Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim thiết thành

Tiểu thuyết gốc · 2234 chữ

Cảnh giới đại sư, tự thân người tu luyện sẽ sinh ra trực giác nhạy bén đối với lưu phái. Khi gặp tình cảnh liên quan, linh cảm sản sinh sẽ dẫn lối cho họ. Đạt đến cảnh giới này có thể bỏ ra tinh lực cùng thời gian sáng tạo ra hợp chiêu của chính mình, cũng có thể cố gắng lý giải hợp chiêu cùng lưu phái.

Cảnh giới tông sư, chính là thuộc loại suy. Đối với người sở hữu cảnh giới này, họ đã có lý giải nhất định đối với lưu phái chủ tu. Liền từ đó dùng lưu phái của mình mô phỏng ra uy năng lưu phái khác.

Tông sư trận đạo, thật ra mà nói là trợ giúp không quá lớn với Trương Diệp. Bởi vốn tự thân lưu phái này đã có khả năng mô phỏng cái khác. Trở thành tông sư, sẽ chỉ là giúp người tu luyện thực hiện việc mô phỏng một cách tinh diệu hơn. Ngoài ra còn có thể tự thân sáng tạo trận pháp, hoặc suy đoán nhìn thấu trận pháp của người khác.

Dẫu vậy với Trương Diệp cũng không thừa, hắn quý là quý tu toàn lưu phái. Độc một lưu phái cảnh giới cao cũng tốt, nhưng nó dễ bị khắc chế. Nếu hắn có nhiều lưu phái cảnh giới cao, liền có thể bù đắp chỗ khuyết thiếu.

Tỷ như một hoả đạo ma pháp sư, gặp khó khăn khi chiến thuỷ đạo ma pháp sư. Nhưng nếu hắn có trận pháp mộc đạo hỗ trợ, tình thế sẽ liền thay đổi. Mộc đạo đối thuỷ đạo sẽ áp chế mạnh mẽ, hấp thu thế công của đối phương. Nhưng đối hoả đạo lại là phụ trợ, tuy không quá hiệu quả nhưng vẫn là lợi thế hơn địch nhân.

Trương Diệp từng gặp khó khăn khi chiến Dương Cảnh Nghi, vì thủ đoạn quang đạo thuấn thân thực sự nhanh. Như vậy nếu hắn có thể tổ ra một cái ám đạp trận pháp, như vậy sẽ áp chế quang đạo, làm giảm uy năng của nó.

Chỉ nghĩ như vậy thôi đã đủ để Trương Diệp hài lòng với thu hoạch lần này. Vốn chỉ là thu từ phong đạo hầm ngục, đối với hắn là gián tiếp trợ lực. Nhưng chân truyền trận đạo này là trực tiếp gia tăng thực lực của hắn, như vậy là quá tốt a.

Nhưng với Bạch bên kia lại không mấy vui vẻ, y lại một lần nữa thấy vận khí bá đạo của Trương Diệp. Đối với sự phát triển của người này lại thêm e ngại cùng lo sợ.

Dẫu vậy, ngoài mặt vẫn là lạnh lùng băng tuyết không quan tâm. Y chỉ nhìn nhìn trận pháp trước khi nó triệt để ẩn vào trong cây, sau đó quay ngươi hướng phía nam mà đi.

Trương Diệp thấy vậy cũng không để ý, một lát sau hắn đứng dậy theo sát sau lưng y. Mặc dù truyền tống trận đã được khôi phục, hai người hắn là có thể trở về ẩn thành để thu thập chân truyền trận đạo kia. Nhưng hắn không vội, thời điểm bây giờ cũng chưa thật sự cần nó lắm. Dù gì thì cũng không ai lấy, nó vẫn còn đó thôi.

Hai người cứ thế yên bình tiếp tục, khoảng nửa tháng sau rời khỏi Vô Âm Lâm.

Lần nữa nhìn lại ánh mặt trời cùng thảo nguyên xanh tươi, Trương Diệp hai tay chống hông tham lam hít một hơi thật sâu.

"Vượt qua đoạn thảo nguyên này, chúng ta liền sẽ tới Kim Thiết Thành rồi." Hắn nhìn về phía trước nói một câu. Bạch bên cạnh vẫn như cũ gật gật đầu rồi tiếp tục di chuyển.

...

Nhân Thổ, Nam Nguyên, Kim Thiết Thành.

Bên trong dinh thự Thiết gia.

Là một cái căn phòng bừa bộn, khắp nơi đều bị giấy tờ phủ, người đi qua đi lại liên tục, mơ hồ cảm nhận được sự vội vã.

Cuối phòng là một thanh niên trẻ tuổi, mái tóc đen của hắn thấy vẻ bết bát, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt quầng thâm lộ rõ. Trước mặt hắn là một cái bàn ngập một núi giấy.

Hắn là đang liên tục viết viết vài dòng chữ vào mỗi tờ rồi đưa người mang đi. Nhưng ngay sau đó lại một người khác mang đến tờ mới, cứ như vậy hắn viết không có kịp. Cuối cùng mới ra núi giấy như bây giờ.

Người này hiển nhiên là tân thành chủ Kim Thiết Thành đồng thời là tân tộc trưởng Thiết gia: Thiết Vong Cơ.

Phụ thân hắn mới qua đời một cách bí ẩn, ngay lập tức đã bị gọi về để thay cha. Thực chất là việc này không có tới lượt hắn.

Nhưng ai bảo cha hắn không có anh em, mà anh em hắn thì đứa nào cũng khoảng mười tuổi hoặc ít hơn hoặc nhiều hơn. Xem đi xem lại, chỉ có hắn là đủ điều kiện lên chức.

Nhưng khổ một cái, hắn không hứng thú với kinh doanh càng không hứng thú với cơ nghiệp của gia tộc. Mà cái hắn thích là ngao du thiên hạ, chinh chiến cường giả, mài dũa chính mình. Vì thế bé đến lớn đều trốn học đi luyện tập, trong đầu một tí kiến thức kinh doanh cũng không có.

Thế nên mới có mấy vị gia lão luân phiên đứng chỉ dẫn hắn. Việc hắn đang làm là ký này đó giấy tờ liên quan đến xuất nhập hàng hoá, xác nhận giao dịch này kia...

Thực chất là chỉ có nghe gia lão nói rồi nhắm mắt mà ký, nào có hiểu cái gì mà làm. Mà mấy vị gia lão cũng không phải cống hiến cho gia tộc, mà đang tư lợi chính mình.

Này đó giấy tờ nếu không là giao dịch thì là chính sách, chúng cư nhiên là đều có lợi cho họ. Chính là đang đục nước béo cò, lợi dụng vì tân tộc trưởng không biết gì mà hưởng lợi.

"Tộc trưởng, này là đơn nhập Sa Hoả Thạch, đem lại lợi lớn a! Mau mau kí!"

"Tộc trưởng, mấy gốc Ma Âm Thụ này ta xem qua rồi, chất lượng cực kì tốt, mau nhập!"

"Tộc trưởng, chính sách này ta cùng mấy vị khác bàn qua là thấy cực kì hợp lý, người nên là kí a!"

Cứ như vậy, lời tiếp lời đổ vào tai vị tân tộc trưởng. Hắn một chữ trong đó tất nhiên là hiểu, nhưng muốn nhìn thấu thực hư thì bất khả thi. Thiết Vong Cơ này là bị gia lão xoay như đồ chơi, sắp bị xoay đến ngốc rồi.

Bất thình lình, hắn vì kiệt sức mà gục xuống bàn, chính là ngất đi. Thấy thế toàn người trong phòng đều dừng lại, không gian ồn ào biến mất.

Nhưng ngay lập tức lại có người lên tiếng.

"Ài, xú tiểu tử! Có mỗi mấy việc cỏn con này cũng không làm được." Một gia lão hừ lạnh nói.

"Đúng đúng, tại sao lại là hắn làm tộc trưởng cơ chứ?" Một vị khác nói tiếp.

"Cũng là vì hắn là người thừa kế hợp pháp a..." Lại thêm một người mở lời.

Cứ thế không gian yên tĩnh tan biến, mọi người lại sôi nổi nói chuyện. Người thì chỉ trích cựu tộc trưởng như vậy mà chết đi, người thì chê tân tộc trưởng vô năng, người thì bàn là tiếp theo nên thu mua đồ gì. Họ đối với việc Thiết Vong Cơ ngất đi là không quan tâm, trực tiếp ném ra sau đầu.

Mà bên ngoài dinh thự cũng có loại không khí ồn ào tương tự. Khắp nơi đều là gian hàng, người bán đang không ngừng mời chào, người mua đang thi nhau tranh đồ.

Nhìn kỹ hơn vào liền thấy, có tiệm thì sang trọng mà đồ bên trong toàn tinh phẩm, có tiệm nghèo nàn cũ kỹ, đồ đều là bị bám bụi.

Cư nhiên người mua đồ cũng vậy. Có người thì vàng bạc đeo đầy người, hoặc trang phục mặc trên người toàn là từ vải lụa cao cấp. Hiển nhiên cũng có người quần áo tầm thường, so với loại người phía trước là một trời một vực. Còn có mấy người ăn mặc rách rưới, người lấm lem bùn đất, đầu tóc bù xù đang ngồi xin tiền cùng đồ ăn nước uống.

Tất cả những thứ này đều là bình thường ở một nơi tiền tài để lên đầu như này. Nơi như thế liền sẽ có giai cấp giàu nghèo phân chia rõ rệt, người ngu cũng phải thấy.

Một tiệm rèn nào đó trong thành.

"Nhiên lão! Ta hỏi lần cuối, món đồ này ta mua với gia hai trăm viên ma thạch hạ cấp, lão có bán không?" Một vị ma pháp sư lớn tiếng nói, tay chỉ chỉ vào cây kiếm trên bàn.

"Không bán! Ngươi đừng có ngang ngược, cây kiếm này ta bán năm trăm viên! Quỷ nghèo như người không trả được mau cút!" Một vị lão nhẫn râu tóc bạc trắng, nhưng cơ bắp lại cuồn cuộn, da có chút ngăm do rám nắng nói. Đó chính là Nhiên lão.

"Ngươi!" Vị ma pháp sư nọ nhất thời không nói được gì.

"Ngươi cái gì mà ngươi? Luận tuổi tác, lão phu là lớn gấp bốn lần ngươi. Ăn nói cho cẩn thận!" Nhiên lão quát lớn, sau đó liền xuất chưởng bộc lộ tu vi tứ đẳng đẩy vị ma pháp sư nọ bay ra ngoài.

"Nhiên lão như vậy mà đã lên đến tứ đẳng cấp số?"

"Lão là lúc nào đột phá?"

"Ai~ Lão ta ngoài tám mươi rồi mà sao vẫn khoẻ mạnh như vậy?

Người xung quanh gặp cảnh này liền ồ lên một tiếng, họ không ngừng nghị luận về việc vừa rồi.

Gã pháp sư kia bị đánh bay nằm ra đất, lúc này đang lồm cồm bò dậy. Tay hắn xoa xoa giữa ngực, mồm nhổ ra một cục máu tươi. Ánh mắt tức giận nhìn Nhiên lão, sau đó không nói gì xoay người bỏ đi.

Nhiên lão đứng tại tiệm rèn, hai tay khoanh lại, hừ lạnh nhìn vị ma pháp sư kia dần khuất mình trong đám người.

Cách đó không xa, có hai người đang đứng trong ngõ tối nhìn cảnh vừa rồi. Họ mặc một cái áo choàng có mũ tối màu, che đi hoàn toàn thân thể cùng khuôn mặt.

Hai người quay ra nhìn nhau rồi cùng từ từ lại gần tiệm rèn, len lỏi qua đám người mà tiếp cận Nhiên lão.

"Ta muốn sửa đồ" Một trong hai người bí ẩn lên tiếng.

Nhiên lão vẫn còn đang tức giận quay sang hử một tiếng thật gằn, hai mắt lão trừng lớn hung dữ nhìn.

Nhưng ngay sau đó lão nhìn thấy vật đưa ở trước mặt, bỗng im bặt. Lão đứng đơ một lúc nhìn thứ được cho là kiệt tác trước mặt.

Nó là một đôi song kiếm, mỗi cây đều trắng như tuyết, phần liên kết giữa lưỡi kiếm và tay cầm là hình một đầu tuyết lang hung dữ, hai mắt đỏ như máu. Song kiếm toả ra một loại hàn khí thẩm thấy không gian xung quanh. Nhưng bất quá cả thân nó ngập tràn vết nứt, cơ hồ muồn vỡ nát.

"Tuyết-Tuyết Lang Song Kiếm!" Lão từ hung dữ chuyển sang kinh ngạc cùng sợ hãi. Vật trước mặt là một tứ đẳng pháp khí, nó nằm trong một bộ tuyết lang binh khí của một vị thợ rèn nổi tiếng mà lão tôn sùng.

Trong tiệm của lão cư nhiên có thể thấy rất nhiều vật mô phỏng theo vũ khí trong bộ tuyết lang binh khí nổi tiếng kia.

Nhiên lão cả đời còn chưa từng nghĩ tới mình sẽ được thấy Tuyết Lang Song Kiếm hàng thật giá thật. Nhưng ngay sau đó liền tỉnh ngộ.

"Các-Các hạ chẳng lẽ là..." Ánh mắt lão run sợ ngước lên nhìn đối phương. Chỉ thấy một người đầu đến chân mặc áo choàng đen che kín diện mạo, có điều tóc trắng dài của y vẫn để lộ ra ngoài. Hiển nhiên là Bạch!

Người thần bí đi bên cạnh tất nhiên là Trương Diệp. Đám người bọn họ trải qua cả tháng đã đến Kim Thiết Thành, lại thêm mấy ngày tìm thông tin mà đến đây. Nguyên do là vì trong cuộc chiến với Bạch Điêu Quân, song kiếm đã chịu tổn thương nhẹ. Nhưng sau khi chiến với Dương Viêm Luân thì mới dẫn đến tình cảnh bây giờ, thực sự cần được sửa chữa.

Bên kia Nhiên lão tự nhiên đụng phải hai ma đầu vang danh cõi nhân, không khỏi sợ hãi. Dù là là tứ đẳng ma pháp sư, nhưng là mới tấn thăng a, còn đối phương là tinh anh, cường giả trong tứ đẳng.

Nhưng bất quá, lão không tiện từ chối. Luống cuống lắp bắp mời hai người Trương Diệp vào sâu bên trong, để lại ngoài tiệm cho mấy học trò phụ trách.

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Quy Long Giới sáng tác bởi Rookie_Writer_JL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rookie_Writer_JL
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.