Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các bạn học, ta sẽ đến thăm các ngươi

Phiên bản Dịch · 1566 chữ

Lâm Phàm đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt số 666. Trong trạm trung chuyển, hắn có chút không hợp với mọi người bên cạnh, yên tĩnh, thờ ơ đối với sự vật xung quanh.

Xe buýt chậm rãi đi đến trạm, dừng xe.

Tích!

Thẻ học sinh.

Hắn đi từ từ đến đuôi xe tìm chỗ ngồi xuống, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó móc Smartphone trong túi ra, màn hình điện thoại di động hơi sáng lên, cần nhập mật mã khởi động.

Hắn nhìn một lúc, ngón tay ấn nhẹ, điền mật mã vào.

« 8858. »

Trong phần mền, wechat nhóm lớp luôn luôn náo nhiệt trò chuyện trên trời dưới đất đã yên lặng từ sau tiết một buổi sáng.

Trần Dương: Đồng học, các ngươi còn khỏe chứ?

Hắn đi vào thế giới thần kỳ này, nhiệm vụ trong đầu rất kỳ quái, làm cho tất cả mọi người trong trường học không còn người nào dám bắt nạt hắn.

Đối với loại yêu cầu này, hắn cảm thấy kỳ quái vô cùng, đang yên đang lành, hắn lại không trêu chọc người khác, tại sao lại có người đến bắt nạt hắn chứ.

Rất kỳ quái.

Từ Tiểu Đông: ". . ."

Tưởng Minh: ". . ."

. . .

Sau khi nhắn tin tới nhóm chat, không lâu sau liền có bạn học trả lời. Nhưng nội dung tin nhắn lại khiến Lâm Phàm nghi hoặc, bởi vì hắn không biết ". . ." là có ý gì.

Trần Dương: Các bạn học học tập vất vả đến nỗi nằm trên mặt đất ngủ, bị cảm lạnh nằm viện. Thân là bạn cùng lớp, ta chuẩn bị buổi trưa sẽ đi bệnh viện thăm các ngươi.

Từ Tiểu Đông: "? ? ?"

Trương Hạo: "? ? ?"

Dương Tử Thiên: "? ? ?"

. . .

Nhìn màn hình, Lâm Phàm lâm vào trầm mặc, hắn nhìn không hiểu nội dung tin nhắn các bạn gửi đến có ý gì.

Suy nghĩ một chút.

Có lẽ ý tứ chính là không cần khách khí như vậy.

Cũng có thể là. . .

Cảm động!

"Đến trạm Quảng trường Phương Đông."

Lâm Phàm đứng dậy xuống xe, đi vào trong chung cư. Lúc mở cửa nhà hắn liền ngửi đến mùi thức ăn thơm phức bên trong truyền đến.

Phòng bếp truyền đến âm thanh, "Dương Dương trở về sao, đi rửa tay trước đi con, mẹ sắp làm xong đồ ăn rồi đây."

Trong nhà mãi mãi chỉ có hai người lẻ loi trơ trọi.

Lâm Phàm chưa từng nhìn thấy nam chủ nhân căn nhà, luôn luôn là nữ chủ nhân đang bận rộn.

Cũng không lâu lắm, ăn cơm.

"Dương Dương, hôm nay mẹ làm cho con cánh gà kho tàu mà con thích ăn nhất, ba ba của con vẫn luôn muốn ăn, nhưng mẹ chỉ muốn làm cho Dương Dương ăn." Phụ nữ trung niên thêm cánh gà tới bát Lâm Phàm, "Ta cùng ba con đã nói qua, buổi chiều hắn sẽ bớt thời gian đến trường học một chuyến."

"Con phải hiểu cho ba con, ba con rất vất vả, mỗi ngày đều phải đến công ty rất sớm, đến khuya mới có thể về nhà, hắn làm hết thảy mọi thứ cũng là vì cái nhà này của chúng ta, cho nên con phải cố gắng lên."

Lâm Phàm cúi đầu ăn cơm, hương vị khá ngon, so với đồ ăn trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì ngon rất nhiều. Đây chính là do trải qua thời gian dài, vị giác đã sớm quen với hương vị thế này.

Giống như việc hút thuốc vậy, ngửi mùi khói có rất nhiều cách, nhưng lại chỉ yêu thích hút thuốc lá.

Không phải nó tốt thế nào, mà đây là một loại thói quen.

"Buổi sáng hôm nay các bạn học nằm viện, buổi chiều con muốn sớm đi thăm bọn họ." Lâm Phàm nói ra.

Phụ nữ trung niên vui vẻ nói: "Vậy cũng tốt, Dương Dương nhà chúng ta nhân hậu như thế, lại còn biết giữ gìn quan hệ tốt với bạn cùng lớp, mẹ rất vui. Nếu baba của con biết, nhất định sẽ kiêu ngạo vì Dương Dương."

Rất nhanh, cơm trưa kết thúc.

Lâm Phàm trở về phòng, hắn lẳng lặng ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn phong cảnh dưới chung cư.

Thời gian dần trôi qua.

Hắn nhìn thấy ở ban công sát vách, mẫu thân của thân thể này dựa vào ban công, lẳng lặng hút thuốc lá cho nữ, ngơ ngác nhìn phương xa.

Hồi tưởng ký ức trong đầu bộ thân thể này.

Không nhớ được nhiều ký ức về nam chủ nhân căn nhà này.

Rất ít khi gặp.

Nhóm 'Xưng bá trung học Sáng Duy'.

Trong nhóm này chỉ có hơn mười thành viên, bọn hắn đều là học sinh hư hỏng của trung học Sáng Duy, lấy việc bắt nạt bạn học làm niềm vui, lấy việc thi điểm 0 làm vốn liếng, lấy gian lận thi cử làm khen thưởng cho việc mình lợi hại đến mức nào.

"Trần Dương lớp 12 ban (2), các ngươi ai quen biết?"

"Tao biết, không phải là thằng đàn bà sao?"

"Buổi trưa Đường Kiệt bị Trần Dương đánh, tao nghe bạn của tao nói, Trần Dương một quyền đấm vào vách tường ở ngõ nhỏ gần cổng chính trường chúng ta, đấm cho vách tường lõm xuống, Đường Kiệt bị hù kém chút đi tiểu tại chỗ."

"Đệch! Thật hay giả?"

"@ Đường Kiệt, Kiệt ca hiện thân kể lại đi. "

"@ Đường Kiệt, thật hay giả thế?"

"Chuyện này có chút khó tin, nhưng chúng mày cũng cẩn thận chút, tuyệt đối đừng trêu chọc hắn."

Trong nhóm giao lưu náo nhiệt.

"Ta xem, chuyện này là khoác lác đi? Trần Dương nếu là lợi hại như vậy, sao lại bị chúng ta bắt nạt thảm như vậy."

"Ta nhìn khả năng là giả rất lớn."

Đột nhiên.

Một thành viên phát tấm hình.

"( ảnh chụp )jpg, các ngươi nói chính là vách tường này? ? ? ? ? ? ?"

"? ? ?"

". . ."

"Ôi đệt. . ."

Nhiệt độ nhóm trò chuyện tự nhiên dừng lại, giống như cả nhóm bị kìm hãm lại.

"Nhà ta ở gần trường học, nghe các ngươi nói liền lập tức đi qua nhìn, đúng là bị lõm vào, là dấu ấn nắm đấm, còn có vết máu. Trần Dương lợi hại như vậy, một quyền này nếu là đánh lên người chúng ta, ai có thể chịu được."

Thời gian dần trôi qua.

Các thành viên trong nhóm trầm mặc, bọn hắn ở trường học chính là mấy tên lự manh vô địch, bắt nạt kẻ yếu làm niềm vui, trong nhà lại bị bố mẹ đánh.

Bắt nạt học sinh bình thường? Có thể.

Gặp phải cọng rơm cứng, tự nhiên cũng bị dọa sợ.

Buổi chiều.

Lâm Phàm cầm tiền người phụ nữ trung niên cho ra khỏi nhà, đi vào cửa hàng. Đi lại một vòng trong cửa hàng, lâm vào trầm tư, nên mua những thứ gì thì tốt nhỉ?

Nhìn 200 khối trong tay.

Hắn cảm giác có thể mua rất nhiều thứ.

Nhưng mà đến thăm nhiều bạn học thì nên mua thứ gì?

Bà chủ cửa hàng hỏi: "Đồng học, ngươi muốn mua thứ gì? Thăm bệnh sao?"

"Ừm." Lâm Phàm gật gật đầu.

Bà chủ nhiệt tình nói: "Vậy có thể mua hai rương sữa bò, bình thường đi thăm người bệnh đưa sữa bò là được."

Lâm Phàm lần nữa nhìn 200 khối tiền, đủ mua sữa bò không?

"Ta cần hai rương sữa bò, một rương năm mươi, còn có mua 100 khối lạp xưởng hun khói." Lâm Phàm đem 200 khối đặt ở trên quầy, hắn cảm giác phân phối thế này mới là tốt nhất.

Bà chủ nhìn Lâm Phàm một chút, nàng lần thứ nhất gặp được khách hàng thế này.

Nhưng mà khách hàng chính là Thượng Đế.

Chỉ cần ngươi đưa tiền, cho dù ngươi muốn mua cứt cũng tuyệt đối không nói hai lời, lập tức vào nhà vệ sinh bưng lên cho ngươi.

Lâm Phàm ôm hai rương sữa bò cùng một trăm cây lạp xưởng hun khói chầm chậm rời đi.

Bà chủ hiếu kỳ chạy đến cửa ra vào nhìn Lâm Phàm rời đi.

"Học sinh này thật quái đản."

Nàng luôn cảm thấy học sinh này có điểm là lạ, nói thế nào đây, nói thẳng chút thì có chút mắng chửi người ta, nhưng không nói như vậy thì không biết nên giải thích hành vi của đối phương như thế nào.

Chính là hắn giống như có vấn đề.

Bệnh viện.

Lâm Phàm không biết các bạn học ở phòng bệnh nào, hắn đứng dưới bệnh viện trầm tư hồi lâu.

Sau đó ôm đồ vật, bắt đầu tìm kiếm từng tầng từng tầng một.

Chỉ cần tìm từ tầng một lên, nhất định có thể tìm tới phòng bênh của các bạn học.

Lúc này.

Tại đầu bậc thang khu nội trú có thể nhìn thấy một người mặc đồng phục học sinh, ôm đồ từng tầng từng tầng tìm người.

Thẳng đến. . .

Tầng 18.

Hắn rốt cuộcuộc cũng tìm được.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.