Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cún con, sao mày lại không ngoan

Phiên bản Dịch · 1588 chữ

"Nó thật đáng yêu."

Trương lão đầu nhìn Tang Cẩu đang giả dạng thành cún con chân ngắn, rất là yêu thích, mắt đẹp long lanh, lông mịn màng, đen bóng mượt mà.

"Ừm, thật là đáng yêu." Lâm Phàm gật đầu, cún con liếm láp lòng bàn tay của hắn, có chút ngứa, nhưng mà chơi rất vui.

Tang Cẩu trong lòng cười lạnh.

Đáng yêu?

Không sai, hoàn toàn chính xác là rất đáng yêu.

Nhân loại ngu xuẩn quả nhiên dễ dàng bị bề ngoài lừa gạt nhất. Nếu như bọn hắn biết cún con đáng yêu là một tà vật cấp hai có lẽ sẽ không nói như vậy đi.

Chăm sóc ta cho tốt đi.

Chờ khi ta không cần các ngươi nữa, Tang Cẩu ta sẽ ban thưởng cho các ngươi. Ăn các ngươi sạch sẽ, triệt triệt để để khiến các ngươi hòa làm một thể với ta.

Chuyện này sẽ là vinh quang lớn nhất đời các ngươi.

Tâm lý Tang Cẩu có chút tự đắc.

Ồ!

Tang Cẩu phát hiện người này vậy mà chảy nước miếng, là bị bề ngoài đáng yêu của mình hấp dẫn sao?

Ha ha!

Không nghĩ tới Tang Cẩu ta cũng có một ngày được con yêu thích.

"Đáng yêu như thế, nhất định ăn rất ngon đi?" Trương lão đầu hỏi.

Lâm Phàm mắt nhìn không chớp, nước bọt thuận theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, "Ta cũng là nghĩ như vậy."

"Đáng yêu = ăn ngon."

Tang Cẩu nghe hiểu được ngôn ngữ của nhân loại, thời gian dần trôi qua liền phát hiện tình huống có chút không đúng.

Tình huống hai nhân loại kia đến cùng là như thế nào, đáng yêu ăn ngon?

Cái quỷ gì thế.

Nghe không hiểu lắm.

Trương lão đầu rút ngân châm đâm trên thân chó con ra, mặt lộ vẻ tiếc nuối nói: "Ta đã cố hết sức, trị không hết, nó sẽ chết."

"Cún con, mày mau nhắm mắt lại đi, mày đã chết."

Trương lão đầu vuốt hai mắt chó con để nó nhắm mắt, chỉ khi nhắm mắt mới có thể hiểu là đã chết, muốn nghỉ ngơi.

Chỉ là. . .

Tang Cẩu trừng cặp mắt chó tròn vo lộ ra vẻ mờ mịt.

Nhắm mắt?

Không thấy Tang Cẩu ta đang mở mắt rất to sao, cách cái chết còn một khoảng rất xa.

Nhân loại, đừng phách lối quá mức, là ta dung túng cho ngươi đùa với lửa. ( hát. . . )

"Nhắm mắt nghỉ ngơi. . ."

Tang Cẩu trừng đôi mắt tròn vo.

"Nghỉ ngơi đi. . ."

Tang Cẩu vẫn như cũ trừng mắt tròn vo.

"Nó còn chưa chết." Trương lão đầu nói ra.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Vậy chúng ta chờ đến khi nó chết, cứ nhìn nó như vậy, chỉ cần nó chết đi, chúng ta liền có thể ăn nó."

"Cứ vậy đi."

Sau đó, chỉ thấy Lâm Phàm cùng Trương lão đầu ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm Tang Cẩu, liền như là Tử Thần nhìn chăm chú người sắp chết, chỉ cần đối phương nhắm mắt lại, liền sẽ lấy đi linh hồn hắn.

Bọn hắn không biết suy nghĩ nội tâm của Tang Cẩu.

Tang Cẩu cảm giác hai nhân loại trước mặt này hình như có chút vấn đề. Dùng cách nói của hắn tới nói chính là đầu óc bọn hắn nhất định bị úng nước, ta, Tang Cẩu biến thành cún con khả ái như thế, các ngươi chẳng những không ôm ta vào trong ngực thân mật vuốt ve ta, thế mà còn muốn ta chết.

"Ngươi nhìn vết thương của hắn lại chảy máu." Trương lão đầu chỉ vào phần lưng máu thịt be bét của chó con.

"Chờ nó chảy thêm một lát, nó sẽ chết." Lâm Phàm nói ra.

"Ừm, nó nhất định sẽ chết, nhưng mà nó nhỏ quá, nhất định không đủ cho ngươi ăn, vậy ta có thể ăn một cái chân chó không?"

"Đương nhiên là được, hiện tại ta sắp chết đói rồi."

"Ngươi thật tốt với ta, thịt của nó có phải ăn sẽ rất ngon không?"

"Ta cũng chưa từng ăn qua, nhưng mà nó đáng yêu như thế nhất định ăn ngon lắm."

"Không sai, đáng yêu nhất định ăn rất ngon."

Hai người bọn họ một hỏi một đáp anh một câu tôi một câu. Hiện trường hài hòa, ấm áp, lẳng lặng ngồi chờ chó con đáng mất máu quá nhiều mà chết.

Tang Cẩu có chút mộng.

Bọn hắn muốn ăn mình?

Gặp quỷ, mình thế nhưng là một chí chó com rất đáng yêu, ngay cả cún con đáng yêu như thế mà các ngươi cũng muốn ăn, có nhân tính hay không!

Tí tách tí tách!

Sai lầm ~

Trong phòng bệnh 666 không có chuông, tất cả chỉ vì tạo dựng không khí.

Lúc này, tình huống trong phòng bệnh tình rất quỷ dị.

Hai vị bệnh tâm thần cùng một con chó nhìn nhau chăm chú, vết thương trên thân chú chó có chút nghiêm trọng, vẫn đangchảy máu. Nếu có người bình thường nhìn thấy tình huống này, nhất định sẽ chỉ trích hai người bọn họ, các ngươi đến cùng máu lạnh cỡ nào chứ, cún con đáng yêu như thé mà các ngươi vẫn còn ngồi đó mặc kệ, cũng quá máu lạnh rồi đó

Tình huống Tang Cẩu có chút không tốt lắm, nó vì tạo cho bản thân một bộ dáng đáng thương nên để cho thương thế chuyển biến xấu. Nếu như để máy chảy tùy ý như thế chắc sẽ đúng như lời bọn hắn nói, mất máu quá nhiều mà chết.

Đáng giận a.

Hai tên nhân loại chắc chắn biết mình là ai, hiện tại đang đùa bỡn hắn.

Không còn cách nào.

Chỉ có thể biến về bản thể nuốt luôn hai nhân loại kia.

Rống!

Tiếng gầm trầm thấp từ trong cổ họng Tang Cẩu phát ra, nguyên bản hình thể thấp bé giờ xảy ra biến hóa, chân ngắn nhỏ biến thành gân xanh quấn quanh chân thô, móng vuốt sắc bén, lợi trảo xé rách chăn mền lộ ra bông trắng.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đang cúi đầu thương thảo, đột nhiên phát hiện có một đạo bóng đên đang từ từ biến lớn.

Bọn hắn ngẩng đầu.

Liền thấy cún con đáng yêu lúc trước biến thành đại cẩu.

Răng nanh lộ ra có thể thấy rõ sự sắc bén, nước dãi nhầy nhầy nhỏ xuống làm bẩn ga giường sạch sẽ.

"Ta sợ chó lớn." Trương lão đầu trốn sau lưng Lâm Phàm, sau đó thò đầu ra nói: "À mà nó biến lớn như vậy nhất định đủ ăn."

Ùng ục ục!

Bụng Lâm Phàm gào thét, con mắt sáng lên, hắn thật sự là quá đói, "cún con đáng yêu biến thành chó lớn lớn lớn đáng yêu, ăn nó nhất định là ngon lắm."

Tang Cẩu lộ ra bản thể, hung lệ vạn phần, gầm gừ về phía hai người, mở ra cái miệng to như chậu máu chuẩn bị cắn cổ Lâm Phàm, nó muốn một ngụm cắn đứt cổ của đối phương.

Ầm!

Thời gian đọng lại.

Hết thảy xung quanh đều an tĩnh lại.

Tang Cẩu vẫn luôn tin tưởng mình tuyệt đối có thể một phát cắn rơi cổ của đối phương. Nhưng nó không nghĩ tới, bây giờ nó lại bị đối phương nắm cổ nhấn trên giường, mông chó vểnh lên, cái đuôi theo thói quen lắc lư mấy lần.

Bộ dạng nhục nhã như vậy vậy mà lại xuất hiện trên người nó.

"Lão Trương, chó con rất đáng yêu, nó nhào tới chính là muốn ôm một cái." Lâm Phàm cầm gáy Tang Cẩu giờ lên, Tang Cẩu đến cùng vẫn là một con chó, nó có thiên tính của loài chó.

Tứ chi mở ra, cái đuôi nhếch lên, mắt chó trừng tròn vo, giống như là một con chó đang bay.

"Ngươi nhìn nó xem, thật ngoan." Lâm Phàm nói.

Tang Cẩu hung tàn vạn phần giết liền bốn học viên tốt nghiệp, vậy mà lại bị con người nói là ngoan. Đây là sỉ nhục đối với Tang Cẩu, cũng là sỉ nhục đối với tà vật, càng là sỉ nhục đối với những người chết đi kia.

"Ta có thể sờ một cái không?" Trương lão đầu ưa thích chó, lại càng ưa thích mấy con chó đáng yêu, nhất là cái loại nhỏ nhỏ đáng yêu lại ăn ngon.

"Có thể, nó rất ngoan." Lâm Phàm nói ra.

Trương lão đầu từ từ vươn tay, muốn sờ sờ lông cún con.

Tang Cẩu đột nhiên kịp phản ứng, muốn cắn đứt bàn tay Trương lão đầu.

Ầm!

Lâm Phàm vỗ một bàn tay vào miệng Tang Cẩu. Loạt xoạt một tiếng, lúc bàn tay kia chạm vào miệng chó, răng nanh Tang Cẩu như bị đánh một đòn nặng nề trong nháy mắt vỡ nát. Nó khó mà tin được một màn trước mắt, răng nanh nó luôn lấy làm tự hào thế mà bị đập nát.

"Chó con, ngươi phải ngoan ngoãn, hắn là bạn của ta, ngươi không thể cắn hắn." Lâm Phàm cả giận nói.

Tang Cẩu mơ hồ.

Đầu óc trống rỗng.

Hắn là cấp mấy cường giả. . .

Tại sao nơi này lại có cường giả như vậy.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.