Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CỐ NAM THÀNH CÓ ĐẠI MA ĐẦU?

Tiểu thuyết gốc · 1336 chữ

“Ây, ngủ mỏi hết cả lưng, giường nơi này chả êm tí nào!”

Vừa thức đậy Họa Y trong hình hài Di Giai đã mở đầu ngày mới bằng một lời chê trách. Đây là cổ đại đó chị hai chẳng phải khách sạn 5 sao đâu, haizzz, cũng chẳng thể trách, hiện đại tiện nghi biết bao, nơi đây vẫn chưa biết cái gì gọi là đèn điện, Internet, mạng xã hội mà.

“Muội thức dậy rồi à, Ma ma kêu tỷ dẫn muội ra chợ lựa một ít quần áo, sẵn tiện dẫn muội ra hít thở khí trời, nhanh lên qua đây tỷ có làm chút bánh quế hoa này, thử xem”

Vẫn là Ngọc Bích đẹp người đẹp nết, bàn tay vừa thon vừa khéo, cả bánh quế qua tay tỷ cũng trở nên khác hẳn, một màu bắt mắt, lại có chút ngọt thanh, đến cả Họa Y kia vừa mới than phiền về cái lưng đau nhức còn phải khen ngon đấy mà.

Xuống chợ, người đông náo nhiệt thật, lời chào từ các bà hai bên đường, lời trả giá từ khách quan đi đường càng khiến không khí thêm náo nhiệt hơn. Nhìn cảnh này Họa Y có chút mường tượng đến những đêm hội chợ cũng như thế này náo nhiệt, lấp lánh ánh đèn. Bản thân cô cũng tự nhủ: “Mình bây giờ Di Giai, nghĩa nữ của Dương ma ma không còn là Họa Y nữa, mình phải nhanh chóng hòa hợp với nơi này.”

Dừng chân trước một cửa tiệm, đập thẳng vào mắt Giai Giai là một màu xanh ngọc bích nhạt hút mắt, “Thật đẹp”, ông chủ thấy vậy lại càng nhanh chóng ra chào hàng: “Đây là hàng chúng tôi mới nhập từ hôm qua, duy chỉ còn 1 bộ thôi đấy.”

“Giá cả tính sao” Di Giai có vẻ chắc nịt sẽ hốt em xanh ngọc bích này về tay mình rồi.

“Ba ngàn chỉ ba ngàn lượng”

“Ba ngàn!!!” Ngọc Bích đứng kế bên nghe thôi cũng đã đánh mất hồn vía, nhẹ nhàng khuyên nhủ Di Giai.

“Ba ngàn…chúng ta không mua nổi đâu, hay muội lựa bộ khác xem sao.”

“Cũng được ạ, nghe tỷ hết.” Trên môi một nụ cười nhưng tay thì phải buông bỏ món vật mà mình khá ưng ý, nhưng bản thân Giai Giai cũng biết, Đào Hoa Viên hiện nay tiền ra hơn vô, làm gì có đủ cho cô tiêu một lần ba ngàn lượng chứ, đành lẳng lặng chọn bừa một bộ khác rồi cứ thế ra về thôi.

Trên đường, Ngọc Bích vẫn biết Di Giai tiếc nuối màu xanh ngọc bích kia lắm:

“Khi nào chúng ta phục hưng lại được Đào Hoa Viên, tỷ sẽ lại mua cho muội, được không?”

“Vâng ạ”

Cuộc nhanh chóng bị chen ngang bởi tiếng roi da từng hồi quất mạnh lên người cậu bé nhỏ, người đàn ông lực lưỡng thế kia sao lại ra tay mạnh thế. Vừa quất trên miệng vẫn không khỏi chửi mắng:

“Ta cho ngươi trộm này, coi ngươi còn dám trộm nữa không!!!”

Từng lần chiếc roi da tiếp xúc là lại thêm một vệt máu trên người, cậu bé vốn yếu ớt cứ thế thu mình lại giữa đám đông. Di Giai nhịn không được nữa, xông thẳng lên mà lớn tiếng:

“Sao ông lại mạnh tay với đứa bé thế? Nó đã làm gì?”

“Nó là trộm, là trộm đấy. Lấy mất của ta 2 cái màn thầu, hôm nay ta phải dạy dỗ cho cái thứ không cha không mẹ này.” Kết lời, lại một roi nữa quất mạnh xuống, nhưng Giai Giai nhanh chóng đỡ cho cậu nhỏ, chẳng khác gì, một vệt trên lưng khiến ai ở đấy cũng vì thế mà bay mất hồn vía.

“Chỉ có 2 cái màn thầu, ta thay cậu ta trả cho ông.” Hết lời quay sang Ngọc Bích nhờ tỷ trả tiền cho ông ta.

Quay sang đỡ cậu bé nhỏ lên, nhìn cách ăn mặt này không có vẻ nghèo túng, vải từ áo quần cậu mặc cũng khác hơn, phải là hạng sang rồi, thấy nghi hoặc:

“Tiểu đệ đệ, đệ bị thất lạc hả, sao lại đi trộm màn thầu thế?”

“Cũng trách đệ nghịch, lén lén trốn ra chỉ muốn đi chơi chút, ai ngờ đi hồi đệ bị lạc không tìm được đường về. Đệ đói nên chỉ muốn trộm của ông ta ăn cho đỡ, khi nào đệ tìm được nhà sẽ lại trả ông ta nhưng ai ngờ ông ta lại hung dữ đánh đệ.”

Nhìn bộ dạng đứa trẻ mới 6 7 tuổi này, bị đánh đến áo quần cũng rách te tua, động lòng, Giai Giai quay sang hỏi xin Ngọc Bích đem cậu bé này về kỹ viện cho cậu trú thân vài hôm. Ngọc Bích đắn đo suy nghĩ một hồi vì hiện tay Đào Hoa Viên cũng cạn tiền cạn túi, nuôi thêm một người đồng nghĩa vấn đề phát sinh cũng không phải là ít, nhưng vì thương Giai Giai cũng tội nghiệp nên đành dẫn cậu về.

Đến nơi, hai người con gái cùng một cậu bé vào trong, Ngọc Bích bảo Giai Giai dẫn cậu nhóc ấy lên phòng, còn vị tỷ tỷ hiền dịu ấy sẽ chuẩn bị một chút thuốc để băng bó vết thương.

Hai tỷ đệ ngồi cạnh nhau, Giai Giai với một cách tự nhiên đặt tay lên vai cậu bé, tay còn lại đưa nước cho cậu uống, tò mò hỏi chuyện:

“Tỷ là Di Giai, đệ tên gì? Người thân là ai?”

“Đệ là Minh Viễn, ca ca đệ là Minh Thành.”

Nghe đến hai chữ “Minh Thành”, chiếc thau đồng trên tay Ngọc Bích bất giác rơi xuống làm hai chị em giật mình. Cô vội mở cửa đi vào:

“Đệ nói ca ca đệ là Minh Thành?”

“Vâng ạ.”

Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Ngọc Bích, Giai Giai tò mò dẫn chị ra ngoài hóng hớt đôi chút:

“Tỷ Tỷ, Minh Thành là ai thế, sao tỷ vừa nghe đến cái tên này lại sợ hãi?”

“Minh Thành là vương gia, sau khi lập được đại công, thống lĩnh đại quân đi chinh phạt Tây Thành hoàng thượng đối với hắn ta càng thêm phần ưu ái. Vì vậy đã ban Cố Nam Thành cho hắn ta quản lý. Mọi người đều nói, Minh Thành vương gia không phải thiện nam tín nữ gì đâu, vô cùng tàn độc, chỉ cần làm trái ý hắn ta khác nào đưa tên báo danh cho Diêm Vương.”

Một tiếng quao, Giai Giai thầm nghĩ, vương gia tôn quý có quyền có thế tha hồ hoành hành mà.

“Hắn ta thật sự độc ác vậy sao tỷ tỷ?”

“Có lần một tỳ nữ vô tình làm rách áo choàng, hắn ta liền hạ lệnh cắt đứt hết ngón tay, muội nói xem có độc ác không?”

“Đáng sợ, đại ma đầu rồi” Giai Giai vừa rùng mình vừa lắc đầu.

Quay sang nhìn Minh Viễn, Giai Giai cảm thấy kỳ lạ, một cậu bé dễ thương, hiểu chuyện thế này sao lại có người anh trai là đại ma đầu một vùng cơ chứ.

Hai chị em đều bị thương hết cả, Ngọc Bích vừa xoa thuốc lên vết thương vừa nhắc nhở:

“Chuyện này để Ma ma biết là muội với ta sẽ lại no đòn đấy, tạm thời cứ để tiểu đệ này trong phòng muội đi.

Minh Viễn, mấy ngày này đệ cứ ở trong phòng của Giai Giai, đợi khi vết thương đỡ 8 9 phần rồi, ta dẫn đệ về nhà.”

“Vâng” Cậu bé ngây thơ biết bao, nhìn sang vết thương trên người lại càng thương hơn. Xoa thuốc lên vết thương xong, Giai Giai nhẹ nhàng đỡ cậu bé nằm xuống nghỉ ngơi, bản thân cũng nhanh chóng ngã lưng một lát.

Bạn đang đọc Tú Bà Đào Hoa Viên sáng tác bởi shinelkt2001

Truyện Tú Bà Đào Hoa Viên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shinelkt2001
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.