Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Tĩnh và Vương Thúy.

Phiên bản Dịch · 1629 chữ

Trương Thanh Sơn đối với Vương Thúy nói: "Tôi chỉ muốn đi xung quanh một chút, tìm chút đất, để che phủ mùi máu tanh ở bên trong hang, cô chỉ cần ngồi ở cửa hang là được, chú ý quan sát tình huống bên ngoài, có động tĩnh là phải thông báo cho tôi ngay."

Trước tiên hắn cầm chiếc áo của tên lính Nhật lúc nãy lót cho Lâm Tĩnh, cái áo này cũng đã dính đầy máu, nhưng vẫn chưa tới mức nhỏ từng giọt.

Khi đi ra ngoài hang, Trương Thanh Sơn cố gắng mượn nham thạch che giấu thân mình, giảm bớt khả năng có người đi trên đường núi thấy mình. Hắn ở phía ngoài tìm mấy chỗ có đất, dùng đất bôi lên mấy chỗ bị dính máu, chờ cho đất thấm máu lại gỡ đất đó ra đùm lại và tiếp tục dùng nắm đất khác để thấm. Sau khi xử lý toàn bộ máu trên áo, và xử lý dấu vết lấy đất, hắn mới xách chiếc áo dính đầy bùn trở về hang.

Trương Thanh Sơn giải thích: "Làm như thế có thể giảm bớt được mùi máu tươi ở trong hang, sở dĩ vứt mấy thứ này ở trong hang chứ không có đem đi vứt ở bên ngoài, cũng là vì để tránh cho việc bị người khác phát hiện ra, hơn nữa lúc cần thiết có thể dùng để nhóm lửa.

Lâm Tĩnh lo lắng hỏi: "Trên quần áo em cũng có dính máu, có phải sẽ dẫn quân địch tới hay không?"

Trương Thanh Sơn nói: "Thật ra thì phải xử lý luôn cái quần, chẳng qua hiện tại chúng ta không có dư quần để thay, cho nên cô cứ mặc đi. Chỉ cần chúng ta chú ý một chút, quân địch chắc chắn cũng không dễ dàng phát hiện đâu, cô cũng đừng lo lắng quá."

Lúc này thời gian cũng đã gần đến giữa trưa, Trương Thanh Sơn đề nghị mọi người ăn cơm trước, sau đó lại suy tính cho hành động kế tiếp, hơn nữa Lâm Tĩnh đang bị thương, cũng cần phải bổ sung dinh dưỡng để hồi lại sức.

Lúc nãy bọn họ có thu được cặp lồng của lính Nhật, bên trong có thể cung cấp đầy thực phẩm cho một người lính trong vòng ba ngày.

Bên trong mỗi cặp lồng gồm có: Cơm đã trải qua xử lý loại bỏ nước(DG: gọi là cơm khô nhé, thực ra cũng chưa có khô chỉ là loại bỏ bớt nước đến một mức độ nào đó mà thôi), cá khô, dưa muối.

Trước đó Trương Thanh Sơn cùng Vương Thúy thu thập ba cặp lồng của quân địch, còn mấy cặp lồng khác thì Trương Thanh Sơn chỉ lấy cá khô và dưa muối mà thôi.

Loại cơm khô của quân Nhật đã không còn giữ được vị ngọt của cơm nữa cho nên không có dễ ăn, thế nhưng nó lại có thể cất giữ được rất lâu, hơn nữa bởi vì đồ ăn đã chín cho nên cũng không cần phải nấu trước khi ăn.

Cá khô cũng đã bị xử lý cho khô coong, ngoại trừ khi ăn cảm thấy nó hơi cứng ra thì mùi vị của nó khá ngon miệng, và còn có thể cung cấp chất dinh dưỡng.

Dưa muối giúp cho việc ăn uống dễ dàng hơn, có tác dụng làm gia vị, mùi vị cũng không tệ.

Nếu như có điều kiện để hâm nóng cơm và cá thì sẽ ăn rất ngon, nhưng trước mắt bọn họ cũng không có ở trong khu vực an toàn, cho nên không dám thổi lửa nấu cơm.

Trên người hai cô gái cũng có mang theo một ít bánh nướng, ban đầu chỉ ăn bánh nướng với uống nước trong siêu đun nước, chứ không có ăn cơm đựng trong cặp lồng, bởi vì theo bản năng hai người cho rằng nó không được sạch sẽ cho lắm, nên không muốn ăn.

Sau đó Trương Thanh Sơn khuyên Lâm Tĩnh ăn một chút cá khô, nói rằng như thế thì mới đủ dinh dưỡng, để cho vết thương của cô nhanh khôi phục, lúc này Lâm Tĩnh mới cố gắng ăn cá khô, tiếp đó Vương Thúy cũng ăn thử cá khô cùng với dưa muối, đối với mùi vị của dưa muối hai cô gái vẫn có thể chấp nhận.

Trong lúc ăn cơm, thông qua những cuộc trò chuyện giữa hai bên, cho nên mối quan hệ cũng tiến thêm được một chút.

Ban đầu hai cô gái muốn hỏi thân phận của Trương Thanh Sơn, biết được hắn là một tiểu đội trưởng của quân kháng Nhật. Sau đó lại hỏi hắn vì sao lại hành động một mình, Trương Thanh Sơn nói là do tạm thời mất liên lạc với bộ đội, cho nên trước mắt hắn đang bị lạc đường.

Đối với vùng núi này, hai cô gái cũng không quen thuộc lắm, hai cô chỉ có thể căn cứ vào vị trí lúc đi vào núi để phán đoán vị trí hiện tại, nhưng mà vị trí mà hai cô gái đoán lại làm cho Trương Thanh Sơn cảm giác mê mang, bởi vì hắn cảm thấy mình đối với vùng núi này rất quen thuộc, nhưng mà vì sao hiện tại lại không tìm được cảm giác quen thuộc.

Vê phần hai cô gái, là đảng viên của huyện N, lần này vào núi là để gửi tình báo "Quân Nhật chuẩn bị càn quét vùng núi này" cho bộ đội kháng Nhật, phần tình báo này vừa mới nhận được từ tối qua, dựa theo nội dung tình báo thì hôm nay quân Nhật sẽ tiến quân vào vùng núi bắt đầu hành động càn quét.

Giống như loại tình báo quan trọng như thế này, sẽ phải an bài người đi vào núi để tình báo ngay trong đêm, thế nhưng tối hôm quan người nhân viên gửi tình báo bị đau bụng, phát sốt, căn bản không thể nào đi được. Nếu như lại sắp xếp một người khác đi thay, nhưng lại không có ai quen thuộc địa hình, cho nên không thể nào đi lại trong rừng vào ban đêm được. Hơn nữa cũng không có biết vị trí của quân kháng chiến, cho nên rất khó mà chuyển tình báo cho bộ đội được.

Sau một hồi họp bàn, thì đã quyết định sẽ đợi đến khoảng 5 giờ sáng sẽ bắt đầu hành động: Nếu như đến khoảng 5 giờ sáng mà bệnh tình của liên lạc viên ổn định được một chút, thì người này sẽ tiếp tục đi đưa tình báo, cái này cũng có thể đảm bảo tình báo sẽ đến được với bộ đội trước khi quân Nhật hành động. Còn nếu như đến lúc đó mà liên lạc viên còn không có khỏi thì cũng chỉ có thể sắp xếp người khác đi thay. Đến lúc đó cũng chỉ hi vọng người đi thay có thể đưa tình báo tới tay bộ đội trước khi quân Nhật tạo vòng vây để càn quét.

Lâm Tĩnh là thành viên nòng cốt của Đảng, cô được sắp xếp làm "nhân viên thế chỗ", vì cân nhắc đến việc cô là con gái khi hành động một mình sẽ khó khăn, cho nên cấp trên đồng ý cho Vương Thúy đi cùng cô.

Vương Thúy là bạn học của Lâm Tĩnh, là thành viên vòng ngoài của tổ chức đảng huyện N.

Lúc 5 giờ sáng ngày hôm nay hai cô gái đang ở một vị trí được tổ chức chỉ định ở trong huyện N, sau khi xác định là liên lạc viên còn chưa khỏi bệnh, Lâm Tĩnh lập tức cất kỹ tình báo, cùng với Vương Thúy ngồi lên xe ngựa chuẩn bị từ trước xuất phát về hướng chân núi, sau đó bắt đầu đi vào núi.

Lúc vào núi hai cô gái cũng có mang theo vũ khí, trên người Lâm Tĩnh mang theo một khẩu súng lục màu nâu, cùng với 6 phát đạn.

Lâm Tĩnh biết sử dụng súng lục này, nhưng chưa có nhiều kinh nghiệm bắn súng, từ trước đến lúc hành động cô cũng chỉ mới tập bắn có 3 phát đạn thật mà thôi.

Cũng may là bình thường cô cũng thường xuyên luyện tập ngắm súng, cho nên ở tình huống cấp bách lúc nãy cô mới có thể bắn tên lính Nhật hai phát súng, trong đó có một phát trúng bụng, khiến cho sức chiến đấu của tên kia mất đi không ít.

Còn Vương Thúy, chẳng những không có cơ hội luyện tập bắn súng, mà cô chưa bao giờ tiếp xúc với súng, điều này cũng không liên quan đến chuyện tổ chức của cô có bị thiếu súng hay không.

Lúc này đã có cơ hội để tiếp xúc với súng, cho nên Vương Thúy đương nhiên là hy vọng sẽ được học bắn súng. Vì vậy sau khi cơm nước xong, Vương Thúy lập tức kì kèo xin Trương Thanh Sơn dạy cho cô cách bắn súng.

Mặc dù với hoàn cảnh hiện tại của bọn họ cũng không thể nào tập bắn đạn thật, nhưng một số thao tác quan trọng cũng có thể luyện tập. Trương Thanh Sơn chỉ cho cô cách sử dụng súng trường, sau đó để cho cô tự luyện tập. Chờ cho cô có thể nắm rõ một số thao tác của súng trường xong, Trương Thanh Sơn lại đem khẩu Mauser C96 ra, dạy cho cô cách bắn súng lục.

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.