Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trợ bạch gia

Tiểu thuyết gốc · 1963 chữ

Như vậy mà nói, này đó thủ đoạn hắn không tiếc tiền bỏ ra chuẩn bị lại vô dụng ở nơi này. Không ngờ lại chính là bị đồng đội khắc chế.

Trương Chiêu Kiệt nhẹ nhàng nghiêng mình né né độc huyết đạn. Sau đó hắn cười lình, bàn tay hướng về Trương Diệp.

"Để ta cho ngươi chiêm ngưỡng, chân chính ngũ đẳng cường giả là như nào!"

Bằng tốc độ mắt thường cũng không theo kịp, mấy cái hắc cầu bắn tới Trương Diệp. Vào người khác đã sớm bị dính chiêu nhưng Trương Diệp là chuẩn ngũ đẳng chiến lực, hắn cư nhiên phát giác được.

Thiên Địa Gia Tốc đã kích hoạt, chớp mắt Trương Diệp đã né hết này đó hắc cầu. Hắn đưa mắt nhìn, chỉ thấy hắc cầu chạm vào đâu chỗ đó đều biến mất để lại một khoảng chống không.

"Chiêu này không lẽ là..." Trương Diệp cau mày than vãn.

"Gahahaha, hiểu biết của tiểu tử ngươi cũng thật rộng! Ngươi biết chiều vừa rồi?" Trương Chiêu Kiệt nở nụ cười hung dữ nói.

"Thôn Phệ Hắc Cầu...lão quái vật ngươi từng dùng nó giết chết cường giả đồng cấp Kiếm Si - Lý Mệnh Đoản" Trương Diệp trầm mặc trả lời.

"Tốt! Trận chiến đó ở Mộ Kiếm Sơn không mấy người được chứng kiến, tiểu bối sinh sau đẻ muộn như người cũng biết...ta đoán...là do Ám Hội?" Ánh mắt lão bất ngờ trở lên sắc bén, nụ cười trên môi cũng biến mất, cứ như biến thành con người khác.

Đến lúc này Trương Diệp trấn động trong lòng, Bạch Mộ Hàn bên kia cũng không khác mấy.

Ám Hội là tổ chức ẩn mình lâu như vậy, tồn tại gần như cùng lúc với đế quốc Chính Nghĩa, ấy vậy mà Trương gia lại biết?

Chuyện này sao có thể? Hoàng tộc, các siêu cấp gia tộc, các đại thế lực còn không biết. Vậy thì tại sao Trương gia lại biết?

Trương Chiêu Kiệt nhìn lướt qua biểu cảm của hai người Trương Bạch, hắn là đã thấu. Câu vừa rồi chỉ là thử họ, vậy mà lại bày ra bộ mặt đó...câu trả lời đã rõ rồi.

"Vậy thì ngươi có lẽ thật sự là người đó..." Trương Chiêu Kiệt lúc này trầm ngâm.

Cách đó Trương Diệp và Bạch Mộ Hàn không thôi cảnh giác, người trước mặt không đơn giản, thậm chí có tính uy hiếp cao với họ.

Đúng lúc này có kẻ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, hàng loạt đạo quang thiểm bắn tới hướng đám người Trương Diệp.

Hai người họ bất thình lình phản ứng kích hoạt phòng ngự. Bạch Mộ Hàn tạo ra mấy cái băng nha mọc từ dưới đất lên che chắn, Trương Diệp thì trực tiếp dùng đại huyết kiếm làm chệch hướng quang thiểm.

Ánh sáng dừng lại, xa xa hiện ra hình bóng một nam nhân tuổi trung niên, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt anh tuấn chính trực, mái tóc đỏ của y tung bay trong gió.

Chính là Dương Cảnh Nghi!

"Trương Chiêu Kiệt tiền bối! Tại hạ đến hỗ trợ ngài bắt tên tiểu tặc tử này!" Y hướng Trương Chiêu Kiệt thét lớn.

Trương Diệp cắn răng, nếu đối địch Dương Cảnh Nghi hoặc các gia lão khác của Dương gia thì hắn còn có lực khống chế.

Nhưng giờ là cả Dương gia lẫn lão quái vật Trương Chiêu Kiệt kia, thực sự là quá sức hắn rồi.

Nhưng trời muốn hắn chết!

Từ dưới đất bắn lên mấy cái xích sắt, chớp mắt cuốn quanh người hắn. Từ xa lại xuất hiện thêm mấy thân ảnh mang khí tức tứ đẳng.

Đám người này đã số đều là trung niên, y phục có biểu tượng một cục ma thạch sáng chói. Chính là người Thiết gia!

"Trương Chiêu Kiệt tiền bối! Dương Cảnh Nghi đạo hữu! Tặc tử này gây loạn ở thành của Thiết gia ta, chúng ta nguyện giúp hai người trừng trị hắn!" Người dẫn đầu đám người Thiết gia lớn tiếng.

Lại thêm một cái siêu cấp gia tộc đến bắt Trương Diệp. Hắn quả thật là rơi vào hiểm cảnh.

"Haha! Thiết Bôn Cương đạo hữu đến rất đúng lúc!" Dương Cảnh Nghi mắt sáng như sao, khí thế hắn bỗng phát quang chói mắt mọi người.

Ngay sau đó liền tụ lại ở hai bàn tay, liền bị hắn đẩy thẳng về phía Trương Diệp. Quang thiểm khổng lồ nhanh chóng bắn đi trog chớp mắt.

Đối diện chiêu này, Trương diệp hi sinh đến toàn bộ đại huyết kiếm mới cản được một phần. Chung quy vẫn để bản thân nhận chiêu, bị bắn về sau mấy bước phun ra ngụm máu tươi.

Phần giữa ngực của hắn bị tổn thương nặng nhất, áo ở đó cháy thành than, da bị bỏng nặng. Bạch Mộ Hàn bên cạnh cũng trở lên cảnh giác với Dương Cảnh Nghi, vì đối phương là chưa từng thể hiện bậc này chiến lực.

"Chiêu này có phần giống Dương Nhật Chi Quang cũng có phần khác biệt...phải chăng là Dương Cảnh Nghi đạo hữu mới sáng tạo đi ra?" Một gia lão Thiết gia nghi hoặc hỏi.

"Haha, phải! Hợp chiêu này ta gọi là Thái Dương Quang Thiểm, chính là nâng cấp Dương Nhật Chi Quang lên mà thành, bất quá vẫn là tứ đẳng..." Dương Cảnh Nghi đáp lời có chút hãnh diện cũng có chút xấu hổ.

"Được, chiêu này của tiểu tử ngươi rất được... Nếu sau này nâng lên ngũ đẳng, sợ là ta cũng ngại."

Bỗng nhiên một tiếng người vang lên khiến cả chiến trường im lặng, bất giác cả Dương Cảnh Nghi, các gia lão Thiết gia, Trương Diệp, Bạch Mộ Hàn đều nhìn sang.

Trương Chiêu Kiệt từ đầu đến cuối vẫn đứng trầm ngâm quan sát tất cả, giờ mới lên tiếng.

Hắn liếc mặt nhìn tiểu bối Dương gia, rồi lại nhìn mấy tên Thiết gia, cuối cùng nhìn về Trương Diệp.

Lúc này Dương Cảnh Nghi phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Tạ, tạ tiền bối..." người y hơi cúi cúi, nghiêng mình hướng Trương Chiêu Kiệt.

Nhưng bất ngờ, giây sau đó liền thấy đối phương biến mất, chỗ cũ giờ không còn ai. Nhưng y lại ngay lập thấy nguy hiểm từ sau lưng.

Uỳnh!

Từ trên trời bắn xuống, tư thế cắm đầu vào đất. Dương Cảnh Nghi uy phong vừa mới bị người ta một quyền đánh cho chui đầu vào đất.

Tiếp sau đó là đến mấy vị gia lão Thiết gia, lần lượt đều bị một bóng đen tàn nhẫn đánh hạ. Chốc lát toàn bộ kẻ vây bắt đám người Trương Bạch đều nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự.

Lúc này chân tướng người kia mới lộ rõ, là Trương Chiêu Kiệt!

Nguyên văn là khi nãy ánh mắt ông ta và Trương Diệp gặp nhau đã kịp truyền âm.

"Tiểu tử, tiếp theo ta sẽ cho đám người này biết ai là bố chúng. Thắc mắc của ngươi cứ giữ đấy, sau này gặp lại sẽ nói."

Cứ như vậy Trương Chiêu Kiệt nhân lúc người chưa kịp phản ứng, đánh gục hết tất cả. Ông ta lại nhìn Trương Diệp, sau đó hất hàm ý bảo hắn rời đi.

Trương Diệp hiểu ý, ra hiệu Bạch cả hai tức tốc rời đi không chậm chạp.

Chiến trường lúc này chỉ còn độc mỗi Trương Chiêu Kiệt đứng, gương mặt ông ta lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn hướng Trương Diệp bay đi.

"Thật sự là hắn sao..." Trương Chiêu Kiệt nghĩ thầm trong lòng.

"Trương Chiêu Kiệt tiền bối...tại, tại sao?" Lúc này một âm thanh yếu ớt vang lên, là Dương Cảnh Nghi vừa mới tỉnh lại.

Đầu tóc y rối tung lên, có bám chút đất, người xây xát nhưng chung quy là bị thương không nặng.

Y vẫn là chưng bộ mặt khó hiểu nhìn vị tiền bối của mình.

"Tộc nhân Trương gia ta, dù có là ma đầu cũng không đến lượt các ngươi định tội." Trương Chiêu Kiệt lạnh lùng đáp, từ đầu đến cuối đều không nhìn Dương Cảnh Nghi một cái, trực tiếp xoay người phi hành rời đi.

...

"Phía quân đội các ngại định giúp Bạch gia ta như nào?"

Bạch Băng Tâm ngồi đối diện một nam nhân trẻ tuổi hỏi.

Người này khuôn mặt ưa nhìn, có chút lạnh lùng nhưng hắn lại có ánh mắt sắc bén, mái tóc cam khiến người ta nhìn vào thực không biết đây là một người hoạt bát hay một kẻ âm hiểm.

"Bạch tộc trưởng cứ yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Tiểu đội trưởng đội một và mười bốn đã được gửi đến Thanh Trúc Lâm áp chế Diêu gia.

Ngoài ra, tiểu đội trưởng đội tám cũng có mặt trấn thủ Hàn Thạch Cốc để đề phòng Hạ gia gần đó.

Lượng lớn tam đẳng tinh anh đã được phân chia canh giữ các tài nguyên điểm ở biên giới lãnh thổ Bạch gia. Khi có chuyện họ sẽ không tiếc mạng mà chống đỡ." Nam nhân trả lời Bạch Băng Tâm với thái độ tự tin.

Nàng nhìn người này một lúc rồi dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi nói.

"Thật sự cám ơn Tiêu đội trưởng, như vậy chúng tôi có thể thả lỏng một chút rồi. Nhưng quân đội sẽ trợ giúp chúng tôi trong bao lâu?"

Tiêu Lôi Điêu trầm ngâm một lúc rồi trả lời.

"Dự là sẽ khoảng một năm, thời gian này các loại bí tịch về thăng cấp ngũ đẳng cũng như một số phương pháp hỗ trợ sẽ được gửi tới để Bạch tộc trưởng tiến hành tấn thăng."

Lúc này sắc mặt Bạch Băng Tâm có chút động dung. Đây là cơ hội để nàng đột phá ngũ đẳng, đủ lực trấn thủ gia tộc khiến các thế lực khác thu nanh vuốt.

Nhưng đồng thời cũng khiến nàng mắc nợ quân đội. Đa phần Bạch gia đều tham gia quân đội rồi nhưng đến phiên Bạch Băng Tâm thì nàng lại làm ngược lại.

Nàng quyết định lấy cớ gia tộc nguy cấp mà hiệu triệu cường giả của Bạch gia trong quân đội trở về.

Bời nàng hoàn toàn muốn cách ly với quân đội. Đã không còn là lúc Bạch gia dốc lòng vì đế quốc nữa rồi, giờ là lúc họ tập trung phát triển chính mình.

Vì thế mối ân tình này nàng không muốn nhận.

"Bạch tộc trưởng có điều không biết, ban đầu ta đề xuất ý tưởng trợ Bạch gia với bên trên, họ còn từ chối. Nhưng nhiều lần quá họ đành chấp thuận.

Nhưng lại chỉ cho phép bốn tiểu đội đi hỗ trợ, như vậy ta thấy thực sự không đủ a! Vì thế ta về xin gia tộc đống bí thư này, mong có thể giúp Bạch gia phần nào."

Tiêu Lôi Điêu vừa nói vừa gãi gãi đầu, thể hiện một chút ngại ngùng. Nước đi này có thể nói là cao.

Những gì hắn nói sẽ dẫn Bạch Băng Tâm tới một cái kết luận là: "Đây là ý của Tiêu gia!". Như vậy nàng sẽ dễ dàng nhận sự trợ giúp này hơn vì ân tình nợ sẽ là nợ Tiêu gia chứ không phải quân đội.

Thậm chí nó còn có hiệu quả khác, đó chính là hảo cảm đối với bản thân Tiêu Lôi Điêu. Bước đầu thao túng Bạch gia như vậy là đã thành công.

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Quy Long Giới sáng tác bởi Rookie_Writer_JL

Truyện Truyền Thuyết Quy Long Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rookie_Writer_JL
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.