Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mối tình đầu của ta cứ thế mà không còn

Phiên bản Dịch · 1641 chữ

Học sinh nữ vừa đưa thư tình cho Lâm Phàm đang trốn ở sau một cái cây, yên lặng nhìn lén.

Nàng muốn biết.

Trần đồng học sẽ làm gì với thư tình mà nàng đưa tới.

Đây là thư nàng đã suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng vẫn lấy dũng khi đưa cho hắn.

Chẳng qua là khi nhìn thấy Trần Dương bị Đường Kiệt khoác bả vai kéo ra ngoài trường.

Nàng đột nhiên khẩn trương.

Những tên đó đều là học sinh hư, bọn hắn muốn bắt nạt Trần Dương.

Trong lòng nàng, Trần Dương là một bạn nam đẹp đẽ, thích sạch sẽ, nói chuyện nhỏ nhẹ thì thầm, đối xử với người khác rất dịu dàng, rất nhiều bạn nữ đều nói Trần Dương đàn bà. Bọn họ không thích loại hình này, lại ưa thích loại hình như Đường Kiệt, cảm giác có an toàn, hơn nữa còn được người khác vây quanh.

Lúc cùng nữ sinh khác cãi nhau, nếu người khác vừa nghe đến bạn trai nàng ở trường học đánh nhau rất lợi hại, còn quen biết xã hội đen, nhất định sẽ thấy sợ.

Nàng ghét nhất chính là những học sinh hư hỏng này.

Trường học chính là nơi đọc sách, nhất định phải rất tốt đẹp, chứ không phải nơi để bắt nạt người khác.

Trong ngõ nhỏ.

Đường Kiệt đẩy Lâm Phàm lên vách tường, lộ ra khuôn mặt hung ác, "Ngươi vừa mới rất kiêu ngạo đấy."

Nói xong lời này, Đường Kiệt nhấc chân đá vào bắt chân Lâm Phàm.

Lâm Phàm mặt không biểu tình.

Đường Kiệt sắc mặt cũng có chút khó coi, chân của hắn có chút đau, giống như vừa đá vào tấm sắt vậy.

Các học sinh ở xung quanh cười hì hì, có người lấy ra gói thuốc lá, mỗi người tranh nhau lấy một cây, bọn hắn căn bản không đẻ Trần Dương vào mắt. Đối với bọn hắn mà nói, Trần Dương chính là thịt cá trên thớt. Đối mặt với học sinh xấu như bọn hắn, hắn còn dám nhảy nhót sao?

"Đem tiền trên người giao ra đây cho tao." Đường Kiệt nói ra.

"Tiền? Các ngươi nói chính là những tờ giấy này sao?"

Lâm Phàm đem tiền trong túi tiền móc ra, trên mặt ý cười nói: "Đồng học cần, ta không có bất kỳ ý kiến gì, có thể trợ giúp cho người khác, ta rất vui vẻ."

"Đ*t ngươi mẹ chứ, ai cần trợ giúp của ngươi, bọn lão tử đây là đang bắt chẹt. Về sau mỗi ngày đều phải thành thành thật thật đến nơi đây đem tiền giao cho chúng ta, một ngày không giao, ngươi liền chết chắc."

Đường Kiệt hung tợn nắm lấy cổ áo của Lâm Phàm, khuôn mặt hung ác uy hiếp.

Hắn chính là thích bắt nạt người khác như vậy đấy.

Nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi người ta, nội tâm của hắn liền có cảm giác thật khoái trá, thật thỏa mãn.

"Dừng tay."

Lúc này, một bóng người xuất hiện tại đầu ngõ nhỏ.

Tào Phương Phương rất sợ, nhưng nàng vẫn dũng cảm nói: "Tại sao các ngươi có thể bắt nạt bạn học như vậy, ta sẽ báo cho giáo viên."

Đường Kiệt xoa xoa đầu nói: "Liên quan gì đến ngươi, nhanh xéo đi."

Một nam sinh khác nói: "A, nàng không phải chính là Tào Phương Phương học ban 6 sao, lần trước thổ lộ với người ta, còn bị người ta trực tiếp từ chối."

Tào Phương Phương hô: "Trần Dương, cậu mau tới đây, chúng ta cùng đi báo cho giáo viên."

Lâm Phàm nhìn Tào Phương Phương, đó là bạn nữ vừa mới đưa thư tình cho hắn.

Thật là dũng cảm.

Đường Kiệt không muốn để ý tới Tào Phương Phương, trực tiếp cưỡng ép lục túi áo Lâm Phàm, lật ra thư tình Tào Phương Phương vừa mới đưa cho Lâm Phàm.

"Òa! Thư tình cơ đấy, lại có người đưa thư tình cho Trần Dương. Ta ngược lại muốn xem xem đến cùng là ai tặng, sau đó trước mặt người đó hung hăng đánh Trần Dương một trận, để nàng nhìn xem Trần Dương mà nàng thích bị chúng ta đánh thảm như thế nào."

"Tào Phương Phương, ha ha ha. . . Ngươi chính là Tào Phương Phương, vậy cái này thư tình là ngươi viết sao, để cho ta đọc xem thư viết cái gì."

Đường Kiệt thích làm nhất chính là những chuyện này.

Xây dựng hạnh phúc của chính mình trên sự đau khổ của người khác.

"Không cho phép nhìn."

Tào Phương Phương tức đến nỗi con mắt đỏ bừng, đó là thư tình mà nàng thật vất vả lấy dũng khí viết. Không có bao nhiêu chữ nhưng đều là do nàng nằm nhoài trong chăn suy nghĩ thật lâu mới viết xuống.

Chỉ là nàng càng ngăn cản càng kích thích bọn Dương Kiệt muốn đọc.

Lạch cạch!

Lâm Phàm nắm lấy cổ tay Đường Kiệt, bình tĩnh nói: "Đồng học, ngươi làm vậy là quá mức rồi, ngươi không nên làm như vậy."

"Đ*t mẹ mày chứ." Đường Kiệt muốn đấm Trần Dương một cái.

Thế nhưng. . .

Ầm!

Lâm Phàm dùng sức kéo một phát, đem Đường Kiệt đẩy vào vách tường, lực có chút lớn khiến ót Đường Kiệt đụng vào vách tường, đau đến nỗi khiến Đường Kiệt ôm đầu, kém chút nữa kêu lớn.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt.

Phảng phất như gặp quỷ.

"Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh hắn." Đường Kiệt hô.

Những học sinh đi cùng Đường Kiệt hai mặt nhìn nhau, Trần Dương ngày thường nhu nhu nhược nhược đột nhiên trở nên dũng mãnh khiến bọn hắn có chút giật mình.

Lâm Phàm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bọn hắn.

Bọn hắn đụng tới ánh mắt của Lâm Phàm liền có chút sợ sệt.

Lâm Phàm giơ tay lên, nắm chặt nắm tay, đấm về phía Đường Kiệt. Con ngươi Đường Kiệt trợn to, hắn vậy mà cảm nhận được quyền phong, bị hù cho nhắm chặt hai mắt.

Ầm!

Bên tai Đường Kiệt truyền đến tiếng vang, còn có chút đau, có đá vụn cắt trúng lỗ tai của hắn.

Mở mắt ra.

Hắn vặn vẹo đầu sợ sệt, liền thấy một quyền của Lâm Phàm đánh lên vách tường.

Vách tường hơi lõm một chút. Xung quanh có vết rạn.

"Đồng học, hành vi của ngươi có chút quá phận, nếu như ngươi còn như vậy, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu." Lâm Phàm bình tĩnh nói.

Tay Lâm Phàm dính máu, đó là máu của chính hắn, một đấm làm mặt tường lõm xuống đương nhiên là hắn sẽ bị thương.

Hắn buông Đường Kiệt ra, nắm góc áo của hắn lên lau sạch vết máu trên tay.

"Về sau đừng bắt nạt người khác, ngươi nghe hiểu chứ?"

Lúc Lâm Phàm lau máu, mặt hắn lạnh nhạt có chút doạ người, giống như hắn không phải con người. Loại cảm giác này làm người ta không rét mà run.

"Ta. . . Ta nghe được."

Giọng Đường Kiệt có chút run rẩy, hiển nhiên là bị Lâm Phàm dọa sợ.

Hắn chưa bao giờ thấy, có người có thể một quyền đấm cho mặt tường lõm xuống.

Nếu như một quyền vừa nãy đánh vào trên mặt hắn. Tình huống đó, nghĩ thôi cũng khiến người ta có chút sợ hãi.

Lâm Phàm vỗ nhẹ mặt Đường Kiệt, lộ ra nụ cười vui mừng, "Bạn tốt, về nhà ăn cơm đi, người nhà đều đang đợi đấy, ăn nhiều một chút, tăng cân lên chứ ngươi hơi gầy, gầy như vậy cũng không tốt."

Mấy người đi theo Đường Kiệt đều nhìn Lâm Phàm đầy sợ hãi.

"Trần Dương, chúng ta sau này không dám nữa, gặp lại sau." Bọn hắn vừa mói xong liền xám xịt chạy trốn.

Bọn hắn chỉ là trẻ con. . . Chưa từng nhìn thấy tình huống như vậy.

Đường Kiệt cũng vừa lăn vừa bò chạy đi.

Lâm Phàm nhặt lên thư tình rớt dưới mặt đất, tươi cười đi đến trước mặt Tào Phương Phương, đưa tay ra.

"Đồng học, xin chào."

Tào Phương Phương nhìn nụ cười trên mặt Lâm Phàm, nụ cười kia cực kỳ rực rỡ như ánh mặt trời, khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Nàng nắm tay Lâm Phàm.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

Đúng là bàn tay ấm áp.

Thật mềm mại.

Ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ, thật xinh đẹp, khiến người ta muốn nắm cả đời.

"Trần. . . Trần Dương, cậu có thể làm bạn trai của tớ không? Mặc dù tớ không phải người cực kỳ ưu tú, nhưng tớ sẽ cố gắng, nhất định sẽ trở nên ưu tú như cậu. Hơn nữa tớ sẽ đối với cậu thật tốt, sau này mọi chuyện đều nghe theo cậu."

Tào Phương Phương lấy dũng khí nói ra lời giấu trong lòng bấy lâu, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, nói ra như vầy thật là làm người ta thẹn thùng.

Nàng len lén nhìn Trần Dương, nhìn thấy Trần Dương vẫn một mực duy trì nụ cười, liền cảm thấy có hi vọng.

"Trần Dương, có thể chứ?"

"Không thể." Lâm Phàm mỉm cười nói, sau đó bước đến trạm xe buýt.

Xoạt xoạt!

Có thanh âm vỡ nát.

Tào Phương Phương cảm giác nội tâm tràn ngập hi vọng của mình bị phá hư, bị người vô tình đập nát.

Ô ô. ..

Tào Phương Phương ngồi xổm ở nơi đó khóc.

Mối tình đầu?

Không có!

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.