Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh thần khó quên (9)

Tiểu thuyết gốc · 5608 chữ

Hòa Yên Ninh và Hoàng Dung sau khi nhận cặp Hồ Ly thì đi về nơi an tọa

lúc này Từ Trên trời một Con Hắc Báo To Lớn thân đầy lôi điện và Con Sư Tử màu đỏ như mau hiện thân : ”Huyết Sư Lôi Báo Lôi Kích Vực mang theo món Quà Của Ngủ Hoàng Tử, gồm có Bạch Sư Tử, Hắc Báo mỗi loài một cặp”

Lôi Báo, Huyết Sư : ”đây là món quà của Ngũ Hoàng Tử gửi tới nương nương xin nương nương nhận cho”

Hòa Yên Ninh bậc cười : ”đa tạ Nhị Vị, chúng đều là thú quý hiếm, Lâm Nhi con định biến mẹ thành người huấn luyện động vật sao?”

Chu Lâm : ”mẹ yên tâm đây là những động vật mà do các bạn hữu yêu tộc chọn lựa chọn, con nghĩ nếu như hoàng cung ta dành ra một vùng để nuôi dưỡng các con thú này sẽ là một địa điểm tham quan thú vị, một là cho dân chúng tham quan hai là sau khi đánh đuổi thiên ma các quốc gia phiên bang có muốn tham quan chúng ta cũng có nơi để tiếp đón họ”

Chu Nguyên Chương : ”con đúng là có tầm nhìn xa, chỉ là chúng đều là động vật nguy hiểm nếu như không có biết cách huấn luyện thì chúng sẽ mối nguy ngầm đó, con đã có biện pháp xử lý chưa?”

Chu Lâm : ”Phụ Hoàng Xin yên tâm, con đảm bảo an toàn tuyệt đối, với sự huấn luyện của con và các bạn hữu yêu tộc thì chúng không chỉ là bạn mà đôi khí còn hỗ trợ không ít cho chúng ta”

Chu Nguyên Chương : ”vậy thì tất cả những con vật này kể cả cặp hồ ly sẽ tạm thời để ở chỗ của con, con không có ý kiến chứ?”

Chu Lâm :” bẩm phụ hoàng, không thành vấn đề”

Chu Nguyên Chương : ”con còn bất ngờ gì nữa không?”

Chu Lâm : ”con có mời một vị khách đặc biệt”

Chu Nguyên Chương : ”ồ mau mời”

Chu Lâm : ”nghĩa mẫu xin hiện thân”

từ trên trời một vị lam y nữ tử hiện thân Lam Ngọc : ”tiểu Pháp sư còn nhớ ta chứ?”

Hòa Yên Ninh trợn tròn mắt : “cô là….Lam Ngọc TIỂU BẠCH TUỘC?”

Lam Ngọc Từ trên trời ngã cắm đầu xuống đất : ”ta nói cô đừng gọi ta theo cách đó được không hả? Bây giờ là quốc chủ của Ngư Chi Quốc, vương quốc của Hải Yêu”

Hòa Yên Ninh phi thân tới nắm tay Lam Ngọc: ”Hảo tỷ muội cô tu luyện nơi nào mà ta lâu này không liên lạc được với cô?”

Lam Ngọc : ”chuyện nói ra dài lắm, lần đó ta đuổi theo hỏa quái và tiêu diệt hắn, nhưng tiếc không thể hiện thân minh oan cho cô”

Hòa Yên Ninh : ”ta không trách cô, cô giúp ta diệt đi hỏa quái ta còn nợ cô rất nhiều mà lúc này Lâm Nhi gọi cô là nghĩa mẫu, không phải người nuôi dưỡng nó là Hà Bá sao?”

Lam Ngọc :”cô đừng nhắc tới lão già đó ta nghĩ tới hắn là thấy tức điên, lần đó Hoàng hậu vì cứu hai đứa con của cô nên bị hỏa quái đốt gần chết, cô không biết sao?”

Hòa Yên Ninh : ”ta… ta không biết chuyện này, ta còn đi ám sát bà ấy và Lưu Quốc Sư nữa”

Mai Ngọc Lâm :” Hả Cái Gì?”

Hoài An :” cái gì? Nghĩa mẫu người…..”

Chu Lâm vỗ trán : ”thật tình uổng công ta che giấu”

Hòa Yên Ninh : ”ta nghĩ là ta không cần che giấu, ta sẽ đối diện và sống cùng với những lỗi lầm mình đã gây ra năm xưa ta vốn là Đại Pháp sư Thiếc Nương Tử của Nam Vu Lý, phụng lệnh quốc vương tới đây giết chết hoàng thượng vì Nam Vu Lý, nhưng Hoàng Hậu đã dùng mọi cách mời ta liên thủ với Đại Minh và rồi ---ta lấy lòng hoàng hậu để tiếp cận hoàng thượng, và rồi ta đã được hoàng thượng sủng hạnh, quả thât lúc đó ta cũng có chút động tâm và không muốn thực hiện nhiệm vụ nữa, và ta đụng phải hỏa quái, nên gây ra hỏa hoạng, gây ra vụ án Bạch Hoàng, sau đó ta phát hiện mình mang thai và hạ sinh hai huynh đệ chúng nó, lúc mất đi chúng ta cũng như Châu Linh, chỉ muốn tiêu Diệt Đại Minh Triều ta còn từng ám sát hoàng hậu và Quốc Sư, nhưng khi ta biết Chu Đệ Tứ Hoàng Tử là con trai của ta, ta chỉ muốn nhận con, và dần dần ta nhận ra nó là mọi thứ của ta, ta mang dạnh phản bội cũng được,chỉ cần nó gọi ta một tiếng mẹ”

Chu Đệ : ”mẹ à đừng nói nữa mà”

Hòa Yên Ninh :” không? Hãy để mẹ đối diện với lỗi lầm của mình”

Hoàng Dung : ”muội muội té đập đầu ở đâu hả?”

Lam Ngọc : ”cô đúng là…. ta bấy giờ rất muốn đánh cô đó”

Hòa Yên Ninh : ”ta biết ta sai, ta sai rất nhiều, có lẽ Châu Linh mắng rất đúng, ít nhất Châu Linh dám làm dám nhận còn ta thì không có cái dũng khí này,hôm nay gặp hảo tỷ muội ta vô tình lỡ lời nên đành nói ra, chứ nếu bảo ta khi không thừa nhận có lẽ ta làm không được”

Hoài An : ”nghĩa mẫu à, con không cần biết quá khứ của người như thế nào, nhưng người sẽ mãi là nghĩa mẫu từ bi của con chứ”

Hòa Yên Ninh nắm tay Hoài An : ”con yên tâm con bây giờ cũng như Ngọc Hằng, là con gái của ta nếu con sai ta cũng phạt như thường, con thấy Lâm Nhi rồi đó”

Hoài An : ”dạ con biết rồi”

Chu Cao Túc : ”bà ơi”

Hòa Yên Ninh :” sao vậy Túc Nhi”

Chu Cao Túc : ”Hoàng Hậu bị bà ám sát người có chết không, vụ việc hoàng hậu giả không phải do bà làm đó chứ?”

Chu Đệ hoảng hồn : ”Túc Nhi không được nói lung tung”

Chu Cao Túc : ”cha à, nếu chúng ta không làm rõ thì bá quan cũng nghĩ như vậy sẽ ảnh hương danh dự của bà”

Hòa Yên Ninh : ”Túc Nhi thời gian qua con luôn tiếp xúc bà con tin rằng bà sẽ làm như vậy sao?”

Chu Cao Túc : ”con không biết”

Chu Đệ : ”sau lần đó hoàng hậu vẫn bình an, Quốc Sư có thể làm chứng”

Chu Cao Túc :” hả bị bà ám sát mà còn sống, hoàng hậu lợi hại thật”

Hoàng Dung Tinh ý : ”Túc Nhi ý con là nếu bị bà con ám sát thì nhất định phải chêt sao?”

Chu Cao Túc:  “dạ đúng, bà lợi hại vậy mà cũng ám sát không thành thì đối phương quá lợi hại rồi”

Hòa Yên Ninh : ”trời ạ Túc Nhi, con đừng có xem bà là Thiên Hạ Vô Địch chứ? Với lại khi con tới đây bà còn đang nằm một chỗ mọi người còn bao vây lấy ta không rời một bước ta có muốn hại bà ấy cũng không có cơ hội ra tay trước đó thì ta luôn ở Hòa Gia còn Hoàng Hậu ở cùng hoàng thượng, nên cho dù ta có muốn hại cũng không ra tay được”

Chu Đệ : ”có thể nói lúc đó mọi hành động của mẹ đều là bất lợi chỉ là mẹ không thành công vì Đại Minh ta có một thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn, và Hộ Quốc đại Pháp Sư Cao Bân”

Lam Ngọc : ”này này, đủ rồi nhé -- ta tới đây chúc thọ chứ không phải tới nghe mấy người kể chuyện ngày xưa, ta giận ta đi về à?”

Hòa Yên Ninh : ”đúng rồi, ta muốn hỏi cô sao cô biết Lâm Nhi”

Lam Ngọc  : ”lần đó hoàng hậu bị thương vì an toàn của hai đứa chẻ nên ném chúng xuống nước, lão hà bá thấy cảnh đó, nên nói với Lâm Nhi là hoàng hậu muốn hai huynh đệ nó, còn Chu Đệ Thì được hoàng thượng cứu, Lâm Nhi bị Lão Hà Bá đó nhặc được ta chỉ tiện tay chữa cho hoàng hậu và đuổi theo hỏa quái, sau khi ta diệt được hỏa quái, quay lại thì ta sợ cái tên hà bá trời đánh đó, dạy cho Lâm Nhi Xem Hoàng Hậu là kẻ thù nên mới tới giành nuôi với lão, chỉ là lúc đó Lâm Nhi có phần thích lão hơn nên ta bất đắc dĩ đành phải thường xuyên tới chăm sóc cho nó, và quả như ta lo lắng nó ban đầu xem hoàng hậu là kẻ thù, may mà ta kịp cho nó biết chân tướng”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm lại không biết mình có một vị ân nhân như vậy, người đâu mời Lam Ngọc Nữ Vương thượng tọa”

Hoàng Dung : ”chào cô ta là tỷ tỷ song sinh của nó, cô ngồi cạnh ta đi”

Lam Ngọc : ”ta nghe cô ta hay khen ngợi cô tài sắc vẹn toàn bãn lãnh thông thiên ta tò mò từ lâu hôm nay mới gặp quả là như lời đồn”

Hoàng Dung :” nó khen ta thật sao?”

Lam Ngọc :” ta lừa cô làm gì? Cô ta còn năn nỉ ta dạy cho cô ta Thiên Nhất Thủy Pháp để đối phó cô đó”

Hoàng Dung : ”nó lợi hại lắm sao?”

Lam Ngọc : ”nó là công Pháp Thủy Tính,  ta cũng có dạy chỉ là cô ta quá ngốc học hoài không xong”

Hòa Yên Ninh : ”không phải ta ngốc chỉ là công pháp này cần thủy tính cực cao ta làm gì có chứ hả?”

Lam Ngọc : ”bởi ta mới nói cô ngốc, biết mình không luyện được ráng năn nỉ ta dạy cho bằng được”

Hòa Yên Ninh : ”ta không thử làm sao ta biết’

Lam Ngọc : ”rồi rồi, do cô ngốc được chưa?”

Chu Nguyên Chương : ”Lam Ngọc Nữ vương có thể nể mặt trẫm đừng trêu ái phi của trẫm có được không?”

Lam Ngọc : ”ấy chết vì chúng tôi là hảo tỷ muội nên xuất khẩu có chút không ý tứ xin tạ lỗi với hoàng thượng và mọi người’

Hòa Yên Ninh : ”cô ấy là ân nhân xin hoàng thượng đừng giận’

Chu Nguyên Chương : ”cô ấy là ân nhân trẫm không có gì đền ơn đã thấy ngại rồi sao lại giận chứ? Nào ai còn món quà chi trình lên luôn đi trẫm đói lắm rồi”

Mai Ngọc Lâm : ”Nương nương bà già này thì không có các món quà thú vị như là Ngũ Hoàng Tử, chỉ có một cuốn sách y viết về toàn bộ kinh nghiệm do ta soạn ra, kết hợp với sách của Lại Bố Ý Của Ôn Nhi mà Viết ra, xin tặng cho nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”việc này tấm lòng này ta xin nhận, nhưng nó ở chỗ ta đúng là phí của trời, thôi thì mong người cho nó lưu truyền nhân gian, khi mà nơi đâu cũng là đại phu thì việc chữa bệnh sẽ tiện hơn rất nhiều”

Mai Ngọc Lâm : ”nương nương có tấm lòng này bà già này đành phải nghe theo”

Hòa Yên Ninh : ”Quách Ngọc ngươi truyền Lý Thái Y tới đây, bảo khanh ấy lưu lại một bản cho thái y viện còn lại lưu truyền dân gian, nếu khanh ấy dám vì lòng tham hủy đi quyển sách đừng trách ta”

Quách Ngọc : ”dạ nô tài đã biết”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng thiếp làm vậy có được không?”

Chu Nguyên Chương : ”được, làm tốt lắm, chỉ là đưa quyển sách đây, để tránh bọn họ vì lòng tham hủy đi quyển sách, thì đơn giản”

Quách Ngọc Cầm Quyền sách đưa cho Chu Nguyên Chương, Chu Nguyên Chương xem sơ :” viết rất hay, đưa bút và ấn cho trẫm”

Quách Thiên  : ”dạ đây”

Chu Nguyên Chương đề bút ”Mai Ngọc Lâm Y Sách” và đóng ấn vua vào :” đây khanh cầm cho thái y viện thách chúng cũng không dám hủy, bảo hắn chép lại một bản rồi trả lại ngay bản gốc cho Lưu Lão Phu Nhân”

Mai Ngọc Lâm : ”hoàng thượng đây là tấm lòng của”

Chu Nguyên Chương : ”Lưu Lão Phu nhân chớ hiểu lầm nội dung quyển sách trẫm đã nhớ, những gì Lưu Lão Phu Nhân tặng trẫm và Ái phi đã nhận, còn thứ này là tâm huyết của bà, bà hãy giữ lại đi”

Hòa Yên Ninh :” phải đó lão phu nhân hãy nhận lại nó đi, ta nghĩ Lại Tuyết xứng đáng có được nó hơn ta, cô ấy theo người bấy lâu chắc cũng có bãn lãnh của người, để cô ấy kế thừa tinh thần cứu người của bà là phù hợp nhất”

Mai Ngọc Lâm :” nếu nương nương và hoàng thượng dã nói vậy dân phụ đành nghe theo”

Châu Linh : ”nương nương thần cũng có món quà tặng cho nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”cô có món quà gì đây”

Châu Linh : ”thần thì không có sách y cũng không bạn hữu trốn yêu giới, nhưng ma giới thì có ”

Hòa Yên Ninh cười : ”chắc cô không tặng ta một con ma đó chứ?”

Châu Linh bậc cười : ”nào có, chỉ là trong thời gian ở tại ma giới có xem nhiều sách về ma tộc, có nói về rất nhiều loại ma, và cách đối phó chúng, thần có chép lại một bản xin tặng cho nương nương”

Hòa Yên Ninh cười : ”ta nên nói thế nào đây?”

Châu Linh cười:” tùy người thôi”

Hòa Yên Ninh : ”hảo tỷ muội của ta thì có nhiều, chỉ là giống ta nhất chỉ có cô”

Châu Linh : ”nương nương quá khen”

Hòa Yên Ninh : ”lúc này ta có quá lời với cô, những ngẫm lại chúng ta quả là giống nhau”

Châu Linh : ”nương nương đã quá lời, Châu Linh mặt dày xin nhận lời xin lỗi”

Hòa Yên Ninh : ”Hả? Cái gì chứ? Ta rút lại lời vừa rồi nha”

Châu Linh cười : ”lời đã nói thì không rút được đâu nương nương”

Hòa Yên Ninh săn tay áo : ”vậy để bổn cung đánh cho cô mất trí luôn”

Châu Linh : ”nương nương có nhã hứng Châu Linh đành phải phụng bồi”

Hòa Yên Ninh :” cô, đợi đó hôm nay bổn cung tha cho cô”

Châu Linh : ”tạ nương nương”

Hà Như Song : ”Nghĩa mẫu con cũng có món quá tặng cho người”

Hòa Yên Ninh : ”ồ nào món quà gì?”

Hà Như Song : ”đây là Thánh Quang Thủy có tác dụng trừ tà ma, con lấy nó từ Hoàng Tuyền Ma Cung, chỉ cần một giọt pha và trong nước mọi thứ tà ma đều sẽ tránh xa”

Hòa Yên Ninh :” sao nhiều vậy?”

Hà Như Song : ”là Hoàng Tuyền Tặng cho con, để con thử cho người xem”

Hà Như Song lấy cành dương liễu, phẫy nhẹ từng giọt thánh quang thủy xuống ao, nước trong ao phát sáng và mọi người có mặt đều cảm nhận được sự thánh khiết phát ra từ chiếc ao cộng với liên hoa ngũ sắc có thể nói một chiếc ao của chốn thần tiên

Chu Nguyên Chương : ”hahaha, khồng ngờ mọi tinh túy của thiên hạ lại vô tình tập hợp ở cái ao này, koi bộ cái ao này có tu hành tốt đó”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng lời này là không đúng rồi”

Chu Nguyên Chương : ”hử trẫm nói sai sao?”

Hòa Yên Ninh : ”bẩm hoàng thượng cái ao này làm gì mà có tu hành nó là do người xây nên chỉ có thể nói là chủ nhân nơi này quá phúc đức, và chủ nhân nơi này còn ai ngoài Hoàng Thượng”

Chu Nguyên Chương :” nàng nói có lý, do chủ nhân của nó tu hành tốt”

Hòa Yên Ninh : ”không có hoàng thượng khai mở giang sơn chúng thần làm sao ở đây vui vẻ, nên có thể nói cái ao này là nhờ hoàng thượng mà được thơm lây”

Chu Đệ : ”con thấy mẹ nói đúng đó phụ hoàng”

Chu Lâm : ”con cũng không phản đối”

Châu Linh : ”đúng đó hoàng thượng, Thần Cơ Diệu Toán Lưu Bá Ôn, Hộ Quốc Đại Pháp Sư Cao Bân, Trung Sơn Vương Từ Đạt, Võ Đang Trương Tam Phong, Giáo Chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo Đông Phương Bất Bại, Văn Thần có Bạch Ngọc Kiệt, Võ Tướng Có Đặng Dũ, bọn họ đều là phải nghe lệnh của hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương :” Châu Linh nói đúng đó, được rồi mọi người an tọa đi”

tất cả an tọa thị vệ chạy vào : ”Bẩm Hoàng Thượng, Lưu Quốc Sư cùng tùy tùng Bạch Viên Cầu kiến”

Chu Nguyên Chương :” cho vào”

Lưu Bá Ôn : ”Vi Thần tham kiến Hoàng Thượng, Nương Nương thái tử và thái tử phi”

Chu Nguyên Chương : ”miễn lễ”

Lưu Bá Ôn : ”tạ hoàng thượng”

Bạch Viên : ”không biết Hoàng Thượng gọi ta tới có việc gì?”

Chu Nguyên Chương : ”ta muốn khanh truy lùng kẻ mạo danh hoàng hậu bắc ả đem về đây’

Bạch viên :” đơn giản” Bạch Viên nhắm mắt ngửi ngửi : ”ta đi đây” Bạch Viên phi thân bay đi

Hòa Yên Ninh : ”Quốc Sư Bạch Viên đó là thuộc hạ của khanh à, sao ta thấy hắn không một chút hành lễ với Hoàng Thượng”

Lưu Bá Ôn :” nương nương có điều không biết, Bạch Viên và Thần Cùng Hoàng Thượng và Từ Đạt, Mộc Anh Từng xưng huynh gọi đệ, vì lễ nghi nên chúng thần là con dân nên lễ phép còn Bạch Viên vốn là yêu tộc nên không cần phải theo lễ nghi này”

Hòa Yên Ninh : ”ra là vậy, vậy hắn đi đâu bấy lâu sao lần ta đấu với khanh chưa từng gặp hắn”

Lưu Bá Ôn : ”chuyện là Sau Khi Hoàng Thượng đánh bại Trần Hữu Lượng, đánh bại Báo Tinh thì Bạch Viên trọng Thượng nên cậu ấy đã tìm nơi dưỡng thương và tu luyện, khi nương nương gặp nạn Bạch Viên chỉ vừa mới hồi phục, nên đã tự tìm tới đây”

Hòa Yên Ninh : ”hắn có bãn lãnh gì mà phải nhờ hắn”

Lưu Bá Ôn : ”nương nương có điều không biết con khỉ này rất háo sắc, phàm là nữ nhân dù có bị giam trong phong ấn nó vẫn ngửi ra mùi của người đó”

Hòa Yên Ninh : ”vậy hắn có nhận ra mùi của từng người không?”

Lưu Bá Ôn : ”được dù cho có kẻ mạo danh nương nương nó vẫn có thể ngửi ra ai là thật”

Hòa Yên Ninh : ”mặc dù  ta không thích con khỉ này cho lắm nhưng khả năng này của nó khi cần đúng là rất hữu dụng”

Lưu Bá Ôn : ”nương nương mong người tính toán với nó, tuy nó có phần khó ưa đối với phụ nữ nhưng nó vẫn chưa bao giờ đi quá giới hạn”

Hòa Yên Ninh :” ta hiểu rồi”

Chu Nguyên Chương : ”Quốc sư, nay là sinh thần của nương nương và Hoàng Dung thân vương khanh tấu một bài đi”

Lưu Bá Ôn : ”Vi Thần Tuân Chỉ”

Lưu Bá Ôn cầm Sáo Thổi một khúc : ”Hỏi bao vì sao hỏi gió mây

Nào tình trường nào thù hận hoài vấn vương

Hỏi ta hỏi ngươi hỏi lời thế nhân

Bao bão giông đời sao lắm nỗi vô thường

Hỏi con đường kia lại hỏi núi sông

Hỏi tri kỷ nơi nào đến đây Hỏi mưa hỏi sương lại hỏi ánh trăng

Giữa nơi bóng đêm tịch liêu mênh mông

Hỏi lá hỏi hoa vừa độ sắc thắm

Ta hỏi bao xuân thu đời người gian nan

Hỏi thu hỏi đông cùng làn gió tuyết

Mây màu tan nhanh cô đơn quẩn quanh

Cánh hoa đẹp cũng mau tàn

Chớ kiêu ngạo cao xanh cũng già

Chốn giang hồ bao ngày tháng

Đã xa rồi ta quên mất rồi

Ngắm hoa nở ngắm hoa tàn

Ngắm thiên địa mênh mông sớm chiều

Những anh hùng bao lừng lẫy

Đã xa rồi cũng quên rồi.

Hỏi tiên hỏi nhân ngày nào lãng du

Hỏi đời người còn nhiều ngổn ngang

Hỏi thiên địa kia mịt mờ gió sương

Những năm tháng lang bạt sao khó quên”

Chu Nguyên Chương nghe xong đập bàn : ”LƯU BÁ ÔN, Khanh Giỡn mặt với trẫm à? hôm nay là sinh thần của nương nương khanh tấu khúc vấn thiên thể hiện nỗi đau chia cắt là ý gì hả?”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng xin bớt giận”

Chu Nguyên Chương : ”khanh tốt nhất tự biện giải cho hay nếu không trẫm lấy đầu khanh đó”

Lưu Bá Ôn : ”vi thần biết tội, chẳng là vì thấy hoàng thượng sủng hạnh nương nương gần đây thần lại bị mẹ mình hối thành thần bất trị bất giác lòng nhớ đến A Tú, nhất thời quên mất bản thân đang ở đâu nên mới tấu lên khúc đó, không có y mạo phạm, xin hoàng thượng trách tội”

Chu Nguyên Chương : ”nể tình mẹ khanh già cả chưa có được bồng cháu trẫm tạm giữ mạng của khanh, phạt khanh trong vòng nửa năm phải thành thân”

Lưu Bá Ôn : ”hả? Vi thần tuân chỉ”

Hòa Yên Ninh : ”chuyện này ta cũng không hài lòng với Quốc Sư, mẹ khanh đã gần đát xa trời mà khanh vẫn không chịu thành thân không lẽ định để bà ấy vào quan tài rồi mới thành thân sao?’

Lưu Bá Ôn : ””thần biết lỗi, để thần bốc cho nương nương và thân vương một quẻ”

Hòa Yên Ninh :” khanh muốn bốc quẻ sao? Ta cho khanh chữ Hoàng”

Lưu Bá Ôn : ”Xin hỏi Nương Nương là chữ Hoàng Nào?”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Trong Hoàng Đế”

Lưu Bá Ôn : ”hoàng kim Sắc vàng, sắc ngũ cốc chín. Ngày xưa lấy năm sắc chia sánh với năm phương. Màu vàng cho là sắc ở giữa, cho nên coi màu vàng là màu quý nhất. Về đời quân chủ các tờ chiếu mệnh đều dùng màu vàng, cho đến các đồ trang sức chỉ vua là được dùng màu vàng thôi. Nương nương chọn chữ hoàng cho thấy trong lòng nương nương hiện tại chỉ có hoàng thượng, và trước đây thần có bốc quẻ biết được nương nương gặp nạn, nhưng chính hoàng thượng đã giúp nương nương hóa giải, có thể nói chữ Hoàng Này mạng lại sự bình an hạnh phúc cho nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”cám ơn quốc sư”

Hoàng Dung : ”còn ta cho khanh chữ Ái, Ái Trong Tình Ái”

Lưu Bá Ôn : ”Chữ Ái(愛)ý nghĩa là tình yêu, gồm bộ tâm (心) (con tim) và chữ thụ (受) (chịu đựng), tình yêu thương chính là sự chấp nhận và tình nguyện hi sinh---- chữ này cho thấy thân vương đã có một sự hi sinh vô bờ bến, vì người thân mà hi sinh một trái tim vĩ đại đầy yêu thương”

Hòa Yên Ninh : ”quốc sư đoán không sai tỷ tỷ quả thật vì ta mà hy sinh rất nhiều, Đệ Nhi Lâm Nhi hai con hãy cố gắng tốt với dì nhé”

Chu Đệ, Chu Lâm : ”dạ con biết”

Chu Nguyên Chương : ”khanh lợi hại vậy tự bấm quẻ xem khi nào khanh mới chịu thành thân”

Lưu Bá Ôn : ”thần đã bấm một quẻ và hết một năm thần sẽ thành thân”

Chu Nguyên Chương :” Được lắm, hết năm mà không cho trẫm uốn rượu mừng là trẫm lấy đầu khanh đó

Lưu Bá Ôn : ”vi thần đã biết”

Chu Nguyên Chương : ”nếu tới rồi thì mau vào tiệc đi”

Lưu Bá Ôn :” dạ Hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”Quách Ngọc khanh sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa chưa”

Quách Ngọc :” Bẩm Nô tài đã sắp xếp vẫn chưa ôn cho lắm, nô tài đang phân vận không biết nên xếp vị trí cho Lưu Lão Phu nhân và Cống Cát Châu Linh cùng các bạn hữu của Ngũ Hoàng Tử như thế nào, xin hoàng thượng chỉ điểm”

Chu Nguyên Chương : ”ngươi, đúng là vô dụng“

Quách Ngọc : ”Nô Tài Đáng Chết”

Chu Nguyên Chương : ”nay ngày vui tha cho ngươi, mau sắp xếp nhanh lên”

Quách Ngọc : ”nô tài tạ hoàng thượng khai ân, nô tài sẽ làm ngay”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng thượng hay là bỏ qua nguyên tắc để vào tiệc cho vui”

Chu Nguyên Chương : ”nàng nói phải, cứ phải theo nguyên tắc thì chán lắm, các khanh tùy ý chọn chỗ ngồi đi, Lưu Bá Ộn Khanh tới hầu rượu trẫm”

Lưu Bá Ôn : ”vi thần tuân chỉ”

thế là Chu Nguyên Chương, Lưu Bá Ôn, Từ Đạt, Mộc Anh, Tử Vũ, một bàn

Chu Nguyên Chương :” trẫm mời các khanh”

Lưu Bá Ôn, Từ Đạt, Mộc Anh, Tử Vũ :” tạ hoàng thượng, chúng thần cũng kính người”

Chu Nguyên Chương : ”được uống

Từ Đạt : ”Quốc Sư, ngài cho ta một quẻ xem khi nào tên tiểu tử Tuấn Kiệt mới cho ta bồng cháu”

Lưu Bá Ôn : ”để ta tính xem, ồ chúc mừng hoàng thượng và Trung Sơn Vương, hai người sắp có hỉ rồi”

Chu Nguyên Chương : ”ý khanh là trẫm gả công chúa cho hắn, vậy thì không đúng, nếu trong số những công chúa chưa xuất giá chỉ còn có Chu Huệ,mà nó vốn chưa từng tiếp xúc với Từ Tuấn Kiệt”

Lưu Bá Ôn : ”Hoàng Thương xin nghĩ kỹ lại người vẫn còn một vị công chúa nữa”

Chu Nguyên Chương : ”hả, khanh nói trẫm còn đứa con gái lưu lạc bên ngoài sao?”

Lưu Bá Ôn : ”vị công chúa này đang có mặt ở đây”

Chu Nguyên Chương : ”vậy thì là Chu Huệ rồi”

Luu Bá Ôn cười cười : ”e là một vị khác”

Mộc Anh : ”Quốc Sư Nói Ngọc Hằng Công Chúa Sao?”

Lưu Bá Ôn : ”chính là cô ấy”

Từ Đạt : ”quốc sư nói tên tiểu tử nhà ta lọt vào mắt xanh của Ngọc Hằng Công Chúa, nè đừng làm ta mừng hụt nha”

Lưu Bá Ôn : ”sao Trung Sơn Vương và Hoàng thượng không kiên nhẫn mà chờ tin tốt của cặp trai tài gái sắc đó, thần nghĩ hai người nên thương lượng, là Để Từ Tướng Quân tới hoàng cung hay là công chúa tới Từ Phủ”

Chu Nguyên Chương : ”ê trẫm nói Từ Đạt Ngươi lần này phải để Tuấn Kiệt Tới Hoàng Cung à? trẫm để mấy người con tới Từ Phủ của khanh rồi, lần này tới lược khanh đó”

Tử Vũ : ”nếu thế có một rắc rối không nhỏ, vì Từ Tuấn Kiệt tướng quân đang nắm giữ vị trí vô cùng quan trọng trong quân, nêu như muốn thay câu ấy bằng người khác thì phải cân nhắc cho kỹ”

Từ Đạt : ”Tử Vũ Huynh đệ không cần lo, Ta Sẽ Để trưởng tử của ta Từ Trấn Hải, thay vị trí của nó, Từ Gia Tướng Lĩnh nói về bãn lãnh thì Tuấn Kiệt là tên kém nhất đó, nên ta mới để nó tự do đi trải nghiệm để có thêm nhiều kinh nghiệm”

Chu Nguyên Chương : ”sao lúc đó Từ Gia Quân đi cứu trẫm chỉ có mỗi ngươi và Từ Tuấn Kiệt ta không thấy huynh đệ của hắn đâu hết vậy?”

Từ Đạt : ”Hoàng Thượng có Điều không biết, thần và Một Anh cho những người con trai của mình mỗi người trấn giữ một nơi, phân tán đều trên Đại Minh, một là tiện bề quan sát, hai là kiềm chế các thế lực chống phá, nếu thần và Mộc Anh có người có ý đồ xấu thì người còn lại phải lập tức ngăn cản đây là lời hẹn ước giữ thần và Mộc Anh”

Chu Nguyên Chương : ”koi bộ trẫm cũng phải học hỏi hai khanh, chứ hai khanh liên thủ tạo phản thì trẫm chết chắc rồi’

Từ Đạt : ”Hoàng Thượng xin đừng đùa như vậy dọa chết chúng thần đó, danh hiệu Trung Sơn Vương thì chữ Trung đi đầu, thần mãi Trung với người”

Mộc Anh : ”Thần xin lấy cái chết chứng minh”

Lưu Bá Ôn : ”Kiềm Quốc Công Bình tĩnh đừng manh động

Chu Nguyên Chương :” được trẫm không đùa kiểu đấy nữa kẻo hai khanh sợ quá tự xác chứng minh lòng trung thành thì trẫm mất đi hai trung thần một cách ngớ ngẩn”

Lưu Bá Ôn : ”Hoàng Thượng Anh Minh”

Chu Nguyên Chương : ”Khanh thì đừng có mà nịnh trẫm, Trẫm và Trung Sơn Vương đều có mấy đứa cháu để bồng rồi, còn khanh khi nào mới có đây?”

Lưu Bá Ôn : ”thần có dự định học theo Trương Chân Nhân, mong hoàng thượng dừng làm khó thần”

Từ Đạt : ”quốc Sư lời đó không được, hoàng thượng lấy nhân hiếu trị quốc, ngài không thành thân cho lão phu nhân có cháu bồng là tội bất hiếu đó, Quốc Sư Đại Minh thì không thể nào là một tên bất hiếu được, nếu ngài làm mất mặt quốc thể thì ta không đứng ra nói giúp ngài đâu”

Mộc Anh : ”ta cùng ý kiến với Trung Sơn Vương, Quốc Sư à ngài koi bộ mau cho bọn ta một quốc sư phu nhân đi”

Chu Nguyên Chương : ”làm mất mặt quốc thể trẫm còn có thể phế khanh cho kẻ khác làm quốc sư, nhưng khanh phạm tội bất hiếu bị trời phạt thì trẫm cũng không cứu nổi khanh đâu”

Tử Vũ : ”ta nói ba vị đừng làm khó quốc sư, quốc sư ngày trước lỡ dại luyện quỳ hoa bảo điển, nên luôn lấy chính sự làm cớ tránh né thành thân”

Mộc Anh : ”Quỳ Hoa Bảo Điển môn võ công do Lý Hiến công Công thời Tống sáng tạo,,, câu đầu tiên là….”

Từ Đạt : ”Muốn Luyện Thần Công Quy Kiếm Tự Cung, hoàng thượng ngày trước suýt chút không kiềm được lòng tham nếu không phải hoàng hậu bên cạnh ngăn cản kịp thì bây giờ hoàng thương cũng thành công công rồi”

Chu Nguyên Chương : ”nghĩ lại cũng may, một võ công đó đúng là tuyệt thế thần công, chỉ cần nhìn một lần khó mà kiềm chế bản thân, ngay cả một cao tăng của thiếu lâm cũng bị nó mê hoặc quy kiếm tự cung, hoàng tục xưng bá giang hồ một thời, Quốc sư khanh bị quỳ hoa bảo điển mê hoặc sao”

Lưu Bá Ôn : ”này thì không có, đến quỳ hoa bảo điển ta cũng còn chưa nhìn thấy bao giờ

Tử Vũ : ”Thế Quốc Sư gặp Tịch Tà Kiếm Phổ rồi đúng không?”

Lưu Bá Ôn : ”không có cậu đừng có mà gài bẫy ta, ta không mắc bẫy đâu’

Tử Vũ : ”Quôc Sư Đa nghi rồi ta đang giúp cho quốc sư thôi, ta nói các vị quốc sư có nỗi khỗ, quốc sư luôn từ chối các cô nương, ngay cả A Tú Ngày đầu ngài cũng trốn mà, ta nghĩ quốc sư thích những hòa thương như Cao Bân Sư phụ”

Lưu Bá Ôn nghe câu này sặc phun cả nước, Từ Đạt, Mộc Anh và Chu Nguyên Chương cũng bị sặc

Mộc Anh : ”Khó thế mà cũng nghĩ ra luôn à”

Chu Nguyên Chương : ”nhưng mà cũng đúng, tránh xa Lưu Bá Ôn ra hắn là cái tên ái Nam”

Từ Đạt, Mộc Anh : ”Quôc sư tránh xa ta ra”

Luu Bá Ôn : ”oan cho ta quá, ta cũng là nam nhân ta vẫn muốn đưa mỹ nhân lên giường chứ, chỉ là ta tính được ta bây giờ nếu có nữ nhân thì cô ấy sẽ như A Tú”

Tử Vũ : ”ta nói các vị đừng làm khó quốc sư, quốc sư chỉ thích nam nhân không thích nữ nhân”

Lưu Bá Ôn : ”đủ rồi nhé, thần còn có việc thần xin cáo lui” Lưu Bá Ôn đứng dậy bỏ đi

Chu Nguyên Chương : ”đứng lại trẫm chưa cho phép ai cho khanh đi, ngồi xuống”

Lưu Bá Ôn : ”vi thần tuân chỉ” Lưu Bá Ôn khóc thầm : ”ta gây hoa hay sao”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.