Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch gia nguy

Tiểu thuyết gốc · 1997 chữ

Nhiễn lão lấy lấy mấy cái ghế xếp ra mời hai người Trương Bạch ngồi.

"Haha, Bạch tiểu huynh đệ, Trương tiểu huynh đệ, mời." Lão cười cười, tay xoa xoa đầu nói.

Còn hai người bọn họ chỉ gật đầu rồi ngồi xuống, Bạch để cặp song kiếm trên bàn trước mặt.

Nơi họ đang ở so với vừa nãy khác biệt, bên ngoài là nơi bày biện vật phẩm, chủ yếu là để tiếp khách mua đồ. Bây giờ là ba người đang ở bên trong, nơi chuyên dùng để rèn pháp khí, vũ khí.

Nguyên do là vì thân phận hai người thật sự là nhạy cảm. Một người là phản tặc Bạch gia, một người là tội đào ngũ cộng tu huyết đạo. Thậm chí cả hai còn cùng một người bí ẩn nữa liên hợp giết Bạch Tiêu Quân đại danh đỉnh đỉnh.

Việc hai người dám đến Kim Thiết Thành là bởi, nơi đây giao dịch là không phân biệt đối tượng, miễn là có thể trả giá. Vì thế không ít nhân vật ma đạo ẩn mình trong thành.

"Ai~ Cặp Tuyết Lang Song Kiếm này thật sự tổn hại rất nhiều a..." Nhiên lão than một câu, ngước mắt nhìn Bạch một chút. Nhưng lão ngay sau đó gặp một cái ánh mắt sắc lạnh như băng, đành cúi xuống tiếp.

"Nhiên lão, việc sửa chữa món pháp khí này liền để cho ngươi. Ma thạch, chắc chắn bọn ta sẽ trả đủ. Có điều..." Trương Diệp nói giữa đường dừng lại.

Nhiên lão lập tức hiểu ý, lão hiểu đối phương là muốn lão làm cái gì đó khác hộ họ. Ai, cũng phù hợp thôi.

Tuyết Lang Song Kiếm là tinh phẩm trong tứ đẳng, lão cả đời cũng không nghĩ mình được nhìn thấy chứ đừng nói chạm vào. Hai người này mang đến cho lão, lão cư nhiên sẽ cảm tạ. Có điều, miễn là nó không quá giới hạn.

"Trương tiểu huynh đệ muốn ta làm gì?"

Trương Diệp nghe thế thầm gật đầu hài lòng. Nhiên lão này là tuổi già thành tinh, hắn ẩn ý liền hiểu.

Trương Diệp lấy ra một tờ giấy, bên trong ghi rất nhiều loại vật phẩm cùng tài nguyên. Hắn liền đưa tờ này cho Nhiên lão.

Lão nhìn nhìn một hồi mơ hồ đoán được ý của đối phương.

"Nhiên lão, số đồ này ngươi chỉ việc mua hộ ta. Ma thạch nhất định sẽ trả cho ngươi, nhưng ngươi nên mua giá tốt."

Nhiên lão phun ra một ngụm trọc khí trong lòng. Lão còn tưởng hắn bắt mua những vật này bằng tiền của lão.

Nhưng lão cũng hiểu ý đồ của Trương Diệp khi làm việc này. Người mới đến thành chắc chắn sẽ bị thương nhân chặt chém, nhưng đối với người bản thổ như Nhiên lão thì khác. Đặc biệt hơn là lão là người có tiếng trong thành, nhất định sẽ có ưu đãi. Trương Diệp là mượn danh lão để mua đồ.

Việc này nằm trong khả năng của lão, có thể làm. Vì thế liền đồng ý với Trương Diệp, sau đó tự mình tiễn hai người họ đi.

...

Nhân Thổ, Trung Nguyên, Nhật Dực Thành.

Trong sân tập Dương gia, một thiếu niên tóc đỏ, khuôn mặt tuấn tú đang kích ra vô số đạo kiếm khí rực cháy. Đối phương cực lực vô cùng né chiêu nhưng đại bộ phận là vẫn trúng.

Ngay sau đó thiếu niên vung tay trái về phía trước, giữa lòng bàn tay một đạo hoả diễm kết lại thành sợi dây thừng, phóng thẳng đến đối phương. Sợi dây này như có linh tính, nó luồn lách đến vị trí chính xác rồi quấn chặt mục tiêu.

Thiếu niên mỉm cười, tay trái thu về khiến sợi dây rụt lại kéo theo đối phương. Người kia vùng vẫy toàn lực nhưng chung quy là không có thoát được.

Đến khi bị kéo đến gần thiếu niên mới dừng lại, nhưng cổ lại kề một thanh hoả kiếm cơ hồ sắp chạm vào.

Người kia mặt mày trắng bệch, vội vàng hét lên:

"Ca! Ta nhận thua!"

Lúc này thiếu niên mới bỏ đi ma pháp, người kia thân như rối đứt dây ngã xuống. Hắn nằm ra đất thở hổn hển, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, khắp người còn có vào vết bỏng.

Cùng lúc, một nữ nhân từ bên cạnh sân tập chạy nhanh tới. Nàng quỳ xuống cạnh người kia rồi bắt đầu chữa thương cho hắn.

"Tiểu Tranh, đệ vẫn là nên tìm Tử Đăng gia lão tập luyện thêm đi..." Thiếu niên nhìn người nằm dưới đất mà nói.

Người đó chính là Dương Trình Tranh từng vu oan Trương Diệp. Bây lâu nay hắn bị giữ ở Nhật Dực Thành khổ luyện cùng gia lão trong tộc.

Còn đối thủ của hắn là đệ nhất thiên tài của thành, Dương Tử Sâm!

Vừa nãy là một trận tập luyện để kiểm tra xem Dương Trình Tranh đã đủ điều kiện để quay về quân đội chưa.

"Ca, đệ là không phù hợp với phong cách của lão điên đó a!" Dương Trình Tranh đang được chữa thương vẫn cố nói.

"Đệ đấy, không được gọi Tử Đăng gia lão như vậy. Ngài ấy tuy tính khí không được tốt lắm, nhưng phong cách chiến đấu là riêng một ngọn cờ. So với Cảnh Nghi thúc thúc là cùng một loại a." Dương Tử Sâm lắc lắc đầu nói.

"Chính vì riêng một ngọn cờ a! Gia tộc ta nào có người thứ hai Thất Sắc Hoả Nhân? Chỉ có lão ta thôi." Dương Trình Tranh lại cau có nói.

Ca ca hắn cũng không nói tiếp nữa, vì bản thân hắn cũng thầm cho rằng Dương Trình Tranh nói đúng.

Thất Sắc Hoả Nhân là biệt danh của Dương Tử Đăng. Đó là bởi khi chiến đấu y luôn chuyển đổi qua lại bảy loại lửa. Đến giờ y đã phô diễn xích hoả nóng bỏng, lam hoả lạnh lẽo, hạt hoả cứng cáp, tử hoả gây độc, lục hoả hồi phục. Còn hai loại hắc, bạch hoả chưa từng ai được thấy.

Bởi vì sở hữu khả năng đặc biệt như thế nên cách chiến đấu của y rất linh hoạt, khiến đối phương khó nắm bắt mà bị y xoay mòng mòng.

Bỗng nhiên một giọng nói ồm ồm phát ra ở bên sân tập, người này nét mặt hung dữ, mái tóc đỏ đặc trưng Dương gia. Chính là Dương Cao Lãng

"Trương Diệp cùng Bạch Mộ Hàn xuất hiện ở Kim Thiết Thành?" Lão ta nhướn một bên mày nói.

Lời này thi hút toàn bộ ánh nhìn, cả Dương Tử Sâm lẫn Dương Trình Tranh đều tập trung nhìn về phía phụ thân họ.

Rồi sau đó chỉ thấy Dương Cao Lãng đứng dậy đi về phía phòng họp gia tộc. Để lại hai người con trai ở giữa sân.

Dương Tử Sâm, liếc mặt nhìn đệ đệ mình, chỉ thấy hắn trầm xuống. Y hiểu, Dương Trình Tranh là vẫn còn ám ảnh về Trương Diệp.

Hắn chứng kiến hai thuộc hạ bị Trương Diệp giết, người thì chết cháy đen, người thì bị đập nát đầu. Sợ quá mà ngất đi.

Sau khi tỉnh lại lại thấy thêm ba cái xác, người thì bị đóng băng đầu vặn vẹo, người thì nằm dưới đất hình dáng kì dị, người còn lại cũng nằm dưới đất đầu vặn vẹo. Cảnh này xuýt chút nữa khiến hắn ngất đi lần nữa nhưng gắng lắm mới đứng được dậy. Vì cái sợ này không bằng sợ vị Trương Diệp giết.

Tuy cuối cùng vẫn là thoát được nhưng này đó hình ảnh cái chết của thuộc hạ không thoát được khỏi đầu hắn. Mỗi lần ngủ mơ lại gặp bọn họ kêu than oán trách hắn, lại còn là với bộ dạng lúc chết mà nói chuyện.

Không những thế hắn còn mới biết cơn ác mộng của hắn vậy mà đột phá tứ đẳng, còn giết mấy cường giả đồng cấp khác. Này khiến hắn triệt để run sợ, suy nghĩ trả thù mới còn trong trứng nước sau khi tập luyện lại lập tức nát.

...

Nhân Thổ, Bắc Nguyên, Bạch Nha Thành.

Dinh thự Bạch gia.

"Ngươi nói sao? Diêu gia cử người tới chiếm Thanh Trúc Lâm?

Mau! Cử Liễu Như gia lão đến tranh lại, tài nguyên điểm này của ta là tuyệt không thể mất!"

Người vừa nói là tân tộc trưởng Bạch gia, Bạch Băng Tâm. Nàng tuy là nữ nhân nhưng biểu hiện vô cùng tốt, cả trí lực lẫn chiến lực đều là nhất giai trong tứ đẳng.

Vì thế mà dưới sự đồng thuận của trên dưới Bạch gia, nàng đã lên chức tộc trưởng. Nhưng vừa lên chưa được lâu nàng đã rơi vào hiểm cảnh.

Các gia tộc xung quanh: Diêu gia, Vinh gia, La gia đều không ít lần đưa người tới cướp tài nguyên điểm của Bạch gia. Mỗi lần Bạch Băng Tâm đều phải cắt cử gia lão trong nhà đến cướp lại. Bất quá, mười lần thì bảy lần thất bại. Tài nguyên điểm đang không ngừng rơi vào tay các gia tộc khác.

Mỗi lần như thế nàng lại càng thêm oán hận đám người Trương Diệp. Vì họ là hung thủ giết hàn băng tam anh a.

Trước đây là Bạch Đông Quân trấn thủ gia tộc, sau là ba người em của ông ta: Bạch Tiêu Quân, Bạch Nguyệt Quân, Bạch Điêu Quân trấn thủ. Nhưng họ đều bỏ mạng rồi.

Giờ trách nhiệm này rơi vào tay của Bạch Băng Tâm, nhưng nàng song quyền nan địch tứ thủ, đối với mấy cái gia tộc lòng lang dạ sói xung quanh đều không có phản kháng được.

Thậm chí phân gia của Bạch gia là Hạ gia cũng đang ngo ngoe muốn phản, chúng như là muốn phân ly rồi tự lập thành một thế lực riêng biệt.

Có thể nói Bạch Băng Tâm là bị đánh úp một trận khi còn chưa hiểu gì. Bây giờ có người đến giúp nàng sẽ bất chấp mà tiếp nhận ngay.

Nhưng nàng cách trách hơn là người bên trên chứ chưa phải đám người Trương Diệp.

Bạch gia là một cái siêu câp thế lực, dù bây giờ đang suy yếu thì vẫn là có gốc gác của siêu cấp thế lực. Lục đẳng hay pháp tiên hoặc tiên nhân bên trên đảm bảo là có, thậm chí lịch sử ghi lại là không ít.

Nhưng họ lại nhất quyết không nhúng tay vào, đặt ra một cái quy luật là "tiên phàm cách biệt". Này không phải chỉ tiên nhân ở Bạch gia mà toàn bộ tiên giới đều như vậy.

Vì thế dù con cháu Bạch gia bên dưới có ra sao, trừ khi đến mức sắp diệt vong thì bên trên tuyệt sẽ không ra tay.

Bạch Băng Tâm chỉ oán nếu họ ra tay thì việc không đến mức này. Nhưng thâm tâm nàng giấu kín một cái oán là oán chính mình.

Nàng trách sao bản thân không phải ngũ đẳng cường giả, như vậy trấn thủ gia tộc đã không vấn đề.

Nhưng bỗng nhiên, đúng lúc nàng đang suy tư thì một cái tín đạo vật phẩm từ đâu bay đến phá tan cửa sổ rồi đậu trên tay nàng.

Thứ này vô cùng kì diệu, hình dáng như một chú chim sẻ làm từ gỗ nhưng lại có thể bay lượn dẻo như thật. Có tên Tín Mộc Tước.

Nàng có chút đề phòng nhưng sau cùng vẫn là liều truyền ma năng vào kiểm tra.

"Cái này..." Bạch Băng Tâm khẽ động dung, thông tin bên trong triệt để chấn động nàng.

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Quy Long Giới sáng tác bởi Rookie_Writer_JL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rookie_Writer_JL
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.