay không nhưng quốc gia nhỏ của muội vì vậy mà thiệt hại, huynh có cách giúp nữ quốc không?, muội không muốn quốc gia muội bị hủy, cũng không muốn nữ quốc phải theo phong tục khác từ bỏ quyền tự chủ”

Bạch Ngọc Đường : ”một quốc gia muốn tự chủ đầu tiên phải tự cường, hiện Nữ quốc còn phải dựa vào Đại Minh, nếu không sẽ là con mồi cho phiên bang và bị hủy ngay, hiện tai ta nghe trong yêu giới có thất yêu nữ trợ giúp Đàn Tuyết Công chúa đánh trận nào thắng trận đó nữ quốc đang phát triển rất tốt”

Hoài An :” Được vậy thì muội yên tâm”

.........................

Đuổi theo tới góc tường. Đàn Phong chạm vào vai Yên Ninh :" Mẹ à

Hòa Yên Ninh :"Suỵt, con nói nhỏ thôi. Không sao, con không lên vì ta mà hơn thua với bà ta. Bà ắy nói đúng mà. Dù sao đi nữa thì việc mẹ làm cũng là tội lỗi, mẹ không thể trách ai được. Cũng không có tư cách giận dỗi bà ấy"

Đàn Phong :" Mẹ. Đời người ai mà chẳng có lúc phạm lỗi, những lúc sai lằm. Nhưng điều đáng quý nhất là mình biết việc đó mình làm là sai, biết đứng lên sau mọi thất bại"

Hòa Yên Ninh :" Mẹ biết chứ"

Đàn Phong :" Cho dù quá khứ của mẹ có những lỗi lầm gì thì không thể nào so với Châu Linh và Thiếc Liên Tâm được. Một kẻ vì thù hận mà diệt chính quốc gia của mình, làm phép khống chế tâm chí Như Song. Một kẻ vì muốn phục quốc mà giết con gái để tế tuyệt linh tiển, thậm chí hút máu ăn sống trẻ nhỏ để luyện bách anh phệ hồn thuật. Những chuyện như vặy mẹ có làm được không?"

Đàn Phong cười :" Con biết dù mẹ bị giam 23 năm nhưng sau khi ra ngoài, mẹ bất chấp nguy hiểm tính mạng bản thân để Chu Đệ tình nguyện gọi mẹ một tiêng mẹ mà không phải khống chế hay ép buộc, người nhận nhịn chịu đựng vì một tiếng mẹ, bằng lòng hy sinh cả tính mạng. Con còn biết khi phụ hoàng bị Thẩm Vạn Tam cướp đi một hồn một phách, là mẹ đấu với hắn để cướp lại đúng không?. Chu Đệ nhiều lần nói với con, mẹ tại hạ từng bị cha tại hạ bỏ rơi, thậm chí còn bắt nhốt bà tới 23 năm, cũng chính vì điều này mà tính tình của mẹ thay đổi trở lên thích nghi ngờ không tin tưởng vào người khác luôn dùng cách trả thù đối phó với người khác"

Hòa Yên Ninh chỉ cười

Đàn Phong :" Chàng ấy từng nói lại những lời của mẹ với con. Mẹ nói sức mạnh trên đời này không phải là võ công hay pháp lực cao cướng mà là tình thương của cha mẹ dành cho con cái. Gặp bất cứ chuyện gì cũng không thể nản lòng, nhất định phải có hy vọng. Có pháp thuật đương nhiên sẽ có cách giải. Lúc chàng ấy bị bệnh, mẹ là người luôn ở bên cạnh chăm xóc chàng ấy cho tới khi chàng ấy khỏe lại. Mẹ biết không, con nghe xong liền cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ mẹ. Mẹ à, con người có hai mặt thiện và ác, mẹ bị giam lên mới vậy. Mẹ đừng vì lời nói của kẻ khàc mà xuy nghĩ. Mẹ bị bệnh về não bộ, không được xuy nghĩ quá nhiều những điều tiêu cực"

Hòa Yên Ninh :" Đàn Phong. Mẹ nghe đươc Đệ nhi nói vậy, trong lòng mẹ thấy vui. Sao Hoàng tỷ làm gì lâu vậy Chúng ta đợi tỷ ấy một lát rồi ra ngoài"

Đàn Phong cười :" Mẹ đợi con một lát, con đi gọi hoàng cô, dì Kim Chi, Ngọc Hằng, Hoài An vào đây"

Hòa Yên Ninh :" Nẻ, dể làm gì?"

Đàn Phong :" Hihi, biến mẹ và Hoàng dì trở lên xinh dẹp y như nhau"

Hòa Yên Ninh xấu hổ :" Gì chứ. Không"

Đàn Phong vẫy tay ra hiệu, bốn người họ hiểu rồi chạy vào"

Ngọc Hằng :" Có việc gì mà muội gọi mọi người vậy"

Đàn Phong nói nhỏ với bốn người" Trang điểm một chút" họ dồng ý nhưng nhìn xang thì Yên Ninh đi mất

Ngọc Hằng :" Đâu rồi"

Đàn Phong :" Mẹ ra ngoài rồi chăng. Trời ơi, năm người chúng ta sơ ý quá"

Kim Chi :" Thật là...."

Hòa Yên Ninh bườc ra ngoài. Chu Đệ đứng lên :" Mẹ...."

Hòa Yên Ninh :" Đệ nhi, xuỵt, đừng lên tiếng. Lâm nhi, Đệ nhi, hai đứa để mẹ trốn dàng sau con một lát"

Chu Lâm :" Mẹ định làm gì?"

Triệu Sương tới chỗ ngồi của Chu Đệ :" Thái tử, nghũ hoàng tử. Tỷ tỷ vừa ra ngoài này đúng không?"

Chu Đệ cười :" Đúng vậy cô cô, mẹ đang trốn đàng sau tụi con nẻ"

Hòa Yên Ninh :" Hai cái đứa này, dám khai ta ra hả"

Diêm Ái Quân :" Nương nương của hai người ở đây nè". Rồi cô kéo tay Yên Ninh ra" Đây, Triệu Sương, Hoài An, đưa nương nương vào trong, ta và Ngao Băng đi theo sau"

Hòa Yên Ninh :" Ôi tại sao ta lại đi nghĩ ra trò chuồn này chứ"

Hoài An :" Nghĩa mẫu, chúng con có trò này hay lắm"

Chu Nguyên Chương, Chu Đệ, Chu Lâm, Bạch Ngọc Đường đều cười. Chu Nguyên Chương :" Hahahaha, phải chi nàng tới đây chuồn ở cạnh trẫm thì đã không bị bắt rồi, lần này trẫm không giúp được nàng đâu. Bọn họ định làm gì nàng vậy chứ?"

Hòa Yên Ninh :" Bọm họ muốn trang điểm"

Diê Ái Quân :" Đi thôi. Hoàng thượng, chúng tôi đưa nương nương vào trong nha". Họ cùng kéo tay Yên Ninh :" Đi đi"

Triệu Sương :" Thu Cúc, đi với bọn ta. Hoàng thượng, chúng thần cáo lui"

Thu Cúc e dẻ, Triệu Sương kéo tay cô :" Đi mau"

Hòa Yên Ninh :" Đẩy gí mà ghê vậy, chẳng phải ta theo mấy người rồi sao?"

Chu Lâm :" Ô, mấy nữ nhi này vào trong trang điểm, tính bỏ mặc bọn này ở ngoài hả"

Chu Đệ :" Chắc là vậy rồi, xem ra chúng ta đợi hơi lâu"

Chu Nguyên Chương :" Không sao, kiên nhẫn chút đi. Tận dụng thời gian này để phê duyệt đống tấu chương"

Châu Linh :" Song nhi, mặc kệ ta, con đi vào trong đó với họ đi, trong đó có lẽ vui lắm"

Hà Như Song :" Dạ thôi, con muốn ngồi cạnh mẹ"

Châu Linh chỉ cười

Chu Lâm nghĩ :" Xem ra Châu Linh bị kỳ thị rồi"

Triệu Sương và Hoài An mỗi người nắm một bàn tay Yên Ninh :" Thái tử phi, đại tế tư, Ngọc Hằng. Nương nương đáng yêu của chúng ta đây nè"

Đàn Phong :cười :" Mẹ muốn chơi trò trốn tìm. Vậy thì lát nữa tàn tiệc, mấy người chúng ta sẽ chơi"

Triệu Sương :" Ta có trò này vui lắm. Chúng ta đưa tỷ tỷ vào phòng rồi cùng trang điểm cho tỷ tỷ và ....."

Hòa Yên Ninh :" Và cả Hoàng Dung tỷ tỷ của ta nữa"

Ngọc Hằng :" Đó là đương nhiên rồi, mười người chúng ta trang điểm giống y hệt nhau luôn"

Kim Chi :" Tám người chúng ta thì trang điểm lẫn y phục giống y chang nhau, còn hai vị tỷ tỷ của ta phải đẹp hơn chúng ta một chút chứ"

Hoài An :" Ý hay, đi vào thôi"

Thế là Yên Ninh, Kim Chi, Đàm Phong, Ngao Băng, Ái Quân, Triệu Sương, Ngọc Hằng, Hoài An, Thu Cúc vào phòng

Hòa Yên Ninh :" Nhị tỷ"

Hoàng Dung :" Ta định ra ngoài , mấy người kéo nhau vào đây làm gì vậy?"

Đàn Phong :" Dì à, chúng con cùng vào đây trang điểm cho mẹ, dì và chúng con nữa"

Diêm Ái Quân :" Phù... à Hoàng Dung, là mọi người nảy ra ý tưởng trang điểm rồi mặc y phục giống y như nhau đó"

Hoàng Dung :" Cô là ai vậy? Ta chưa từng gặp cô"

Diêm Ái Quân :" Ta hả, ta là thần dưới âm phủ. Diêm Ái Quân"

Hoàng Dung :" Cô đang nói thật hay đùa vậy? Cô là thần dưới âm phủ thì tại sao lên đây được"

Diêm Ái Quân :" Khoan dã, chuyện này ta kể sau, chúng ta cùng trang điểm thôi"

Hòa Yên Ninh :" Cô ấy nói không sai đâu, quả thật cô ấy là thần dưới âm phủ, là muội muội của Diêm Vương"

Diêm Ái Quân :" Hihi, và cũng là bạn của Yên Ninh và mọi người"

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.