Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trương gia? (2)

Tiểu thuyết gốc · 2092 chữ

Trương gia, nổi tiếng là đệ nhất gia tộc toàn cõi nhân. Không chỉ vì họ xuất thân chính là hậu duệ của một vị tôn giả, mà còn vì họ đặt toàn tâm toàn ý vào việc gia tăng sức mạnh, mặc kệ kẻ khác.

Tiên nhân gia tộc khác tuyệt sẽ không nhúng tay sự vụ của phàm nhân, nhưng ở Trương gia thì hằng năm đều có tiên nhân hạ phàm. Vì thế có thể nói sự tồn tại của tiên nhân được lan truyền trong giới phàm nhân là tại Trương gia

Những tiên nhân này, họ sẽ tìm những hạt giống tiên nhân trong số phàm nhân tinh anh rồi từ đó bồi dưỡng. Ngoài ra còn tích cực không từ thủ đoạn thu thập nhân tài khắp nơi.

Từ thành viên gia tộc khác đến ma đạo, tán tu đều không thoát được mắt xanh của Trương gia. Họ luôn đưa ra một cái giá mời chào thật lớn khiến người khác phải đỏ mắt mà ước ao người được mời chào là mình.

Ví như ngày bây giờ, Trương Diệp đang là bị Trương Chiêu Kiệt mời chào gia nhập Trương gia với cái lý do "tộc nhân thất lạc".

Điều này khiến Bạch Mộ Hàn cùng Nhiên lão bên cạnh đều sốc và họ không giấu nổi ánh mắt có chút ghen tị.

Về phần Trương Diệp, hắn cười thầm trong lòng. Đây tuy là việc hắn không đoán trước, thậm chí còn không phải điều hắn muốn. Nhưng hắn là đang buồn cười việc đối phương lại dùng cách này.

Trưởng làng từng nhận nuôi hắn, quả thật là người Trương gia. Lão ta là con cháu của một tộc nhân bị đày ra xa khỏi Trương gia. Tuy không có trực tiếp huỷ đi thân phận Trương gia nhưng vẫn là cấm nhận làm người Trương gia.

Chính vì thế mà hắn mới có họ Trương, nhưng thực tế không hề có huyết mạch Trương gia.

"Gahahaha! Tên tiểu tử này cùng thân nhân của hắn bị thất lạc nhiều năm nay. Một lần ta đi ngao du ở Đông Nguyên mà phát hiện. Không ngờ người đó lại có một đứa cháu, chính là Trương Diệp đây."

Nói rồi mắt lão sắc như viên đạn nhìn thẳng mắt Trương Diệp, ý nói ngươi thử từ chối xem, ta sẽ cho ngươi đi một chuyến đến địa ngục.

Nhưng hắn một tí cũng không sợ, hắn không phải chưa từng đối chiến cường giả ngũ đẳng.

Nói đến lời mời chào này, hắn chắc chắn sẽ từ chối, tuyệt không có chuyện cúi đầu làm con chó cho một thế lực nào. Ám Hội cũng chỉ là tạm thời và bất đắc dĩ, điều đó đã đạt đến giới hạn chấp nhận của hắn.

Trương Diệp cười lạnh, hắn mạnh mẽ nhìn thẳng lại vào mắt Trương Chiêu Kiệt. Tay hắn khẽ động.

Một tia sáng màu xanh cùng hồng loé ra từ tay, nó kéo dài rồi cuối cùng thành hình một cây kiếm. Ngươi trong phòng nhìn chằm chằm vào đó, duy có Bạch Mộ Hàn là hiểu đây là gì.

Kế tiếp, vô cùng nhanh, Trương Diệp đâm thẳng thanh kiêm lên trên. Từng luồng từng luông kiếm khí xanh hồng bắn ra tứ phía. Kiếm khí kết lại vơi nhau thành hình hoa mai vô cùng bắt mắt. Là Hoa Mai Kiếm!

Bạch Mộ Hàn thấy vậy cắn răng kích hoạt ma pháp phòng ngự Quan Tài Băng tứ đẳng phòng thủ khỏi kiếm khí. Chiêu này của Trương Diệp ngoài người sử dụng thì toàn bộ ngoại nhân đều là mục tiêu.

Bên kia Nhiên lão không hiểu biết, lão vô cùng bất ngờ trước đòn tấn công, lại thêm mới tân thăng chưa thông thạo thủ đoạn tứ đẳng phù hợp. Kết quả bị vô số kiếm khí chém thành nhiều mảnh. Kì lạ ngay sau đó miệng vết cắt liền biến thành gỗ, chớp mắt đã thấy một cái cây hình người còn thân thể Nhiên lão đã biến mất.

Tương tự như lão thì cũng có mấy binh linh Kim Thiết Thành đều bị biến thành thụ nhân vô hồn.

Về phần Trương Chiêu Kiệt, lão nhưng là ngũ đẳng a! Chiêu này quả là có chút bất ngờ nhưng tổn thương lão là không thể.

Lão là có một cái thủ đoạn phòng ngự luôn luôn ẩn mình, chỉ hoạt động khi chủ thể bị nguy hiểm.

Ngay khi kiếm khí xanh hồng bắt đầu bạo phát, một vầng ánh sáng đen tuyền đã bao phủ lấy toàn thân Trương Chiêu Kiệt. Cái này nhưng là thủ đoạn ngũ đẳng cấp số, Hoa Mai Kiếm của Trương Diệp không đủ để tổn thương nó.

Ngược lại là Bạch Mộ Hàn, thủ đoạn của y là đồng cấp tứ đẳng. Nhưng phải nhớ Hoa Mai Kiếm là tinh phẩm trong tứ đẳng, vì thế Quan Tài Băng của y liên tục bị tổn thương nhưng may là không quá nặng nên vẫn bổ sung kịp thời.

Một hồi sau, kiếm khí tiêu tán để lại căn phòng ngập vụn gỗ, đá cùng những cái cây hình người mọc um tùm lá.

Độc chỉ có ba người trụ lại, một là Trương Chiêu Kiệt với lớp phòng ngự ám đạo của ông ta. Kế đó là Bạch với ma pháp phòng ngự Quan Tài Băng, cuối cùng là Trương Diệp.

Lúc này Trương Chiêu Kiệt thu lại thủ đoạn, hai tay khoanh lại mặt nghiêm túc nhìn Trương Diệp.

"Đấy là câu trả lời của ngươi?"

Trương Diệp không trả lời, chỉ thấy từ trong túi trữ vật bay ra mấy thanh huyết cự kiếm. Chúng huyền phù không trung sẵn sàng được sử dụng.

Bên cạnh, Bạch Mộ Hàn cũng vừa thoát ra khỏi chiếc quan tài bằng băng. Y nhìn mặt Trương Diệp rồi liếc qua Trương Chiêu Kiệt. Sau đó thở dài một hơi mà rút cặp Tuyết Lang Song Kiếm ra.

Nhưng ngay khi y vừa thủ thế, lại lập tức quay phắt về phía sau, chém mạnh ra một luồng băng nhận.

Băng nhận phi thẳng, cuối cùng tiếng xoẹt vang lên, nó cắt đôi một vật gì đó giữa không trung.

Lạ thay, máu bắn ra rồi từ hư vô hiện ra một người mặc đồ đen bị cắt đôi. Hắn là một cái sát thủ hư đạo, bất quá chỉ là tam đẳng.

Không may cho hắn là Bạch Mộ Hàn không chỉ rút kiếm, y còn cùng lúc kích hoạt Hàn Khí Cảm, thủ đoạn trinh sát từng dùng ở Vô Âm Lâm.

Tuy nó thôi phát chậm nhưng tên sát thủ kia là ở gần nên hàn khí chạm đến hắn rất nhanh.

"Hahaha! Phát hiện được sát thủ của bọn ta? Thật sao?"

Bạch Mộ Hàn biến sắc, hàn khí bắt đầu lan ra nhưng ngay lập tức lại bị khí nóng làm tan biến. Phạm vi không ngừng bị thu hẹp rồi tiêu tán.

Y phun ra một ngụm máu tươi, đây là phản phể do thi triển ma pháp thất bại. Ma pháp sư nào cũng từng gặp cảnh này.

"Bên họ có hoả đạo ma pháp sư!" Bạch Mộ Hàn lau máu truyền âm cho Trương Diệp.

"Hiểu được." Trương Diệp vẫn nhìn chằm chằm Trương Chiêu Kiệt truyền âm lại.

Liền ngày sau đó, hai người dựa lưng nhau mà đứng. Bạch Mộ Hàn dơ kiếm lên trời hét lớn, lúc này gió tuyết nổi lên, rít gào trong không gian khiến một góc Kim Thiết Thành phủ tuyết trắng.

Trong cơn bão hiện ra vô số đầu hư ảnh tuyết lang bay vòng vòng, kết hợp chúng còn có băng nhận đảo qua đảo lại. Này lại là một cái hợp chiêu nữa được tạo ra bằng cách kết hợp ma pháp của Bạch Mộ Hàn và Tuyết Lang Song Kiếm. Y gọi nó là...

"Kiếm Lang Tuyết Nhận Vũ!"

Trương Diệp nhìn chiêu này chăm chú, bỗng hắn thấy một cái hư ảnh tuyết lang đụng phải vật gì đó, sau đó máu tuôn giữa không trung. Hiển nhiên là lại thêm một tên sát thủ hư đạo ẩn mình.

Mặc dù hắn không hiểu biết băng tuyết đạo, nhưng nhìn chiêu này cũng hiểu nó là kết hợp giữa Loạn Loạn Tuyết Vũ với Tuyết Lang Song Kiếm. Này đó đầu hư ảnh tuyết lang đều là kiếm khí hoá hình, còn tuyết nhận thì là những bông tuyết được cặp song kiếm cường hoá mà thành.

Chiêu này thực đơn giản như vậy nhưng để đối phó tình cảnh này, thực sự hiệu quả.

Không ít thời gian sau liền mấy tên sát thủ ám đạo đều tử nạn không ít. Duy có Trương Chiêu Kiệt vẫn đứng vững không dịch, thủ đoạn phòng ngự của hắn lại được mang ra.

"Khá khen cho một chiêu này của ngươi, Bạch Mộ Hàn! Nhưng so với Hắc Kén của ta...sức công phá chưa đủ rồi!"

Trương Chiêu Kiệt đứng vững cười nhạo nói. Điều hắn nói quả không sai, Hắc Kén là thủ đoạn phòng ngự ám đạo lên đến ngũ đẳng. Dù hợp chiêu Kiếm Lang Tuyết Nhận Vũ có là tinh cấp tứ đẳng thì so với ngũ đẳng vẫn là khó khăn.

"Chậc, phiền ngươi rồi Ngân!" Bạch Mộ Hàn truyền âm cho Trương Diệp. Y là lựa chọn đúng.

Trong hai người thì chỉ có hắn là tiếp cận ngũ đẳng cấp số, luận tư cách đối chiến thì hắn là người duy nhất ở đây.

"Không cần nhắc!" Trương Diệp không truyền âm mà gào lên đáp lại.

Nói rồi hắn phá không bắn về phía Trương Chiêu Kiệt. Này đó đại huyết kiếm cũng phóng theo không rời.

Đối phương thấy vấy cười lạnh, hắn tung ra một quyền. Ý đồ dùng một tay đối chiến Trương Diệp.

Ngay giây phút tiếp theo, mấy cái đầu đại kiếm chụm lại, xoay vòng liên tục như một mũi khoan lao về phía trước.

Trương Chiêu Kiệt không dừng lại, quyền của hắn va chạm với những mũi kiếm phát lên một tiếng vang vọng cả góc thành.

Khói bụi tan đi chỉ thấy hai bóng người giờ đã cách nhau mấy chục bước, hiển nhiên cả hai đều bị đẩy về.

Ta thấy Trương Diệp đạng khuỵ xuống một gối, tay chống gối thở mạnh. Mấy cái đại huyết kiếm bay bay quanh hắt khuyết thiếu một vài, một số thì nứt mẻ thê thảm.

Ngược lại là bên kia Trương Chiêu Kiệt tuy bị đẩy lui nhưng vẫn đứng vững, đầu quyền hơi run run, lớp hắc ám phòng ngự cũng dao động một hồi.

Nhưng chung quy vẫn là nhìn ra bên nào thiệt hơn bên nào, Trương Diệp cắn răng xuất thừ túi trữ vật ra thêm máu tái tạo đại huyết kiếm.

Dẫu vậy, hắn không có tiếp tục dùng chúng tấn công mà mặc chúng huyền phù quanh người. Trương Diệp chỉ nhẹ nhàng điều thêm huyết dịch từ túi.

Nhưng đống huyết dịch này lại khác biệt với trước đây, vì chúng có máu thì màu xanh, máu thì lại tím tím, chỗ khác lại đen kịt. Đây cư nhiên là độc huyết dịch.

"Độc Huyết Đạn!" Trương Diệp thét lớn trong lòng.

Này đó độc huyết đều theo đó thu mình lại thành hình viên đạt bắn nhanh tới Trương Chiêu Kiệt.

"Thủ đoạn thú vị, nhưng hình như ngươi quên gì đó?" Trương Chiêu Kiệt sờ sờ râu cười nói.

Lúc này hắn mới nhận ra sai lầm, Độc Huyết Đạn bay chậm hơn tốc độ nó đáng nhẽ phải có. Nguyên do là vì môi trường băng tuyết được tạo ra bởi Bạch Mộ Hàn!

Giữa các lưu phái luôn có sự khắc chế lẫn nhau, hiển nhiên là vậy. Làm gì có chuyện chúng hoà hợp trăm phần trăm hoặc không tổn hại lẫn nhau.

Cứ nhìn việc nước tổn được lửa, lửa tổn được cây cối,... đấy chính là ví dụ cho sự khắc chế lẫn nhau của các lưu phái.

Băng tuyết đạo khắc chế thuỷ đạo, vì chúng lạnh và có thể đóng băng nước. Huyết đạo về cơ bản là phân nhánh, là tiểu lưu phái từ thuỷ đạo ra. Cư nhiên cũng sẽ bị băng tuyết đạo khắc chế.

Hắn lại phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này!

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Quy Long Giới sáng tác bởi Rookie_Writer_JL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rookie_Writer_JL
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.