Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muốn giết ngươi không chừa một mảnh giáp

Phiên bản Dịch · 1689 chữ

Ăn là biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề, bụng thật sự rất đói, thẳng đến bụng căng lên hẳn một vòng, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Thật là ngon.

Vì sao trước kia không phát hiện ra đồ ăn lại có thể ngon như vậy.

Mấy gì nấu cơm bất an đứng thẳng nơi đó, toàn thân run rẩy, tay bưng bát cơm run lấy không ngừng, các nàng hiện tại rất sợ hãi.

Các nàng có hiểu nhầm đối với người bị bệnh tâm thần.

Trên TV phát ra tin tức liên quan tới người bị bệnh tâm thần không có một kiện nào là chuyện tốt.

Đinh Diệp phát hiện Lâm Phàm biến mất thật lâu, chưa từng xuất hiện. Giác quan thứ sau được bồi dưỡng nhờ thời gian làm tại bệnh viện tâm thần khiến nàng cảm giác nhất định là có chuyện xảy ra.

Nàng hỏi thăm đồng nghiệp xem có ai nhìn thấy Lâm Phàm không, đồng nghiệp đều lắc đầu nói không có nhìn thấy.

Trong bếp.

Lâm Phàm ăn rất no, đồ ăn trước mặt đều bị một mình hắn ăn hết, an nhàn xoa xoa cái bụng tròn vo, nhìn về phía mấy bác gái nấu cơm, bình tĩnh nói: "Ta đã ăn no rồi."

Một bác gái nhìn khóe miệng Lâm Phàm dính nước canh cà chua trứng tráng, hồng hồng giống như máu tươi, không ngừng nhỏ xuống sàn.

Đột nhiên.

Bác gái ôm ngực, hô hấp trở nên dồn dập, hai mắt khẽ đảo rồi ngã hôn mê.

"A!"

"Có bệnh tâm thần ăn người. . ."

Đám đầu bếp kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Lâm Phàm mặt mỉm cười, nháy nháy mắt lẳng lặng nhìn một màn trước mắt.

Các hộ lý hoảng hốt xông đến, nếu như bệnh nhân làm ra sự việc không thể vãn hồi, đó chính là do bọn họ thất trách.

"Nhanh gọi 120."

"Nàng đây là tắc nghẽn mạch máu."

May mắn các hộ lý cũng am hiểu cấp cứu, đối mặt tình huống đặc biệt cũng có thể thong dong đối mặt.

Bí bo! Bí bo! Bí bo!

Một chiếc xe cứu thương lái vào trong bệnh viện tâm thần, tài xế xe cứu thương đã thành thói quen, đem nơi này xem như một địa điểm làm việc cố định, cách mấy ngày không tới nơi này một lần hắn cảm giác có chút không quen.

Bác sĩ cùng y tá từ trên xe cứu thương đi nhanh xuống.

Trong lòng nghĩ, lại phải cùng tiểu hỏa tử kia chạm mặt sao?

Hắn thật sự là rất biết gây sự.

Phó viện trưởng rất không chào đón Lâm Phàm, nhưng chăm sóc người bị thương là thiên chức của bọn hắn, nếu có người bị thương sao bọn họ có thể hờ hững được.

"Ồ!"

Khi bác sĩ cùng y tá nhìn thấy người bệnh liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, vậy mà không phải tên tiểu hỏa tử bọn họ nghĩ. Chẳng biết tại sao, trong lòng bọn họ lại có nhàn nhạt thất vọng.

"Nhanh, nhanh, bệnh nhân này có biểu hiện tắc nghẽn mạch máu."

Đinh Diệp nói tình huống của bệnh nhân cho y sĩ.

Bác sĩ cùng y tá không tiếp tục suy nghĩ nữa, trực tiếp đưa bệnh nhân lên xe cứu thương.

Bí bo! Bí bo! Bí bo!

Đèn xe cứu thương nhấp nháy chạy đi, dần dần biến mất khỏi bệnh viện tâm thần.

Trong văn phòng.

Hách viện trưởng đứng trước cửa sổ, nhìn theo hướng xe cứu thương rời đi, yên lặng đốt một điếu thuốc, hít sâu một cái. Đây, hút không phải thuốc, mà là ưu sầu.

Ai!

Hắn đã biết được tình huống cụ thể, không phải Lâm Phàm bị đưa đi bệnh viện. Nhưng việc bênh nhân được đưa đến bệnh viện có quan hệ với hắn, ăn một bữa cơm cũng có thể dọa ngất nhân viên nấu cơm, hắn thật không biết nên nói cái gì nữa.

Sự việc phiền nhất, buồn bực nhất còn chưa phát sinh đâu, nhưng chẳng mấy chốc sẽ đến.

Thùng thùng!

Mấy gì nấu cơm gõ cửa tiến vào, nhìn thấy Hách viện trưởng lập tức mồm năm miệng mười nháo lên, ý tứ rất rõ ràng, làm việc môi trường thế này chúng ta đảm nhiệm không nổi nữa, bệnh viện các người vẫn là mời cao nhân khác đi.

Trong nhà của chúng ta còn có cháu nhỏ cần chăm.

Trong nhà của chúng ta còn có đứa trẻ cần nuôi.

Chúng ta còn rất trẻ trung, có lẽ sẽ có mùa xuân thứ hai. Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta sợ, chúng ta muốn từ chức.

Đinh Diệp đi theo bọn họ vào muốn khuyên giải đám bác gái không cần làm ầm ĩ, không nên nháo lên, có chuyện gì có thể từ từ thương lượng. Loại chuyện này chỉ có một lần, sau này nhất định sẽ không tái diễn, hy vọng mọi người có thể hiểu cho.

"Khụ khụ!"

Hách viện trưởng thuốc hút hơi nhiều, cuống họng vẫn luôn không thoải mái, chỉ là khói có thể làm dịu ưu sầu, làm dịu đi bất đắc dĩ trong lòng bất, không hút liền không chịu được.

Hách viện trưởng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói ra một câu.

"Tăng bao nhiêu, các ngươi nói đi."

Lời này rất lợi hại, Hách viện trưởng rất có thể chính là một vị tuyệt thế cường giả ẩn thế, một câu liền để đám bác gái đang ồn ào hùng hổ kinh hãi.

An tĩnh!

Đặc biệt an tĩnh!

Đám bác gái nhìn nhau, có thể từ ánh mắt đối phương nhìn ra vui mừng.

"Hách viện trưởng, ngài biết đấy, chúng ta yêu thích công việc này, sớm đã xem nơi này như nhà của mình."

"Ngươi nhìn thế này được không, thêm hai trăm."

Đám a di có chút lo lắng, không biết Hách viện trưởng có đồng ý không nữa.

Văn phòng yên tĩnh trở lại, thậm chí có thể nghe được âm thanh trái tim đập bang bang, đây là một trận đàm phán giữa các nhân viên nấu cơm cùng viện trưởng, mỗi một vị đều có điểm mấu chốt của mình.

Ranh giới cuối cùng của mấy bác gái là 200.

Mà ranh giới cuối cùng của Hách viện trưởng là. . .

Hách viện trưởng dập điếu thuốc vào gạt tàn ở một bên, quay đầu nhìn về phía các nàng, bá đạo nâng lên ba ngón tay.

"Ta cho các ngươi thêm 300."

Xôn xao!

Đám bác gái nấu cơm lộ vẻ mặt vui mừng, tâm tình vui vẻ đến linh hồn cũng bay lên.

"Cảm ơn Hách viện trưởng."

"Hách viện trưởng thật sự là người tốt."

Hách viện trưởng phất phất tay, "Đều đi làm việc đi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bệnh nhân bệnh viện tâm thần Thanh Sơn chúng ta, bọn hắn sẽ không hại người, chỉ cần các ngươi đừng kỳ thị bọn hắn."

"Nếu như dụng tâm giao lưu cùng bọn hắn, ngươi sẽ phát hiện bọn hắn thật ra cũng không có bệnh, chỉ là. . . Ai, được rồi, nói các ngươi cũng không hiểu, đi đi."

Đám bác gái nấu cơm hài lòng rời đi.

Rõ ràng yêu cầu 200.

Hách viện trưởng lại cho bọn hắn thêm 300, thật sự là người tốt.

Chỉ cần thêm tiền, ngài nói cái gì cũng là đúng.

Chờ đám người rời đi.

Hộ lý Đinh Diệp tự trách nói: "Viện trưởng, là do ta sơ sẩy dẫn đến xảy ra chuyện như vậy, ta nguyện ý chịu trách nhiệm hoàn toàn, bất kỳ hậu quả gì ta đều một mình gánh chịu."

"Đinh hộ lý, ngươi là một hộ lý ưu tú, những người bệnh đều rất thích ngươi, không cần bởi vì một chuyện nhỏ liền cảm thấy tự trách. Xuống dưới làm việc đi, qua mấy ngày sẽ có một nhóm người đến bệnh viện tâm thần làm tình nguyện viên, ngươi phải chiêu đãi bọn họ tốt thật tốt." Hách viện trưởng nói ra.

"Vâng, viện trưởng." Đinh Diệp đáp, sau đó có chút hiếu kỳ, "Viện trưởng, ngài vừa mới nói là tình nguyện viên sao, còn có người nguyện ý tới nơi này làm tình nguyện viên sao?"

Hách viện trưởng cười nói: "Đương nhiên là có, tứ đại học viện đang mùa tốt nghiệp, sẽ có rất nhiều tiểu hỏa tử khá tốt đi đến thành phố Diên Hải, Độc Nhãn Quái muốn cho bọn hắn hiểu rõ ý nghĩa của sự bảo vệ và may mắn của bản thân bọn hắn, nhất định phải bắt ta bệnh viện tâm thần này thể nghiệm, thật sự là có bệnh."

Đối với Đinh Diệp mà nói, nửa câu đầu có thể nghe hiểu.

Nửa câu sau lại rất mơ hồ.

Độc Nhãn Quái?

Ý nghĩa bảo vệ?

May mắn của bản thân?

Nghĩ mãi không ra liền không nghĩ nữa, đây không phải việc mà một vị hộ lý như nàng cần phải nghĩ, chỉ cần làm tốt công việc trong chức trách của bản thân, đó chính là việc lớn nhất.

Ban đêm.

Trong thời gian xem tin thời sự.

Các bệnh nhân tâm thần đều ngồi đàng hoàng ở nơi đó, khi nữ chủ trì tóc ngắn lúc xuất hiện, hiện trường sôi trào.

"Đây là mẹ ta, mẹ ta lần trước đến nhìn ta."

"Đây là bạn gái của ta, các ngươi nhìn đi, đây là bạn gái của ta."

"Hừ, loại người nhát như chuột, một trận chiến bên hồ vào đêm trăng tròn cũng không dám đến, lại chỉ dám xuất hiện ở chỗ này, ta muốn hạ chiến thư với ngươi, rừng cây nhỏ đêm trăng tròn, có dám đánh một trận không?"

"Ta nhất định phải giết ngươi không chừa mảnh giáp."

PS: Các vị thịch thịch, ném điểm phiếu đề cử đi, cất giữ lập tức đi.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.