Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật là nhiều đồ ăn

Phiên bản Dịch · 1629 chữ

"Lập tức sẽ có ăn đồ ăn nóng hổi, chờ một chút là được."

Nữ hộ lý Đinh Diệp lộ ra nụ cười ấm áp, an ủi nội tâm khát vọng muốn ăn cơm của Lâm Phàm, nàng tự nhiên biết vị trước mặt này cùng vị ở đối diện kia là bệnh nhân tâm thần nguy hiểm nhất bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Bọn hắn có chiến tích huy hoàng.

Không nên bị bộ dạng vô hại của bọn hắn lừa gạt.

Trình độ tự tra tấn mình của bọn hắn cực kỳ siêu việt, không có giới hạn.

Nàng đã từng lật sách xem, tìm tới một loại nhân cách.

'Loại nhân cách vô hại xã hội tiềm ẩn tự ngược đãi bản thân.'

Rất nhanh, mùi thức ăn thơm phức truyền đến.

"Tất cả mọi người đều rất ngoan cho nên hôm nay mỗi người đều được ban thưởng một cái đùi gà." Đinh Diệp ôn hòa nói.

Sáo lộ, đều là sáo lộ trần trụi.

Nguyên bản sẽ có thêm đùi gà, lại nói là khen thưởng.

Nhìn đống thức ăn thơm phức.

Lâm Phàm lau sạch nước dãi trên khóe miệng.

Tại sao phải chảy nước dãi, bởi vì quá đói.

Đám người bị bệnh tâm thần đối với nhu cầu ăn uống là theo tâm tình của bọn hắn mà chuyển biến.

Lâm Phàm đã còn nhẫn nhịn nổi loại cảm giác đói bụng này nữa, cầm đùi gà lên cắn xé, ngay cả xương cốt đều cắn nát rồi nuốt hết vào bụng, ăn như hổ đói. Trong chớp mắt liền đem đồ ăn trong mân trước mặt ăn sạch sẽ.

Ngay cả một hạt gạo cũng không thừa.

Trương lão đầu há hốc miệng, nhìn thấy Lâm Phàm có vẻ rất đói hắn liền cảm thấy rất đau lòng. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại đói thành dạng này.

"Ngươi ăn của ta đi." Hắn đẩy đồ ăn đến trước mặt Lâm Phàm, "Ta cho ngươi đó, không thể để cho đói chết."

Lâm Phàm lắc đầu, "Ngươi cũng rất đói, ngươi ăn đi."

"Ta không đói bụng."

Trương lão đầu nhìn đùi gà đến chảy nước miếng.

Nhưng mà Lâm Phàm là bạn tốt của hắn, cho dù mình chịu đói cũng không thể để bạn tốt chịu đói.

Nữ hộ lý Đinh Diệp rất là hài lòng tình huống lúc này.

Mỗi một bệnh nhân tâm thần đều rất ổn định, đều đang hưởng dụng đồ ăn trước mặt, chẳng qua khi nàng nhìn thấy cái đĩa của Lâm Phàm cực kỳ sạch sẽ, cảm thấy hơi kinh ngạc, cúi người xuống xem xét mặt đất, không phải là đổ sạch rồi chứ.

Mặt đất rất sạch sẽ, một hạt cơm cũng không có.

Gặp quỷ.

Đồ ăn đều đi nơi nào.

"Giỏi quá, ăn thật sạch sẽ."

Đinh Diệp muốn hỏi Lâm Phàm xem đồ ăn đều đi nơi nào, nhưng nghĩ tới tư duy của đối phương với các nàng không giống nhau, không thể thẳng thắn hỏi thăm được, nên sử dụng biện pháp tán dương để dò hỏi.

"Đói." Lâm Phàm đem đĩa đưa tới trước mặt Đinh Diệp.

Đinh Diệp ngây người, sau đó lộ ra bộ dáng tươi cười, "Vậy ta lấy thêm cho ngươi một phần, ngồi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ nhé."

"Ừm!"

Lâm Phàm ngồi yên ở đó, cúi đầu nhìn mặt bàn inox, hắn nuốt nước bọt, mặt bàn bóng loáng sáng rõ, có vẻ như ăn rất ngon. . .

Nếu như có thể. . .

Hắn hé miệng muốn cắn một ngụm thử một chút xem hương vị như thế nào, thật sự rất đói, đói đến nỗi hắn khó mà chịu đựng được nữa.

Khí công tu hành pháp chính là hấp thu các hạt năng lượng rời rạc ở trong thiên địa, bổ sung đến tất cả các tế bào, khi mỗi một cái tế bào tràn ngập năng lượng, tiêu hao trong thân thể sẽ tăng lên đến trình độ cực lớn.

Cảm giác đói so với người bình thường sẽ cao hơn mấy chục lần.

"Thật ngoan, đồ ăn ngon tới rồi đây."

Đinh Diệp đặt hộp cơm xuống bàn, hơn nữa trong hộp còn cố ý thêm một cái đùi gà.

"Nhìn ngươi có biểu hiện tốt như vậy, cho ngươi thêm một phần đùi gà nha."

Lâm Phàm tiếp tục ăn ngấu nghiến như sói như hổ, càng ăn càng cảm thấy muốn ăn tiếp, càng ăn càng thấy đói, bụng giống như là động không đáy vậy, tham lam ăn đồ ăn trước mặt.

Xoạt xoạt!

Bỗng nhiên thìa bị cắn nát, hắn cũng không để ý, mà là đem toàn bộ nhựa plastic trong miệng nuốt xuống. Sau đó, giống như là cảm thấy vẫn không đủ, liền trực tiếp cầm thìa trong tay nuốt chửng.

Trương lão đầu vỗ nhè nhẹ mu bàn tay Lâm Phàm, "Chúng ta ăn từ từ, nếu không sẽ nghẹn."

"Ừm." Lâm Phàm thả chậm tốc độ lại nhưng trong hộp cơm đã bị ăn sạch sẽ.

Lúc này, Đinh Diệp đứng một bên người Lâm Phàm, thấy tốc độ ăn cơm của Lâm Phàm, mắt trợn tròn, phảng phất giống như gặp quỷ, nàng không thể tin được có người sẽ đói khát như vậy.

Dù là nàng làm việc tại bệnh viện tâm thần lâu như vậy, có kinh nghiệm phong phú, nhưng mà từ trước tới nay chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy.

"Ta còn đói."

Lâm Phàm đem đĩa sạch sẽ đến trước mặt Đinh Diệp, cười híp mắt.

Đinh Diệp ngây người nói: "Đã ăn hai phần rồi."

"Ừm, ân." Lâm Phàm nhu thuận gật đầu, ý tứ rất rõ ràng, ta còn đói, ta còn muốn ăn, muốn ăn rất nhiều rất nhiều.

Nàng muốn nói với Lâm Phàm, không thể ăn quá nhiều, như vậy đối với dạ dày không tốt. Nhưng mà nói với người thường như vậy có lẽ sẽ còn có tác dụng, thế nhưng đây là nói với người bị bệnh tâm thần, khó mà thực hiện được.

"Ngoan, không thể lại ăn tiếp, nghe lời có được không." Đinh Diệp nhỏ giọng thì thầm nói.

Ta nhỏ nhẹ dỗ dành ngươi như vậy, ngươi cũng không thể phát bệnh tổn thương ta đâu đấy.

Lâm Phàm cúi đầu, sờ sờ bụng, thật là đói.

"Được."

Không lâu sau.

Lâm Phàm lặng lẽ đứng dậy, làm bộ rèn luyện thân thể, nhưng ánh mắt vẫn luôn gian giảo quan sát đến các hộ lý.

Những người này thật xấu xa.

Trương lão đầu nghi ngờ nhìn Lâm Phàm, hắn là muốn làm cái gì?

Thật giống như là muốn tránh né ánh mắt của các hộ lý.

Thân là bằng hữu tốt nhất của Lâm Phàm, hắn cảm giác nên trợ giúp bạn tốt, đem đùi gà trong hộp cơm ăn hết, sau đó dùng đầu đụng vào mặt bàn.

Đông đông đông!

Mặt bàn inox rung lên ầm ầm.

"Mau đến đây, hắn phát bệnh." Hộ lý Đinh Diệp vội vàng hô, các hộ lý xung quanh đều tới hỗ trợ.

Trương lão đầu lặng lẽ nhìn Lâm Phàm, phát hiện Lâm Phàm an toàn, liền khôi phục lại bình thường.

"Ta muốn ăn cơm."

Hắn đưa cơm hộp đến trước mặt tiếp tục cúi đầu ăn cơm, sau đó lại ngẩng đầu, nhe răng nói: "Ăn ngon thật."

Các hộ lý hai mặt nhìn nhau.

Bọn hắn là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đối với mấy tình huống đột phát này đều có một bộ giáo trình, nhưng đối mặt với cử động khó hiểu này của Trương lão đầu, tạm thời bọn hắn vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.

Trong bếp!

Mấy gì nấu cơm đều đang dùng cơm, các nàng đều là đầu bếp được trả lương cao thuê tới, có tay nghề khá là tốt.

Hách viện trưởng từng nói qua.

Đồ ăn ngon là tiếng nói chung của nhân loại.

Cho dù là bệnh nhân tâm thần hay là người bình thường, bọn họ đều có nhu cầu đối với mỹ thực, đều có vị giác như nhau.

Người bình thường ăn vào đồ ăn không ngon, bọn hắn sẽ nhịn mà ăn tiếp, cùng lắm lần sau không ăn nữa.

Nhưng người bị bệnh tâm thần sẽ rất thẳng thắn phát tiết tâm tình trong lòng.

Lật bàn đều là chuyện nhẹ nhàng linh hoạt.

Cho nên trên phương diện ẩm thực, không thể tùy tiện, chí ít phải cam đoan đồ ăn có hương vị cơ bản.

Đột nhiên.

Mấy gì nấu cơm phát hiện có người đi đến, quay người nhìn lại, quần áo này. . . là bệnh nhân tâm thần.

"Xuỵt!"

Lâm Phàm đặt ngón tay ở bên miệng, lộ ra nụ cười xán lạn, "Ta đói quá, muốn ăn đồ ăn."

Cộc cộc!

Tay cầm bát cơm của đám đầu bếp đang run rẩy, thìa cùng bát đụng vào nhau lạch cạch.

Bộ dạng tươi cười của Lâm Phàm khiến các nàng không rét mà run.

Đói?

Bệnh nhân tâm thần này là đang muốn ăn người sao?

Các hộ lý đang ở nơi nào vậy.

Hách viện trưởng đã đáp ứng các nàng, sẽ không để cho các nàng phải tiếp xúc cùng người bị bệnh tâm thần. Bởi vì các nàng sợ sệt, nói chuyện không tốt, người bị bệnh tâm thần sẽ cầm dao chém người.

Thật sự là rất khủng bố.

Lâm Phàm nhìn thấy bên cạnh có thật nhiều đồ ăn, con mắt lấp lánh ánh sáng, đi đến trước nơi đặt đồ ăn, bốc lên nhét vào miệng..

Thật là nhiều.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.