Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoán

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Vương Thúy đang đứng canh gác ở cửa hang, nếu như cô muốn nghe lõm thì có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa Trương Thanh Sơn và Lâm Tĩnh. Thế nhưng cô cũng là người có lòng tự trọng. nếu như cô không nên nghe chuyện đó, thì cô cũng sẽ không cố gắng để nghe lõm, chỉ coi lời nói của hai người như gió thoảng bên tai.

Cho đến khi cô nghe được tiếng kêu đầy sợ hãi của Lâm Tĩnh: "A"

Vương Thúy vội vàng nhìn ra phía sau, chỉ thấy Lâm Tĩnh đang đứng một mình ở đó, tay phải đang cầm súng, tay trái che miệng, mặt cô ta đang rất kinh ngạc và sợ hãi, thế nhưng cô lại không thấy Trương Thanh Sơn ở đâu cả.

Cô lập tức cầm khẩu súng trường bên cạnh lên, đồng thời mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Trương Thanh Sơn đâu rồi?"

Lâm Tĩnh có chút run rẩy nói: "Cậu mau tới dìu tôi một chút, Trương Thanh Sơn biến mất rồi."

Nghe được câu trả lời không đâu vào đâu của Lâm Tĩnh, lại thêm chứng kiến vẻ sợ hãi của cô ấy, cho nên Vương Thúy thấy da đầu mình có cảm giác tê dại. Nãy giờ cô vẫn đứng ở cửa hang, không thấy có ai đi ra hay vào hết, như thế Trương Thanh Sơn sao có thể biến mất được. Cô vội vàng cầm súng trường, vừa chạy lại cạnh Lâm Tĩnh, vừa cảnh giác quan sát xung quanh.

Phải đến khi vịn được vào vai của Vương Thúy, thì Lâm Tĩnh mới cảm giác được chân mình bớt run rẩy, mới có thể có một chút sức lực để di chuyển, lúc này cô nhỏ giọng kêu: "Trương Thanh Sơn, Trương Thanh Sơn, anh có ở đó hay không, vừa rồi tôi cũng không có ác ý."

Vương Thúy vội vàng hỏi: "Vừa rồi hai người đã làm gì, chuyện gì xảy ra vậy?"

Lâm Tĩnh nơm nớp lo sợ, giải thích: "Lúc nãy tôi muốn đánh ngất anh ta, thế nhưng kết quả là anh ta biến mất."

Hình như Vương Thúy bắt được một ít tin tức quan trọng trong câu nói của Lâm Tĩnh: "Đột nhiên biến mất?"

Lâm Tĩnh vừa khóc nức nở vừa nói: "Đúng thế, cứ như thế, chỉ trong nháy mắt, anh ta giống như không khí vậy, lập tức biến mất, đây là những thứ đồ rơi xuống từ người hắn."

Nhìn về chỗ tay Lâm Tĩnh chỉ, lúc này Vương Thúy mới để ý, trên mặt đất nằm tán loạn một đống đạn, ba hộp đạn hoàn chỉnh, một lồng thức ăn gồm cá khô, cơm, dưa muối.

Đến lúc này Lâm Tĩnh mới chú ý đến trên mặt đất còn rơi ra một cái túi vải, bên trong có tình báo, vội vàng nói: "Trước tiên cậu giúp tôi lấy cái túi vải đã."

Hiện tại Vương Thúy rất hoang mang với những thứ nằm trên mặt đất, nhưng càng hoang mang hơn là vì sao Lâm Tĩnh lại muốn đánh Trương Thanh Sơn ngất xỉu.

Cô nhặt lên túi vải và đưa cho Lâm Tĩnh, sau đó mở miệng hỏi: "Vì sao cậu lại muốn đánh anh ta ngất xỉu."

Lâm Tĩnh bất đắc dĩ nói ra: "Tôi vừa mới phát hiện ra anh ta không phải người của bộ đội kháng Nhật."

Sau đó, Lâm Tĩnh bắt đầu giải thích mọi chuyện cho Vương Thúy, vì sao cô lại có thể phát hiện ra hắn không phải là bộ đội kháng Nhật, bởi vì Trương Thanh Sơn không biết được Lục đội trưởng của bộ đội kháng Nhật đã hi sinh một tháng trước. Hơn nữa hắn còn nói ngày hôm qua Lục đội trưởng vừa mới sắp xếp hắn ở lại ngăn chặn quân Nhật. Cho nên dưới tình thế cấp bách. Lâm Tĩnh không thể làm gì khác, là dùng súng đập cho Trương Thanh Sơn ngất đi.

Lâm Tĩnh hiểu rõ được trình độ võ thuật của Trương Thanh Sơn, nếu như lúc đó cô không đứng ở sau lưng hắn, thì có thể đánh ngất được Trương Thanh Sơn hay không, đó còn là một vấn đề không khó để đoán. Còn một khi Trương Thanh Sơn rời khỏi hang động, muốn xử lý hắn thì chỉ có thể bắn lén mà thôi, nếu không cô và Vương Thúy không cách nào có thể cản được Trương Thanh Sơn, mà cô không muốn tính mạng của hắn.

Dựa vào biểu hiện của hắn trước đó, cô có thể khẳng định hắn cũng có ý muốn kháng Nhật. Nhưng thời đại này, có rất nhiều tổ chức đứng lên kháng Nhật, nhưng quan niệm của mỗi tổ chức lại khác nhau, đôi khi có các cuộc mà sát giữa các tổ chức với nhau. Cho nên sau khi xác nhận được Trương Thanh Sơn không phải ngườic của bộ đội kháng Nhật, Lâm Tĩnh không thể nào để cho Trương Thanh Sơn rời đi một cách dễ dàng như thế được. Bởi vì cô biết Trương Thanh Sơn đã nắm rõ được phương thức liên lạc của bộ đội kháng Nhật, cho nên không thể thả hắn ra tránh việc hắn gây bất lợi cho bộ đội kháng Nhật.

Ý định của Lâm Tĩnh là muốn khống chế Trương Thanh Sơn, sau đó hỏi hắn vì sao lại giả mạo bộ đội khánh Nhật, ngoài ra cũng có ý định muốn tạm thời giam giữ Trương Thanh Sơn, chờ cho đến khi có thể liên lạc với bộ đội kháng Nhật sẽ thả hắn ra sau. Chỉ với hành động liều chết cứu mạng hai người các cô của hắn, cô sẽ cố gắng để đảm bảo cho tính mạng của Trương Thanh Sơn, còn tạm thời giam giữ Trương Thanh Sơn, đó là hành động bất đắc dĩ. Bởi vì tình huống hiện tại quá đặc thù, cho nên cô không còn cách nào khác.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trong đầu Vương Thúy lại nảy sinh ra một ý nghĩ khác: "Có thể ngày hôm quan bộ đội kháng Nhật vừa mới có thêm Lục đội trưởng, hoặc là cuộc nói chuyện giữa hai người có ai đó nghe lầm chẳng hạn?"

Cô rất khâm phục sự quyết đoán của Lâm Tĩnh, trong tình huống như thế mà vẫn có thể đưa ra quyết định hành động ngay lập tức, nếu đổi lại alf cô, chắc không thể nào nhanh chóng như thế được.

Thế nhưng hiện tại chuyện này cũng không phải là lúc quân tâm đến cái này, cái cần quan tâm hiện tại là vì sao Trương Thanh Sơn lại biến mất, chuyện này quá kỳ lạ, cần phải nhanh chóng tìm ra sự khác thường trong đó.

Thế là hai người bắt đầu tiến hành tìm kiếm bên trong hang động, kiểm tra toàn bộ mọi thứ kể cả thức ăn, đạn được,... Sau đó hai người phát hiện ra, toàn bộ thứ thu được từ quân Nhật, Súng trường, đạn được, thức ăn, đồ uống,.. đều rơi ra. Còn những đồ Trương Thanh Sơn mang theo lúc trước lại không có thấy. Trong đó gồm có cả chiếc áo khoác của Trương Thanh Sơn, lúc nãy Lâm Tĩnh đang mặc ở bên ngoài, thế nhưng cũng bị biến mất theo hắn.

Đối với toàn bộ cơm, cá, dưa muối rơi trên mặt đất thì các cô cho rằng đây là toàn bộ đồ ăn mà Trương Thanh Sơn đã đeo vào người, nên những thứ này bị rơi ra sau khi hắn biến mất.

Sau này, mỗi khi nhớ đến chuyện hôm nay, hai cô đều cảm thấy may mắn là hôm đó hai người đi cùng nhau, nếu hôm đó chỉ có một người đi thì chắc không có ai có gan để ở lại trong hang động chứ đừng nói chi đến việc kiểm tra tỉ mỉ mọi thứ.

Lúc này hai cô cũng đã đồng ý cho ra một ý kiến đối với trường hợp này, đó là: Trương Thanh Sơn là một hồn ma có pháp lực khá cao thâm, cũng chính hồn ma này đã cứu tính mạng của hai cô tại thời điểm nguy cấp.

Lúc đó hai cô cũng đã suy đoán rằng, vốn dĩ Trương Thanh Sơn chắc là đã từng làm một tiểu đội trưởng của bộ đội kháng Nhật, hơn nữa đã hi sinh trong một lần chiến đấu nào đó, cho nên trong trí nhớ của hắn người đội trưởng của bộ đội kháng Nhật là Lục đội trưởng. Về sau các cô cũng tìm hiểu được, một ngày trước khi mà các cô gặp Trương Thanh Sơn thì bộ đội kháng Nhật cũng không có trận kịch chiến nào cả.

Nhưng điều khiến cho hai cô nghi hoặc mãi ở trong lòng: Sau đó các cô có tìm hiểu toàn bộ bộ đội kháng Nhật, nhưng chưa từng xuất hiện người nào tên là Trương Thanh Sơn, chứ không cần phải kiếm một người tiểu đội trưởng có tên như vậy.

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.